TruyenHHH.com

Bhtt Snh48 Nai Bao Am Duong Nhan Va Thien Su Tieu Thu Cover

"Cái gì?"

"Chuyện là vậy, chị đã tìm thấy nửa kia. Sẽ ở lại nhà đại sư phụ một thời gian, nếu muốn tìm chị thì đến nhà đại sư phụ."

"Alo? Tình huống gì vậy? Này! Hồ học tỷ ~~~~"

Lương Ưu Tú lại lần nữa buồn bực nghe tiếng tút tút trong điện thoại. Tại sao không nói rõ ràng trong điện thoại? Cái gì mà tìm thấy nửa kia, nửa kia là cái quái gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao phải ở nhà Lưu Thù Hiền một thời gian? Lương Ưu Tú lúc nào cũng theo Hồ Hiểu Tuệ thường bị ma quỷ rượt chạy, đã rèn luyện được nội tâm mạnh mẽ, bây giờ lại bị Hồ học tỷ đập tan nát. Học đệ lần thứ hai trong không khí lăn lộn, căn cứ vào tính cách học tỷ, chắc chắc đã có chuyện xảy ra trong vòng vài tiếng trước.

"Ui da, đại sư phụ sao chị lại đánh đầu em?" – Hồ Hiểu Tuệ vẻ mặt vô tội ôm đầu. Bị đánh vào đầu thường xuyên sẽ trở nên ngu ngốc! Hây da, nàng có thông minh hay không cũng là cả một vấn đề nha.

"Ai bảo cô nói năng bậy bạ, cái gì nửa kia!"

"Tiểu sư nói chúng ta là số mệnh an bài một đôi! Nên đại sư phụ sẽ là vợ em. A ~~ sai rồi, em là vợ chị, ủa ~~~ không đúng? Đại sư phụ, chị đừng đánh nữa." – Hồ Hiểu Tuệ đã nói sai cái gì? Hay tại Lưu Thù Hiền thấy chướng mắt nên muốn đánh?

"Cho nên, cô nghe Tiểu Phù giải thích về cái khóa này, liền nhận định như vậy?"

"Đúng a!"

Ngu ngốc! Lưu Phù ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, Hồ Hiểu Tuệ đúng là đầu chứa toàn rơm, hắn thật muốn phanh thây nàng ra. Tình huống này tại sao lại nói đúng, phải nói là "bởi vì em thích chị mới khẳng định chị là một nửa kia", như vậy mới tràn đầy lãng mạn. Cái gì mà được giải thích vì "số mệnh an bài", liền chấp nhận vận mệnh, thật không có tiền đồ, cảm giác không tình nguyện.

Hồ Hiểu Tuệ hoài nghi, thấy Lưu Phù mang vẻ mặt "chỉ tiếc mài sắt không thành kim" nhìn nàng, mình lại nói sai cái gì sao? Vận mệnh an bài, không phải cùng Lưu Thù Hiền rất hữu duyên? Hồ Hiểu Tuệ không biết về mấy chuyện cảm tình, chỉ biết nàng rất yêu thích Lưu Thù Hiền, nhưng nàng không xác định được chỉ là "thích" hay "yêu". Ông trời đã sắp đặt duyên phận các nàng phải ở cùng nhau, Hồ Hiểu Tuệ đã mãn nguyện, cho dù cùng là nữ, nàng cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận số mệnh này.

Chỉ là, lý do Hồ Hiểu Tuệ nói ra thật sự làm Lưu Thù Hiền nổi điên.

Nguyên nhân chỉ vì cái "Khóa Nhân Duyên" này, nên Hồ Hiểu Tuệ mới cảm thấy là chuyện tất nhiên mà chấp nhận mình. Trong lòng Hồ Hiểu Tuệ thật sự không yêu thích mình? Lưu Thù Hiền cảm thấy ngực rất khó chịu, rất muốn tức giận, nhưng lại có một cảm giác thật bất lực. Cái gì mà số mệnh an bài? Nàng mới không thèm cái loại cảm tình không cam tâm tình nguyện, ràng buộc duyên phận với nhau.

"Liên lạc với lão già đáng chết kia cho chị, chị muốn nhanh tháo thứ này ra. Cùng kẻ ngu ngốc dính chặt dù một giây cũng rất khó chịu." – Lưu Thù Hiền lạnh lùng nhìn Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ nắm tay Lưu Thù Hiền có thể cảm nhận được tâm trạng của Lưu Thù Hiền, phẫn nộ, thất vọng. Nàng tiếp nhận rõ ràng tâm tình của Lưu Thù Hiền, thì ra đây là tác dụng của Khóa Nhân Duyên.

Tại sao Lưu Thù Hiền lại phẫn nộ và thất vọng? Bởi vì Lưu Thù Hiền không thích mình? Hồ Hiểu Tuệ cũng thất vọng theo.

"Cha mỗi ngày đều di chuyển nơi ở, em không xác định được vị trí để liên lạc." – Lưu Phù khó xử, tìm người cha đáng kính làm rồi không chịu trách nhiệm kia còn khó hơn lên trời. Trừ khi chính cha chủ động liên lạc với bọn họ.

"Chị mặc kệ đệ dùng cách gì! Chị đã hết kiên nhẫn rồi, không mau giải quyết, đừng trách chị ra tay độc ác."

"Đại sư phụ, em biết chị sẽ không tàn nhẫn như vậy (T_T)..." – Hồ Hiểu Tuệ đang ngây ngô một giây sau liền muốn khóc. Nàng biết Lưu Thù Hiền sẽ làm gì, chặt tay nàng, tháo vòng ra. Chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy tàn nhẫn đầy mùi bạo lực, nhưng ép Lưu Thù Hiền đến đường cùng nàng nhất định sẽ làm!

"Tôi có!"

"Tiểu sư! Cuộc đời của em nằm trong tay anh đó."

"Đừng nghiêm trọng, không nên tùy tiện đem cả đời giao cho người khác. Chị ấy đùa thôi."

"Không đùa!"

" ......~~~"


Lưu Nhàn đóng kín rèm cửa, không cho ánh sáng lọt vào phòng, tắt hết đèn lớn chỉ chừa lại một cây đèn nhỏ trên bàn. Ngồi ngay ngắn trước một cái gương, đèn bàn ánh sáng rất yếu, giống như không có điện, mọi thứ không còn ánh sáng liền trở bên u ám. Gương mặt Lưu Nhàn phản xạ trên gương, rất dọa người, nếu ai vô tình đẩy cửa đi vào, có lẽ sẽ giật mình la hét.

Lưu Nhàn liến nhìn điện thoại di động bên cạnh, vừa đúng 12h. Nàng cầm lấy một cây lược, đặt ở đỉnh đầu từ từ chải xuống. Cả căn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lược chải vào tóc phát ra âm thanh sột soạt, không có bất cứ động tĩnh gì. Lưu Nhàn vừa chải tóc vừa đếm.

Trong gương Lưu Nhàn có chút tiều tụy, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng tóc thì rất đẹp. Cái lược không có bất kỳ trở ngại, chải từ gốc đến ngọn.

"12...13..." – Đếm tới 13, Lưu Nhàn buông lược, ngồi im chờ đợi. Rất lâu, không thấy có gì thay đổi, căn phòng chỉ trở nên yên ắng hơn, nghe được chính hơi thở của mình, cây đèn nhỏ mờ ảo tạo bầu không khí càng thêm tối tăm tĩnh mịch.

"Đúng là gạt người, chị không có khả năng gặp lại em phải không? Hay là em đang oán tránh chị không đủ dũng khí? Nhưng chị rất muốn gặp em, Nhuỵ Nhuỵ! Em có ở nơi này không? Chị rất muốn được nhìn thấy em."

Lưu Nhàn khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống mặt gương. Có lẽ vì tâm trạng quá đau thương, Lưu Nhàn đã quên mất căn phòng chìm trong bóng tối, nếu nhìn lại rất âm u đáng sợ.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng hòa vào tiếng khóc, từng bước tiến lại gần Lưu Nhàn. Lưu Nhàn cảm giác được gì đó, nén khóc quay đầu nhìn, nhưng phía sau chẳng có gì. Dưới ánh đèn yếu ớt, nhìn căn phòng cũng giống như mọi ngày, không có gì thay đổi. Lưu Nhàn quay đầu trở về, nàng nghĩ mình bị ảo giác.

Tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Lưu Nhàn biết có cái gì đó đang đến gần, dừng lại ở sau lưng nàng. Lưu Nhàn thấy toàn bộ sống lưng lạnh ngắt, không dám quay đầu lại nhìn, nhưng không nhịn được liếc vào trong gương. Phản chiếu trong gương ngoài khuôn mặt tiều tụy của Lưu Nhàn, tóc của nàng như đang được ai chậm rãi vén lên. Toàn thân đông cứng, mắt nhìn chằm chằm vào gương, từ trong tóc của nàng có một bàn tay trắng bệch đưa ra.

"A --- ô ---" – Lưu Nhàn sợ hãi muốn thét lên, bàn tay trắng bệch kia tức tốc bịt miệng nàng.

Lưu Nhàn trợn tròn hai mắt nhìn thẳng vào gương, thấy khuôn mặt của chính mình tái nhợt, trên da mặt cảm giác lạnh như băng.

"Em về rồi."

Âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại như có như không, lạnh lẽo xuyên vào khắp cơ thể Lưu Nhàn. Nhưng giọng nói rất quen thuộc, cảm giác sợ hãi cùng ngạc nhiên vui mừng đem nàng nhấn chìm.


"Đại sư phụ, em đút chị ăn." – Hồ Hiểu Tuệ không nhịn nổi khi thấy Lưu Thù Hiền tay trái gắp đồ ăn khó khăn, muốn giúp sư phụ. Nàng thì may mắn, vẫn hoạt động được tay phải.

"Ai muốn ăn nước miếng của cô." – Lưu Thù Hiền vẻ mặt khó khăn, tránh đồ ăn Hồ Hiểu Tuệ gắp.

"Vậy em đổi đôi đũa mới." – Hồ Hiểu Tuệ phát huy nghị lực kiên trì đến cùng. Không thể để "nửa kia" của chính mình đói bụng, hơn nữa đút cho người yêu ăn thật sự rất ấm áp.

"Không cần!" – Lưu Thù Hiền vẫn tránh, được người khác đút ăn không phù hợp với hình tượng cao quý của nàng. Cầu xin Hồ Hiểu Tuệ đừng phá hoại là mừng.

"Được mà, được mà ~~ a ~~~"

"Tiểu Phù đưa ta cái nĩa." – Lưu Thù Hiền không cần đũa vẫn ăn được.

Nhớ đến tối hôm qua, hai người lần đầu tiên dính chặt lấy nhau, làm vệ sinh cá nhân cũng rất phiền phức. Thậm chí muốn thay đồ, thì đồ trên người chỉ có cách xé bỏ mà cởi ra, đồ mặc được chỉ có thể dùng váy ngủ, không phải là phong cách của Lưu Thù Hiền. Sáng sớm! Đánh răng chẳng ai chiều lòng ai, đi nặng cái gì? Nghĩ đến phát ói. Mới ngày đầu, Lưu Thù Hiền cảm giác mình sắp hỏng rồi, nếu Lưu Phù không tìm được cách giải quyết, nàng nhất định đốt trụi căn nhà.

Hồ Hiểu Tuệ chép miệng tiếc rẻ, chỉ là muốn đút Lưu Thù Hiền ăn cơm thôi mà, đâu có gây chuyện sinh sự. Cả hai hoạt động bất tiện, phải giúp đỡ lẫn nhau, Lưu Thù Hiền giống đứa trẻ tính khí thất thường.

"Cô vừa nói gì?" – Lưu Thù Hiền cầm nĩa kề sát Hồ Hiểu Tuệ, hai người họ tâm ý tương thông. Người kia nghĩ gì, người còn lại liền biết được.

"Em không có nói gì!" – Hồ Hiểu Tuệ phản xạ có điều kiện, giơ cao tay cầm đũa, trên đũa còn kẹp một miếng thịt, nhìn rất mắc cười.

Chuông điện thoại đúng lúc reo lên, cứu Hồ Hiểu Tuệ một mạng. Lưu Thù Hiền buông tha Hồ Hiểu Tuệ, nghe điện thoại.

"Được, nửa tiếng sau, tôi sẽ đến." – Lưu Thù Hiền lấy lại bình tĩnh, âm thanh gọn gàng, nhanh chóng chúp điện thoại. Sau đó nhìn Hồ Hiểu Tuệ đang ăn:

"Ăn xong chưa?"

"Khụ..khụ...~ ăn xong rồi!" – Hồ Hiểu Tuệ cố gắng nuốt thức ăn còn trong miệng, định lấy giấy ăn lau sạch miệng. Lưu Thù Hiền liền đứng dậy đi khỏi bàn ăn, Hồ Hiểu Tuệ chỉ còn biết nhìn tha thiết giấy ăn càng lúc càng xa.

"Thượng lộ bình an ~~~~" – Lưu Phù cầm tờ giấy ăn phất tay, ánh mắt có ý "tự cầu đa phúc".

Lưu Thù Hiền nhận được điện thoại, là từ một gia đình nàng từng giúp xem phong thủy. Lần này, không phải xem phong thủy, mà xem giúp con gái của họ. Con gái họ gần đây rất lạ, giống như bị trúng tà, nên mời Lưu Thù Hiền đến nhìn qua.

"Chút nữa cấm nói lung tung."

"Em sẽ không nói lung tung."

Lưu Thù Hiền bấm chuông, rất nhanh liền có người chạy ra mở cửa. Một phụ nữ trung niên, nhìn dáng vẻ bảo dưỡng rất tốt, thấy Lưu Thù Hiền xuất hiện trong camera an ninh giống như gặp được cứu tinh. Vừa mở cửa, nhìn thấy bên cạnh Lưu Thù Hiền có thêm một người, hơi nghi ngờ, vì trước đây Lưu Thù Hiền luôn luôn đi một mình. Lần này dẫn theo người, còn tay trong tay.

Lưu Thù Hiền nhận ra được ánh mắt khác thường kia: "Đây là đệ tử tôi, dẫn cô ấy đến học tập. Cô ấy rất thích bám dính lấy tôi, nên thường nắm chặt tay tôi."

Người phụ nữ biết vị thiên sư xinh đẹp này giao tiếp lạnh nhạt, không tiện hỏi nhiều, sợ chọc giận nàng, vội vàng mời vào trong nhà.

"Người ngồi trên ghế salon chính là con gái tôi, Lưu Nhàn." – Người phụ nữ chỉ cô gái đang ngồi trên ghế sa-lông.

"Cái người đang ôm chị ấy là ai?" – Hồ Hiểu Tuệ buột miệng hỏi.

Người phụ nữ sắc mặt trở nên khó coi, Lưu Thù Hiền cũng đen mặt, đã dặn đừng nói lung tung rồi.

"Trên ghế chỉ có một mình con gái tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com