TruyenHHH.com

Bhtt Thuan Viet Dieu Hoai Lang

Kí ức cuối cùng mà Thiên Nguyên nhớ được là lúc cô ngồi chơi dương cầm. Sau đó quay lại thì đã thấy rất nhiều người đang nhìn mình rồi vỗ tay không ngớt. Tiếp theo sau đó là những cái cụng ly liên tục, champagne, vang đỏ, vang trắng đủ cả. Cô tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên chiếc giường trong buồng ở nhà ông ngoại. Ôm đầu ngồi dậy, Thiên Nguyên ráng nhớ lại coi chuyện gì đã xảy ra mà mình lại ở đây. Lẽ ra cô đang ở Sài Gòn kia mà. Không lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ? Không hề có Thái Nhật , và sanh nhật Thanh Phương vẫn chưa diễn ra?

Cổ họng khô khốc, Thiên Nguyên bước xuống giường, ra nhà khách đặng rót nước uống. Trước mắt là một cảnh tượng khiến Thiên Nguyên xiểng niểng, cô phải vịn vô thành tủ mới có thể đứng vững.

Cha đang ngồi đọc báo ở bàn. Đã từ lâu lắm Thiên Nguyên không thấy cha cạo râu, nhưng hôm nay mặt mày ông nhẵn nhụi, thậm chí nếp nhăn cũng không thấy. Một người phụ nữ độ ba mươi, diễm lệ mặc áo dài nhung, cổ đeo vòng ngọc trai, tóc búi bánh lái bước tới bên ông, đặt xuống dĩa sương sáo mát lạnh.

"Để em vô kêu Thiên Nguyên dậy. Con nhỏ thiệt tình, ngủ gì mà ngủ quá trời quá đất."

Thanh âm trong trẻo cất lên khiến đầu óc Thiên Nguyên chấn động. Sống mũi cay xè, cảm giác xúc động dào dạt dâng lên, lệ trong mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, cô run rẩy bước tới trước, lại gần hai người họ.

"M...má!"

Nghe tiếng Thiên Nguyên, người phụ nữ quay người, mỉm cười yêu thương với cô. Nhìn Thiên Nguyên vẫn còn bàng hoàng, hai tay vịn vô thành ghế, người phụ nữ bước lại gần cô, đưa tay vuốt mặt Thiên Nguyên, ánh mắt đầy âu yếm.

"Ngủ dữ quá nên chảy hết nước mắt rồi nè. Lại ăn sương sáo nè con, không cha con ăn hết bây giờ à."

Bàn tay run run đưa lên, chạm lên người phụ nữ. Cảm xúc rất chân thực, rõ ràng biết là mơ nhưng tất cả giác quan của Thiên Nguyên đang hoạt động rất mạnh mẽ. Tới mức cô ngửi được mùi xà bông lài của má vẫn hay xài. Đang tính dang tay ôm người phụ nữ trước mắt, bỗng vang lên tiếng cha cô:

"Thiếu Anh, em lại coi giùm anh chữ này nó nói cái gì."

Vỗ lên mặt Thiên Nguyên nhẹ một cái, Thiếu Anh bước qua phía Bửu Lân, khẽ lên vai chồng "Hồi đó thầy dạy rồi chữ nào ưng thì nhớ chữ nào không ưng thì thôi hả? Vậy mà đòi lên Sài Gòn làm ăn với Tây, rồi sao anh hiểu mấy ổng nói?"

Nhìn cha má mình trước mắt, những ký ức khi cô còn nhỏ dại lần lượt ùa về. Cô nhớ má mình rất thích ăn sương sáo, cô nhớ bà thích mùi hoa lài, cô nhớ khi cô còn nhỏ, bà hay dẫn cô ra vườn, lượm lên bông sứ trắng cài lên mái tóc cô "Thiên Nguyên của má đẹp gái quá. Nửa lớn chắc nức tiếng xứ lục tỉnh này đó đa."

Nhưng khi cô vươn tay bứt xuống nhánh hoa sứ, bà lật đật kéo tay cô lại "Con gái hái bông sứ là không có lấy chồng được.", Thiên Nguyên nhỏ xíu không hái được hoa đẹp, khóc rống lên, làm cho cha cô phải làm đủ đồ chơi như kèn lá chuối, dế lá dừa mới dỗ cô nín khóc đặng.

Nhìn má mình vẫn dịu dàng hiền thục như vậy, Thiên Nguyên múc một muỗng sương sáo, vị ngọt thanh nay hoà lẫn vị mặn đắng của nước mắt. Đã bao nhiêu năm rồi cô không gặp bà? Cô vẫn còn nhớ đêm đầu tiên ngủ mà không có má, Thiên Nguyên vẫn ngây thơ thức tới sáng đặng "chờ má về". Bao nhiêu đêm dài trôi qua như vậy, tới khi cô đã quen ngủ một mình, nhưng vẫn không thôi nhớ tới hơi ấm cùng hương thơm hoa lài từ má.

"Còn có tí xíu à, thôi để cha con ăn đi. Má biểu chị Lượm đi chợ mua thêm há?"

Thiên Nguyên trân quý nắm lên bàn tay bà, cảm nhận hơi ấm thiệt lâu mới quẹt nước mắt, cười nói với bà "Đừng nhờ dì Lượm, má con mình đi chợ mua đi má."


Hai má con Thiên Nguyên băng qua con đường quê tới chợ, suốt quãng đường đi Thiên Nguyên chưa buông tay bà dù một khắc. Cô biết rõ đây là mơ, nhưng cô không muốn thoát khỏi giấc mộng này, cô cam lòng vĩnh viễn ở đây với cha với má đặng mình có thể làm một Thiên Nguyên bé bỏng ngày nào. Vừa đi, Thiếu Anh vừa trò chuyện với Thiên Nguyên.

"Thiên Nguyên của má lớn lên sẽ đẹp gái dữ lắm đó. Mai mốt nhớ chọn đúng người mà thương nghen con."

Nghe tới đây, hình ảnh của Thanh Trúc hiện lên trong đầu Thiên Nguyên. Cô khẽ thở ra nói với bà "Có chọn không đúng mà lỡ thương rồi thì bỏ sao đặng được má."

Hai người vừa hay đang đi dưới một hàng trúc, một chiếc lá trúc sượt xuống má Thiếu Anh. Bà đưa tay vén lên, nở nụ cười hiền với cô "Má tin là con sẽ chọn đúng người mà."

Thiên Nguyên buồn bã lắc đầu "Con cũng không biết nữa..."

Dừng lại bước chân, Thiếu Anh ôm lấy sườn mặt Thiên Nguyên, nhu hoà nhìn vào đôi mắt đang cụp xuống của con gái:

"Nguyên nè, con nhìn khóm trúc bên đường này coi. Cái thân ốm nhom, có bây lớn hà, giông gió gì cũng không có kêu xào xạc ào ào như mấy loại cây khác, nhưng mà nó chắc lắm à nghen. Cũng có nhiều người, miệng không nói thương mình, nhưng mà tình cảm của người ta kiên định lắm."

Ngước lên nhìn tán trúc đang rung rinh trong làn gió mát, màu xanh thanh mát của nó hoà lẫn trong bầu trời rộng lớn tựa hồ một bức thuỷ mặc, thoát khỏi những tiêu chuẩn trần thế.

Nhìn con gái thơ thẩn trong suy nghĩ, Thiếu Anh cong môi cười, nụ cười của giai nhân đất Nam Kỳ lấp lánh tựa dòng Cửu Long dưới ánh nắng của vầng thái dương trên cao. Thiên Nguyên lúc lớn chính là phiên bản phản chiếu của Thiếu Anh, một nụ cười cũng làm trăng rụng. Chỉ có điều cô không thừa hưởng được hoàn toàn sự đằm thắm của má, mà ẩn sau nét đẹp tựa trăng rằm là một bản tánh cương trực, ngang tàn pha chút lì lợm.

"Nhưng mà má đố Thiên Nguyên, khi nào cây trúc ra bông?"

"Cây trúc có bông sao má?"

Hôn lên má Thiên Nguyên một cái, Thiếu Anh dắt tay cô tiếp tục bước đi "Có chớ. Tương truyền rằng bông trúc rất đẹp. Nhưng trăm năm mới nở một lần."

Một phần của tuổi thơ lớn lên ở miền quê hương sông nước bao quanh là cây tre cây trúc cùng bóng dừa xanh ngát, nhưng lần đầu tiên Thiên Nguyên mới biết rằng cây trúc có bông. Cô ngạc nhiên lung lắm "Bây giờ con mới biết đó. Hay quá má ha!"

Thiếu Anh vỗ đầu con gái cười khúc khích, rồi nháy mắt với cô "Bởi vậy muốn ngắm bông trúc cần phải có kiên nhẫn, phải cho nó thời gian nở hoa."

Mua xong sương sáo, Thiếu Anh dắt tay Thiên Nguyên đi về. Bình thường Thiên Nguyên rất làm biếng đi bộ, nhưng cả quãng đường hôm nay cô không hề thấy mệt, ngược lại còn vui vẻ dữ lắm. Hai người bước tới một cây cầu, ngay lúc Thiên Nguyên chuẩn bị bước chân lên cầu thì Thiếu Anh nắm tay cô lại. Ánh mắt vẫn ngập tràn thương yêu, bà nói với cô:

"Thiên Nguyên. Cây cầu này không tốt. Con đi lên coi chừng té đó."

Cây cầu đã tồn tại mấy chục năm nay, rõ ràng vẫn còn tốt. Tại sao má mình lại nói như vậy, Thiên Nguyên khó hiểu hỏi lại Thiếu Anh "Cây cầu vẫn còn tốt lắm mà má."

Dắt tay con gái bước qua một bên, Thiếu Anh mỉm cười, nhưng lần này đôi mắt phảng phất u sầu "Má hơi mệt. Mình đứng đây nghỉ mệt xíu nghen."

Má cô vốn sanh non, yếu ớt từ nhỏ nên dễ mệt là điều dễ hiểu. Thiên Nguyên lễ phép gật đầu, cô nhìn ra dòng sông trước mắt, khung cảnh thiệt thanh bình. Cô cầu mong cho giấc mộng đẹp này đừng trôi qua mau đặng có thể tiếp tục được ở bên má, được má thương yêu như ngày ấu thơ.

Thiếu Anh bỗng nhiên ôm lấy con gái, đặt một nụ hôn lên trán cô "Thiên Nguyên của má. Con không những đẹp, mà còn giỏi nữa. Má biết. Con phải chăm sóc mình cho thiệt tốt nghen con. Cha và anh thương con lắm. Má cũng vậy. Con nhớ là má lúc nào cũng ở bên con hết."

Xúc động ôm chặt lấy má, nước mắt Thiên Nguyên không ngừng rơi xuống, thấm ướt vai áo Thiếu Anh. Cô nức nở không ngừng như một đứa trẻ "Con thương má nhứt. Má không được đi đâu hết, con chỉ muốn ở với má thôi."

Hai tay Thiếu Anh dịu dàng vỗ về tấm lưng Thiên Nguyên, đợi tới khi cô không còn run rẩy nữa, bà lấy tay lau đi từng giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mi cô, lắc đầu mỉm cười "Tiểu thơ mít ướt quá. Ngoan nín đi, xoè tay ra má cho cái này."

Vẫn còn thút thít, Thiên Nguyên buông má mình ra, quệt đi nước mắt rồi xoè hai bàn tay ra, ngạc nhiên hỏi má "Cái gì vậy má?"

Một bông hoa trúc trắng tinh khiết, vẫn còn nằm trên ngọn với vài ba lá trúc ở dưới, nằm gọn trong lòng bàn tay Thiên Nguyên. Hai mắt mở to, cô đưa lên gần mặt đặng nhìn cho thiệt rõ. Đây là hoa trúc trăm năm mới nở đó ư? Vừa kinh ngạc vừa sung sướng, Thiên Nguyên cười rạng rỡ "Đẹp quá. Ở đâu vậy má?"

Không có tiếng trả lời, Thiên Nguyên ngước mặt lên nhìn, không thấy gương mặt dịu dàng của má nữa. Cô quay người nhìn tứ phía, không có bóng dáng Thiếu Anh đâu. Như đứa nhỏ lạc mất má, Thiên Nguyên hoảng sợ kêu lên "Má ơi. Má đâu rồi? Má ơi!!"

Bỗng xuất hiện một tiếng nổ vang trời. Mặt đất rung chuyển khiến Thiên Nguyên mất thăng bằng. Cô nhìn ra sau lưng, nửa đầu bên kia của cây cầu đã đổ sập. Khói lửa ngợp trời, tiếng người hoảng loạn. Thiên Nguyên tay vẫn còn cầm bông trúc, sợ hãi nhìn xung quanh, miệng vẫn không ngừng gọi má.



Cả buổi chiều Thanh Trúc sốt ruột không thôi. Nàng lo lắng không biết Thiên Nguyên đi tiệc tùng có uống rượu không? Lỡ uống rượu vô có làm ra chuyện gì không? Tối ngủ nàng nằm trên giường trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau khiến đôi mắt của Thanh Trúc xuất hiện quầng thâm tựa gấu trúc. Ngày cuối tuần không có Thiên Nguyên ở nhà, ông Tỉnh trưởng tranh thủ ngày nghỉ cũng đi làm lai rai mấy ly bên nhà mấy ông bạn, bà Tỉnh trưởng thì cùng mấy bà bạn tụ tập nghe hát vọng cổ, thành ra chỉ còn mình ên Thanh Trúc ở nhà. Út Thảo cũng không đi học ngày cuối tuần, con nhỏ mê Thanh Trúc dữ lắm, mặt trời chưa lên tới đỉnh đã chạy qua kiếm nàng.

Nhìn gương mặt mệt mõi của Thanh Trúc, Út Thảo lo lắng hỏi "Mợ ơi sao nhìn mợ mệt quá đa?"

Thanh Trúc rất có khiếu vẽ tranh, nàng ngồi chỉ Út Thảo vẽ vời lên giấy. Nghe nó hỏi cũng thuận miệng trả lời "Tại mợ lo."

"Mợ lo cái gì vậy mợ? Có phải chị Ba Nguyên hư làm mợ lo không?"

Nghe câu hỏi ngây ngô của Út Thảo khiến nàng ho liền mấy tiếng. Mấy lần trước nó qua đây chơi đều có cả Thiên Nguyên và nàng chơi với nó, nhiều khi Thiên Nguyên giỡn hớt tào lao với hai anh em Công, Nghĩa khiến Thanh Trúc phải khẽ lên người cô mấy cái, trừng mắt nhìn cô la "Tém tém lại bớt." hay sẽ quay qua nói với Út Thảo rằng "Thảo lớn lên đừng học chị Ba nghen. Chị Ba Nguyên hư quá, ra đường thì yểu điệu thục nữ, mà ở nhà chơi giỡn như con trai. Để mợ nhắc hoài."

Không ngờ trong trí óc non nớt của nó mặc định rằng Thiên Nguyên luôn là đứa trẻ hư đốn, còn Thanh Trúc như người mẹ hiền phiền lòng vì con. Mà nói cho ngay thì hôm nay nó nói đúng, nàng đang sốt ruột vì Thiên Nguyên lung lắm.

"Ừm, chị Ba hư lắm, chỉ giỏi làm mợ buồn thôi."

Nàng đặt cây viết chì xuống, hoạ lên một hàng trúc rì rào trong gió, dưới đó là bóng hai người con gái đang sánh bước bên nhau. Bức tranh đẹp như vậy mà khi vẽ xong Út Thảo chỉ lắc đầu quầy quậy:

"Con muốn vẽ con thỏ mà."

Chỉ biết dở khóc dở cười, Thanh Trúc đành vẽ xuống cho nó một đàn thỏ đủ loại thỏ đặng chiều lòng nó, trong lòng không hiểu sao vẫn có cảm giác lo lắng khôn nguôi.



Khoảnh khắc gần gũi với má chưa kéo dài được bao lâu thì đã vội chia xa. Thiên Nguyên lớn tiếng khóc không ngừng gọi má. Bỗng cô nghe tiếng anh hai, kế đó là cảm giác cả thân người bị ai đó rung lắc thiệt mạnh.

"Thiên Nguyên, dậy đi em, là anh hai nè!"

Cuối cùng cũng khó nhọc mở ra đôi mắt, Thiên Nguyên hít thở một cách nặng nề, trên mặt nước mắt vẫn còn chưa khô. Tới khi nhận thức được trước mặt mình là Khải Huy, cô mới từ từ gắng gượng ngồi dậy. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, nét mặt đầy âu lo hỏi:

"Thiên Nguyên. Em mớ thấy gì mà hoảng sợ quá vậy? Em thấy má hả?"

Ngước mắt lên nhìn anh trai, nghe anh nhắc tới má, giấc mộng chân thực lúc nãy như một thước phim rõ nét chạy trong đầu cô. Nước mắt còn chưa khô, nỗi xúc động khiến Thiên Nguyên bật lên tiếng khóc. Cô như đứa trẻ, ôm lấy anh hai, lời nói vì không kiềm chế được cảm xúc mà run lên, ngắt quãng từng đợt.

"Em nhớ má."

Nước mắt thấm ướt vai áo Khải Huy, anh đau lòng ôm lấy cô em gái nhỏ, vỗ vỗ lưng xoa dịu Thiên Nguyên "Má vẫn ở bên mình mà. Ngoan đừng khóc."

Một lúc lâu sau Thiên Nguyên mới lấy lại được bình tĩnh. Cô buông ra anh hai, lấy tay quệt đi nước mắt. Chợt nhớ tới lời nói của má cùng sự kiện cầu sập trong mơ, Thiên Nguyên chậm rãi kể cho Khải Huy nghe.

"Em thấy má dẫn mình đi chợ, lúc về nhà đi ngang cây cầu bên hông lộ. Rồi má không cho em bước lên cầu..."

Ngưng lại một lúc, Thiên Nguyên mông lung nhìn anh hai "Sau đó thì cầu sập."

Đuôi mắt Khải Huy nheo lại. Đã rất lâu rồi anh không nằm mơ gặp má, và em gái anh cũng vậy. Hôm nay nghe Thiên Nguyên kể, không liên tưởng tới tâm linh cũng không được. Khải Huy im lặng một hồi. Giữa máu mủ ruột thịt luôn có một sợi dây liên kết vô hình, Thiên Nguyên nhìn Khải Huy, song cũng có cảm giác gợn trong lòng.

"Ngày mai em ở lại đây. Thứ hai nghỉ học một bữa. Giữa tuần rồi về."

Nghe ra được ý tứ của anh hai, Thiên Nguyên gật đầu. Có điều không báo cho ông bà ngoại, chỉ e sẽ làm họ lo lắng. Chưa để cô mở miệng hỏi, Khải Huy đã mỉm cười nhẹ nhàng với cô "Anh hai sẽ viết thư gởi xuống. Em đi tắm rửa thay đồ đi, anh chị chở em ra bến hóng gió cho thoải mái."

Trước khi khép lại cánh cửa phòng, Khải Huy không quên nhắc nhở đứa em gái của mình:

"Uống sao mà say xỉn để người ta phải chở về. May cho em là cậu Nhật là người đàng hoàng. Lần sau không được uống nhiều vậy nữa nghe chưa."



Do về trễ hơn giới luật của gia đình, Lâm Anh bị ba má cấm túc một tuần. Cô ngồi đong đưa trên xích đu trước nhà, tay cầm quyển sách Pháp ngữ đọc. Nghe đôi lứa đi dạo ngang nhà mình cười nói rôm rả, Lâm Anh tự trách Thiên Nguyên.

"Sầu riêng thì ăn một mình đi, kéo người ta ở lại uống rượu rồi bây giờ có hai người sầu đây."

Trong vô vàn hình ảnh Thiên Nguyên say rượu hết đàn rồi ngâm thơ, bỗng nhiên Lâm Anh nhớ tới một câu nói trong cơn say của Thiên Nguyên.

"Mợ Trúc. Mợ vừa cương vừa nhu, mợ tính tra tấn trái tim con tới chừng nào?"

Mấy câu chữ trên trang sách trở nên vô hình. Lâm Anh không thể nào tiếp tục tập trung được, cô bỏ xuống cuốn sách, xoa xoa cằm nghĩ ngợi. Không lẽ Thiên Nguyên có tình cảm với Thanh Trúc.

Nghĩ tới đây khiến Lâm Anh bàng hoàng tột độ. Mấy câu chuyện như tiểu thuyết này cuối cùng là có tồn tại sao? Vả lại chơi thân với Thiên Nguyên từ rất lâu, Lâm Anh có vạn lần cũng không nghĩ rằng Thiên Nguyên là thích phụ nữ.

Chưa thể tiếp nhận được chuyện này, Lâm Anh ráng nhớ lại những tương tác của hai người này lúc cô còn ở lại nhà họ, không hề có điểm bất thường. Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi, chắc là Thiên Nguyên say xỉn nên nói bậy bạ thôi. Không nên đường đột mà hỏi cô. Bất quá Lâm Anh thầm nghĩ sẽ quan sát thêm một thời gian nữa mới tỏ đặng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com