2
Tôi ở lại càng lâu càng tốt, để nước chảy qua cơ thể mình. Tôi muốn nó gột sạch tôi, trấn an tôi bằng cách nào đó. Nhưng nước nóng không giúp thư giãn như tôi mong đợi. Tôi nghĩ có lẽ không có bất cứ thứ gì có thể làm dịu nỗi đau trong lòng. Nó vô hạn. Thường trực ở đó. Vừa giống một sinh vật sống, lại tựa như một cái hố ngày càng to dần.
"Mình cảm thấy khủng khiếp về bức tường. Mình đã đề nghị trả tiền cho nó, nhưng bác Ken từ chối", tôi nói với Landon khi chải mái tóc ướt của mình.
"Đừng lo lắng về điều đó. Có rất nhiều chuyện đang xảy ra với cậu". Landon cau mày và tay thì xoa lưng tôi.
"Mình không thể hiểu làm thế nào cuộc sống của mình lại đi đến đây, làm thế nào mà nó đến mức này". Tôi nhìn chằm chằm về phía trước, không muốn trông thấy ánh mắt của người bạn thân nhất. "Ba tháng trước, mọi thứ đều có ý nghĩa. Mình có Noah, người sẽ không bao giờ làm điều gì đó như thế này. Mình gần gũi với mẹ và có ý tưởng ra sao về cuộc đời. Rồi giờ đây mình chẳng có gì. Đúng nghĩa đen, chẳng có gì hết. Mình thậm chí còn không biết liệu có nên đi thực tập nữa hay không vì Hardin sẽ đến đó, hoặc là anh ấy sẽ thuyết phục Christian Vance sa thải mình chỉ vì anh ấy có thể". Tôi tóm lấy cái gối trên giường và ôm chặt nó. "Anh ấy không có gì để mất, nhưng mình thì có. Mình đã cho anh ấy lấy đi mọi thứ của mình. Cuộc sống của mình trước khi gặp anh ấy thật đơn giản và rõ ràng. Giờ đây... sau khi gặp anh ấy... chỉ còn... sau đó".
Landon nhìn tôi với đôi mắt mở to: "Tessa, cậu không thể từ bỏ việc thực tập của mình, Hardin đã lấy quá đủ từ cậu rồi. Làm ơn đừng để anh ta tước mất luôn điều đó", cậu ấy gần như van nài. "Điều tốt đẹp nhất ở thế giới không có anh ta là cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu muốn, cậu có thể bắt đầu lại mọi thứ".
Tôi biết Landon đúng, nhưng nó không đơn giản chút nào. Mọi thứ trong cuộc sống của tôi bây giờ gắn liền với Hardin, ngay cả màu sơn trên chiếc xe chết tiệt của tôi cũng vậy. Bằng cách nào đó anh ấy đã trở thành sợi dây liên kết mọi thứ trong cuộc sống của tôi, và khi vắng anh ấy, tôi bỏ đi cùng đống đổ nát mình từng xem là cuộc sống.
Khi tôi mủi lòng và gật đầu với Landon, cậu ấy mỉm cười một chút và nói: "Mình sẽ để cho cậu nghỉ ngơi". Cậu ấy ôm tôi và bắt đầu bước đi.
"Cậu có nghĩ rằng điều này sẽ dừng lại không?" Tôi hỏi, và cậu ấy quay lại.
"Điều gì?"
Giọng tôi gần như thì thầm: "Nỗi đau?"
"Mình không biết... dù mình nghĩ rằng sẽ như thế. Thời gian chữa lành... hầu hết các vết thương", cậu ất trả lời và tặng cho tôi nụ cười nửa miệng an ủi nhất.
Tôi không biết thời gian có thể chữa lành cho tôi hay không. Nhưng tôi biết nếu nó không thành công, thì tôi sẽ chết.VỚI MỤC ĐÍCH VỤNG VỀ, nhưng được thực hiện bằng sự lịch thiệp bền bỉ của cậu ấy, Landon buộc tôi rời khỏi giường vào sáng hôm sau để chắc chắn rằng tôi không bỏ lỡ cơ hội thực tập. Tôi dành chút thời gian để ghi lại một lời cảm ơn đến Ken và Karen, để xin lỗi lần nữa vì cái lỗ mà Hardin đã tạo trên tường. Landon im lặng, cứ nhìn tôi khi cậu ấy lái xe, cố gắng tặng cho tôi vài nụ cười khích lệ và những khẩu hiệu nhỏ dễ nhớ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh khủng.
Ký ức bắt đầu len lỏi trong tâm trí khi chúng tôi vào bãi đậu xe. Hardin quỳ gối trong tuyết, giải thích về việc đặt cược với Zed. Tôi nhanh chóng mở khóa xe, nhảy vào trong để tránh thoát không khí lạnh. Khi vào xe, tôi co rúm người lại nhìn về phía sau. Mắt tôi vẫn đỏ ngầu và có quầng thâm. Bọng mắt đã sưng lên, giao diện phim kinh dị chính thức hoàn thành. Tôi nghĩ là bản thân sẽ cần trang điểm nhiều hơn rồi.
Tới Walmart, cửa hàng duy nhất gần đó mở cửa vào giờ này, tôi mua mọi thứ mình cần để che giấu cảm xúc. Nhưng lại chả có sức mạnh hay năng lượng thực sự tạo nỗ lực cho ngoại hình của mình, vì vậy tôi chắc là mình trông chẳng tốt hơn là bao.
Trường hợp cụ thể là: Tôi đến Vance và Kimberly thở hổn hển khi nhìn thấy. Tôi cố nở một nụ cười, nhưng cô ấy lập tức nhảy ra khỏi bàn.
"Tessa thân mến, em ổn chứ?" Cô ấy hỏi dồn.
"Trông tệ lắm hả?" Tôi yếu ớt nhún vai.
"Không, tất nhiên là không..." cô ấy nói dối. "Chỉ là, nó...".
"Kiệt sức. Vì chính em. Em đã mất sức rất nhiều". Tôi nói với cô ấy.
Cô ấy gật đầu và mỉm cười ấm áp, nhưng tôi có thể cảm thấy đôi mắt của cô ấy sau lưng mình trong khi đi bộ xuyên qua hành lang đến văn phòng của tôi. Rồi sau đó, ngày của tôi như bị kéo dài ra, không có hồi kết, đến tận sáng muộn, cho đến khi Mr. Vance gõ cửa phòng.
"Chào buổi tối Tessa", ông ấy nói với một nụ cười. "Chào buổi tối", tôi xoay sở. "Tôi chỉ muốn liên lạc với cô và cho cô biết tôi ấn tượng như thế nào với công việc của cô cho đến lúc này". Ông cười thầm. "Cô có thể làm một công việc tốt hơn và chi tiết hơn nhiều nhân viên tôi có". "Cám ơn ông, điều đó có ý nghĩa rất nhiều với tôi". Tôi đáp, và ngay lập tức giọng nói trong đầu nhắc nhở tôi rằng tôi có kỳ thực tập này là nhờ Hardin. "Tình hình là, tôi muốn mời cô đến hội nghị Seattle vào cuối tuần tới. Thường thì những dịp này khá nhàm chán, nhưng nó lại hướng về xuất bản kỹ thuật số, "làn sóng trong tương lai" và tất cả những thứ đó. Cô sẽ gặp rất nhiều người, học hỏi một số điều. Tôi đã mở chi nhánh thứ hai tại Seattle trong vài tháng và tôi cần gặp vài người". Ông cười. "Vậy cô sẽ trả lời thế nào? Tất cả các chi phí sẽ được thanh toán và chúng ta sẽ xuất phát vào chiều thứ Sáu; Hardin được chào đón để đi cùng. Không phải đến hội nghị mà là Seattle nhé", ông ấy giải thích với một nụ cười hiểu biết.
Giá như ông ấy thực sự biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tất nhiên tôi rất thích. Tôi thật sự đánh giá cao lời mời của ông!"
Tôi nói, không thể kiềm chế sự nhiệt tình của tôi và nhẹ nhõm ngay lập tức, cuối cùng, một điều gì đó hợp lý đã xảy ra với tôi.
"Tuyệt vời! Tôi sẽ nhờ Kimberly cung cấp cho cô tất cả các chi tiết và giải thích cách chi tiêu mọi thứ..." Ông ấy tiếp tục luyên thuyên, mà tôi thì đi lang thang trong khi ông ấy làm vậy.
Ý tưởng đi đến hội nghị làm dịu cơn đau của tôi một chút. Tôi sẽ ở xa Hardin hơn, nhưng mặt khác, Seattle giờ đây nhắc nhở khi Hardin muốn đưa tôi đến đó. Anh ấy đã làm hỏng mọi khía cạnh trong cuộc sống của tôi, bao gồm toàn bộ tiểu bang Washington. Tôi thấy văn phòng của mình ngày càng nhỏ đi, không khí trong phòng ngày càng nặng nề.
"Cô ổn chứ?", ông Vance hỏi, trán hạ xuống trong lo lắng.
"Ồ, vâng, tôi chỉ... Tôi chưa ăn gì hôm nay và không ngủ nhiều vào tối qua", tôi giải thích với ông ấy.
"Dọn dẹp và về nhà trước đi, sau đó cô có thể hoàn thành những gì cô cần ở nhà", ông nói. "Không sao đâu..."
"Không, về nhà. Không có xe cứu thương trong nhà xuất bản đâu. Chúng tôi sẽ xoay sở mà không có cô", ông bảo đảm với tôi bằng cách ra dấu, rồi đi dạo.
Tôi dọn đồ đạc của mình, kiểm tra bản thân trước gương trong nhà vệ sinh, yup, vẫn còn khá kinh khủng và chuẩn bị bước vào thang máy khi Kimberly gọi tên tôi.
"Về nhà à?" Cô ấy hỏi và tôi gật đầu. "Chà, tâm trạng Hardin đang tồi tệ, vì vậy hãy cẩn thận".
"Gì cơ? Làm thế nào mà chị biết?"
"Cậu ta mắng tôi chỉ vì tôi không chuyển cậu ta đến chỗ em", Cô ấy cười. "Thậm chí cậu ta còn gọi đến 10 lần. Tôi đã hình dung nếu em muốn nói chuyện với cậu ta, em sẽ phải dùng di động của mình".
"Cám ơn chị", tôi đáp, thầm biết ơn cô ấy như một người quan sát. Nghe giọng nói của Hardin trên điện thoại sẽ khiến cái hố khổ đau trong tôi phát triển nhanh hơn nhiều.
Tôi xoay sở để ném nỗi đau vào xe trước khi nó vỡ tan tành một lần nữa. Cơn đau dường như trở nên tồi tệ hơn khi không có sự xao lãng, khi tôi bị bỏ lại một mình với hàng tá suy nghĩ và rẫy đầy ký ức. Tất nhiên, khi tôi thấy mười lăm cuộc gọi nhỡ từ Hardin trong điện thoại và thông báo có mười tin nhắn mới, tôi không đọc.
Đến lúc kéo bản thân trở về để lái xe, tôi làm điều mà tôi sợ phải làm: gọi cho mẹ.
Bà ấy trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên: "Xin chào!"
"Mẹ", tôi nức nở. Từ này trở nên kỳ lạ khi phát ra từ miệng tôi, nhưng tôi cần sự an ủi của mẹ tôi ngay bây giờ.
"Nó đã làm gì?"
Đây là phản ứng của mọi người, rõ ràng cho tôi thấy với họ Hardin nguy hiểm thế nào và tôi đã lãng quên điều đó ra sao.
"Con... Anh ấy...". Tôi không thể hoàn thành câu nói. "Con có thể về nhà, chỉ hôm nay không?" Tôi hỏi bà.
"Tất nhiên rồi, Tessa. Mẹ sẽ gặp con trong hai tiếng nữa", bà ấy nói và tắt máy.
Tốt hơn tôi nghĩ, nhưng không ấm áp như tôi mong đợi. Ước gì bà ấy giống như Karen, yêu thương và chấp nhận bất cứ sai lầm nào. Ước gì bà ấy có thể mềm mỏng, đủ lâu để tôi cảm nhận được tình yêu và an ủi khi có mẹ.
Đi lên cao tốc, tôi tắt điện thoại trước khi bản thân làm chuyện gì đó ngu xuẩn, như đọc tin nhắn từ Hardin chẳng hạn.
"Mình cảm thấy khủng khiếp về bức tường. Mình đã đề nghị trả tiền cho nó, nhưng bác Ken từ chối", tôi nói với Landon khi chải mái tóc ướt của mình.
"Đừng lo lắng về điều đó. Có rất nhiều chuyện đang xảy ra với cậu". Landon cau mày và tay thì xoa lưng tôi.
"Mình không thể hiểu làm thế nào cuộc sống của mình lại đi đến đây, làm thế nào mà nó đến mức này". Tôi nhìn chằm chằm về phía trước, không muốn trông thấy ánh mắt của người bạn thân nhất. "Ba tháng trước, mọi thứ đều có ý nghĩa. Mình có Noah, người sẽ không bao giờ làm điều gì đó như thế này. Mình gần gũi với mẹ và có ý tưởng ra sao về cuộc đời. Rồi giờ đây mình chẳng có gì. Đúng nghĩa đen, chẳng có gì hết. Mình thậm chí còn không biết liệu có nên đi thực tập nữa hay không vì Hardin sẽ đến đó, hoặc là anh ấy sẽ thuyết phục Christian Vance sa thải mình chỉ vì anh ấy có thể". Tôi tóm lấy cái gối trên giường và ôm chặt nó. "Anh ấy không có gì để mất, nhưng mình thì có. Mình đã cho anh ấy lấy đi mọi thứ của mình. Cuộc sống của mình trước khi gặp anh ấy thật đơn giản và rõ ràng. Giờ đây... sau khi gặp anh ấy... chỉ còn... sau đó".
Landon nhìn tôi với đôi mắt mở to: "Tessa, cậu không thể từ bỏ việc thực tập của mình, Hardin đã lấy quá đủ từ cậu rồi. Làm ơn đừng để anh ta tước mất luôn điều đó", cậu ấy gần như van nài. "Điều tốt đẹp nhất ở thế giới không có anh ta là cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu muốn, cậu có thể bắt đầu lại mọi thứ".
Tôi biết Landon đúng, nhưng nó không đơn giản chút nào. Mọi thứ trong cuộc sống của tôi bây giờ gắn liền với Hardin, ngay cả màu sơn trên chiếc xe chết tiệt của tôi cũng vậy. Bằng cách nào đó anh ấy đã trở thành sợi dây liên kết mọi thứ trong cuộc sống của tôi, và khi vắng anh ấy, tôi bỏ đi cùng đống đổ nát mình từng xem là cuộc sống.
Khi tôi mủi lòng và gật đầu với Landon, cậu ấy mỉm cười một chút và nói: "Mình sẽ để cho cậu nghỉ ngơi". Cậu ấy ôm tôi và bắt đầu bước đi.
"Cậu có nghĩ rằng điều này sẽ dừng lại không?" Tôi hỏi, và cậu ấy quay lại.
"Điều gì?"
Giọng tôi gần như thì thầm: "Nỗi đau?"
"Mình không biết... dù mình nghĩ rằng sẽ như thế. Thời gian chữa lành... hầu hết các vết thương", cậu ất trả lời và tặng cho tôi nụ cười nửa miệng an ủi nhất.
Tôi không biết thời gian có thể chữa lành cho tôi hay không. Nhưng tôi biết nếu nó không thành công, thì tôi sẽ chết.VỚI MỤC ĐÍCH VỤNG VỀ, nhưng được thực hiện bằng sự lịch thiệp bền bỉ của cậu ấy, Landon buộc tôi rời khỏi giường vào sáng hôm sau để chắc chắn rằng tôi không bỏ lỡ cơ hội thực tập. Tôi dành chút thời gian để ghi lại một lời cảm ơn đến Ken và Karen, để xin lỗi lần nữa vì cái lỗ mà Hardin đã tạo trên tường. Landon im lặng, cứ nhìn tôi khi cậu ấy lái xe, cố gắng tặng cho tôi vài nụ cười khích lệ và những khẩu hiệu nhỏ dễ nhớ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh khủng.
Ký ức bắt đầu len lỏi trong tâm trí khi chúng tôi vào bãi đậu xe. Hardin quỳ gối trong tuyết, giải thích về việc đặt cược với Zed. Tôi nhanh chóng mở khóa xe, nhảy vào trong để tránh thoát không khí lạnh. Khi vào xe, tôi co rúm người lại nhìn về phía sau. Mắt tôi vẫn đỏ ngầu và có quầng thâm. Bọng mắt đã sưng lên, giao diện phim kinh dị chính thức hoàn thành. Tôi nghĩ là bản thân sẽ cần trang điểm nhiều hơn rồi.
Tới Walmart, cửa hàng duy nhất gần đó mở cửa vào giờ này, tôi mua mọi thứ mình cần để che giấu cảm xúc. Nhưng lại chả có sức mạnh hay năng lượng thực sự tạo nỗ lực cho ngoại hình của mình, vì vậy tôi chắc là mình trông chẳng tốt hơn là bao.
Trường hợp cụ thể là: Tôi đến Vance và Kimberly thở hổn hển khi nhìn thấy. Tôi cố nở một nụ cười, nhưng cô ấy lập tức nhảy ra khỏi bàn.
"Tessa thân mến, em ổn chứ?" Cô ấy hỏi dồn.
"Trông tệ lắm hả?" Tôi yếu ớt nhún vai.
"Không, tất nhiên là không..." cô ấy nói dối. "Chỉ là, nó...".
"Kiệt sức. Vì chính em. Em đã mất sức rất nhiều". Tôi nói với cô ấy.
Cô ấy gật đầu và mỉm cười ấm áp, nhưng tôi có thể cảm thấy đôi mắt của cô ấy sau lưng mình trong khi đi bộ xuyên qua hành lang đến văn phòng của tôi. Rồi sau đó, ngày của tôi như bị kéo dài ra, không có hồi kết, đến tận sáng muộn, cho đến khi Mr. Vance gõ cửa phòng.
"Chào buổi tối Tessa", ông ấy nói với một nụ cười. "Chào buổi tối", tôi xoay sở. "Tôi chỉ muốn liên lạc với cô và cho cô biết tôi ấn tượng như thế nào với công việc của cô cho đến lúc này". Ông cười thầm. "Cô có thể làm một công việc tốt hơn và chi tiết hơn nhiều nhân viên tôi có". "Cám ơn ông, điều đó có ý nghĩa rất nhiều với tôi". Tôi đáp, và ngay lập tức giọng nói trong đầu nhắc nhở tôi rằng tôi có kỳ thực tập này là nhờ Hardin. "Tình hình là, tôi muốn mời cô đến hội nghị Seattle vào cuối tuần tới. Thường thì những dịp này khá nhàm chán, nhưng nó lại hướng về xuất bản kỹ thuật số, "làn sóng trong tương lai" và tất cả những thứ đó. Cô sẽ gặp rất nhiều người, học hỏi một số điều. Tôi đã mở chi nhánh thứ hai tại Seattle trong vài tháng và tôi cần gặp vài người". Ông cười. "Vậy cô sẽ trả lời thế nào? Tất cả các chi phí sẽ được thanh toán và chúng ta sẽ xuất phát vào chiều thứ Sáu; Hardin được chào đón để đi cùng. Không phải đến hội nghị mà là Seattle nhé", ông ấy giải thích với một nụ cười hiểu biết.
Giá như ông ấy thực sự biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tất nhiên tôi rất thích. Tôi thật sự đánh giá cao lời mời của ông!"
Tôi nói, không thể kiềm chế sự nhiệt tình của tôi và nhẹ nhõm ngay lập tức, cuối cùng, một điều gì đó hợp lý đã xảy ra với tôi.
"Tuyệt vời! Tôi sẽ nhờ Kimberly cung cấp cho cô tất cả các chi tiết và giải thích cách chi tiêu mọi thứ..." Ông ấy tiếp tục luyên thuyên, mà tôi thì đi lang thang trong khi ông ấy làm vậy.
Ý tưởng đi đến hội nghị làm dịu cơn đau của tôi một chút. Tôi sẽ ở xa Hardin hơn, nhưng mặt khác, Seattle giờ đây nhắc nhở khi Hardin muốn đưa tôi đến đó. Anh ấy đã làm hỏng mọi khía cạnh trong cuộc sống của tôi, bao gồm toàn bộ tiểu bang Washington. Tôi thấy văn phòng của mình ngày càng nhỏ đi, không khí trong phòng ngày càng nặng nề.
"Cô ổn chứ?", ông Vance hỏi, trán hạ xuống trong lo lắng.
"Ồ, vâng, tôi chỉ... Tôi chưa ăn gì hôm nay và không ngủ nhiều vào tối qua", tôi giải thích với ông ấy.
"Dọn dẹp và về nhà trước đi, sau đó cô có thể hoàn thành những gì cô cần ở nhà", ông nói. "Không sao đâu..."
"Không, về nhà. Không có xe cứu thương trong nhà xuất bản đâu. Chúng tôi sẽ xoay sở mà không có cô", ông bảo đảm với tôi bằng cách ra dấu, rồi đi dạo.
Tôi dọn đồ đạc của mình, kiểm tra bản thân trước gương trong nhà vệ sinh, yup, vẫn còn khá kinh khủng và chuẩn bị bước vào thang máy khi Kimberly gọi tên tôi.
"Về nhà à?" Cô ấy hỏi và tôi gật đầu. "Chà, tâm trạng Hardin đang tồi tệ, vì vậy hãy cẩn thận".
"Gì cơ? Làm thế nào mà chị biết?"
"Cậu ta mắng tôi chỉ vì tôi không chuyển cậu ta đến chỗ em", Cô ấy cười. "Thậm chí cậu ta còn gọi đến 10 lần. Tôi đã hình dung nếu em muốn nói chuyện với cậu ta, em sẽ phải dùng di động của mình".
"Cám ơn chị", tôi đáp, thầm biết ơn cô ấy như một người quan sát. Nghe giọng nói của Hardin trên điện thoại sẽ khiến cái hố khổ đau trong tôi phát triển nhanh hơn nhiều.
Tôi xoay sở để ném nỗi đau vào xe trước khi nó vỡ tan tành một lần nữa. Cơn đau dường như trở nên tồi tệ hơn khi không có sự xao lãng, khi tôi bị bỏ lại một mình với hàng tá suy nghĩ và rẫy đầy ký ức. Tất nhiên, khi tôi thấy mười lăm cuộc gọi nhỡ từ Hardin trong điện thoại và thông báo có mười tin nhắn mới, tôi không đọc.
Đến lúc kéo bản thân trở về để lái xe, tôi làm điều mà tôi sợ phải làm: gọi cho mẹ.
Bà ấy trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên: "Xin chào!"
"Mẹ", tôi nức nở. Từ này trở nên kỳ lạ khi phát ra từ miệng tôi, nhưng tôi cần sự an ủi của mẹ tôi ngay bây giờ.
"Nó đã làm gì?"
Đây là phản ứng của mọi người, rõ ràng cho tôi thấy với họ Hardin nguy hiểm thế nào và tôi đã lãng quên điều đó ra sao.
"Con... Anh ấy...". Tôi không thể hoàn thành câu nói. "Con có thể về nhà, chỉ hôm nay không?" Tôi hỏi bà.
"Tất nhiên rồi, Tessa. Mẹ sẽ gặp con trong hai tiếng nữa", bà ấy nói và tắt máy.
Tốt hơn tôi nghĩ, nhưng không ấm áp như tôi mong đợi. Ước gì bà ấy giống như Karen, yêu thương và chấp nhận bất cứ sai lầm nào. Ước gì bà ấy có thể mềm mỏng, đủ lâu để tôi cảm nhận được tình yêu và an ủi khi có mẹ.
Đi lên cao tốc, tôi tắt điện thoại trước khi bản thân làm chuyện gì đó ngu xuẩn, như đọc tin nhắn từ Hardin chẳng hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com