TruyenHHH.com

Bhtt Xuyen Khong Thuong Nguon Thac Trang

"Phượng Hoàng Vương vẫn giận bệ hạ sao?"

Khương Húc Nguyệt vừa khoẻ lại, Khương Phượng Giai mất tích lâu nay đã đến thăm. Nàng biết chuyện hiểu nhầm giữa hai bên, cũng không trách Khương Phượng Giai được, Khương Húc Nguyệt lúc đó còn nghĩ Yêu Đế thực tin lời bọn chúng xúi dại, nào ngờ Yêu Đế bề ngoài đơn thuần, tâm tư lại thâm sâu hơn nàng nghĩ nhiều.

Yêu Đế sớm đã không còn là thiếu nữ năm đó làm khách trong phủ Lê nữa.

"Ai bảo các ngươi diễn kịch tốt quá, ta suýt nữa thì lao thẳng vào ngục cứu người đấy." Khương Phượng Giai trừng mắt, nói.

Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "May mà người không làm thế, nếu không ta phải nghĩ cách cứu người khỏi tội làm phản."

Khương Phượng Giai còn định nói, thấy có thứ đó đang bò sau lưng mình, có chút đau. Nàng quay ngoắt lại, thấy lông cánh của mình rụng đầy dưới đất.

"Ngươi!" Khương Phượng Giai vội vàng bật dậy, thấy Yêu Thái Cảnh đang nắm một túm lông của nàng, còn cười nói, "Đẹp quá."

"Đẹp thì sao lại vặt nó ra?" Khương Phượng Giai nổi cáu, coi nàng là gà sao? Nàng ngó nghiêng đôi cánh của mình, may mà vẫn chưa bị vặt trụi lông.

Khương Húc Nguyệt thấy vậy liền bế đứa bé lên, "Điện hạ đến đây từ khi nào thế? Sau này đừng làm thế, nàng ấy là phượng hoàng lửa, nhỡ lúc bất cẩn lại gần lửa làm bỏng người thì sao? Vả lại, nếu làm như thế Phượng Hoàng Vương sẽ bị đau và buồn đấy."

Yêu Thái Cảnh nghe lời nàng nói, ngẩng đầu nhìn đối phương, đưa nắm lông cho Khương Phượng Giai, "Trả ngươi, mau gắn lại đi."

Khương Phượng Giai tức tối, may mà nàng là ma thần, có pháp lực, nếu không thì làm sao mà gắn lại được. Nàng giật lấy nắm lông, chúng liền hoá thành lửa, bay trở về cánh của nàng.

"Thần kỳ quá, ta cũng muốn có cánh."

"Mơ đi, kiếp sau nhé." Nàng lè lưỡi với đối phương, tiện tay nhéo vào cái má phúng phính kia, bị Yêu Thái Cảnh gạt mạnh tay ra.

"Ư hu hu, đợi mẫu hậu về ngươi sẽ biết tay ta." Yêu Thái Cảnh vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Khương Húc Nguyệt, nhảy xuống chạy về cung.

"Nó sống sung sướng quá đi, ta chưa từng thấy đứa trẻ nào mới tí tuổi đã tự do lang thang, lại sở hữu nhiều tài sản thế này." Khương Phượng Giai lẩm bẩm.

Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "Có khi những thứ chúng ta thấy chỉ là bề nổi thôi, biết đâu nàng ấy còn được sở hữu vô vàn lâu đài."

"Hả?"

"Không sao, không có gì."

Yêu Thái Cảnh hí hửng chạy về, thấy Bạch Tinh đang đứng ở trước cổng đợi, liền tăng tốc chạy đến, "Mẫu hậu." Nàng bật nhảy lên để cho Bạch Tinh ôm.

"Cảnh nhi có nhớ chúng ta không?" Bạch Tinh vỗ lưng nàng, để nàng ôm lấy cổ mình.

"Nhớ, nhớ ơi là nhớ." Yêu Thái Cảnh cười nói, thơm lên má nàng một cái.

Bạch Tinh nở nụ cười, vô cùng hài lòng với đáp án này, "Vào thôi, mẫu hoàng cũng rất nhớ Cảnh nhi đấy."

"Cảnh nhi ở nhà có ngoan không?" Kiến Nguyệt thấy nàng lon ton chạy đến, liền ngồi xuống dang tay để nàng chui vào trong lòng. Người Yêu Thái Cảnh rất thơm, có mùi thanh ngọt hơi giống mùi sữa, vì thế có rất nhiều người thích bế nàng, nhưng không phải ai Yêu Thái Cảnh cũng cho động vào, thậm chí còn phải tuỳ tâm trạng, nếu không muốn thì đến Kiến Nguyệt cũng không cho động.

Ngoại trừ Bạch Tinh, Kiến Nguyệt tự hỏi là do nàng thiên vị Bạch Tinh, hay là do sợ nàng ấy nữa.

"Ngoan, không ai mắng Cảnh nhi hết."

Kiến Nguyệt phì cười, ai dám mắng đứa nhỏ này, không bởi vì con bé là hài tử của Yêu Đế thì chính là của Ma Đế.

"Tóc của Cảnh nhi dài nhanh quá, nên cắt ngắn đi một chút." Kiến Nguyệt vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt, có màu mây trắng của nàng, "Gội đầu xong mẫu hoàng sẽ giúp Cảnh nhi cắt."

"Cảnh nhi muốn dài như mẫu hoàng mẫu hậu cơ." Yêu Thái Cảnh chỉ vào búi tóc của các nàng.

"Ừm, đợi Cảnh nhi lớn hơn thì có thể để như chúng ta." Kiến Nguyệt gật đầu.

"Vì sao Cảnh nhi làm gì cũng phải đợi lớn? Thế bao giờ Cảnh nhi mới lớn?"

Kiến Nguyệt nhéo má nàng, "Cảnh nhi lớn là khi biết cách chăm sóc bản thân, cũng biết suy tư chu toàn mọi chuyện hơn. Trưởng thành cũng giống như lúc Cảnh nhi đi học, phải học dần dần mới có thể biết thứ này thứ kia."

Yêu Thái Cảnh lè lưỡi, "Cảnh nhi muốn lớn lên thật nhanh chóng."

Kiến Nguyệt mỉm cười, bế nàng lên, "Nhưng mẫu hoàng thì lại muốn bản thân trở về hồi nhỏ."

"Vì sao?"

"Nếu có thể trở về lúc nhỏ mẫu hoàng sẽ được tự do vui đùa, buổi sáng đi ra vườn chơi đủ thứ trò, chiều lại thả diều chạy khắp nơi, mẫu hoàng có thể chơi cả ngày đến khi thấm mệt thì đi ngủ. Mẫu hoàng đi đâu, làm gì cũng có người ở bên lo lắng hộ, không cần phải suy nghĩ nhiều như bây giờ."

"Là những lúc ở bên Yêu tổ phụ sao? Mẫu hoàng nhớ người sao?"

"Ừm." Kiến Nguyệt cười nhạt, nàng cũng nhớ Tiên Vương, nhưng chỉ giống như người chú. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nàng còn chưa kịp hiểu ông ấy, ông ấy đã đi gặp nữ nhi của mình.

Đôi khi nàng muốn biết cha mẹ của nàng đã ra sao rồi, họ làm sao đối mặt với việc nàng mất tích, sẽ cảm thấy ra sao khi biết nàng nói dối họ.

Bạch Tinh một mực quan sát nàng, từng biểu cảm khẽ chuyển của Kiến Nguyệt đều có thể nhìn thấy rất rõ, tự nhiên phát hiện nàng lại nhớ nhà rồi.

Tối đến, Kiến Nguyệt tiện tắm cho Yêu Thái Cảnh cũng tự mình tẩy rửa mọi bụi bặm đi. Lúc này nàng đang yên lặng nằm trên giường cùng Bạch Tinh, mắt nhìn lên trần nhà nhấp nháy ánh nến như đang nhảy múa, làn gió ở bên ngoài khuấy động vườn hoa, đem mùi hoa hồng thoang thoảng bay vào đây.

"Em nhớ họ sao?"

"Ừm." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu.

Bạch Tinh chống nửa người dậy, vuốt ve gương mặt thanh tú, đôi mắt xám phản chiếu lại ánh nến mà trở nên ấm áp. Kiến Nguyệt không thể nhìn rõ nàng, nhưng vẫn có thể biết nàng đang dùng sự dịu dàng nhất đối đãi mình, tâm liền nhũn ra, cảm giác như có một dòng suối trong đang chảy nhẹ ở trong người.

"Ta phải làm gì để em hết buồn đây?"

Khoé môi của Kiến Nguyệt cong lên, "Người ở bên cạnh em là đủ rồi."

"Em ổn chứ?"

"Rất tốt."

Bạch Tinh chậm rãi cúi đầu xuống, Kiến Nguyệt nắm lấy bàn tay đang vuốt ve gương mặt mình kia. Một nụ hôn dịu dàng lập tức đặt lên môi nàng, nhẹ nhàng và êm ái, có mùi thơm cùng ngọt, tựa như kẹo bông, đầu lưỡi của hai bên cùng lúc vươn ra, chạm nhẹ vào nhau như đang gửi lời chào, trơn ướt, man mát và nóng bỏng. Hơi thở của người nằm dưới bắt đầu đánh mất nhịp điệu mà nặng dần, cảm giác tê dại cùng thoải mái lan ra khắp người nàng.

Những ngón tay tự tìm đến nhau mà đan chặt lại, Kiến Nguyệt cảm nhận được sức nặng của người ở trên, nhưng nàng không nỡ đẩy ra, nàng không muốn thoát khỏi sự ôn nhu này. Nếu như đây là giấc mộng, nàng nguyện mắc kẹt ở trong đó mãi mãi.

Tay của Bạch Tinh lướt xuống cổ nàng, ngón tay cái vuốt ve nó, cảm nhận được nhiệt độ của làn da nàng dần ấm áp, đôi mắt nàng hơi hé mở, nhìn người đối diện đang chìm vào trong nụ hôn này đây. Tay của Bạch Tinh lại trượt xuống thấp hơn, mỗi lần di chuyển đều cảm nhận được sự thấp thỏm của đối phương, tay nàng luồn qua vạt áo, lướt qua làn da trơn mịn, tìm đến bầu sữa căng tròn được ẩn giấu sau hàng lớp áo.

"Nguyệt nhi." Bạch Tinh lướt môi xuống cằm của nàng, thả một nụ hôn phớt, âm thanh trầm khàn bám chặt cơ thể đang quằn quại của nàng.

"Ta muốn em."

Áo yếm bị vứt sang một bên, cùng số phận với những lớp áo vướng víu kia. Bạch Tinh nhổm dậy, ngắm nhìn cơ thể tuyệt mỹ đang ở dưới tay mình, ánh mắt của nàng rực cháy đến làn da trắng sứ của người ở dưới cũng phải ửng đỏ vì thẹn thùng. Kiến Nguyệt thấy cả người bị bại lộ, lại còn bị Bạch Tinh nhìn chằm chằm, theo phản xạ muốn che giấu nơi nhạy cảm, nhưng lại bị Bạch Tinh kéo ra.

"Em rất đẹp, đừng ngại ngùng."

"Thái nhi." Lồng ngực của Kiến Nguyệt phập phồng theo từng nhịp thở. Đôi mắt xám của Bạch Tinh giờ đây bị một lớp sương mù dục vọng che phủ mất, lu mờ cả tâm trí, chỉ còn lại cảm xúc thèm khát và đam mê nhục dục ở lại. Ngay lúc Kiến Nguyệt không ngờ nhất, Bạch Tinh cúi xuống ngậm lấy bánh bao của nàng, mút nó như hài tử bú sữa, tay còn lại nhéo nhũ hoa của nàng, kéo ra rồi lại cấu làm đầu vú của nàng vừa đau vừa nhột, "Đau..."

"Ừm, Nguyệt nhi." Nàng dùng lực bóp mạnh nhũ hoa dựng đứng kia hơn.

"A." Kiến Nguyệt vô thức rên một tiếng, nhưng giờ lúc này âm thanh này nghe cực kỳ mê người, khiến bầu không khí càng trở nên nóng bỏng.

Bạch Tinh cắn nhẹ quả dâu tây mọng đỏ kia, khiến nó càng trở nên cứng lại, phản ứng của Kiến Nguyệt khi bị cắn càng thúc giục nàng cắn mạnh hơn nữa, tay còn lại bắt đầu mân mê đầu vú còn lại.

"Thái... nhi... đau..." Kiến Nguyệt bị nàng cắn đến da thịt tê dại, bên dưới thì đã ướt át đến khó chịu. Nàng vừa đạt cực khoái, nhưng lại không dám nói với Bạch Tinh, để đối phương biết mới chỉ vào màn dạo đầu mà bản thân đã lên cao trào thì quá mất mặt rồi.

"Nói, yêu ta." Bạch Tinh móc lấy chiếc khuyên ngực lủng lẳng trên nhũ hoa của nàng, thứ mà các nàng dùng để đánh dấu chủ quyền. Mắt xám tràn đầy kỳ vọng nhìn đối phương, tay còn lại nhét vào trong miệng nàng, ép Kiến Nguyệt phải mút những ngón tay gầy đó.

"Yêu...ư...a..." Kiến Nguyệt nói không nên lời, ngôn từ đều trở nên loạn xạ, không thể thành lời tử tễ nàng cảm giác được đầu ngực mình đang bị lôi kéo, có chút đau, nhưng cảm giác kích thích càng nhiều hơn.

"Nói lại, nói cẩn thận."

"Thái Bạch... em yêu... Thái Bạch Tinh...a...Thái nhi."

Bạch Tinh mỉm cười hài lòng, hôn nhẹ lên tai nàng, nỉ non, "Ta cũng yêu em, nhiều lắm, dù em là Nguyệt nhi hay Trần Hạ Nam."

Kiến Nguyệt cắn môi, vì sao Bạch Tinh luôn biết cách làm nàng an tâm? Nàng ấy cứ như thế, nàng nên làm sao đây, nàng sẽ làm thế nào nếu một ngày phải rời xa nàng ấy đây.

Thái dương là ánh sáng của thế gian, còn của nàng, lại là Thái Bạch.

Ngay cả không khí cũng mang theo mùi hoa lan của nàng ấy.

Kiến Nguyệt duỗi tay mò đến đai lưng của nàng, muốn cởi nó ra, nhưng bản thân lại không thể đủ sức. Bạch Tinh hiểu ý tứ, tự mình cởi y phục của mình ra, kéo tay Kiến Nguyệt đặt lên lồng ngực của mình.

Cảm giác lành lạnh nàng yêu thích truyền vào trong lòng bàn tay, khiến cho Kiến Nguyệt thoải mái cùng an tâm, người của Bạch Tinh có bao nhiêu lạnh, ngược lại càng khơi gợi ngọn lửa của nàng, cả người Kiến Nguyệt nóng ran đến ngứa ngáy.

"Thái nhi, muốn." Kiến Nguyệt e thẹn nói, cầm lấy tay nàng đặt lên nơi tư mật của mình, đôi mắt ươn ướt mang theo hàm ý cầu xin nhìn nàng. Bạch Tinh nở nụ cười, ngón tay lướt qua nơi ướt át cùng trơn nhớp, "Nguyệt nhi."

"Ừm?"

"Em vừa ra sao?"

Kiến Nguyệt đỏ bừng mặt, hoá ra dễ nhận ra đến thế sao, giờ nàng nên làm như thế nào, không thừa nhận thì chính là thừa nhận, mà thừa nhận thì quá xấu hổ rồi. Kiến Nguyệt còn đang mở miệng định nói, đã bị Bạch Tinh tranh trước, "Em cứ nằm tận hưởng đi."

Nàng chen vào giữa hai chân Kiến Nguyệt, tách rộng nó ra, thấy rõ bông hoa nở rộ thẫm đẫm nước mưa kia đang phập phồng, trông đẹp mắt cực kỳ, mật ngọt chảy ra mời gọi nàng mau đến nếm thử. Bạch Tinh đặt từng nụ hôn lên đùi non của nàng, cuối cùng cũng chạm đến bờ môi dưới, khiến cho Kiến Nguyệt ngửa đầu rùng mình, không kìm được mà rên rỉ thành từng tiếng.

Đầu lưỡi nhọn chia làm hai như rắn liếm láp cánh hoa, còn không quên mang theo khiêu khích nhìn chủ nhân của nó. Kiến Nguyệt bị Bạch Tinh trêu đùa đến phát điên, trong đầu trống rỗng chẳng thể nghĩ gì được nữa, ngọn lửa dục vọng cứ thế mà thiêu đốt lí trí, nàng tự chạm đến tư mật trơn ướt kia, dùng ngón tay mân mê nó cùng nhịp điệu với lưỡi của Bạch Tinh. Nàng sắp đạt đến đỉnh điểm rồi, từng dòng nước ấm đang khuấy động bụng dưới của nàng, nàng thở hổn hển, rên rỉ, "Thái...nhi...em...ừm, sướng, sướng quá."

Bạch Tinh hiển nhiên không ngờ người này vừa được ngậm âm nhưng vẫn thủ dâm, nàng cảm nhận được dục vọng của Kiến Nguyệt ngày càng lớn, tất cả là do nàng gây ra. Bạch Tinh cười tít cả mắt, tốc độ mút mật hoa cũng ngày càng nhanh hơn.

"Ư... Không chịu được nữa..."

Kiến Nguyệt vừa dứt lời, pháo hoa tân niên bắn rực rỡ, con thác như đã bị ngăn chặn bấy lâu nay liền ùa đến, mạnh mẽ phun ra, tất cả bị Bạch Tinh nuốt hết. Đầu lưỡi của nàng mò đến hang động kia, như con mãng xà bò trườn vào hang thỏ săn mồi. Thuỷ triều vừa mới qua, nhưng có lẽ Bạch Tinh không buông tha cho Kiến Nguyệt nghỉ ngơi, mà tiếp tục dồn dập tấn công. Ngón tay của nàng lúc này đã đứng đợi ở ngoài cửa động rồi, chỉ đợi Kiến Nguyệt chuẩn bị mà thôi.

"Đừng, em vừa mới...ư..." Kiến Nguyệt cảm giác được nàng muốn tiến tới, vội vàng ngăn cản, nhưng đã không kịp mất rồi, vì Bạch Tinh đã nhanh hơn một bước, đem ngón tay day hai cánh hoa đẫm sương, rồi lại cấu nhẹ viên ngọc hồng, cuối cùng mới đưa ngón tay vào trong tận sâu của nàng.

Ngón tay của Bạch Tinh quả thực rất dài, rất nhanh đã chạm đến đáy vực, nàng cong đầu ngón tay lại, khiến cho bụng Kiến Nguyệt muốn nổ tung, bất lực để thác nước tiếp tục ào ạt. Nàng rướn người, tạo thành đường cong hoàn hảo, không kiêng kị gì mà rên lớn, hai hạt đậu ở đỉnh núi đầy đặn sưng to lạ thường, hình như là do bị Bạch Tinh mút cắn nhiều quá nên nó còn dài ra.

Quả là thế gian tuyệt cảnh.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta." Bạch Tinh nỉ non bên tai nàng, còn cố tình lướt môi qua vành tai nàng, híp mắt cười vui vẻ.

"Hức, hức." Kiến Nguyệt bắt đầu khóc nấc, người nàng bủn rủn, không tài nào suy nghĩ nổi việc gì nữa, cảm nhận cũng dần mơ hồ, việc nàng biết là đêm nay Bạch Tinh rất thô bạo, không như trước đây dịu dàng luôn hỏi han cảm xúc của nàng. Đây là đêm đầu tiên nàng phải trải qua sự chiếm hữu điên cuồng của đối phương.

"Không, không phải từ đằng sau, đừng nâng hông em cao thế mà, đừng có nhìn thẳng vào chỗ đó, bẩn."

"Hư quá, ta cho em nói sao? Em không được cãi lời ta." Dứt lời, Bạch Tinh đánh mạnh vào mông nàng, hai chân Kiến Nguyệt lập tức nhũn ra, người ngã hẳn xuống, miệng lại bị đối phương nhét tay vào.

"Thái nhi, chậm, chậm thôi mà."

"Em vừa gọi ta là gì?"

"Chủ nhân, em sai rồi mà, em sai rồi."

Mồ hôi kết dính khiến làn da luôn lành lạnh kia cũng trở nên nóng hừng hực, nước da trắng mịn của Kiến Nguyệt giờ đầy toàn dấu hôn và vết cắn đến rỉ máu, các nàng làm trong điên loạn, hoàn toàn không giữ nổi lý trí nữa. Kiến Nguyệt nghĩ mình sắp hỏng rồi, nơi đó đã tê nhức, nhưng đồng thời lại khao khát muốn được tiến vào, tiếp tục hung hăng hành hạ.

Cả một đêm cứ thế diễn ra, cho đến khi trời hửng sáng, Kiến Nguyệt thậm chí đã bật khóc van xin, nhưng Bạch Tinh một chút cũng không muốn buông tha cho nàng. Kiến Nguyệt không biết hôm nay có điều gì kích động nàng ấy, đến nỗi không thèm thủ hạ lưu tình.

Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy cho rằng lúc nàng trở về sẽ thượng triều để nói những chuyện quan trọng, dẫu sao các nàng không quá rõ vùng biên giới đã xảy ra chuyện gì mà đích thân nàng muốn đi, nhưng đợi mãi cũng không thấy tin gì, trong khi quan phục đều đã mặc cẩn thận.

"Xem ra bệ hạ vẫn cần nghỉ ngơi." Khánh Vy nói.

Khương Húc Nguyệt gật đầu, hai nàng lại thay y phục, lúc ra thấy Yêu Thái Cảnh đang luyện võ cùng Yến Thế Huân, "Điện hạ vì sao lại ở đây?"

"Hôm nay là ngày luyện võ, nhưng mẫu hoàng mẫu hậu vẫn đang nghỉ ngơi, ta không thể vào trong nên tự mình đến đây."

Nếu Bạch Tinh không đến dạy võ cho Yêu Thái Cảnh, thì trọng trách này sẽ giao cho Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi.

Cho đến khi trời chuyển sang tà chiều, Yêu Thái Cảnh mới trở về cung, nàng lại đến tìm các nàng, nhưng thấy vẫn có kết giới không cho nàng vào. Yêu Thái Cảnh không hiểu chuyện gì, bắt đầu hoang mang, mà đã như thế thì nàng sẽ khóc. A Thuý nghe thấy tiếng nàng khóc, vội chạy đến, "Điện hạ."

"Ta muốn gặp mẫu hoàng mẫu hậu, mẫu hoàng, mẫu hậu." Yêu Thái Cảnh vùng vẫy không cho A Thuý chạm vào mình, chỉ đứng gào khóc.

Lúc này cánh cổng cũng hé mở ra, Yêu Thái Cảnh vội vàng chạy vào, chạy đến phòng các nàng cười hề hề, "Mẫu hoàng, mẫu hậu."

Kiến Nguyệt run rẩy xoa đầu nàng, "Cảnh nhi, cảm ơn Cảnh nhi đã đến cứu mẫu hoàng."

"Cảnh nhi tập võ thế nào?" Bạch Tinh lấy khăn ra lau mặt cho nàng, giả vờ như không nghe thấy lời của Kiến Nguyệt.

Yêu Thái Cảnh để nàng lau mặt, gật đầu cười nói, "Cảnh nhi không hề lười biếng."

Bạch Tinh mỉm cười, "Mau trở về tắm rửa đi."

"Ngày mai mẫu hậu có dạy Cảnh nhi học không?"

"Chưa biết được." Kiến Nguyệt nghe lời này của nàng, người bắt đầu run rẩy, thấy Bạch Tinh đang nhìn nàng, "Mẫu hậu nghỉ ngơi vẫn chưa đủ."

"Nếu thế Cảnh nhi không làm phiền người nữa." Yêu Thái Cảnh nghe thế, cho là thật, xoay người chạy mất, hoàn toàn không để ý ánh mắt cầu cứu của Kiến Nguyệt gửi đến nàng.

"Cảnh nhi." Kiến Nguyệt vội đi ra ngoài gọi, lại bị Bạch Tinh bắt lấy kéo nàng vào trong phòng, "Em định đi đâu?"

"Thái, Thái nhi, chúng ta đã làm cả ngày rồi." Kiến Nguyệt ấp úng nói.

Bạch Tinh phì cười, nhéo má nàng, "Trước đây còn mong ta có làm nổi một năm không cơ mà, thế nào, mới một ngày đã rén rồi?"

"Sợ rồi."

Bạch Tinh nở nụ cười gian, doạ Kiến Nguyệt lùi lại, lại bị nàng kéo vào lòng, "Đối với ta mà nói, một ngày chỉ như chớp mắt, một năm còn chưa được một canh giờ."

Ác ma, đúng là ác ma. Trong đầu Kiến Nguyệt chỉ toàn suy nghĩ này.

"Đi thôi, để ta tắm cho em rồi ăn cơm, em đã mệt rồi." Bạch Tinh híp mắt cười nói, bởi vì đối phương còn có nhiều việc cần làm, nên nàng tạm thời không làm khó, đợi nàng nghỉ hưu rồi, lúc đó để xem nàng ấy còn giữ được suy nghĩ nàng nhân từ không.

...

"Một ngày nào đó, em sẽ chết ở trên giường bởi vì người." Kiến Nguyệt bất lực nói, cả người nàng đau nhức đến không thể động đậy, ngón tay chỉ có thể nâng lên hạ xuống, để cho Bạch Tinh ở một bên lau người giúp mình.

"Nói vớ vẩn gì thế." Bạch Tinh bóp má nàng, "Có ta ở đây, em sẽ không dễ chết thế đâu."

"Ừm, đi tắm." Kiến Nguyệt nhắm mắt lại, nàng không còn khí lực nào nữa, để Bạch Tinh bế nàng lên, cái đuôi cứ tự do đung đưa trên không, thỉnh thoảng vẫy nhẹ.

Bạch Tinh bế nàng vào dục trì, để nàng ngồi lên đùi mình, còn mình giúp đối phương tắm rửa, chóp mũi của Bạch Tinh lại gần cổ nàng, ngửi ngửi rồi liếm một cái, tay bắt đầu không yên sờ soạng nàng, xoa nhéo nhũ hoa, "Nguyệt nhi thơm quá."

"Làm ta muốn ăn thịt."

"Làm ơn, câu đấy tự miệng người nói ra rất đáng sợ đấy." Kiến Nguyệt dở khóc dở cười, hiểu theo nghĩa nào cũng thấy đáng sợ.

Bạch Tinh liếm cổ nàng, "Em có muốn nghe không? Ta từng ăn thịt quỷ sống."

"Không, người đừng nói nữa." Kiến Nguyệt đen mặt, nàng không biết nên diễn tả vận may của mình thế nào, may mà khi đó có Thánh Thượng, hoặc do nàng không đói nên mới không ăn thịt mình đi.

"Nhưng mà ta sẽ không làm thế với Nguyệt nhi đâu." Nàng dụi đầu vào cổ đối phương, hôn lên ngón tay của Kiến Nguyệt, "Bởi vì Nguyệt nhi là điều ta trân trọng nhất."

"Người nên nói câu này ngày từ đầu đi cho rồi, nghe mấy câu trước giờ nghe câu này thực cảm thấy người biến thái."

"Doạ em rồi?"

"Đúng thế."

Bạch Tinh phì cười, nhéo má người đang giận dỗi kia, "Được rồi, ta đùa em thôi, đừng giận nữa."

"Nhưng ta đúng là trước đây từng ăn qua."

Kiến Nguyệt vô ngôn, lập tức đứng dậy, để nước chảy ào ào xuống, "Tối nay em ngủ cùng Cảnh nhi."

"Ấy đừng đi." Bạch Tinh vội vàng đuổi theo nàng.

Yêu Thái Cảnh đang ngồi chơi với gấu bông, nghe thấy bên ngoài ồn ào liền ló đầu ra, thấy mẫu hoàng đang đi về đây, mẫu hậu thì đi theo sau.

"Cảnh nhi, đêm nay mẫu hoàng ngủ cùng Cảnh nhi nhé? Chỉ riêng chúng ta thôi."

"Mẫu hậu cũng muốn."

Yêu Thái Cảnh ngơ ngác, định gật đầu lại bị Kiến Nguyệt ôm mặt, "Không, chỉ có mẫu hoàng thôi, kệ mẫu hậu đi."

"Mẫu hậu sẽ mua cho Cảnh nhi những gì Cảnh nhi thích, cho mẫu hậu ngủ cùng nhé."

"Mặc kệ nàng, ở đây mẫu hoàng là đế, chẳng có thứ gì mà mẫu hoàng không cho Cảnh nhi được."

Yêu Thái Cảnh không hiểu chuyện gì, tự nhiên bị bắt ép lên giường ngủ vào giờ này. Bạch Tinh định lên nằm cùng, lại bị Kiến Nguyệt trừng mắt đến rụt cổ lại.

"Đêm nay người nằm đâu thì nằm, nhưng không phải nằm đây."

Bạch Tinh đành ngồi tạm ở một bên, nhưng vẫn không dễ dàng từ bỏ, đợi cả hai người đều ngủ rồi lại vén màn chui vào trong.

"Ừm." Kiến Nguyệt nghe thấy động tĩnh, mơ màng mở mắt.

"Ngoan, là ta."

Kiến Nguyệt đang ngái ngủ, quên mất bản thân là đang giận nàng, Bạch Tinh nhân lúc nàng không tỉnh táo, thơm lên môi nàng một cái, "Ngoan, ngủ đi."

"Em mơ thấy người làm cho em một cái bánh bao lớn ơi là lớn." Nàng lẩm bẩm.

"Vậy mai ta làm cho em ăn nhé?"

"Không thích bánh bao, ăn nhiều rồi."

"Thế em muốn ăn gì?"

"Em có ngoan không?"

"Có, em là em bé ngoan, giờ hãy ngủ đi."

"Dạ." Nàng vùi mặt vào hõm cổ Bạch Tinh, ôm chặt lấy vòng eo mảnh, nhắm mắt ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Yêu Thái Cảnh là bị nóng mà tỉnh lại, mơ màng dụi đôi mắt hơi sưng, chui ra khỏi chăn ngồi dậy, thấy mẫu hoàng đang quay lưng lại với mình, ôm mẫu hậu mà ngủ. Bạch Tinh thấy nàng tỉnh, liền nở nụ cười, thấp giọng nói, "Để Cảnh nhi phải chịu chật chội một đêm rồi."

"Mẫu hoàng vẫn luôn là hài tử không chịu lớn." Yêu Thái Cảnh ngáp một cái, cũng cẩn thận rời giường, không để Kiến Nguyệt bị tỉnh.

Bạch Tinh nghe nàng nói, không kìm được nở nụ cười, quả đúng là thế, nàng ấy có thể là đế vương uy nghiêm trên vạn người, có thể làm bạo quân trừng trị gian thần, cũng có thể làm nhân quân lắng nghe bách tính, nhưng đứng trước mặt nàng, đối phương lại tự động biến thành một hài tử tuỳ hứng.

Con chim ác là nhảy vọt từ cành cây ngân hạnh để cất cánh bay đi, khiến cho cả cây xào xạc, lá rụng như mưa, vô tình đánh thức Kiến Nguyệt đang say nồng giấc. Nàng thấy bên cạnh mình có người, luồng khí man mát cùng mùi hương quen thuộc tiến vào trong khoang mũi.

"Tỉnh?" Bạch Tinh ghé đầu lại gần.

Kiến Nguyệt chớp chớp mắt, trí óc vẫn có chút mơ màng, quay người sang bên đối diện với nàng, thấy giường trống không, "Cảnh nhi đâu?"

"Nàng dậy từ rất sớm, đi ra bên ngoài dạo chơi rồi." Bạch Tinh mỉm cười, vươn tay giúp nàng vén mấy sợi tóc ở trước mặt lên.

Kiến Nguyệt nghe thế, mặt hơi đỏ lại, nàng đường đường là mẫu thân, thế nhưng hành động lại ấu trĩ hơn cả hài tử của mình.

"Muốn ăn gì? Ta làm cho em ăn." Bạch Tinh thấy nàng xấu hổ, trông cực kỳ đáng yêu, lại còn giấu mặt vào trong ngực mình như con thỏ con.

Đợi Kiến Nguyệt rửa mặt xong, Yêu Thái Cảnh cũng đã trở về, Kiến Nguyệt vừa nhìn thấy nàng, lại nhớ đến đêm qua nàng hờn giận mà chạy đến đây, càng nghĩ càng thấy xấu hổ, lại bắt đầu giận cá chém thớt, Bạch Tinh vì sao không ngăn nàng lại, mà lại để nàng đến đây.

"Mẫu hoàng dậy rồi." Yêu Thái Cảnh thấy nàng đang đứng trước gương chỉnh y phục, liền vui vẻ chạy đến, suy nghĩ hoàn toàn bất đồng với nàng.

Lát sau, Bạch Tinh đã mang bữa sáng đến, nàng chính là nguyên nhân khiến cho nửa nhân số trong cung giảm, bởi vì ngoại trừ dọn dẹp, những chuyện khác nàng đều tự mình làm giúp Kiến Nguyệt.

Bạch Tinh ngày càng thành thạo làm những thứ mà Kiến Nguyệt thích, đến nàng quên mất mùi vị ban đầu của những hàng ăn mà nàng hay đi, thậm chí nhiều khi không phải đồ ăn do Bạch Tinh làm, nàng thực sự nuốt không trôi.

"Cảnh nhi cũng vào ăn đi." Bạch Tinh còn cố tình nấu một ít cháo cho nàng.

Yêu Thái Cảnh ngó vào, nhăn mặt, "Cảnh nhi không thích ăn hành, còn có cà rốt nữa."

"Không thích cũng phải ăn, Cảnh nhi đã lớn rồi."

Yêu Thái Cảnh đành hậm hực tự múc cháo, nàng còn định để cà rốt sang một bên, bị Bạch Tinh lườm lại phải ăn. Bạch Tinh kéo Kiến Nguyệt đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống, khiến nàng hoang mang, còn tưởng nàng ấy thích ngồi chỗ này, "Người định làm gì thế?"

"Ngồi lên đây, không có cái ghế nào tốt bằng ta đâu." Bạch Tinh vỗ lên đùi mình, kéo nàng ngồi xuống.

Kiến Nguyệt bối rối, thấy Yêu Thái Cảnh đang nhìn về đây, lại thấy Bạch Tinh thay mình gắp đồ ăn, càng ngượng hơn, "Để em tự làm."

"Ngoan nào, để ta bón cho em ăn."

Yêu Thái Cảnh một mực nhìn chằm chằm, khiến cho Kiến Nguyệt muốn tìm lỗ chui xuống, "Cảnh nhi đang ở đây đấy, đừng dạy nàng hư."

Bạch Tinh nghe thế, lại quay sang nhìn Yêu Thái Cảnh, nghiêm giọng nói, "Ăn, cấm được nhìn sang đây, để mẫu hoàng ăn."

Yêu Thái Cảnh không nói gì, cắm đầu ăn.

Kiến Nguyệt vô ngôn, Bạch Tinh tiếp tục gắp đồ ăn cho nàng, "Kêu a đi."

"A... a." Nàng rụt rè kêu, mặt đỏ như trái lựu.

"Ừm, ngoan lắm." Bạch Tinh híp mắt cười, một bên tay xoa nhẹ vành tai đối phương.

Cuối cùng thì hôm nay Yêu Đế cũng lâm triều, trong vòng hai ngày tin tức cũng đã truyền tới kinh thành, hàng loạt quan chức bị bắt, kết án tù giam, thậm chí còn tử hình công khai, khiến cho các quan thần địa phương lẫn kinh thành đều đổ mồ hôi hột, Yêu Đế quả thực rất nghiêm túc.

"Gần đây nước ngoài có xảy ra chuyện gì không?"

"Hồi bẩm bệ hạ, tình hình các nước đều rất hỗn loạn, chiến tranh liên miên, chưa kể dịch bệnh hoành hành, khiến cho ngoại dân lầm than, người tị nạn đến Đại Yêu ngày càng nhiều."

"Dịch bệnh?" Kiến Nguyệt nhíu mày, dân vong quốc còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, chỉ cần bản tính hiền lành, tạo điều kiện cho họ kiếm việc làm là được, nhưng dịch bệnh thì khác, dịch bệnh dẫn đến cái nghèo và cái chết, nhất là ở thời đại này, so với chiến tranh còn tàn phá hơn.

"Là bệnh cúm mùa, chủ yếu là hài tử, nhưng vẫn chưa có cách chữa trị mà trở thành vấn nạn của nhiều quốc gia."

"Bệnh này vẫn chưa xuất hiện ở Đại Yêu?"

"Bẩm bệ hạ, đến nay vẫn chưa có."

"Nhưng vì thế mà không được chủ quan, nhi đồng là mầm mống của quốc gia, hạ lệnh xuống các địa phương, nhất là vùng biên giới phải để ý xem có ai mắc bệnh không, mắc bệnh gì. Nếu ai có bệnh, không quan trọng nặng nhẹ thì cũng không được vào trong Đại Yêu, mặc kệ kẻ đó vào là vì mục đích gì."

"Đã hiểu."

Kiến Nguyệt mím môi, chắc chắn sẽ có người giấu bệnh mà thuận lợi vào trong Đại Yêu, chưa kể các hàng hoá sẽ mang theo mầm bệnh, Đại Yêu người ra người vào náo nhiệt, thực không thể tránh nổi.

Kiến Nguyệt cùng các quan thần bàn bạc, cuối cùng lập ra các y tiệm giá rẻ cho dân nghèo có tiền mua thuốc, đồng thời khuyến khích nhân dân tích cực tự trồng thảo dược, tạo điều kiện để nhiều người có thể đi học y, một thôn nhỏ cũng nên có ba, bốn đại phu trở lên, không để tình trạng khan hiếm đại phu.

Việc triều đình tận dùng quốc khố để xây trường học, y tiệm và các nông trại, đồng thời bắt đầu cắt giảm bổng lộc của hoàng thất, không ngừng giảm bớt tình trạng phung phí khiến cho nhân dân vô cùng hài lòng. Yêu Đế còn cho các quan địa phương tích cực tuyên truyền phòng chống bệnh, thấy người có bệnh mà giấu là phải tố cáo ngay, người bị bệnh mà không chịu báo sẽ bị phạt tuỳ theo mức độ, vì thế đến tận bây giờ, khi dịch bệnh đều hoành hành khắp nơi, ở trong Đại Yêu vừa mới xuất hiện đã bị dập tắt.

Bởi những hành động của Yêu Đế, dù là dân gốc hay dân bên ngoài đến nhập tịch, đều vô cùng biết ơn. Thơ ca thời bấy giờ đều ca ngợi nàng, các tiểu thuyết gia đem nàng vào nhân vật chính của mình và thần thánh hoá lên, biến Yêu Đế trở thành vị thần được tôn sùng nhất Đại Yêu, nàng không hay biết, Thánh Toạ đại lục đã có một tôn giáo tôn thờ nàng.

Tuy nhiên không phải nơi nào cũng như Đại Yêu, đặc biệt là Đông Hải đang bước vào tình trạng khan hiếm hàng hoá, đường để vào trong đại lục đều đã bị Đại Yêu bao phủ mất, dưới ngay đó là Đại Đường. Mặc dù Đông Hải không cho phép dân chúng được xuất ngoại, nhưng nhiều người vẫn lén lút chèo thuyền để vào trong Đại Yêu.

Tình trạng dân Đông Hải vượt biên trái phép đương nhiên lọt vào tai Kiến Nguyệt, nàng nghĩ ngợi rất lâu mới gọi Khương Húc Nguyệt đến, cùng đối phương bàn bạc nên xử lý tình trạng này thế nào.

Khương Húc Nguyệt thẳng thắn nói, "Bệ hạ nên nhân lúc này mà thống nhất thiên hạ, đem đảo Ngọc Đông Phương trở thành lãnh thổ của mình."

Kiến Nguyệt cười trừ, "Ái khanh quả thực rất đam mê dụ trẫm đi mở mang bờ cõi."

Khương Húc Nguyệt không nói gì, việc nàng hy vọng Yêu Đế sẽ thống nhất thiên hạ là thực, chỉ là nàng không ngờ tiến độ này lại nhanh đến thế, lãnh thổ của Đại Yêu có bao nhiêu lớn? Chính là kéo dài từ cực bắc xuống tận vịnh biển phía nam, bao phủ cả phía đông đại lục, mà Xích Quỷ bề ngoài không liên quan, nhưng thực chất Bạch Tinh đã sớm để cho Kiến Nguyệt rồi, điều này có khác gì cả Thánh Toạ đại lục chia làm hai nửa, Đại Yêu và các nước nhỏ đâu.

"Vậy nên làm thế nào để Đông Hải chịu phục? Trẫm không hy vọng phải dùng đến chiến tranh."

"Đông Hải không giống năm xưa hùng mạnh nữa, dân chúng nghèo đói, hàng hoá khan hiếm, lại không thể giao thương với các nước ngoại trừ Đại Yêu, nhưng Hoàng đế Đông Hải lại không chịu cầu hoà. Hạ thần cho rằng, chúng ta lấy mồi ngon đặt trước mặt, tự khắc mèo đói sẽ tìm đến."

"Ngươi có tài ngoại giao, trẫm giao việc này cho ngươi, ngươi có làm được không?" Kiến Nguyệt gật đầu, nàng biết thừa Khương Húc Nguyệt đã sớm tính đến chuyện này, tự nhiên đã có chuẩn bị.

"Xin bệ hạ an tâm."

Quả nhiên một tháng sau, tự thân các Thuỷ quân Đề đốc của Đông Hải đến kinh thành xin cống hiến cho Đại Yêu, việc này dẫn đến Đông Hải hỗn loạn, có nơi cho rằng nhiều kẻ phản quốc, nhưng nhiều kẻ trong lòng đã có suy tính, dẫu sao có rất nhiều dân Đại Yêu là gốc Đông Hải, cuộc sống của bọn họ đến bây giờ rất tốt, khiến nhiều người ghen tị.

Và thế là Đại Yêu chẳng mất một chút sức nào, Đông Hải tự khắc nổi nội chiến, đem cả hòn đảo chia ra làm hai, phía tây Ngọc Đông Phương đều đến xin sát nhập với Đại Yêu.

Kiến Nguyệt thì không để tâm, nhưng Khương Húc Nguyệt lại không hài lòng với chuyện nửa vời này, nàng nhất định phải tìm cách biến cả Đông Hải trở thành một phần Đại Yêu.

Chỉ mất một năm rưỡi, tháng tám năm Thuận Thiên thứ mười chín, Đông Hải gia nhập cùng Nam Đường năm đó, chính thức biến mất khỏi bản đồ.

Bởi vì hòn đảo Ngọc Đông Phương tách rời với đất liền, vì để tiện bề cai quản, Kiến Nguyệt phong Tứ hoàng tử làm Đông Hoà Vương. Bát hoàng tử đi một vòng vẫn trở về cố hương, nàng phong làm Hải Định Vương, để hai người cùng đến hòn đảo đó thay nàng trông coi đảo.

Vì để ăn mừng, Kiến Nguyệt mở một bữa tiệc nhỏ, không có ai nhiều ngoài các nàng. Tiệc cũng không có ca kỹ hay cung nhân nào, chỉ có sáu người rải chiếu ngoài sân, ngồi vắt chân uống rượu ăn đồ nhậu, rôm rả trò chuyện, trông chẳng có chút phong thái của bậc đế vương và các trọng thần, mà cứ như hàng xóm ngồi ăn với nhau. Bởi vì đây là bữa tiệc kín, nên các quan ghi chép sử không hề biết, mà có biết thì cũng không dám ghi lại.

"Cạn ly!" Kiến Nguyệt đã uống đến ngà ngà say, nàng cạn ly xong liền quay sang đối mặt với Bạch Tinh, miệng cười tủm tỉm.

Bạch Tinh cũng hiểu ý, vòng tay qua tay nàng, uống rượu giao bôi.

Trong lúc mọi người còn đang ầm ĩ, Yêu Thái Cảnh bò lại gần, nàng nhìn bình rượu để trên chiếu, miệng chảy dãi. Nàng liếc Yến Thế Huân đang mải xem hai mẫu thân nàng tình tứ, sau đó chộp lấy bình rượu, vốn định mở nắp lại không kiềm chế được sức lực, bẻ gãy mất miệng chai, mùi thơm dịu của đào và nho bay ra.

"Oẹ." Yêu Thái Cảnh uống thử một ngụm đã nôn hết, mặt nhăn như khỉ.

"Trời ạ, ai bảo Cảnh nhi uống rượu thế."

"Oẹ oẹ oẹ." Yêu Thái Cảnh tức giận bò khắp nơi, nàng cảm giác mình bị lừa, rõ ràng trông mọi người uống người ngon lắm mà. Các nàng không những không an ủi, mà còn cười phá lên.

"Còn cười nữa, không được cười. Cảnh nhi ghét tất cả mọi người!"

Kinh Bắc lại đổi Hoàng đế, bắt đầu nóng lòng về con Cửu Vĩ khổng lồ ở bên cạnh, cùng hàng xóm Tây Mông đứng ngồi không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com