TruyenHHH.com

Bhtt Xuyen Khong Thuong Nguon Thac Trang

"Y thẩm mộng phùng quân,
Bạch sương tuỳ nguyệt phủ tuyết,
Tích khứ vạn hoả hoa đăng,
Kim lai lương đình vô khách.
Sâm lâm yên vũ mông lông,
Như giai nhân minh mâu lệ."

"Tựa gối mơ ngày quân về,
Sương trắng theo trăng dỗ tuyết,
Ngày xưa hoa đăng rực rỡ,
Ngày nay đình vắng bóng khách.
Mưa nhỏ mịt mùng rừng sâu,
Như giọt lệ của người đẹp."

Kiến Nguyệt thấy việc đã xong, cho quân giam Tiêu Quan Thành làm con tin, cùng Khương Duy đi đến Bắc Ưng để nhậm chức vương.

Nàng đi suốt mấy ngày, thấy trời nổi mây đen, gió độc thổi ầm ĩ như tiếng gào thét, liền dừng ngựa lại nói, "Húc Nguyệt, chuyện này có nghĩa gì?"

Khương Húc Nguyệt nhìn xung quanh, tay phẩy nhẹ quạt, đáp, "Là có kẻ muốn chặn đường công chúa, có lẽ là bởi vì muốn giải cứu Quan Thành."

Kiến Nguyệt nhíu mày, cho quân cắm trại một đêm, tránh phía trước có kẻ bày trò hãm hại.

Sáng hôm sau, nàng thấy trời vẫn như cũ âm u, lâu lâu có tiếng sấm rền, quay sang hỏi Đặng Chiến, "Thế trận này, ai có thể giải?"

Đặng Chiến suy nghĩ một lúc, mới nói, "Phía đông có ngọn núi cao, ta từng nghe đồn nơi đó có một ẩn sĩ giỏi pháp thuật đang cư ngụ, nhưng không biết có đáng tin hay không."

"Cũng hết cách, phải thử mới biết."

Kiến Nguyệt vì thế dẫn theo một đội quân nhỏ đích thân mời ẩn sĩ kia về gia nhập phò tá mình, biết đâu còn có ngày hữu ích. Nàng từ xa đã nhìn thấy một quả núi trơ trọi giữa khu rừng, cầm ống nhòm lên xem thì thấy phía xa có một ngôi nhà bằng rơm và tre trúc lẻ loi nằm lẻ loi ở lưng chừng núi.

"Nói không chừng ẩn sĩ này sẽ bày trò để ngăn chúng ta đi lên." Bánh Bao lẩm bẩm.

"Có phải Bánh Bao trước đây hay làm chuyện này không?" Kiến Nguyệt quay đầu nhìn nó.

Bánh Bao kinh ngạc, "Làm sao ngươi biết?"

"Người từng bị bệnh sẽ hiểu người bị bệnh." Kiến Nguyệt cười nói.

"Nhưng mà ta không xấu tính thế này, chỉ cần không làm phiền ta ta cũng không bày trận làm gì."

Các nàng cẩn thận lại gần ngọn núi, thấy càng gần bầu không khí xung quanh càng trở nên ảm đạm, tiếng gió heo hút làm lòng người nặng nề.

"Chỗ này có đúng là có ẩn sĩ cư ngụ không hay là kẻ nào đang tu tập quỷ đạo thế." Khánh Vy nói.

"Không hề có chút điềm lành nào, cây cối héo mòn thiếu sức sống, khả năng cao là đúng như ngươi nói." Cố Nghiên Hi gật đầu.

"Vậy... Có nên trở về tìm đường khác để đi?"

"Á!"

Các nàng bị tiếng la hét này thu hút sự chú ý, đồng loạt quay đầu về, thấy một tiểu binh ôm ngực mình, biểu cảm kinh hoàng, mắt trợn to, trán rịt mồ hồi, thấy mọi người đều nhìn, sợ bị mắng, hắn vội vàng giải thích, "Bẩm công chúa, vừa nãy tiểu binh nhìn thấy một con chim có mặt người, nhưng mặt rất nhỏ, nhỏ hơn cả trẻ sơ sinh, nó còn trợn mắt cười với tiểu binh, trông khiếp đảm vô cùng."

Cố Nghiên Hi nghi hoặc, "Ngươi không tự tưởng tượng ra chứ? Chim mặt người?" Nghe thôi đã thấy ớn lạnh.

Bánh Bao nhíu mày, "Trong truyền thuyết từng có nói về một loài chim như thế này, tiếng hót giống tiếng mèo cái gào đực, mỗi lần xuất hiện nghĩa là báo hiệu có điểm gở."

Mọi người nghe xong, da gà đều nổi lên, Kiến Nguyệt cố gắng trấn an lòng quân, sau đó nói nhỏ với Bánh Bao, "Những chuyện như thế này ngươi không nên nói với mọi người, kẻo dẫn đến người bất an đâm sinh lòng muốn bỏ chạy, quân khí suy nhược. Ngươi hay biết mấy chuyện quỷ dị, vì vậy biết cái gì nói cho ta nghe là được rồi."

"Ta biết rồi." Bánh Bao tỏ ra áy náy.

Các nàng đi một hồi, gió bắc nổi lên, sương mù không biết từ đâu mà kéo đến, khiến quân lính bắt đầu hoảng loạn. Yến Thế Huân nhíu mày, "Gặp được ẩn sĩ này là phúc hay hoạ đây? Trong sương có độc, các ngươi đừng hít quá nhiều."

"Công chúa, chúng ta nên trở về thôi."

"Không kịp đâu." Khương Húc Nguyệt bình thản nhìn xung quanh, "Kẻ bày trận này đã bít hết lối ra của chúng ta rồi, muốn thoát thì phải tìm mắt trận hoặc chính kẻ bày trận."

"Xem ra là không muốn cho chúng ta vẹn toàn trở về." Cố Nghiên Hi thắp một ngọn đuốc, lửa của cô có sức thanh tẩy, vậy nên xua tan sương mù phần nào.

"Nhỡ như hắn là bè phái của kẻ giở trò chặn đường, dụ chúng ta đến đây thì sao?" Khánh Vy lẩm bẩm.

Mọi người nghe thế, sợ hãi nhìn nhau, Kiến Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, nàng vô tình kéo cả đoàn quân dính bẫy rồi. Ngay sau đó, hàng cây bật gốc, nghiêng ngả như bị gió bão quật, có tiếng kì lạ như tiếng đá sỏi va vào nhau kêu cách cách từ trong sương vọng ra, âm thanh càng ngày càng lớn.

"Phía trước có tiếng gì đó."

"Là bọ cạp và rắn rết." Bánh Bao la lên.

"Mau..." Kiến Nguyệt vội hạ lệnh, nào ngờ thấy đoàn quân đã biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn các nàng đang dựa vào lưng nhau để đề phòng tứ phía, "Người đâu hết rồi?"

"Xem ra mục tiêu là chúng ta." Khương Húc Nguyệt rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.

Cố Nghiên Hi đốt cháy thanh kiếm của mình, ánh mắt dán chặt về phía trước, từ trong sương thấp thoáng bóng đen đang bò lại đây, cô đâm thẳng vào một bóng đen đó, ngay sau đó có tiếng khè đau đớn kêu lên, là một con rắn bị cô đâm lủng đầu.

"Cẩn thận độc."

"Thế thì đốt sạch chúng đi." Thanh kiếm của Cố Nghiên Hi bừng lửa dữ dội như lửa hoả hoạn, Kiến Nguyệt đứng cách cô một khoảng còn cảm nhận được sức nóng của nó. Nàng phát hiện những năm này linh lực của Cố Nghiên Hi tăng lên rất mạnh, lửa của Cố Nghiên Hi không còn giống lửa thường nữa, mà còn có thể thanh tẩy nhiều thứ dơ bẩn.

Yến Thế Huân biến ra một luồng khói đen, trông giống như con sói, nó đi qua lửa của Cố Nghiên Hi, ngay lập tức trông như một con sói biết phun lửa, thiêu cháy đám rắn rết ở dưới, chúng quằn quại giãy nảy lên, mùi thịt cháy lan ra, khét đắng buồn nôn, Bánh Bao ngửi xong suýt thì ói mất lần.

Đàn bọ cạp cùng rắn rết vừa bị giết, các nàng liền nghe thấy âm thanh rùng rợn từ đâu đó, âm thanh đó nghe thảm thiết, nếu là vào ban đêm có thể khiến người mất ngủ, Kiến Nguyệt rất nhanh đã nghe ra, "Là tiếng mèo gào."

Bánh Bao ngẩng lên, nhìn thấy trên cao trong tầng sương dày có một vài bóng chim đang lấp ló, gương mặt người đột nhiên xuất hiện khiến nó giật nảy mình.

Đàn chim mặt người bật cười, tiếng cười giống hệt tiếng trẻ con cười. Chúng giang cánh, ồ ạt lao tới, móng vuốt sắc nhọn tấn công các nàng, khiến những ai ở đây cũng phải luống cuống che đầu và mắt, có đuổi thế nào chúng cũng không chịu bay đi, bị lửa thiêu cũng không hề sợ.

"Mau chạy." Kiến Nguyệt vội nói.

Các nàng vội vàng chạy đại về một phía, đàn chim lạ này còn rất xảo quyệt, biết cách tránh né khỏi lưỡi kiếm tử thần của Bạch Nguyệt Âm. Kiến Nguyệt thấy sương ngày càng dày đặc, đến nỗi mà người đứng đối diện cũng không thấy mặt, đâm ra hoảng, nếu như đằng trước có hố sâu hoặc ác thú đang rình rập đợi nàng sập bẫy...

"Cẩn thận!" Bánh Bao hét lớn.

Kiến Nguyệt vội dừng lại, suýt nữa thì ngã về phía trước. Nàng cúi đầu, kinh hãi nhìn vực sâu không thấy đáy ở ngay dưới mũi chân mình, vài viên đá rơi xuống, mãi mà không nghe thấy tiếng ở dưới vọng lên, còn có tiếng gió kêu ồ ồ.

"Kiến Nguyệt, lùi lại đây, chậm thôi." Bánh Bao căng thẳng nhìn phần đất dưới chân nàng sắp nứt ra, nó cũng không dám chạy lại gần nàng.

Kiến Nguyệt sốt ruột nhìn đàn chim sắp đuổi đến nơi, nàng nhịn thở, chậm rãi lùi về, nào ngờ có thứ gì đó túm chặt cổ chân, kéo mạnh nàng về phía vực sâu, khiến Kiến Nguyệt hét lên một tiếng.

"Công chúa." Khánh Vy vội vàng bắt lấy tay nàng, nhưng đọ không lại sức thứ kia, cũng đang trượt dần về phía trước, cắn chặt răng vội hô, "Húc Húc."

Khương Húc Nguyệt nghe tiếng gọi, quay đầu lại thì thấy hai người kia sắp trượt xuống vực, nàng vung trường tiên buộc chặt vào chân Khánh Vy, lại bắt lấy tay Cố Nghiên Hi để kéo lại.

Yến Thế Huân ôm chặt gốc cây bên cạnh, cả người gồng hết sức tới mặt mày đỏ lên, tay còn lại giữ chặt Cố Nghiên Hi, cắn răng chịu đựng đàn chim đang điên cuồng mổ vào mặt mình, người nào cũng có vô số vết thương, chật vật vô cùng. Bánh Bao ở một bên cùng Tiểu Bạc và Bạch Nguyệt Âm chặn đánh đàn chim, nhưng chúng rất đông, không chỉ sống dai mà còn liều lĩnh.

Kiến Nguyệt nhìn bàn tay đen xì đang nắm lấy chân mình kia, móng tay dài ngoằng của nó chọc mạnh vào da thịt của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn mặt mày Khánh Vy be bét máu vì bị chim mổ, chúng còn tìm cách mổ vào mắt các nàng, mồ hôi lại tuôn ra như mưa, hiển nhiên cũng chẳng hề dễ chịu gì.

"Buông ta ra đi." Kiến Nguyệt lo lắng nói, thấy đàn chim điên loạn cào xé các nàng, mà đối phương lại không thể phản kháng, có khác gì đang phải chịu tra tấn đâu. Nàng nghĩ nếu không vì bảo vệ nàng, các nàng có thể đối phó với đàn chim này dễ dàng.

"Không được buông!" Yến Thế Huân đột nhiên hét lớn, "Nếu buông nàng ra thì ta sẽ thả tay, tất cả cùng chết."

"Vy Vy, mau buông, nếu không chúng ta sẽ chết hết mất." Kiến Nguyệt dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, nhưng đối phương lại không trả lời nàng, chỉ gắng gượng mỉm cười.

"Vy Vy..."

"Chúa chúng ta chết rồi, thì chúng ta có thể làm gì nữa. Ta không buông."

Kiến Nguyệt bất lực cười khổ, nàng muốn lấy vòng cổ ra, như tay chân đều bị nắm giữ, mà cả người bị kéo căng đến nổi nàng cảm giác bản thân sắp bị xé ra làm hai mảnh, nhưng nàng không nỡ kêu đau, bởi vì những người kia còn chịu hành hạ hơn nàng.

Khánh Vy cảm giác người mình bắt đầu run lẩy bẩy, khí lực ngày càng yếu đi, mắt tối dần, người cũng đang bị kéo về phía trước, chợt nàng nhìn thấy phía đối diện vực có một bóng người đang đến lại gần.

"Kẻ nào... Là địch hay bạn..." Nàng muốn quát kẻ ở bên kia, song sức tàn lực kiệt.

Yến Thế Huân đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, Cố Nghiên Hi vội quay đầu lại, "Thế Huân, ngươi làm sao thế?"

"Tử vong khí... quá mạnh... ta... không chống lại... nổi." Yến Thế Huân chật vật nói, mắt vằn cả máu nhìn về phía trước.

"Ha ha ha." Một trận cười lập tức vang lên.

Khương Húc Nguyệt nhìn đối phương, là một nam nhân đầu tóc bù xù, mắt có quầng thâm, gò má hóp lại, so với ăn mày còn bừa bộn hơn, gã mặc áo rách, tay cầm phất trần màu đen.

"Đây không phải là Cửu Tuyền công chúa bách chiến bách thắng, danh tiếng lừng lẫy đây sao. Không ngờ chỉ một trận pháp nhỏ nhoi này, ta không chỉ tóm được Yêu Đế, mà còn cả một bầy tiên nhân." Gã bật cười lớn, vung phất trần về phía trước.

"Kẻ nào? Mau thả chúng ta ra!" Bánh Bao định nhảy qua vực tấn công gã, nào ngờ chỉ một ngọn gió độc đã đánh gục nó, mãi không thể đứng dậy được.

Kiến Nguyệt thấy từ hố đen mọc ra những bàn tay khác túm lấy nàng, khiến nàng hốt hoảng không thôi, cứ đà này toàn bộ đều bị kéo xuống. Kiến Nguyệt ngước nhìn gã, nàng bị choáng ngợp bởi sức mạnh này, bên cạnh nàng đều là cao thủ võ lâm, nội công thâm hậu, trải qua vô số trận chiến với các tướng mạnh, vậy mà giờ lại bó tay trước một kẻ đang nhàn nhã ung dung kia.

Xem ra cái giếng của nàng còn nhỏ lắm. Thế gian này có nhiều thế lực cực kỳ đáng sợ.

"Ngươi là kẻ nào?" Nàng hét lớn.

"Ta?" Gã nhướn mày, miệng cười tủm tỉm, "Ta là thuộc hạ của Quỷ Dị Bệnh, tới đây trả thù cho ngài!"

"Quỷ Dị Bệnh? Là tướng Quỷ của Quỷ Thanh Kiếp sao?" Kiến Nguyệt lẩm bẩm, cố gắng nhớ ra xem đó là ai, nàng có gây chuốc thù oán gì không.

Gã thấy các nàng vẫn cố chấp chịu đựng, liền vuốt râu bật cười ha hả, tay phóng ra một luồng khí đen đánh vào eo của Kiến Nguyệt, nàng đau đến run rẩy, suýt thì thét lên, lại kịp cắn chặt môi mình, gầm gừ nhịn đau. Luồng khí như con dao, đâm thủng eo nàng, vào tận nội tạng.

"Không hề kêu đau một tiếng, cũng khá đấy."

Gã còn định ra đòn tiếp, nào ngờ có tiếng sáo trúc văng vẳng ở đâu đó, khiến gã nghi hoặc, "Chậc, các ngươi ở đây đợi, ta xem kẻ nào tới làm phiền ta."

Ngay lúc này, Yến Thế Huân bị nội thương đến hôn mê, tay nàng còn cố gượng được một lát rồi cũng buông gốc cây ra, mà tất cả cũng không khá hơn. Khánh Vy người đẫm mồ hôi như tắm, lại thêm mất nhiều máu nên kiệt sức, tay lại trơn trượt, không thể nắm chắc được nữa. Nàng nhận ra điều không lành, mở to mắt nhìn về phía trước, muốn lao đến bắt lấy đối phương, nhưng đã quá muộn. Khương Húc Nguyệt thấy nàng suýt nữa mất đà đến trượt xuống vực liền vung trường tiên móc lấy cổ chân Khánh Vy, nàng nghiến răng dồn toàn bộ sức lực kéo lại, một bên chân Khánh Vy vì bị vũ khí nàng quấn chặt mà bị máu lan ra, ướt một mảnh.

"Kiến Nguyệt!"

Kiến Nguyệt nhìn mình đang bị kéo lết xuống vực, bất lực trơ mắt nhìn lên trời.

Chỉ một lần này thôi.

Một lần thôi.

Nàng còn chưa có cơ hội gặp lại nàng ấy.

Tiếng sáo trúc vang bên tai nàng, khiến Kiến Nguyệt ngơ ngác, hình ảnh năm đó vụt qua đầu.

Nàng đã ảo giác đến nghe thấy tiếng sáo của nàng ấy rồi? Hay là trời cao thương xót, cho nàng nghe bản nhạc đó thay lời từ biệt.

Lúc này Kiến Nguyệt lấy lại nhận thức, mới đủ tỉnh táo để nhận ra điều bất thường, nàng phát hiện có thứ gì đó đang quấn lấy người nàng. Kiến Nguyệt nhìn sang tay của mình, vừa khó hiểu vừa kinh hỉ.

Một sợi dây xích đỏ đang giữ nàng lại.

Kiến Nguyệt thấy có một tia sáng hắt vào mắt, nàng vội nhìn xuống, thấy vòng cổ đang phát sáng lên, ngay lập tức mừng rỡ như điên đến chân tay bắt đầu luống cuống.

Khương Húc Nguyệt còn đang tuyệt vọng nhìn về phía vực, chợt nàng nghe thấy tiếng sáo ở đâu đó trong màn sương, sau đó có tiếng gì đó như tiếng xích bị kéo căng, tiếc là đầu óc nàng lại đang bị đơ cứng để suy nghĩ cề những âm thanh kì lạ này.

Tiếng sáo khiến đàn chim hoảng loạn mà cuống cuồng bay đi, màn sương cũng dần tan biến.

"Sương bạc lấy mạng âm hồn
Chim lạ cắt mất da thịt tiên nhân
Bỗng đâu có tiếng sáo vang
Khiến quỷ bạt vía mà bỏ chạy ngay."

"A!" Có tiếng hét thảm của nam tử, gã phù thuỷ ban nãy bỗng nhiên từ trên trời ngã xuống, còn trượt một khoảng dài, suýt nữa rơi xuống vực thẳm.

Tên phù thủy kia thấy phép mình bị phá, lại bị tiếng sáo quỷ dị không biết từ đâu ra làm cho đau đầu, đâm ra hoảng loạn, hắn tự biết bản thân đã đụng phải ngọn núi cao hơn rồi, định bỏ chạy thì đột nhiên có một người đứng ngay ở trước mặt, không biết là xuất hiện từ khi nào, song gã không thể thi triển pháp thuật nữa.

Dây xích đưa Kiến Nguyệt quay trở về mặt đất, sau đó nhẫn tâm thả nàng xuống, khiến nàng lăn lông lốc dưới đất. Nhưng nàng không bận tâm điều này mà vội vàng bật dậy, nhìn thấy có một nữ tử cao gầy ở trước mặt, tóc trắng mà thân cũng trắng, quay lưng lại với nàng.

"Thái nhi!" Kiến Nguyệt mừng rỡ, kích động hét lớn.

"Ngươi là kẻ nào?" Gã thét lên, chỉ thẳng vào người phía trước.

"Dám phá bĩnh nhã hứng của ta, lẽ nào tiếng sáo của ta dở lắm sao? Vừa hay ngươi lại đang dùng cấm thuật, khiến thế gian mất cân bằng, phạm phải trọng tội, đây là tội phải chết." Giọng nói trầm vang lên, mang theo sự lạnh lùng vô cảm, giống như lưỡi kiếm bạc đang phản chiếu lại gương mặt gã.

"Bay đâu, giết nó." Gã phất mạnh phất trần, đàn ong độc lập tức ùa ra từ trong rừng như bầy kiến vỡ tổ. Nào ngờ mới chạy được một nửa đường, bỗng quay lại lao về phía gã. Gã hốt hoảng kinh hô, "Các ngươi định phản chủ sao?"

Mặc cho gã làm thế nào, đàn ong bu vào tấn công gã.

Tên phù thủy tức giận, từ trong miệng phun ra ngọn lửa xanh, đốt rụi cả đám côn trùng.

Đôi mắt gã long sòng sọc nhìn về phía Bạch Tinh đang thong thả đứng nhìn, quát lớn, "Còn chưa hết đâu, chớ đắc ý." Sau đó giơ phất trần lên trời, niệm chú vài câu, bầu trời lập tức tối sầm lại, đám mây cuộn lại hình xoắn ốc, trong như cơn bão bị lật ngược lại.

"Dưới sự kêu gọi của ta, vong linh mau xuất hiện." Gã bật cười khằng khặc, dang tay ra, như thể đang chào đón một thứ gì đó từ đám mây kia, rất nhanh mặt đất đã xuất hiện vài luồng khói đen.

Nhưng người kia vẫn thản nhiên bất động.

Gã chờ mãi hồi lâu vẫn không thấy gì, cúi đầu nhìn xuống, thấy mặt đấy chẳng có một bóng ma nào, mà trên trời, mọi thứ lại trở về bình thường, mây còn mỏng đi, giữa khe hở lộ ra tia nắng.

"Hả?"

Lẽ nào hắn thi triển phép nhầm ở bước nào rồi.

Tên phù thủy hoảng loạn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên thấy cổ mình bị vòng xích cổ quấn lấy, cả tay chân cũng bị trói lại mà quỳ xuống, khiến gã hoang mang, ánh mắt mang theo sự bàng hoàng cùng sợ hãi nhìn người phía trước, "Ngươi, ngươi rốt cuộc là cao nhân phương nào?" Bỗng nhiên lại bị ai đó đạp lên người, áp gương mặt gã xuống đất.

"Ai cho phép ngươi chỉ vào mặt Người?" Hồn Quỷ tức giận nói, lấy chân dẫm lên mặt gã.

"Đem hắn trở về xử tội." Bạch Tinh lạnh nhạt nói, thu cây sáo về, thản nhiên bước ngang qua hắn, đi thẳng về phía trước.

Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng muốn rời đi, không kìm được hoang mang mà gấp gáp gọi, "Thái nhi, người đi đâu thế?"

Hồn Quỷ ngẩng đầu nhìn nàng, như nhận ra gì đó mà há to miệng, lại quay đầu nhìn Bạch Tinh, nhỏ giọng gọi, "Ma Tổ..."

"Hửm?" Bạch Tinh quay sang nhìn nó.

Hồn Quỷ do dự chỉ về phía trước, Bạch Tinh cũng quay đầu lại nhìn về đằng sau, thấy có người đang quỳ ở bên mép vực cũng đang nhìn mình, ánh mắt còn mang theo sự hoang mang, hơn nữa có vẻ quen biết mình. Nàng nhíu mày lại, "Nàng ta là ai?"

Kiến Nguyệt nghe được lời này, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, cả người đơ cứng lại, chỉ trơ mắt nhìn đối phương. Mắt thấy Bạch Tinh lại chuẩn bị rời đi, nghĩ cũng không nghĩ, mặc kệ vết thương mà chạy lao về phía nàng.

"Ngươi làm gì thế?" Bạch Tinh kinh ngạc, nhìn người đang đu bám lên mình.

Kiến Nguyệt không trả lời, chỉ ôm chặt lấy nàng hơn. Giờ phút này nhìn nàng rất giống con khỉ ôm cây, khiến người ngoài dở khóc dở cười.

"Mau thả ra." Bạch Tinh cắn răng nói, cố gắng đẩy con khỉ này ra, ngược lại chỉ khiến đối phương bám chắc hơn, nàng nổi giận nói, "Ngươi cảm thấy mình sống lâu quá rồi?" Lời vừa dứt, người kia ngẩng đầu lên nhìn nàng, mặt đẫm nước mắt.

Kiến Nguyệt cắn môi, oán hận nói, "Đồ đáng ghét."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói Thái Bạch Tinh là đồ chết dẫm." Kiến Nguyệt kích động hét lên, khiến tất cả mọi người đơ lại, Bạch Tinh mở to mắt nhìn nàng.

"Ngươi..."

"Ngươi ta gì ở đây, ngươi để ta chờ suốt mười hai năm, và cuối cùng thứ ta nhận được là câu 'nàng ta là ai?', ngươi còn có lương tâm không? Ta là nương tử của ngươi, đồ đần."

Hồn Quỷ nghe nàng nói, lại nhìn vai của Bạch Tinh đang run, nó biết, nàng ấy nhất định là tức giận, mặt nó méo xệch, nghĩ đường chạy thoát.

Bạch Tinh tức đến đầu óc rối tung, nàng chưa từng nhìn thấy ai dám dùng thái độ hỗn xược này với nàng, chưa kể lại còn quát tháo nàng. Nào ngờ còn chưa đợi nàng phản ứng, đối phương đã dán môi lên môi nàng, Bạch Tinh kinh ngạc trừng mắt, không dám tin được chuyện gì đang xảy ra.

Kiến Nguyệt bị nàng nhìn cũng bắt đầu chột dạ, nhưng nàng được nuông chiều đến không biết cơn thịnh nộ của người đối diện có bao nhiêu đáng sợ, đè nén cảm xúc xuống cắn mạnh môi dưới nàng.

Bạch Tinh từ đầu đến cuối đều ngơ ngác, đầu óc trống rỗng đến không thể lý giải được tình huống trước mắt. Nàng còn đang định nói gì đó, lại vô tình liếc xuống vòng cổ nàng, nghi hoặc hỏi, "Ngươi vì sao lại có thứ này?"

"Đây là thứ ngươi tặng ta."

"Vì sao ta lại đem tặng cho ngươi?"

Kiến Nguyệt oán giận nhìn nàng, "Đúng là nước đổ lá khoai, ta đã nói ta là nương tử của ngươi, là ngươi đến cầu thân với ta."

Bạch Tinh ngẩn ngơ, không xác định được đâu là thực đâu là giả, quay đầu nhìn Hồn Quỷ, thấy nó gật đầu liên tục.

"Ta làm sao sẽ kết hôn với hạng tầm thường như ngươi? Ta đâu có mù, ngươi lừa ta." Bạch Tinh nhíu mày, cố gắng lục tìm kí ức.

"Nhưng chúng ta thực đã thành thân, ai cũng biết điều đó." Kiến Nguyệt thầm mắng nàng ngốc, không kìm được hôn nhẹ lên khoé môi nàng.

"Vì sao mất trí nhớ với không mất trông chẳng có khác biệt gì thế?" Bánh Bao đứng ở một bên, không nhịn được nói.

"Dù là gì đi nữa, mau tránh ra." Bạch Tinh bực mình nói, cố gắng đẩy nàng ra.

"Người đang trốn tránh trách nhiệm sao?" Kiến Nguyệt bĩu môi, mắt ngân ngấn lệ, "Thân thể người ta đã bị lấy đi mất trinh bạch, ai cũng biết người ta là gái có phu, giờ phải làm sao đây, danh thế của ta đều bị tên bỉ ổi sắc lang vô liêm sỉ này cướp mất, rồi ai ai cũng sẽ cười cợt chế giễu ta. Ôi trời ơi, ai xót cho nỗi nhục của tôi đây, tôi chết đi cho vừa lòng ông trời, hu hu hu."

"Này, ngươi ăn nói kiểu gì thế?" Bạch Tinh dở khóc dở cười, "Ai ăn của ngươi chứ không phải ta. Hơn, hơn nữa, từ khi làm dạng người ta luôn lấy dạng nữ tử, chưa từng động tới sắc dục, sao ngươi nói ta như hạng phàm phu tục tử nào thế hả?"

"Thôi, người ta đã không còn ý với mình nữa, có thế nào cũng thành ra tự mình đa tình, tự mình tưởng tượng thôi." Kiến Nguyệt buông nàng ra, buồn rầu nói, chậm chạp rời đi.

"Này, ơ." Bạch Tinh ngơ ngác nhìn nàng, cả người thấp thỏm không yên.

"Hức." Tiếng khóc nấc vang lên.

Bạch Tinh trong lòng bồn chồn, áy náy nhìn vai của nàng đang run lên, lại còn lấy tay quệt nước mắt trông thật giống tiểu tức phụ bị bắt nạt, nàng gãi đầu suy nghĩ.

Nhưng vì sao lại không nhớ ra người này là ai?

Kiến Nguyệt cắn môi, cố tình để mình khóc ra tiếng, thậm chí đi còn chậm hơn rùa bò, nhưng đầu gỗ kia chỉ đứng đó trơ mắt nhìn nàng, trong lòng không ngừng tự giễu, lại thất vọng đến tủi thân.

Kiến Nguyệt đi đến trước vực, hít sâu một hơi.

Đây là cơ hội cuối.

Nàng quay đầu lại, làm nũng nói, "Vực sâu, ta không qua được —"

"Để ta đưa ngươi sang."

Kiến Nguyệt mừng quýt lên, Bạch Tinh lúc này lại chủ động nắm lấy tay nàng, biểu cảm tuy trông chột dạ nhưng lại trông rất thật thà. Nàng một phút cũng không muốn bỏ qua, lập tức ôm lấy cổ đối phương.

Bạch Tinh dở khóc dở cười, rõ ràng chỉ cần một bước là có thể đưa sang, nàng ấy vì sao nhất quyết phải dính lấy mình?

"Ôm em đi."

Bạch Tinh do dự, lại nhìn đôi mắt trong veo kia, lập tức đỡ lấy eo nàng, một bước nhày qua vực, sang đầu đối diện bên kia, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói, "Được rồi, mau trở về đi."

Kiến Nguyệt giờ phút này còn lâu mới buông bỏ, nàng biết Bạch Tinh là mất trí nhớ, nhưng không phải mất sạch cảm xúc, nàng ấy vẫn luôn biết cách đối đãi với nàng, vì thế liền nói, "Người đi cùng em, nào có chuyện phu đi một nơi, còn thê tử thì ở một nơi khác. Em đâu phải Âu Cơ mà người cũng không phải Lạc Long Quân."

"Ta rốt cuộc là ai?" Bạch Tinh lẩm bẩm.

"Người xem, đây là nhẫn em làm cho người, người thậm chí đã hứa sẽ không đánh mất nó." Kiến Nguyệt chỉ vào ngón áp út của nàng, có một chiếc nhẫn bằng cỏ được buộc cẩn thận.

Bạch Tinh ngơ ngác nhìn nó, trang sức nàng nhiều vô kể, chỉ là không thích đeo, nhưng cũng sẽ không đi lấy cỏ làm nhẫn, trông rất dở hơi, vì thế ngày càng khó hiểu. Hơn nữa nhìn thái độ của từng người lại trông giống như nhận ra nàng, mà Hồn Quỷ có cho lá gan lớn bằng trời cũng không dám nói dối nàng.

"Chúng ta thực là phu thê? Vì sao?" Bạch Tinh nhíu mày hỏi.

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Vì năm đó người trúng tiếng sét ái tình với em, nên đến cầu xin hỏi cưới, ban đầu còn bị từ chối, người phải vất vả lắm mới có thể thuyết phục được em."

Bạch Tinh bán tính bán nghi nhìn nàng, "Ngươi có biết ta là ai không mà phải đi cầu xin người khác?"

"Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Kiến Nguyệt xoa bụng, ánh mắt đáng thương nhìn nàng, "Người có chịu trách nhiệm không? Là năm đó người say rượu rồi cưỡng ép em, dùng cách này để khiến em phải gả cho người. Đêm đó em đã xin người, sinh linh bé nhỏ kia vô tội lắm, nếu không yêu thương đừng tạo ra nó, người đã nói rằng sẽ chịu trách nhiệm, cùng em sinh một bầy hồ ly, lấp kín cả lục địa."

"Hoang đường! Ngươi sinh nổi nhiều thế sao? Sợ ngươi mới sinh được hai lứa đã bệnh yểu rồi."

"Chính người nói thế mà." Nàng dẩu môi.

Bạch Tinh cảm giác muốn sụp đổ, cả người chấn động đến ngơ ngác, tức giận nói, "Ngươi nói nhăng nói cuội, ta vĩnh viễn không làm chuyện đó, cũng sẽ không bao giờ say rượu."

"Huống chi phép làm ngươi có thể mang thai rất kì công, không phải muốn là có."

Kiến Nguyệt thở dài, "Người đã nói thế thì em cũng không ép nữa." Nói xong buông lỏng cánh tay ra.

"Đợi, đợi đã, ngươi còn chưa nói với ta vì sao lại có thanh Diệt Hồn cùng kí ức của ta." Bạch Tinh vội nắm lấy tay nàng níu kéo.

"Đã nói như thế rồi nhưng người đâu có tin."

Bạch Tinh lưỡng lự, Kiến Nguyệt chau mày, "Thế nào? Thời gian của em đối với người vô tâm là có hạn, người còn muốn nói điều gì không?"

"Ta, ta..." Bạch Tinh ấp úng.

"Thôi thì hài tử của ta ơi, mẫu thân ngươi không cần ngươi nữa, ta chỉ có thể đem ngươi chôn cùng ta ở dưới vực sâu này."

Kiến Nguyệt xoay người rời đi, lại bị Bạch Tinh bắt lại, gương mặt lộ vẻ tức giận, "Được, ta chịu trách nhiệm, ngươi không được phép làm hại chúng, hài tử vô tội!"

Kiến Nguyệt nghe nàng nói, mừng rỡ đến ôm chặt lấy nàng, nụ hôn như mưa rơi xuống gương mặt nhợt nhạt kia, "Thái nhi sẽ không nỡ bỏ em mà."

Bạch Tinh đẩy nàng ra, chỉ vào bên sườn eo, "Trị thương trước đã."

Kiến Nguyệt nở nụ cười tinh nghịch, nếu Bạch Tinh không nhắc e là nàng cũng chẳng nhớ ra, bởi vì đều bị vui mừng lấn át mất, bây giờ mới cảm thấy đau.

"Bế, bế." Kiến Nguyệt dang tay ra.

"Sao mà phải bế? Ngươi có bị què đâu."

"Người ta bị đau không đi nổi mà."

Bạch Tinh thở dài, cẩn thận bế nàng vào trong lòng, để Kiến Nguyệt dựa vào vai mình, quay lại dặn dò Hồn Quỷ, "Nhốt hắn lại, ta sẽ xử lý sau."

"Vâng." Hồn Quỷ cúi đầu, sau đó túm lấy cổ tên phù thủy kia, ngay giây sau đã biến mất.

Kiến Nguyệt nhìn các nàng chật vật đỡ nhau dậy, trông người nào cũng thảm thê, máu đều nhuộm lên y phục, không biết là của mình hay của ai dính phải, "Các ngươi không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là Thế Huân..." Cố Nghiên Hi lo lắng nói, đỡ Yến Thế Huân dậy.

Kiến Nguyệt nhìn khoé miệng Yến Thế Huân dính máu, cả người nhợt nhạt như ma, lo lắng nói, "Thái nhi, nàng ấy có chuyện gì thế?"

Bạch Tinh liếc nàng, lại nhìn người trước mặt, "Nàng ấy là ám hệ, nên khi đụng phải tử vong khí đều sẽ đem hấp thụ vào người, chỉ là tử vong khí của đối phương rất mạnh, nàng ấy không chống đỡ nổi dẫn đến nội thương."

"Vậy phải làm sao?"

"Nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành lại, sau này đừng có chuyện gì cũng tự ôm vào mình." Bạch Tinh lạnh nhạt nói.

Khương Húc Nguyệt đỡ Khánh Vy đã bị thương ở một bên chân trở về. Bánh Bao thay Cố Nghiên Hi đỡ lấy Yến Thế Huân đã hôn mê kia. Đoàn người chậm rãi trở về, chỉ duy Bạch Tinh là đang cau mày suy nghĩ.

"Ôi trời." Một người không kìm được cảm thán.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com