TruyenHHH.com

Bhtt Xuyen Khong Thuong Nguon Thac Trang

Đúng như ý nguyện của toàn quân Đại Yêu, Yêu Đế sau một đêm bất ngờ thay đổi ý định, cùng Thái Dương tuyên chiến. Vừa hay, đó là thời điểm Khương Húc Nguyệt vừa cùng tướng quân Thái Dương cầu hoà bất thành xong.

Thái Dương Vương biết Yêu Đế nổi giận rồi, hắn không ngờ nàng chỉ vì một nữ nhân bên cạnh mà hoá thành quỷ nữ cuồng sát như thế, bây giờ trong lòng lại quay ra thấp thỏm, "Trưởng mẫu, có thật là sẽ thành công không?"

"Đại vương mới nếm thử một tý cơn giận của Yêu Đế mà đã sợ rồi thì sao làm được chuyện lớn?"

"Hừm." Hắn ngẩng đầu nhìn vầng dương chói lọi trên đỉnh đầu, "Hy vọng Ngài sẽ giúp đỡ chúng ta."

Cuộc chiến nổ ra, Khương Húc Nguyệt muốn xem rốt cuộc đám người này lấy đâu ra tự tin đọ với Đại Yêu, nàng đứng trên cổng thành lạnh lùng nhìn bên dưới hỗn loạn, đầu quân Thái Dương bị chém rơi như bi, căn bản còn không chạm được vào cánh cổng của Tây Thành. Mưa tên phóng như mưa bão, lướt ngang qua đầu nàng, nhìn Khương Húc Nguyệt không mặc giáp mà vẫn thản nhiên đứng đó, quân Thái Dương dần lộ ra vẻ hoang mang.

Chẳng phải nói sẽ được thần bảo hộ sao?

Ngay đúng lúc này có một tên binh lính lao về phía thành, bật nhảy cả lên nóc thành làm cả đám người sửng sốt, Khương Húc Nguyệt chưa kịp phản xạ thì mắt đã tối sầm đi.

...

"Phù Sinh tiên sinh."

Một tiếng gọi nghe chói tai như tiếng sáo bị ai đó thổi mạnh vang lên, Khương Húc Nguyệt chậm chạp ngồi dậy, nàng ngơ ngác nhìn khung cảnh lạ lẫm, xung quanh là những ngọn núi đá, không đúng, là những quân cờ vây khổng lồ.

"Nơi này là..."

"Đây là thế trận của ta, Phù Sinh tiên sinh."

Phù Sinh, rất lâu rồi nàng không dùng tới cái tên này nữa, viết xong bộ tiểu thuyết kia, công việc trùng trùng khiến nàng không có thời gian viết lách, cái tên Phù Sinh cũng bị chính nàng lãng quên.

"Kẻ nào?"

Phía bàn cờ đối diện, Khương Húc Nguyệt thấy thấp thoáng một bóng người, đợi nhìn rõ đối phương hơn, nàng không tài nào xác định được đây là sinh vật gì, đối phương có tay chân giống người, nhưng không thể phân biệt được là nam hay nữ, mắt và miệng đều là lỗ đen, chẳng trách vì sao khi nó nói âm thanh như tiếng gió trong hang động. Cơ thể thanh mảnh, gầy nhưng không có xương, còn rất cao, da có màu xanh trúc, khắp người đều có lỗ cùng kích thước như lỗ sáo.

"Xin tự giới thiệu, ta là Sáo Âm Quỷ, Quỷ tướng thứ sáu trong Thập Đại Quỷ Tướng của cõi Quỷ Thanh Kiếp, ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu."

Đôi mắt Khương Húc Nguyệt hơi mở to, "Ngươi, ta nhận ra ngươi."

"Không sai, năm đó ở phủ Lê ta đã đến tìm tiên sinh để trao đổi."

"Vậy thì chúng ta chẳng có gì vui vẻ để nói chuyện với nhau đâu, nói đi, ngươi muốn gì? Ngươi là chủ mưu, xúi giục chúng tấn công Đại Yêu đúng không?" Nàng chau mày.

"Phù Sinh tiên sinh quả là danh bất hư truyền, nhanh như thế đã tường tận mọi chuyện rồi."

"Không cần nịnh bợ, một phần thôi."

"Ta tìm tiên sinh chẳng vì lý do nào khác ngoài mời tiên sinh gia nhập chúng ta. Ta rất tiếc cho tài năng của tiên sinh, vì thế đã xin bệ hạ cho tiên sinh một cơ hội, tiên sinh đi theo chúng ta chỉ có lợi không hại, ta có thể giúp Lê Đô đốc hồi phục thanh xuân, cùng tiên sinh trường sinh bất lão."

"Nằm mơ, hão huyền vô ích, cho dù ngươi đến tìm ta trăm lần ta cũng sẽ từ chối."

Sáo Âm Quỷ chụp tay lại, cũng không hề tức giận mà từ tốn nói, "Tiên sinh là người nhìn thấu sự đời, biết rằng cuộc đời chỉ là phù phiếm mà thôi, trong cái đời ngắn ngủi này niềm vui nhất là ở bên cạnh người mình yêu, tiên sinh cân nhấc trước đi đã rồi hẵng trả lời. Sở dĩ vạn vật đều có thọ mệnh riêng của nó, loài hồ ly chín đuôi thọ thì được nghìn năm, ngắn thì được trăm tuổi, còn loài phàm nhân thì chỉ có chục năm mà thôi, hiếm mấy ai đến hàng trăm, cho dù đến lúc đó cũng già yếu chẳng làm nổi việc gì, bệnh tật đủ đường, tuy thế nhưng cho loài phàm nhân được trường thọ là phạm đại kỵ, gây mất cân bằng, vì thế bị coi là cấm thuật, cho dù Yêu Đế sau này học cho kỹ phép thuật của mình thì Ma Tổ bên cạnh cũng sẽ ngăn cấm nàng giúp Lê Đô đốc trường thọ thôi."

"Đương nhiên, chúng ta không tuân những quy luật máu lạnh vô tâm đó, Phù Sinh tiên sinh nghĩ cho kỹ, lúc này ai sẽ là người cứu được Lê Đô đốc?"

"Xem ra ngươi biết về nội tình chúng ta không hề ít. Câu trả lời của ta vẫn là không, ngươi cố gắng khơi gợi cái tham lam của ta, nhưng quên rằng ta rất hiểu nàng, nếu nàng biết vì để kéo thọ mệnh cho nàng mà ta gia nhập lũ gian xảo quỷ quyệt như các ngươi nàng thà chết còn hơn. Ngươi năm lần bảy lượt lấy nàng ra để doạ nạt ta, có thể làm chuyện gì nghe quân tử trượng nghĩa hơn không?"

"Tiên sinh là người từng trải, phải hiểu rõ kết quả ai sẽ người chiến thắng chứ."

Khoé môi Khương Húc Nguyệt hơi giật, nàng biết nó đang nhắc đến chuyện kiếp trước, nhưng nàng lại mỉm cười kỳ lạ.

"Vậy thì ngươi quên rồi, lúc đó vẫn chưa xuất hiện Yêu Đế. Ta thấy ngươi là kẻ thông minh, hẳn phải hiểu thế sự vô thường, vận mệnh là thứ không ai có thể nhìn trước được."

Sáo Âm Quỷ gõ ngón tay lên lớp da trúc của mình, nó lắc đầu, "Tiếc quá."

"Vậy có thể hiểu tiên sinh từ chối rồi nhỉ."

"Phải."

"Chà."

"Giờ thì ngươi thả ta đi được chưa? Ngươi là kẻ có trí tuệ thì cũng nên có tính công bằng một chút, nếu không cho dù ngươi biết nhiều hơn nữa cũng chỉ là một kẻ dốt nát thôi. Ta bị đưa vào đây là do ngươi ép buộc, không có lựa chọn nào khác, như vậy thì cũng quá bất công với ta rồi."

"Tiên sinh muốn đi cũng không phải không thể, chỉ là, tiên sinh phải thắng được bàn cờ này đã, hoặc là đồng ý lời mời của ta. Nhắc nhở tiên sinh, thế trận của ta đã hơn ngàn vạn năm vẫn chưa một ai giải nổi, xương cốt của chúng đều dùng để mở rộng bàn cờ của ta."

Khương Húc Nguyệt lúc này mới chú ý bàn cờ vây ở đây rất khác với cờ thông thường nàng chơi, xem ra đây là loại cờ mới do Sáo Âm Quỷ nghĩ ra.

"Ta cần thời gian để suy ngẫm."

"Được, tiên sinh cứ thoải mái, thời gian cho tiên sinh chỉ kết thúc khi thân thể tiên sinh tan thành xương cốt mà thôi."

Khương Húc Nguyệt bay lên cao để quan sát bàn cờ, trông vô cùng phức tạp và khó hiểu, nàng biết mình đã vướng phải một ván cờ nan giải rồi. Cho dù nàng đi nước cờ nào, vẫn luôn sẽ có một đường chéo để bên đối thủ chiến thắng.

Khương Húc Nguyệt thử đặt một quân cờ trắng xuống để chặn đường, nhưng nàng mới đi được hai ba bước, một đường chéo của quân cờ đen đã xuất hiện, Sáo Âm Quỷ đã thắng. Năm quân cờ đen nối lại thành một hàng, luồng khí đen phóng ra, dội thẳng vào lồng ngực nàng, đánh bay Khương Húc Nguyệt ra xa.

"Hự." Nàng chật vật bò dậy, ôm lồng ngực mình.

"Lại nào." Sáo Âm Quỷ vung tay, những quân cờ mà nàng và nó đi biến mất, chỉ để lại trận cờ ban đầu.

Tài năng của nàng là học, sau năm lần bảy lượt thua trận, nàng không dại dột mà chơi tiếp ngay, thay vào đó Khương Húc Nguyệt sao chép được thế trận để tạo một bàn cờ nhỏ cho mình rồi chơi thử. Sáo Âm Quỷ nhìn nàng cận trọng đi từng bước, trong lòng không ngừng khen ngợi người này, nó gặp rất nhiều kẻ xuất chúng, nhưng đều vì quá vội vàng và kiêu ngạo nên coi thường thế trận của nó, kết quả là chưa hiểu đã làm loạn lên, sau đó đã kẹt nay còn mắc ở lại.

"Tiên sinh không có chuyện gì cần hỏi ta sao?"

Khương Húc Nguyệt im lặng không đáp, chỉ tập trung vào bàn cờ trước mặt.

"Nếu tiên sinh đánh thắng ta, ta sẽ tiết lộ cho tiên sinh một điều, bởi vì ta rất kính nể tiên sinh. Năm xưa ta từng là một vị thần, nhưng ta chỉ là một thần ca chuyên thổi sáo cho ngựa chiến nghe nên bị cả Thiên giới khinh thường, có lần ta được chúng mời chơi cờ để định đem ta ra làm trò đùa, ai ngờ ta lại thắng chúng, chúng thẹn quá hoá giận, nói ta ăn gian rồi đánh đập ta, may nhờ bệ hạ đi qua phân xử giúp ta, trừng phạt lũ thần quan đó."

"Cũng nhờ bệ hạ mà ta mới hiểu ra bộ mặt xấu xa của kẻ được gọi là Thánh Tổ kia, ta căm ghét đám luôn tỏ vẻ cao sang nói mấy lời đẹp đẽ nhưng thực ra hành động lại hèn hạ vô cùng, ta nhận ra chúng diễn trò cho thế nhân khác hẳn với bản chất thật của chúng. Chính vì thế ta đã theo bệ hạ xuống Quỷ Thanh Kiếp, gọi ta là quỷ ta cũng không quan tâm, chí ít như thế ta không phải diễn trò, không phải giữ hình tượng là một vị thần quyền năng oai nghiêm."

Mặc dù biết nàng không để tâm đến mình, Sáo Âm Quỷ vẫn nói, "Ta theo dõi tiên sinh rất lâu rồi, nhìn tiên sinh yêu ghét rõ ràng, trung thành đi theo Yêu Đế, kẻ nào nịnh bợ cũng kệ, vàng bạc dâng ra trước mắt cũng không quan tâm. Tính kiêu ngạo của tiên sinh thể hiện rất rõ, làm gì cũng ngẩng cao đầu chứ không phải tỏ vẻ khúm núm để chừa con đường sống, tiên sinh không tham sống, tiên sinh chỉ sợ bản thân không được thể hiện tài năng."

"Hôm nay ta đã đoán được tiên sinh sẽ từ chối ta, nhưng ta vẫn muốn cùng tiên sinh đánh cờ, để chứng minh rằng lòng ngưỡng mộ của Sáo Âm Quỷ này là chính xác. Cho dù tiên sinh thua cũng không sao, ta vẫn sẽ tôn trọng tiên sinh —"

"Ta giải được rồi."

"Sao cơ?"

"Ngươi nói xong chưa, ta đợi ngươi nói xong nãy giờ. Lãng phí thời gian thế đủ rồi, nàng còn đang đợi ta, Yêu Đế đang đợi ta."

Tuy không nhìn được sắc mặt Sáo Âm Quỷ nhưng cũng có thể đoán nó đang ngạc nhiên tột độ, lúc sau gật gù, "Được, theo luật, tiên sinh đi trước."

Nàng phóng linh lực về phía quân cờ để di chuyển, quân cờ nặng như núi, nếu là người thường hoặc linh lực yếu sẽ không dịch chuyển nổi con cờ nào chứ đừng nói chuyện thắng thua, chẳng trách vì sao trong thời gian dài như thế không ai phá nổi.

Sáo Âm Quỷ dịch một quân cờ lên chặn, hai quân cấp thấp va vào nhau liền vỡ tan tành, cấp càng thấp càng dễ vỡ, vì thế trận cờ so với bình thường còn khó hơn, vì không cẩn thận sẽ làm mất cờ. Chính vì vậy, người chơi bàn cờ này không những phải cân nhắc phòng thủ lẫn tấn công, mà còn phải biết tận dụng từng quân cờ, làm sao mà dùng được cờ cấp cao và cờ cấp thấp đúng dịp, đúng lúc.

Có thể nói, đây như là một trận chiến.

Khương Húc Nguyệt có đủ yếu tố để thay những tiếc nuối của người trước làm, thế nhưng đối thủ nàng cũng không hề tầm thường, nó sống lâu hơn nàng, nhìn rõ mọi thứ hơn nàng, bẫy mà Khương Húc Nguyệt bày ra đều bị nó nhìn thấu hết. Sáo Âm Quỷ là kẻ địch đầu tiên mà Khương Húc Nguyệt cảm giác mình sẽ thảm bại.

Chỉ là đến phút chót, Sáo Âm Quỷ suy nghĩ lại, nó không động tay vào bàn cờ này nữa, mà để thế trận tự điều khiển quân cờ, Khương Húc Nguyệt lúc này mới tìm được lối thoát.

"Vì sao lại nhường ta?"

"Thiết nghĩ lúc này ta đánh thắng tiên sinh cũng chẳng vẻ vang gì, ngược lại giống như đám thần quan bắt nạt ta khi đó. Ta không có ý coi nhẹ tiên sinh, chỉ là xét ra trận chiến này không công bằng, giống như trên võ đài tiên sinh dùng tay không đấu với kẻ mặc giáp đem theo vũ khí vậy, thứ tiên sinh thiếu hiện tại là thời gian, ta tin một thời gian sau tiên sinh có thể đánh hoà ta, bây giờ tiên sinh có thể giải được thế trận đã chứng minh tất cả rồi."

Khương Húc Nguyệt nhìn nó, xem ra Sáo Âm Quỷ không đến mức tệ như nàng nghĩ, "Con đường của ta và ngươi khác nhau, hơn nữa đường của ngươi quá lệch lạc, vì thế thật đáng tiếc, chúng ta không thể làm bạn cờ."

"Phải, con đường của ta và tiên sinh quá khác nhau, chúng ta mỗi người tôn sùng một chúa riêng. Thôi, ta không ép tiên sinh nữa, nhưng tiên sinh chưa từng đánh bại được ta, vì thế ta sẽ không nói cho tiên sinh điều gì cả, tiên sinh có thể đi rồi."

Sáo Âm Quỷ vẫy nhẹ tay, một luồng sáng chói lói chiếu vào mắt Khương Húc Nguyệt. Đợi lần nữa nàng tỉnh lại thì nghe thấy tiếng người gọi.

"Thái uý, Thái uý sao thế? Người đâu, gọi —"

"Tướng quân, Thái uý tỉnh rồi."

"Thái uý, vừa nãy ngài đột nhiên ngất đi, làm cho chúng tôi hoảng sợ hết mức."

"Đây là đâu?"

"Đây là Tây Thành ạ..."

Khương Húc Nguyệt lập tức ngồi dậy, nhìn bên dưới hỗn loạn chém giết, nàng nhớ rõ mình mắc kẹt trong thế trận của Sáo Âm Quỷ rất lâu, lâu đến nàng sốt ruột, nàng sợ mình không kịp trở về gặp Khánh Vy nữa, nhưng may mà... Thời gian suốt nãy giờ trải qua chưa đến một nén hương?

"Thái uý, sao thế ạ?"

"Ta vì sao lại ngất đi?"

"Tiểu tướng không rõ, chỉ thấy Thái uý đột nhiên ngã xuống nên vội chạy lại xem, Thái uý thấy có chỗ nào không khoẻ không?"

"Không phải do có kẻ tấn công ta sao?"

"Tấn công?" Tướng quân đột nhiên khì cười, "Chúng bị đánh đến còn chưa nhìn rõ tường thành chúng ta thì sao có thể đụng tới Thái uý."

"Ra là vậy, ta hiểu rồi." Khương Húc Nguyệt nói xong liền xoay lưng lại, "Ta phải viết một bức thư cho bệ hạ, chuyện ở đây ngươi tự lo."

"Xin Thái uý yên tâm."

Kiến Nguyệt nhận được thư báo Quỷ Thanh Kiếp là kẻ chủ mưu tất cả sau chuyện này, nàng thấy mọi khúc mắc giờ đã được hoá giải hoàn toàn, điều đó càng cho nàng niềm tin chắc, nàng biết còn một cuộc chiến lớn ở đằng sau đang rình rập, cuộc chiến này thậm chí sẽ khiến hai bên máu đổ thành sông.

"Lẽ nào chúng dùng Thái Dương là để thăm dò chúng ta?" Yến Thế Huân khó hiểu.

"Là thư tuyên chiến."

"Thư tuyến chiến?"

"Phải, chúng mượn quân Thái Dương để nói rằng chúng có thể điều khiển cả một quốc gia tấn công chúng ta, đồng thời báo hiệu rằng chúng ta chính là mục tiêu của chúng. Quỷ Thanh Kiếp có thể dễ dàng điều khiển được một quốc gia, vậy thì chúng cũng sẽ khiến những quốc gia khác cũng trở thành con rối của mình, một hai nước liên minh thì Đại Yêu có thể chống trả được, nhưng tất cả các nước tổng tiến công chúng ta chỉ có nước thua mà thôi."

"Quả là một lũ xảo quyệt, nếu như thần mà thấy chúng, nhất định sẽ đánh cho cả lũ gãy răng." Cố Nghiên Hi chau mày.

"Ta đã đụng chúng một vài lần, thế nhưng lần nào cũng là do Thái nhi xử lý chúng, vấn đề bây giờ rằng nàng đang bị bệnh, trùng hợp đến mức đáng nghi rồi. Hơn nữa Quỷ Thanh Kiếp có thể tồn tại nhiều năm như thế, không mấy ai dám nhắc đến chúng thì chứng tỏ thực lực chúng không vừa, đám Quỷ tướng đó, sức mạnh hẳn phải ngang thần."

"Vậy thì lần này chúng ta gặp bất lợi rồi." Bánh Bao lên tiếng, cả điện rơi vào trầm mặc.

"Chậc."

"Bệ hạ định đi đâu sao?"

"Ta về xem Thái nhi thế nào rồi, chuyện này tạm thời tính sau, trước dẹp đám Thái Dương đã."

Nói rồi Kiến Nguyệt đi thẳng về Cửu Thiên cung, nàng thấy Yêu Thái Cảnh đang trèo cây hái quả còn Lý Ngữ Tịch ở dưới căng vải hứng, Bạch Tinh ngồi trên xích đu xem các nàng.

"..." Đứa nhỏ này, toàn để nàng lo lắng.

"Trong người thế nào rồi?" Nàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Tinh.

"Rất tốt, không còn thấy mệt nữa."

Nàng đem tay Bạch Tinh ủ ấm, thấy Yêu Thái Cảnh xách một rổ đầy quả tới.

"Mẫu hoàng đợi nhé, Cảnh nhi rửa quả xong sẽ đem cho hai người."

"Điện hạ, chuyện này để thuộc hạ..."

"Không, ngươi tránh ra, đây là lúc ta khiến mẫu hoàng tin ta đã trưởng thành."

"Cảnh nhi có cần nói to thế không?" Nhìn bộ dạng ra vẻ hài tử mới học chút tâm cơ của đối phương, Kiến Nguyệt không kìm được mà bật cười, nàng biết Yêu Thái Cảnh đang chọc nàng vui thôi.

"Xí." Yêu Thái Cảnh đem rổ hoa quả đi rửa, Lý Ngữ Tịch cũng đi theo, Kiến Nguyệt nhìn nàng tung tăng thì mỉm cười, "Giá như mà có thể mãi bảo vệ được tính tình này của nàng."

"Nghĩ đến sau này Cảnh nhi phải trưởng thành, học cách giữ cho tâm tư kín đáo, không còn vui vẻ vô tư nữa, lúc nào cũng phải đau đáu đủ thử trên đời, em không nỡ để nàng phải chịu đau chịu khổ."

"Nào có ai muốn hài tử của mình phải đau khổ, nhưng trưởng thành là điều không thể tránh. Một ngày nào đó đôi cánh nàng sẽ lớn đến mức cảm thấy cái lồng này quá chật chội, nàng sẽ rời khỏi vòng tay chúng ta để tự dùng con mắt của mình ngắm nhìn thế giới thôi."

"Phải nhỉ." Nàng tựa vào vai Bạch Tinh, "Thế nhưng người không có phụ mẫu, người có buồn không?"

"Vốn dĩ trước đây ta không để tâm đến chuyện đó, giờ thì càng sẽ không buồn vì điều đó, chẳng phải ta cũng đã có gia đình của riêng mình rồi sao?"

Kiến Nguyệt không đáp lời nàng mà há miệng cắn, "Đau, sao em cắn ta?"

"Nhìn người ngon miệng, muốn cắn. Chẳng hiểu sao xinh đẹp như thế làm gì, rõ ràng người chỉ quanh quẩn trong cung mà cũng làm nhiều kẻ chết cũng không sợ, dù chết cũng phải được chiêm ngưỡng một lần."

"Không đẹp thì sao quyến rũ được em."

"Em yêu người là vì người đem lại cho em cảm giác an toàn, bây giờ em chỉ muốn giấu người đi, giấu thật kỹ, ngoài em ra không ai biết, không ai gặp được người."

"Bây giờ dang rộng cánh rồi, dám có mấy loại suy nghĩ ngông cuồng, người ta động vào tí là xù lông lên, đứng trước mặt thiên hạ la hét ta là của em, của em tất. Sao năm xưa ta không thấy em như thế nhỉ?"

"Thì sao? Thì sao nào? Người là của em, em cũng là của người, Thái nhi, đừng nói trước bàn dân thiên hạ, cả tam giới tới đây em cũng phải nói cho từng người biết. Đừng mơ em sẽ buông tay người, sống được nghìn năm thì bám người nghìn năm, chết rồi cũng bám theo không tha, ai động vào người, em sẽ nguyền kẻ đó thịt thối xương nát!"

Bạch Tinh phì cười, nâng cằm Kiến Nguyệt lên đặt một nụ hôn sâu, đợi lúc đối phương giãy giụa vì ngột thở nàng mới chậm rãi tách môi.

"Em nghĩ ta không như thế sao? Nguyệt nhi, kiếp kiếp chúng ta sẽ không rời, nếu như em quên mất ta, đem lòng thương kẻ khác, thì ta không ngại dính máu để ôm em về đâu."

"Không bao giờ! Người yêu người khác là người, nếu là em chắc chắn gặp người đã yêu."

"Hừ, chứng minh đi."

"Em muốn được Thái nhi lôi lên giường hành hạ."

"Mẫu hoàng, mẫu hậu, trời vẫn đang sáng đó."

Yêu Thái Cảnh và Lý Ngữ Tịch đã trở lại lúc các nàng hôn môi nồng nhiệt, Yêu Thái Cảnh đã quen cảnh này rồi, chỉ ngồi gọt quả, nhưng Lý Ngữ Tịch lại đỏ mặt tía tai, nàng không ngờ Yêu Đế và Yêu Hậu nồng nhiệt như thế, còn nói mấy lời kỳ lạ.

Quan trọng là khi đó nàng đã tưởng tượng mình và Yêu Thái Cảnh cũng trao nhau nụ hôn như thế.

"Cảnh nhi ăn đi, xem ra mẫu hoàng đến kỳ rồi, mẫu hậu phải đi giúp nàng." Bạch Tinh bế người đang liên tục cắn vào cổ mình dậy, quả nhiên bởi vì đến kỳ phát dục nên gần đây nàng mới dễ cáu gắt thế, có nhu cầu nhưng không được thoả mãn.

"Mẫu hậu mới bệnh xong mà?"

"Không sao, để nàng thế này sẽ rất khó chịu."

Lý Ngữ Tịch ngơ ngác nhìn Yêu Đế nằm trong lòng Yêu Hậu phát bệnh, Yêu Đế điên cuồng cắn mút cổ đối phương, tay như muốn xé rách y phục Yêu Hậu, đây là lần đầu nàng thấy hồ ly đến kỳ phát dục, hoá ra lại như thú hoang chết đói.

"Mẫu hoàng sẽ có lúc như thế này đấy, bởi vì tính chiếm hữu của người đối với mẫu hậu rất cao, nên chỉ cần có hơi của mẫu hậu là có thể đánh thức kỳ phát dục của mẫu hoàng, ngươi hãy quên những gì vừa thấy đi nhé." Yêu Thái Cảnh nhét quả vừa gọt vào tay nàng.

Lý Ngữ Tịch nhìn quả được gọt vỏ tròn trịa ở trong tay, nàng ngẩn người hồi lâu.

"Điện hạ."

"Ừm?"

"Vậy điện hạ sẽ có lúc như thế không?"

Yêu Thái Cảnh ngoảnh lại, mặt lộ vẻ hoang mang.

"Ngươi vừa nói cái gì?"

...

Kiến Nguyệt bên này vừa được Bạch Tinh đặt xuống giường đã vội vàng ôm chặt lấy như sợ đối phương sẽ rời đi, tay xé rách y phục được làm bằng chất vải thượng hạng kia rồi đặt những nụ hôn triền miên, trong người nàng dấy lên ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đốt da thịt. Nàng kéo tay Bạch Tinh lại nơi đã ướt sũng đó, "Muốn... Muốn..."

"Bình tĩnh nào Nguyệt nhi."

"Ư, đây nữa." Nàng dâng đầu vú lên, cọ qua cọ lại trên mặt Bạch Tinh cho đến khi đối phương chịu hé môi ngậm nó, "Ứ..."

Nhìn bộ dạng quằn quại mãi không thể thoả mãn của nàng, Bạch Tinh tự hỏi nàng ấy làm thế nào vượt qua kỳ phát dục lúc nàng không ở cạnh, lẽ nào không có nàng thì nhu cầu cũng sẽ biến mất?

"Thái nhi..." Giọng Kiến Nguyệt như muốn tan ra, hai chân quắp lấy eo nàng, còn dùng nơi ẩm ướt cọ vào cơ bụng nàng, "Nhanh, nhanh lên."

Người Kiến Nguyệt nóng hầm hập, nếu không phải do Bạch Tinh quen rồi thì còn tưởng nàng phát sốt. Tiếng thở hổn hển ngâm rên không ngừng vang lên, nơi đó của Kiến Nguyệt ướt đến mức Bạch Tinh không cần màn dạo đầu đã có thể đút vào. Lúc ngón tay nàng vào cửa hang, Kiến Nguyệt đã rướn cả người lên, "Em, em ra..."

"Ta mới cho vào thôi mà."

"Không chịu được nữa... Ưm..."

Cơn thuỷ triều qua đi, Kiến Nguyệt đột nhiên bật khóc làm Bạch Tinh hốt hoảng.

"Ta làm đau em sao?"

"Em xin lỗi..."

"Sao lại xin lỗi?"

"Em ra nhanh quá, em ích kỷ."

"Phì."

"Cười cái gì?"

Bạch Tinh được một trận cười nắc nẻ, thấy Kiến Nguyệt hờn dỗi nhìn mình mới không cười nữa, nhéo má nàng, "Nguyệt nhi thật đáng yêu."

"Em nói nghiêm túc đó, em muốn Thái nhi cũng phải vui khi hành hạ em nữa."

"Nhìn em dễ dàng thoả mãn dưới thân ta chẳng phải rất vui sao? Chứng tỏ năng lực của ta rất tốt."

"Hi hi."

"Vậy em có muốn làm tiếp không?"

"Có." Nói xong nàng lại ôm chặt lấy Bạch Tinh, dùng bông hoa ướt át kia cọ lên cái bụng thon nhỏ, dịch mật dính cả lên đó, Kiến Nguyệt cứ ma sát đến nơi đó sưng đỏ dần lên, "Thái nhi, Thái nhi."

"Ta ở đây."

"Thái nhi à, cho em, cho em đi." Nàng lại cắn mạnh vào vai Bạch Tinh, còn không ngừng dùng móng vuốt cào lưng đối phương, may mà Bạch Tinh không phải người thường, nếu không sẽ bị kỳ phát dục của Kiến Nguyệt biến thành chiến trường đổ máu. Hành động này của nàng thực ra xuất phát từ tính chiếm hữu, trong khi muôn loài chú ý tới lãnh thổ đất đai của mình, thì lãnh thổ của Kiến Nguyệt lại chính là Bạch Tinh.

"Mút đi, mút đi." Nàng thấy người kia đã buông đỉnh núi sưng cứng của mình liền bất mãn, liền dùng tay ấn mạnh gáy nàng, để mặt nàng dán lên ngực.

"Nguyệt nhi à, nghỉ nhé? Em đứng còn không vững rồi, nghỉ lấy sức."

"Không muốn, em muốn nữa, em muốn Thái nhi!" Nàng lắc đầu, dang rộng hai chân ra, lấy tay lật cánh hoa đang sưng phồng, "Nơi này nữa."

"Em đâu còn sức nữa, lần sau làm tiếp." Bạch Tinh bặm môi.

"Người hết yêu em rồi? Em không còn sức hút với người rồi?"

"Làm gì có chuyện đó, ta lo cho em mà."

"Ứ ừ, em muốn, Thái nhi phải chiều em."

"Được rồi."

Cả một ngày dính lấy nhau đến trên giường tới dưới thảm đến bị ướt, Kiến Nguyệt mới hơi tỉnh táo, nàng tựa lưng vào người Bạch Tinh, tuỳ ý để đối phương nghịch nhũ hoa của mình, nhìn xuống cái bụng bằng phẳng ngày càng cứng rắn.

"Không có em bé."

"Em nói cái gì?"

"Em muốn có em bé, sao người không cho em?"

"Ôi, em thật là..." Hằng ngày bị Kiến Nguyệt hỏi câu này Bạch Tinh cũng không biết nói gì nữa.

"Cho em đi mà, em muốn có nhiều đứa trẻ có khuôn mặt giống Thái nhi vây quanh, em sẽ chăm sóc tốt chúng mà vẫn có thời gian bên người."

"Bây giờ là thời loạn chiến, lúc em mang thai cũng là lúc em trở nên yếu ớt, nếu chúng nhân cơ hội này tấn công em thì phải làm sao? Ta không đồng ý."

Kiến Nguyệt bĩu môi, bởi vì nàng thấy Bạch Tinh nói đúng, nhưng nàng sẽ không từ bỏ, vì thế ôm lấy cổ Bạch Tinh, để da thịt mình dính sát người nàng, "Vậy, vậy khi hoà bình rồi, người phải cho em."

"Ừm, lúc đó Nguyệt nhi muốn gì ta cũng cho."

"Nhớ đó, hứa rồi đó." Giọng nàng trở nên nũng nịu như đứa trẻ làm Bạch Tinh bật cười, "Xem ra ta biết tính mãi không chịu lớn của Cảnh nhi là thừa hưởng từ ai rồi."

"Yêu, yêu." Nàng hôn lên sườn mặt Bạch Tinh, thì thầm bên tai, "Người chỉ được thuộc về em thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com