TruyenHHH.com

Bi Duc Nan Phi


Thời gian từng ngày trôi qua, hai con chim bỉ dực "bay bay bay" mỗi ngày nên nhanh chóng sụp kí, Đường Khê cũng kéo được đi xa hơn.

Vượt qua khe núi xuyên qua rừng rậm, Đường Khê biến thành tiểu hồ ly miệng ngậm chỉ đỏ chạy chơi thả diều ở mấy khúc quanh trên núi. Hai con bỉ dực điểu càng bay càng cao, kéo chỉ đỏ ngày càng dài ra nhưng nhất nhất không ly khai khỏi miệng hồ ly.

"Này, yêu nghiệt lớn mật, quả nhiên là ngươi quấy phá!" Đột nhiên bị quát lớn từ đằng sau, tiểu hồ ly lảo đảo một vòng, vấp cục đá té ngã, dây đỏ trong miệng rơi ra.

Gà trong lồng vẫn đang vô tư ăn trùng, Hoằng Tiên thuận tay lấy ra mấy sợi chỉ đỏ thắt ở giữa hai gốc cây già trong sân rồi nằm vững vàng trên đó. Tiên nhân thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, cho dù chỉ là một sợi dây nhỏ nhưng vẫn vững vàng như bàn thạch. Một tay gối đầu, một tay Hoằng Tiên lấy cây kẹo đường ra xem.

Mỗi ngày làm ba cây kẹo đường, 33 ngày thì được 99 cây. Hôm nay là cây cuối cùng. Nước đường màu vàng nhạt tạo thành lỗ tai lớn cho hồ ly, cái đầu nho nhỏ, đôi mắt thì lại to tròn, hai bên má nhọn nhọn có thêm mấy cọng râu dài.

"Hoằng Tiên, ngươi là yêu quái gì vậy?"

"Hoằng Tiên, ta nướng gà, ngươi có ăn không?"

"Hoằng Tiên, sao không bao giờ thấy ngươi cười vậy?"

"Hoằng Tiên..."

Nguyệt hạ tiên cung rất tĩnh mịch, Nguyệt Lão ngày nào cũng xem tinh tượng đoán mệnh lý mà Hoằng Tiên suốt ngày chỉ ở trong sảnh chỉ đỏ nặn tượng đất, nặn xong thì bày ở sảnh, chờ Nguyệt Lão đến dắt tơ. Hắn nặn cho mỗi người ở thế gian ai cũng có một nửa khác nhưng lại nặn không ra người có chỉ đỏ tương giao với mình.

Hoằng Tiên chậm rãi duỗi ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi kẹo đường hồ ly. Tiên giới vô năm vô tháng nhưng Nguyệt Lão với hắn chẳng nói với nhau được mấy câu, thành ra hắn cũng quen thói trầm mặc ít nói. Những ngày qua làm hàng xóm với tiểu hồ ly ồn ào náo nhiệt, mỗi ngày đều bị y huyên náo bên tai, hắn thế mà ngược lại cảm nhận được một chút tư vị của việc 'có bạn'.

"Chíp chíp" âm thanh từ trên trời đột nhiên vọng xuống, mang theo mười hai vạn phần lo lắng.

Hoằng Tiên ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mỗi đôi bỉ dực điểu, hắn nhíu mày: "Đường Khê đâu?"

"Thượng tiên, không ổn, tiểu hồ ly bị mấy tên đạo sĩ bắt đi rồi!!"

*****

"Phu nhân, người này chính là con yêu quái kia!" Giọng nói vang vọng bên tai, nghe không chắc chắn lắm.

"Đây là hồ ly tinh? Tại sao lại là một đứa trẻ?" Một giọng nữ có hơi sắc nhọn chói tai vang lên.

Đường Khê lắc lắc đầu, chầm chậm mở mắt. Lọt vào tầm mắt đầu tiên là một cái sân rộng, trên mặt đất có một bàn đá xanh, xa xa là đình các nghỉ chân, chắc là của người nhà giàu đây mà. Cựa quậy thân mình, cậu phát hiện mình bị trói lên thân cây bằng dây thừng, trước mặt bày một cái bàn thật dài, bên trên bày biện nào là lư hương, kiếm gỗ, giấy tiền vàng ...

"Các ngươi vì cớ gì lại bắt ta?" Đường Khê trừng mắt nhìn hai người một cao một thấp mặc áo đạo sĩ. Hai người này bắt mình, không biết có bắt luôn hai con bỉ dực điểu không?

"Yêu nghiệt!" Tên đạo sĩ cao hơn thấy cậu tỉnh liền hừ lạnh một cái, đốt lá bùa ném về phía cậu.

Pháp trận trên lá bùa kia là dùng máu gà để vẽ. Khi nó vừa bay đến chạm vào người Đường Khê, hợp với chú ấn trên dây thừng làm toàn thân Đường Khê đau đớn bừng bừng như lửa cháy.

"Aaaa.." thiếu niên đau đớn thét lên. Phụ nhân kia nghe được vội vàng xua xua tay ngăn cản.

"Ta và phu quân không hòa thuận lẫn nhau thật sự là do hồ ly tinh này quấy phá? Đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng không giống..." Quý phu nhân dùng khăn tay che miệng, nhíu mày nhìn khuôn mặt trắng bệt của tiểu hồ ly.

"Phu nhân người lại xem." Tên đạo sĩ cao hơn cầm kiếm gỗ tẩm chút máu gà rồi chọt vào ngực Đường Khê.

"Á.." Đường Khê kêu rên một tiếng, không khống chế được lộ ra đôi tai lớn trên đầu và cái đuôi vàng kim óng ánh sau lưng.

"Chúng ta là lần theo yêu khí trong chuồng gà để truy lùng, tuyệt đối đúng!" Tên đạo sĩ thấp hơn dương dương tự đắc nói, sau đó còn thấp giọng thương lượng giá diệt trừ yêu nghiệt với phu nhân.

Đường Khê cảm thấy ủy khuất cực kỳ, cậu chưa tới đây trộm gà bao giờ, bình thường chỉ ăn gà mình tự nuôi thôi, nhất định là do hàng xóm chồn làm, còn để lại yêu khí cho người ta tìm ra!

"Ta, ta không có trộm gà..."

"Chưa nói đến chuyện ngươi trộm gà." Đạo sĩ thấp hơn liếc mắt một cái rồi lại quay sang bàn luận giá tiền với phu nhân. Tên đạo sĩ cao hơn đứng tại chỗ, bắt đầu chuẩn bị lập đàn tế trừ khử hồ ly tinh. Hắn rút từ phía sau lưng ra một thanh kiếm, trên vỏ khắc hai chữ "Trảm yêu" lấp lánh.

Đường Khê nhìn thanh "Trảm yêu" kia liền sợ muốn tè quần. Tuy đạo hạnh của cậu không cao nhưng tốt xấu gì cũng là yêu tu thành hình người. Binh khí bình thường không thể gây thương tổn nhưng cái thanh kiếm trảm yêu này cậu đã từng thấy qua. Mấy anh sói xám tinh trước đây đều bị một thanh kiếm như vậy giết chết đó!

Kiếm trảm yêu lóe linh quang, mang theo tiếng gió vụt thẳng tới ngực Đường Khê.

Mũi kiếm còn chưa chạm đến người nhưng Đường Khê đã thấy lạnh tới xương, nhịn không được nhắm mắt lại. Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cha mẹ mất sớm, không có huynh đệ không có người thân, hàng xóm chồn mỗi ngày chỉ nhớ thương gà cậu nuôi, cơ bản là sẽ không có ai vì cậu đột nhiên chết đi mà bi thương... Đủ loại suy nghĩ như vậy bật ra, cuối cùng dừng lại ở một dung nhan anh tuấn xinh đẹp.

Hoằng Tiên...

"Đoong..." kiếm trảm yêu chỉ còn cách ba bốn phân thì ngừng lại, phát ra tiếng kêu không cam lòng.

"Người nào?' Hai đạo sĩ cả kinh, nhanh chóng triển khai trận pháp.

"Xiu xiu..." vô số chỉ đỏ từ trời bay tới trói hai tên đạo sĩ lại.

"Hoằng Tiên!" Dây thừng trên người Đường Khê rớt xuống, cậu sững sờ ngơ ngác một chút rồi lập tức nhào vào lòng Hoằng Tiên.

Hoằng Tiên nhíu mày, hắn rất hiếm khi thân cận với người khác như thế này. Nhìn người trong lòng vừa lạnh vừa run, hắn liền biến y thành hồ ly rồi nhét vào ngực.

"Nó là hồ ly tinh!" Tên đạo sĩ cao hơn ngạnh cổ lên gào, "Gần đây phu thê nhân gian không được thuận hòa đều là do nó quấy phá!!"

Hoằng Tiên sửng sốt một chút, không khỏi bật cười, tên nhóc hồ ly này đúng là quấy phá thật, nhưng không phải quấy phá câu dẫn trượng phu người ta mà là bắt bỉ dực điểu làm gà nuôi trong chuồng.

"Sư huynh ta nói không sai!" Đạo sĩ thấp hơn vội phụ họa. Đột nhiên hai huynh đệ liếc nhau một cái rồi cùng sững sờ. Đạo sĩ thấp hơn đột nhiên đỏ mặt, đạo sĩ cao hơn đột nhiên ho nhẹ một tiếng, xoay mặt về hướng khác.

"Hở?" Tiểu hồ ly chui ra khỏi vạt áo của Hoằng Tiên ra nhìn, không hiểu hai người này bị làm sao, mới hồi nãy còn hung hăng trừng mắt thế mà bây giờ thẹn thùng ư?

Chỉ đỏ trói đạo sĩ chính là tơ hồng nhân duyên, Hoằng Tiên vội khụ một tiếng: "Bọn họ bị dây trói tiên làm u mê thần trí, cởi ra thì không sao nữa."

Hoằng Tiên cuộn tiểu hồ ly trong áo, một tay xách hai tên đạo sĩ kia nhảy lên đằng vân bay đi.

Sau khi ném hai tên đạo sĩ còn đang liếc mắt đưa tình với nhau vào suối, Hoằng Tiên lấy kẹo đường ra đưa cho tiểu hồ ly đã biến lại thành người.

"Ngươi muốn đi rồi sao?" Đường Khê nhìn kẹo đường hình hồ ly trong tay, cậu biết rõ đây là cái kẹo đường thứ một trăm, ăn hết cái này Hoằng Tiên sẽ đi, mang theo cả hai con gà kia.

"Bỉ dực điểu biết bay lại rồi, ta cũng cần phải trở về." Hoằng Tiên nhìn tiểu hồ ly hai tai cụp xuống, hắn giơ tay lên (định sờ) nhưng lại ngừng trên không trung một lát rồi phất tay áo, xoay người bỏ đi.

"Chíp..." trên trời vang lên tiếng kêu, hai con bỉ dực điểu xanh đỏ giao nhau lượn quanh một hồi rồi bay đi, cao xa mất hút.

Chim Man Man bay lượn trên chín tầng mây, vợ chồng hòa thuận, đế vương nhân hòa.

*****

Nhiều năm trôi qua, lại là lễ hội đèn lồng, một thiếu niên mặc trường sam vạt dài chậm rãi đi lẫn trong đám đông, đó chính là Đường Khê.

"Tướng công, nhìn kẹo đường kìa." Những lời thoại rất quen thuộc lại vang lên.

"Là thứ dùng để dỗ con nít đấy." Trượng phu lên tiếng mang theo chút khó chịu nhưng vẫn không phản đối.

"Nè, hay là chúng ta mua đi, chút nữa trốn trong ngõ kia trộm ăn nhé." Vị thê tử thỏ thẻ.

Đường Khê nhìn hai vợ chồng người ta mua kẹo đường mà bật cười, lại nhìn sang ông cụ làm kẹo đường rồi chậm rãi xoay người rời đi. Trong núi không mặt trời không trăng sao, không biết đã qua bao nhiêu lâu, chỉ biết bỉ dực điểu chắc lại đang đi tuần trong thiên hạ. Bây giờ không còn mấy tên đạo sĩ vì phu thê không hòa thuận mà bắt cậu, cũng không còn một người tên Hoằng Tiên đến quan tâm cậu, đòi cậu trả hắn một cặp gà.

"Ôi!! Đây không phải là tiểu hồ ly sao?" Tiểu Man dùng đầu đẩy đẩy ca ca.

"Để ta xem." Đại Man nghiêng đầu chen qua đầu đệ đệ, dùng con mắt độc nhất của mình để nhìn, "Đúng rồi nha!"

Đường Khê ngẩng đầu, nhìn hai con bỉ dực điểu kia nói chuyện, đoạn lấy trong túi ra hai con trùng to cho bọn nó: "Phu thê trong thiên hạ bây giờ đã hòa thuận chưa?"

"Có Chỉ Đỏ nối duyên, bỉ dực điểu bọn ta nhìn còn vui nữa là." Đại Man nuốt trùng, hớn hở nói.

"Thật sao..." Đường Khê cúi đầu, vuốt ve chỉ đỏ trên cổ tay.

"Hử? Ngươi có thể nghe hiểu lời bọn ta nói sao?" Tiểu Man kinh ngạc há to mồm. Trước kia tiểu hồ ly đâu nghe hiểu tiếng kêu của bọn nó nên mới xem bọn nó là gà mà nuôi... Hôm nay đã nghe hiểu rồi chứng tỏ tiểu hồ ly cũng sắp thành tiên!

"Í? Chỉ đỏ!" Đại Man không để ý, bây giờ mới thấy chỉ đỏ trên cổ tay tiểu hồ ly.

Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, nhưng bởi vì bên mặt gần nhau nhất không có mắt nên chúng phải dùng hết sức xoay đầu lại.

"Ai da, đã có dây đỏ như thế này tại sao lại không tìm đến bên nửa còn lại của ngươi?" Tiểu Man ngạc nhiên kêu lên.

"Gì chứ?" Đường Khê sững sờ, chưa kịp phản ứng đã bị cánh của Đại Man đập xuống đầu, biến nhỏ lại như sợi lông hồ ly.

Chẳng thèm giải thích, hai con bỉ dực điểu để tiểu hồ ly lên người rồi phóng lên trời.

"Aaaa" Đường Khê hoảng sợ, nắm chặt lấy lông bỉ dực điểu, cảnh vật nhanh chóng lướt qua, chưa kịp điều chỉnh tinh thần thì đã bị quẳng xuống, lông toàn thân nó dựng thẳng lên hết. Bốn chân còn đang run rẩy trụ lại thì đột nhiên cả người rơi vào một vòng tay ấm áp vững chãi.

Người ôm hắn mặc một thân trường bào đỏ rực diễm lệ, tiên quang lượn lờ quanh thân, khuôn mặt xinh đẹp không có tí biểu cảm nhưng trong mắt lại dâng trào niềm vui sung sướng vô cùng.

"Ngươi ôm cái gì đấy?" Một ông lão râu tóc bạc phơ đi tới, nhíu mày nhìn tiểu hồ ly.

"À, đây chính là tên đầu sỏ làm hại phu thê nhân gian không hòa thuận." Hoằng Tiên vuốt ve lớp lông tơ mềm mịn của tiểu hồ ly, không thèm chớp mắt nói.

Nguyệt Lão nghe được lời này liền nhảy dựng lên: "Ái chà chà vậy thì không thể thả nó về nhân gian được!"

Hoằng Tiên dĩ nhiên không thể không "ừ" một cái.

Nguyệt Lão nhìn tiểu hồ ly một vòng, phát hiện tu vi của nó rất cao, sắp đạt đến kiếp thành tiên, đương nhiên không nỡ phá hủy. Ông vò đầu nửa ngày, cuối cùng vỗ đùi một cái nói: "Ta sang Lão Quân lấy tiên đan về, sau này cứ nuôi nó ở đây, ngươi phải trông chừng nó, không được để nó chạy lung tung đấy!" nói rồi hấp tấp chạy đi.

Ăn xong tiên đan có thể trực tiếp thành tiên, không cần trải qua 99 lôi kiếp. Tiểu hồ ly cuộn mình trong lòng Hoằng Tiên, đưa mắt nhìn y rồi ngập ngừng nói: "Ta, ta không phải cố ý đến quấy rầy ngươi đâu..."

Khoảnh khắc Hoằng Tiên rời đi cũng là lúc tiểu hồ ly biết, người ta là thượng tiên trên chín tầng mây, không phải là người mà một con yêu tinh sơn dã như cậu có thể với tới.

Tay Hoằng Tiên chợt lóe lên, vung ra sau lưng hai con trùng Thiên Ngọc Trúc mập mạp, đôi bỉ dực điểu lập tức há miệng đớp mồi, nhảy sang một bên sung sướng ăn dần. Sau đó hắn thu tay lại, như chưa có việc gì vuốt đầu tiểu hồ ly, khẽ cười nói: "Ngươi là hồ ly tinh làm hại nhân gian nên ta phải lấy chỉ đỏ buộc ngươi lại, miễn cho ngươi làm xấu nhân duyên."

Tiểu hồ ly nhìn quanh một chút rồi gãi gãi lỗ tai mình: "Ta, ta còn chưa ăn đủ gà quay ở nhân gian đâu."

"Thiên đình cũng có gà quay." Hoằng Tiên mặt không đổi sắc nói.

"Hở?" Hồ ly nhảy lên, hóa thành hình người, "Ở đây có gà quay?"

Hoằng Tiên chỉ tiên hạc bay qua trên đỉnh đầu: "Ngươi xem, bấy nhiêu đó có đủ không?"

Đường Khê nhìn theo những con chim béo mập săn chắc kia, là tiên hạc để Thiên Thượng Nam Cực Tiên Ông cưỡi đó, cậu nuốt nước miếng: "Đủ!!!"

————Hoàn————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com