Bhtt Quan Ruou Trong Ngo Thuy Thao
Thanh Thủy mơ màng tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã 4h chiều, cô ngủ cũng đã vài tiếng rồi.
Bước ra phòng khách gặp dì Hương và An An ngồi sofa vừa xem tivi vừa ăn sữa chua."Con dậy rồi à? Ngọc Thảo nói dì nhắn con là tối nay nàng có hẹn cùng Thùy Tiên các nàng nên sẽ về khuya bảo chúng ta ăn cơm tối rồi nghỉ ngơi trước không cần chờ nàng."
"À dạ, dì Hương để tí con làm cơm cho 2 người nha"
"Con làm?" Dì Hương hơi khó tin nhìn cô gái trẻ trước mặt.
"Dạ, con ở thành phố B là đầu bếp. Dì không chê có thể nếm thử"
"Được được, không ngờ còn trẻ đã giỏi vậy. Dì với An An ngồi chờ cơm nhé"
Thanh Thủy gật đầu cười, tối đó thi triển năng lực làm 1 bàn thức ăn thu mua tâm từ người già đến trẻ nhỏ.
Dì Hương ăn cơm nhiều hơn thường ngày, miệng luôn khen ngon còn cùng nàng trao đổi vài bí quyết nấu ăn. An An thì không nói chuyện, tập trung chuyên môn ăn uống..
.
.
.
.Tại quán rượu "Lesyeuxdenini"."Nào cạn ly" Thùy Tiên nói với các nàng. Bọn họ tối nay đông đủ họp mặt ở Lesyeuxdenini.
"Bảo Ngọc đi công tác có thuận lợi không?" Jay chạm ly hỏi thăm nàng.
"Thuận lợi, có nhiều cảm hứng sáng tác lắm"
"Ủa mà bà chủ Nguyễn, Thùy Tiên bảo cậu mai đi thành phố B à?"
Phương Anh quay qua nhìn Ngọc Thảo hỏi.
"Cậu ấy đi tìm vị kia nhà cậu ấy đấy".
Ngọc Thảo đánh khẽ lên tay Thùy Tiên đang trêu chọc mình, nói "Không, mình định đi nhưng huỷ vé rồi".
"Vì sao?" 4 người kia đồng thanh hỏi.
Ngọc Thảo liếc 4 cái khuôn mặt tò mò đang nhìn như muốn lột trần cô kia, nghĩ nghĩ thôi vẫn nên nói thật kẻo bọn họ lại bắt bẻ thêm.
"Người ta đến đây rồi, nên không cần đi nữa"
Cả 4 người kia kinh ngạc mở to mắt, như nghe được tin chấn động.
"Ồh ngọt ngào quá đi, bà chủ Nguyễn đừng phát cẩu lương nữa" Bảo Ngọc trêu chọc.
"Đến ở bao lâu vậy?" Phương Anh tò mò hỏi.
"Chắc 1 tuần."
"Vậy mấy ngày sau bà chủ Nguyễn có đến đây được không?" Jay hỏi.
"Làm sao lại không đến được"
"Thì ý Jay là cậu đi hẹn hò không có thời gian, mà sao có định dắt ra đây ra mắt bạn bè không nhỉ bà chủ Nguyễn" Thùy Tiên cười nói."Đúng đúng, hình như hẹn hò cũng 4-5 tháng rồi đấy nhé. Cậu làm gì giữ kín vị nhà cậu như giữ của vậy" Bảo Ngọc phụ hoạ theo."Khi nào có dịp đi. Mấy cậu bớt tò mò dùm, mấy lão yêu này!"
"Thành phố A nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ đừng để tụi mình bắt gặp giữa phố nha bà chủ Nguyễn" Phương Anh cười trêu chọc.
"Biết rồi biết rồi, không nói nữa uống đi nha"
Ngọc Thảo giả vờ lảng sang chuyện khác. Cô nghĩ lúc trước đăng ảnh vì 4 người họ không quen thuộc Thanh Thủy quá nên khó nhận ra, bây giờ bị bắt gặp cũng khó nói.....thôi lúc đó liền tính sau vậy. Cô không nghĩ giấu bọn họ nhưng chắc sẽ làm mọi người bất ngờ vì "người đàn ông" họ vẫn nghĩ thật ra là "một cô gái trẻ"!!!.
.
.
.
.
.Ngọc Thảo trở về nhà lúc 11h hơn, hôm nay không ở lại chơi cùng mọi người mà cố ý xin về sớm. Mọi người hiểu ý cũng thả nàng đi.Bước vào phòng khách không thấy ai, Ngọc Thảo nghĩ mọi người đã ngủ liền đi tắm thay đồ trở về phòng mình.Vừa mở cửa, đập vào mắt nàng là hình ảnh 2 con người đang nằm ngủ chiếm gần hết cả cái giường của nàng - Thanh Thủy và Khánh An.Ngọc Thảo bước đến gần, không dám mở đèn chỉ nương theo ánh sáng hắt vào từ cửa sổ nhìn thấy em bé béo nằm phía sau Thanh Thủy, chân ngắn gác lên người ta còn 1 tay cầm bình sữa đã hết 1 tay béo ú ôm qua người Thanh Thủy - trông thiệt sự quá đáng yêu.
Ngọc Thảo tiến lên giường chui vào chăn nằm ở chỗ trống bên cạnh Thanh Thủy."Ngọc Thảo? Về..rồi à?" Thanh Thủy mơ màng tỉnh, thấy bóng người vừa nằm xuống."Ừm, chị vừa về", Ngọc Thảo nằm sát lại chui vào lòng Thanh Thủy ôm lấy em ấy."Đi chơi cùng mọi người vui không? Không uống rượu à, không ngửi thấy mùi trên người chị" Thanh Thủy ôm nàng, liền đưa mặt vào cổ nàng ngửi ngửi, thật sự có nhưng rất ít.
"Có nhưng ít~ nhột" Ngọc Thảo bật cười.
"Suỵt, nhỏ thôi em bé kia vừa ngủ" Thanh Thủy ngẩng đầu đưa tay ngăn lại sợ Ngọc Thảo làm An An thức.
"Vì sao An An ở đây?"
Ngọc Thảo tò mò hỏi, bởi bình thường em bé béo đó luôn bám theo dì Hương trừ khi dì Hương đi vắng mới ngủ cùng nàng, bây giờ thì tự động vào đây nằm ngoan ngoãn.
"Đòi theo em, năn nỉ rất lâu nhìn rất thương nên ẵm theo. Ngủ cũng thật ngoan, em còn ngủ quên trước cả An An".
Thanh Thủy nhỏ giọng giải thích, nhìn Ngọc Thảo gần như thế đã có 4 tháng không gặp nhau, cô lại bận rộn ít dành thời gian cho chị ấy.
Bây giờ dù người ở trước mặt, vẫn không thôi thấy nhớ vô cùng, cô tiến lại sát gần hôn lên trán Ngọc Thảo.
"An An nhớ em như thế, mẹ của An An có nhớ không?" cô lại hôn lên 2 bên má của người trong lòng.
"Nhớ"Ngọc Thảo thành thật trả lời, làm sao lại không nhớ, cô còn định sáng mai bay đến thành phố B thì người này đã đến đây trước. Lúc sáng còn giận dỗi không muốn nói cùng, nhưng bây giờ nhìn thấy Thanh Thủy đã lâu không gặp, giận dỗi linh tinh gì đó ném lại phía sau hết rồi!!
"Em cũng nhớ chị. Ngủ đi, ngủ ngon nha cô Nguyễn"Thanh Thủy nói xong hôn lên môi nàng, chỉnh lại chăn đắp qua ôm lấy Ngọc Thảo cùng ngủ.
"Ngủ ngon Tít" Ngọc Thảo cũng hôn lại người bên gối, tìm cái tư thế thoải mái nhất trong lòng người ta nhắm mắt ngủ.
____
Sáng hôm sau.Ngọc Thảo tỉnh dậy nhìn xung quanh không thấy ai - giường trống trơn, nhìn đồng đã 11h cô ngủ quá ngon. Cô bước đến tủ quần áo lựa đồ xong đi vào toilet tắm rửa thay đồ mới đi ra phòng khách.
Phòng khách không có người, cô đi vào nhà bếp định lấy nước uống thì thấy Thanh Thủy đưa lưng về phía mình đang nấu ăn - Ngọc Thảo ngắm nhìn người nọ lại cảm thấy phía sau của 1 người cũng có thể quyến rũ đến nhường này sao?
"Dậy rồi à? Làm sao đứng đó nhìn em dữ vậy" Thanh Thủy lên tiếng, nhưng không quay đầu lại vẫn chăm chú cắt đồ ăn.
Ngọc Thảo bước lên vòng tay ôm lấy Thanh Thủy, áp mặt lên lưng em ấy - cô nhớ cái cảm giác này chết đi được.
"Dì Hương và An An đâu?"
"Chị quên câu lạc bộ bạn nhỏ và người già của phố có hoạt động du lịch 2 ngày à? Lúc sáng dì Hương và An An ăn sáng xong 8h đã đi chơi rồi"
Thanh Thủy giải thích, lúc sáng em bé nhỏ còn phân vân nên đi không, cô phải dỗ dành nói cứ đi chơi vui đi cô ở nhà đợi mới đồng ý nắm tay dì Hương ra cửa.
"À chị quên mất. Đang làm gì vậy?"
"Làm cơm, cô ngủ tới tận trưa rồi cô Nguyễn"
"Có cần chị phụ không?"
"Cần chị phụ ăn, sắp xong rồi giúp em mang bát đũa ra trước là được"
Ngọc Thảo ngoan ngoãn bắt đầu đi lấy bát đũa ra ngoài sắp xếp bàn ăn. Thanh Thủy cũng nấu xong và bưng đồ ăn ra theo, do có 2 người nên cũng không làm nhiều: 1 món canh, 1 dĩa rau và 2 món mặn.
"Tiểu Vy sao không đi chơi cùng em?" Ngọc Thảo lên tiếng hỏi.
"Cậu ấy bận thi, thi sau em"
"À! Chiều nay muốn đi đâu?"
"Không biết nữa, hình như các nơi ở thành phố A lần trước đã đi hết rồi."
"Buổi chiều đi phố ẩm thực nha?"
"Được ạ"
"Tối muốn ghé quán rượu không? Mời em uống Tequila"
Ngọc Thảo nghĩ mang em ấy đi quán rượu cũng không sao, dù gì thì cô cũng không sợ đám bạn thân thành yêu kia nhận ra.
"Được, lâu rồi không uống gì đó với lại lâu không gặp anh Jay nữa. Chị có rủ Thùy Tiên các chị khác không ạ?"
Thanh Thủy gật đầu, cũng gắp đồ ăn để vào bát Ngọc Thảo.
"Không biết nữa, em có ngại không?" Ngọc Thảo cười trêu chọc, nàng biết Thanh Thủy hiểu ý nghĩa câu hỏi này.
"Không ngại" Thanh Thủy cười trả lời, nhưng trong lòng thì thú thật cô có ngại nhưng nghĩ đến họ đều là bạn thân của Ngọc Thảo, không thể trốn cả đời đâu!!
Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng mà...
"Chị biết em ngại, bạn nhỏ. Không cần lo lắng thoải mái đi, tới đâu tính tới đó có chị ở đây rồi"
Ngọc Thảo gắp đồ ăn đưa cho bạn nhỏ, cô hiểu đứa nhỏ này rất ngại nhưng lại thích giả vờ đó.
2 người tiếp tục ăn cơm, ăn xong thu dọn nhanh chóng lại lười biếng cùng nhau nằm ở sofa xem tivi và trò chuyện - 4 tháng không gặp có rất nhiều chuyện để nói.
Mà yêu đương vốn dĩ là như vậy: bạn rất muốn cùng người đó nói về những chuyện nhỏ bé đời thường, và cũng tình nguyện nghe người ta kể về vụn vặt trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com