Bhtt Thai Duong L
Ngô Hiểu Thanh nhìn lên vầng trăng sáng đôi mắt đượm buồn gượng cười tình yêu của mình đã chết từ lâu rồi còn gì nữa mà yêu thêm ai khác?
"Ngoài nàng ấy ta không thể yêu thêm một ai,nàng ấy là tất cả của ta rồi"
Nguyên công công thở dài ông đã theo Hoàng Thượng từ lúc ngài còn trong bụng mẹ chứng kiến sự lớn lên của Hoàng Thượng ông là người hiểu rõ ngài hơn ai khác ông biết Nguyễn Vũ là người mà Ngô Hiểu Thanh yêu nhất ông biết Nguyễn Vũ từ lâu đã được Ngô Hiểu Thanh coi là mặt trời của mình từ ngày mà Nguyễn Vũ hi sinh vì đỡ mũi tên của sát thủ ám sát Hoàng Thượng thì ngài đã mất đi mặt trời của mình không còn tia nắng âm áp từ mặt trời ngài hoàn toàn khoá mình lại không còn sự kiêu ngạo hay nụ cười trên mặt mình nữa rồi chỉ một sự lạnh lẽo,tối tắm và hận thù.Đã 4 năm trôi qua,Nguyên công công cũng cầu nguyện mong trời sẽ ban cho Hoàng Thượng ông một mặt trời mới bên cạnh hoàng thượng,một trời có thể chiếu những tia nắng ấm áp để trái tim đã bị đóng băng đó mở cửa lần nữa...
Dù là mùa hạ cũng khó tránh khỏi gió đêm lạnh lẽo,đêm tối một thân ảnh đem theo nỗi buồn nặng trĩu cả đôi vai đang tản bộ dọc hồ ở hoa viên với mong muốn buông bỏ những nỗi buồn đó chìm sâu xuống đáy hồ hoa viênThanh Vương điện là nơi ở của Vua,Ngô Hiểu Thanh lòng nhung nhớ về Nguyễn Vũ chất chứa bao nỗi buồn muốn nó chìm sâu vào đáy hồ nên đêm không thể ngủ được mới ra ngoài hoa viên tản bộNữ Vương của Ngô Tự quốc từ lâu đã nổi danh với thắng lới đánh tan giặc ngoại xâm kèm với đó là một danh hiệu còn nổi tiếng,nhiều người biết hơn nữa đó là "Sắc Đẹp Ngô Tự Quốc" đúng vậy Ngô Hiểu Thanh dáng người tao nhã,cao ráo,da trắng như tuyết,đôi mắt tam bạch kết hợp với siren eyes nhưng lại vẫn có thể thấy được sự ôn nhu nhẹ nhàng trong đó,mũi thì cao sắc sảo toát ra vẻ thanh cao đôi môi đỏ hồng,xương quai hàm gốc cạnh,dù ngài chỉ mặc một chiếc áo lụa trắng bình thường cũng làm nên nét đẹp nghiên nước nghiêng thành.Có câu người đẹp vì lụa nhưng ở đây lụa đẹp vì Ngô Hiểu Thanh."Aiss,hoàng cung gì mà rộng lớn vậy?Ta vốn chỉ muốn tản bộ chút vì không ngủ được mà giờ đã lạc rồi!"Giang Mộ Kiều là một trong các sĩ tử đi thi trạng nguyên nàng là cháu của Ngự sử đại phu Giang Nguyên Sơn"A!hình như đằng kia có người kìa may quá để lại hỏi đường thử xem"nàng từ xa nhìn thấy bóng hình của Ngô Hiểu Thanh đang tản bộ ở hoa viên liền chạy lại với mong người kia có thể giúp mình về nơi các sĩ tử ở"Tỷ tỷ xinh đẹp,tỷ tỷ có thể cho ta hỏi đường về phủ Kim Ly được không?"Ngô Hiểu Thanh lúc này giật mình quay người câu mày nhìn sang Giang Mộ Kiều tự hỏi nàng là ai mà lại lạc vào Thanh Vương điện-"Ngươi là?"Giang Mộ Kiều thấy cô đang nghi hoặc nhìn nàng liền vội giải thích-"Ta là Giang Mộ Kiều một trong các sĩ tử đi thi trạng nguyên vừa vào cung chiều đây"Ngô Hiểu Thanh buông lỏng thở dài lẩm nhẩm -"Nhanh vậy sao mới đây thôi mà họ đã đưa các sĩ tử đã vào cung chuẩn bị cho kỳ thi rồi.Sắp tới lại công việc lại nhiều thêm rồi!"Giang Mộ Kiều mặt đầy khó hiểu nhìn Ngô Hiểu Thanh vì cô chỉ lẩm nhẩm,nàng chỉ nghe loáng thoáng vài chữ nên tò mò muốn biết cô đang nói gì-"Tỷ đang nói gì vậy?"Ngô Hiểu Thanh quay sang nhìn vào Giang Mộ Kiều đêm tối chỉ còn ánh sáng của trăng và lòng đèn củ hai người phản phất mập mờ,ánh vàng toả ra chiếu vào Giang Mộ Kiều khiến Ngô Hiểu Thanh nhìn rõ đôi mắt doe eyes đầy sự ngây thơ của nàng Ngô Hiểu Thanh như chìm vào đôi mắt ấy thẫn thờ vài giây.Giang Mộ kiều thấy Ngô Hiểu Thanh hồi lâu không động đậy gì nên dơ tay lên búng tay trước mắt cô kêu-"Nè nè tỷ tỷ,tỷ có sao không vậy?"Ngô Hiểu Thanh giật mình với hành động này rồi sau đó lại phì cười vì trước giờ chưa ai dám làm vậy với hoàng đế cả-"Đêm tối lạnh lẽo cớ sao cô nương lại lạc sang đây?""Đêm ta không ngủ được vì lo cho kỳ thi vốn định tản bộ chút cho khuây khỏa nhưng nào ngờ lại bị lạc.Thế còn tỷ sao đêm hôm vẫn ở đây?""Ta cũng không ngủ được nên ra ngoài tản bộ""Vậy tỷ cũng bị lạc hả?""Không ta nhớ rất rõ đường trong hoàng cung""Tỷ là cung nữ trong đây sao nhìn tỷ đẹp quá!"Giang Mộ Kiều sau vài ba câu nói chuyện với Ngô Hiểu Thanh nàng đã bị hớp hồn bởi chất giọng ôn nhu cùng vẻ đẹp của cô"Ta ư không hẳn nhưng tuỳ người thôi"Giang Mộ Kiều đầy khó hiểu hỏi-"Sao lại tuỳ ta?" Đáp lại Ngô Hiểu Thanh chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng "Tỷ,tỷ thật bí ẩn""Được rồi,ngươi hãy tiến về phía Bắc sẽ thấy một cái cổng hai bên để tượng sư tử ra khỏi đó rẽ phải đi thẳng sẽ thấy một đoàn lính tuần tra cứ hỏi họ sẽ chỉ tiếp"Giang Mộ Kiều vẫn còn muốn nói chuyện tiếp nhưng không biết mở lời như nào để kéo dài cuộc trò chuyện nên chỉ đành nuối tiếc rời đi-"Ừm,ta cảm ơn tỷ tỷ hẹn gặp lại"Sau khi bóng lưng Giang Mộ Kiều dần khuất Ngô Hiểu Thanh cũng về điện của mình-"Nguyễn Vũ à,hình như lúc nãy cảm giác đó rất giống với lúc ta ở với nàng nhưng cớ sao ta vẫn không thể quên được nàng vậy Nguyễn Vũ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com