TruyenHHH.com

Bhtt The Necklace

Bây giờ là khoảng gần 6 giờ chiều, cả trường đã về gần hết, có lẽ chỉ có mấy đứa lớp tôi là còn ở đây. Tôi đang ở trong phòng giám hiệu chờ thầy hiệu trưởng cùng với một anh chàng lớp 12, anh ta là người yêu cũ của Susan, một đứa học cùng lớp với tôi. Susan không xinh lắm nhưng khá nhiều người theo đuổi vì nhà nó rất giàu, giàu nhất lớp tôi, và anh chàng này cũng chẳng phải là ngoại lệ. Anh ta theo đuổi Susan từ năm ngoái và may mắn được cô nàng để ý, nhờ cái mã ngoài đẹp và cái miệng dẻo quẹo. Đến khi bọn tôi lên lớp 11 thì anh ta đề nghị chia tay với Susan để theo đuổi “tình yêu đích thực”, đó là một lời đề nghị dại dột, rất đơn giản, bởi vì Susan là dân 11 A16, và đó cũng là lí do mà bây giờ anh ta và tôi phải ngồi ở đây để chờ thầy hiệu trưởng.

- Đây là lần thứ mấy em gây gổ đánh nhau trong trường rồi, em Lavender? Tôi không ngờ một học sinh nữ lại có thể làm những điều kinh khủng như thế. Em làm cho tôi đôi lúc không biết mình đang đứng trước mặt một đứa con gái hay con trai đấy.

- Em là con gái! Thầy không nhìn thấy hay sao mà còn phải hỏi? Hay ý thầy là muốn kiểm tra điều đó?

- Đề nghị em nghiêm túc một chút, em đang vi phạm kỉ luật và chờ quyết định của tôi đấy! - Thầy hiệu trưởng giận dữ quát.

- Thầy khó tính thế, em chỉ đùa một tí thôi mà! – Tôi cười.

- Đây không phải là nơi để đùa cợt. Bây giờ tôi sẽ cho em biết em mắc những tội gì ngày hôm nay, một là đi học muộn, hai là không mặc đồng phục, ba là hỗn láo với cô giáo trong giờ sinh vật, và tội nặng nhất là gây sự đánh nhau gây thương tích nghiêm trọng cho người khác.

Thầy nói và chỉ vào anh chàng lớp 12, giờ đây đang ngồi vừa ôm cái đầu be bét máu vừa kêu đau.

- Buồn cười thật! Đàn ông con trai mà mới bốn cái gậy vào đầu đã kêu nghiêm trọng rồi.

- Em nói cái gì?

- Dạ không.

- Tại sao em lại có thể đánh người ta như thế mà không cảm thấy gì nhỉ? Các em là học sinh học cùng một trường cơ mà!

- Anh ấy đánh em trước, em chỉ đánh lại để tự vệ thôi!

- Em nói hay nhỉ! Người ta đánh em trước, tại sao em chẳng xây xát tí gì, còn người ta lại ra nông nỗi này?

- Thầy nói mới buồn cười ấy! – Tôi đứng dậy – Bị đánh thì em phải tránh, tránh được rồi không đánh như thế để anh ấy lại xông vào đánh tiếp à?

- Nó nói láo! Em đang đi về thì nó chặn xe em lại, bảo em là đồ “đào mỏ” rồi lấy gậy sắt đánh em. Em thề em không hề gây sự trước đâu ạ!

- Mày nói cái gì cơ? Cho mày nói lại câu nữa đấy! – Tôi trợn mắt.

Anh chàng run rẩy nhìn tôi, ánh mắt và thái độ tôi lúc ấy đủ cho hắn hiều rằng những gì dành cho hắn không chỉ là bốn cái gậy, nếu như hắn nói gì linh tinh.

- Em xin lỗi, bạn ấy nói đúng. Tại em gây sự trước… xin thầy tha thứ cho em.

- Em nói cái gì? – Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên.

- Thầy nghe rồi nhé, anh ấy là người gây sự trước, không phải em. – Tôi xách cặp đứng lên – Em đi về đây, chào thầy!

- Đứng lại đã! Lavender!

Ngoài cửa phòng giám hiệu, bao nhiêu người đang đứng đợi tôi, Susan, Gonzales, Eddie, Miley, John, và thậm chí… cả Ginny nữa.

- Thế nào rồi? Có bị đuổi học không? – Gonzales sốt sắng hỏi.

- Không. Tao chỉ cần lườm một phát, anh ý lại chẳng sợ vãi ra, phải tự nhận với lão ấy là chính mình gây sự trước.

- À con này được! Từ hồi nào tới giờ tao vẫn cứ ước ao được gặp vị anh hùng nào dám gây sự với mày, giờ thì được toại nguyện rồi!

Câu nói đùa nhạt nhẽo của Gonzales làm mấy đứa kia phá ra cười, lúc nào nó cũng phải nói những câu chứng tỏ sự đanh đá của tôi thì mới chịu được. Miley hỏi tôi:

- Vậy bây giờ tiếp tục xử lí “tình yêu đích thực” của nó nhỉ?

- Thôi! Xử thằng đấy là đủ rồi, con kia chẳng có tội gì, tha cho nó. – Tôi nói.

- Mày nói gì thế? Lúc nãy mày bảo cho cả đôi chúng nó biết tay cơ mà.

- Không! Tao không thích.

- Michelle đã nói thế thì thôi, nhìn nó đánh thằng đấy là tao đủ hả lòng hả dạ rồi. – Susan cười, trông mặt nó có vẻ hơi tiếc rẻ.

- Ừ, vậy về thôi.

Cả bọn giải tán. Tôi ngạc nhiên, không hiểu lúc nãy tại sao tôi lại nói thế nữa, đúng như Miley nói, hồi chiều tôi bảo là sẽ đập cho cả hai đứa một trận, mà thậm chí ngay cả bây giờ tôi cũng muốn thế, nhưng không biết tôi vừa thốt ra cái gì thế này!

- Cái này em đeo đẹp lắm, nó hợp với em lắm!

Tôi không để ý Ginny đang đứng ngay trước mặt mình, cô ta nói, rồi sờ vào mặt dây chuyền tôi đang đeo, tôi có cảm giác dường như vừa có một luồng điện giật trong cơ thể mình, nó làm tôi không thể cử động được, thật khó chịu.

- Chị cứ nghĩ là em chê nó không đẹp nên không đeo chứ. Trông này, chị cũng có một sợi, nhưng là màu đen, thấy không?

Sợi dây chuyền Ginny đang đeo cũng như tôi, cũng là một sợi dây bạc, với một viên ngọc, chỉ khác màu, nhưng không hiểu vì sao tôi thấy nó khác với sợi dây tôi đang đeo nhiều lắm! Tôi cảm nhận được từ sợi dây chuyền ấy, nhất là mặt ngọc màu đen, toát lên cái gì đó thật cao quý. Từ trước đến nay, tôi chẳng bao giờ coi trọng những thứ mà người ta vẫn gọi là “cao quý”, nhưng lần này thì khác hẳn.

- Chủ nhật tuần này em có rảnh không? Michelle?

- Ơ… ừ… Có! – Tôi giật mình.

- Chủ nhật đến nhà chị chơi nhé.

- Ừ!

Ginny viết địa chỉ nhà mình ra một tờ giấy rồi đưa cho tôi.

- Vậy hẹn gặp lại chủ nhật này nhé! Chào em.

Ginny mỉm cười với tôi rồi bước ra khỏi cổng trường. Còn tôi, không biết từ lúc cô ta đi mất, tôi đứng ngẩn người ra đó được bao lâu rồi.

Tôi nghĩ ngoài mấy đứa lớp tôi và Ginny thì chắc cả trường về hết rồi, nhưng không phải. Ngay từ lúc mới bước ra khỏi cổng, tôi đã nghe tiếng Jenny gọi í ới đằng sau, thấy tôi, cô bé có vẻ mừng rỡ lắm. Từ sau hôm đụng phải Jenny, hôm nào chúng tôi cũng đi học về cùng nhau, hôm nay tôi nghĩ mình sẽ không có cơ hội đi với em, nhưng rồi… cũng vẫn thế cả thôi.

- Em chưa về nhà sao? Tan học lâu rồi mà.

- Dạ bây giờ em mới về, em gặp một tí rắc rối.

Nhìn mặt Jenny, tôi biết “một tí rắc rối” đó là cái gì, khuôn mặt hôm qua không rơm rớm máu như hôm nay, những vết bầm tím hôm qua không hiện rõ như hôm nay, và miếng băng vết thương hôm qua cũng không to bằng hôm nay.

- Một tí? Em gặp phải chuyện gì? Nó là đứa nào? Đừng giấu, kể cho chị xem nào.

- Dạ vâng… - Jenny ngập ngừng – Anh James vừa bị gãy tay, anh ấy bảo anh ấy đang bực mình, muốn trút giận vào đâu đó cho đỡ khó chịu, cho nên…

- James? Có phải lại cái thằng đi xe Benz không?

- Vâng. Nhưng anh ấy cũng nhẹ tay với em hơn mọi khi nhiều rồi.

Khỉ thật! Lần trước tôi đánh nó, không chỉ vì trông nó ngứa mắt, mà còn vì muốn trả thù cho Jenny nữa, thế mà hoá ra lại là hại em, đáng lẽ tôi phải cho thằng khốn ấy què nốt cả tay bên phải và hai chân mới đúng. Không chỉ ở mặt, chân tay Jenny cũng có rất nhiều vết bầm tím mới, tôi tự hỏi thế này là “nhẹ tay” thì những lúc “nặng tay” nó thế nào? Tôi cũng là kẻ chuyên gây ra thương tích cho người khác, và cũng luôn dửng dưng nhìn những thương tích ấy trên người ta mà chẳng hề có cảm giác gì, thế nhưng nhìn những vết thương trên người Jenny, tôi lại cảm thấy trong lòng mình như thắt lại. Với những vết bầm tím ấy, tôi biết chắc chắn phải đau đớn lắm, nhưng Jenny không hề khóc, cũng chẳng than vãn gì, cô bé vẫn vui vẻ cười nói, thật giống với tôi ngày nào. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, Jenny sẽ không bị bắt nạt nữa, cho dù là James đi xe Benz, hay là bất cứ đứa nào.

- Jenny… mạnh mẽ lên, đừng để ai bắt nạt em. Đập cho nó một trận đi! Rồi nó sẽ sợ, không dám làm gì em đâu.

- Đánh anh James? Em ấy à? – Jenny hốt hoảng – Không được đâu, em làm sao có thể…

- Sợ gì! – Tôi quả quyết – Em tuy bị thương khắp mình mẩy nhưng vẫn cử động tốt, còn nó bị gãy cả một cánh tay cơ mà! 

- Nhưng mà… em…

- Không nhưng gì hết, bây giờ về nhà chị, chị sẽ chỉ cho em phải làm thế nào để đánh được nó, rồi mai chính em sẽ cho nó biết tay, được chứ?

- Vâng!

Jenny chắc chắn phải là một cô bé rất dễ thương, hay ít ra là dễ thương đối với tôi. Bất cứ lời nào tôi nói, em đều rất chú ý lắng nghe, bất cứ việc gì tôi bảo, em đều thực hiện rất nghiêm túc, cho dù chỉ là tập. Tôi rất thích đôi mắt em mở to nhìn tôi ngạc nhiên, khi thấy tôi biết quá nhiều kiểu đánh đấm. Tôi thích nụ cười sung sướng, nở trên môi em mỗi lần tôi khen em làm tốt lắm. Tôi thích cả khuôn mặt em nữa, nó đỏ hồng lên, mỗi khi những cái tát, cái đấm minh hoạ của tôi chạm phải. Mỗi lúc ở bên cạnh em, tôi cũng cảm thấy dường như mình dễ thương hơn mọi khi, tôi ăn nói dịu dàng hơn, bớt chửi tục hơn, và cũng kiên nhẫn hơn với những sai sót của người khác.

- Phải tìm cách đánh cho được vào cái tay gãy của nó, lúc đó nó sẽ khuỵu xuống vì đau, sau đó em sẽ được toàn quyền xử lí nó.

- Vâng, em nhớ rồi.

- Bình thường có thể tay không là đánh được nó, nhưng vì chưa bao giờ đánh nhau nên em cầm thêm cái gậy, hay cái chổi cũng được, cho chắc ăn.

- Không! Nếu anh ấy có thể tay không đánh nhau thì em cũng có thể!

Thật mong muốn đến ngày mai để xem thằng James bị Jenny đập cho một trận tơi bời. Nhưng nếu như… Jenny không đánh nổi James thì sao? “Không, nhất định Jenny sẽ thắng”, tôi cố gắng xua những suy nghĩ vẩn vơ và chìm vào giấc ngủ.

---oOo---
- Sao thế Michelle?

- Con không sao đâu mà.

- Không sao mà thâm tím hết cả mình mẩy thế này à? Kể bố nghe đi, có phải bọn con trai ở lớp lại bắt nạt không?

- Vâng, nhưng không sao đâu, con chịu được.

- Michelle, hãy mạnh mẽ lên. Đập cho bọn nó một trận đi, rồi bọn nó sẽ sợ, không dám làm gì con đâu!

- Nhưng mà… con… Vâng!

- Cầm lấy cái chổi này và cho bọn nó biết tay, bố sẽ chờ tin chiến thắng của con.

- Không! Nếu bọn nó có thể tay không đánh nhau thì con cũng có thể!
---oOo---

“Mày ra chỗ nhà tròn đi, đang có đánh nhau vui lắm”, tin nhắn của Gonzales. Cái đám đánh nhau ấy chắc hẳn chính là Jenny và James, tôi hộc tốc chạy đến đó, sau khi đã chép phạt chán chê vì tội đi học muộn hẳn 1 tiết. Ở gần trường tôi có một vườn hoa nhỏ, trong đó có một ngôi nhà mái vòm, thường gọi là “nhà tròn”, nhà tròn là địa điểm ưa thích của đầu gấu trường tôi, mỗi lần muốn hẹn ai đó để “nói chuyện”, đều hẹn gặp ở nhà tròn.

- Đánh nhau thế nào rồi?

- Nhìn thì biết, hỏi gì nữa!

Trước mặt tôi là một cảnh tượng khủng khiếp. James tuy tay phải bị buộc chặt vào người không thể cử động được, nhưng vẫn hùng dũng với cánh tay trái, còn Jenny mặt mũi và tay phải be bét máu. Jenny đang ngồi tựa lưng vào tường trong khi James lao đến, cô bé dường như không còn đủ sức để đứng dậy, hay thậm chí chỉ để làm một việc đơn giản là nghiêng người sang né đòn đánh tiếp theo của James. Aaaaaaaaaaaaaa! Jenny thét lên vì đau đớn, James vừa tung một cú đạp vào bụng em. Tay của James trông có vẻ bị nặng lắm, chỉ cần một đòn vào đó, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi, nhưng Jenny chưa làm được điều ấy, hơn nữa, có vẻ như từ đầu đến giờ, em cũng chưa hề chạm được vào người, phải chăng tôi đã giao cho em một việc quá khó khăn?

- Thằng này hôm nọ tao vừa bẻ gãy tay phải không? Mẹ nó, lúc nãy tao nhìn thấy từ đầu đến cuối, nó túm tóc con bé rồi lên gối liên tục vào mặt. Thằng chó đánh con gái mà đéo biết nhục!

Đám đông vây quanh James và Jenny, ai cũng xót xa cho cô bé, nhưng không ai dám vào can. Tôi chỉ muốn xông vào cho thằng khốn kia một trận và đưa Jenny ra khỏi đây, nhưng tôi muốn em tự mình làm việc ấy, vả lại nếu tôi là em, tôi sẽ không muốn ai can thiệp vào. James sau khi hả hê với những trận đòn trên người Jenny, hắn nắm tóc em lôi dậy, nói với em điều gì đó, rồi ném em vào góc bên kia. Jenny sau khi bị ném vào góc tường, em dường như đã hoàn toàn kiệt sức, còn James vẫn hùng hổ lao vào, thú tính của hắn vẫn chưa được thoả mãn. Tôi không thể để cho em cứ thế này được nữa!

- Cố lên Jenny! - Tôi hét lên.

- Cố lên Jenny!

Gonzales hò hét theo tôi, cả hai chúng tôi gào lên, chỉ hi vọng phần nào cổ vũ được tinh thần cho em. Những người đứng xung quanh tôi cũng hò hét theo, và dần dần, cả chỗ nhà tròn vang dội những tiếng “Jenny! Jenny! Jenny!”. James sửng sốt quay ra nhìn đám đông đang hò reo tên đối thủ của mình, đám đông mà cách đây vài phút chỉ biết im lặng nhìn hắn đánh đập người khác. Jenny dần dần hồi tỉnh, em lao tới chỗ James nhanh như chớp, James giơ nắm đấm ra nhưng em né được và tặng cho hắn một cùi chỏ vào cánh tay phải. James la lên đau đớn và gục xuống, đám đông xung quanh James và Jenny reo lên, vỗ tay ầm ĩ. Thế trận thay đổi, James nằm gục xuống đất vì đau đớn, còn Jenny liên tiếp đá vào cánh tay đau của hắn.

- Con này đánh dã man chẳng kém gì mày! – Gonzales nói.

- Mày đi lấy xe của mày đi rồi qua đây đón tao.

- Nhưng tao phải đèo người yêu tao đi chơi nữa.

- Hẹn nó hôm khác! Mày coi con người yêu 3 ngày thay 1 lần của mày hơn bạn thân à?

- Được rồi, đợi tao một tí.

Trận đánh nhau kết thúc, James được khiêng về, đám đông vãn bớt, và Jenny có thể dễ dàng nhận ra tôi, em vui mừng chạy đến gần tôi.

- Chị Michelle! Em thắng rồi! Nó hứa từ nay trở đi sẽ không đánh em vô cớ nữa! – Cô bé cười sung sướng.

- Ừ, chị biết rồi, em giỏi lắm.

- Tất cả là nhờ chị. Em… em…

Jenny còn định nói điều gì đó nữa, nhưng lại nuốt vào, khi tôi ôm cô bé vào lòng.

- Không, tất cả là nhờ em. Em đã cố gắng rất nhiều, em thật sự rất tuyệt vời.

- Ưm… không, nếu không có chị giúp đỡ, chắc em chẳng bao giờ có thể đánh lại được một người như anh James. Em…

- Có đau lắm không? Bây giờ về nhà chị, chị băng bó vết thương cho nhé. 

Tôi và Jenny được Gonzales chở về nhà.

- Đi chậm thôi mày, lỡ phanh gấp va vào người Jenny lại đau nó bây giờ.

- Mẹ, đã kẹp ba rồi còn thích đi chậm ngắm cảnh à? Cảnh sát nó mà bắt được thì mày trả tiền phạt cho bố nhé!

Các vết thương của Jenny không phải là quá trầm trọng, nhưng cũng không hề nhẹ, ngoài các vết thâm tím ở bụng và lưng, ở tay phải và mặt chảy máu khá nhiều, nhất là mặt. Vẫn biết James là một thằng khốn nạn và hèn hạ, nhưng tôi không ngờ nó lai đến mức ấy. Theo Jenny kể, lúc đầu James còn dùng dao và cắt mấy nhát vào tay em, nhưng đám đông đứng xem nói chuyện to nhỏ với nhau rằng hắn là đồ hèn, nên hắn mới quẳng đi mà đánh em bằng tay không. Tuy nhiên, niềm vui chiến thắng đã át đi nỗi đau đớn về thể xác, em vẫn say sưa kể cho tôi nghe lúc đó hắn đã van xin em thế nào để tha cho hắn và chẳng hề tỏ ra đau đớn, kể cả lúc tôi bôi thuốc sát trùng vào các vết thương trên người em, đấy là điểm mà tôi thích nhất ở em. Tôi bảo em tối nay cứ ngủ lại nhà tôi, vì sau khi được nghỉ ngơi một chút, em còn không đứng vững nổi nữa.

- Cho chị số điện thoại nhà em, chị xin phép bố mẹ cho.

- Không cần đâu, em có về nhà hay không, bố mẹ em cũng không quan tâm đâu.

- Ừm, vậy em ngủ đi, mai chị sẽ đưa em về nhà. Chúc ngủ ngon!

- Chúc chị ngủ ngon.

Tôi để Jenny ngủ ở phòng mình, còn tôi dùng phòng ngủ còn lại, căn phòng của một người rất thân thiết và quan trọng đối với tôi.

Tôi tỉnh dậy vào lúc 7 giờ sáng, thông thường thì tôi không bao giờ dậy sớm như thế này, có lẽ tại vì lạ phòng, từ bé tới giờ, chưa bao giờ tôi ngủ ở đây. Tôi qua phòng mình và đánh thức Jenny dậy, hôm nay không phải đi học, đáng lẽ để em ngủ đến bao giờ em muốn, nhưng tôi cũng có chút việc phải đi.

- Em cảm thấy thế nào rồi, Jenny?

- Em không sao, hoàn toàn bình phục rồi.

- Ừ vậy được rồi, chị lo là em vẫn còn đau.

- Em không sao đâu mà, ừm… bố mẹ chị đâu? Em ở đây từ chiều hôm qua tới giờ mà vẫn không thấy hai bác đâu cả.

- Bố mẹ chị đi công tác chưa về. – Tôi nói dối.

- Bố mẹ chị chắc thường xuyên đi công tác lắm hả? Vậy chị ở nhà một mình chắc buồn lắm phải không?

- Cũng không có gì, chị quen rồi… ừm… em chuẩn bị dậy đi, chị lấy đồ ăn sáng cho.

Tôi nói rồi đứng dậy. Không biết Jenny có cảm thấy thế nào không khi thấy đồ ăn sáng nay lại là mì gói, tối hôm qua tôi đã tiếp đãi cô bé món này rồi.

- Khoan đã!

Jenny kéo tôi ngồi xuống giường, và… hôn lên môi tôi. Quá bất ngờ trước những gì cô bé đang làm, tôi ngồi yên một chỗ, và cứ ngồi yên như thế.

- Chị Michelle, em yêu chị!

Sau lời tỏ tình ấy, Jenny kể với tôi rất nhiều. Em nói rằng em đã yêu tôi ngay từ lần đầu gặp gỡ. Em nói rằng em yêu mái tóc đen, dài thướt tha của tôi, em yêu đôi mắt xanh, đôi môi mềm mại, làn da trắng mịn, dáng người thon thả của tôi, yêu tất cả những gì thuộc về tôi. Những câu nói đùa vô thưởng vô phạt của tôi cũng có thể làm cho em cười phá lên. Sự quan tâm nhiệt tình, sự chăm sóc ân cần của tôi làm em cảm thấy hạnh phúc. Và mỗi lần thấy bóng dáng tôi, trong lòng em lại tràn ngập cảm giác yên bình. Nhưng còn tôi, tôi phải nói với em sao đây? Tôi cũng quý em lắm, tôi cũng thích được ở bên cạnh em lắm, nhưng tôi không yêu em!

- Jenny này, có một điều chị phải nói. Xin lỗi em… chị… ừm… chị không thể…

- Không sao đâu! Em cũng chẳng dám tơ tưởng gì. Chị Michelle là hotgirl ở trường mình, còn em chỉ là một con bé xấu xí, chị và em đâu có hợp nhau, phải không?

Jenny nói, và cười rất tươi với tôi, nụ cười của em bây giờ, tại sao lại khiến tôi cảm thấy khó chịu thế này?

- Jenny, em đừng nghĩ vậy, không phải vậy đâu! Em là một cô bé rất đáng yêu, chị cũng thích em lắm, nhưng mà… chúng ta không thể, bởi vì… cũng như em… bởi vì… chị là con gái!

“Bởi vì… chị là con gái”, tôi nói, và liền sau đó, tôi nhận ra đó là một lí do cực kì ngu xuẩn, lí do ngớ ngẩn nhất trong đời mà tôi có thể nghĩ ra được.

- Được rồi, em không sao đâu. Chị đừng bận tâm, em… em đã từng bị đánh đập nhiều rồi, kể cả bị rạch vào tay nữa… nhưng em… em vẫn chịu được, thế này thì có sá gì.

Tôi biết những lời nói của em là nói dối. Em bị kẻ khác đánh, em vẫn luôn tươi cười hớn hở, còn bây giờ, dù rất cố gắng, em cũng không thể che giấu được hai hàng nước mắt đang lăn trên má mình. Còn tôi, thật vô dụng, tôi chỉ có thể ngồi đó trơ mắt ra nhìn, mà không thể nói gì an ủi em, không thể làm gì giúp cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com