TruyenHHH.com

[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 135: Nghe lén

blinkblink___

Trong vòng một tuần, dư luận trên mạng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Sau khi Weibo chính thức đăng thông báo thay diễn viên, sự việc lập tức được đẩy lên cao trào, chuyện Phác Thái Anh bị thương ở chân không còn là tin đồn, mà đã được xác thực. Mỗi ngày người hâm mộ đều vào Weibo của Phác Thái Anh động viên, hộp thư riêng của Phác Thái Anh bị lấp kín đến muốn nổ tung. Cô tắt chức năng tin nhắn riêng, vì thế sau đó bình luận trên Weibo tăng lên gấp bội, bốn trăm nghìn, tám trăm nghìn, một triệu, hai triệu.

Càng ngày càng có nhiều người hâm mộ vào bình luận, dường như họ không còn cách nào khác để giãi bày, chỉ có thể không ngừng vào Weibo "an ủi".

Tất nhiên Phác Thái Anh cũng đọc được những lời an ủi này.

Tuần này, những lúc rảnh rỗi cô sẽ lướt Weibo, đọc được thông báo đổi diễn viên của đoàn phim, cô nhìn chằm chằm dòng nữ chính Liễu Ngọc Dao và nữ phụ Mạc Ninh Hoan thật lâu, nhớ lại khi mình vừa nhận được vai diễn này đã phấn khởi thế nào.

Thoáng như mới hôm qua, còn rõ mồn một ngay trước mắt.

Cô nhận được tất cả sự quan tâm nhiệt tình của người hâm mộ, thế nhưng không có cách nào để đáp lại họ. Bạch Vũ Đường nói với cô chuyện này nhất định phải xử lý nguội, đợi nhiệt từ từ biến mất mới được, hiện giờ sức nóng như muốn nổ tung, phải đợi có tin lớn vượt qua, lúc này nếu cô lên tiếng sẽ chỉ như thêm dầu vào lửa, lập tức bùng lên.

Vậy nên cô không đăng gì lên Weibo, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ thấy được các fans nhiệt tình kêu gọi.

Đương nhiên cũng có ngôn luận tiêu cực, rất nhiều bình luận được đăng lên có nội dung "Thái Anh bị báo ứng", "Thái Anh là đồ bê đê, đúng lúc ngã què chân đừng đóng phim nữa", "Thái Anh không xứng làm diễn viên", song tất nhiên đều bị người hâm mộ của cô và cộng đồng mạng đè bẹp.

Phác Thái Anh phát hiện sau sự kiện này, nếu đề tài cô là người đồng tính được nhắc đến, thì chắc chắn sẽ kéo về những lời chế giễu. Không phải cô bị chế giễu, mà là đám antifans kia bị chế giễu.

Điều bản thân luôn muốn chứng minh trước kia, cô đã làm được sau khi bị thương.

Cô không thể vui nổi.

Chung Thần vào phòng bệnh liền thấy Phác Thái Anh ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không xao động. Một tuần sau phẫu thuật, bác sĩ kiến nghị nên thường xuyên đẩy cô ra ngoài, nhưng vì thân phận, Phác Thái Anh chưa bao giờ ra khỏi khu điều trị nội trú này. Chung Thần từng tình cờ thấy được cô đang đọc về các viện điều dưỡng trong nước, có lẽ đang tìm nơi thích hợp.

"Thái Anh, ăn hoa quả không?" Chung Thần bê đĩa hoa quả đến, đặt xuống bàn. Phác Thái Anh liếc nhìn, đưa tay lấy một miếng, nghe được Chung Thần hỏi: "Thái Anh, lát nữa muốn ngủ không?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không muốn."

Vừa dứt lời, tivi trong phòng truyền đến âm thanh quen thuộc. Chung Thần nhìn qua, không biết Phác Thái Anh đã bật tivi từ lúc nào, trên màn hình đang chiếu tập bốn của Trái Cây Vui Vẻ.

Ba tập đầu của Trái Cây Vui Vẻ xem như hoàn toàn bùng nổ. Nhưng dựa theo tình hình của Phác Thái Anh, không ít cư dân mạng suy đoán dây có lẽ sẽ là chương trình tạp kỹ cuối cùng của cô. Với tâm thế này, không cần nói cũng hiểu, tập bốn chắc chắn chưa chiếu đã nóng. Thế nhưng giờ đây để Phác Thái Anh xem.

Chung Thần cảm thấy có chút tàn nhẫn.

Trên tivi, Phác Thái Anh đang đứng bên cạnh Diêu Thanh, nụ cười xán lạn, đôi mắt mang ý cười, trên người là bộ trang phục thoải mái cùng giày thể thao, tươi tắn tràn đầy sức sống.

Hoàn toàn tương phản với người đang ngồi trầm lặng trên xe lăn.

Tim Chung Thần nhói lên, cô ấy không chịu nổi sự tương phản rõ ràng này, lập tức đi qua muốn tắt tivi, Phác Thái Anh nói: "Đừng tắt."

"Thái Anh..."

"Để chị xem một lát."

Chung Thần đành gật đầu. Ngoài cửa có tiếng của y tá vọng vào gọi đến quầy lấy thuốc. Chung Thần nói một tiếng với Phác Thái Anh rồi đi theo y tá. Phác Thái Anh ngồi trong phòng bệnh, âm thanh của tivi như được phóng đại vô tận bên tai, phá tan màng nhĩ của cô, khiến cô ngạt thở.

Phác Thái Anh vẫn không chịu được, ra ngoài phòng bệnh.

Lúc này đã là tháng ba, thời tiết ấm lên, hương hoa thoang thoảng, Phác Thái Anh đẩy xe lăn từ từ đi vào vườn hoa dưới bệnh viện, xung quanh đều là bệnh nhân ở đây, còn có mấy em nhỏ mặc áo bệnh nhân chạy qua chạy lại. Phác Thái Anh đội mũ đeo khẩu trang, cũng không bị ai chú ý đến.

Dường như đã lâu không được hít thở không khí trong lành như vậy, Phác Thái Anh đẩy xe lăn đến dưới tàng cây vắng vẻ, xung quanh không có ai, cô tháo khẩu trang, hơi thở hoa cỏ pha lẫn mùi bùn đất nhàn nhạt phả vào mặt. Phác Thái Anh tựa vào xe lăn, nhìn về phương xa, thả nhẹ hơi thở, ánh mắt dịu đi.

Cô hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, không biết việc mình rời đi đã gây ra rối loạn.

Chung Thần hoảng loạn, lúc trở lại phòng bệnh không nhìn thấy Phác Thái Anh, gọi mấy tiếng nhưng đều không có ai đáp lại, liền lập tức lật qua lật lại toàn bộ phòng bệnh hai lần, đều không có, gọi điện thoại, điện thoại của Phác Thái Anh lại đặt trên bàn trà. Chung Thần nắm chặt điện thoại trong tay, linh cảm không tốt lúc trước lại nổi lên trong lòng.

Mấy hôm nay Phác Thái Anh đã gặp rất nhiều người, cũng thu xếp rất nhiều chuyện, như thể đang giao phó hậu sự, chị ấy sẽ không nghĩ quẩn đúng không?

Chung Thần lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, chặn mấy y tá hỏi nhưng đều nhận được câu trả lời là không để ý, hết cách lại chạy lên sân thượng cùng mấy nơi ít có khả năng xuất hiện, vẫn không có, không có, ở đâu cũng không có.

Không thấy bóng dáng của Phác Thái Anh.

Lúc này Chung Thần mới hoảng hốt gọi cho Lạp Lệ Sa, nghẹn ngào nói: "Lạp tổng, không thấy...không thấy Thái Anh."

Nhận được điện thoại, Lạp Lệ Sa lập tức đứng dậy: "Cô nói gì?"

Chung Thần lặp lại, Lạp Lệ Sa cầm chặt điện thoại, gương mặt luôn bình tĩnh trở nên lo lắng, nói: "Tôi lập tức đến ngay."

Trợ lý Tiếu vẫn chưa đi, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lạp Lệ Sa liền hỏi: "Lạp tổng, có chuyện gì ạ?"

"Chuẩn bị xe." Lạp Lệ Sa đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế làm việc: "Đến bệnh viện."

Tiếu Tri Thu nhìn dáng vẻ vội vã của Lạp Lệ Sa, đoán có lẽ Phác Thái Anh đã gặp chuyện. Đúng như dự đoán, đến bệnh viện liền nghe được Chung Thần nói không thấy Phác Thái Anh.

Không thấy, một người sống sờ sờ như vậy, sao có thể không thấy? Không thể mọc cánh bay mất được, liền an ủi Chung Thần: "Đừng cuống, cô cứ nói từ từ, có lẽ cô Phác chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi."

Chung Thần lắc đầu: "Không chắc."

"Không phải thế."

Chung Thần nhìn Lạp Lệ Sa, thoáng do dự, cuối cùng vẫn kể hết toàn bộ, nói chuyện Phác Thái Anh gặp tất cả mọi người cho cô ấy biết, cuối cùng nói: "Tôi cảm thấy có lẽ Thái Anh..."

Gương mặt Lạp Lệ Sa từ từ trầm xuống, ánh mắt nặng trĩu lên tiếng ngắt lời Chung Thần: "Được rồi."

"Tìm người trước."

Lạp Lệ Sa bình tĩnh phân việc: "Trợ lý Chung, cô đi xem camera, trợ lý Tiếu đi xung quanh tìm với tôi."

Nghe được giọng nói của Lạp Lệ Sa, Chung Thần bình tĩnh lại vài phần, nhịp tim cũng không còn hoảng loạn, gật đầu: "Vâng."

Đợi Chung Thần ra khỏi phòng bệnh, Tiếu Tri Thu mới phân tích: "Lạp tổng, tôi cảm thấy cô Phác không giống như đột ngột muốn ra đi, cô xem đồ đạc của cô ấy vẫn ở đây, hơn nữa chân của cô ấy còn chưa lành, ngồi xe lăn..."

"Trợ lý Tiếu." Lạp Lệ Sa thấp giọng ngắt lời cô: "Phiền cô đỡ tôi ngồi xuống."

Tiếu Tri Thu lập tức nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, thấy khuôn mặt của cô ấy tái nhợt, thân mình đứng không vững, cô đưa tay, Lạp Lệ Sa bắt lấy cánh tay cô, mỗi một bước đi, lực trên tay lại mạnh hơn một phần, chậm chạp di chuyển.

Nhìn cô ấy ngồi xuống, Tiếu Tri Thu lập tức rót một cốc nước đưa đến: "Lạp tổng, cô muốn uống không?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Cô đi xung quanh tìm một chút."

"Tôi ngồi một lát liền đến."

Tiếu Tri Thu nhìn đôi tay buông thõng của cô ấy khẽ run, thân mình cũng căng thẳng, vẻ mặt tái nhợt hơn khi nãy, cô không dám nói nhiều, gật đầu: "Vâng, vậy cô nghỉ một lát đi ạ."

Trước khi rời khỏi phòng bệnh, cô vẫn lo lắng nhìn lại, Lạp Lệ Sa đang ngồi dựa vào sô pha, eo vẫn thẳng tắp, chỉ là nếu so với trước kia, đã gầy yếu hơn.

Lạp Lệ Sa nghe được tiếng đóng cửa mới từ từ thở ra, khi vừa nghe lời Chung Thần nói, cô ấy đã lập tức ngạt thở, đủ loại suy đoán đều lóe lên trong đầu, đặc biệt là câu Chung Thần chưa kịp nói, chỉ cần tưởng tượng đã khiến lục phủ ngũ tạng của cô đau đớn.

Hai chân cũng không nghe lời.

Lạp Lệ Sa muốn đi xem camera cùng Chung Thần, nhưng không thể di chuyển, đôi chân này như bị rót chì, làm thế nào cũng không thể cất bước. Sợ Chung Thần biết được sẽ càng rối, Lạp Lệ Sa chỉ có thể đuổi khéo cô ấy đi trước.

Lạp Lệ Sa ngồi trong phòng bệnh thêm vài phút, vỗ vỗ cái chân không nghe lời, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi khu điều trị nội trú liền nhận được điện thoại từ Chung Thần.

Đầu bên kia thở phào: "Lạp tổng, Thái Anh vẫn ở trong bệnh viện."

"Tôi nhìn thấy chị ấy trong camera."

Nỗi thấp thỏm trong lòng Lạp Lệ Sa cũng được thả xuống, khuôn mặt dịu đi không ít, cầm điện thoại trong tay hỏi: "Ở đâu?"

Chung Thần chỉ đại khái đi rồi cúp máy, nói mình lập tức đến.

Lạp Lệ Sa cất điện thoại, đi đến địa điểm cô ấy vừa nói.

Một đường vội vã, trái ngược hẳn so với những bệnh nhân đang đi dạo. Lạp Lệ Sa đi rất vội, áo khoác cũng không mặc, trên người chỉ có áo sơ mi và quần âu già dặn, góc mặt nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng, đi đến đâu cũng khiến người khác không thể bỏ qua.

La Thiên Như sửa lại, chỉ cần là nơi có Lạp Lệ Sa, cô ta luôn có thể nhận ra.

"Lạp tổng."

Tiếng gọi truyền đến từ sau lưng, nghe được giọng nói quen thuộc, Lạp Lệ Sa dừng bước, quay đầu, nhìn thấy La Thiên Như đeo kính râm đội mũ đứng phía sau, mái tóc xoăn dài màu cam xõa trước ngực, có một phần được dấu trong mũ, chân bước trên đôi giày cao gót mười mấy phân, làm dáng người càng thêm yểu điệu.

Cô ta tiến lên hai bước, đứng trước mặt Lạp Lệ Sa, cười nói: "Nghe thư ký nói cô đến bệnh viện, tôi muốn sang đây xem thử, không ngờ lại gặp được cô ở đây."

"Trùng hợp thật." Khi đứng trước Lạp Lệ Sa, cô ta đã mất đi thần thái vốn có, thế nhưng đột nhiên nhìn vào ánh mắt sắc sảo của đối phương, trái tim cô ta vẫn đập mạnh hơn.

"Cô La có chuyện gì?" Lạp Lệ Sa khẽ mở môi mỏng, hỏi.

La Thiên Như nói: "Đương nhiên là muốn nói chuyện với cô về Phác Thái Anh rồi."

Lạp Lệ Sa im lặng không hé môi, chắp hai tay sau lưng: "Thái Anh đã chấm dứt hợp đồng với công ty."

"Tôi biết." La Thiên Như tươi cười: "Hôm nay tôi đến chính là muốn nói với cô, để Phác Thái Anh trở lại công ty, cũng không phải không thể."

"Điều kiện chúng ta nói lần trước, Lạp tổng chưa quên chứ?" Cô ta nói rồi lấy một tấm thẻ phòng từ trong túi xách, đưa cho Lạp Lệ Sa: "Vẫn là chỗ cũ."

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm thẻ phòng, khuôn mặt dần sầm xuống: "Cô La làm thế này là có ý gì?"

La Thiên Như nhún vai: "Lần trước tôi đã nói rất rõ rồi, Lạp tổng cũng có thể nghiêm túc cân nhắc, vậy không chỉ Phác Thái Anh có thể trở lại công ty, Lạp tổng cũng có thể bảo toàn danh tiếng."

"Đúng rồi, hiện giờ cô Phác không còn ở công ty, nếu thật sự bị tung "scandal" thì có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến Kính Âu, nhưng đối với Lạp tổng, ảnh hưởng có lớn hay không, thì cũng không biết được."

Lạp Lệ Sa sầm mặt, nhíu chặt đôi mày lạnh lùng, đè thấp giọng: "Cô La!"

La Thiên Như nhướng mày đi về phía trước, đứng trước mặt Lạp Lệ Sa, nghiêng người lại gần, cười nói: "Coi như Lạp tổng cảm thấy không có vấn đề, vậy cô Phác thì sao?"

"Cô Phác cũng cảm thấy không có vấn đề ư?"

"Scandal này mà bị tung ra, chỉ sợ so với cái chân bị thương của cô ấy, còn kí©h thí©ɧ hơn đấy."

Lạp Lệ Sa nắm chặt hai tay, khuôn mặt cứng đờ. La Thiên Như tươi cười nhét thẻ phòng vào túi áo sơ mi của cô ấy: "Chờ Lạp tổng đại giá."

Tiếng giày cao gót lộp cộp xa dần, Lạp Lệ Sa đứng tại chỗ nhìn bóng lưng La Thiên Như rời đi, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi trong suốt. Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn thẻ phòng trong túi áo, tay phải lấy ra, bẻ đôi. Thẻ còn chưa kịp phát ra tiếng gãy, phía sau đã có âm thanh lạ vang lên. Lạp Lệ Sa quay đầu, nhìn thấy dưới tàng cây phía sau, Phác Thái Anh ngã trên mặt đất, xe lăn nghiêng về một bên, bánh sau xoay tròn trong không khí.

Không biết gió ấm đã mất đi nhiệt độ từ lúc nào, thổi vào người chỉ còn mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Phác Thái Anh bình tĩnh, cô nghiêng người muốn dựng lại xe lăn. Lạp Lệ Sa lập tức đi qua, giúp Phác Thái Anh gỡ cành cây vướng dưới gầm xe lăn, dựng thẳng, sau đó nhìn cô.

Hai người đều không lên tiếng, Phác Thái Anh ngẩng đầu: "Xin lỗi, mình không cố ý nghe lén."

Lạp Lệ Sa nuốt chua xót xuống.

Phác Thái Anh miễn cưỡng mỉm cười: "Mình vừa nhìn thấy hai người là chuẩn bị quay lại rồi, nhưng cái xe lăn này không nghe lời, nó không nghe lời mình."

"Thái Anh."

Phác Thái Anh rũ mắt: "Lệ Sa, mình như bây giờ rất vô dụng phải không?"

Lạp Lệ Sa nghẹn lời, chuẩn bị ôm cô ngồi về xe lăn, bên tai nghe được tiếng nói rất nhẹ rất cạn như tiếng gió thoảng qua: "Mình thật sự không muốn nghe lén hai người nói chuyện, nhưng mình không đi được."

"Lệ Sa, giờ mình không muốn nghe lén cũng không làm được."

Động tác muốn ôm ngừng lại, hai tay Lạp Lệ Sa lửng lơ giữa không trung. Phác Thái Anh thật tàn nhẫn, biết rõ điểm trí mạng của cô ấy ở đâu, một đao đoạt mạng.

Chỉ một câu nói.

Đã khiến cô ấy đau đớn hơn cả chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com