Bi Mat
Ilay Riegrow. Tại sao hắn lại xuất hiện trên bản tin tức ấy? Đúng là không thể phủ nhận việc hắn là một kẻ cực kỳ xấu xa. Nhưng trước giờ hắn có từng hành động như một kẻ khủng bố không? Không. Ít nhất là theo những gì Jeong Taeui biết về người đàn ông ấy. Hoặc ngay cả khi hắn chưa từng làm điều gì như vậy trong quá khứ - và chuyện mới xảy ra sáng nay - hoặc thậm chí là từ đêm qua đều là một tay hắn nhúng vào thì dù sao thì cũng chỉ mới một ngày trôi qua mà thôi - rõ ràng là không có lý do gì khiến hắn phải hành động như vậy cả. Ilay là một kẻ khủng bố sao? Lý do gì khiến hắn phải làm một việc vượt ngoài phạm vi quốc gia và nhận lệnh truy nã như vậy chứ? Jeong Taeui ngây người nhìn chằm chằm vào TV.Rồi đột nhiên. "Taeil. Em có muốn ra khỏi đó không?" Giọng nói mơ hồ trong ký ức lướt qua tâm trí anh. "Tôi biết rồi. Nhưng Taeil à. Hãy nhớ kỹ điều này. Những gì tôi phải đặt cược vào chuyện này, tôi chắc chắn sẽ lấy lại đủ từ em."Ilay đã nói rõ ràng từng từ như vậy. Hắn đã hỏi liệu rằng anh có muốn ra khỏi đó không ở thời điểm anh bị nhốt ở tòa nhà phụ đó. Anh chỉ gọi cho hắn duy nhất một lần đó mà thôi. Sau đó anh hầu như không thể nói chuyện với hắn nữa. Chiếc điều khiển từ xa trên tay anh trơn trượt và rơi xuống. Jeong Taeui sực tỉnh vì bị nó đập vào chân. "....----" Đầu ngón tay anh run lên đầy lo lắng. Jeong Taeui đưa tay xoa miệng, rồi lại trong vô thức cắn những đầu ngón tay ấy. "Ai....." Jeong Taeui bàng hoàng lẩm bẩm. "Ai bảo anh làm chuyện như vậy chứ? Anh điên rồi." Chuyện này thật điên rồ. Anh không thể nghĩ ra điều gì hơn thế nữa. Thật điên rồ khi làm một việc như vậy. Nếu lý do đúng như Jeong Taeui nghĩ, thì người đàn ông tên Ilay Riegrow đó quả thực điên rồi. "Mình phát điên mất...." Jeong Taeui đưa cái tay nãy giờ vẫn bị môi cắn kia vò đầu vò tóc. Những ngón tay luồn ra sau mái tóc dài.Bọn họ đã làm gì vậy. Anh phải làm gì với cái tên điên kia đây?Jeong Taeui lại liếc nhìn TV. Anh lướt qua một lượt các kênh một lần nữa, nhưng không tìm thấy mặt mình trên tin tức nào nữa cả. Anh chìm vào trầm tư, rồi đột ngột đứng bật dậy. "À, tờ báo!" Nếu đã được phát trên bản tin thì hẳn là nó cũng đã phát hành trên các mặt báo. Dù rằng đối với một thành phố ở cách xa nơi xảy ra vụ việc cả nửa vòng trái đất như thế này thì loại tin tức kia cũng chẳng phải tin tức gì giật gân lắm, nhưng anh hy vọng có thể tìm thấy dù chỉ là một mẫu tin nhỏ trong đó. Jeong Taeui nhìn xuống bộ quần áo được đặt sẵn bên giường, mặc nó rồi rời khỏi phòng. Những bước chân thiếu kiên nhẫn của anh ngày càng nhanh hơn khi anh rời khỏi phòng.Bước ra khỏi khách sạn, Jeong Taeui mới nhận ra. Chẳng có sạp báo nào bán báo vào cái giờ này cả, thậm chí tin tức trên TV còn chẳng có nữa. Tuy nhiên Jeong Taeui vẫn thử đi xem vận may, nhưng các quầy hàng đều đã đóng cửa hết cả, ngay cả cửa hàng tiện lợi cũng không có. Jeong Taeui ủ rũ lê bước vào khách sạn mà không có được thứ mình muốn, cái đầu gục xuống đầy vẻ thất vọng. Không biết có phải do anh quá nhạy cảm hay không mà cảm giác như những nhân viên ở phía trước đều đang chú ý đến mình. Không chỉ vậy, người anh gặp trước thang máy dường như còn nhìn anh cực kỳ chăm chú, còn người đi ngang qua anh trong hành lang khi anh trở về phòng thì nhìn chằm chằm vào gáy anh, sau đó rút điện thoại di động ra và gọi cho cảnh sát. "Chắc mình phải mua một cái mũ trước mới được... Trở thành tội phạm cũng thật khó sống."Jeong Taeui vuốt vuốt phần tóc mái dài của mình xuống che mặt. Nhưng nghĩ đến đó anh lại cảm thấy thật không công bằng chút nào. Ngay cả bản thân anh cũng không nhớ là mình đã phạm tội gì nghiêm trọng đến mức cái mặt lại chình ình trên TV như thế. Đó cũng chỉ là một cái danh tính giả mà thôi. Thật quá không công bằng. "Thời điểm xảy ra vụ tấn công khủng bố ở Riyadh mình còn đang bị giam giữ trong tòa nhà phụ ở Seringe nữa...." Jeong Taeui thầm nghĩ mình có thể kháng cáo nếu như bị bắt rồi bước vào phòng, định đặt cái khóa thẻ vào ổ, nhưng ở đó đã có sẵn một chiếc. Có vẻ như có ai đó đang ở đây rồi. "...Thật là đau đầu." Jeong Taeui cởi áo khoác rồi đi vào trong, bất chợt, anh nghe thấy một giọng nói không có vẻ gì là khó chịu so với những gì người đó đang nói, thậm chí còn mang chút vui vẻ. Giọng nghe giống chú của anh. Nhưng không đời nào mà chú của anh lại có thể ở đây lúc này được. Jeong Taeui mở to mắt và đi vào trong qua hành lang hẹp trước phòng tắm. Jeong Jaeui đang ở đó. Anh đang đọc tờ báo để trước bàn. Không đúng, anh ấy đã lấy tờ báo đó ở đâu ra trong khi anh tìm mãi không thấy nhỉ?... Nhưng trước khi thắc mắc điều đó, Jeong Taeui nhìn quanh phòng, cả căn phòng chỉ có mình Jeong Jaeui. Tuy nhiên, Jeong Taeui sớm nhận ra tại sao mình lại có thể nghe được giọng nói của chú.[Tình hình hiện tại cũng chẳng phải mớ hỗn độn gì lớn lắm, ngay cả khi cậu ta đã làm một chuyện nghe có vẻ như kinh thiên động địa. Nhờ vậy mà chú đã phải thức cả đêm qua.]Giọng nói của chú phát ra từ điện thoại. 'À' Jeong Taeui gật gù. Ngày trước, khi ở nhà Jeong Jaeui vẫn thường như vậy. Khi có điện thoại đến mà anh ấy lại đang bận việc khác, anh ấy sẽ mở loa ngoài và bình thản nhận cuộc gọi đó dù nội dung cuộc nói chuyện đó có là gì. Mặc dù đã quen với một mặt như vậy của Jeong Jaeui, Jeong Taeui đôi khi vẫn không khỏi ngưỡng mộ. Vừa nói chuyện vừa xem TV hay dọn dẹp là chuyện rất bình thường, nhưng điều tuyệt vời hơn cả đó là anh ấy có thể vừa đọc những cuốn sách về khoa học kỹ thuật cực kỳ phức tạp mà thoạt nhìn đã khiến đầu óc anh ong ong, vậy mà anh ấy vẫn có thể tiếp cả cuộc nói chuyện đó. Một ngày nọ, sau khi nhìn thấy Jeong Jaeui như vậy, anh đột nhiên muốn thử xem liệu anh ấy có thực sự đọc được gì trong cuốn sách đó không, vậy nên khi anh ấy cúp điện thoại, anh liền hỏi anh ấy có nhớ cuốn sách đó nói về gì không, và Jeong Jaeui đã giải thích cho anh nội dung của cuốn sách đó. Nếu như anh ngưỡng mộ từng chuyện trong số tất cả những chuyện phi thường mà Jeong Jaeui có thể làm được thì thật khó để làm em trai anh ấy. Jeong Taeui lấy một chiếc áo choàng từ tủ âm tường và cởi bộ quần áo của mình ra. Thấy Jeong Taeui bước vào, Jeong Jaeui liền nhướng mày chào. Khi anh ấy đang nói chuyện với người khác thì anh ấy sẽ không nói chuyện với Jeong Taeui, và Jeong Taeui cũng vậy. Jeong Taeui giơ tờ báo lên, Jeong Taeui đứng phía sau nhìn đoạn tin tức in trên đó qua vai Jeong Jaeui. Anh tặc lưỡi. "Anh đã lấy nó ở đâu vậy?" Đó là một tờ báo Ả Rập. Khoảnh khắc ấy, Jeong Taeui mới nhận ra. Anh thậm chí còn không tìm nổi một tờ báo tiếng anh với những bản tin tức đã cũ, vậy mà anh ấy có thể kiếm đâu ra thứ này vậy. Jeong Taeui nhìn vào những bức ảnh trên tờ áo, đoán rằng có lẽ tin tức về vụ khủng bố đã tràn lan trên các mặt báo rồi. Và khi nhìn thấy những bức ảnh của những kẻ tình nghi được dành một khung lớn ở cuối tờ báo, 'Ừm' Jeong Taeui chỉ biết câm nín. [Dù sao thì chú cũng rất vui vì cháu đã ra ngoài an toàn. Có bị thương ở đâu không?]Chú tiếp tục cuộc trò chuyện. Khoảnh khắc ấy, Jeong Jaeui dường như đang tập trung vào tờ báo liền nhún vai. Jeong Taeui đứng ngay phía sau Jeong Jaeui cũng chăm chú nhìn vào tờ báo, anh nhận ra dấu hiệu nhỏ trong lời nói của chú, và rồi anh nhướng mày. "A... chú, đó là..." Thật xấu hổ. Trước khi Jeong Taeui kịp thốt nên lời, anh nghe thấy tiếng thở dài của chú mình ở đâu bên kia điện thoại. [Nếu Taeui không sao thì cháu cũng sẽ ổn thôi, nhưng hãy tự chăm sóc bản thân đấy. Luther nói cậu ta muốn xem lại và có thể sẽ liên lạc. Cậu ta muốn cháu đến để kiểm tra chi tiết– — — —]"Chú."Jeong Jaeui trầm giọng, ngắn gọn ngắt lời người chú. Giọng nói phía bên kia ống nghe im lặng trong giây lát.Jeong Jaeui khẽ cau mày, nhưng rồi liền thở dài và lật tờ báo lại. "Chúng ta sẽ nói về điều đó sau." "Anh, anh không khỏe sao?" Jeong Taeui không rời mắt khỏi Jeong Jaeui, cau mày nhìn anh ấy và hỏi. Qua một khoảng im lặng, người ở bên kia đầu dây liền cất lời. [Là Taeui à. Cháu quay lại từ bao giờ vậy?]"Vừa rồi cháu có nghe thấy điều gì mà cháu không nên nghe không?" Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui rồi đáp lại. Anh trai anh chỉ im lặng nhìn vào tờ báo, nhưng sau đó liền ngẩng đầu lên. Biểu cảm có chút khác lạ, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày. Jeong Taeui cau mày và dịu dàng nhìn anh ấy. Câu chuyện đó nghe như thể anh Jaeui đang bị bệnh ở đâu đó vậy. Tất cả lại rơi vào im lặng. Trong vài giây, không ai lên tiếng. "Anh...Chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại lo lắng cho anh? Đó là loại bệnh gì vậy?" "Nhưng tại sao anh lại phải kiểm tra chi tiết?" Jeong Jaeui cau mày như thể không muốn trả lời. Jeong Taeui cầm chiếc áo choàng đang đặt trên giường rồi mặc vào. Ngồi im lặng trên giường. Sau đó, chú lại là người phá vỡ sự im lặng ấy. [Hai đứa muốn đánh nhau thì để sau đi. 10 phút nữa chú phải tới cuộc họp rồi. Tại sao cháu không nói chuyện với chú ấy? 'Ngài' Jeong Taeui - một nghi phạm khủng bố?.]Khi chú của anh nở một nụ cười chậm rãi, Jeong Taeui cau mày. "Chuyện gì vậy chứ... Cháu rất tiếc phải nói với chú rằng lúc đó cháu còn đang bị giam ở Seringe cùng anh trai cháu. Cháu khẳng định là cháu vô tội." Jeong Taeui vừa càu nhàu cừa nghĩ. Chỉ vì người đàn ông tên Ilay Riegrow có tên trong danh sách đó không có nghĩa là anh phải bị đưa vào diện tình nghi theo hắn. Vậy ai là người đưa Jeong Taeui vào trong cái danh sách ấy? Một người xuất hiện trong tâm trí anh. [Taeui, cháu đã làm cái quái gì khi bị giam giữ mà lại khiến Abid Al Saud nổi giận với cháu như thế?]à...chính là vậy. Sau khi nghe tên của người đàn ông vừa xuất hiện trong đầu anh từ chú của mình, Jeong Taeui cảm thấy như bị rút cạn năng lượng hơn là tức giận. "Làm sao mà cháu hiểu được....? Chết tiệt. Nhưng tại sao lại là cháu chứ...ah. Không lẽ anh ta nghĩ chính cháu mới là người đã phá hủy cái biệt thự của anh ta ở Seringe à?" Chết tiệt, anh bị mắc kẹt bên trong cái bức tường cao vời vợi ấy, chẳng có lấy một loại vũ khí đàng hoàng và thậm chí còn không thể ra ngoài được. Jeong Taeui càu nhàu, "Làm sao mà cháu có thể làm cái ngôi biệt thự rộng lớn ấy nổ tung được cơ chứ." [Biệt thự ở Seringe... đúng vậy, chú nghe nói nó đã bị san bằng. Dù sao đi nữa thì có vẻ như chuyện tấn công ở Riyadh chỉ là mồi nhử để khiến lực lượng bảo vệ có vũ trang của anh ta đi chỗ khác.]Jeong Taeui im lặng. Anh im lặng một lúc rồi khẽ hỏi."Có chuyện gì xảy ra với Ilay không ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com