TruyenHHH.com

Bhtt Xuyen Khong Nhuan Ca Luyen

Ăn tối xong bọn họ trở về phòng, bởi vì chuyện vừa rồi cho nên tối nay không có tên trộm nào dám đột nhập vào phòng của các nàng. Nếu không muốn làm điểm tâm cho Lục Xà.

Hồ Nhuận Ca ở trên giường ôm lấy Phương Lam Yên trong lòng không khỏi suy nghĩ về thân phận của nàng, từ lúc gặp nhau đến hiện tại các nàng chỉ biết được tên cùng với tu vi của nàng. Chưa từng biết gì khác, sau lại nghĩ đến lúc nàng cùng mình ở trên mái nhà.

Lời nàng nói về Ôn Thần phái cùng với diệt gia sự của Hinh Di, khiến cho Hồ Nhuận Ca càng bâng khuâng về xuất thân cũng như liên quan của Phương Lam Yên đến chuyện này.

Nhưng khi nhớ lại nàng vì mình mà xém chút nữa bỏ mạng, Hồ Nhuận Ca lại không nỡ nghi ngờ nàng. Suy nghĩ mệt mỏi cuối cùng Hồ Nhuận Ca cũng đi vào giấc ngủ, lúc này đến lượt Phương Lam Yên mở mắt.

Nàng nằm trong lòng Hồ Nhuận Ca suy nghĩ rất lâu, sau đó không biết vì sao lại rướn người hôn lên môi nàng một cái rồi lại rúc vào lòng nàng ngủ thiếp.

Đến sáng, các nàng thức dậy liền nhanh chóng ra bên ngoài tìm đan dược cùng vật tư. Nơi này xem như phát triển hơn những nơi khác một chút cho nên rất dễ tìm được y quán, có điều đan dược thì lại không nhiều.

Đi một vòng sau đó, Hồ Nhuận Ca lại dừng ở một cái lầu xanh. Nàng không biết suy nghĩ cái gì mà thất thần cả nửa ngày, Phương Lam Yên tất nhiên vì vậy mà không cao hứng khịt khịt mũi.

"Đại tỷ, ngươi nhìn cái gì?" Hinh Di nhìn kia tỷ phụ đã sắp bị giấm che mờ mắt thì lên tiếng đánh gãy ánh mắt của nàng.

"Không có, chỉ là ta nhìn thấy người quen." Hồ Nhuận Ca không nhận ra vị chua chát phảng phất, chỉ thành thật đáp.

"Ngươi quen ai bên trong lầu xanh?" Lần này là Phương Lam Yên hỏi.

"Ta có lần cứu một đám nữ nhân khỏi tay thổ phỉ, đã kết giao với một gia quyến. Hiện tại hắn tại nơi này cũng tốt cho chúng ta có thể gửi gắm Hinh Di cùng Hinh Ứng ở chỗ hắn." Hồ Nhuận Ca thật thà nói rồi tiến vào bên trong lầu xanh.

Phương Lam Yên tuy không vui vẻ gì nhưng an toàn của hai muội phụ nàng là trên hết nên đã ngậm bồ hòn làm ngọt bước vào. Bên trong âm nhạc vang lên ầm ĩ, tiếng cười nói vô cùng ồn ào, những nữ nhân mặc đồ hở hang ở khắp nơi. Quả thực là mỹ cảnh của nam nhân.

"Khách quan, mau nhanh lên vào trong." Tú bà nhìn thấy nàng tuấn tú xuất thần liền đi đến lôi kéo, theo sau là một đám nữ nhân.

"Tú bà, ta muốn hỏi Khiêm lão gia ở đâu rồi?" Hồ Nhuận Ca bất quá không để này đám nữ nhân vào mắt.

"Khiêm lão gia? Ông ấy ở nơi này." Tú bà nhìn nữ nhân bên cạnh vị này công tử liền hiểu rõ tình huống, vì vậy liền đuổi hết đám nữ nhân đi, dẫn đường.

Khiêm lão gia cùng nữ nhi Khiêm Uyển vừa đến nơi này thành thì dừng chân nghỉ ngơi, bọn họ định sẽ đến kinh thành để Khiêm Uyển báo danh vào tông môn, làm một cái tu chân giả.

Đang ngồi thưởng chút rượu thì tú bà đi tới nói hắn có người tìm, sau khi quay đầu liền nhìn thấy cố nhân.

"Hồ cô nương!!!" Khiêm Quân nhìn thấy nàng thì vui mừng bật dậy.

"Khiêm lão gia, lâu rồi không gặp." Hồ Nhuận Ca đối này cha con vô cùng có thiện cảm cho nên không ngại cho nụ cười.

"Ngươi...có thể nói sao?" Khiêm Quân nghe nàng nói thì thất kinh.

"Lần đó làm ngươi hiểu lầm, ta quả thực có thể nói." Nàng cười cười đáp.

"Mau ngồi đi."

Bốn người ngồi tại bàn cùng Khiêm Quân trò chuyện, Phương Lam Yên từ lúc đến đã để ý kia cô nương bên cạnh Khiêm lão gia luôn nhìn nàng Nhuận Ca mà e thẹn. An tĩnh liếc mắt, Hồ Nhuận Ca lại đi rắc đào hoa rồi.

"Hồ cô nương, các ngươi sao lại ở nơi này?" Khiêm Quân nhìn người theo sau nàng sau đó thắc mắc.

"Bọn ta đang trên đường đến kinh thành, hiện tại dừng ở đây nghỉ ngơi."

"Trùng hợp, ta cùng Uyển nhi cũng đang hướng kinh thành để nàng nhập môn phái."

"Không biết Khiêm lão gia sẽ ở nơi này bao lâu?"

"Bọn ta đi cũng quá lâu, định rằng sẽ ở nơi này dừng nửa tháng."

"Nếu vậy ta có một thỉnh cầu, không biết Khiêm lão gia ngươi thế nào?" Hồ Nhuận Ca cuối cùng đã đến được bước nhờ vả.

"Hồ cô nương cứ nói."

"Ta cùng Yên nhi dự định vào Phong Yêu Lâm săn yêu thú, ta hai cái muội muội có thể nhờ các ngươi chăm sóc hay không?" Nàng nói rồi khoác vai Phương Lam Yên.

Khiêm Quân nhìn hai muội muội mà Hồ Nhuận Ca nói, vẻ ngoài vô cùng yếu đuối, cần người chăm sóc. Hắn sau đó không do dự mà gật đầu, dù sao nàng cũng đã cứu hắn nữ nhi một mạng. Chẳng lẽ chút chuyện này hắn không làm được, vậy thì còn gọi cái gì báo ơn nữa.

"Kia đa tạ ngươi, chúng ta ngày mai sẽ đi. Nhờ ngươi đón ta tiểu muội." Hồ Nhuận Ca thấy hắn đồng ý thì vui mừng cảm tạ.

"Không cần khách sáo, ngươi cứu ta nữ nhi đây xem như là chuyện nên làm." Khiêm Quân nhìn nàng đa tạ mình thì xua tay.

Cuối cùng nàng ở lại cùng hắn uống vài ly rượu, tiếp chuyện. Phương Lam Yên bị sự nhàm chán cùng ồn ào xung quanh làm cho mệt mỏi, nàng muốn trở về. Nhưng khi nhìn đến người kêu Khiêm Uyển kia cứ đánh chủ ý lên Hồ Nhuận Ca, nàng cho dù có về cũng là không yên lòng được.

"Hồ cô nương, ta thắc mắc không biết lời đề nghị trước kia ngươi còn nhớ hay không?" Khiêm Uyển ngồi im lặng nửa ngày cuối cùng lên tiếng.

"Không biết Khiêm cô nương nhắc đến lời đề nghị gì?" Hồ Nhuận Ca đương nhiên nhớ, nhưng ở trước mặt Phương Lam Yên nhắc đến việc nàng được hỏi cưới quả thật không hay.

"Là cái kia đề nghị cưới ta?" Khiêm Uyển không hiểu phong tình liền nhắc lại, Khiêm Quân ở bên cạnh còn cản không kịp.

Hắn ở từ lúc các nàng bước vào đã để ý cô nương ngồi bên cạnh Hồ Nhuận Ca, hành vi cùng cử chỉ của nàng đều hướng nữ nhi hắn đánh tới. Hắn ở trên đời bao nhiêu năm sao lại không nhìn ra nàng ta đối hắn nữ nhi là đang ghen tuông đâu. Thẳng đến lúc nữ nhi nhắc đến kia đề nghị, hắn đã không kịp ngăn nàng lại.

"Lần đó ta nhớ đã từ chối hai người." Hồ Nhuận Ca thầm than không ổn liền nhắc lại lời từ chối.

"Ta không quan tâm ngươi là nữ nhân, ta chỉ cần là người liền được." Khiêm Uyển quả thực là nhất kiến chung tình với nàng.

"Kia ta lại lần nữa từ chối ngươi vậy, ta đã có ý chung nhân rồi." Hồ Nhuận Ca ngửi thấy mùi chua chát bên cạnh mình liền nhanh chóng nói ra lời từ chối.

"Ta có thể ở ngươi làm tiểu thiếp." Phương Lam Yên nghe liền thấy buồn cười, này cô nương đúng là quá kiên trì rồi.

"Xin lỗi ngươi nhưng ta chỉ thích  nàng thôi." Cuối cùng Hồ Nhuận Ca phải đưa lên đôi tay đang nắm nhau cho Khiêm Uyển nhìn thấy, cùng lúc khẳng định với nàng một lần nữa.

"Hồ cô nương, thứ lỗi ta nữ nhi." Khiêm Quân lên tiếng phá bỏ không khí ngột ngạt.

"Không sao, chỉ là ta cùng nàng không có duyên phận thôi." Hồ Nhuận Ca lắc đầu sau đó nắm tay Phương Lam Yên rời đi.

Hinh Di cùng Hinh Ứng vội vàng cúi chào rồi nhanh chân chạy theo, Khiêm Quân đã định ngăn con gái khỏi bị tổn thương nhưng xem ra là nàng từ tìm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com