Bhtt Tich Nhien Tieu Thuyet Lang Man Tam Linh Ky Ao
Vy hít một hơi sâu, đôi mắt sáng lên khi ký ức trong mơ ùa về, sống động như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng ánh trăng và gió đêm. “Chị biết không, em thấy mình đứng trước một ngôi chùa cổ, giống hệt như trong những giấc mơ trước đây. Nhưng lần này rõ hơn. Có mưa giông, sấm chớp, và em… em bị thương, nằm dưới đất, máu chảy khắp người. Xa xa, có một vị hòa thượng đứng dưới mái hiên, ông nói gì đó về duyên nợ, về luân hồi… Rồi em thấy kiếp trước của chúng ta, chị là Lâm Hoài An, còn em là Tiểu Vy, một nha hoàn trong phủ của chị. Chúng ta ngồi bên hồ sen, uống rượu dưới trăng, và chị nói chị muốn tự do…” Giọng Vy nhỏ dần, như bị cuốn vào dòng chảy của ký ức xa xôi.An im lặng, đôi mắt nàng khẽ lay động, như mặt hồ gợn sóng khi một cánh hoa rơi xuống. Nàng siết chặt tay Vy hơn, giọng trầm ấm vang lên: “Vy này… Chị cũng mơ thấy điều tương tự. Đêm qua, khi em nằm đây, chị thiếp đi một lúc, và chị thấy mình đứng trước cổng chùa đó. Chị thấy em – Tiểu Vy – nằm dưới mưa, máu loang trên nền đá. Chị muốn chạy đến, nhưng có một luồng gió lạnh cuốn chị đi, rồi chị tỉnh dậy…” An ngừng lại, đôi môi mím chặt, ánh mắt ánh lên một tia đau đớn. “Chị nghĩ… tất cả những giấc mơ này không phải ngẫu nhiên. Có lẽ chúng ta thực sự có một sợi dây liên kết từ kiếp trước, và nó đang kéo chúng ta lại gần nhau.”Vy nhìn An, trái tim cô khẽ rung lên. “Chị… chị nghĩ chúng ta nên làm gì?”An mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. “Chị muốn chúng ta đến ngôi chùa đó, Vy. Chị muốn tìm hiểu xem nó có thật không, và tại sao chúng ta lại mơ cùng một giấc mơ. Em thấy sao?”Vy gật đầu, đôi mắt sáng lên như vì sao giữa trời đêm. “Em cũng muốn đi. Em cảm thấy… như có gì đó đang chờ chúng ta ở đó.”An cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Vy, hơi ấm từ đôi môi nàng lan tỏa, xua tan chút lạnh lẽo còn sót lại trong lòng cô. “Vậy thì mau nghỉ ngơi cho khỏe đã, rồi chúng ta sẽ lên đường. Chị sẽ không để em đi một mình đâu, còn giờ thì ngoan ngoãn nằm xuống đây!”Vy cười khẽ, gật đầu, cảm giác an toàn tràn ngập trong lòng khi có An bên cạnh, như chú chim nhỏ tìm được tổ ấm giữa cơn bão.Buổi sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua rèm cửa bệnh viện, phủ lên căn phòng một lớp sáng vàng ấm áp, như tấm lụa mỏng rải xuống từ bầu trời. Những tia nắng nhảy múa trên sàn nhà trắng bóng, tạo thành những vệt sáng lung linh như ánh nước lấp lánh trên mặt hồ. Vy đã khá hơn, dù vẫn còn chút mệt mỏi, cô đã có thể ngồi dậy và ăn chút cháo An mang đến. Cháo được đựng trong một chiếc bát sứ trắng tinh, hơi nóng nghi ngút tỏa lên, mang theo hương gạo thơm ngát hòa quyện với chút mùi hành lá xanh mướt. An ngồi bên cạnh, tỉ mỉ đút từng thìa, ánh mắt không rời khỏi Vy, như sợ rằng chỉ cần chớp mắt, cô sẽ lại biến mất.“Chị ơi, em tự ăn được mà,” Vy ngượng ngùng nói, nhưng An lắc đầu, giọng cương quyết pha chút trêu đùa.“Không được. Em còn yếu, để chị chăm em một chút. Với lại, chị thích được làm thế này mà.” Nàng mỉm cười, đôi mắt lấp lánh tựa nắng mai phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng, mái tóc đen mượt khẽ lay động theo từng cử động nhẹ nhàng.
Vy đành chịu thua, ngoan ngoãn để An đút cháo, lòng ấm áp như được bao bọc bởi một tấm chăn mềm mại. Sau khi ăn xong, cô lấy điện thoại, bấm số gọi cho Ngọc Thảo – cô bạn thân từ thời đại học, người luôn mang đến tiếng cười và sự năng động mỗi khi ở bên.“Alo, mày khỏe chưa đấy hả Vy?” Giọng Ngọc Thảo vang lên từ đầu dây bên kia, hào sảng và đầy sức sống như thường lệ. “Tao nghe mày ngất xỉu ở thủy cung mà lo muốn chết, định chạy qua thăm mà bận chụp bộ ảnh cho khách. Giờ sao rồi?”Vy cười khẽ, giọng còn hơi yếu nhưng đã tươi tỉnh hơn. “Tao ổn rồi, chiều nay xuất viện, mày đừng lo. Nhưng mày rảnh không? Tao với chị An định đi đến một ngôi chùa cổ để tìm hiểu vài thứ, tao muốn mày đi cùng chụp ảnh giùm. Chỗ đó đẹp lắm, hợp gu mày.”Ngọc Thảo reo lên ngay lập tức. “Đi chứ! Chùa cổ hả? Nghe là thấy mê rồi! Tao sẽ mang máy ảnh xịn nhất, chụp cho mày cả bộ ảnh để đời luôn. Nhưng mà mày phải cẩn thận đấy, đừng có ngã nhào lần nữa, tao không đỡ nổi đâu!”Vy bật cười. “Yên tâm, có chị An lo cho tao rồi. Mày cứ đến nhà tao chiều mai nhé, tụi tao sẽ đi cùng nhau.”“Ok, chiều tao qua. Nghỉ ngơi đi, đừng có lăn lộn lung tung đấy!” Ngọc Thảo dặn dò, giọng vừa nghiêm túc vừa pha chút dí dỏm, rồi cúp máy.An nhìn Vy, ánh mắt ánh lên sự tò mò. “Ngọc Thảo là cô bạn hay trêu em đó hả?”Vy gật đầu, cười tươi. “Dạ, con bạn nhiếp ảnh gia đại tài của em á, nó vui tính lắm, đi cùng chắc chắn không buồn đâu.Có khi chị còn bị nó ghẹo cho đau đầu luôn ấy chứ.”An mỉm cười, rồi lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Vân Khanh – cô em họ đang làm việc trong phòng IT của công ty cô, chuyên nghiên cứu dữ liệu. “Alo, Khanh hả? Chị đây. Em rảnh không, chị cần em giúp một việc.”Giọng Vân Khanh vang lên từ đầu dây, nhẹ nhàng nhưng đầy năng lượng. “Chị An! Em đang rảnh, có gì chị cứ nói đi.”“Chị với Vy định đến một ngôi chùa cổ để tìm hiểu vài thứ liên quan đến giấc mơ của tụi chị. Em có thể đi cùng và giúp chị tra dữ liệu về ngôi chùa đó không? Chị nghĩ em sẽ tìm được thông tin chính xác hơn chị.” An nói, giọng dịu dàng nhưng đầy tin tưởng.Vân Khanh cười khẽ. “Được chứ! Nghe thú vị đấy. Chị cứ gửi thời gian địa điểm, em sẽ chuẩn bị laptop và tra trước một ít thông tin.”“Ừ, cảm ơn em. Chị đợi em.” An cúp máy, quay sang Vy, ánh mắt sáng lên. “Vậy là đủ đội rồi. Có Ngọc Thảo và Vân Khanh đi cùng, chị yên tâm hơn.”Vy gật đầu, lòng tràn đầy háo hức. Cô không biết chuyến đi này sẽ mang lại gì, nhưng có An và những người bạn bên cạnh, cô cảm thấy mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn.Chiều hôm sau, tại nhà Vy, không khí trở nên rộn ràng khi Ngọc Thảo và Vân Khanh xuất hiện. Ngọc Thảo bước vào, dáng vẻ năng động trong chiếc áo hoodie màu xám bạc, quần jogger cá tính ôm sát đôi chân thon dài, và đôi sneaker đen nổi bật. Chiếc ba lô vải đeo lệch vai chứa đầy dụng cụ chụp ảnh, từ máy ảnh kỹ thuật số chuyên dụng đến ống kính macro, thể hiện rõ đam mê của cô với cái đẹp. Mái tóc ngắn nhuộm highlight đỏ được buộc cao, vài lọn tóc lòa xòa trước trán, làm nổi bật gương mặt tròn đầy với đôi mắt sáng tinh nghịch.“Vy ơi, mày trông xanh xao quá, ăn uống kiểu gì thế hả?” Ngọc Thảo vừa vào đã lao đến ôm chầm lấy Vy, giọng vừa lo lắng vừa trách móc. “Tao bảo rồi, đừng có thức khuya nữa, nhìn mày như cọng rau héo thế này tao xót lắm!”Vy cười, đẩy nhẹ Ngọc Thảo ra. “Tao ổn mà, đừng làm quá lên. Mày lo chụp ảnh đẹp cho tao là được.”Ngọc Thảo nháy mắt. “Yên tâm, tao sẽ biến mày thành nữ chính phim cổ trang luôn!”Lúc này, Vân Khanh bước vào, dáng vẻ thanh lịch như một bức tranh tĩnh lặng giữa không gian rộn ràng. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng phớt hồng mềm mại, quần tây ống suông màu be nhạt ôm nhẹ đôi chân thon thả, và đôi giày cổ cao bóng loáng như gương. Mái tóc dài được buộc thấp, vài lọn tóc xoăn nhẹ buông xuống như những sợi tơ lụa, toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần chuyên nghiệp. Trên tay cô là chiếc laptop mỏng nhẹ với lớp vỏ bạc sáng, dấu hiệu của một người luôn sẵn sàng với công việc.Ngọc Thảo quay sang, nhìn Vân Khanh từ đầu đến chân, rồi bật cười. “Chị này trông như tiểu thư công sở quá, đi chùa mà diện đồ thế này chắc chỉ ngồi gõ máy thôi hả?”Vân Khanh đỏ mặt, khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi cao thanh tú, giọng nhỏ nhẹ nhưng không kém phần sắc sảo. “Thì tôi đi làm việc mà, đâu phải đi catwalk như cô. Với lại, đồ này thoải mái lắm, đừng trêu tôi nữa.”Ngọc Thảo cười lớn, vỗ vai Vân Khanh. “Thôi được, chị dễ thương thế này thì tôi tha. Nhưng mà trông chị có vẻ lớn hơn tôi vài tuổi, sao cứ đỏ mặt hoài vậy, đáng yêu quá đi!”Vân Khanh lườm nhẹ, nhưng khóe môi khẽ cong lên. “Cô nhỏ mà lanh lắm, cẩn thận tôi hack máy ảnh của cô bây giờ!”An và Vy đứng nhìn, không nhịn được cười trước màn đối đáp của hai người, như hai ngọn gió thổi qua nhau giữa cánh đồng lúa. An bước tới, vỗ nhẹ vai Vân Khanh, bàn tay thon dài chạm vào lớp vải mềm mại của áo sơ mi. “Thôi nào, đừng để Ngọc Thảo trêu nữa. Em chuẩn bị dữ liệu đến đâu rồi?”Vân Khanh gật đầu, mở laptop ra, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính mỏng. “Em tra được một ít thông tin. Ngôi chùa trong giấc mơ của chị và Vy có thể là chùa Linh Nghiêm, nằm ở ngoại ô thành phố, cách đây khoảng hai tiếng đi xe. Nó được xây từ thời Hậu Lê, nhưng giờ khá ít người lui tới. Có vài ghi chép nói rằng chùa từng là nơi trú ẩn của các linh hồn lạc lối, nhưng không rõ thật giả.”Vy nghe xong, đôi mắt sáng lên. “Chính nó rồi! Cổng gỗ mun, đèn lồng đỏ… giống hệt trong mơ của em.”An gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Vậy thì đi thôi. Chị muốn đến đó trước khi trời tối.”Trong khi nhóm của An và Vy chuẩn bị lên đường, ở một góc tối tăm của thành phố, Hoàng ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn. Trước mặt hắn là một chiếc bàn gỗ cũ, trên đó đặt con búp bê vải đen và lọ máu khô – những vật dụng mà Hắc Vân, một pháp sư bí ẩn, đã đưa cho hắn cách đây vài tháng. Hoàng nhếch mép, tay cầm điện thoại, bấm số gọi cho Hắc Vân.“Alo, Vân lão à,” giọng Hoàng trầm thấp, đầy ẩn ý. “Tôi gặp lại An và Vy ở bệnh viện. Bọn họ vừa xuất viện hôm qua và có vẻ sắp làm điều gì đó.”Từ đầu dây bên kia, giọng Hắc Vân vang lên, khàn khàn như tiếng gió rít qua kẽ đá. “Chúng định làm gì?”“Chưa rõ. Nhưng tôi đoán chúng đang tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến giấc mơ của chúng.” Hoàng đáp, ánh mắt lóe lên một tia độc địa.Hắc Vân im lặng một lúc, rồi cười khẽ, âm thanh lạnh lẽo như băng giá. “Được. Ta sẽ theo dõi chúng.” Hắn đặt điện thoại xuống, tay cầm một khối thạch anh trong suốt, lớn bằng nắm tay, lấp lánh dưới ánh nến đỏ trong căn phòng tối. Hắc Vân lẩm nhẩm một câu thần chú cổ xưa, đôi mắt nhắm nghiền, và khối thạch anh bắt đầu phát sáng, hiện lên hình ảnh mờ ảo của nhóm An và Vy đang lên xe.“Chùa Linh Nghiêm…” Hắc Vân thì thầm, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm. Hắn quay lại điện thoại, ra lệnh cho Hoàng. “Ngăn chúng lại. Bằng mọi giá. Đừng để chúng đến được ngôi chùa đó.”Hoàng gật đầu, ánh mắt tối sầm. “Tôi hiểu rồi, Vân lão.” Cúp máy, hắn liếc nhìn con búp bê nằm lặng im trên bàn, tà ác cười.Chiếc xe lăn bánh trên con đường ngoại ô, hai bên là những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài bất tận, như tấm thảm ngọc bích trải dưới ánh chiều tà. Những ngọn lúa đung đưa trong gió, từng hạt lúa óng ánh như những viên ngọc nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày. Xa xa, dãy núi mờ sương hùng vĩ hiện lên, đỉnh núi nhuộm vàng như những ngọn lửa khổng lồ cháy âm ỉ giữa trời xanh. Trong xe, không khí rộn ràng với tiếng cười nói của Ngọc Thảo và Vân Khanh. Ngọc Thảo ngồi cạnh Vy, tay cầm máy ảnh, liên tục trêu chọc Vân Khanh ngồi phía trước.“Chị Khanh ơi, chị ngồi thẳng lưng thế kia chắc mỏi lắm hả? Thả lỏng đi, ra chùa rồi tôi chụp cho chị vài kiểu, đảm bảo lên hình xinh như hotgirl công sở luôn!” Ngọc Thảo cười lớn, giọng đầy tinh nghịch.Vân Khanh quay lại, lườm nhẹ. “Cô cứ trêu tôi mãi, lát nữa đừng hỏi tại sao không còn tấm ảnh nào trong máy!”Ngọc Thảo vờ sợ hãi, ôm lấy Vy. “Vy ơi, cứu tao, chị ấy đáng sợ quá!”Vy bật cười, đẩy Ngọc Thảo ra. “Mày tự lo đi, tao không đỡ nổi đâu!”An ngồi lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu, nhìn Vy với sự dịu dàng không giấu nổi.
“Vy, em thấy ổn không? Nếu mệt thì nói chị, chị dừng xe nghỉ một chút nhé.” Giọng nàng mềm mại như làn gió xuân, đôi tay thon dài siết chặt vô lăng, làn da trắng muốt ánh lên dưới ánh nắng xuyên qua cửa kính.Vy mỉm cười, lắc đầu. “Em ổn mà, chị đừng lo. Có mọi người ở đây, em vui lắm.”An gật đầu, bàn tay siết chặt vô lăng, lòng tràn đầy quyết tâm bảo vệ Vy, dù có chuyện gì xảy ra.Khi xe gần đến chân núi, nơi ngôi chùa Linh Nghiêm tọa lạc, ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm vàng cả một vùng trời. Những tán cây đại thụ cổ kính vươn cành khẳng khiu, bóng đen in lên mặt đất như những bàn tay gầy guộc vẫy gọi. Cánh cổng chùa dần hiện ra, gỗ mun sậm màu khắc hoa văn rồng phượng đã phai mờ, hai chiếc đèn lồng đỏ treo hai bên đung đưa nhè nhẹ trong gió chiều.Nhóm dừng xe, bước xuống, không khí mát lành của núi rừng ùa vào, mang theo hương trầm thoảng nhẹ từ ngôi chùa xa xa, hòa quyện với mùi cỏ dại ẩm ướt và tiếng lá xào xạc dưới chân. Ngọc Thảo reo lên, giơ máy ảnh chụp lia lịa, ánh sáng từ đèn flash lóe lên như những ngôi sao nhỏ giữa cảnh hoàng hôn. “Đẹp quá! Vy, mày đứng đây tao chụp cho một kiểu, trông mày như tiên nữ giáng trần ấy!”Vy cười, đứng dưới cổng chùa, mái tóc nâu hạt dẻ khẽ bay trong gió, như những sợi tơ lụa lấp lánh dưới ánh nắng chiều. An bước tới, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô, những ngón tay thon dài lướt qua từng lọn tóc mềm mại, giọng êm dịu bảo. “Em đẹp thật đấy. Chị muốn giữ mãi khoảnh khắc này.”Vy đỏ mặt, khẽ cúi đầu, đôi má ửng hồng như cánh hoa đào trong ánh sáng vàng nhạt. “Chị cứ nói thế, em ngại chết được.”Bất chợt, một cơn đau nhói bất ngờ xuyên qua lồng ngực Vy. Cô ôm ngực, cơ thể khụy xuống giữa nền đá lạnh buốt phủ đầy lá khô, hơi thở dồn dập như bị gió bão cuốn đi. “Chị… em…” Giọng cô yếu ớt, đôi mắt mờ đi vì đau đớn.“Vy!” Ngọc Thảo hoảng hốt lao tới, đỡ lấy Vy, tay run run. “Mày sao thế? Đừng làm tao hoang mang chứ!”Vân Khanh đứng gần đó, mặt tái mét, vội quay lại gọi lớn. “Chị An! Mau qua đây, Vy không ổn rồi!”An bỏ dỡ hành lý trong cốp xe xuống, vội chạy đến, ôm chặt Vy vào lòng, ánh mắt đầy hoảng loạn. “Vy, em sao vậy? Đừng làm chị sợ mà… Vy!” Giọng nàng vỡ òa, như tiếng gió gào thét giữa cơn bão, bàn tay siết chặt Vy như sợ rằng chỉ cần buông ra, cô sẽ tan biến vào hư không.Dưới bóng cây đại thụ, ánh hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, phủ lên ngôi chùa một lớp huyền bí như tấm màn nhung đen thẫm. Những cành cây khô khẳng khiu đung đưa trong gió, tạo thành những âm thanh nỉ non như lời thì thầm chốn xa xôi. Và đâu đó, trong bóng tối sâu thẳm, một đôi mắt lạnh lẽo đang theo dõi họ qua khối thạch anh lấp lánh, ánh sáng từ viên đá phản chiếu lập lòe giữa màn đêm thanh vắng.
Vy đành chịu thua, ngoan ngoãn để An đút cháo, lòng ấm áp như được bao bọc bởi một tấm chăn mềm mại. Sau khi ăn xong, cô lấy điện thoại, bấm số gọi cho Ngọc Thảo – cô bạn thân từ thời đại học, người luôn mang đến tiếng cười và sự năng động mỗi khi ở bên.“Alo, mày khỏe chưa đấy hả Vy?” Giọng Ngọc Thảo vang lên từ đầu dây bên kia, hào sảng và đầy sức sống như thường lệ. “Tao nghe mày ngất xỉu ở thủy cung mà lo muốn chết, định chạy qua thăm mà bận chụp bộ ảnh cho khách. Giờ sao rồi?”Vy cười khẽ, giọng còn hơi yếu nhưng đã tươi tỉnh hơn. “Tao ổn rồi, chiều nay xuất viện, mày đừng lo. Nhưng mày rảnh không? Tao với chị An định đi đến một ngôi chùa cổ để tìm hiểu vài thứ, tao muốn mày đi cùng chụp ảnh giùm. Chỗ đó đẹp lắm, hợp gu mày.”Ngọc Thảo reo lên ngay lập tức. “Đi chứ! Chùa cổ hả? Nghe là thấy mê rồi! Tao sẽ mang máy ảnh xịn nhất, chụp cho mày cả bộ ảnh để đời luôn. Nhưng mà mày phải cẩn thận đấy, đừng có ngã nhào lần nữa, tao không đỡ nổi đâu!”Vy bật cười. “Yên tâm, có chị An lo cho tao rồi. Mày cứ đến nhà tao chiều mai nhé, tụi tao sẽ đi cùng nhau.”“Ok, chiều tao qua. Nghỉ ngơi đi, đừng có lăn lộn lung tung đấy!” Ngọc Thảo dặn dò, giọng vừa nghiêm túc vừa pha chút dí dỏm, rồi cúp máy.An nhìn Vy, ánh mắt ánh lên sự tò mò. “Ngọc Thảo là cô bạn hay trêu em đó hả?”Vy gật đầu, cười tươi. “Dạ, con bạn nhiếp ảnh gia đại tài của em á, nó vui tính lắm, đi cùng chắc chắn không buồn đâu.Có khi chị còn bị nó ghẹo cho đau đầu luôn ấy chứ.”An mỉm cười, rồi lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Vân Khanh – cô em họ đang làm việc trong phòng IT của công ty cô, chuyên nghiên cứu dữ liệu. “Alo, Khanh hả? Chị đây. Em rảnh không, chị cần em giúp một việc.”Giọng Vân Khanh vang lên từ đầu dây, nhẹ nhàng nhưng đầy năng lượng. “Chị An! Em đang rảnh, có gì chị cứ nói đi.”“Chị với Vy định đến một ngôi chùa cổ để tìm hiểu vài thứ liên quan đến giấc mơ của tụi chị. Em có thể đi cùng và giúp chị tra dữ liệu về ngôi chùa đó không? Chị nghĩ em sẽ tìm được thông tin chính xác hơn chị.” An nói, giọng dịu dàng nhưng đầy tin tưởng.Vân Khanh cười khẽ. “Được chứ! Nghe thú vị đấy. Chị cứ gửi thời gian địa điểm, em sẽ chuẩn bị laptop và tra trước một ít thông tin.”“Ừ, cảm ơn em. Chị đợi em.” An cúp máy, quay sang Vy, ánh mắt sáng lên. “Vậy là đủ đội rồi. Có Ngọc Thảo và Vân Khanh đi cùng, chị yên tâm hơn.”Vy gật đầu, lòng tràn đầy háo hức. Cô không biết chuyến đi này sẽ mang lại gì, nhưng có An và những người bạn bên cạnh, cô cảm thấy mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn.Chiều hôm sau, tại nhà Vy, không khí trở nên rộn ràng khi Ngọc Thảo và Vân Khanh xuất hiện. Ngọc Thảo bước vào, dáng vẻ năng động trong chiếc áo hoodie màu xám bạc, quần jogger cá tính ôm sát đôi chân thon dài, và đôi sneaker đen nổi bật. Chiếc ba lô vải đeo lệch vai chứa đầy dụng cụ chụp ảnh, từ máy ảnh kỹ thuật số chuyên dụng đến ống kính macro, thể hiện rõ đam mê của cô với cái đẹp. Mái tóc ngắn nhuộm highlight đỏ được buộc cao, vài lọn tóc lòa xòa trước trán, làm nổi bật gương mặt tròn đầy với đôi mắt sáng tinh nghịch.“Vy ơi, mày trông xanh xao quá, ăn uống kiểu gì thế hả?” Ngọc Thảo vừa vào đã lao đến ôm chầm lấy Vy, giọng vừa lo lắng vừa trách móc. “Tao bảo rồi, đừng có thức khuya nữa, nhìn mày như cọng rau héo thế này tao xót lắm!”Vy cười, đẩy nhẹ Ngọc Thảo ra. “Tao ổn mà, đừng làm quá lên. Mày lo chụp ảnh đẹp cho tao là được.”Ngọc Thảo nháy mắt. “Yên tâm, tao sẽ biến mày thành nữ chính phim cổ trang luôn!”Lúc này, Vân Khanh bước vào, dáng vẻ thanh lịch như một bức tranh tĩnh lặng giữa không gian rộn ràng. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng phớt hồng mềm mại, quần tây ống suông màu be nhạt ôm nhẹ đôi chân thon thả, và đôi giày cổ cao bóng loáng như gương. Mái tóc dài được buộc thấp, vài lọn tóc xoăn nhẹ buông xuống như những sợi tơ lụa, toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần chuyên nghiệp. Trên tay cô là chiếc laptop mỏng nhẹ với lớp vỏ bạc sáng, dấu hiệu của một người luôn sẵn sàng với công việc.Ngọc Thảo quay sang, nhìn Vân Khanh từ đầu đến chân, rồi bật cười. “Chị này trông như tiểu thư công sở quá, đi chùa mà diện đồ thế này chắc chỉ ngồi gõ máy thôi hả?”Vân Khanh đỏ mặt, khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi cao thanh tú, giọng nhỏ nhẹ nhưng không kém phần sắc sảo. “Thì tôi đi làm việc mà, đâu phải đi catwalk như cô. Với lại, đồ này thoải mái lắm, đừng trêu tôi nữa.”Ngọc Thảo cười lớn, vỗ vai Vân Khanh. “Thôi được, chị dễ thương thế này thì tôi tha. Nhưng mà trông chị có vẻ lớn hơn tôi vài tuổi, sao cứ đỏ mặt hoài vậy, đáng yêu quá đi!”Vân Khanh lườm nhẹ, nhưng khóe môi khẽ cong lên. “Cô nhỏ mà lanh lắm, cẩn thận tôi hack máy ảnh của cô bây giờ!”An và Vy đứng nhìn, không nhịn được cười trước màn đối đáp của hai người, như hai ngọn gió thổi qua nhau giữa cánh đồng lúa. An bước tới, vỗ nhẹ vai Vân Khanh, bàn tay thon dài chạm vào lớp vải mềm mại của áo sơ mi. “Thôi nào, đừng để Ngọc Thảo trêu nữa. Em chuẩn bị dữ liệu đến đâu rồi?”Vân Khanh gật đầu, mở laptop ra, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính mỏng. “Em tra được một ít thông tin. Ngôi chùa trong giấc mơ của chị và Vy có thể là chùa Linh Nghiêm, nằm ở ngoại ô thành phố, cách đây khoảng hai tiếng đi xe. Nó được xây từ thời Hậu Lê, nhưng giờ khá ít người lui tới. Có vài ghi chép nói rằng chùa từng là nơi trú ẩn của các linh hồn lạc lối, nhưng không rõ thật giả.”Vy nghe xong, đôi mắt sáng lên. “Chính nó rồi! Cổng gỗ mun, đèn lồng đỏ… giống hệt trong mơ của em.”An gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Vậy thì đi thôi. Chị muốn đến đó trước khi trời tối.”Trong khi nhóm của An và Vy chuẩn bị lên đường, ở một góc tối tăm của thành phố, Hoàng ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn. Trước mặt hắn là một chiếc bàn gỗ cũ, trên đó đặt con búp bê vải đen và lọ máu khô – những vật dụng mà Hắc Vân, một pháp sư bí ẩn, đã đưa cho hắn cách đây vài tháng. Hoàng nhếch mép, tay cầm điện thoại, bấm số gọi cho Hắc Vân.“Alo, Vân lão à,” giọng Hoàng trầm thấp, đầy ẩn ý. “Tôi gặp lại An và Vy ở bệnh viện. Bọn họ vừa xuất viện hôm qua và có vẻ sắp làm điều gì đó.”Từ đầu dây bên kia, giọng Hắc Vân vang lên, khàn khàn như tiếng gió rít qua kẽ đá. “Chúng định làm gì?”“Chưa rõ. Nhưng tôi đoán chúng đang tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến giấc mơ của chúng.” Hoàng đáp, ánh mắt lóe lên một tia độc địa.Hắc Vân im lặng một lúc, rồi cười khẽ, âm thanh lạnh lẽo như băng giá. “Được. Ta sẽ theo dõi chúng.” Hắn đặt điện thoại xuống, tay cầm một khối thạch anh trong suốt, lớn bằng nắm tay, lấp lánh dưới ánh nến đỏ trong căn phòng tối. Hắc Vân lẩm nhẩm một câu thần chú cổ xưa, đôi mắt nhắm nghiền, và khối thạch anh bắt đầu phát sáng, hiện lên hình ảnh mờ ảo của nhóm An và Vy đang lên xe.“Chùa Linh Nghiêm…” Hắc Vân thì thầm, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm. Hắn quay lại điện thoại, ra lệnh cho Hoàng. “Ngăn chúng lại. Bằng mọi giá. Đừng để chúng đến được ngôi chùa đó.”Hoàng gật đầu, ánh mắt tối sầm. “Tôi hiểu rồi, Vân lão.” Cúp máy, hắn liếc nhìn con búp bê nằm lặng im trên bàn, tà ác cười.Chiếc xe lăn bánh trên con đường ngoại ô, hai bên là những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài bất tận, như tấm thảm ngọc bích trải dưới ánh chiều tà. Những ngọn lúa đung đưa trong gió, từng hạt lúa óng ánh như những viên ngọc nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày. Xa xa, dãy núi mờ sương hùng vĩ hiện lên, đỉnh núi nhuộm vàng như những ngọn lửa khổng lồ cháy âm ỉ giữa trời xanh. Trong xe, không khí rộn ràng với tiếng cười nói của Ngọc Thảo và Vân Khanh. Ngọc Thảo ngồi cạnh Vy, tay cầm máy ảnh, liên tục trêu chọc Vân Khanh ngồi phía trước.“Chị Khanh ơi, chị ngồi thẳng lưng thế kia chắc mỏi lắm hả? Thả lỏng đi, ra chùa rồi tôi chụp cho chị vài kiểu, đảm bảo lên hình xinh như hotgirl công sở luôn!” Ngọc Thảo cười lớn, giọng đầy tinh nghịch.Vân Khanh quay lại, lườm nhẹ. “Cô cứ trêu tôi mãi, lát nữa đừng hỏi tại sao không còn tấm ảnh nào trong máy!”Ngọc Thảo vờ sợ hãi, ôm lấy Vy. “Vy ơi, cứu tao, chị ấy đáng sợ quá!”Vy bật cười, đẩy Ngọc Thảo ra. “Mày tự lo đi, tao không đỡ nổi đâu!”An ngồi lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu, nhìn Vy với sự dịu dàng không giấu nổi.
“Vy, em thấy ổn không? Nếu mệt thì nói chị, chị dừng xe nghỉ một chút nhé.” Giọng nàng mềm mại như làn gió xuân, đôi tay thon dài siết chặt vô lăng, làn da trắng muốt ánh lên dưới ánh nắng xuyên qua cửa kính.Vy mỉm cười, lắc đầu. “Em ổn mà, chị đừng lo. Có mọi người ở đây, em vui lắm.”An gật đầu, bàn tay siết chặt vô lăng, lòng tràn đầy quyết tâm bảo vệ Vy, dù có chuyện gì xảy ra.Khi xe gần đến chân núi, nơi ngôi chùa Linh Nghiêm tọa lạc, ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm vàng cả một vùng trời. Những tán cây đại thụ cổ kính vươn cành khẳng khiu, bóng đen in lên mặt đất như những bàn tay gầy guộc vẫy gọi. Cánh cổng chùa dần hiện ra, gỗ mun sậm màu khắc hoa văn rồng phượng đã phai mờ, hai chiếc đèn lồng đỏ treo hai bên đung đưa nhè nhẹ trong gió chiều.Nhóm dừng xe, bước xuống, không khí mát lành của núi rừng ùa vào, mang theo hương trầm thoảng nhẹ từ ngôi chùa xa xa, hòa quyện với mùi cỏ dại ẩm ướt và tiếng lá xào xạc dưới chân. Ngọc Thảo reo lên, giơ máy ảnh chụp lia lịa, ánh sáng từ đèn flash lóe lên như những ngôi sao nhỏ giữa cảnh hoàng hôn. “Đẹp quá! Vy, mày đứng đây tao chụp cho một kiểu, trông mày như tiên nữ giáng trần ấy!”Vy cười, đứng dưới cổng chùa, mái tóc nâu hạt dẻ khẽ bay trong gió, như những sợi tơ lụa lấp lánh dưới ánh nắng chiều. An bước tới, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô, những ngón tay thon dài lướt qua từng lọn tóc mềm mại, giọng êm dịu bảo. “Em đẹp thật đấy. Chị muốn giữ mãi khoảnh khắc này.”Vy đỏ mặt, khẽ cúi đầu, đôi má ửng hồng như cánh hoa đào trong ánh sáng vàng nhạt. “Chị cứ nói thế, em ngại chết được.”Bất chợt, một cơn đau nhói bất ngờ xuyên qua lồng ngực Vy. Cô ôm ngực, cơ thể khụy xuống giữa nền đá lạnh buốt phủ đầy lá khô, hơi thở dồn dập như bị gió bão cuốn đi. “Chị… em…” Giọng cô yếu ớt, đôi mắt mờ đi vì đau đớn.“Vy!” Ngọc Thảo hoảng hốt lao tới, đỡ lấy Vy, tay run run. “Mày sao thế? Đừng làm tao hoang mang chứ!”Vân Khanh đứng gần đó, mặt tái mét, vội quay lại gọi lớn. “Chị An! Mau qua đây, Vy không ổn rồi!”An bỏ dỡ hành lý trong cốp xe xuống, vội chạy đến, ôm chặt Vy vào lòng, ánh mắt đầy hoảng loạn. “Vy, em sao vậy? Đừng làm chị sợ mà… Vy!” Giọng nàng vỡ òa, như tiếng gió gào thét giữa cơn bão, bàn tay siết chặt Vy như sợ rằng chỉ cần buông ra, cô sẽ tan biến vào hư không.Dưới bóng cây đại thụ, ánh hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, phủ lên ngôi chùa một lớp huyền bí như tấm màn nhung đen thẫm. Những cành cây khô khẳng khiu đung đưa trong gió, tạo thành những âm thanh nỉ non như lời thì thầm chốn xa xôi. Và đâu đó, trong bóng tối sâu thẳm, một đôi mắt lạnh lẽo đang theo dõi họ qua khối thạch anh lấp lánh, ánh sáng từ viên đá phản chiếu lập lòe giữa màn đêm thanh vắng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com