TruyenHHH.com

Bhtt Thuong Nguon Thac Trang Lich Su Dia Hai P2

Lê Đại Lý trở lại Hằng Cổ Bất Biến, mọi người ở trên này đang xôn xao bàn tán, nhưng chủ yếu là bàn về chuyện phủ của Hắc Tửu bị cháy. Thái độ của Thiên Lý vẫn hết sức lạnh nhạt, điều này không nằm ngoài dự đoán của nàng, bởi điều mà Thiên Lý quan tâm nhất là quyền lực của y vẫn được duy trì.

Thiên Lý gọi nàng tới là để tới thành Bát Long tra án, xem có đúng là Vệ Chỉ làm hay không.

"Chẳng phải hiện đã có Tiếu Đại Lý thụ lý vụ án đó rồi sao? Nếu lúc này thần tới, e là xích mích giữa các Đại Lý sẽ càng rắc rối hơn."

Thiên Lý liếc nàng, thở dài một tiếng nặng nề, "Ta giao chức quyền cho các ngươi, là để các ngươi phò tá ta trông coi tam giới, nay các ngươi hết chuyện này đến chuyện nọ, nào thì lảng tránh việc, đùn đẩy lẫn nhau, động tí thì xích mích nội bộ, chỉ nhăm nhe hạ bệ lẫn nhau. Lê Đại Lý, ngươi thấy điều ngươi vừa nói có thoả lòng ta không?"

"Thần..."

"Ta biết, ngươi thường ngày kiệm lời, lại hay ra vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất là một hài tử nhạy cảm, luôn suy nghĩ cho bách tính, vậy nên ta mới tin tưởng ngươi. Ta cũng biết, bấy lâu nay ngươi cố tình bao che cho bọn Phản Thiên Lệnh, không truy cùng đuổi tận chúng, dù sao thời gian qua chúng cũng biết phận mình mà ở yên, nhưng dạo gần đây, hết to gan thi triển phép thuật giữa thành lớn, dụ dỗ Lửa Ấm, giờ còn giết hại người của chúng ta, hành động thách thức như thế ngươi vẫn bao dung được cho chúng ư? Lê Đại Lý, nhân từ là tốt, nhưng nhân từ đúng chỗ, nếu không sẽ thành đại hoạ."

Lê Nam Vũ nghẹn họng, nàng biết Thiên Lý sớm đã phát hiện chuyện nàng mắt nhắm mắt mở với Phản Thiên Lệnh, nhưng giờ y nói ra như thế này, vậy nghĩa là tương lai của Phản Thiên Lệnh e là không phải mưa dây thì là bão giật.

"Thần sẽ đi điều tra ngay."

"Ừm, sau đó đừng quên tới phía Tây tuần tra."

"Dạ."

Nhị Vệ Miêu vốn dĩ đang oan ức, còn đút lót cai ngục để giúp chúng chuyển lời tới Địa Linh kêu oan, nào ngờ lời còn chưa kịp đi lại có tin sét giáng trời. Vệ Đông và Vệ Tây Miêu khóc tới muốn ngất đi, chúng nghĩ Vệ Chỉ chẳng lẽ nào là quả báo tới trừng trị chúng sau những năm giết hại chính con của mình.

Thiên Lý cũng không vội xử tử chúng mà rêu rao khắp nơi tin Nhị Vệ Miêu sẽ bị tử hình, hòng dụ dỗ Vệ Chỉ ra khỏi hang để cứu phụ mẫu, nào biết Vệ Chỉ so với phụ mẫu còn đi sớm hơn. Cố Hồng mỗi ngày đi lang thang khắp nơi, nghe thấy tin Nhị Vệ bị đem ra chém đầu thì chỉ ngoáy mũi móc tai.

Thế là Vệ Chỉ còn bị dân gian đồn là hạng nữ nhi bất hiếu, trời đất bất dung.

"Nghe nói giờ Mùi ngày mai Vệ Đông và Vệ Tây Đại Lý sẽ bị chém đầu công khai đó."

"Đáng sợ vậy."

Cố Linh Diễm nghe ngoài chợ bàn tán vậy cũng trở về tìm Cố Hồng, "Ta hỏi ngươi, có phải mấy tối trước ngươi đã lẻn ra khỏi sơn động không?"

"Ừ."

"Ngươi đã giết người?"

Cố Hồng suy nghĩ, "Đâu có, ta chạm một cái hắn đã bị đứt làm đôi rồi mà."

Cố Linh Diễm thở dài ngán ngẩm, "Vậy là lúc ngươi gặp hắn, hắn đã chết từ trước đó rồi?"

"Không phải."

"Vậy ngươi chạm kiểu gì mà đứt?"

"Ta không biết, hay là ngươi hỏi nữ nhi của đại phu kia đi, chúng ta mới nhấc hắn lên hắn đã thế rồi."

"Nữ nhi của đại phu là ai?"

"Thì là cái đứa ngươi hay tới gặp đó."

Cô đảo mắt suy nghĩ, "Kiến Nguyệt?"

"Chắc vậy."

"Nàng làm gì có nữ nhi, thậm chí còn chưa thành thân, một là biểu tỷ, hai là biểu muội, ngươi nói ai?"

"Cái đứa tóc trắng đó nói nàng là mẫu hoàng, người còn lại là mẫu hậu."

Cô chống eo, "Ngươi đang đùa ta à?"

"Ta đùa ngươi làm gì, đừng có động tý đánh người."

"Có hai người tóc trắng, ngươi rốt cuộc nói ai?"

"Vậy ta đưa ngươi đi gặp là được." Cố Hồng không nhiều lời, lập tức rời khỏi cửa, "Mau lên."

Cả hai đi tới y tiệm của Kiến Nguyệt, vừa hay nàng vừa kê đơn xong cho khách, "Các ngươi tới đây làm gì thế? Yến lại bị bệnh sao?"

"Nữ nhi của ngươi đâu? Gọi nàng ra đây."

"Nữ nhi của ta?" Nàng nhướn mày, sau đó gật đầu, "Đợi ta gọi nàng."

"Khoan đã, ngươi có nữ nhi thật?"

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Linh Diễm cứ vào trong đây ngồi đợi đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi."

Thời gian ngồi đợi không lâu, nhưng Cố Linh Diễm cảm giác như đã qua nghìn năm, cô đứng ngồi không yên, sốt ruột vô cùng. Cô tự hỏi, liệu còn bao nhiêu người lừa dối cô, lừa bao nhiêu điều, cô đối đãi với ai cũng chân thành, thế nhưng ai cũng có điều muốn giấu diếm cô, Kiến Nguyệt không nói, nhưng Trí Huệ cũng vậy, nếu vậy đến Yến và Cố Hồng, cô làm sao mà tin tưởng họ được.

"Ai tìm ta thế?" Giọng của Yêu Thái Cảnh vọng ra, nàng vén rèm bước ra ngoài.

"Ngươi làm chứng cho ta, tối hôm đó ta và ngươi chỉ chạm nhẹ gã nhìn lén kia, gã liền chết rồi, chúng ta không hề cố tình, đúng không?"

Yêu Thái Cảnh quay mặt đi chỗ khác, nàng bị Kiến Nguyệt mắng từ ngày này đến ngày khác rồi, mẫu hoàng vừa mới nguôi ngoai mấy người này lại tới gây sự, "Chuyện đã lâu rồi, mẫu hoàng đánh mắng ta suốt mấy ngày này, ta đã chịu phạt rồi còn muốn như thế nào nữa?"

"Hai ngươi nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, còn chạy ra ngoài làm gì? Có biết có lệnh cấm đi ra ngoài lúc đêm không?"

"Trong cái hang này còn phân chia ngày đêm à."

"Đừng đánh trống lảng." Giọng Cố Linh Diễm trở nên nghiêm khắc, làm cả hai im bặt.

Kiến Nguyệt thấy cảnh này, nàng cười, "Thái Tinh và Cố Hồng đều là hai đứa trẻ nghịch ngợm, chưa hiểu chuyện. Linh Diễm nếu có chuyện gì cứ nói với ta."

"Các nàng còn giống hài tử sao? Có hài tử nào nghịch tới chém đôi người ta ra không?"

"Mẫu hậu ta vẫn coi mẫu hoàng là em bé, vậy sao ta không được làm hài tử?"

"Cảnh nhi, giờ không phải lúc ngươi lên tiếng."

"Hứ."

"Ta mặc kệ tối hôm đó các ngươi đã làm gì, nhưng chuyện các ngươi làm đã đẩy tất cả mọi người vào chỗ chết. Nếu như đợt này Chấp Thiên Lệnh bắt đầu điều tra nghiêm túc, ngọn núi này không thể bảo hộ bọn họ được nữa, chúng sẽ kéo tới thiêu rụi cả khu rừng, đập nát núi để lôi chúng ta ra, các ngươi có thay bọn họ gánh chịu hậu quả không?"

"Chẳng phải nơi này đã bị Lê Đại Lý phát hiện từ lâu rồi sao?"

"Ta không biết hắn đang mưu tính cái gì nên vẫn chưa đụng tới đây, nhưng càng như thế nghĩa là chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tới đây ngay."

"Ồ, là người này sao?" Nàng chỉ về phía sau lưng Cố Linh Diễm.

Cô sửng sốt, ngoảnh lại thì thấy một người đội mũ rơm, lạnh lùng nhìn mình. Cố Linh Diễm bật dậy, tay sờ vào đai lưng, nhưng chợt nhớ ra ban nãy cô đi vội nên quên không cầm theo vũ khí.

"Ngươi, ngươi là ai?"

Đối phương cởi mũ rơm ra, giọng nghe khàn khàn, "Vào trong rồi nói."

Mặc dù mặt mày đối phương lấm lem, nhưng đôi mắt kia, Cố Linh Diễm khẳng định đây chính là Lê Nam Vũ, "Ngươi làm thế nào vào được đây?"

"Ta bắt được người của các ngươi, vậy thì vào trong này có gì mà khó."

"Ngươi muốn nói gì?"

Lúc này Kiến Nguyệt bưng nước trà tới, Lê Nam Vũ cũng tự nhiên cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thấy nàng nghiêng đầu nhìn mình còn cười tủm tỉm, "Ngươi nhìn cái gì?"

"Ta nghĩ, gan đại nhân cũng thật lớn, dám uống trà của chúng ta ở cái nơi lạ lùng này."

"Ta biết các ngươi sẽ không dám làm. Ta tới đây không phải để chém giết, bởi ta biết trong này có rất nhiều thường dân yếu ớt, lo cho mình còn không xong đừng nói cầm binh khí chém người. Các ngươi giao Vệ Chỉ ra đây, ta sẽ để các ngươi sống."

Cố Linh Diễm ngạc nhiên, "Chỉ vậy?"

"Trông ta giống nói dối sao?"

"Vệ Chỉ là ai?" Cố Hồng nói, thấy Lê Nam Vũ nhìn mình chằm chằm, "Nhìn cái gì?"

"Các ngươi đã làm gì nàng ta?"

"À, hoá ra ngươi là Vệ Chỉ." Yêu Thái Cảnh chỉ vào Cố Hồng, "Nói từ sớm có phải hay không, như thế ta đã ném nàng ta cho các ngươi rồi, mẫu hoàng sẽ không mắng ta nữa."

"Đồ tệ hại, rõ ràng lúc đó không chỉ có mình ta."

"Im lặng đi." Kiến Nguyệt đá vào mông nàng, cười nói, "Chuyện khó nói lắm, nhưng nói chung là Vệ Chỉ mà ngươi từng biết, hiện đã không còn nữa."

Nàng chau mày, "Nàng ta mất trí nhớ?"

"Không phải."

"Thế là làm sao?"

"Vệ Chỉ thật sự đã tự sát rồi, bị người khác nhập vào nên giờ nàng không còn là nàng nữa."

"Hừm." Phản ứng của Lê Nam Vũ bình tĩnh hơn nhiều so với các nàng nghĩ, nàng chỉ nhíu mày, cúi đầu nhìn chén trà trầm tư.

"Quả nhiên, Nhị Vệ sẽ không làm phản, đây là bị người khác hãm hại."

"Ngươi lẩm bẩm gì thế?"

"Dù là thế nào, đây cũng là thân xác của Vệ Chỉ, vì vậy ta vẫn phải đem nàng ta về cho Thiên Lý, hoặc là ta sẽ dọn sạch cả nơi này."

"Ngươi dám?!" Cố Linh Diễm trợn mắt.

"Ấy, bình tĩnh đã nào." Kiến Nguyệt can ngăn, "Ta có cách này, không biết Lê Đại Lý muốn phối hợp?"

"Cách gì?"

"Các ngươi làm thế nào biết được người là do chúng ta giết?"

"Thẻ đồng của Vệ Chỉ đã rơi ở gần đó, vì thế mọi tình nghi đều đổ dồn lên nàng ta. Có điều, ta biết Vệ Chỉ sẽ không làm vậy, càng không bất cẩn tới mức đánh rơi thẻ đồng ở hiện trường, vừa nghe đã thấy có uẩn khuất. Hơn nữa ta biết các ngươi ở trong khu rừng đó."

"Vậy là không ai chứng kiến?" Nàng nhướn mày.

"Ừm..."

"Nếu vậy thì dễ rồi, bây giờ chúng ta sẽ giao Vệ Chỉ cho ngươi, nhưng ngươi có thể nói rằng người không phải do Vệ Chỉ giết. Nàng ta bị một nhóm người lạ bắt cóc trong lúc đi tuần trong rừng, sau đó bị chúng dùng tà thuật xoá ký ức, đầu óc đãng trí ngớ ngẩn."

"Ngươi bảo ai ngớ ngẩn hả?" Cố Hồng bực bội.

"Đừng có chen lời lúc mẫu hoàng ta nói."

Lê Nam Vũ chau mày, "Sau đó?"

"Sau đó, đồ đạc bị thu tịch, bao gồm thẻ đồng. Chúng muốn mượn cách này để dùng kế ly gián, phá vỡ lòng quân, khiến các Đại Lý nghị kỵ lẫn nhau. Nếu Thiên Lý chém đầu Nhị Vệ Đại Lý, vậy có nghĩa là đúng như kế của chúng."

"Có thể sao?"

"Hiện giờ chứng cớ chỉ dựa vào thẻ đồng của Vệ Chỉ, vậy phải đặt câu hỏi cho Thiên Lý, chỉ huy quân đoàn Lửa Ấm lẽ nào lại sơ suất như vậy? Thiên Lý là thần thánh, hẳn là không nên giống kẻ ngu phán tội người khác vội vàng mới phải."

"Ngươi..."

"Đừng giận, ngươi không khích bác sao hắn sẽ chịu suy nghĩ lại."

Cố Linh Diễm nhếch mép, Kiến Nguyệt này quả biết đổi trắng thay đen, không những không nhận tội, còn đổ lỗi lên đầu người khác, gian xảo hết mức.

"Vậy là thế nào?" Cố Hồng ngơ ngác.

Lê Nam Vũ trầm tư hồi lâu, nói, "Cho dù là vậy, vậy ngươi nói xem ai dám bắt cóc Vệ Chỉ?"

Kiến Nguyệt tủm tỉm, "Do chính thuộc hạ của nàng ta nổi tâm tư làm phản, nhưng là muốn phản Thiên Lý, không dính dáng tới Phản Thiên Lệnh."

Nàng ngây người.

"Nhưng ngươi không được nói thẳng ra thế, phải để cho Thiên Lý tự suy đoán."

"Ồ, sau đó còn nói thêm, đám quân phản loạn đó tu cấm thuật, vậy nên mới bắt Vệ Chỉ đi được, đúng không mẫu hoàng?"

"Đúng."

Nhìn hai mẫu tử cười đắc chí với nhau, Cố Linh Diễm rùng mình, giờ thì cô nghi ngờ đến mặt của các nàng cũng là giả.

"Cách này cũng không phải không được, dù sao Vệ Chỉ thật cũng không giết người, còn minh oan được cho Nhị Vệ. Có điều, ta không ủng hộ đổ hết mọi tội lỗi cho quân đoàn Lửa Ấm, hơn nữa, nếu thân xác Vệ Chỉ ở đây, vậy bọn họ đâu?"

"Ờm..."

"Cũng bị các ngươi giết rồi?"

Tất cả đồng loạt chỉ vào Cố Hồng.

Lê Nam Vũ siết chặt tay, mặc dù quân đoàn Lửa Ấm không phải do nàng chỉ huy trực tiếp, song dù gì cũng coi như là đồng minh, nay thấy kẻ giết hết toàn bộ họ, nàng làm sao mà không giận được. Có điều Lê Nam Vũ bấy lâu nay lý tính tới mức lạnh lùng, nàng nghĩ kẻ đó dễ dàng xoá sạch một đội quân tinh nhuệ, vậy thì nàng chưa chắc đã là đối thủ.

"Như vậy cũng được." Nàng nói, mặt lạnh lùng làm người khác rét run.

"Các ngươi bán đứng ta đấy à?" Cố Hồng bĩu môi.

"Đó là do ngươi làm thì ngươi chịu."

"Ai bảo các ngươi xông vào lãnh địa của ta."

"Bình tĩnh đã. Bảo ngươi đi không phải là để ngươi chịu chết, nếu như Nhị Vệ Đại Lý thật sự bị vu oan, chứng tỏ trong nội bộ có kẻ muốn nhân cơ hội này củng cố lực lượng cho riêng mình. Lê Đại Lý thử suy nghĩ xem, sau khi Nhị Vệ chết, ai sẽ là người có lợi?" Kiến Nguyệt cười nói.

Lê Nam Vũ suy nghĩ.

"Vậy sau khi cả quân đoàn Lửa Ấm bị kết tội, chắc chắn Thiên Lý sẽ phải tìm người thay thế chứ?"

Đôi mắt nàng hơi mở to, Kiến Nguyệt thấy lờ mờ tia sáng xanh đại dương ở sâu trong đồng tử.

"Xem ra là có."

Lê Nam Vũ liếc Kiến Nguyệt, nhưng cũng không nhiều lời, xem ra tính cảnh giác của nàng rất cao, không tự tiện tiết lộ thông tin bên trong ra ngoài. Kiến Nguyệt cũng chẳng tò mò, mục đích chính vốn là cứu được Khương Húc Nguyệt. Nếu không dời sự chú ý của Lê Nam Vũ đi, e là sau này nàng sẽ nghị kỵ đối phương, ngày tháng yên ổn của Khương Húc Nguyệt sẽ không còn bao lâu.

"Vậy tóm lại ta phải làm gì?" Cố Hồng hỏi.

"Ngươi à, Thiên Lý có hỏi gì cũng nói không nhớ, bình thường tính như thế nào thì cứ như thế đó."

"Vừa hay, ta muốn xem Thiên Lý là ai mà các ngươi phải sợ đến thế. Chúng ta đi nào."

"Ngươi không sợ Thiên Lý nhìn ra Vệ Chỉ bị người khác nhập vào sao?" Cố Linh Diễm ngạc nhiên.

"Ta đoán là Thiên Lý chưa từng gặp Vệ Chỉ, có đúng không nào? Vậy nên phần lớn sẽ biết về Vệ Chỉ thông qua lời đồn, chỉ cần mọi người nói nàng khác như xưa, Thiên Lý sẽ mặc định cho là thế."

Lê Nam Vũ nhíu mày nhìn nàng, "Ngươi vì sao biết Thiên Lý chưa từng gặp Vệ Chỉ?"

"Hầy, tướng nhỏ sao mà có thể dễ dàng gặp vua, nếu không vì chuyện thật sự cấp bách thì đa số sẽ để tướng lớn hơn chuyển lời thay hoặc là dâng sớ. Vệ Chỉ đến nay vẫn giữ chức chỉ huy, chứng tỏ trước nay chưa từng phạm phải chuyện lớn để Thiên Lý triệu lên hỏi." Nàng cười.

"Ta hơi nghi ngờ ngươi từng là thiên quan lén chạy xuống đây đấy."

"Đại nhân nói như vậy... Thì coi thường ta quá."

Lời của nàng khiến cả Lê Nam Vũ và Cố Linh Diễm sửng sốt, "Cho dù ngươi theo Phản Thiên Lệnh, vậy thì cũng nên dành cho Thiên Lý sự tôn kính nhất định. Hừ, hiện giờ chuyện nước sôi lửa bỏng, ta không có thời giờ xử tội ngươi có thái độ phạm thượng, nhưng lần sau sẽ không may mắn vậy."

Nàng xách Cố Hồng dậy, lại bị đối phương hắt tay ra, "Ta tự đi được, đừng động vào ta."

Cả hai đi rồi, Cố Linh Diễm không kìm được nói, "Cứ thế bỏ mặc nó?"

"Trước đây Linh Diễm không phải chê nó phiền sao, giờ trong nhà bớt đi một cái miệng, không ai gây sự với Yến nữa, ngươi không thích?"

"Nhưng sao có để nó một mình đối mặt với Thiên Lý chứ, chẳng may kế của ngươi chẳng thành."

"Đừng lo, ta đâu có nói là bỏ rơi nó, sau này sẽ có cách cứu nó ra."

"Giờ thì ngươi trả lời ta, biểu muội ngươi làm thế nào biến thành nữ nhi ngươi rồi?"

Kiến Nguyệt đang cầm chén trà lên, lại đặt xuống, nàng cười, "Trước đây nói dối Linh Diễm là sợ chuyện quá hoang đường, Linh Diễm sẽ không tin, ta xin lỗi, nhưng Linh Diễm có thể tin ta sẽ không bao giờ làm hại Linh Diễm đâu."

"Làm sao chắc chắn?"

"Chắc là tại, Linh Diễm làm ta nhớ tới một cố nhân, nàng đối xử chân thành với ta, vì ta mà vào sinh tử, vì vậy ta luôn cảm thấy mình nợ nàng rất nhiều điều. Ta đã từng hứa, nếu như một ngày có cơ hội gặp lại cố nhân, ta sẽ dùng hết sức để bù đắp cho các nàng. Lần này cũng nên tới lượt ta bảo vệ các ngươi." Nàng ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ánh đỏ kia.

"Trông ta rất giống sao?"

"Rất giống."

Cố Linh Diễm im lặng, nói thật lời của Kiến Nguyệt chẳng có chút căn cứ nào, cô đã chứng kiến độ ranh mãnh của nàng rồi, vậy thì nàng bịa ra một câu chuyện cảm động ngút trời cũng có gì khó. Nhưng cô không hỏi gì thêm, không công nhận cũng không phủ nhận, lặng lẽ bỏ về.

"Ngươi về rồi." Yến thấy cô liền chạy ra.

"Ừm."

"Hôm nay ta muốn đi tắm."

"Ngươi vừa mới khỏi bệnh, tắm cái gì."

"Ngươi không phải chê ta bẩn sao, ta sẽ thường xuyên tắm rửa."

"Linh Diễm." Bên ngoài có tiếng người gọi, Cố Linh Diễm quay lại, thấy các tỷ muội của mình chạy lại.

"Ồ, có chuyện gì thế?" Cô cười nói.

"Còn có chuyện gì, chúng ta mau đi tắm, ban nãy ta giúp trượng phu xử lý con lợn nên giờ người hôi rình. Tối nay ngươi qua nhà ta ăn lợn quay nhé."

"Trượng phu ngươi cuối cùng cũng săn được một con vật gì rồi à."

"Ầy dà ngươi đừng ghét hắn như vậy, dù sao hắn còn nhỏ mà."

"Ta chẳng hiểu nổi sao ngươi lại nhìn trúng hắn, tay chân thì vụng về."

Đối phương mỉm cười, chú ý tới Yến ở sau lưng cô, "Cô nương này là biểu muội ngươi sao?"

"À, nàng là Yến, bằng hữu ta."

"Xin chào." Yến lạnh nhạt nói, thấy bọn họ đưa tay che mũi, vẻ mặt hơi ghét bỏ nàng.

"Các ngươi đợi lát, ta đi lấy y phục rồi đi."

"Ta cũng muốn đi." Nàng nói.

"Đi thì đi, ngươi đứng đó đợi."

Cô vừa rời đi, đám người kia lập tức xì xầm với nhau, "Chẳng hiểu sao Linh Diễm nhặt được đứa nhỏ vừa bẩn thỉu vừa quê mùa vậy, y phục nàng ta bẩn tới mức không nhìn ra màu gì rồi."

"Đây có đúng là nữ hài không vậy?"

"Hôi quá, sao Linh Diễm có thể chịu đựng được?"

"Hình như ta từng thấy nàng ta, nghe nói nàng ta lúc ăn cơm không biết dùng thìa đũa mà bốc tay. Linh Diễm giờ còn nhặt người rừng về à."

"Nàng tốt bụng từ nhỏ, đây cũng dễ hiểu mà."

Yến im lặng, vờ như không nghe thấy. Nàng vô thức kéo góc áo của mình.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi." Cố Linh Diễm vừa bước ra, bọn họ liền thân thiết xúm vây cô. Ở cạnh cô thời gian dài, Yến cũng biết cô rất được lòng mọi người, Cố Linh Diễm đối xử với ai cũng nhiệt tình, sẽ không ngó lơ người gặp nạn, đôi khi lại thành tốt quá mức, quên cả thân mình.

Nhìn cô y phục tươm tất, son môi đỏ thắm, Yến nhận ra ngoài vẻ mạnh mẽ không sợ trời đất, cô cũng thích làm đẹp như bao nữ tử.

"Ngươi đứng đó làm gì? Đi thôi."

"Ta..."

Cố Linh Diễm nắm lấy tay nàng, "Lề mà lề mề, bình thường ngươi có thế này đâu, lẽ nào bệnh của ngươi vẫn chưa hết?"

"Không phải, ta, ta không đi nữa." Nàng lí nhí, cảm thấy tự ti trước những cặp mắt kia.

"Í, áo ngươi bị rách rồi, lát nữa ta dẫn ngươi đi mua y phục mới nhé." Cố Linh Diễm không nghe thấy nàng nói, chỉ để ý mỗi vết rách mới trên áo nàng.

"Không cần đâu."

"Đi nhanh nào, kẻo lát nữa nước còn lạnh hơn."

Cố Linh Diễm xuống nước trước để làm nóng nước, các cô nương khác như mọi lần, đợi nước ấm rồi liền cởi y phục, chỉ còn mỗi áo yếm rồi chạy xuống, "Yến, ngươi còn đứng đó làm gì?"

"Ừm."

"Linh Diễm, hay để nàng tắm sau đi."

"Vì sao?"

"Dù sao nơi này cũng có mấy tên biến thái hay rình trộm, còn muốn trộm y phục chúng ta, không bằng để nàng trông chừng trước, đợi chúng ta tắm xong thì nàng lên cũng được." Một cô nương nói, thực chất là sợ nàng xuống đấy sẽ làm ô uế nước.

"Nếu có ai lại đây ta sẽ biết ngay, nàng là bằng hữu ta cũng sẽ là bằng hữu các ngươi, không nên để nàng ở một mình bơ vơ như vậy." Nói rồi cô đi lên bờ, Yến nhìn thấy cơ thể trắng trẻo, nảy nở của cô liền đỏ mặt, vội vàng che mắt mình.

"Mau cởi y phục ra, tắm nhanh ta còn về nấu cơm."

"Ta." Nàng ấp úng, cuối cùng vẫn bị cởi sạch, Yến không có áo yếm, vậy nên đã cởi là cởi hết. Nàng xấu hổ tới mức chạy ù xuống nước, sau đó lặn ở dưới đó, chỉ thấy bong bóng nổi lên.

"Nàng rốt cuộc là nam hay nữ vậy, tự dưng làm ta cũng ngại theo."

Cố Linh Diễm mỉm cười, "Nàng còn nhỏ, hơn nữa có lẽ quê nhà không có thói tắm chung như chúng ta, các ngươi chơi đi, ta đi giúp nàng."

"Người nàng bẩn như thế ngươi cũng động vào."

"Tại nàng không quen nước lạnh nên mới không dám xuống nước mà."

Cố Linh Diễm bơi ra xa, cô chạm nhẹ vào lưng Yến, nàng liền giật bắn lên.

"Ngươi lạnh sao?"

"Không phải."

"Vậy là xấu hổ?"

Nàng quay ngoắc mặt đi.

"Bơi lại gần bờ nào, chúng ta đang cách xa quá rồi đó, để ta gội đầu cho ngươi."

"Ta không thích lại gần đó."

Cô chớp mắt, hơi nghiêng đầu, "Vì sao?"

"Ngươi cũng đừng lại gần ta, ta bẩn."

Cố Linh Diễm bật cười nhẹ làm nàng xấu hổ hơn, "Ngươi cười cái gì? Còn không mau tránh xa ra, không sợ ta lây ngươi sao."

"Trước đây nói ngươi thế nào ngươi cũng không nghe, giờ vì sao tự dưng lại mặc cảm thế? Đừng ngại, ta cũng từng lăn lội nhiều nơi, bò dưới bùn đất, rồi còn bị chơi xấu ném phân gia súc vào người, trở về tắm rửa kỹ càng là hết thôi. Thân xác bẩn thỉu thì qua vài lần nước là sẽ sạch bong, nhưng linh hồn đã dính bẩn thì rất khó để tẩy rửa, ta không chê ngươi, sau này ngươi cũng đừng chê bai ta."

"Ta vì sao sẽ chê bai ngươi chứ?" Nàng hỏi, sau đó lẩm bẩm, "Ngươi tốt bụng như vậy."

"Vậy ngươi đứng yên cho ta gội đầu đi."

"Hừm."

Cô nhẹ nhàng đổ một ít nước lên đầu nàng, sau đó xoa tinh dầu thảo dược vào lòng bàn tay rồi bôi lên tóc nàng, nhẹ nhàng gãi, "Thoải mái không?"

Bộ ngực đầy đặn của nữ nhân chạm lên lưng Yến, khiến tai nàng đỏ cả lên, nàng chưa từng thấy có thứ gì mềm mại hơn thứ đó. Lần trước vì nước lạnh quá nên không có tâm trạng để ý nhiều, giờ cảm nhận kỹ, phát hiện người Cố Linh Diễm còn mềm hơn chiếc giường nàng từng nằm, còn có mùi thơm nhẹ.

"Thoải... Thoải mái." Nàng vô thức lùi lại về sau, để cảm nhận thứ mềm mịn kia hơn. Thấy có vật gì như hạt đậu chọc nhẹ vào lưng, Yến thấy cả người nóng ran, vừa thẹn vừa ngứa, trong lồng ngực như có hàng trăm con kiến bò, nàng cố gắng nhắc nhở mình không được quay người lại.

Cố Linh Diễm bật cười, "Đây là tinh dầu của thảo dược, không chỉ giúp tẩy sạch những thứ bẩn trên tóc mà có tác dụng trị đau đầu, mệt mỏi. Đợi có dịp nào ta sẽ đi tìm Kiến Nguyệt, hỏi xem nàng có nhiều loại tinh dầu để gội đầu như này không, người nàng ấy lúc nào cũng thơm, không biết là dùng gì."

"Ngươi cũng thơm mà." Nàng nói xong liền luống cuống, tự bị lời nói của mình làm cho thẹn, nhưng cô lại không hề để ý.

"Đợi ngươi tắm xong cũng thơm tho như ta rồi."

"Linh Diễm, chúng ta về trước nhé, có gì lát nữa ta đem thịt sang cho ngươi."

"Được, các ngươi ăn cỗ vui vẻ."

"Còn lại ngươi tự tắm đi, kẻo lại kêu ta sàm sỡ ngươi." Cô gội đầu cho nàng xong cũng tự tắm rửa cho mình.

Lúc cả hai trở về, thấy trên bàn có đặt một đĩa đùi lợn quay vẫn bốc khói, Cố Linh Diễm cười, "Nếu ngươi đói thì ăn trước đi, ta đi luộc rau."

Yến không nói gì, ngoan ngoãn ngồi đó đợi cô nấu cơm, cố gắng ngó lơ mùi thơm của thịt.

Dạo gần đây nàng không được ăn thịt.

"Ăn cơm thôi." Cố Linh Diễm nhanh chóng trở lại với đĩa rau luộc và hai củ khoai nướng.

"Đũa của ta đâu?"

"Bình thường ngươi có chịu dùng đũa đâu."

"Nhưng giờ ta muốn dùng, ta sẽ tập dùng."

"Ngươi làm được không thế?" Nhớ trước đây dạy nàng cầm đũa, nàng thấy gắp mãi tới khi thức ăn nguội cũng không được nên tức giận ném đũa đi.

"Hừ, chuyện nhỏ con đó có gì mà không được."

"Chờ ta một lát." Cô nhanh chóng trở lại với đôi đũa, sau đó xem nàng vật lộn với nó để gắp thức ăn. Cố Linh Diễm không nhịn được bật cười, cô gắp phần thịt ngon nhất vào bát nàng.

"Ngươi không được gắp cho ta."

"Ăn đi, rồi dần sẽ quen thôi."

Ăn cơm xong, Yến xung phong rửa bát đĩa, tổng cộng có ba cái đĩa và hai cái bát, nàng làm vỡ bốn cái, kèm mất một cái đũa.

"Yến, ngươi cởi áo ra đi."

"Để làm gì?"

"Ta khâu áo cho ngươi." Cô đem chiếc áo khoác lại gần đèn dầu, sau đó xỏ kim khâu áo, "Mai ta đi chợ sẽ mua áo yếm cho ngươi, ngươi đã lớn rồi, nơi đó đã đủ lớn, vì thế mặc yếm để che bớt đi."

"Ai dám nhìn ta, ta sẽ móc mắt kẻ đó."

"Nhưng cũng không thể cứ lồ lộ ra thế, người khác cũng sẽ phản cảm."

Yến ngồi xuống bên cạnh, chống cằm xem cô thêu áo, nàng đột nhiên có ảo giác, nàng đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần.

...

Lê Nam Vũ và Cố Hồng đang trên đường tới Hằng Cổ Bất Biến. Nàng suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy cách của Kiến Nguyệt quá rủi ro, chi bằng cứ nói thật với Thiên Lý còn hơn là nói dối rồi bị nhìn thấu. Tuy Kiến Nguyệt toát ra vẻ thông thái làm người ta phải nể nang, nhưng nàng vẫn hơi hoài nghi.

Cố Hồng còn đang háo hức để thấy mặt Thiên Lý, ai dè còn chưa kịp thấy cổng Thiên Đường, lại bị người trùm vải đen lên đầu, "Ngươi làm gì thế hả?"

"Tiện dân nhìn Thiên Lý là bất kính với thần linh, vậy nên ta phải làm cách này."

Nó không chịu, định dùng phép nhìn xuyên thấu thì Lê Nam Vũ nói tiếp, "Ta làm như vậy để bảo vệ ngươi thôi, ngoan ngoãn chút đi."

Cố Hồng nghe thấy tiếng sấm kêu ầm ĩ, khác ngoài tưởng tượng của nó, "Gì thế? Chúng ta đang đi qua bão đấy à?"

Lê Nam Vũ lướt nhẹ tay qua mặt Cố Hồng, dùng phép để cấm nó nói quá ba từ một câu, tránh việc xúc phạm tới Thiên Lý.

"Lê đại nhân." Giám Thiên Môn tướng quân thấy nàng liền chạy ra tiếp đón.

"Ta áp giải phạm nhân tới cho Thiên Lý."

"À, vâng. Mau mở cổng cho đại nhân vào!" Giám Thiên Môn quát lớn với lính gác, sau đó cười nói, "Đại nhân vào trong diện kiến Thiên Lý thì nói đỡ cho ta giúp đôi ba câu, ở ngoài này trực cực khổ quá."

"Ngươi cứ làm tốt nhiệm vụ của mình, Thiên Lý tự khắc sẽ thưởng cho ngươi."

"Hề hề, à mà diện kiến xong đại nhân có đi viếng Nhị Vệ Miêu không? Nếu có thì thay ta đi —"

"Đi viếng là có ý gì?" Nàng nhíu mày.

Giám Thiên Môn tướng quân chớp mắt vài cái, cười nói, "Chắc tại đại nhân mải mê công việc, cách đây không lâu, Thiên Lý đã hạ lệnh xử trảm Nhị Vệ Miêu rồi, đại nhân đưa phạm nhân tới hơi muộn. Mà thôi, nàng ta nghe phụ mẫu mình gặp nguy còn không thèm ngó ngàng tới, chắc gì đã muốn gặp."

"Ngươi nói cái gì? Chẳng phải vào chiều mai mới xử trảm Nhị Vệ Miêu sao?"

"Chắc là Thiên Lý không đợi được nữa, cho xử ngay. Tính khí của bệ hạ, đại nhân cũng hiểu mà."

Lê Nam Vũ ngẩn người, bằng chứng xác thực còn chưa rõ, sao nói chém đầu là chém ngay, "Có phải Minh Đại Lý đã tới đây trước ta không?"

"Phải."

Nàng không nói gì thêm, kéo Cố Hồng vào trong.

Lê Nam Vũ đi nửa đường, chợt nhớ ra trước khi nàng đi Kiến Nguyệt có chạm vào người mình. Nàng vì cảnh giác nên đã sờ thử vào túi xem thử, lúc lấy ra thì thấy một quyển trục viết bằng thứ ngôn ngữ gì đó, trên đó còn có quỷ lực.

Nàng rơi vào trầm tư.

Cố Hồng dần cảm nhận được khí tức nguy hiểm, chứng tỏ người mà nó sắp gặp có năng lượng rất mạnh, song Cố Hồng từng cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn thế này nhiều, vì thế thái độ vẫn rất bình tĩnh. Nó lắng nghe tiếng bước chân của Lê Nam Vũ, đợi tiếng bước chân dừng nó cũng dừng theo, nó nghe thấy tiếng thở nặng nề, đoán là kẻ đối diện có thể hình to lớn.

"Tham kiến bệ hạ."

"Lê Đại Lý tới rồi à, đây là?"

"Bệ hạ, đây là Vệ Chỉ."

"Ồ."

"Nhưng khi thần tìm được nàng, Vệ Chỉ đã không còn là Vệ Chỉ nữa."

"Lời này có ý gì?"

"Bẩm, thần đã điều tra thành Bát Long trong phạm vi trăm dặm, không hề thấy dấu hiệu của Phản Thiên Lệnh, ngược lại tìm thấy dấu vết của cấm thuật. Thần bám theo dấu vết đó, tìm được hang ổ của bọn tu luyện cấm thuật, Vệ Chỉ với tình trạng hôn mê đang bị chúng giam giữ ở đó, ngoài ra còn có mũ giáp của quân đoàn Lửa Ấm."

Thiên Lý không lên tiếng.

"Thần lục soát khắp hang, tìm được quyển trục này, không hiểu nó có nghĩa gì nhưng có thể cảm nhận được đây không phải thứ tốt lành, vậy nên đem cho bệ hạ xem." Nàng lấy quyển trục ra.

Sắc mặt Thiên Lý khẽ chuyển biến, y vẫy nhẹ tay, quyển trục tự động bay về phía y.

Lê Nam Vũ cẩn thận quan sát y, phát hiện mặt y tái đi khi đọc xong.

Tay Thiên Lý khẽ run, "Vô lý, làm thế nào mà, ta đã xoá sạch tất cả liên quan tới chúng rồi cơ mà..."

Y sờ nhẹ quyển trục, thấy thẻ trúc còn tươi, chứng tỏ quyển trục gần đây mới được làm, nhưng ngôn ngữ ở trong này lại thuộc về cựu thế giới, Lê Nam Vũ tất nhiên đọc không hiểu. Mặt Thiên Lý từ trắng tới đỏ, rồi đỏ tới trắng, y nổi giận, ném mạnh quyển trục xuống đất, "Hừ!"

"Bệ hạ bớt giận." Nàng quỳ xuống.

"Ngươi nói cho ta biết, Vệ Chỉ vì sao lại ở đó?"

"Thần chưa rõ, nhưng từ khi tìm thấy Vệ Chỉ đã ăn nói kỳ lạ, hành xử cũng khác trước đây, nàng không chỉ quên mất mình vì sao lại ở đó, tới bản thân là ai cũng không biết."

"Không biết?"

"Vâng." Nàng liếc Cố Hồng.

"Mau cởi trói!" Cố Hồng la lên, muốn nói thêm thì nhận ra mình không được nói nhiều hơn. Nó càng nghe càng thấy giọng của vị Thiên Lý kia rất quen tai, bắt đầu ngờ ngợ ra thân phận đối phương.

"Có phải lúc ngươi tìm được Vệ Chỉ, bên cạnh còn có trấn Giám Hồn?"

"Trấn Giám Hồn? Thần chưa từng nghe tới thứ đó."

"Tóm lại, có thấy vật gì lạ mắt không?"

Lê Nam Vũ suy nghĩ, nàng không dám nói dối quá, sợ giấu đầu hở đuôi, "Thần không thấy, có lẽ do thần còn sơ suất, sợ chúng gọi cứu viện tới nên tranh thủ cứu Vệ Chỉ ra, không kịp điều tra sâu."

"Đồ khốn nạn!" Cố Hồng sau một thời gian sẽ được nói tiếp, nó chuẩn bị vạch trần Thiên Lý thì lại bị cấm ngôn, vì thế nghiến răng kèn kẹt.

"Có phải nàng ta vừa chửi ta?"

Lê Nam Vũ vội nói, "Lúc Vệ Chỉ tỉnh lại còn định tấn công thần, xem ra hiện giờ nàng chẳng thể nhớ gì. Vì sợ nàng sẽ bất kính với bệ hạ nên thần đã phong ấn linh lực của nàng."

Thiên Lý nhìn chằm chằm Cố Hồng, đúng là ban đầu y thắc mắc vì sao đối phương không có linh lực do y ban cho, nhưng giờ đầu óc của y đang hỗn loạn, không có thì giờ để ý chuyện lặt vặt.

Thấy Thiên Lý tâm trí lơ mơ mà lại không phải bởi vì rượu, Lê Nam Vũ có thể chắc chắn quyển trục mà Kiến Nguyệt đã viết điều gì đâm trúng nỗi lo sợ của y, "Bệ hạ, vậy còn chuyện của Nhị Vệ..."

"Ồ, chết rồi."

"Bệ hạ, Nhị Vệ có đúng là tạo phản hay không thì vẫn chưa thể xác thực, giống như ban đầu ai cũng cho rằng Vệ Chỉ phản bội, nhưng thực chất nàng đã bị kẻ khác khống chế, chuyện của Nhị Vệ e là cũng có uẩn khúc."

"Người cũng đã chết rồi, ngươi còn muốn nói gì nữa?" Thái độ lạnh nhạt của Thiên Lý làm nàng sửng sốt.

"Bệ hạ có thể hồi sinh họ, thần sẽ thẩm vấn họ."

"Ngươi tưởng hồi sinh chúng dễ dàng lắm sao? Tại sao ta phải hao tồn thần lực cho hai kẻ vô dụng đó."

"Nhị Vệ Miêu bấy lâu nay luôn trung thành với bệ hạ, tận tâm hoàn thành mọi việc mà bệ hạ giao."

Thiên Lý cười khẩy, "Một lũ tham quan muốn vuốt lòng ta mà thôi."

Lê Nam Vũ nghẹn họng, "Nhị Vệ đúng là đã sai, nhưng tội của họ không đáng tới mức này. Đến nay Vệ Chỉ vẫn còn sống, nàng bị oan, bệ hạ làm như thế e là không thoả đáng với nàng."

Thiên Lý im lặng, Lê Nam Vũ biết nếu nàng còn nói nữa y sẽ nổi giận cho xem, nhưng nàng không muốn để Nhị Vệ Miêu chết oan uổng chỉ bởi mấy lời nhảm nhí thổi vào tai y.

"Xem như là quả báo của chúng đi."

"Bệ hạ, vậy Vệ Chỉ thì làm thế nào? Nàng tuy mất trí nhớ, nhưng vẫn như cũ giỏi võ, thần nghĩ nàng vẫn còn chỗ dụng."

"Hừm."

"Bằng không, bệ hạ để nàng ở chỗ thiếp."

Lê Nam Vũ ngoảnh lại, thấy Địa Linh bước ra, nàng mỉm cười, "Thiếp sẽ dốc sức chữa trị cho Vệ Chỉ, biết đâu khi nàng khôi phục lại trí nhớ sẽ giúp bệ hạ điều tra bọn tu tập cấm thuật."

"Không được."

"Vì sao lại không được?"

"Để nàng ta nhớ lại thì nhớ ra phụ mẫu nàng là do ta giết, tới lúc đó sinh lòng hận, nói không chừng lúc đó không giúp ta mà lại quay ra cắn ta thì sao?"

"Vậy phải làm thế nào?"

"Các ngươi làm thế nào thì làm, thích đem nàng ta đi đâu thì đi, miễn là đừng có nuôi ong tay áo. Lê Đại Lý, ta giao việc điều tra lũ tu luyện quỷ đạo cho ngươi, việc này chỉ mình ngươi biết, không được phép nói cho người khác, hiểu chưa?"

"Thần đã hiểu."

"Một lũ vô dụng." Thiên Lý lầm bầm chửi, không biết chửi ai, nhưng y nói xong liền rời đi.

"Đứng lại đã." Cố Hồng quát lớn, có điều Thiên Lý sớm đã đi xa rồi, nó lúng búng trong miệng chứ không thể nói ra được, "Ta biết ngươi, ngươi là bọn..."

Địa Linh xoa nhẹ đầu Cố Hồng, "Ngươi đưa nàng tới chỗ ta đi, sau đó nói rõ mọi chuyện cho ta nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com