Bhtt Tu Viet Co Khong Ghet Toi That Sao
"Rầm"
"Aaa"
Hạ Vy té ngược ra sau. Cả người nằm lên bàn trà. May mắn bàn trà bằng kính cường lực, trên bàn ngoài vài tờ giấy cũng không có gì khác. Tuy nhiên vì lực đập khá mạnh lại bị Hạ Vân ở trên đè xuống, Hạ Vy không khỏi đau đến nhe răng, trợn mắt.
Hạ Vân như vẫn chưa tin được chuyện gì vừa xảy ra, cô khá bất ngờ khi bị Hạ Vy kéo theo. Cả người chưa chuẩn bị liền theo Hạ Vy ngã xuống bàn, tuy không chịu đau đớn khi có đệm thịt dưới thân nhưng Hạ Vân vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.
"Cô còn không chịu đứng lên sao?" Hạ Vy giận chó đánh mèo quát.
Hạ Vân bị giọng nói làm cho hết hồn. Ngẩng đầu lên liền bắt gặp vẻ mặt giận dữ của Hạ Vy. Cái tên ngốc này dám kéo cô theo giờ này lại còn giận dữ với cô. Hạ Vân nhếch mép, hai tay chống bên cạnh Hạ Vy hơi nhổm người dậy. Từ trên cao nhìn xuống Hạ Vy. "Tôi tưởng cô thích tư thế này?"
"Cô nói cái gì vậy? Cô đứng lên ngay cho tôi!!!" Hạ Vy lúc này vừa đau vừa quạu, không có tâm tình đùa giỡn với ai kia. Hạ Vy không khách khí đưa tay muốn đẩy Hạ Vân phía trên ra, tay vừa đưa ra liền bị Hạ Vân bắt lại đè xuống hai bên đầu. Hạ Vy cố sức giật tay ra nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi Hạ Vân. Không phải cô yếu hơn cô ta mà tình huống này hoàn toàn bất lợi cho cô, đừng nói tay, cả người Hạ Vy cũng bị Hạ Vân chèn ép đến khó thở. Thắt lưng đau buốt không thể động. Hạ Vy trợn mắt không thể tin Hạ Vân thế nhưng lại làm như thế. Cô gái lạnh lùng thường ngày đi đâu mất rồi??! (mẻ Vân đến giờ lầy của mẻ đây mà...^^).
Hạ Vân nhìn thấy mặt đơ của Hạ Vy không khỏi có chút buồn cười. Tâm sinh ra chút ý muốn trêu ghẹo.
"Thế nào? Bây giờ có muốn đùa nữa không?"
Hạ Vy nhìn thấy chút ý tứ đùa bỡn trong ánh mắt của Hạ Vân, tâm tình đang rối loạn cũng dần bình tĩnh lại.
"A... Ra là Hạ tiểu thư đây thích khẩu vị này, tôi thật mở mang tầm mắt nha..."
Hạ Vân nhìn biến hoá trên gương mặt Hạ Vy. Ý cười càng lúc càng sâu. Hạ Vân từ từ hạ khuôn mặt xuống, ánh mắt vẫn khoá gắt gao trên mặt Hạ Vy. Thấy rõ ràng gương mặt cô ấy bị hành động của cô làm cho ngày càng đỏ dần lên, hô hấp cũng không tự chủ dồn dập hơn. Hạ Vân thấy rõ ràng tia bối rối trong mắt đối phương lúc này mới chịu dừng lại. Khuôn mặt cách nhau chỉ chừng vài cm, Hạ Vân cất tiếng nói làm cho hơi thở vô ý phả vào mặt Hạ Vy làm cho khuôn mặt đang đỏ càng thêm nóng hơn.
"Bây giờ cô mới biết sao? Tôi thích chính là khẩu vị này!" Ngừng một chút, Hạ Vân nghiêng đầu cúi xuống. Hạ Vy phản ứng theo bản năng quay mặt đi. Hạ Vân cười khẻ đưa miệng kề sát bên tai Hạ Vy nói tiếp.
"Loại quan hệ cấm kỵ này... Cô không thấy thật kích thích sao?!!" Hạ Vân nhìn thấy mảng da thịt đỏ rực bên tai Hạ Vy càng thêm đắc ý. Cho đáng đời, dám đùa dai với cô, từ trước giờ không có ai có kết cục tốt á...
Hạ Vy lúc này ngoại trừ xấu hổ vầ quẩn bất cô không biết phải làm gì hơn. Lần trước cô cũng bị Thiên Kim đè xuống như thế này nhưng cảm giác là bất đồng. Với Thiên Kim, ngoài ghê tởm và chán ghét ra Hạ Vy chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng với Hạ Vân, Hạ Vy lại đặc biệt thấy xấu hổ. Dù sao Hạ Vân cũng không phải quá thân á, đùa giỡn như thế này có phần... Hơi quá phận. Vả lại, vẻ mặt đắc ý của cô ta thật đáng ăn vài cái tát mà. Hạ Vy càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhân lúc Hạ Vân không để ý cô cong chân lên huých vào ống chân Hạ Vân, Hạ Vân bất ngờ không tránh kịp chân bị đau khiến sắc mặt cô sa sầm lại. Đùa với cô? Cô ta không muốn sống nữa rồi. Hạ Vân nhịn đau đè cả người cúi xuống áp lên người Hạ Vy, đầu gối chen vào giữa hai chân Hạ Vy. Vì muốn trả đũa cho hành động vừa rồi Hạ Vân cố ý nâng chân lên, đầu gối vừa vặn chạm vào vị trí nhạy cảm của Hạ Vy. Dù lực đạo không phải quá mạnh nhưng phải biết, vị trí này hết sức nhạy cảm!!!
"Uhm..." Hạ Vy bị đụng chạm cả người cong lại, miệng không tự chủ phát ra âm thanh.
Âm thanh xấu hổ vừa phát ra khỏi miệng, cả căn phòng rơi vào trầm mặc, Cả hai đều đỏ mặt. Hạ Vy vừa thẹn vừa giận đến muốn mắng người. Nhưng mở miệng "Cô... Cô..." Nửa ngày lại không nói được gì. Loại chuyện mất mặt này muốn cô phải nói sao đây..!
Hạ Vân cũng không biết làm sao, cô làm sao biết được Hạ Vy lại phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ thế này chứ.
Đang lúc hai người lâm vào tình huống không thể giải quyết thì ngoài cửa phát ra chút tiếng động. Không ngoài dự đoán của Hạ Vân, cánh cửa từ từ kéo ra trước mắt. Hai nhân vật đang nằm trên bàn cũng quên cả cử động nhìn chằm cánh cửa.
"Cạch"
***
"Aaa"
Hạ Vy té ngược ra sau. Cả người nằm lên bàn trà. May mắn bàn trà bằng kính cường lực, trên bàn ngoài vài tờ giấy cũng không có gì khác. Tuy nhiên vì lực đập khá mạnh lại bị Hạ Vân ở trên đè xuống, Hạ Vy không khỏi đau đến nhe răng, trợn mắt.
Hạ Vân như vẫn chưa tin được chuyện gì vừa xảy ra, cô khá bất ngờ khi bị Hạ Vy kéo theo. Cả người chưa chuẩn bị liền theo Hạ Vy ngã xuống bàn, tuy không chịu đau đớn khi có đệm thịt dưới thân nhưng Hạ Vân vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.
"Cô còn không chịu đứng lên sao?" Hạ Vy giận chó đánh mèo quát.
Hạ Vân bị giọng nói làm cho hết hồn. Ngẩng đầu lên liền bắt gặp vẻ mặt giận dữ của Hạ Vy. Cái tên ngốc này dám kéo cô theo giờ này lại còn giận dữ với cô. Hạ Vân nhếch mép, hai tay chống bên cạnh Hạ Vy hơi nhổm người dậy. Từ trên cao nhìn xuống Hạ Vy. "Tôi tưởng cô thích tư thế này?"
"Cô nói cái gì vậy? Cô đứng lên ngay cho tôi!!!" Hạ Vy lúc này vừa đau vừa quạu, không có tâm tình đùa giỡn với ai kia. Hạ Vy không khách khí đưa tay muốn đẩy Hạ Vân phía trên ra, tay vừa đưa ra liền bị Hạ Vân bắt lại đè xuống hai bên đầu. Hạ Vy cố sức giật tay ra nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi Hạ Vân. Không phải cô yếu hơn cô ta mà tình huống này hoàn toàn bất lợi cho cô, đừng nói tay, cả người Hạ Vy cũng bị Hạ Vân chèn ép đến khó thở. Thắt lưng đau buốt không thể động. Hạ Vy trợn mắt không thể tin Hạ Vân thế nhưng lại làm như thế. Cô gái lạnh lùng thường ngày đi đâu mất rồi??! (mẻ Vân đến giờ lầy của mẻ đây mà...^^).
Hạ Vân nhìn thấy mặt đơ của Hạ Vy không khỏi có chút buồn cười. Tâm sinh ra chút ý muốn trêu ghẹo.
"Thế nào? Bây giờ có muốn đùa nữa không?"
Hạ Vy nhìn thấy chút ý tứ đùa bỡn trong ánh mắt của Hạ Vân, tâm tình đang rối loạn cũng dần bình tĩnh lại.
"A... Ra là Hạ tiểu thư đây thích khẩu vị này, tôi thật mở mang tầm mắt nha..."
Hạ Vân nhìn biến hoá trên gương mặt Hạ Vy. Ý cười càng lúc càng sâu. Hạ Vân từ từ hạ khuôn mặt xuống, ánh mắt vẫn khoá gắt gao trên mặt Hạ Vy. Thấy rõ ràng gương mặt cô ấy bị hành động của cô làm cho ngày càng đỏ dần lên, hô hấp cũng không tự chủ dồn dập hơn. Hạ Vân thấy rõ ràng tia bối rối trong mắt đối phương lúc này mới chịu dừng lại. Khuôn mặt cách nhau chỉ chừng vài cm, Hạ Vân cất tiếng nói làm cho hơi thở vô ý phả vào mặt Hạ Vy làm cho khuôn mặt đang đỏ càng thêm nóng hơn.
"Bây giờ cô mới biết sao? Tôi thích chính là khẩu vị này!" Ngừng một chút, Hạ Vân nghiêng đầu cúi xuống. Hạ Vy phản ứng theo bản năng quay mặt đi. Hạ Vân cười khẻ đưa miệng kề sát bên tai Hạ Vy nói tiếp.
"Loại quan hệ cấm kỵ này... Cô không thấy thật kích thích sao?!!" Hạ Vân nhìn thấy mảng da thịt đỏ rực bên tai Hạ Vy càng thêm đắc ý. Cho đáng đời, dám đùa dai với cô, từ trước giờ không có ai có kết cục tốt á...
Hạ Vy lúc này ngoại trừ xấu hổ vầ quẩn bất cô không biết phải làm gì hơn. Lần trước cô cũng bị Thiên Kim đè xuống như thế này nhưng cảm giác là bất đồng. Với Thiên Kim, ngoài ghê tởm và chán ghét ra Hạ Vy chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng với Hạ Vân, Hạ Vy lại đặc biệt thấy xấu hổ. Dù sao Hạ Vân cũng không phải quá thân á, đùa giỡn như thế này có phần... Hơi quá phận. Vả lại, vẻ mặt đắc ý của cô ta thật đáng ăn vài cái tát mà. Hạ Vy càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhân lúc Hạ Vân không để ý cô cong chân lên huých vào ống chân Hạ Vân, Hạ Vân bất ngờ không tránh kịp chân bị đau khiến sắc mặt cô sa sầm lại. Đùa với cô? Cô ta không muốn sống nữa rồi. Hạ Vân nhịn đau đè cả người cúi xuống áp lên người Hạ Vy, đầu gối chen vào giữa hai chân Hạ Vy. Vì muốn trả đũa cho hành động vừa rồi Hạ Vân cố ý nâng chân lên, đầu gối vừa vặn chạm vào vị trí nhạy cảm của Hạ Vy. Dù lực đạo không phải quá mạnh nhưng phải biết, vị trí này hết sức nhạy cảm!!!
"Uhm..." Hạ Vy bị đụng chạm cả người cong lại, miệng không tự chủ phát ra âm thanh.
Âm thanh xấu hổ vừa phát ra khỏi miệng, cả căn phòng rơi vào trầm mặc, Cả hai đều đỏ mặt. Hạ Vy vừa thẹn vừa giận đến muốn mắng người. Nhưng mở miệng "Cô... Cô..." Nửa ngày lại không nói được gì. Loại chuyện mất mặt này muốn cô phải nói sao đây..!
Hạ Vân cũng không biết làm sao, cô làm sao biết được Hạ Vy lại phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ thế này chứ.
Đang lúc hai người lâm vào tình huống không thể giải quyết thì ngoài cửa phát ra chút tiếng động. Không ngoài dự đoán của Hạ Vân, cánh cửa từ từ kéo ra trước mắt. Hai nhân vật đang nằm trên bàn cũng quên cả cử động nhìn chằm cánh cửa.
"Cạch"
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com