Bhtt Xuyen Khong Thuong Nguon Thac Trang
Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ Điển Lễ Thỉnh Long Vương, cả Nam Đường Đế Quốc đều chìm vào trong không khí ngày lễ này. Nhà nhà treo đèn lồng, hoặc cắt dán hình dán rồng treo trước cửa, mong cầu Long tộc sẽ phù hộ cho một năm gió hòa mưa thuận, sống trong dư dả, người nhà khỏe mạnh.Điển Lễ Thỉnh Long Vương cứ năm năm lại tổ chức một lần, để lòng thành kính của Nam Đường đối với Long tộc, mỗi lần điển lễ diễn ra, Long Vương sẽ đích thân hạ phàm, ban thần dụ cho triều đình, đồng thời ban phước cho dân chúng.Trong triều đình lại huyên náo hơn, vào những ngày này, ngay cả những thái giám nô tì thường ngày rảnh rỗi cũng phải cắm đầu vào làm, ngày đêm đi đi lại lại, sắp lễ, trang trí hoàng cung, may hoàng phục riêng. Trước điển lễ nữa tháng, cả Thiên Long Hoàng thành đều phải thắp đèn sáng trưng, ngay cả đi ngủ cũng không được thổi nến đi ngủ, dù là ai, Hoàng thượng hay đại thần, đều phải ăn chay cho đến khi điển lễ kết thúc, để giữ linh hồn trong sạch tinh khiết khi kiến diện Long Vương.Yêu Thế Huệ buồn chán không có việc gì làm, bởi vì ngày lễ quan trọng này, cả nước đều rơi vào bận rộn, đương nhiên đối với một số việc cũng sẽ lơ là, ít nhất là về chuyện Cửu Vĩ tộc cho Hoàng thượng bọn hắn leo cây.Nàng dành cả buổi sáng đều ngồi thêu khăn đến mờ mắt, vì thế không thêu nữa, buổi chiều quyết định đi tìm Trịnh Hoàng hậu."Hoàng hậu, Hiền phi đến thỉnh an." Nô tì thấy Trịnh Tú đang luyện chữ, nhẹ nhàng lại gần nói.Trịnh Tú khẽ cau mày, từ sau lần trước nàng ta thất thố đẩy Đường Vĩnh Long ra rồi chạy đi mất mà không nói lý do, sau đó nàng đột nhiên cáo ốm nặng khiến Đường Vĩnh Long lo lắng nên không còn tâm trạng trách tội nàng nữa, quả nhiên là bước đi khôn ngoan. Tuy nhiên Trịnh Tú vẫn không hiểu lúc đó nàng đuổi theo mình để làm gì, diễn trò cho Đường Vĩnh Long thấy mình có tình nghĩa, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ hơn? Nhưng có cần mạo hiểm đến mức phật lòng hắn không?"Nàng khỏi bệnh rồi?" Trịnh Tú hờ hững nói, thái độ xưa nay đều trở nên lạnh nhạt khi nghe thấy hai từ Hiền phi, ai cũng nhìn ra nàng không có thiện cảm với Từ Hiền phi."Vâng, nghe nói là sáng nay bệnh mới có chuyển biến tốt." Cung nữ vội nói.Mặc dù vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng của Trịnh Tú đang rối tung rối mù, lúc này không phải nên để cho Hoàng thượng nghe tin, hoặc chí ít là giả bộ đáng thương đến tìm hắn, để hắn nổi lòng xót thương sao, tự dưng chạy lại đây làm gì."Mới khỏi bệnh đã chạy loạn đi khắp nơi, nàng ta cũng sung sức nhỉ. Bỏ đi, bảo nàng vào đây.""Vâng."Lúc Yêu Thế Huệ bước vào, Trịnh Tú lén đánh giá nàng, phát hiện đích thực so với trước đây tiều tụy, tuy có đánh qua lớp trang điểm, nhưng vẫn nhìn thấy quầng thâm ở trên mắt, chẳng lẽ nào bệnh thật?Trịnh Tú không biết, đây chỉ là sự trùng hợp, do gần đây Yêu Thế Huệ mải lo cho Cửu muội mà thức đêm, ăn uống cũng mất khẩu vị. Hôm nay lúc định đi tìm nàng, có soi gương qua, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng quyết định đánh phấn so với thường ngày mỏng đi, để lộ ra vẻ yếu đuối."Hiền phi thỉnh an nương nương." Nàng nhẹ nhàng nói, giọng có chút khàn đặc, giống như người bệnh vừa mới khỏi."Miễn lễ." Trịnh Tú nghe giọng nói nàng, lại không thái độ như trước kia hỗn xược, trong lòng đầy thắc mắc, lẽ nào là bệnh đến đầu óc cũng mơ hồ rồi, "Nghe nói Hiền phi gần đây bị bệnh, không biết đã thế nào rồi?""Nhờ thuốc của Hoàng Hậu, Thúy Anh đã đỡ hơn nhiều rồi." Yêu Thế Huệ giữ thái độ xa cách nói.Trịnh Tú thấy nàng như thế, xác định nàng đúng là bị bệnh đến đổi nết, gật đầu, "Hôm nay Hiền phi đến tìm bản cung là vì chuyện gì?""Nhân dịp Điển Lễ Thỉnh Long Vương sắp đến, Thúy Anh muốn tặng nương nương một ít lễ vật." Yêu Thế Huệ ra hiệu cho nô tỳ ở đằng sau, đối phương tiến lên một bước, quỳ xuống, dâng một cái hộp được trải khăn đỏ lên, Yêu Thế Huệ lật khăn ra, mở hộp.Trịnh Tú nhìn vào, là năm cái trâm cài, nhìn tinh xảo vô cùng, mỗi cái một kiểu, nhưng lại không quá phô trương, trông rất hợp nàng, cũng rất hợp thẩm mỹ của nàng. Mắt của Trịnh Tú khẽ lay động, nàng đích thực thích những thứ đơn giản tinh tế thế này, nhưng phu quân nàng lại không hề biết, đơn giản là không thèm để tâm, cứ tiện tay quăng bừa vàng bạc trang sức trông chói mắt loè loẹt, cho rằng nữ nhân nào cũng ham mấy thứ của này."Thúy Anh đã cho thợ thủ công ở Bình Nhưỡng chế tác cho nương nương. Thấy nương nương là người có đức tính cần kiệm, thích những thứ mộc mạc, lại thêm những năm gần đây người ra lệnh hạn chế tiêu xài phung phí, nên chất liệu của những chiếc trâm này chỉ đơn giản là làm bằng gỗ sưa. Không những thế gỗ sưa còn giúp chủ nhân gặp nhiều may mắn, sức khoẻ dồi dào, tinh thần phấn chấn, xua đuổi tà ma ngạ quỷ." Yêu Thế Huệ giải thích, thực ra lại có toan tính khác, Long Vương rất thích những thứ đơn giản mộc mạc thế này, muốn giữ được ngôi vị Hoàng Hậu, vấn đề không ở Đường Vĩnh Long, mà là khiến Long Vương có hảo cảm.Trịnh Tú nghe nàng giải thích, có chút hài lòng, đúng là những năm gần đây nàng có ra lệnh như thế, Hiền phi ngược lại lại là ngươi tuân thủ nhất, đừng xem nàng thường ngày rực rỡ như mặt trời ban trưa khiến người chói mắt, thực ra là nằm ở khí chất nàng, không phải do món trang sức xa xỉ.Hai người ngồi nói chuyện chưa bao lâu, Yêu Thế Huệ đột nhiên xin cáo từ, khiến Trịnh Tú khó hiểu. Thường ngày nàng đến đây thì phải kiếm cớ ngồi cả ngày, hôm nay lại đột ngột rời đi sớm, trong lòng Trịnh Tú có chút hụt hẫng.Cũng không phải Yêu Thế Huệ đang giận dỗi hay muốn dùng "lạc mềm buộc chặt", vì nàng còn có chuyện cần lo ở trước mặt. Đầu tiên là cho người điều tra Bạch Tinh, tiếp theo là đang đấu trí với Quý phi, nghe ngóng xem nàng muốn làm gì, mình sẽ tìm cách thay Trịnh Tú đối phó nàng."Ngoài nương nương ra, nô tì chưa thấy ai đi lo lắng người khác hộ bản thân người ấy." Nô tì thân cận ở bên trêu đùa nói, nàng chính là người cùng Yêu Thế Huệ đi đến thành Nam Kinh, hai người ngoài mặt quan hệ chủ tớ, bên trong lại là bằng hữu.Yêu Thế Huệ cười trừ, nàng cũng có chút đau đầu, mình vì sao phải thay nàng ấy năm lần bảy lượt lo lắng đủ chuyện để cuối cùng chẳng được thứ gì, một cái ngoái nhìn hay một ánh mắt dịu dàng cũng không. Lẽ ra mình có thể vui vẻ mà hưởng phú quý, thậm chí nếu muốn, bản thân hoàn toàn chiếm được vị trí cao hơn nữa, thế nhưng nàng không bỏ được thói này, cứ thấy đối phương gặp nguy hay có tin xấu là lo chổng vó lên, sốt ruột không thôi.Nàng khẽ thở dài, có người nào là sẽ không thay tình nhân lo nghĩ đâu.Điển lễ cuối cùng cũng đến, khi ấy trời còn chưa sáng, nhưng tất cả người trong hoàng cung, bao gồm các đại quan thần và các phi tần ở trong hậu cung đều phải đến.Cả kinh thành Nam Kinh người người đều thắp đèn, sáng rực cả một vùng trời.Thấy mặt trời vừa ló ở đằng đông, Quốc sư liền nói lớn, âm thanh vang đi khắp nơi, "Giờ lành đã đến." Lời vừa dứt, toàn bộ quân thần đều phải quỳ xuống, cho dù là Hoàng đế Nam Đường."Nhất là lấy Thánh Thượng làm tôn." Hắn nói."Nhất là lấy Thánh Thượng làm tôn." Tất cả đều đồng thanh nói theo."Nhị là lấy thiên đạo làm cốt.""Tam là lấy nhân đạo làm chí."Yêu Thế Huệ vừa nhẩm theo hắn, trong lòng lại thầm chế giễu, hơn nửa ở đây đâu có làm theo mấy lời thế này."Tứ là lấy đất làm người sinh dưỡng.""Ngũ là vĩnh viễn không được quên ơn Long Vương cứu giúp."Lời vừa dứt, trên trời đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy lớn, có tiếng gầm lớn vang dội đi tám hướng. Dân chúng nghe thấy tiếng gầm như tiếng sấm rền uy vũ, có chút sợ hãi, vội vàng quỳ xuống. Gió như cường bão mà ầm ầm đến, giật tung cả cây cối, ánh mặt trời buổi sớm ở phía chân trời dưới đám mây đen xuyên qua, chiếu thẳng vào mặt Yêu Thế Huệ, khiến nàng theo phản xạ phải nhắm chặt mắt lại. Trên vòng xoáy khủng lồ có những tia sét lúc ẩn lúc hiện, rất nhanh, một con rồng khủng lồ vẩy vàng xuất hiện ở giữa lốc xoáy, gầm gừ lao xuống như tia chớp, đánh ầm một cái, trời đất rung chuyển.Đường Vĩnh Long thấy mắt mình trắng xoá, lúc hắn nhận thức lại được, thì thấy đằng xa có một nam nhân lớn tuổi mặc hoàng y đứng nhìn mình, đó chính là Long Vương."Vĩnh Long, năm nay ta không thể tự thân xuất hiện trước nhân gian, thời thế phức tạp, Ma Đế đã tỉnh giấc, hiển nhiên là điềm xấu. Ngươi nghe cho kĩ lời ta, gắng mà thu phục lòng dân, giữ lấy biên cương, lấy nhân đạo mà làm việc, cẩn thận ma quỷ vào trong nước quấy rầy. Ngươi sắp tới sẽ gặp phải đại hoạ, mà đại hoạ này đều là do một người trong Cửu Vĩ hoàng gia khởi xướng, ngươi phải cẩn thận, không được lơ mơ trong việc trị quốc nữa."Đường Vĩnh Long còn chưa kịp hỏi hắn đó là ai, Long Vương đã hoá thành rồng, bay đi mất.Ngoài kia sắc trời dần nhuộm xanh, mặt trời đã ló rạng, mây đen bão tố cũng tan biến, mây trắng dần lộ ra. Yêu Thế Huệ không hiểu rõ tình hình, nhưng thấy xung quanh đã yên ổn lại.Trịnh Tú có chút khó hiểu, nàng nhưng từ nhỏ đã được trực tiếp tham dự vào điển lễ. Theo thường lệ, Long Vương sẽ hoá làm người, ban cho Hoàng đế một tờ lụa thần dụ bằng tơ vàng, sau đó làm phép cho mưa phùn đến, tượng trưng cho những điều tốt lành, những người đang bệnh nặng mà tắm nước cam vũ, bệnh đều sẽ khỏi. Vì thế dân chúng còn tranh thủ đựng cam vũ lại, có thể đem dùng hoặc đem bán, đựng càng nhiều, sau này càng phú quý."Long Vương đã rời. Điển lễ đã đến lúc tan, mới bệ hạ và chư vị đứng dậy." Quốc sư càng khó hiểu, hắn đã chủ trì điển lễ hơn trăm năm, lần đầu tiên không thấy Long Vương hiện hình ban phước giống mọi năm, nhưng mà vẫn cố gắng trấn định tâm tình, ôn tồn nói.Thái giám vội vàng chạy đến bên Đường Vĩnh Long đỡ hắn, mọi người đều thắc mắc, nhưng chỉ có mình hắn là đang suy tư chuyện khác. Hắn biết, Long Vương chính là đang sợ hãi.Đường Vĩnh Long chỉ nghe qua lời kể của Long Vương, lại không biết Ma Đế rốt cuộc là ai mà khiến một con rồng trấn giữ Thiên giới phải e dè. Dù sao đã hơn mười nghìn năm, lại chỉ được biết đến qua lời đồn đại hay qua mấy câu chuyện, Đường Vĩnh Long không quá tin tưởng người này sẽ đánh bại hơn trăm vạn Nam Long Trấn quân của hắn.Có điều, Đường Vĩnh Long bận tâm đến Cửu Vĩ hoàng gia, nếu như toàn bộ tai hại của hắn đều đến bởi người này, vậy thì phải nghĩ cách nhanh chóng trừ khử. Hắn suy nghĩ một lúc, Hồ Vương hay Yêu Vĩnh Diệm không có khả năng tổn hại đến hắn, chỉ có một người khiến cho hắn điêu đứng suốt từ trước đến nay, Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt.Quả đúng là hồng nhan hoạ quốc.Tai của Yêu Thế Huệ rất thính, lại dùng phép thuật của mình để nghe lén chuyện của Đường Vĩnh Long đang nói với các đại quan thần, vì thế dù nàng đứng ở rất xa, vẫn có thể nghe rõ điều hắn nói. Nghe thấy hắn nói đến đây, lòng khẽ run.May mắn là thân thế nàng không bị bại lộ, nhưng từ nay nàng càng phải giấu kĩ hơn, người mà Long Vương nói đến, nàng tự biết ẩn ý là ai."Long Vương còn căn dặn, phải đề phòng Ma Đế." Lúc này Đường Vĩnh Long nói tiếp.Các đại quần thần bối rối nhìn nhau, xác định là mình không có nghe nhầm, bọn hắn gần đây cũng nghe lời đồn đại này. Thậm chí Đông Hải và Tây Mông vì tin đồn này đột nhiên dừng chiến, có lẽ là có sự nhúng tay của Kì Lân và Bạch Hổ.Có điều ngoài Long Vương hoá thân thành người, Cửu Vĩ tộc ở phía nam và Quốc sư là tiên nhân, bọn hắn chưa từng gặp qua thánh quỷ, ma thần nào khác, vì thế càng không rõ thế lực của họ có như lời đồn không.Nghe nói, từ ngày Thánh Thượng và Ma Đế biến mất, thần quỷ cũng ít can dự đến nhân gian.Yêu Thế Huệ nghe thấy lời hắn nói, mắt liền mở to ra, không nhịn được mà vô thức che miệng lại, sợ mình sẽ vô tình thốt ra tiếng.Yêu Thế Huệ chợt nhớ ra tin đồn về Ma Đế tái thế là xuất phát từ Trường An phái, sau sự ra đi của Trường Cao Sơn. Nay Cửu muội lại muốn đi đến đó, chính là lành ít dữ nhiều, nếu như chúng vẫn chưa trả thù xong, quay lại khiến Kiến Nguyệt gặp rắc rối lây thì thế nào. Chưa kể một người kì lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, rốt cuộc là có mục đích gì?Trịnh Tú lúc này đang ở ngoài chỉ đạo người sắp yến tiệc, thấy Yêu Thế Huệ đứng một góc biểu cảm thay đổi liên tục, từ cau mày suy nghĩ đến sợ hãi bàng hoàng, thậm chí còn có bộ dạng nôn nóng như muốn trở về, lẽ nào bệnh chưa khỏi, có chút mệt mỏi?Đúng lúc Yêu Thế Huệ đang dặn người chuẩn bị kiệu đưa nàng trở về, Trịnh Tú từ lúc nào đã bước đến trước mặt, "Hiền phi không thấy khoẻ?"Yêu Thế Huệ giật mình, vội quay lại, thấy Trịnh Tú đang hỏi mình, trong đáy mắt còn có vẻ quan tâm kia. Nàng vuốt nhẹ ngực, cười nói, "Tạ nương nương đã quan tâm, Thuý Anh đúng là có chút mệt mỏi.""Hôm nay là ngày trọng đại, không phải ta muốn cản ngươi, nhưng bây giờ không có mặt ở đây, e là đến Hoàng thượng khó mà bảo vệ được ngươi. Ngươi gắng chịu đựng một chút, sau đó hẵng xin về sớm." Trịnh Tú nhẹ nhàng nhắc nhở, yến tiệc của Điển Lễ Thỉnh Long Vương thực sự rất quan trọng, cho dù lần này Long Vương vắng mặt, nhưng vẫn phải giữ lấy nghi thức, giống như mọi năm ăn thịt khô uống nước lã để nhớ công lao dựng nước của tổ tiên.Yêu Thế Huệ vỗ nhẹ đầu tự trách, nàng đã quên mất, việc toàn bộ cung nhân xuất hiện ở yến tiệc chính là thể hiện lòng thành kính, nếu không phải bệnh nặng đến không thể rời giường, thì bất cứ đại thần, phi tần nào cũng phải có mặt, hoặc là sẽ bị quy kết tội bất kính."Thời gian cũng sắp đến rồi, mau trở về chỗ ngồi đi." Trịnh Tú thấy nàng bộ dáng tự trách, cũng không thể trách nàng, đây mới là lần thứ hai nàng tham dự, mà lần trước, do chức vị còn thấp, nên cũng không được dự yến tiệc mà chỉ được xem lễ tế.Yêu Thế Huệ lòng như lửa đốt mà tham gia yến tiệc, may thay mọi thứ đều thuận lợi, cứ như mọi lần đợi Hoàng thượng ăn xong. Đợi đến khi tiệc kết thúc, nàng vội vàng trở về, để Trịnh Tú khó hiểu nhìn bóng lưng nàng rời đi.Yêu Thế Huệ vừa trở về đã cho nô tì đứng canh cửa, nàng viết một phong thư, sai người gửi cho Lý Dự.Hai ngày sau, thư gửi về, Yêu Thế Huệ vội mở thư ra, thư viết: "Đã rời khỏi, đi đến đường lớn."Đường lớn chính là ám chỉ thành Trường An...."Bạch Tinh, điển lễ đó là gì thế?" Kiến Nguyệt dựa vào trong lòng nàng, thắc mắc hỏi. Sau ngày gặp Lý Dự, hôm sau các nàng cũng rời đi. Trên đường đi, Kiến Nguyệt thấy gặp nơi đều treo đèn lồng được cắt dán hình rồng, hỏi một người trên đường, hắn nói là lễ Điển Lễ Thỉnh Long Vương năm năm tổ chức một lần."Trước đây ta nói qua với ngươi. Tứ Đại Đế Quốc được sự bảo hộ của Tứ Đại Ma Thần, ma thần bảo hộ cho Nam Đường chính là Long tộc. Vì để thể hiện lòng biết ơn, điển lễ này bắt đầu từ lúc lập quốc cho đến hiện tại." Bạch Tinh cười nhạt, nàng muốn xem xem, con rồng kia nghe tin đồn về Ma Đế, liệu có dám bước chân xuống nhân gian không. "Ô, ta muốn xem." Kiến Nguyệt hào hứng nói, rồng chỉ được nghe trong truyền thuyết, vì thế nàng rất tò mò bộ dạng của nó có giống như truyền thuyết.Có khác gì lũ thằn lằn đâu mà đòi xem, Bạch Tinh thầm nghĩ."Ngươi có muốn tập cưỡi ngựa không?" Bạch Tinh không muốn nghe nàng ca ngợi mấy con thú kia nữa, liền đổi đề tài."Khó không?" Kiến Nguyệt nghe thấy nàng hỏi, đương nhiên là muốn, nhưng lại sợ mình bất cẩn sẽ ngã ngựa.Bạch Tinh lắc đầu, đưa dây cương cho nàng cầm, "Hãn Huyết rất lành tính, miễn là nó không bị kích động thì không có gì khó khăn.""Vậy được.""Đừng cầm dây quá chắc, nó sẽ khó chịu."Để Bạch Tinh hướng dẫn một hồi, Kiến Nguyệt cũng dần biết cách điều khiển ngựa, nàng có chút kích động, không kìm được mà nở nụ cười. Bạch Tinh thấy nàng vui vẻ, cũng nhàn nhạt cười."Bạch Tinh, khi nào thì chúng ta đến nơi." Kiến Nguyệt ngồi ngựa cả ngày, người có chút mỏi, lười biếng đem toàn bộ trọng lượng dựa lên người Bạch Tinh. Nàng nhớ Vệ Hoàng từng nói Bạch Tinh đối xử với nàng rất đặc biệt, vì thế để thử rốt cuộc vị trí của mình trong lòng đối phương ra sao, nàng hay cố ý tiếp xúc thân mật, bởi cho dù thân thiết tới đâu cũng sẽ có không gian riêng tư, thế nhưng Bạch Tinh hầu như không có ý tránh né nàng, nàng có ôm ấp thế nào cũng mặc kệ."Cũng không còn lâu nữa, ngươi mệt rồi?" Bạch Tinh đưa tầm mắt đi xa, tìm kiếm xem xung quanh có nơi để dừng chân không. Dù sao hoàng hôn cũng sắp tắt, chẳng trách vì sao nàng mệt."Cách đây không xa có một nhà trọ nhỏ, chúng ta tạm ở đó.""Được."Mặt trời đã lặn, gió lạnh từ rừng núi kéo đến. Xung quanh một mảng đen tối, thậm chí còn nghe thấy tiếng hú ai oán của sói, Kiến Nguyệt kéo áo chặt hơn, ngẩng đầu nhìn nhà trọ kỳ lạ trước mắt, lại nhìn về phía Bạch Tinh, thầm cảm thấy may mắn. Nếu như lúc này nàng ở một mình, nhất định sẽ bị không khí hoang vu này doạ sợ, rừng sâu nhiều khí độc, tinh thần không ổn định rất dễ sinh hoang tưởng."Nơi này... Người ở được chứ?""Ngươi là hồ ly, không phải người.""Ừ thì sao? Ta cứ thấy nơi này không ổn."Bạch Tinh cong khoé môi, ôm lấy vai nàng kéo sát nàng lại gần mình, "Có ta ở đây ngươi sợ cái gì, hơn nữa xung quanh đây cũng không có khách trọ nào đâu, đây là lựa chọn duy nhất rồi.""Đây rõ ràng là nơi bất thường mà." Nàng nhìn nhà trọ tối om, trông cứ như nhà hoang kia, nếu không phải vì Bạch Tinh nàng chắc chắn sẽ bỏ qua nơi này, thà ngủ ở hang núi còn hơn.Bên ngoài đã âm u bên trong còn tối hơn, Kiến Nguyệt cứ thấp thỏm bám víu vào áo của Bạch Tinh, "Xin hỏi, có ai không?"Lát sau, nàng thấy ánh lửa xanh lục, một nữ hài tử cầm cây nến đi ra, tóc đen xoã tung che cả mặt, thân còn mặt áo liệm, "Xin chào...""Á, ma!""Ngươi là hồ ly đấy." Bạch Tinh nhắc lại."Hồ ly thì liên quan gì tới ma?""Hồ ly là loài yêu, không liên quan tới yêu ma thì liên quan tới cái gì?""Nhưng mà kia là ma đó, chúng ta sao lại phải chui vào sống với ma?""Đồng không mông quạnh đâu còn lựa chọn nào khác, đừng lo, chúng sẽ không tấn công ngươi đâu, không phải loài ma nào cũng xấu."Thấy đối phương bảo đảm như thế Kiến Nguyệt mới thoáng yên tâm, theo Bạch Tinh tìm phòng của mình để nghỉ ngơi. Như thường lệ nàng sẽ tắm rửa thơm tho, còn Bạch Tinh ra ngoài ban công ngắm trăng uống rượu. Đợi đến khi tắm xong, hơi nước nghi ngút làm nàng có chút ngột ngạt, vì thế lau qua người rồi ra ban công ngồi cho mát."Lại đây, ta lau tóc giúp ngươi.""Làm phiền ngươi rồi." Tóc của cơ thể này rất dài và dày, đôi khi nàng đã nghĩ đến chuyện cắt bớt đi, nhưng nghĩ như thế cũng không tốt lắm.Bạch Tinh nhẹ nhàng lau tóc giúp nàng, dưới ánh trăng bạc bóng của hai nàng in lên tường, đầu ngón tay lành lạnh thỉnh thoáng lướt qua gáy. Kiến Nguyệt mím chặt môi, thấy trái tim mình đập mạnh như một sinh linh khao khát tự do đang cố phá vỡ xương ức nàng, mà đúng là nàng rất mong muốn được nói cảm xúc trong lòng ra."Xong rồi, ngồi thêm một lúc để gió thổi là khô ngay, lúc đó ngươi có thể đi ngủ."Kiến Nguyệt xoay người lại, cả hai bất ngờ chạm mắt nhau, nàng có thể tìm thấy chính mình trong đôi mắt xám kia, nàng rất thích đôi mắt này, nó độc lạ, và quan trọng là nó không trông ngỗ ngược và đầy kiêu ngạo khi nhìn nàng. Nàng cầm lấy chiếc khăn trên tay Bạch Tinh, làn da chạm nhẹ khiến cả người nàng tê dại như có dòng điện lướt ngang qua, mùi rượu thơm được ủ lâu thoang thoảng bên cánh mũi khiến nàng choáng váng, nàng nghĩ mình say rồi."Nguyệt nhi." Bạch Tinh khẽ gọi, nào ngờ bị một ngón tay đặt lên môi, Kiến Nguyệt hơi nhổm dậy, dựa sát thân mình vào thân nàng, "Đừng nói gì."Chấp nhận tung xúc sắc và cá cược, hay cứ im lặng giữ điều thắc mắc trong lòng, đời người lúc nào cũng sẽ phải đối mặt với tình huống này, mỗi người sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau. Còn nàng, nàng không phải dạng người thích nín nhịn, thích kìm nén mọi thứ, từ nhỏ khi nàng đã muốn thứ gì nàng nhất định phải tìm cách lấy được, nàng mang tư tưởng phóng khoáng, lựa chọn thà một phút rực sáng rồi dập tắt còn hơn mãi chìm trong bóng tối.Nàng vốn không phải kiểu người bị động, cũng không phải thiếu tự tin mà rụt rè, nàng là người đã nghĩ thì sẽ làm, đương nhiên, ngay cả về mặt cảm xúc và suy nghĩ, nàng cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận.Bạch Tinh thấy nữ tử kia chuyển sang bộ dạng hồ yêu, hương thơm của thảo mộc do nàng vừa mới tắm rửa xong chiếm cả bầu không khí, tay không tự chủ mà vuốt nhẹ eo nàng, Kiến Nguyệt bị hành động này làm cho kích thích, giống như đang cổ vũ lấy nàng, cũng làm cho đáp án mà nàng vẫn đang do dự càng trở nên chắc chắn hơn, vành tai có chút đỏ lên, nhưng vẫn không buông Bạch Tinh ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, dán mắt lên gương mặt mịn màng, cọ nhẹ chóp mũi kia. Hơi thở nóng ẩm của hai bên phả lên môi nhau, như nụ hôn dịu dàng của linh hồn.Cả hai dường như mất đi lý trí, lúc này chỉ còn thâm tình mà nóng bỏng nhìn nhau, khát khao đối phương như người khát nước ở giữa hoang mạc tìm thấy một ốc đảo. Không biết là ai chủ động trước, nhưng lúc Kiến Nguyệt nhận ra, đã cảm nhận bờ môi của mình đang dán lên cánh môi mềm mại kia, man mát kia, mùi hoa lan thanh nhã khiến nàng say mê, thật dễ chịu làm sao, như nước cam lộ dịu dàng trong chảy vào trong lòng, từng cơn lại từng cơn.Bạch Tinh lớn mật vươn đầu lưỡi ra, liếm nhẹ lên môi nàng, chợp phát hiện mình như đã nghiện, chỉ muốn quấn lấy nó không thôi, liền vươn người đến tham lam mút lấy. Hơi thở ẩm nóng của đối phương truyền đến, khiến nàng không tự chủ mà hít sâu một cái, như thể muốn nuốt trọn lấy nó.Tay của Kiến Nguyệt ban đầu còn câu lấy cổ của Bạch Tinh, từ khi nào đã chuyển sang ôm lấy gáy, đẩy người kia vào sâu hơn, hai người dồn dập quấn lấy nhau, răng lưỡi cũng gấp gáp mà va đập vào, mùi hoa lan như được sự cho phép, xông vào trong miệng nàng, lởn vởn mãi không tan. Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, khiến bản thân cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhưng lại mừng rỡ mà tận hưởng lấy từng giây từng phút. Nụ hôn của Bạch Tinh có lúc rất dịu dàng, nhưng có lúc lại nồng nhiệt, cứ như là lời chào hỏi hữu lễ rồi mới hành xử.Có lẽ là do lần đầu, Kiến Nguyệt rất nhanh đã hụt hơi, lúc này mới buông môi, đẩy nhẹ Bạch Tinh ra, dựa vào lồng ngực của nàng thở hổn hển, mãn nguyện đến nở nụ cười như hoa mùa xuân, đôi mắt tựa vầng trăng khuyết mà cong lại, ánh mắt linh động long lanh như chứa cả bầu trời đêm."Bạch Tinh." Kiến Nguyệt khẽ nói, có lẽ là do trải qua một trận nồng nhiệt, âm thanh có chút khàn, vô cùng mê hồn."Ừm." Bạch Tinh nhẹ nhàng đáp."Em nghĩ là em đã yêu người." Bạch Tinh ôm chặt người trong lòng hơn một chút, khẽ hôn lên vành tai, rồi đến tóc của nàng."Ta cũng nghĩ thế."Màn đêm thanh lặng cứ trôi qua, Kiến Nguyệt đã ngủ say trong người mình yêu, khoé môi vẫn đọng nụ cười ngọt. Nàng tin, lý do mình vô cảm trước mọi thứ là bởi đã dành sự rung động cho người này.Sáng hôm sau, các nàng dậy từ rất sớm, đúng như Bạch Tinh nói không phải loài ma nào cũng xấu, nàng ăn sáng xong thì phát hiện mình quên đồ, vì thế trở lại còn Bạch Tinh ngồi đợi.Bạch Tinh nhìn ra khu rừng rậm rạp ở bên ngoài, sương giăng kín như tơ nhện, trời đất giao hợp, cảnh vật như tranh vẽ, vừa thực lại vừa ảo.Kiến Nguyệt quay trở lại, nắm lấy tay Bạch Tinh, "Chúng ta đi thôi.""Đợi đã." Trong tay áo của Bạch Tinh lấy ra một cái áo khoác, khoác lên vai nàng, "Trên đường nhiều sương, có chút lạnh, cẩn thận kẻo cảm lạnh."Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra, mùa thu cũng bắt đầu rồi, sương cũng tự nhiên nhiều lên, trời cũng bắt đầu se lạnh. Kéo áo khoác lại, dựa vào trong lòng Bạch Tinh, làm sao lại thấy thân nhiệt của nàng bây giờ trở nên ấm áp rồi?"Bạch Tinh, trời đã sang thu."Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn con ngươi xám kia, giống như hồ nước mùa thu bị sương mù phủ lấy mà ảm đạm, nhưng cũng tĩnh lặng khiến người bình yên. Nàng túm lấy vạt áo Bạch Tinh, kéo nhẹ xuống, đặt môi của mình lên bờ môi mềm thơm kia.Bóng lưng dần ẩn vào trong màn sương mờ, tiếng vó ngựa cũng xa dần. Chỉ còn hơi thở nồng ấm phất phảng lại, hoà vào núi rừng đã bắt đầu ngả vàng, lan đi khắp chốn. Có con ong đậu lên bông hoa ngả người vì nặng sương, hoa khẽ rung, giọt nước cũng chậm rãi chảy xuống. Đàn chim nhạn mổ vào cánh, chuẩn bị cho cuộc hành trình di cư về phương Nam."Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?"**Trích bài thơ "Tiếng thu" của Lưu Trọng Lư.
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?"**Trích bài thơ "Tiếng thu" của Lưu Trọng Lư.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com