TruyenHHH.com

[BHTT][Tự Viết][ABO văn] Tái Ngộ Tại Hậu Kiếp

chương 3- che chở

mac_khach

Lúc Nhan Khanh tìm đến phòng làm việc của Ngọc lão sư thì lại không thấy ai, cửa phòng cũng khóa từ bên ngoài. Một cái lão sư khác cho nàng biết Ngọc lão sư bận chút việc mà rời đi từ sớm. Nhan Khanh mím môi một lúc rồi quay đi, trong trường này ngoài Ngọc lão sư, nàng cũng không biết tìm ai giúp mình nữa.

Nàng chậm rãi đi dọc hành lang, cũng không muốn quay về kí túc xá, tại ngôi trường này nàng chẳng có gì cả, bạn bè hay ước mơ đều hoàn toàn không có, lúc trước nàng còn có Lăng Doãn bên nhưng hiện tại nàng cũng chẳng còn gì. Nơi này vốn không hề thuộc về nàng, mà nàng càng không thuộc về nơi này. Sớm rời đi mới là quyết định sáng suốt.

Nghĩ đến đây Nhan Khanh lại chuyển hướng sang lối khác, muốn rời khỏi trường, dù sao chung cư nhỏ hẹp của nàng vẫn tốt hơn kí túc xá xa xỉ ở đây. Nhưng nàng chỉ vừa ra đến cổng, mưa lại ào ạt trút xuống, hiện tại là giữa tháng bảy, mưa nắng luân phiên đột ngột cũng là một loại dễ hiểu.

Nhan Khanh không mang theo ô, nên cũng vội vã như đám học viên khác, chạy vào mái hiên ở sảnh lớn trường trú mưa. Khi vào đến nơi, áo khoác bông mỏng manh của Nhan Khanh cũng đã ướt sủng, suối tóc đen mượt của nàng bị nước mưa làm ướt mà bết dính vào nhau. Lớp áo mỏng manh đã dùng hai năm cũng không thể che chắn gió lạnh cho nàng thế nên hàn khí từng con buốt giá mà tràn vào người Nhan Khanh.

Chợt một cái nam omega cũng đang trú mưa trông thấy Nhan Khanh đứng trong góc khuất, khẽ đảo mắt rồi chanh chua nói "Xem, kia chẳng phải là thư kí riêng của Quân tổng sao ?".

Một nữ omega đứng cạnh hắn cũng oán độc đầy mắt, ả hùa theo nói "Phải a, hiện tại người ta đã là thiên nga rồi, với kĩ năng câu dẫn alpha của mình, không chừng Quân tổng cũng sớm bị ả ta dụ dỗ".

Nam omega khó chịu nói "Cũng phải, biết đâu ngày mai ta còn phải gọi ả một tiếng Quân phu nhân đâu".

Nhan Khanh từ nãy đến giờ đều nghe hết mấy lời cay nghiệt đó, cũng không có quá nhiều phản ứng, nàng chị hạ rèm mi che đi mệt mỏi trong đáy mắt mỹ lệ tựa hắc ngọc, nàng đã quá quen với chuyện này, khi trước Lăng Doãn chưa từng che chở cho nàng, đến bây giờ nàng chỉ còn một mình, cũng không khác là mấy.

Nữ omega kia nghe xong lời của bằng hữu lại lắc mông tiến đến chỗ Nhan Khanh, âm hiểm nói "Phải nói là ta không có xứng để đứng cùng ả đâu, vậy nên..." nói rồi lại hung hăng đẩy Nhan Khanh còn đang thất thần ra khỏi mái hiên, lao vào màn mưa lạnh vuốt, ả rít mấy lời còn lại trong kẽ răng "Vậy nên ả ta phải cút khỏi đây mới phải phép !".

Nhan Khanh hoàn toàn bất ngờ, không một điểm phòng bị mà lao vào màn mưa, chỉ chút nữa nàng sẽ chật vật xuống đất bùn. Nhưng đón lấy nàng lại không phải là màn mưa ướt lạnh hay đất bùn nhão nhẹt, mà là lồng ngực ấm áp vươn đầy hương trà thanh đạm.

Mà người kia còn vòng hai tay ôm lấy vòng eo tinh tế của Nhan Khanh, giữ lấy nàng vào lòng, ôn nhu che chở, tán ô nghiêng nghiêng che đi một đôi uyên ương dưới mưa.

Nhan Khanh có điểm thất thần, hương trà này quen thuộc với nàng đến kì lạ, phảng phất nàng đã ghi sâu nó vào trong tim mình, biết rõ bản thân mình đang nằm trong vòng ôm của một cái alpha nàng cũng không hề phòng bị hay một chút khó chịu nào. Mất một lúc nàng mới giật thót lên mà muốn thoát khỏi vòng ôm ấm áp kia, nhưng đối phương thế nhưng lại ôm chặt lấy nàng không buông, thì thầm ẩm ướt bên tai nàng "Đừng động, chị bị ướt mưa bây giờ" ôn nhu cùng sủng nịch tựa như tình nhân nỉ non.

Nhan Khanh gần như là hoảng hốt, nàng gấp gáp chống hai tay lên vai đối phương kéo dãn khoảng hơn. Nàng nâng đôi đồng tử thâm thúy như hắc ngọc lên nhìn người kia, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là đôi đồng tử hổ phách trong suốt mỹ lệ, trong đó đong đầy là tình ý ôn nhu, như muốn khiến kẻ khác trầm luân đến không còn đường thoát. Lại cảm nhận được cỗ khí tức cường hãn đặc trưng của alpha vươn quanh chóp mũi, mặt Nhan Khanh nàng kiềm không được mà có chút đỏ lên, nàng lúng búng nói "Quân, Quân tổng ?...".

Quân Nghi Lãnh lại có chút mê muội ngửi lấy hương liên hoa đã rất lâu mới tìm lại được, cảm nhận được người mình yêu đang nằm gọn trong lòng, bao nhiêu lạnh lẽo, mệt mỏi, đau khổ kéo dài suốt hai kiếp cứ thế chỉ một cái ôm đơn giản đã hòa tan hết. Nếu có thể nàng chỉ cần ôm lấy nữ nhân này mãi mãi, không bận tâm đến xung quanh sẽ như thế nào nữa.

Nhưng hơn ai hết Quân Nghi Lãnh biết đó là không thể, nàng chậm rãi mà lưu luyến buông Nhan Khanh ra, để nàng đứng sát bên mình, nghiêng tán ô trong tay che cho Nhan Khanh.

Nhan Khanh lại có điểm bối rối mà sửa sang lại quần áo của mình, không dám nhìn vào đôi đồng tử hổ phách kia nữa. Mất một phút nàng mới trấn tĩnh lại chính mình, nhưng còn chưa để nàng nói gì đã nghe thấy Quân Nghi Lãnh ôn nhu nói "Để em đưa chị về ?".

Nhan Khanh còn định từ chối nhưng xuyên qua màn mưa lại truyền ra tiếng đàm luận cùng chỉ trỏ nàng tiếp tục vô sỉ câu dẫn Quân tổng đã đánh gãy lời từ chối của nàng. Trong lòng không khỏi có điểm ủy khuất, nàng mệt mỏi hạ rèm mi che đi suy tư của mình.

Quân Nghi Lãnh nhạy bén nhận ra dị thường của Nhan Khanh, nàng chậm rãi dời tầm mắt khắp mái hiên, đôi đồng tử hổ phách một mảnh sắc lạnh uy nghiêm, tầm mắt nàng dời đến đâu, đám người ở đó lại không tự chủ được co rúm ngậm miệng. Thấy như vậy, Quân Nghi Lãnh mới có mấy phần hài lòng, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhan Khanh, mang nàng rời đi.

Nhan Khanh giật mình nhìn hành động của Quân Nghi Lãnh, có điểm khó chịu vùng tay mình ra, nhưng khí lực một cái omega có thể sánh được một cái alpha sao, nàng không vui nói "Cảm phiền Quân tổng buông tay". Mà đáp lại nàng là ngữ khí ôn hòa hữu lễ của Quân Nghi Lãnh "Chị cũng phải để em thể hiện chút thiện chí muốn mời chị về làm việc chứ".

Nhan Khanh khó chịu "Tôi có thể tự mình đi, không cần phiền Quân tổng như vậy". Quân Nghi Lãnh lại cười khẽ "Em không thấy phiền", nói rồi tiếp tục che ô kéo Nhan Khanh đi sát bên mình mất hút trong màn mưa.

Nhan Khanh cuối cùng vẫn là bị cưỡng ép lên chiếc xe xa xỉ của Quân Nghi Lãnh, nếu không phải đối phương luôn một mực nho nhã lễ độ, nàng còn nghi ngờ bản thân là đang bị bắt cóc. Tiến vào trong xe nàng cũng chỉ một mực ngồi yên lặng không nói gì, là một loại bất mãn với hành động của Quân Nghi Lãnh khi nãy, Cảnh Hàn ngồi ghế lái trong mắt đầy nghi hoặc mà nhìn Nhan Khanh bị tiểu thư nhà mình dẫn dụ cùng cưỡng ép các loại mang lên xe.

Quân Nghi Lãnh cũng nhanh chóng ngồi vào ghế sau cùng Nhan Khanh, nàng ôn nhu mà tự nhiên quay qua cài dây an toàn cho Nhan Khanh. Nhan Khanh mi tâm nhíu thật sâu, trong mắt một mảnh khó chịu, nàng lạnh lùng thốt "Quân tổng, cảm phiền tự trọng".

Nhìn thấy lạnh lùng trong mắt Nhan Khanh, tâm Quân Nghi Lãnh như bị nghiền nát, nàng cứng ngắc nở nụ cười, chậm rãi đưa khăn tay qua cho Nhan Khanh "Em xin lỗi, đã làm chị khó chịu rồi".

Nhan Khanh thấy đối phương đã hạ thế xin lỗi, cũng không tiện nói thêm, lẳng lặng nhìn khăn tay bằng lụa tơ tằm trước mắt, không nhận lấy. Mà Quân Nghi Lãnh cũng cố chấp đến kì lạ, cứ yên tĩnh đưa khăn cho nàng, chờ nàng đón nhận. Nhất thời cả hai một mảnh trầm mặc đến ngưng trọng.

Đến khi Cảnh Hàn ngồi ở ghế trước đều đã ngồi đến mỏi lưng, mới thấy Nhan Khanh chậm chạp nhận lấy khăn tay, lau nước mưa bết dính trên tóc mình. Nàng có thể cảm nhận được hương trà quen thuộc trên khăn tay, hệt như lúc Quân Nghi Lãnh ôm nàng vào lòng. Quen thuộc đến làm nàng sợ hãi cùng khó tin, như thể rất nhiều năm trước nàng đã luôn truy cầu nó.

Quân Nghi Lãnh thấy Nhan Khanh nhận khăn tay của mình thì khóe môi cong cong vui vẻ, nàng ôn nhu hỏi "Bây giờ em có thể đưa chị về được không ?".

Nhan Khanh cứng nhắc một chút cũng gật đầu, nàng đơn giản nói địa chỉ chung cư của mình với Cảnh Hàn, Cảnh Hàn liền lái xe rời khỏi cổng trường kinh tế. Còn Quân Nghi Lãnh ngồi cạnh bên lại tỉ mỉ ghi nhớ địa chỉ này.

Nhan Khanh sau đó cũng không nói thêm gì, chỉ một mực an tĩnh ngồi đó, Quân Nghi Lãnh lại không chút kiêng kỵ mà chăm chú nhìn nàng, lại trông thấy vóc người đơn bạc của Nhan Khanh giấu sau lớp quần áo mỏng manh, mày đẹp vô thức nhíu chặt.

Nhan Khanh lại hoàn toàn không an tĩnh như vẻ bề ngoài của mình, cảm nhận được tầm mắt nóng đến thiêu đốt của Quân Nghi Lãnh dính chặt vào người, nàng cảm thấy khó chịu không thôi. Không tiếng động dời đi tầm mắt qua cửa kính xe, nhìn từng hạt mưa trút xuống nặng nề bên ngoài.

Cuối cùng Nhan Khanh cũng được đưa về đến nhà mình, Quân Nghi Lãnh tự tay ôn nhu mở cửa xe cho nàng, càng làm nàng thêm một trận nhíu mày. Nàng đạm nhiên gật đầu lễ độ với Quân Nghi Lãnh "Cảm ơn Quân tổng đã giúp đỡ".

Quân Nghi Lãnh lại dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói "Không cần cảm ơn, chị chỉ cần nghĩ một chút về đề nghị của em là được".

Nhan Khanh không đáp mà quay lưng rời đi, có lẽ từ lúc gặp mặt đến giờ, người luôn muốn kết thúc nói chuyện cùng bỏ đi vẫn luôn là nàng, chỉ là chính nàng cũng không nhận ra. Bỏ lại phía sau là Quân Nghi Lãnh đứng an tĩnh ở đó nhìn theo. Cô độc đến xót xa.

Cảnh Hàn đứng bên cạnh Quân Nghi Lãnh, thấy nàng một trận lại một trận bi thương, thì nuốt ngụm nước bọt, khẽ hỏi "Tiểu thư, người là để ý cái omega này sao ?".

Quân Nghi Lãnh lại lạnh băng đáp lại nàng "Đó là chuyện của tôi, chị điều tra tường tận không sót một thứ gì về chị ấy rồi mang cho tôi là được" Cảnh Hàn khóe môi liền co rút liên tục, cùng là alpha như nhau nhưng nàng chẳng bao giờ theo kịp tư duy của tiểu thư nhà mình, cũng càng không nói tới hiểu được nàng ấy.

Lúc Nhan Khanh vào trong nhà lại nhận ra Tư Lệ đã đi đâu mất, nàng dùng chìa khóa của mình để vào nhà, thấy bên trong khắp nơi đều là bề bộn thì thở dài. Tính tình này của Tư Lệ thật không bao giờ bỏ được.

Nàng cũng không quá nhiều để tâm mà bắt đầu dọn dẹp trong ngoài, sau đó lại làm cơm tối. Thấy đã qua bảy giờ mà Tư Lệ vẫn chưa về, Nhan Khanh cũng đoán ra nàng ta tối nay sẽ không về nhà rồi. Tư Lệ là omega nhưng cũng là một cái diễn viên, việc có lối sống buông thả một chút cũng dễ hiểu, chỉ là Nhan Khanh cũng khuyên nàng ta không ít lần, thân là omega không nên qua đêm nhiều lần như vậy ở bên ngoài. Nhưng mà tất cả cũng bằng không, Tư Lệ còn vài lần cười nhạo nàng quá cổ hủ, Nhan Khanh cũng chỉ đành thở dài.

Dù biết sẽ vô ích nhưng Nhan Khanh cũng gọi điện thoại bảo Tư Lệ về nhà. Nhưng nàng lại nhận ra, hôm nàng đi trong mưa về nhà, điện thoại đã bị nước mưa nhiễm hỏng, nàng bình thường không quá để tâm đến mấy loại vật chất này, nên khi đã hỏng được mấy hôm cũng không hay. Nàng cũng chẳng còn cách nào, đành mệt mỏi ăn tối một mình rồi lên giường nằm.

Không chỉ là ở trường mà tại tiểu khu này, nàng cũng chẳng được hoan nghênh, từ lúc nàng còn nhỏ nàng không rõ đã nghe thấy bao nhiêu kẻ gọi nàng là con hoang, lúc đầu còn không hiểu còn hỏi mẹ, mẹ nàng không trả lời mà chỉ khóc, sau khi hiểu ra nghĩa từ đó nàng đã cố cãi lại những kẻ kia, nàng nói rõ rằng bản thân nàng có ba nhưng kẻ kia đã bỏ mẹ con nàng. Nhưng lâu dần nàng dường như đã chai sạn, chẳng còn để ý đến những lời đó nữa.

Hiện tại dù ở đâu nàng cũng đơn độc, muốn tìm một người để tâm tình cũng không có.

Quay qua quay lại nàng vẫn không ngủ được. Có điểm bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, lục túi xách nàng tìm tấm danh thiếp của Quân Nghi Lãnh, trên tấm danh thiếp in hoa văn chìm màu trắng là ba tự "Quân Nghi Lãnh" rồng bay phượng múa, là Đông Yên cổ tự. Loại tự này hiện tại rất ít người có thể viết, thậm chí là đã trở thành một loại thú vui xa xỉ. Chỉ là danh thiếp cũng đã biết tài lực Quân thị có bao nhiêu hùng cường.

Nàng thật sự không biết có nên nhận lời của vị Quân tổng này hay không, lúc trước nàng làm thêm tại một nhà hàng nhỏ gần đây, nhưng nửa tháng trước chủ nhà hàng đó đã sang nhượng lại cho người khác, nàng cũng mất việc. Đến tận giờ vẫn không tìm thấy việc làm nào. Đề nghị của Quân Nghi Lãnh đến tuy có điểm đột ngột nhưng quả thực chính là như đưa than ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ là nàng đã sớm không muốn ở lại trường kinh tế, làm việc tạo Quân thị sẽ trở thành một loại vướng bận. Huống hồ thái độ của Quân Nghi Lãnh đối với nàng quá kì quái, cảm giác quen thuộc đó cả bản thân này cũng kiềm không được mà muốn tránh né, càng không nói đến chung đụng sau này.

Khẽ thở dài, Nhan Khanh cầm tấm danh thiếp trong tay, nhưng lại thất thần xa xăm. Một đêm không ngủ...

Châu Khinh Ngọc cầm tập hồ sơ trong tay, đôi mày cong vút sau gọng kính đen nhíu chặt với nhau, nàng khẽ nói "Nhan Khanh, em chắc sẽ thôi học sao ?".

Nhan Khanh ngồi ở đối diện nàng, nhẹ nhàng gật đầu "Em nghĩ học lực của mình không thích hợp để học kinh tế, mong lão sư giúp em".

Châu Khinh Ngọc bỏ tập hồ xuống, nàng nhìn Nhan Khanh từ tốn nói "Nhan Khanh, cô không phải là đang ngăn cản em, nhưng mà, em đã cố gắng đến hôm nay cũng đã là năm ba, qua năm sau là tốt nghiệp. Em thế nào lại không cố gắng được. Hơn nữa, cô nghe nói em đã được Quân tổng chọn làm thư kí riêng. Đây là một cơ hội tốt, cô mong em có thể nắm bắt lấy. Hiện tại cô sẽ giữ lại đơn thôi học của em, khi nào em nghĩ thông suốt hẳn nói với cô, được không ?".

Nhan Khanh thẫn thờ một lúc cũng gật đầu ưng thuận. So với một cái lão sư, Châu Khinh Ngọc càng giống với một cái đại tỷ của nàng hơn.

Chiều đó, nàng suy nghĩ một lúc cũng quyết định đến trụ sở Quân thị tại thành phố A một chuyến. Tương lai nàng hiện tại đã là một mảng mù mịt, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng. Nàng không rõ quyết định hiện tại là đúng hay sai, và có lẽ nàng vẫn luôn sống mạo hiểm như vậy. Quá tùy tâm sở dục, giống như khi nàng bỏ quên tương lai mình mà đuổi theo Lăng Doãn. Hiện tại nàng lại càng biết rõ Quân thị không phải lựa chọn sáng suốt, nhưng lại vẫn thử một lần.

Đời là muôn ngàn lối rẽ, đã ai biết mình đã chọn phải lối nào...

Lúc nàng tiến vào Quân thị, nữ nhân viên tiếp tân hoàn toàn xem nhẹ cách ăn vận giản dị của Nhan Khanh mà nhẹ nhàng tiếp đãi nàng. Nhan Khanh lại càng hiểu được Quân thị có bao nhiêu nghiêm cẩn, cả nhân viên tiếp tân cũng được sàng lọc tỉ mỉ, không hề có chuyện mắt cao hơn đầu.

"Xin hỏi tiểu thư là tìm ai ?"

Nhan Khanh suy nghĩ một lúc liền khẽ đáp "Tôi tìm Quân tổng " nàng định nói là trợ lý của Quân Nghi Lãnh thế sẽ ổn hơn, nhưng lại nhận ra bản thân không biết tên vị trợ lý kia, nên đành nói là Quân Nghi Lãnh.

Tiếu ý ôn hòa của nữ tiếp tân vẫn không đổi, nàng nhẹ giọng hỏi "Không biết tiểu thư có hẹn trước không ?".

Nhan Khanh khẽ lắc đầu, suy nghĩ một lúc liền lấy tấm danh thiếp Quân Nghi Lãnh cho mình khi trước đưa cho nữ tiếp tân kia.

Chỉ thấy tiếu ý của nữ tiếp tân cứng ngắc ngay tức khắc khi trông thấy tấm danh thiếp kia, hung hăng hút ngụm khí lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com