TruyenHHH.com

[BHTT][XUYÊN KHÔNG] NHUẬN CA LUYẾN.

Chương 23

vienngoctran

Còn lại một tháng thời gian, hai người liền nhanh chóng trở về lại tông môn. Phương Lam Yên đã về sớm hơn các nàng vài ngày, còn đang cùng Hàm Duy đánh cờ ở bên ngoài chờ đợi các nàng trở về.

Hồ Nhuận Ca gặp được Phương Lam Yên liền chạy đến ôm chặt lấy nàng, giống như cùng người kia đã cách biệt vô cùng lâu. Nàng bị ôm cứng cũng chỉ có thể vỗ nàng lưng để an ủi.

"Yên nhi, ngươi không có chuyện gì đi?!?" Hồ Nhuận Ca xoay người nàng để xem xét.

"Nhuận Ca, ta cũng không phải yếu ớt, ngươi không cần quá lo." Phương Lam Yên nhìn người kia hết lo lắng không đâu thì thở dài.

Hinh Ứng thì sau khi về đến liền nhanh chóng đi tìm nhị tỷ, thấy nàng đang ở trong bếp cặm cụi nấu nướng thì không nhịn được mắt ngấn lệ.

"Nhị tỷ!!" Nàng gọi, Hinh Di đang bận rộn nghe tiếng nàng liền quay lại.

Một cảnh tượng đoàn tụ vô cùng xúc động diễn ra, Hinh Di nhìn tiểu muội khóc nức nở thì buồn cười. Nàng sau đó ôm lấy Hinh Ứng ra ngoài gặp lại Hồ Nhuận Ca.

"Đại tỷ." Một nhà ba người ôm nhau thắm thiết khiến cho Hàm Duy ở một bên không khỏi xúc động.

Sau khi trở về đông đủ, các nàng liền quây quần bên nhau ăn một bữa cơm. Hàm Duy suốt cả buổi đều chỉ cắn cắn đũa, nhìn lên Hồ Nhuận Ca có điều muốn nói. Nhưng sau đó lại thôi.

"Sư bá, ngươi có chuyện gì?" Hồ Nhuận Ca tinh ý thấy được cũng không mấy để tâm hỏi nàng.

"Ta...ta muốn hỏi, ngươi đã có ý định gả tiểu Di đi hay chưa?" Hàm Duy lắp ba lắp bắp nói hết câu.

Hồ Nhuận Ca đang chăm chú nhai đồ ăn thì lập tức dừng lại, nàng nhìn kia Hinh Di đang đỏ mặt ngại ngùng cùng với Hàm Duy nhìn mình e ngại liền hiểu ra.

"Ba tháng bọn ta ở ngoài, hai người đã xảy ra chuyện gì?" Đặt bát cơm xuống, nàng hỏi.

Kì thực cũng không có gì, chỉ là Hàm Duy cùng Hinh Di ở chung một chỗ cũng khá lâu. Hơn nữa còn chỉ có hai bọn họ cho nên bắt đầu nảy sinh tình cảm, thẳng đến một ngày nọ Hàm Duy lấy hết can đảm thổ lộ thì hai người liền xác định quan hệ. Nhưng nàng vẫn là sợ kia Hồ Nhuận Ca, cho nên mới chờ cơ hội thích hợp đường hoàng thông báo.

"Cho nên sư bá ngươi, muốn cùng tiểu muội ta, chung một chỗ?" Hồ Nhuận Ca nghe xong thì gật gù hỏi lại, bộ dạng vô cùng đáng sợ.

"Đúng...vậy." Hàm Duy lần đầu thông báo cho nên run rẩy vô cùng, nàng càng không thể nhìn thẳng vào mắt Hồ Nhuận Ca.

"Nói như vậy, ta sau này xưng hô như thế nào?" Hinh Ứng không có quản được chuyện này chỉ hỏi lên thắc mắc của mình.

"Chính là gọi nàng là sư nương, hay gọi là muội muội?" Phương Lam Yên cũng tham gia, nàng cũng rất tò mò đâu.

"Ta còn chưa đồng ý đâu." Hồ Nhuận Ca nét mặt nghiêm trọng nói.

"Đại tỷ, nàng chắc chắn không dám ức hiếp ta. Hơn nữa ngươi sau này làm sao cứ bảo vệ ta mãi được, còn có Lam Yên tỷ mà." Hinh Di nhìn nàng rồi lên tiếng năn nỉ.

Hồ Nhuận Ca nhìn tiểu muội bình thường ngoan ngoãn, hôm nay gặp được tình yêu liền hướng nàng cãi lời. Nàng xem như hiểu rõ tâm tình của bậc cha mẹ rồi.

"Được rồi, đại tỷ chỉ đùa muội thôi. Nàng làm gì có quyền quyết định." Phương Lam Yên gắp chút thức ăn vào chén nàng nói. Hồ Nhuận Ca nghe vậy định phản đối thì bị cái liếc mắt làm cho cứng họng.

"Vậy...." Hàm Duy cẩn thận hỏi lại.

"Chăm sóc tiểu muội ta thật tốt." Hồ Nhuận Ca gật đầu, còn không quên dặn dò.

"Ta vẫn còn chưa biết gọi nàng thế nào?" Hinh Ứng từ nãy xem chuyện vui thì vẫn chưa giải được thắc mắc.

"Muội cứ dùng thẳng tên nàng mà gọi, dù sao nàng làm ngươi sư phụ cũng chưa lâu." Hàm Duy đen mặt nghe câu trả lời vừa rồi.

Thời gian một tháng đã đến, Đại Tái Tu Chân đang diễn ra, hiện tại chính là thời điểm báo danh của các môn phái. Bởi vì cuộc thi 50 năm diễn ra một lần cho nên người đến kinh thành ngày một nhiều lên, so với lần báo danh tông môn thậm chí còn đông đúc hơn nhiều lần.

Hàm Duy lấy tư cách chưởng môn của Kiêm Luân phái mang các nàng đi báo danh, lần này chỉ có ba người là Hồ Nhuận Ca, Phương Lam Yên và Hinh Ứng tham gia. Sau này nếu như may mắn vào được chung cuộc chắc chắn môn phái các nàng sẽ có thêm đệ tử.

"Lại là ngươi!! 50 năm trước chẳng phải ta đã nói, khi nào có đệ tử mới được đăng ký sao?" Người nhận báo danh nhìn thấy Hàm Duy liền nhớ ra nàng kẻ đã ăn vạ ở chỗ hắn 50 năm trước.

"Đại ca, ta hôm nay mang đệ tử đến báo danh." Hàm Duy cười hì hì nói cho hắn, còn không quên tránh sang một bên để ba người các nàng lộ mặt.

"Ngươi quả thực có ý chí." Vị đại ca kia nhìn các nàng sau đó hướng Hàm Duy khen ngợi.

Bởi vì quan hệ khá tốt cho nên rất nhanh các nàng đã thông qua sát hạch, hiện tại chính là đi vào bên trong khu vực chờ đợi được sắp xếp phòng nghỉ. Người nhận trách nhiệm tổ chức Đại Tái Tu Chân chính là môn phái đăng quang lần trước, Linh Hàn phái.

Nhà nghỉ là một tòa tháp lớn cao tầng, có khoảng 1000 phòng bố trí dọc theo 50 tầng. Các phòng nghỉ đều được trang bị những vệ sĩ tinh nhuệ để tránh việc bị ám sát trước trận đấu bởi vì tính cạnh tranh cao của cuộc thi.

Phòng nghỉ của các môn phái dựa vào độ nổi tiếng, cùng quy mô. Đối với những môn phái đứng đầu như Linh Hàn phái hay Ôn Thần phái thì đệ tử sẽ được bố trí ở tầng cao nhất của nhà nghỉ. So với những đối thủ khác thì Kiếm Luân phái chẳng có chút danh tiếng hay quy mô gì cho nên được sắp xếp ở tầng thấp nhất. Tiện nghi cũng rất ít, hầu như cũng không có vệ sĩ bởi vì ai lại rãnh rỗi đi ám sát một môn phái thậm chí còn chẳng ai biết đến.

Hàm Duy vì chuyện này mà tức giận, môn phái của các nàng dù sao trong quá khứ cũng vô cùng lớn mạnh, chỉ là thời gian gần đây không có ai nối nghiệp nên mới lui về sau. Hiện tại lại bị xem thường như vậy, tất nhiên là sinh khí.

"Ngươi tức giận cái gì? Sau khi chúng ta vào được chung cuộc chẳng phải sẽ khác sao?" Hồ Nhuận Ca ngồi trên ghế nhìn nàng đi tới đi lui sắp bị làm cho chóng hết mặt mũi.

"Phải rồi, Duy Duy. Người cần gì tức giận như vậy?" Hinh Di cũng đồng tình, nàng đi tới giúp Hàm Duy vuốt vuốt ngực hả giận.

Hồ Nhuận Ca nghe muội muội mình gọi nàng Duy Duy thì bật cười, đường đường là một lão bà sống quá 200 năm lại bị một nữ nhân mới 20 tuổi gọi bằng cái tên như vậy. Quả thực là chê nàng không có khiếu hài hước mà.

Hàm Duy bị cười nhạo lại lần nữa sinh khí nhưng không dám hướng Hồ Nhuận Ca làm cái gì, nàng chỉ đi vào một góc chơi với kiến.

"Đại tỷ, ngươi đừng chọc nàng ta nữa." Hinh Di dở khóc dở cười hướng nàng trách móc.

"Hảo a, nhị muội. Ngươi có người yêu lại muốn cùng ta cãi cọ rồi." Hồ Nhuận Ca bị trách móc thì tỏ vẻ đáng thương.

"Ngươi là trẻ mới lớn sao? Cớ gì hướng các nàng trêu chọc mãi?" Phương Lam Yên bất bình cho Hinh Di liền lén tiếng, Hồ Nhuận Ca bị mắng thì ngậm miệng không dám hó hé.

"Đại tỷ, ngươi cũng chỉ là một cái thê nô." Vẫn là Hinh Ứng ở bên ngoài châm dầu vào lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com