TruyenHHH.com

Bhtt Than Hon Som Chieu Nhuoc Hoa Tu Thu

Một quả trái cây, khiến nàng quải niệm mười mấy năm.

Minh Tô cũng thật đủ giảo hoạt.

Nửa tháng cấm túc, thực nhanh đã trôi qua.

Ngày giải cấm túc, hậu cung các phi tần tiến đến thỉnh an.

Nói là thỉnh an, nhưng mọi người đều biết, các phi tần cũng tồn ý thử.

Hoàng đế năm nay hơn bốn mươi sáu, dưới gối hoàng tử có năm vị, năm vị hoàng tử không ai là nhi tử của chính thê. Như vậy, hoàng trưởng tử liền chiếm lễ pháp đại nghĩa, cao hơn bốn vị hoàng tử còn lại một bậc. Đáng tiếc hoàng trưởng tử mẫu gia hèn mọn, với hắn không hề giúp ích, mà tự thân hắn cũng tính tình mềm mại, không được hoàng đế coi trọng.

Trừ hoàng trưởng tử, còn có tam hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử, cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử tuổi nhỏ, nay bất quá chỉ hai tuổi, khó cùng bốn vị huynh trưởng tranh chấp, trong ba vị tam hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử có tam hoàng tử do Đức phi sở sinh cùng ngũ hoàng tử do Hiền phi sở sinh thanh danh cao nhất, được người kỳ vọng nhất.

Nhưng bất luận bọn họ phát triển thế nào, luận danh phận, đều kém hoàng trưởng tử một bậc.

Vì thế hậu vị trống năm năm, cuối cùng rơi vào người nào tay liền trở nên quan trọng. Đức phi cùng Hiền phi vì hậu vị tranh đấu không ngừng, đều muốn vào vị trí chủ vị hậu cung, làm cho nhi tử dùng thân phận nhi tử của chính thê, danh chính ngôn thuận mà lên làm Thái Tử.

Mấy năm nay, trong cung ngoài cung cũng đều nhìn chằm chằm Nhân Minh Điện, toàn bộ đều cho rằng hậu vị nếu không thuộc về Đức phi thì chính là Hiền phi. Cũng là xem bệ hạ xem trọng vị hoàng tử nào, mẫu phi của vị hoàng tử đó liền có thể trở thành hoàng hậu. Cũng là xem bệ hạ vừa ý vị phi tử nào, hài tử của vị phi tử đó liền có thể trở thành Đông Cung.

Giữa mẫu cùng tử, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Tranh đấu cũng ngày càng kịch liệt.

Thẳng đến đầu năm, hoàng đế đột nhiên hạ chiếu, sắc lập tiền Quốc Tử Giám tế tửu chi nữ Đường Ngọc làm hoàng hậu.

Không phải Đức phi, cũng không phải Hiền phi.

Mọi người đều trở tay không kịp, vô cùng ngoài ý muốn, không khỏi đều đợi xem một cái tân hoàng hậu này đến tột cùng là ai.

Ai ngờ, hoàng hậu vừa vào cung đó là cấm túc.

Các phi tần không thiếu được tràng chê cười, nói vài câu tiểu môn tiểu hộ chính là không lên được mặt bàn, ngày tân hôn liền chọc giận bệ hạ. Nhưng chế giễu thì chế giễu, sự tò mò của mọi người đối hoàng hậu một chút cũng không giảm.

Nửa tháng thời gian vừa đến, các phi tần liền chiếu lệ thường tiến đến vấn an.

Vân Tang lo lắng hoàng hậu khẩn trương, lúc trang điểm ở bên cạnh nói không ít sở thích của vài vị phi tần địa vị cao.

Trịnh Mật nghe, phát giác cao phi tần địa vị cao trong cung vẫn là vài vị ấy. Nghĩ đến cũng phải, hậu cung vị thứ hữu hạn, hoàng đế rốt cuộc đã bốn mươi sáu, tại vị ba mươi bảy năm, lục tục mà sắc phong, vị thứ sớm đã đầy, mỹ nhân mới vào dù được sủng ái, cũng chỉ có thể trước chịu đựng phía dưới.

"Hôm nay là toàn cung bái kiến, trận trượng không nhỏ, nương nương hết sức trấn tĩnh, sau khi họ bái kiến xong, có thể có cơ hội nói cũng không nhiều lắm." Vân Tang nhẹ giọng trấn an.

Trịnh Mật nhận hảo ý của nàng.

"Đa tạ cô cô chỉ điểm." Trong cung nữ quan chức cao, cung nữ là phải tôn xưng một tiếng "cô cô", hoàng tử các công chúa tuổi nhỏ, ở chung với các chủ tử đến thân thiết, ngầm cũng sẽ gọi một tiếng cô cô.

Vân Tang sợ hãi, vội hành lễ:

"Đây là việc trong phận sự của nô tỳ."

Trịnh Mật cười cười, nào có cái gì trong phận sự ngoài phận sự, bất quá là khác biệt dụng tâm hay không dụng tâm thôi.

Đối nàng tốt, nàng đều sẽ nhớ rõ.

Bái kiến bắt đầu, quả thực như lời Vân Tang, cơ hội có thể mở miệng không nhiều lắm. Trong đại điện mênh mông đều là người, phi tần địa vị cao trang điểm đến trang trọng khéo léo, ở trong điện có ghế ngồi, vị thấp chút thì mỗi người hoa hòe lộng lẫy, đứng ở ngoài điện xin đợi triệu kiến.

Trịnh Mật nhìn qua một đám người, Đức phi Hiền phi tôn quý nhất, thần thái tự nhiên có chút căng kiêu, lời nói với nhau mang theo sắc bén, đối hoàng hậu cũng chỉ trên mặt tôn trọng thôi.

Đa số người đều là tới xem náo nhiệt, đối hoàng hậu không thể nói có bao nhiêu cung kính, nhưng có cung quy áp, cũng không dám làm càn.

Hoàng đế tuổi cao, phi tần địa vị cao đa phần cũng không tuổi trẻ, số tuổi có, khí thế trên người cũng dưỡng thành, tương đối mà nói, với số tuổi Trịnh Mật, chỉ có thể nói là non nớt ngây ngô.

Chỉ là nàng cũng không thèm bận tâm, vẫn tinh tế lưu ý thần sắc ngôn ngữ của các phi tần.

Thẳng đến khi thấy được Thục phi.

"Thần thiếp bái kiến hoàng hậu, hoàng hậu thiên tuế." Thục phi cúi lạy trong điện.

Toàn điện yên lặng.

Nếu nói Đức phi cùng Hiền phi tôn quý nhất bởi vì các nàng ngày sau có khả năng sẽ trở thành Thái Hậu, vậy Thục phi đó là phi tần đắc thế nhất hiện giờ, Tín Quốc công chúa ở tiền triều so với bất cứ vị hoàng tử nào đều đắc thế.

Thục phi nằm trên mặt đất, thấy không rõ khuôn mặt. Nhưng Trịnh Mật gặp qua nàng vài lần, nàng nhớ rõ Minh Tô tướng mạo rất giống mẫu thân của nàng.

"Miễn lễ." Trịnh Mật nói.

"Tạ nương nương." Thục phi đỡ tay cung nữ đứng lên.

Trịnh Mật thấy rõ dung mạo của nàng, thế nhưng không quá nhiều thay đổi so với rất nhiều năm trước khi nàng mới gặp, chỉ là càng nhiều vài phần thanh vận, vài phần đạm nhiên cùng vài phần nội liễm.

Ánh mắt của Thục phi quét một vòng quanh điện, như là đang đánh giá mọi người, lại giống như không phải, ánh mắt nàng có chút sâu thẳm, tựa như đang nhìn thứ gì đó xa xăm, dường như không phải đang nhìn người, mà là nhìn bày biện trong điện.

Trịnh Mật không để tâm, Thục phi nương nương vẫn luôn là vị đặc thù nhất trong cung, từ trước nàng liền không thích cùng người lui tới, giống như cái gì đều không bỏ trong lòng, duy độc khi đang dạy dỗ Minh Tô, nghiêm khắc đến gần như khắc nghiệt.

Nàng nhớ rõ có một hồi, Minh Tô cùng nàng chơi đùa trong điện của cô mẫu, vì tận hứng, đã quên canh giờ, trở về chậm, viết thiếu một trang chữ. Nàng cho rằng không quan trọng, dù sao các hoàng tử đọc sách, mỗi năm còn có mấy ngày nghỉ ngơi, mà Minh Tô là quanh năm không ngừng, chăm chỉ như thế, mấy năm mới viết thiếu một trang, lại có cái gì quan trọng.

Ai ngờ, ngày ấy, Thục phi vừa lúc kiểm tra việc học của Minh Tô, phát hiện, phạt nàng ở trong đình quỳ đến nửa đêm.

Minh Tô bị lạnh, ngày hôm sau liền bị bệnh.

Cô mẫu mang theo nàng đến thăm, Minh Tô sốt đến mơ mơ màng màng, còn muốn giãy giụa đứng lên hành lễ, bị nàng ấn ở trên giường. Nàng thực áy náy, nếu không phải nàng cùng Minh Tô chơi quá lâu, Minh Tô cũng sẽ không bị phạt, lại có chút oán trách Thục phi nương nương quá mức khắc nghiệt.

Cô mẫu đau lòng nàng ấy, tự mình đút nàng ấy dùng dược, lại an ủi nàng ấy:

"Mẫu phi con kỳ vọng rất cao vào con, khó tránh khỏi nghiêm khắc, con không nên trách nàng."

Minh Tô dùng thuốc, tình trạng tốt hơn một chút, nghe xong lời này, gật gật đầu:

"Nhi thần hiểu rõ." Môi nàng có chút khô khốc, gương mặt nóng đến đỏ bừng, nhưng cặp mắt kia lại luôn sáng ngời trước sau như một.

"Mẫu phi nói, ta trước mắt còn nhỏ, phải chăm chỉ nỗ lực hơn người thường, như thế sau này lớn lên, ta mới có thể có nhiều lựa chọn hơn, làm được chuyện người thường không thể làm."

Nàng năm ấy mười ba tuổi, nhưng hành sự tác phong đã là không thể dùng một hài tử để hình dung.

"Ta có rất nhiều việc muốn làm, bất quá quan trọng nhất là tương lai, ta phải bảo vệ mẫu phi, bảo hộ mẫu hậu." Minh Tô nói chuyện, hai lúm đồng tiền trên má liền lộ ra, nàng đem ánh mắt chuyển đến trên người nàng ấy.

"Còn có ngươi," Minh Tô mặt vốn là hồng, nhưng khi nàng nói ra ba chữ này, Trịnh Mật có chút phân không rõ, trên mặt nàng hồng là nóng lên hồng, hay là ngượng ngùng, chỉ nghe nàng mang theo chút khẩn trương hỏi.

"Ngươi có muốn ta bảo hộ không?"

Ngữ khí cũng cấp bách hơn vài phần so với khi nãy, không khỏi cũng khiến nàng bị hỏi đến đỏ bừng mặt.

"Không cần."

Nàng nhớ rõ nàng nói xong hai chữ này, ánh sáng trong mắt Minh Tô đều ảm đạm xuống, nàng cố nén cười, nói:

"Ta lớn hơn ngươi năm tuổi, nên là ta bảo hộ ngươi, chăm sóc ngươi."

Trịnh Mật suýt nữa ngay trước một điện phi tần lộ ra ý cười. Ngày hôm sau bệnh của Minh Tô đã tốt hơn, còn đem việc học bị trì hoãn đều bù đắp đầy đủ, so với trước càng thêm cần cù, dẫn tới hoàng đế đều đến hỏi, cười nàng như là hài tử nhà nghèo, gánh trọng trách trọng chấn gia nghiệp, không muốn sống mà chăm học khổ đọc, ngóng trong xuất đầu.

Hiện giờ, nàng thật sự xuất đầu.

Trịnh Mật có chút vui mừng, lại có chút chua xót.

Hậu cung bái kiến xong, đã là quá ngọ. Người nhiều như vậy, mặc dù có người muốn làm gì, cũng sẽ không làm ngay trước mặt mọi người. Cho nên một buổi sáng, lại là thuận thuận lợi lợi.

Các phi tần cáo lui, Thục phi dừng ở cuối cùng.

Trịnh Mật cho rằng nàng có gì muốn nói, liền ngồi ở thượng vị chưa đứng dậy. Nhưng Thục phi chỉ là ngồi một chút, uống ngụm trà, nhìn chung trà trong tay cùng bậc thang điện trước một lát, liền hành lễ cáo lui.

Mọi người vừa đi, Nhân Minh Điện trái lại trở nên rộng rãi rất nhiều. Các cung nhân đều tựa làm xong một chuyện lớn, trên mặt đều có chút rời rạc. Vân Tang răn dạy hai câu, mọi người mới thu liễm lơi lỏng, đánh tinh thần lên.

Trịnh Mật ở bên nhìn, lệnh trù phòng chuẩn bị chè đậu xanh cùng điểm tâm, phân ban mọi người, để cho bọn họ giải nhiệt.

Đây là niềm vui ngoài ý muốn, cung nhân toàn tới tạ ơn nương nương ban thưởng, nhất thời, trong cung hoàng hậu hoà thuận vui vẻ, giữa chủ tớ vốn xa lạ trái lại gần không ít.

Dùng xong ngọ thiện, Trịnh Mật nghỉ ngơi một lát, đến giờ Mùi, Trịnh Mật đứng dậy, phân phó phía dưới chuẩn bị xiêm y trang trọng chút.

"Nương nương là muốn......" Vân Tang lộ vẻ lo lắng.

Trịnh Mật nói:

"Cấm túc giải, tất nhiên là phải hướng bệ hạ thỉnh tội tạ ơn."

Vốn buổi sáng nên đi, chỉ là hạp cung triều bái là đại sự, lúc này mới trì hoãn đến tận đây.

Vân Tang tự nhiên sẽ hiểu, chỉ là đêm đó Đế Hậu ầm ĩ lớn như vậy, đến nỗi đại hôn giờ lành cũng không thể khiến bệ hạ khoan dung, không màng thể diện của nương nương mà trọng phạt. Hôm nay thỉnh tội, nếu là không tốt, những ngày về sau, chỉ sợ cũng gian nan.

Mấy ngày ở chung, trái lại cũng có chút tình cảm, Vân Tang vẫy lui cung nữ, tự thân thay y phục cho hoàng hậu, lại vì hoàng hậu sơ trang, sai người nâng phượng liễn tới.

Canh giờ này, trời rất nóng, cung nhân nâng liễn chọn chỗ râm mát mà đi, một đường tiếng ve du dương, thanh phong lướt nhẹ.

Trịnh Mật suy tư như thế nào thỉnh tội. Muốn dừng chân trong cung, quan trọng nhất vẫn là hoàng đế. Nàng không cần hoàng đế sủng hạnh thế nào, ngôi vị hoàng hậu vốn chính là một lá bùa hộ mệnh, vài vị hoàng tử tranh chấp, hậu vị là mấu chốt, mà nay hậu vị có người được chọn, bọn họ tuy bất mãn nhưng cũng tuyệt sẽ không dễ dàng ra tay khó xử, đến cuối cùng làm một chiếc áo hỉ cho người khác.

Nàng chỉ cần hoàng đế xem như không có người như nàng, không coi trọng, không làm khó là được.

Như thế, trước phải lau sạch tranh chấp ngày đại hôn ấy, nếu không hoàng đế ghi hận trong lòng, ngày sau, có rất nhiều khó xử.

----

Tử Thần Điện cùng Nhân Minh Điện không xa, đi qua một cái cung đạo, rẽ qua vài toà cung điện là đến.

Ngoài điện hai sườn cấm quân san sát, tự cao cao bậc thang, một đường kéo dài xuống dưới, mỗi cách hai bước, đó là một thị vệ người mặc giáp trụ, bội đao cầm thương. Ngoài cửa điện đứng ba người hoạn quan, chờ bên trong phân phó.

Trịnh Mật đỡ tay Vân Tang, đi đến ngoài cửa điện, các hoạn quan thấy nàng, vội hạ bái hành lễ.

"Bệ hạ nhưng ở trong điện?" Trịnh Mật hỏi.

Dẫn đầu là một người tên Triệu Lương, là đại thái giám bên người hoàng đế, hầu hạ hoàng đế hơn ba mươi năm, rất được trọng dụng, lúc này hắn cười làm lành tiến đến, cong thân, cung kính nói:

"Nương nương dung bẩm, bệ hạ đang bận, không gặp người, nương nương tạm thời trở về đi."

Không gặp người, đó là không gặp nàng. Là biết nàng hôm nay tất sẽ đến thỉnh tội, cố ý hạ lệnh.

Trịnh Mật duy trì đoan trang, nói:

"Như thế, bản cung liền tại nơi đây chờ bệ hạ bận xong, bớt chút thì giờ triệu kiến."

Triệu Lương khuyên hai câu, thấy khuyên không động, chỉ phải nói:

"Trời nóng, nơi này quá nắng, tiểu nhân bày ghế, nương nương đến dưới hiên chờ, cũng như nhau."

Hắn dứt lời, lập tức sai người đi làm.

Trịnh Mật chưa từng ngồi, vẫn chờ ở ngoài điện, lại cân nhắc thái độ của Triệu Lương. Triệu Lương là nội thị đắc dụng nhất trước mặt hoàng đế, tự nhiên biết hoàng đế tâm ý nhất, hắn khách khí như thế , có thể thấy được hoàng đế cũng không phẫn nộ mức nào.

Đã không phẫn nộ, vì sao đêm tân hôn liền hạ trọng phạt, không cho hoàng hậu một tia thể diện?

Nàng một mặt suy nghĩ một mặt chờ, khí trời thực sự có chút nóng, tiểu sam bên tron rất mau liền mướt mồ hôi.

Trịnh Mật chịu không nổi nóng, sau nửa canh giờ, đôi mắt đã có chút hoa. Chỉ là giả vờ phải làm cho giống, đợi cũng đã đợi, cũng không tiện bỏ dở nửa chừng.

Lại qua nửa canh giờ, Trịnh Mật đỡ tay Vân Tang, thân mình hơi hơi lay động, Vân Tang lo lắng, nhỏ giọng phân phó cung nữ phía sau, lệnh nàng đi lấy ly trà lạnh tới.

Đang lúc này, kẽo kẹt một tiếng, cửa điện từ bên trong mở ra.

Trịnh Mật trong lòng buông lỏng, giương mắt nhìn lên, bên trong đi ra một người. Trịnh Mật nghĩ, nàng có phải bị phơi ra ảo giác không, nàng tựa hồ nhìn thấy Minh Tô.

Minh Tô cao hơn nàng một chút, tướng mạo cũng có rất ít thay đổi, càng thêm điệt lệ động lòng người, cũng càng quang mang vạn trượng, nàng khóe mắt hơi nâng lên, bên môi mang theo chút ý cười, tùy ý trương dương, tự trong điện chậm rãi đi ra.

Vân Tang đột nhiên hít vào một hơi, khó hiểu mà nhìn về phía hoàng hậu, nương nương bỗng nhiên dùng sức, siết tay nàng thật đau.

Minh Tô dư quang quét thấy người đứng ngoài cửa điện, rất lạ mặt, chưa bao giờ gặp qua. Nàng thoáng nhìn phượng thoa bộ diêu trên tóc người đó, cùng hoa văn trên y phục, đoán được người đó là vị hoàng hậu vừa vào cung liền bị cấm túc.

Trịnh Mật chỉ lo nhìn nàng, nhìn đến đôi mắt đều luyến tiếc chớp một chút, e sợ chỉ là ảo giác, e sợ chỉ cần vừa chớp mắt, Minh Tô liền tiêu thất. Nàng ngơ ngẩn mà nhìn, bên tai truyền đến thanh âm cung kính mang cười của Triệu Lương.

"Tín Quốc điện hạ phải đi?"

Minh Tô không chút để ý nói:

"Bồi phụ hoàng hai trận cờ, thua thất bại thảm hại, lại không đi, liền phải bị phụ hoàng chê cười."

Thanh âm cũng rất êm tai. Trịnh Mật nghĩ, thanh thấu, ưu nhã, vẫn dễ nghe y như lúc trước.

Minh Tô nhìn về phía nàng, Triệu Lương hiểu ý, cười nói:

"Đây là hoàng hậu nương nương, điện hạ mau tới bái kiến đi."

Minh Tô đi đến.

Trịnh Mật khẩn trương, banh thẳng thân mình, chăm chú mà nhìn nàng đến gần, ngay sau đó, nàng liền nghe được Minh Tô nhẹ nhàng mà hướng nàng hành lễ.

"Nhi thần tham kiến nương nương."

Nhi thần?

Nghe tự xưng như thế, Trịnh Mật vẻ mặt khó hiểu, lập tức bừng tỉnh, ngơ ngẩn mà nhìn Minh Tô, trong lòng chợt sinh oán trách.

Người này trong miệng tự xưng nhi thần, hành lễ eo cũng chưa cong xuống, vừa thấy liền chỉ như một người qua đường. Trịnh Mật lại có rất rất nhiều điều muốn nói, có tốt, có xấu, có tưởng niệm, có oán trách, từng câu đều muốn nói rõ cùng Minh Tô.

Minh Tô cong hồi lâu thân, cũng không nghe gọi dậy, nàng không khỏi kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lại.

Đôi mắt này, bướng bỉnh, sáng ngời, cao hứng, giận dỗi, Trịnh Mật đều gặp qua. Minh Tô còn chưa nói chuyện, chỉ là nhìn nàng, giờ đã khác xưa, cảm xúc của nàng đã không hề dễ dàng biểu lộ. Nhưng Trịnh Mật chỉ là cùng nàng đối diện, liền bị xúc động nhu tình.

Vì thế thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng dưới đáy lòng tụ thành một câu, thân tử danh diệt, núi sông đột biến, ta đã không phải ta, may mắn chính là cố nhân gặp lại, dung nhan như cũ, làm cho sự vướng bận của ta có chỗ thuộc về.

Minh Tô a, đã lâu không gặp.

----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com