Bhtt Trung Thien Edit Love Of Vampire
"Lúc chạng vạng tối không phải còn có mặt trời sao, Nghiên làm sao mà đi ra?" Tay Phác Hiếu Mẫn bị cánh tay lạnh như băng của Phác Trí Nghiên dắt lấy."Không đến mức tan biến, chỉ là thân thể không mấy dễ chịu, hơn nữa bây giờ là mùa đông, thật ra cũng còn tốt." Phác Trí Nghiên mang chiếc violon của Phác Hiếu Mẫn, tay trái nắm lấy tay Phác Hiếu Mẫn."Thân thể không mấy dễ chịu, vậy đợi trời tối ngươi tới tìm ta cũng không sao." Phác Hiếu Mẫn cười cười, chạng vạng tối liền bắt đầu tìm mình, cơ hồ là tìm cả một buổi tối."Ta chỉ là muốn gặp được em nhanh hơn một chút." Phác Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn khoảng trời sao tĩnh lặng, cho dù có rất nhiều sao, thì một số trong đó vẫn cô đơn."... Còn có, ngươi mới vừa gọi ta cái gì?" Phác Hiếu Mẫn hỏi, nàng không cách nào tiếp tục đề tài lúc nãy nữa."Mẫn." Phác Trí Nghiên ngoan ngoãn đáp, nàng sẽ không đến nỗi không hiểu "Mẫn" nghĩa là gì chứ?"Tại sao lại gọi như vậy?" Phác Hiếu Mẫn rất kinh ngạc, lần đầu tiên có người gọi nàng... thân mật đến thế, đột nhiên có chút không quen."Because MinYeon is real." Phác Trí Nghiên giơ cái tay đang cầm tay Phác Hiếu Mẫn lên, tay Phác Hiếu Mẫn cũng bị nâng lên, trên chiếc nhẫn màu đen viết bảy chữ nho nhỏ bằng tiếng anh, MinYeon."Vậy ta sau này liền kêu Nghiên, có được hay không?" Khóe miệng Phác Hiếu Mẫn mở lớn, đôi môi bị đông cứng và khô hanh cũng nứt ra."Đương nhiên được." Phác Trí Nghiên cảm thấy có chút kỳ quái, nó tựa hồ nghe được mùi vị của máu. Không phải Phác Hiếu Mẫn nói không có bị thương sao? Ngay cả bị thương cũng không nguyện ý để cho nó biết?"Chảy máu rồi, Nghiên có muốn uống không?" Phác Hiếu Mẫn dừng bước lại. Chỉ chỉ môi của mình, còn ngẩng đầu để cho máu không thuận theo khóe miệng chảy xuống."Em muốn cho ta uống?" Phác Trí Nghiên rất kinh ngạc, cái đó... là máu ở trên môi?"Ừm." Phác Hiếu Mẫn hơi hơi gật đầu một cái."Ta hút một chút là tốt, sẽ không đau đâu." Phác Trí Nghiên đảm bảo với Phác Hiếu Mẫn mình sẽ không làm thương tổn nàng, chỉ đơn thuần là hút máu chảy ra bên ngoài."Coi như sẽ đau cũng không sao." Phác Hiếu Mẫn mỉm cười, đôi môi nứt ra lại chảy ra càng nhiều máu hơn, thứ này thực rất hấp dẫn quỷ hút máu."..." Phác Trí Nghiên đưa môi lên, băng và lửa ở miệng của hai người cùng lúc tan ra, đó là một nhiệt độ ấm nóng, làm bản thân không cách nào nhẫn nhịn được. Phác Hiếu Mẫn lần nữa mỉm cười, đôi môi bị Phác Trí Nghiên liếm sạch sẽ lại lần nữa xuất hiện chất lỏng đỏ tươi, coi như muốn dùng máu để trao đổi trong khoảng thời gian này, nhiều hơn nữa nàng cũng tình nguyện. Đó là một tảng băng lạnh không có chút nhiệt độ, ở trong miệng nàng tán loạn."Được rồi, đừng cười nữa, ta không đành lòng lại nuốt vào bất kỳ một giọt máu của em." Mùi vị của máu rất tốt đẹp, quỷ hút máu là rõ ràng nhất. Nữ nhân nó yêu say đắm lấy máu ra cho nó, đó là một loại cám dỗ không phải sao?"Không phải nói ta cười nhìn rất đẹp à?" Phác Hiếu Mẫn xoa xoa một chút tàn máu lưu lại trên môi, cảm giác nhiệt độ lạnh như băng dừng lại ở trên môi mình, bồi hồi mãi không rời đi, cung cấp với nhiệt độ cơ thể nàng, từng chút từng chút một bị gặm mất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com