TruyenHHH.com

Bhtt Tieng Thuong Chua Ven Tron

Lượng cúi đầu, cả thân thể co rúm lại như gặp rét, môi mím chặt đến tái nhợt. Không đợi ông ta nói thêm lời nào, một tiếng đập bàn đột ngột vang lên, sắc bén và dứt khoát, khiến cả căn buồng giật mình. Bà bá hộ quát lớn, giọng đanh như roi quất:

- Đủ rồi! Tôi cho phép ông đánh nó chưa?

Nói rồi, bà giận dữ quay mặt sang hướng khác, điệu bộ hờn dỗi trông chả khác gì đôi vợ chồng già cự cãi. Gã nghe thế thì ngừng chân, coi bộ không định đánh nữa, cũng chẳng bận tâm đến thằng Lượng yếu ớt kia. Cứ thế phủi phủi quần áo như thể vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn thỉu, ông ta chao đảo, bước đến cạnh bà. Tùy tiện đặt mông ngồi xuống phản, Mùi men cay xộc lên nồng nặc, chẳng thể lẫn đi đâu được, theo sau đó là cơn thịnh nộ chưa kịp nguôi ngoai.

- Bà cũng thấy rồi, nó hỗn láo thì phải giáo huấn lại, mắc công nó trở nên mất dạy!

Cơ thể nhỏ nhắn khẽ động đậy, bất giác ôm lấy gò má bỏng rát, gương mặt đờ đẫn như người mất hồn.

Lượng như trút được gánh nặng trên vai, vô lực ngồi thụp xuống đất, hơi thở trở nên hỗn loạn, ánh mắt nhìn ông ta dần biến chất. Trong đáy mắt, len lỏi lòng hận thù chớm nở.

Gã đàn ông ấy, nếu phải nói gì thì chỉ có thể chép miệng: ngoài cái mác nhà giàu, chẳng còn lại gì để gọi là người. Trước mặt người khác thì giả nhân giả nghĩa, sau lưng không biết làm ra bao chuyện tày trời. Lượng chứng kiến tất cả, nhưng lại không đủ can đảm để đứng lên bảo vệ họ, những đứa trẻ ấy đã bị đối xử tàn nhẫn, bị chà đạp dưới chân chẳng khác gì một con súc vật.

Nhìn Yến bây giờ, như nhìn về quá khứ đổ nát trước đây, bất lực và vô dụng, không thể làm được gì ngoài đứng nhìn họ chết dần, chết mòn dưới bàn tay dơ bẩn.

Lượng biết mình vẫn có thể vùng lên, chỉ tiếc là phận tôi tớ, nó không thể chỉ vì muốn đòi lại công bằng mà phản bội chủ mình được, núi còn có núi thấp núi cao, huống hồ chi là công bằng. Yến nằm co ro, cơ thể bê bết, một mảng đỏ thẫm loang lổ dưới sàn. Lượng kìm lòng không đặng, nước mắt lăn dài trên gò má, rơi "lạch- tạch" xuống mặt đất lạnh tanh.

- Được rồi, sau này đừng có hành sự như thế, nó sắp được bán đi nên phải đối xử tử tế một chút. Nhỡ ông làm nó chết ai đền tiền cho tôi đây?

Ông ta tiến đến gần hơn, dang vòng tay rộng, ôm bà vào lòng, dùng lời lẽ ngọt ngào để xoa dịu cơn hoả trong lòng bà ta:

- Quyền Băng, lâu rồi ta chưa gặp nhau, bà còn giận tôi lắm phải không?

Bà chẳng buồn liếc mắt, khó chịu nhích sang bên, tránh né cái động chạm thân mật. Gã không khuất phục trước sự lạnh nhạt của người đàn bà, lại ôm chặt Quyền Băng vào lòng:

- Thôi nào, tôi thương bà mà...

Những lời ngon tiếng ngọt từ miệng gã thốt ra, Lượng nghe không lọt tai câu nào, đầu vốn cúi thấp càng thấp hơn. Lặng người một lúc, chợt nhớ đến Yến vẫn còn ngay đây. Theo như nó nghĩ, chuyện này không đơn giản chỉ là nói chuyện qua loa cho xong, chắc chắn còn nán lại lâu sẽ chuốc lấy phiền phức. Không nghĩ ngợi thêm, nó lập tức bò đến cạnh bên Yến, dang tay đỡ con bé lên. Hành động không được trơn tru, vì lòng Lượng vẫn còn e sợ trước sự chèn ép của gã ta.

Để em nó tựa vào vai mình, bàn tay lặng lẽ xoa đầu con bé. Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, còn nhỏ đã phải chịu đựng những đòn roi đau đớn như thế, nếu đổi lại là nó, đã không chịu nổi mà chết rồi. Bàn tay chai sạm xoa nhẹ làn da trắng muốt in những con lươn dài ngoằng đang rỉ máu, thay cho những lời an ủi vô dụng lúc này.

Bà bá hộ đến giờ vẫn chưa nguôi giận. Gương mặt chẳng mấy chốc đã xám xịt, lạnh nhạt đẩy ông ra, chẹp miệng, nói như chất vấn:

- Ông đi mà lo cho bà ba, cả danh phận còn chưa cho tôi, vậy mà mở miệng ra là thương này, thương nọ!

Cất lên giọng điệu hất hủi đầy chua ngoa, thế nhưng không làm gã đàn ông nhọc lòng. Ông vuốt ve gương mặt bà, lúc nói chuyện, hơi thở phả vào mặt Quyền Băng khiến bà không khỏi khó chịu:

- Vậy thì tôi sẽ chứng minh.

Nói rồi, gã mở miệng cười nham nhỡ, áp sát Quyền Băng đầy tự tiện. Hành động mỗi lúc một suồng sã, thì thầm từng câu vào tai khiến người nghe đỏ mặt:

- Để hôm nay tôi cho bà biết, thế nào là yêu thương...

Ngóng mắt trông thấy họ chuẩn bị làm chuyện mờ ám, Lượng biết điều nhìn sang chỗ khác. Họ không biết xấu hổ sao? Nơi này rõ ràng còn có người, không nghĩ cho người khác thì cũng nên nghĩ cho bản thân mình đi chứ! Chân mày gắt gao nhíu lại, không nhịn được chất vấn một câu.

Định bụng mang Yến trở ra ngoài lánh mặt, bỗng, giọng nói chua chát lại phát lên:

- Còn đứng trơ ra đó làm gì? Mày mau mang nó chuẩn bị đi, đem nó vào nhà kho, lát nữa tao sang nói chuyện.

Lượng bối rối gật đầu. Đến lúc chuẩn bị rời đi, bà ta lại kêu tên Lượng, khiến nó giật mình, buộc phải ngừng bước chân.

- Lượng.

Ánh mắt bà tối sầm, chiếc áo bà ba xộc xệch được bà níu lấy, nói như lời cảnh cáo:

- Con nhỏ đó không đơn thuần như mày nghĩ, trông chừng nó cẩn thận vào, đến lúc xảy ra chuyện lại trở tay không kịp! Đến lúc đó, đừng trách tại sao nước biển lại mặn.

Lượng nuốt khan, ríu rít gật đầu, sợ đến mức tay chân đều nhũn ra như nước. Cho rằng bà chủ không nhìn thấy mình, nó vội vàng lên tiếng:

- Con rõ rồi...

Lời còn chưa nói hết, một tiếng kêu nũng nịu lại vang lên:

- Ưm... cái ông này!

Tiếng nói nỉ non phát ra như kẻ khát tình. Không đợi Quyền Băng nói thêm gì, ông ta đã bắt đầu, chẳng bận tâm đến có người ngoài ở đây hay không. Lượng giật nảy mình, gò má phiếm hồng, bế Yến lên tay, nhanh chóng mang con bé rời khỏi đây. Chớp nhoáng đã không thấy người đâu, nhanh đến mức tưởng chừng như vốn chẳng có ai ngoài hai người họ.

Ân ái triền miên không dứt. Từng lớp áo rơi xuống như những lằn ranh cuối cùng bị xóa nhòa. Giữa bóng tối và hơi thở gấp gáp, họ lần lượt tháo bỏ những sợi dây vô hình vẫn trói buộc mình bấy lâu.

Khép cửa lại, ngăn không cho tiếng kêu khiến người ta đỏ mặt tía tai tràn ra ngoài. Nếu không mau chuồn, chắc chắn sẽ bị họ làm cho hư mất!

Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Lượng xách Yến lên, co giò vọt đi, như thể nếu còn ở lại một chút nữa thôi, nó cũng sẽ nghẹt thở mà chết theo. Những cảnh tượng này không phù hợp với mấy người còn non nớt như Yến, Lượng cũng thế, dẫu đã gần hăm mốt nhưng chưa biết đến cái gì gọi là "tình yêu". Huống hồ chi, Lượng càng không tò mò, việc nhà làm không xuể, sẽ không bỏ dở để tìm hiểu mấy cái thứ tào lao thế này đâu!

Đặt Yến ngồi trước ngưỡng cửa nhà kho, lấy khăn tay lau nhẹ mặt cho em nó, tự hỏi không biết mình nên làm gì mới phải. Rốt cuộc, giữa công bằng và hiện thực, nên lựa chọn cái nào? Nếu lựa chọn công bằng, sẽ phải đứng lên chống đối lại con "dã thú hung tợn", để giành lấy công bằng, buộc phải đánh đổi bằng cả tánh mạng. Còn hiện thực, hiện thực chính là những thứ đang diễn ra, và ở nơi đó luôn tồn tại hai chữ "bất công". Một khi đã lựa chọn hiện thực, đồng nghĩa với việc sẽ chấp nhận thờ ơ, vô cảm, mặc kệ an nguy của đồng loại trước sự tàn nhẫn của "chúng", nó còn đáng sợ hơn việc đối mặt với thiên lôi.

Lượng biết.

Trong cái hiện thực thối nát này, "công bằng" chỉ là trò cười, một thứ xa xỉ mà kẻ yếu chẳng bao giờ với tới.

Đôi mắt mở hờ hững, liếc nhìn người trước mặt. Yến đành lặng lẽ quan sát gương mặt cau có, khó coi vì chẳng biết nên nói gì.

Nhận thấy đã lau sạch máu, Lượng mới từ từ đem ra lọ thuốc mỡ trong túi áo. Công việc Lượng làm tương đối nguy hiểm, nên lúc nào cũng phải mang theo thuốc trên người, lỡ gặp trường hợp tương tự còn biết đường mà xoay sở.

Trước khi thoa thuốc, cậu dí tay vào trán Yến, nhẹ giọng cảnh cáo:

- Ngồi yên để tao sức thuốc cho, mày cứ nhúc nhích coi chừng bỏ luôn cái mặt! Lỡ để lại sẹo xấu quắc sau này ai mà thương!

Nhớ đến trước đây, cứ mỗi lần Lượng quẹt thuốc tới là nó né đầu, rồi nhăn mặt nỉ non như bị quẹt ớt. Tánh tình của Yến không phải ai cũng chịu được, nó muốn tự do, sẽ làm chuyện mình muốn làm, không phải dạng dễ cam chịu như Lượng. Lượng nể Yến thật, bị đánh tróc da tróc thịt, vậy mà chẳng thốt ra một lời thở than. Chả bù cho nó, vừa bị hù một chút đã đi ra quần.

Quen biết Yến lâu rồi, số lần bị em nó trèo lên đầu, lên cổ đếm không xuể. Ngoài ra, Yến còn hay trốn ra ngoài chơi, mỗi lần về là y như rằng người bị chửi sẽ là Lượng. Dù vậy, Lượng vẫn là tấm khiên đỡ đạn vững chắc cho Yến. Lượng mến nó lắm, xem nó như em gái mình vậy, vậy nên không có chuyện Lượng sẽ để Yến xoay sở một mình như thế đâu. Dù trước đây từng bị Yến cắn đến rách cả áo, mặt mũi đều bầm dập, cũng như cả hai từng rất ghét nhau. Giờ thì khác rồi, Yến không còn hung dữ với nó nữa, sau tất cả, hai người đã có thể bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau.

Nhắc đến em gái, lòng Lượng lại chùng xuống, đồng thời nghiêm mặt:

- Không được quấy, nếu không anh mày cho mày ngủ với 'nó' đấy nhé!

Yến hừ lạnh, như không sợ mà hất cằm. Làm ra bộ dạng ngạo mạn thế thôi, chứ lát sau đã ngồi im ru, không còn dám lóc cha lóc chóc như con khỉ nữa. Vốn dĩ Yến rất sợ 'nó', không rõ là vì sao, từ bao giờ, Lượng chỉ biết mỗi lần thấy 'nó' là Yến lại nhảy dựng lên, khóc bù lu bù loa. Đâu ai ngờ được một người tung hoành như con nhóc này lại sợ con vật bốn chân đâu, nghĩ đến lại thấy mắc cười.

Bên ngoài căn nhà kho vốn đã náo nhiệt, gia nhân lui tới ngày một nhiều, qua lại nhiều đến mức quấy nhiễu đến nơi nghỉ ngơi của Yến, khiến nó khó chịu thôi rồi. Nhà kho là nơi tụ tập của gia đinh, vì nơi này có đầy đủ thứ cần thiết cho công việc của họ. Ví như tới lui lấy củi, lấy gạo, mọi thứ đều được cất giữ trong đây. Vì thế nên bà bá hộ mới quyết định chọn nơi này, ngoài việc giam giữ còn có mục đích là kiểm tra con bé. Và Lượng chính là mấu chốt của đợt thử nghiệm lần này.

Dù biết chống đối lại rất nguy hiểm, nhưng nó đã quyết rồi, sẽ không để Yến tự mình đối mặt với khó khăn.

Lượng đưa cho Yến vài cái bánh ú thơm ngọt mà nó thích và một ống tre đựng đầy nước dừa. Yến không kiêng nể gì, giật lấy ôm vào lòng, thậm chí còn không cho Lượng chạm đến đồ ăn, nếu có chạm, sẽ lập tức bị cắn.

Nhìn gương mặt phụng phịu của Yến lúc này, không nhịn được mà gõ nhẹ vào chốp mũi đỏ hỏn, cười ha hả trêu ghẹo:

- Không ngờ chó nhỏ lại đi sợ tắc kè, đúng là chuyện hiếm gặp mà!

Yến liếc lạnh Lượng, thật muốn nhào đến cào một cái cho đỡ tức. Nhưng thoắt cái, nó đã thu lại tầm mắt. Ánh mắt ảm đạm đi, không còn tựu nhiều cảm xúc nữa, thay vào đó là sự căm phẫn, chán ghét cùng cực. Ánh mắt đó không dành cho Lượng, như thể, nó là dành cho bản thân mình.

Cô bé lặng im từ nãy đến giờ, giờ đây lại cất tiếng nói, với chất giọng chua xót đầy bất lực:

- Anh Lượng...

- Làm sao?

Yến bấu chặt lấy vạt áo, khoé mi đỏ hoe, nói một câu khiến Lượng lặng như tờ:

- Em bẩn thỉu như vậy... anh vẫn muốn chơi chung với em sao?

Lượng thoáng ngạc nhiên, dù biết Yến còn nhỏ, nhưng không ngờ lời em ấy thốt ra lại nặng nề như vậy. Lượng nhìn Yến, như nhìn thấy hình bóng em gái mình trong đó. Em ấy từng nói ra những lời tương tự. Khi ấy, họ còn ở trong căn nhà kho cũ kỹ, ngồi trên đống rơm và đều mang trong mình những điều mộng tưởng bạt ngàn.

Gia đình bốn người chỉ còn lại hai anh em, nên chỉ biết nương tựa nhau mà sống. Lượng đi làm mướn cho mấy hộ gia đình giàu có, kiếm tiền nuôi nấng đứa em gái nhỏ, tuy vất vả nhưng lại rất hạnh phúc. Thế nhưng, cuộc sống bình yên thường trôi qua rất nhanh.

Một hôm nọ, cô em gái vốn dịu dàng, tốt bụng, lại mang về đầy vết thương kì lạ trên người, Lượng lo lắng hỏi thăm, nhưng em ấy chẳng nói năng gì, cơm mang đến còn không buồn động đũa. Chỉ là, khi trời chập tối, trước lúc ngủ, em ấy đột nhiên rúc vào lòng Hải Lượng, khóc nức nở và hỏi rằng: "Anh hai, nhìn em bẩn thỉu như vậy... anh vẫn quan tâm đến em sao?". khi đó, Lượng không biết vì sao em lại hỏi mình những câu như vậy, bây giờ cũng thế, không hiểu vì sao.

Câu hỏi đó không quá khó, nên không thể im hơi lặng tiếng cho qua được, cho dù hai người khác nhau hỏi cùng một câu hỏi, câu trả lời vẫn chỉ có một.

Vô thức cho tay xoa mạnh cái đầu nhỏ, khẽ nói:

- Nói vớ va vớ vẩn gì đấy! Anh tin mày vẫn luôn là búp măng non chờ ngày nở rộ. Dù chưa cao lớn như cây tre, cũng không rực rỡ như khóm hoa giấy đầu ngõ, nhưng anh đảm bảo với mày, mày không tầm thường đâu!

Lượng vừa nói vừa vỗ đầu nó như lời khen ngợi, đôi mắt ánh lên một thứ gì đó khó gọi tên, như là niềm tin, như là thương xót, như là một sự tín nhiệm không thể chối bỏ.

Yến hoàn toàn không hiểu anh Lượng đang nói gì, suy nghĩ nửa ngày trời chẳng những không hiểu, mà ngày càng rối rắm thêm. Gì mà "búp măng", gì mà "bất thường" bộ nhìn nó giống đồ ăn đến thế á?

Yến nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt mở to đầy ánh sao:

- Tại sao em lại "không bình thường" vậy anh?

Lượng nhún vai, còn chẳng để ý đến câu triết lý hay ho mình nói đã bị Yến sửa đổi trắng trợn:

- Đó là chuyện của mày, anh không nói đâu.

Yến trẻ người non dạ, dù có giải thích bao nhiêu lần cũng không hiểu. Mà phải công nhận, lâu rồi không nói chuyện với nhau, Yến vẫn như hồi đó, vẻ mặt vẫn ngu ngơ chọc cho người ta tức cười.

Nghe được câu trả lời sáo rỗng, nó đờ cả người, nhìn Lượng đến khù khờ.

Yến ngồi mân mê cái bánh ú trong tay chưa ăn, mắt hí lại, lại hỏi:

- Em mà là búp măng thì anh là... con sâu lùn đục tre á hả?

Lượng mạnh tay chẻ đầu Yến, làm nhỏ ôm đầu la oai oái, trừng mắt cảnh cáo:

- Anh cao hơn mày một khúc lận đó!

Một khúc của Lượng là bằng một lóng tay của Yến...

Đùa giỡn đủ rồi, Lượng đột nhiên nghiêm mặt làm Yến không kịp trở tay.

- Yến.

Yến nhướng mày:

- Hửm?

- Lại đây tao nói nhỏ cái này cho nghe.

Nó híp mắt lại, không tin tưởng mà lắc đầu:

- Anh lại định lừa lọc gì em chứ gì!

Dù nói ra lời hoài nghi, nhưng Yến vẫn kề sát tai mình vào môi Lượng.

- Có chuyện này...

Lượng quay sang thì thầm to nhỏ gì đó, trông rất bí ẩn, vẻ mặt Yến ngày càng nghiêm trọng khi nghe anh Lượng huyên thuyên. Nói xong thì Lượng lại bận rộn mang theo cây chổi ra ngoài phụ đám gia nhân quét sân một tay, để Yến ngồi ở căn nhà kho, ăn bánh trong run rẩy, lo sợ.

Nó ngồi đó nhìn vào hư không, đầu dấy lên những suy nghĩ không đâu. Nhìn từ xa, những căn nhà cổ kính san sát nhau, trông rất hút mắt nhìn. Căn nhà như là một phần của thiên nhiên, như thể mọc lên từ đất, cắm rễ vào rêu phong, vách tường loang lổ nhưng lại ấm áp lạ kỳ.

Gió nhẹ thổi qua, vạt nắng vỡ ra từng mảnh vàng óng bám trên mái ngói cũ, khiến căn nhà trông như đang thở cùng đất trời.

Nhìn nhà cao cửa rộng như thế, Yến có chút ganh tị. Không biết nào nó mới xây được một căn như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại rồi kết thúc bằng cái thở dài chán nản. Phải chi có anh hai ở đây, chắc chắn nó đã được sống trong nhung lụa, không phải lang thang như chó không chủ, làm ra những việc nguy hiểm đến tánh mạng. Nhưng ngặt cái, anh ấy chết lâu rồi. Bật rộng ra sau, gối đầu lên đống rơm ngứa ngáy, nằm nghỉ ngơi, chừa sức cho cuộc đấu khẩu sắp tới.

Tính đến thời điểm hiện tại, nó đã sống ở nơi này được tám năm, một con số không lớn cũng không nhỏ. Nhìn Yến nhỏ con thế thôi, chứ năm nay thấm thoát đã bước đến độ tuổi 14. Nó không biết khi nào mình sẽ chết, và chết như thế nào, ngày ngày vẫn luôn mong cầu được ai đó cứu rỗi. Trước đây từng có loại suy nghĩ hoang đường như vậy, bây giờ thì ngưng rồi, giờ đây nó chỉ mong mình... chết sớm hơn một chút.

Lượng hướng ánh mắt về phía căn nhà kho khuất sau hàng dừa cao, lặng lẽ thở dài.

Dù cách nơi Yến ở rất xa, Lượng vẫn âm thầm dõi theo, như cái cách một người anh luôn hướng về em mình, bất kể thời gian hay không gian nào.

- Lượng, mày nghĩ gì trông trầm tư vậy?

Nghe tiếng gọi, Lượng giật mình, ngước nhìn lên.

- Lại nhớ em gái dưới quê à?

Cậu thu lại ánh mắt ngạc nhiên:

- Ừm... không biết em ấy sống có tốt không... Ngơi, mày nghĩ sao, liệu ở nơi đó, em ấy sống có tốt không?

Ngơi tựa lưng vào vách lá, tay khoác vai Lượng, vỗ nhẹ mấy cái như để an ủi:

- Nghe kể lâu rồi, mà tao quên mất, em gái mày tên gì nhỉ?

Môi Lượng vẽ lên nụ cười nhạt, chỉ tay vào cánh hoa mỏng manh, trắng tinh khôi yên vị trên mặt hồ:

- Mận.

Chẳng ai biết, đó chỉ là một bông hoa giả. Từ tờ giấy cũ, cậu đã cẩn thận gấp thành cánh mận. Lượng thường bôi lên đó ít dầu cho bóng, cho nổi, rồi thả xuống mặt hồ. Như thể nếu hoa còn nổi, thì em gái cậu cũng còn đâu đó, chưa chìm vào quên lãng.

Sau vài nén nhang chờ đợi mòn mỏi, rốt cuộc bà bá hộ cũng đến.

Mỗi bước chân "lộc cộc" đều toát lên vẻ lạnh lùng, quyết đoán, thay cho mong muốn thanh trừng những kẻ làm ra chuyện mờ ám sau lưng. Ai nấy đều rùng mình khi thấy bà ta xuất hiện, Lượng không ngoại lệ.

Lượng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho lần đối mặt sắp tới. Nhanh chóng hoàn thành công việc còn dở dang, còn con bé vẫn ngồi đó ngoặm bánh day dưa chưa dứt, hành động có hơi vụng về, mỗi lần cầm bánh đều rớt lên rớt xuống, phải gắng lắm mới giữ chặt được trong tay. Thuốc sức rồi, bụng cũng no căng rồi, lời cần nói cũng đã nói rồi, Lượng không còn điều gì tiếc nuối nữa.

- Mày lui xuống trước đi.

Bà ta chỉ tay ra ngoài, uể oải xoa xoa bã vai.

Nhìn bà bá hộ mang theo vài dấu vết đo đỏ sau ân ái đến, gương mặt thoáng chốc đỏ lên, vội vàng lui ra. Cánh cửa duy nhất được đóng lại, theo sau đó là tiếng bước chân vội vã của Lượng. Mới đây thôi còn tự tin nói mình không sợ, bây giờ vừa gặp đã muốn ngất xỉu, Lượng không biết nên giấu mặt vào đâu.

Ánh sáng từ khe cửa dần khép lại, trả lại căn nhà kho yên ắng, không một tiếng động, bầu không khí chìm trong căng thẳng, tĩnh lặng, tưởng chừng như chỉ có hư không. Từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn trống không, ngay cả bóng người cũng không có. Ngọn gió thoảng thổi nhẹ qua khiến những chiếc lá khô trên cành rụng xuống, phủ đầy mặt sân, nắng ngả vàng, lia đến cánh hoa lan kiểng trong chậu. Vừa dọn dẹp xong sân trước, sân sau chưa gì đã đầy lá, lại phải cầm chổi quét lại cho sạch sẽ. Chỉ mỗi cái sân mà hết người này đến người khác lui đến, Yến nhìn mà nhức cả đầu.

Yến chu mỏ nhai bánh trong miệng. Dù có người khác ở đây, cơn đói bụng chớ hề bị dập tắt, nó không tỏ ra ngượng ngùng hay bối rối, vẫn bình thản nhai nốt phần bánh còn lại trên tay. Sau khi ăn xong, còn lén la lén lút nhét chiếc bánh nhỏ vào lại túi áo bà ba, cẩn thận nâng niu còn hơn thỏi vàng, nó muốn giấu vào trong bụng không cho ai khác động đến, nhưng thời điểm này không thích hợp lắm, phải nói là... có chút căng thẳng. Lúc ngẩng đầu lên, bốn mắt va vào nhau, nó khẽ nheo đôi đồng tử:

- Nhìn gì! Bộ chưa thấy người khác ăn bao giờ à?

Quyền Băng im lặng không nói lời nào, Yến nói xong cũng im re, chỉ biết liếc dọc liếc ngang người đàn bà trước mặt. Cả hai ngồi đó đấu mắt, ước chừng cũng được một khoảng thời gian khá dài. Đợi nửa ngày trời, rốt cuộc vì cơn buồn ngủ chợt đến nên buộc phải lên tiếng, nếu không đã thật sự nhìn đến lòi tròng. Yến mở miệng nói, giọng đanh như roi quất:

- Bà muốn đưa tôi đi đâu?

Câu hỏi cất lên không có mùi thiện chí, dù rất nhẹ nhàng. Bà cười nhạt, tự tiện ngồi xuống cái ghế đẩu bắt gần đống củi, thản nhiên uống trà như không quan tâm đến lời cô nhóc hỏi mình, hoàn toàn xem nó như người vô hình. Yến cau mày, gân cổ quát lên:

- Bà bị điếc hả!

Ánh mắt diều hâu liếc ngang, chung trà xoẹt qua tầm mắt, Yến không kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng động thất thanh vang to, chẳng khác gì tiếng gào thét của một kẻ điên.

Choảng-!

Chung trà nóng bốc hơi chỉ trong phút chốc. Nước chưa vơi được bao nhiêu đã bị bà ta mạnh bạo chọi xuống đất vỡ tan. Dù động tĩnh có lớn cách mấy, Yến vẫn như vậy, gương mặt lạnh tanh không biến sắc. Có lẽ nó đã quá quen với việc bị đối xử như thế. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, từng đoá mười giờ nở rộ trong chậu dần thu lại, như tâm trạng của Yến lúc này.

Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của người trước mặt, Yến mím môi đến tái nhợt, tính nói gì đó lại thôi. Đột nhiên, bà ta lên tiếng:

- Yến, mày có muốn sống một cuộc sống an nhàn không?

Yến xoa xoa tai mình, dựa vách ngồi dậy, như không tin mà hỏi lại:

- Bà lại phát điên cái gì nữa? Đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây! Muốn gì thì nói mau đi, đừng dong dài.

Yến thực sự đã hết kiên nhẫn, lúc nào cũng vậy, cứ úp úp mở mở làm vẻ thần bí. Bà ta vốn đã biết nó không phải người nhẫn nại, vậy mà vẫn thích chơi giờ dây thun.

Nhưng biết làm sao được?

Không làm theo ý, bà ta sẽ để yên cho nó chắc! Vừa xổng ra một chút đã bị đánh cho trẹo quai hàm, lỡ đâu bật lại vài tiếng nữa cái mỏ sẽ song song với mặt đất mất!

Nhìn xuống tay, chân mình đều bị quấn bằng sợi dây thừng, Yến nghiến răng ken két. Hít vào một hơi thật sâu, bà ta đứng lên, ngạo nghễ nói:

- Tao quyết định rồi, tao sẽ bán mày cho ông hai.

Nghe đến đây, mắt Yến mở to trừng trừng:

- Bà nói gì?

- Tao nói tao muốn bán mày đi, làm sao? Không muốn à?

Hỏi nó câu đó chẳng khác gì đang khiêu khích. Yến cười khẩy.

Không muốn? Nó được quyền lựa chọn việc "không" với "có" à? Trần đời nó ghét nhất là những thể loại đáng khinh như bà ta, muốn gì thì làm nhanh cho xong, lúc nào cũng chậm chạp, lề mề! Con người chứ có phải con rùa đâu, biết thế thay vì chọn não, thà rằng để mình điếc còn hơn!

Nếu không phải đang bị trói lại thì Yến đã vồ đến tát vào mặt bà ta một cái cho bỏ ghét. Dù có sợ cách mấy cũng không sánh bằng nỗi sợ tinh thần! Nó thà phản kháng lại một lần cho hả giận, rồi bị tẩm roi cho một trận tơi bời, còn hơn để mình chịu thiệt, đáng sợ hơn là chung đụng với 'nó'!

Mà có khi nào, nếu nó vùng lên thì bà ta sẽ nhét 'thứ đó' vào họng nó không? Tưởng tượng đến diễn cảnh mình phải ăn tắc kè sống qua ngày, chưa gì mặt mày Yến đã tái mét, xanh lè xanh lét trông chẳng khác nào tàu lá chuối.

- Yên tâm.

Quyền Băng nhếch môi, nâng bước đến bên cạnh Yến. Trong lúc nó còn đang hoang mang, lo sợ ở nơi mộng tưởng, bà ta khẽ nâng cằm nó lên, ép Yến phải đối mặt với mình:

- Tao sẽ không làm hại mày đâu, nên đừng sợ.

Câu nói "đừng sợ" mà bà ta thốt ra khiến nó sởn gai ốc, đôi mắt Yến tối sầm, khó chịu đến bức bối cả người. Nó muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng tiếc là không đủ sức để phản kháng. Bầu không khí chung quanh theo cảm xúc bấn loạn của Yến trầm xuống, nặng nề chẳng khác gì bị tảng đá nghìn ký đè nặng. Trong lúc ngắm nghía làn da trắng trẻo, mịn như nhung, Quyền Băng phát hiện ra một điều vô cùng hấp dẫn thị lực:

- Ồ, xem ra vết thương đã được "ai đó" chữa trị rồi nhỉ?

Yến hất tay bà ra, nhe nanh. Nhìn như có thể táp bất cứ lúc nào, bất cứ đâu:

- Tránh xa tôi ra, đồ già mồm mép!

Cảm giác Yến đang dần mất bình tĩnh, Quyền Băng không khỏi thở dài, nhẹ giọng nói:

- Ở đây đợi, tao chuẩn bị xong rồi mang mày đi.

Sau bao giờ giằng co, rốt cuộc cũng chịu buông tha cho nó. Bà ta không nói gì thêm, quay gót rời đi. Có lẽ mụ muốn để cho nó ở một mình, yên tĩnh suy nghĩ thông suốt, một khoảng thời gian không bị ai gây áp lực.

Khi bóng lưng Quyền Băng khuất xa sau cánh cửa gỗ, cửa lập tức khép lại, không để lộ một kẽ hở. Sau đó, tiếng bước chân bước đến ngày một gần, nó biết, họ đang đến để canh chừng nó.

Sau khi đã thoát khỏi mụ ta, Yến mới thở phào nhẹ nhõm. Tưởng chừng như nó đang thở hồng hộc vì tức giận, nào ngờ giây sau đã nở nụ cười không rõ ý tứ trên môi. Ngón tay chuyển động đến sau lớp áo, rút ra vật gì đó nhọn hoắt, dội ngược luồn ánh sáng chiếu tới.

[...]

Trời đã chuyển sắc, mái nhà lợp ngói thi nhau nổ tí tách vì chịu quá nhiều chèn ép giữa không khí và tiết trời nắng nóng. Gió từ cánh rừng thổi hiu hiu, luồn qua kẽ áo, âm thầm xoa dịu cái nóng nực bức người.

Đâu đó trong ngôi làng yên bình, đám người đàn ông kì lạ tay xách quần, tay cầm xẻng, co giò đuổi theo một đứa nhóc, gân nổi lên đầy tay, gương mặt hung tợn trông rất dọa người. Ở tuốt đằng sau, cô tiểu thư danh giá bị ai đó đẩy ngã vào vũng sình dơ bẩn, quần áo ướt nhẹp, cô ta ngồi bệt dưới đất, ôm tim hét lên:

- Bới người ta! Cướp! Cướp!

Đang phơi phới bụng dạ đi tới quán rượu quen, bỗng nghe tiếng kêu cứu thương tâm của ai đó, Huỳnh Thu chợt dừng bước. Mắt láo liên qua lại, nhìn đằng đông ngó đằng tây, nhiều chuyện dỏng tai lên nghe ngóng.

Không phải cô muốn giúp đỡ người ta, cô chỉ là khá tò mò, không biết rốt cuộc là kẻ nào to gan trộm cắp giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Nhìn Huỳnh Thu cứng cỏi thế thôi, chớ thân con gái trói gà không chặt, làm sao làm lại tên cướp giật thô bạo kia chứ! Vì nghĩ cho đại cuộc, cô sẽ không nhúng tay vào.

Còn riêng Hùng, nó vốn là người theo đuổi công lý, hành hiệp trượng nghĩa, không thể thấy chết mà không cứu. Hùng đã sớm xoắn tay áo lên, chủ chẳng cần lên tiếng đã lập tức xông đến bắt cướp. Trước khi đi, Hùng dúi túi vải lụa vừa mua vào tay cô cả, gượm lại căn dặn:

- Cô cả đừng đi đâu lung tung, con tóm được kẻ xấu rồi sẽ quay lại với cô ngay!

Huỳnh Thu chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, không thể cản được, đành yên vị tại chỗ. Nói rồi, Hùng ba chân bốn cẳng đuổi theo:

- Đứng lại tên kia!

Dứt câu, bóng dáng thoắt cái đã lẫn vào dòng người đông đúc.

Tên trộm khéo léo luồn lách vượt qua vật cản, vừa chạy vừa cạp đùi gà, nhai nhồm nhoàm nhìn rất ngon miệng, còn chẳng bận tâm mình là ai, như thể cố tình trêu ngươi đám người đuổi theo sau. Hắn thản nhiên đến mức khiến ai nấy tức muốn bốc khói. Đằng sau toàn là đàn ông to con, lực lưỡng, mỗi hơi thở ra đều lực và nóng rực như lửa thiêu, vậy mà vẫn bị bỏ xa cả một đoạn dài, mặc dù tướng tá tên nhóc kia thấp bé, ốm yếu hơn.

Nhiều lúc hắn ta còn đứng lại chờ, khi chúng đuổi tới lại vượt mặt một cách ngoạn mục. Rất thủ đoạn, rất lanh lợi, Huỳnh Thu rất ưng ý.

Mỗi bước chạy ngày một nhanh, cô ước chừng khoảng vài sải tay cho một cú nhảy, nó vọt xa, đến độ tạo ra một ranh giới ngăn cách giữa người với người, giữa người bình thường với kẻ mang đôi chân sói.

Huỳnh Thu trố mắt, kinh ngạc đến trợn tròn. Cô dõi theo tên trộm không thể nào rời mắt, vì nếu bỏ lỡ một khoảnh khắc, cả quá trình chạy đẹp mắt sẽ vỡ tan.

Cô tò mò nhìn theo hướng đi của tên trộm, gãi gãi cằm suy tư, lòng mong muốn được gặp mặt nói chuyện.

Tính Huỳnh Thu rất ngược đời, cô chỉ thích nói chuyện với những người có lối tư duy hay hành động kì lạ. Hơn thế nữa, cô sẽ quan tâm đặc biệt đến những kẻ làm ra chuyện sai trái, từ đó rút ra con đường tươi sáng hơn cho mình.

Cứ theo tính toán ban đầu, thế là, cánh tay Huỳnh Thu bất giác chỉ sang con đường thẳng bên cạnh. Hướng tên đó di chuyển rất kì lạ, nếu đoán không lầm, chắc chắn sẽ lao qua đây. Theo cô quan sát được, hắn không rẽ trái cũng chớ hề rẽ phải, chỉ đăm đăm chạy về phía trước, như cái cách cua chỉ bò ngang.

Nghĩ đến điều đó, cô cười mỉa mai trong bụng.

Coi bộ tên trộm chạy rất giỏi, lao vun vút vào dòng người rồi mất tăm. Nhưng dù giỏi cách mấy, vẫn hạn hẹp ở mặt trí tuệ. Mà nói về trí tuệ, Huỳnh Thu tự tin mình thừa sức giăng lưới bắt mồi!

Cô án binh bất động, chẳng buồn bước tiếp, cứ đứng chưng hửng tại chỗ không làm gì, nhìn trời rồi lại nhìn đất, nhìn lá rồi lại nhìn mây, chỉ vậy thôi. Mái tóc búi khẽ lung lay theo gió, cây trâm như chực rơi, hệt như tâm trạng thất thường của con người. Chưa đầy một phút, từ xa xa đã lấp ló bóng người lao đến như gió cuốn, Huỳnh Thu nở nụ cười tà mị, chắn ngang đường mà bóng dáng nhỏ kia sắp tiến đến, thản nhiên dang rộng tay đón người vào lòng.

Vì đi gấp, phóng vội, chẳng đoái hoài đường xá, cứ cắm đầu cắm cổ lao như bị chó rượt, nên khi hay rằng mình sắp đâm vào người khác, lúc lơ đễnh bỗng mất đà, bổ nhào vào lòng người phụ nữ xa lạ. Cùng lúc đó, cây trâm vì bị tác động mạnh, rơi cái "bộp-" xuống mặt đất, mái tóc gọn gàng xoã tung.

Cô lúc lắc người qua lại, phải chao đảo mấy chập mới vững chân chống đỡ cơ thể.

Cả hai giữ vững tư thế ngã nghiêng vài ba giây, chưa kịp hoàn hồn, đã bị tiếng la ú ớ làm cho hoảng sợ. Tên trộm giật bắn mình, như thể có tia sét đi dọc qua cơ thể, bất giác bước lùi về sau. Giữ nguyên một lúc, nó lấy đà định chạy thoát thân, còn đang lớ ngớ chưa biết làm sao đã bị người ta nắm thóp.

Thấy cái mặt thằng nhỏ tái mét, quýnh quáng như gà mắc tóc, Huỳnh Thu đắc ý nắm lấy bàn tay quờ quạng lung tung, môi kề sát tai tên trộm xấu số, dõng dạc nói:

- Bắt được tên ăn trộm xấu xa rồi nhỉ?

Tiếng nói man rợ vang lên văng vẳng bên tai, nó lật đật gồng mình, cứng đầu vùng vẫy như cá mắc cạn. Cái miệng nhỏ há to gầm gừ, mặt mày hầm hầm, coi bộ muốn lao vào cắn người:

- Cô! Buông ra!

Mặc kệ chú cún con này giãy nảy lên như đỉa phải vôi, cô vẫn thản nhiên che miệng nó lại, lặng lẽ lôi nó ra sau nhà người dân. Giờ khắc này, trông cô chẳng khác nào đang bắt cóc người ta.

Đặc biệt còn lựa nơi vắng vẻ, không một bóng người để nói chuyện. Không phải chứng kiến từ đầu đến cuối, còn tưởng cô đã và đang bắt cóc con nít.

Nhìn những gã đàn ông to xác lần lượt vụt qua, cô thở phào, tạm thời đã trốn được đám người truy đuổi. Lúc này Huỳnh Thu mới có thời gian để ý đến người bên cạnh. Cô từ từ nâng mặt người nọ lên, muốn ngắm nghía một chút:

- Ngước mặt lên xem nào.

Đầu vừa ngẩng cao, Huỳnh Thu thoáng ngạc nhiên:

- Là con gái sao?

Đầu tóc để luộm thuộm che khuất cả khuôn mặt xinh xắn, nên nhìn từ xa không giống con người. Quần áo thì rách rưới toát lên mùi tanh của máu, còn ngửi ra được chút hương sen từ chiếc cổ trắng ngần, phía trên cổ lưu lại vài vết cào của mèo hoang. Ánh mắt ngây dại của đứa trẻ này dần sắc lạnh như con thú hoang, trừng trừng lên, bốc mùi sát khí nồng nặc. Dù nhìn không đáng sợ lắm, nói chung là vẫn cố gắng tỏ ra mình đáng sợ. Với đôi mắt long lanh, vô tội vạ như thể đang bị ức hiếp thế kia thì làm sao có thể nói là tên trộm được, trông đáng thương vô cùng!

Đến Huỳnh Thu còn xém tưởng mình bắt lầm người, cảm giác tội lỗi tràn lan, mặc dầu bản thân không hề làm sai điều gì. Thấy cô nhóc im lặng không còn dấu hiệu phản kháng, cô quan tâm hỏi han:

- Sao đó... sao lại trộm cắp của người ta?

Tưởng mình sắp bị gông đầu lên quan chịu tội. Cô bé nhe nanh, gầm gừ một tiếng chống đối, lóng ngóng đe doạ:

- Cô còn không mau buông ra coi chừng tôi nhai đầu cô luôn đó nghe!

Cô bé vùng vẫy, tay chân khua loạn xạ, xém chút đã làm cô té ngửa ra sau. Thấy không xi nhê gì, Huỳnh Thu vẫn đứng yên như pho tượng, làm ra bộ mặt ngây thơ, làm cô nhóc tức đến xì khói. Nó liền hắng giọng, lặp lại lần nữa, như đang khẳng định lại lời mình nói:

- Tôi... tôi nhai thiệt... thiệt đó!

Nghe ra sự luống cuống trong câu, Huỳnh Thu lặng người vài giây, rồi bất ngờ bật cười trước cái giọng điệu đe doạ không gây ra miếng sát thương nào. Tay vẫn giữ lấy bàn tay, bắt cô bé chôn chân tại chỗ.

- Thiệt hở?

Huỳnh Thu tỏ ra không tin mà hỏi lại. Thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng sâu trong đáy mắt, vẫn không che đậy được sự châm biếm nhẹ.

Con nhỏ vùng ra không được, mặt mếu máo như sắp khóc tới nơi. Hốc mắt đỏ hoe, lúc ngước mặt lên, nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt lem luốt lúc nào chẳng hay.

Và rồi, cô nhóc trộm vặt mới nãy còn hung dữ đe doạ, giờ tự dưng khóc ré lên như bị ai vả, thế nhưng vẫn cứng họng, khẳng định chắc nịch rằng mình 'không hề giỡn':

- Hức... tôi không đùa đâu!

Vừa dứt câu, Huỳnh Thu đã cười một tràn không thấy mặt trời, nước mắt chảy dài theo khoé mi. Điều này đã chính thức chọc đến lòng tự trọng của cô bé, tức nhưng chẳng làm được gì, thẹn đến mức chỉ có thể hít thở để nén lửa.

Không hiểu vì sao, vừa gặp nhau lại như quen biết nhiều năm về trước, một cảm giác thân thuộc đến lạ thường. Người vốn thận trọng như Huỳnh Thu mà lại tiếp xúc thân mật với người khác không chút kiêng dè thì đúng thật là khó tin.

Thiết nghĩ, có phải vì cô đang nhớ đến em gái mình?

Suy đi nghĩ lại, vẫn không có lí do nào phù hợp để biện minh cho việc cô gỡ bỏ phòng bị với người này như vậy. Liệu Huỳnh Thu có muốn đánh chủ đích lên con bé này không? Cô vẫn còn đang lan man.

Giằng co nội tâm hồi lâu, Huỳnh Thu quyết định gạt bỏ suy nghĩ tầm phào, cô chỉ nói là gạt bỏ suy nghĩ, chứ không nói sẽ buông tha dễ dàng như vậy. Ăn cướp công sức của người khác làm ra là rất xấu, cô phải thay trời hành đạo, trừng trị cái con người có hành động xấu xa này!

Đưa tay chùi chùi nước mắt trên gò má đỏ ao, nhưng càng chùi, mặt mũi càng lúc càng lem luốc hơn. Đến người nghiêm túc cũng phải phì cười, cô không nhịn được lại buông lời trêu ghẹo:

- Mới cái đợp còn mạnh miệng muốn nhai đầu tui, sao giờ lại khóc tu tu như con nít rồi?

- Cô!!!

- Tui sao? Có phải...

Mới hé miệng ra, định nói tiếp thì đã bị nó thoát tay. Thấy xa xa, một đám người lạ mặt tiến đến, khiến cô bé từ trạng thái luống cuống sang hoảng hốt, lúc cô không để ý, nó vội đẩy cô ra, rồi co giò chuồn mất. Quả nhiên là chạy rất nhanh, vừa vuột tay một cái đã mất dạng.

Dù đã khuất đi từ lâu, Huỳnh Thu vẫn ngóng mắt nhìn theo bóng lưng hiện diện trong tâm trí, bất giác mỉm cười. Càng quan sát gương mặt phụng phịu đáng thương như chó nhỏ, Huỳnh Thu càng không thể cưỡng lại được cám dỗ, chỉ muốn mang cún về nuôi nấng.

Người gì đâu mà ít ướt dữ thần! Tuy là ăn trộm, nhưng trông giống người bị hại hơn, quả nhiên không uổng công trốn ra ngoài chơi!

Phải chi hôm nào trốn ra cũng gặp được con bé này, như vậy cô chẳng phải vác thêm muộn phiền, thay vào đó là niềm vui vĩnh cửu.

- Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn gương mặt của nhóc con ban nãy, cảm thấy có chút quen mắt.

Huỳnh Thu gãi cằm suy nghĩ, mà nghĩ quài không ra mình đã gặp nhóc nhỏ kia ở đâu.

Dù không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu. Nhưng cô thật muốn bắt con nhóc đó lại. Nhìn cứ như cún con, nếu là chó nhỏ, Huỳnh Thu đã thực sự bắt về nuôi. Đem con bé về chọc giết thời gian, đỡ hơn là phải tụng kinh sám hối mấy tuần liền.

Đang tập trung suy nghĩ, ánh mắt vô tình lướt qua đám người khiến cô vuột mất thú vui, thu vào tầm mắt gương mặt quen thuộc, liền có chút ngạc nhiên. Đang định tiến đến xem, thì bất ngờ bị thứ gì đó chặn lại. Huỳnh Thu khó hiểu nhìn đến, liền thấy thằng Hùng thở hồng hộc ngay bên cạnh, mồ môi nhễ nhại ướt cả áo, gương mặt đỏ bừng như ăn phải ớt hiểm.

- Ha... ha... cô cả!

Huỳnh Thu gạt bỏ nghi vấn trong đầu, thuận miệng châm biếm Hùng:

- Bắt được cướp chưa?

Hùng lắc đầu nguầy nguậy:

- Chưa, chưa bắt được nó, nhưng con biết được một chuyện động trời, động đất!

Huỳnh Thu nhướng mày:

- Chuyện gì động trời, mày nói xem?

Hùng chỉ chỉ vào cậu thanh niên ngồi thẫn thờ đằng kia, nói:

- Thằng Lượng gia đinh nhà bà bá hộ á, nó để xổng mất con nhỏ nào khiến bà ta tức điên lên. Bây giờ đang cho người lùng sục, truy bắt, nếu không tìm ra được thì nó bị trụng nước sôi đó cô! Nghe coi ác liệt không! Mà...

Huỳnh Thu hờ hững nhìn Hùng:

- Rồi liên quan gì đến chúng ta?

Nó dậm chân bèm bẹp:

- Chưa! Chưa nói xong!

Hùng hít một hơi thật sâu, xả ra một tràn thông tin bổ ích:

- Nghe nói bà ta định bán nó đi nên nó mới trốn, bây giờ họ đang sốt sắng tìm kiếm, còn bảo ai tìm được sẽ thưởng hậu hĩnh!

Huỳnh Thu lại càng không quan tâm phần thưởng, nhà cô nào thiếu tiền, tiêu cả đời còn không hết chứ huống chi lấy thêm mớ tiền ít ỏi đó. Nhưng tìm một đứa nhóc ngổ nghịch, cần chi nhiều tiền thế làm gì? Rõ ràng bên trong còn có uẩn khúc!

Hùng bỗng che miệng mình lại, bước đến gần, thì thầm vào tai cô:

- Mà con nghe ngóng được từ tai mắt, nghe nói... bà ta nuôi ngải... còn... còn dùng trẻ con để cho chúng ăn. Có khi... con nhỏ vừa thoát ra cũng có chút dính dáng đến con em của cậu Quân.

Hùng biết nhiều như thế là vì ngày nào nó cũng moi được không ít tin tức từ mấy chỗ làm ăn lớn, cô cả nhiều chuyện lắm, nên nó phải nhọc công đi hóng hớt đem về kể cô nghe. Dù lúc kể có thêm ít mắm dặm thêm xíu muối...

Huỳnh Thu ngờ ngợ ra được chuyện gì đang diễn ra, nhìn theo hướng Hùng chỉ, bất giác nở nụ cười. Hiểu rồi, cô hiểu đầu đuôi mọi chuyện rồi. Vỗ lên đầu Hùng một cái rõ "yêu thương", cô tấm tắc khen ngợi:

- Mày thông minh lắm Hùng!

Vừa khen ngợi được một câu nở mũi, Huỳnh Thu lại quay sang hỏi một câu khiến Hùng lặng thinh:

- Nhưng bên đó... là bên nào?

Hùng mím môi, mỉm cười giảng hòa:

- Con hổng có biết cô ơi..

Đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, mà quên mất chuyện bản thân định đi uống rượu, thành ra đứng phơi nắng cả buổi trời.

Rất nhanh, như có một ánh sáng xẹt qua đại não, Huỳnh Thu chợt nhận ra mình quên mất một chuyện vô cùng cấp bách. Cô hớt hải lục lọi túi áo rồi đến túi quần, ngay cả bên hông cũng không ngoại lệ. Mặt Huỳnh Thu chốc lát đã trắng bệch, vã mồ hôi, cô căng thẳng nhìn Hùng:

- Hùng, mày có giữ cái túi tiền của cô không?

Hùng hoang mang lắc đầu:

- Tiền cô cô giữ, con có dám đụng đến đâu... cô kiếm kĩ lại xem!

Huỳnh Thu xem kĩ lại trong giỏ tre đựng lụa, không thấy gì, lại tiếp tục trợn mắt:

- Đều không có!

Trong khi cả hai đang rối rít tìm cái túi tiền bị rơi, thì trên ngọn cây xoài gần đó, một con nhóc lém lỉnh đang quan sát họ và nở nụ cười thâm hiểm. Không ngoài dự tính, túi tiền đã bị rớt mất... không phải rơi xuống đất mà là rơi vào tay kẻ khác.

Chậc! Trong này chỉ đủ ăn hai ngày thôi.

- Yến, mày đúng thật là thông minh.

Vẻ mặt Yến hiện giờ cứ như chú sóc nhỏ nghịch ngợm, ngồi vênh mặt trên cây khi vừa lấy được món hạt dẻ mà mình yêu thích.

Túi vải lụa đỏ thêu hình chiếc lá thu màu vàng đặc sắc, hương thơm hoa nhài thoang thoảng bên trong. Nó trông lớn hơn so với mấy cái túi bình thường, đựng được cả tiền và có vài vật khác sáng lấp lánh. Yến tò mò lấy ra, thì thấy bên trong có rất nhiều món đồ thú vị. Nào là trâm cài, nào là vòng vàng, cà rá, Yến nhìn mà loá cả mắt. Nhưng tất nhiên những thứ này đều không xài được rồi, nghĩ vậy, nó ũ dột rút túi tiền lại nhét vào trong áo.

Thật ra vàng không dễ gì cầm được, vì đây là nơi đất lạ, ít nhiều gì người ta cũng biết nó không phải người trong làng, dù có trở về làng mình đi chăng nữa cũng không thể được. Tiếng tăm của nó vang vọng khắp nơi, không chừng khi vừa mang đồ ra đã bị bắt, xưa nay nó trộm cắp không ít, đương nhiên quen mặt rồi.

Chưa kể bây giờ làm gì có ai nhiều tiền đến mức mua ba cái này, chỉ có thể ăn trộm của người ta, Yến đành chấp nhận số phận.

Ngó mắt nhìn bao quát đám người vừa bị mình lừa, dẹp đi cơn đau khổ vừa rồi, vẻ mặt không che giấu được sự đắc ý:

- Xem ra vụ trao đổi đã thành công trót lọt, cũng nên đến đó một chuyến.

_____

Chuyện ngoài lề:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com