TruyenHHH.com

[BHTT] Quan Hệ Đối Đẳng - Thời Thiên Từ

Chương 61

phosphene143

Bên cửa sổ, Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, vén tóc ra sau gáy, để lộ hai bên tai đỏ bừng nói: "Việt à, đau quá, em hôn chúng đi."

Tần Việt không dám cử động.

Vào ngày cô xỏ lỗ tai, vì chưa hình thành ý thức nên khi chải tóc đã vô tình kéo phải khuyên tai, đau đến mức cô hoàn toàn không kìm được nước mắt.

Cảm giác đó rất khó chịu, cô sợ sẽ khiến Thẩm Kiến Thanh chật vật như mình.

"Giảng viên Thẩm..."

"Việt!"

Sự kiên nhẫn của Thẩm Kiến Thanh hiện tại dường như rất kém, bất kỳ giây phút do dự nào của Tần Việt đều sẽ khiến cô ấy sốt ruột.

Tần Việt ý thức được điều này, bàn tay đỡ eo Thẩm Kiến Thanh siết chặt, nghiêng đầu, khẽ chạm vào tai cô ấy.

Cơ thể Thẩm Kiến Thanh mềm nhũn, giọng nói cũng theo đó mà êm dịu hơn: "Việt, dùng miệng ngậm." Nếu không thì là hôn cái nỗi gì?

Tần Việt biết rõ, nhưng cách càng gần, cô càng cảm nhận được rõ ràng độ nóng do cơn đau gây ra trên tai Thẩm Kiến Thanh.

Tần Việt vẫn còn nao núng, lại sợ Thẩm Kiến Thanh sẽ lại lần nữa sốt ruột vì cử động của cô, chỉ có thể vừa dịu dàng chạm vào cô ấy, vừa dùng lời nói đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy.

"Giảng viên Thẩm, lỗ khuyên của em xỏ vào tháng 3 năm ngoái."

"Vốn là đi cùng người khác, nhưng em vô tình nhớ đến một chuyện, thế là xỏ trước cả cô ấy."

"Chị có biết là chuyện gì không?"

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Chuyện gì?"

Cô ấy tưởng rằng là chuyện mình khen Tần Việt xinh đẹp, nhưng Tần Việt lại nói: "Chị gái em từng gặp hồi nhỏ, sau khi bế em để em chạm vào mặt trời đã biến mất."

"Chị ấy nói mùa xuân năm sau đến sẽ đến tìm em, đưa em đi tắm nắng, nhưng em đã đợi rất nhiều mùa xuân mà chị ấy vẫn chưa đến."

"Giảng viên Thẩm, em nhớ chị ấy."

"Vậy nên em đã xỏ khuyên ở bên tai mà chị ấy cảm thấy đẹp vào mùa xuân."

Tâm sự mà Tần Việt chủ động giãi bày, chạm đến trái tim hơn cả những phân tích của Chu Tư với góc độ là người ngoài cuộc.

Thẩm Kiến Thanh là nhân vật chính duy nhất trong tâm sự của Tần Việt, bị ẩn sâu, được trân ái nhưng lại không nhận được phản hồi tương xứng, bỗng cô ấy cảm thấy trong tim mình bao phủ đầy chông gai, nơi nơi đều là gai nhọn, cô ấy rũ tóc xuống, sốt ruột ôm Tần Việt nói: "Trách chị không?"

Tần Việt nói: "Không."

"Đừng nói dối chị, chị đã để em đợi lâu vậy mà."

"Em thật sự không trách chị, có hi vọng, những năm đó em đã trở nên tích cực uống thuốc hơn."

Có điều, đôi lúc sẽ nghĩ, rõ ràng em đã ngoan ngoãn nghe lời chị, ngóng chờ chị suốt mùa xuân, tại sao chị vẫn không thích em, mãi không đến tìm em?

Đây là những lời Tần Việt không dám nói với Thẩm Kiến Thanh, sợ sẽ chạm đến dây thần kinh nhạy cảm và căng thẳng của cô ấy, cô chỉ ôm chặt cơ thể Thẩm Kiến Thanh, lặp lại lời nói với Chu Học Lễ trong phòng họp vào buổi chiều: "Giảng viên Thẩm, chỉ cần chị đến, em nhất định sẽ đi tìm chị."

Mặc cho lúc đó có đi xa đến mấy đi chăng nữa.

23 năm, việc theo đuổi Thẩm Kiến Thanh từ lâu đã trở thành chiếc bóng trong lòng cô, thậm chí là cấu trúc xương cốt mà cô chẳng thể nào thay đổi.

Những chông những gai trong lòng Thẩm Kiến Thanh đã biến mất, cô ấy cúi đầu, say đắm hôn cổ Tần Việt.

Tần Việt run rẩy từ tận bên trong, cảm giác hưng phấn quen thuộc nảy sinh, dâng trào trong cơ thể.

Thẩm Kiến Thanh tùy ý vuốt ve cô, thì thầm nỉ non bên môi cô: "Việt, toàn bộ những gì chị nợ em, chị sẽ hoàn trả lại cho em."

Tần Việt hơi giật mình, biết mình không cần hỏi Thẩm Kiến Thanh lý do vì sao xỏ khuyên.

Cô ấy đang bù đắp cho cô, hoặc, đang nỗ lực để xứng đáng với bản thân.

Dục vọng dao động của Tần Việt lập tức chìm xuống, cô nhìn vào đôi mắt mê mẩn của Thẩm Kiến Thanh, thầm nói: "Giảng viên Thẩm, 2 năm qua chị đã trải qua những gì? Chị có thể tự tin hơn và trả lại cho em giảng viên Thẩm của trước đây, người mà em coi là phương hướng, coi việc sở hữu em là lẽ tự nhiên và hợp lý không?"

————

Buổi tối, cả hai người đều có việc.

Tần Việt đã bắt đầu vẽ sơ đồ nguyên lý, Thẩm Kiến Thanh dường như càng bận hơn, kể từ lúc 9 giờ, điện thoại cô ấy gần như chưa một phút ngơi nghỉ.

"Đợi chút."

Thẩm Kiến Thanh tạm thời tắt tiếng, nói với Tần Việt đang bận rộn: "Ngày mai đừng đi xe giảng viên hướng dẫn của em nữa, đợi chị cùng đi."

Tần Việt hỏi: "Đàm Cảnh phải làm sao?"

Thẩm Kiến Thanh nói: "Chị xử lý."

Tần Việt gật đầu đồng ý.

Thẩm Kiến Thanh lập tức tiếp tục cuộc gọi, bước nhanh ra ngoài.

Đêm nay, Tần Việt tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mơ hồ nghe được động tĩnh trong phòng Thẩm Kiến Thanh kéo dài mãi đến gần sáng, có vẻ như cô ấy bận rộn hơn bất kỳ ai trong nhóm dự án.

Sáng hôm sau trong nhà ăn, Thẩm Kiến Thanh trông thấy Tần Việt đi ngang qua, dùng giọng điệu nghiêm túc đã hình thành bản năng trong 2 năm gọi cô: "Tần Việt, lại đây."

Bước chân Tần Việt dừng lại, đi đến bên bàn Thẩm Kiến Thanh dưới ánh mắt thương hại "chúc cậu may mắn" của Tống Hồi, chào cô ấy: "Giảng viên Thẩm."

Thái độ cung kính, rất ra gì và này nọ.

Thẩm Kiến Thanh phản ứng lại, giọng nói mềm mại khó nhận thấy: "Ừ."

Ngay sau đó quay sang nói với Đàm Cảnh ở phía đối diện: "Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cậu tự bắt xe đi làm, thay vào đó, Tần Việt đi cùng thôi, sức khỏe cô ấy không tốt, không thể chịu được gió lạnh. Tiền xe, cuối tháng cậu đến tìm tôi thanh toán."

Đàm Cảnh cắn bánh bao chiên, ngẩng đầu nhìn Tần Việt.

Tần Việt bình tĩnh, nhưng chân lại bị ngón tay dưới bàn của Thẩm Kiến Thanh ấn ấn, cô nghiêng đầu, thuần thục ho một tiếng.

Chu Học Lễ tình cờ đi ngang qua, sắc mặt lập tức thay đổi: "Đang yên đang lành sao lại ho nữa rồi? Có phải ở đây lạnh quá không, ôi chao, tôi phải tìm cho em một chiếc xe chạy thẳng, để em bớt chịu gió lạnh trên đường mới được."

Thẩm Kiến Thanh thích hợp nói: "Thầy Chu, xe của tôi đã được báo cáo, có thể chạy vào 071, tôi vừa mới nói chuyện này với Tần Việt."

Chu Học Lễ vui mừng khôn xiết: "Tình cảm tốt vậy à, sau này phải phiền giảng viên Thẩm đưa đón Tiểu Tần của chúng tôi rồi."

"Tiện đường thôi, thầy Chu không cần khách sáo đâu." Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn Tần Việt, "Tiểu Tần, ý kiến của em thế nào."

Tần Việt nhìn lại, nói: "Làm phiền giảng viên Thẩm rồi ạ."

Ở một bên, Đàm Cảnh không ai đoái hoài gì bỗng nhiên cảm thấy bánh bao chiên trong miệng mất hết cả vị.

Cuối cùng, xe của Thẩm Kiến Thanh vẫn không tiến vào 071, bên trong rất khó tìm được chỗ đỗ xe.

Thẩm Kiến Thanh tắt máy, đợi Tần Việt tháo dây an toàn ra, giữ cánh tay cô nói: "Muốn hôn, hôn đủ cho ngày hôm nay."

Hôm nay vẫn phải họp cả ngày, hơn nữa đã bước vào giai đoạn sau thảo luận phương án, điểm vướng mắc, các chi tiết, tất cả phải được giải quyết ở giai đoạn này, thêm vào đó, mỗi bên đều muốn tranh thủ điều kiện thuận lợi cho mình, đập bàn cãi cọ là chuyện rất bình thường, quan trọng là phải duy trì được tài hùng biện và lối suy nghĩ của một luật sư hay một tay tranh luận, rất hao tâm tổn sức.

Tần Việt ngồi đối diện cô ấy, cô ấy sợ khi ngước mắt lên, nhìn thấy cô sẽ liền quên mất mình định nói gì, cho nên bây giờ cần thiết hơn cả là phải đòi đủ phúc lợi, ổn định tinh thần trước.

Tần Việt không nghĩ ngợi gì, Thẩm Kiến Thanh vừa dứt lời, cô liền nghiêng người tới.

Ánh nắng ban mai rực rỡ, ghé qua bầy chim vỗ cánh, tô điểm chút sắc vàng trên môi hai người.

Họ hôn một lúc rồi nhìn sang, chợt nhận ra hôm nay là ngày quang đãng đầu tiên sau trận tuyết dày đặc.

————

Buổi sáng tất cả mọi người tận tâm trôi qua trong nháy mắt, ăn xong, các giảng viên được Đồng Hà mời đến văn phòng thưởng trà tán gẫu, để lại các sinh viên thỏa thích bay nhảy trong phòng họp.

Không biết ai mạnh dạn nói "Kiểm tra đột xuất, xem xem ai lưu biệt danh giảng viên hướng dẫn kịch trần nhất", một nhóm người đột nhiên hóa thành trẻ 3 tuổi, túm tụm lại, tụ tập quanh bàn so bì, kết quả là Mao Mao, người trông có vẻ ít phản nghịch nhất, lưu tên thầy Lâu rất ấn tượng—— Bố vợ tương lai.

Mọi người mệnh danh cho Mao Mao là thâm tàng bất lộ.

Mao Mao rất thật thà dùng ngón trỏ đẩy kính lên nói: "Bọn tôi yêu nhau được 2 năm rồi mà thầy Lâu vẫn chưa biết."

Trong phòng họp lại vang lên một trận kinh hô, Tống Hồi chưa một mảnh tình vắt vai ôm Đàm Cảnh khóc lớn: "Thế giới chỉ có tôi là người duy nhất bị tổn thương đột ngột hóa thật thế đấy! Không chịu đâu!"

Đàm Cảnh nhắc nhở cậu: "Cái quyết định so đo biệt danh dở hơi này là của anh mà."

Tống Hồi tức giận, khó bình tĩnh, chỉ vào Tần Việt điềm tĩnh, đang vẽ sơ đồ nguyên lý ở bên cạnh, nói: "Không thể để con cá nào lọt lưới được! Tần Việt, cậu lưu thầy Chu là gì?"

Tần Việt chẳng bận ngước mắt: "Họ tên đầy đủ."

Tống Hồi giãy nảy: "Tôi không tin!"

Tần Việt mở WeChat, quay điện thoại, đẩy về phía đối diện.

Mục đầu tiên chính là nhật ký trò chuyện của cô và Chu Học Lễ.

3 phút trước, Chu Học Lễ đã chuyển tiếp cho cô một luận văn, bảo cô dịch.

"Huhuhu, họ tên đầy đủ thật kìa, tôi còn chẳng dám lén lút gọi thế, vậy mà cậu ta lưu thẳng thừng trên WeChat, thực sự là tôi không xứng ư???"

Tống Hồi bị thương lần thứ hai, đấm ngực dậm chân đòi mở tung cửa sổ nhảy lầu.

Đàm Cảnh ở phía sau vừa lên tiếng, cậu ta lập tức bật trở về.

"Sao tôi lại thấy dấu ba chấm này quen quen nhỉ?" Đàm Cảnh ôm cằm suy tư, sau đó im lặng búng ngón tay, cậu ta bỗng nhận ra, "Là giảng viên Thẩm!"

Tống Hồi: "Hả??? Tần Việt, cậu có WeChat của giảng viên Thẩm, lại còn gửi biểu tượng cảm xúc cho cô ấy, chậc, chống cằm, với tính nghiêm túc của giảng viên Thẩm, hẳn là sẽ bắt cậu đứng nghiêm ngay lập tức nhỉ?"

Tần Việt muộn màng nhận ra hành động đẩy điện thoại của mình là bất cẩn, còn chưa kịp mở miệng thì Đàm Cảnh đã nói: "Không hề, giảng viên Thẩm thậm chí còn bảo tôi từ giờ tự bắt xe, đổi cho Tần Việt đi cùng cô ấy."

Đàm Cảnh vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt trong phòng họp đều tập trung vào Tần Việt.

Tần Việt không vẽ nổi nữa.

Đàm Cảnh vẫn còn đang cảm khái: "Quả nhiên thứ không có được mới là thứ tốt nhất."

Tần Việt: "..."

Tống Hồi: "Cậu sai rồi, đối với giảng viên hướng dẫn của tôi, thứ có được cũng chính là thứ tốt nhất."

Mao Mao làm chủ đề thăng hoa: "Vẫn là chúng ta không xứng."

"Không xứng cái gì?"

Thầy Lâu cười haha bước vào từ bên ngoài hỏi, theo sau là Chu Học Lễ và những người khác.

Đám người trong phòng họp thấy vậy, lập tức giải tán như không có chuyện gì xảy ra, để lại chiếc điện thoại của Tần Việt trơ trọi ở phía đối diện—— Chỗ ngồi của Thẩm Kiến Thanh.

Thẩm Kiến Thanh đi tới, nhìn thấy dấu ba chấm mà Tần Việt lưu làm biệt danh hco mình, hồi lâu không rời mắt.

Trước đây, Tần Việt muốn dùng biểu tượng này để che giấu mọi mong đợi và hi vọng trong lòng, muốn đổ dồn tình cảm của mình vào bốn chữ "khả năng vô hạn" nghe thì có vẻ tràn đầy hi vọng, nhưng thực chất lại xa vời, vô vọng.

Một mình cô, nhìn bóng lưng cô ấy, cô độc bước đi biết bao nhiêu năm trời, bây giờ đã đến lúc cô ấy ngoảnh lại rồi.

Thẩm Kiến Thanh dùng máy tính che tay, bấm vào biệt danh, suy nghĩ một lúc rồi chọn ra hai chữ "chị gái" mà Tần Việt khó chịu nhất trong một vài cách xưng hô.

Kiểu xưng hô này họ không chỉ dùng để tán tỉnh trong những đêm khuya tĩnh lặng.

Tần Việt gọi cô ấy như vậy, cô ấy sẽ có trách nhiệm yêu cô, đồng thời, chiều chuộng cô.

Chiều chuộng bạn nhỏ chỉ được cô ấy bế một lần mà nhớ cô ấy cho đến tận bây giờ.

Thẩm Kiến Thanh dứt khoát bấm lưu, tắt màn hình, cầm lên hỏi: "Điện thoại ai đây?"

Đầu xỏ Tống Hồi và những người khác không dám ho he.

Tần Việt chỉ đành gấp máy tính lại, đứng dậy nói: "Của em."

Thẩm Kiến Thanh nhìn về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Tần Việt lại vô cớ cảm thấy đôi mắt cô ấy tựa như hoàng hôn mơ màng, đong đưa, muốn kéo cảnh chiều hôm vào màn đêm lạnh lẽo, cho chúng ngắm nhìn trăng sáng lay động.

Tần Việt đi vòng qua nửa bàn họp, bước đến bên cạnh Thẩm Kiến Thanh nói: "Cảm ơn giảng viên Thẩm."

Thẩm Kiến Thanh hờ hững "ừ" một tiếng, giơ tay lên, giữ một góc điện thoại, Tần Việt cầm ở một góc khác phía xa, dùng lực kéo mới thành công lấy lại điện thoại từ Thẩm Kiến Thanh.

Dường như vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của cô ấy.

Tần Việt nắm sự trêu chọc mà cô ấy để lại trên điện thoại trong tay rồi bước trở về.

Phòng họp rộng lớn, không một ai chú ý đến động tác nhỏ im lặng giữa hai người.

Thẩm Kiến Thanh bất động thanh sắc cong môi, tựa vào ghế, sửa lại biệt danh mà mình đặt cho Tần Việt, dư quang nhìn thấy cô đã ngồi xuống, gửi ảnh chụp màn hình, chờ xem phản ứng của cô.

Tần Việt cầm điện thoại, hồi lâu không nhận ra "chị gái" trong màn hình thông báo là ai.

Thẩm Kiến Thanh nói: 【Xem ảnh】

Tần Việt mở khóa điện thoại, bấm vào WeChat.

Tấm ảnh không lớn, tải rất nhanh, Tần Việt nhìn thấy tên gọi ở trên đầu ảnh chụp màn hình được Thẩm Kiến Thanh đánh dấu bằng vòng tròn đỏ.

【My little friend】

Bạn nhỏ của tôi

Tần Việt ngẩn người một lúc, cảm giác kỳ diệu lan nhanh trong lồng ngực.

Thật ra không bài xích kiểu thân mật nhấn mạnh đến tuổi tác này.

Chỉ là không quen.

Trước đây, cô luôn khao khát tình yêu của cô ấy, cảm thấy trở thành sinh viên của cô ấy, hoặc dùng kiểu xưng hô khác thì tình yêu của cô sẽ mất an toàn.

...Cô của trước đây dường như cũng không bình tĩnh và tự tin trong nhận thức đến thế.

Dù quan hệ hiện tại của họ vẫn chưa hoàn toàn trở lại như cũ, nhưng tình cảm đã dần rõ ràng hơn, vậy, những tiểu tiết khiến cô cảm thấy khủng hoảng có thể sẽ được thăng cấp thành mái chèo khuấy động con thuyền tình yêu, vừa có thể chèo chống các cô đến nơi xa hơn để chiêm ngưỡng cảnh đẹp, cũng vừa có thể đưa các cô tiến vào vòng xoáy sâu hơn, tận hưởng niềm vui tột bậc hơn.

Ánh mắt Tần Việt dừng lại trên ảnh chụp màn hình một lúc, thoát ra rồi một lần nữa bấm vào biệt danh.

Rất nhanh sau, Tần Việt trả lời Thẩm Kiến Thanh bằng một bức ảnh màn hình, cũng khoanh tròn phần tên ở phía trên.

【Chị gái nọ】

Thêm hai chữ nữa, cách xưng hô phổ thông lập tức trở nên có ý nghĩa sâu xa.

Đây là tình yêu mà Tần Việt dành cho Thẩm Kiến Thanh, cô mong với tình yêu tích lũy từng chút một, vào một ngày nào đó, cô có thể tìm lại sự tự hào về bản thân cô trong Thẩm Kiến Thanh.

————

Buổi tối trở về, do phải ngồi xe của Thẩm Kiến Thanh nên Tần Việt đang đợi cô ấy ở hành lang, cô ấy vẫn chưa xong việc.

Hành lang thoáng gió, Tần Việt đứng được một lúc đã lạnh đến khó chịu, lấy điện thoại ra gọi cho viện trưởng để phân tán sự chú ý.

Thẩm Kiến Thanh từ trong phòng họp đi ra, nghe thấy Tần Việt hỏi: "Thật sự có người sẵn sàng nhận nuôi Dương Dương ạ?"

Tề Dương là trẻ tự kỷ, cắn người, đánh người khi nổi loạn là chuyện rất bình thường, Tần Việt đã sẵn sàng nuôi cô bé đến hết đời, không hề nghĩ rằng sẽ có người sẵn lòng nhận nuôi cô bé.

Viện trưởng kìm nén niềm vui nói: "Là bác sĩ tâm lý, hơn một năm trở lại đây, cô ấy thường xuyên đến viện để tư vấn tâm lý cho Dương Dương, bây giờ Dương Dương rất ỷ lại vào cô ấy."

Tần Việt nói: "Đây là chuyện tốt, bác sĩ biết rõ cách chăm sóc Dương Dương hơn là chúng ta."

Viện trưởng nói: "Đúng vậy, trước đây ta vẫn luôn lo cô bác sĩ này chỉ nhất thời nhiệt tình, không dám kể cho con, bây giờ cô ấy đề nghị nhận nuôi Dương Dương, tảng đá trong lòng ta mới coi như là thật sự rơi xuống."

Viện trưởng thở dài một tiếng: "Việt à, Dương Dương đã xong rồi, Giai Nguyệt cũng đã thích ứng với cuộc sống của trẻ mù, con không cần phải lo lắng về bọn nhỏ nữa, sau này sống thật tốt cuộc đời của mình, những chuyện này vốn dĩ cũng không phải trách nhiệm của con."

Tần Việt im lặng một hồi, nói: "Vâng."

Những chuyện này quả thực không phải trách nhiệm của cô, nhưng là một trong những mục tiêu chèo chống cô đi đến hiện tại, bây giờ bỗng nhiên biến mất, tim cô dường như cũng theo đó mà trống rỗng phần nào.

Viện trưởng không cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Tần Việt qua điện thoại, lại trò chuyện với cô một lúc rồi miễn cưỡng tắt máy.

Tần Việt bỏ điện thoại vào túi, đưa tay khép cổ áo lại, đứng trong gió lạnh mà thất thần.

Thẩm Kiến Thanh quan sát cô trong bóng tối.

Một lúc sau, Thẩm Kiến Thanh nhẹ nhàng bước tới, nắm lấy tay Tần Việt nói: "Đang nghĩ gì thế?"

Tần Việt cụp mắt, giấu kín tâm trạng không tốt trả lời cô ấy: "Nghĩ xem buổi tối chị sẽ dẫn em đi đâu ăn."

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Tần Việt nói: "Đồ nóng."

Thẩm Kiến Thanh phì cười: "Đồ ăn mùa đông có món nào mà không nóng?"

Tần Việt nói: "Vậy thì tùy chị."

Thẩm Kiến Thanh lườm cô, cười nói: "Khó chiều thật đấy."

Câu nói không chút suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh cuốn theo làn gió lạnh, chồng lên giọng nói quen thuộc của Chu Tư, cô ấy siết chặt tay Tần Việt, nhìn vào mắt cô trong sắc tuyết mông lung nói: "Việt, em thật sự không thích ăn canh khoai từ à?"

Sợi tóc thoảng qua cánh môi Tần Việt, cô bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm của Thẩm Kiến Thanh, trong lòng im bặt.

"Thích." Tần Việt nói.

Thẩm Kiến Thanh đưa tay chỉnh tóc cho Tần Việt, vuốt ve khuôn mặt mịn màng, mềm mại của cô, nói: "Đợi khi về Giang Bình, chị lại dẫn em đi, chỉ gọi một suất, chị muốn ăn phần em để lại."

Tần Việt nói: "Được."

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, hài lòng nghiêng người hôn cô.

Thẩm Kiến Thanh thường đến 071, rất quen cửa quen nẻo Tùy Châu, cô ấy chẳng cần dẫn đường, tìm đến một cửa tiệm nhỏ, ngoài cửa trông cũ kỹ nhưng bên trong ấm cúng, sạch sẽ, các món ăn thường ngày vừa được bày lên bàn, những mỏi mệt do nhịp sống hổi hả đè lên các cô lập tức bị xua tan. Một bữa cơm, các cô ăn gần 2 tiếng đồng hồ, khi ra ngoài, trời đã tối đen từ lâu, đường sá rét lạnh thấu xương.

Tần Việt thấy Thẩm Kiến Thanh quần áo phong phanh, chủ động nói: "Giảng viên Thẩm, chúng ta về thôi."

Thẩm Kiến Thanh không muốn: "Về phải làm việc, không ngắm em được."

Bên đường có người đi ngang qua, nghe thấy lời nói của Thẩm Kiến Thanh, không nhịn được ngoái đầu nhìn họ.

Tần Việt phớt lờ nói: "Vậy chúng ta đi bộ thêm 10 phút."

Thẩm Kiến Thanh cau mày, nhìn thấy Tần Việt sợ lạnh co rúm nửa mặt vào cổ áo, chỉ đành gật đầu, nói: "Đúng 10 phút."

Tần Việt nói: "Được."

Trên vỉa hè đan xen sáng tối, hai người bước đi nhẹ nhàng và lặng lẽ.

Nếu cảnh tượng này xảy ra vào vài ngày trước, Tần Việt sẽ chẳng dám tin.

Trong dự tính của cô, Thẩm Kiến Thanh sẽ coi cô như kẻ thù suốt nửa đời sau, còn cô, sẽ bị gai góc bao quanh toàn thân đến cuối đời, ngay cả đến gần cô ấy cũng là chuyện mơ mộng hão huyền.

Tần Việt nhìn hai chiếc bóng sánh đôi trên mặt đất, bước chân chậm dần rồi dừng lại.

Thẩm Kiến Thanh vẫn đang trả lời WeChat, không kịp thời phát hiện, đi phía trước một đoạn dài mới dừng lại ở bên đường để xem tài liệu.

Khoảng 3-4 phút sau, khi đăng xuất, sau vai bỗng chùng xuống.

Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, hai bóng người trên nền tuyết gần như chồng hẳn lên nhau.

Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu qua, mỉm cười hỏi Tần Việt đang tựa trán vào sau vai mình: "Mệt rồi à?"

Tần Việt nói: "Không."

"Vậy thì tại sao lại dựa vào chị?"

"Thử xem."

"Thử gì cơ?"

Thử xem có thể lại gần chị không.

Tần Việt bước một bước nhỏ về phía trước, thân trước áp vào lưng Thẩm Kiến Thanh, nói: "Thử xem chị có còn ưng kiểu làm nũng này không."

Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, vui vẻ nói: "Nếu chị vẫn ưng thì sao?"

Tần Việt suy nghĩ: "Sắp đến Giáng sinh rồi, em muốn đòi chị tặng em một món quà."

Lúc này Thẩm Kiến Thanh mới nhận ra khắp đường phố Tùy Châu đã có không khí Giáng sinh, cô ấy đồng ý không chút do dự, nói: "Quà gì?"

Tần Việt nói: "Không biết, chỉ muốn có quà thôi."

Những bông từng xuất hiện trong mơ là tuyệt nhất, không phải cũng không sao, cô đã xác định có thể lại gần Thẩm Kiến Thanh rồi, không đòi hỏi gì thêm nữa.

Thẩm Kiến Thanh nhướng vai, nghiêng đầu chạm vào Tần Việt: "Chị chưa bao giờ nghiêm túc tặng quà cho con gái, chị cần suy nghĩ kỹ càng."

Tần Việt nói: "Ừ."

"Hắt xì."

Theo sát sau đó là cái hắt xì của Thẩm Kiến Thanh.

Tần Việt hỏi cô ấy: "Đi nữa không?"

Thẩm Kiến Thanh lắc đầu, cảm lạnh thì sẽ không thể hôn môi Tần Việt được, bây giờ cô ấy chỉ mong sao được ở bên Tần Việt từng giây từng phút.

Hai người đi về theo con đường ban đầu, khoảng cách không xa cũng không gần, không nói lời nào, xung quanh rất tĩnh lặng, bất kỳ âm thanh nào vang vọng đều có thể bị nghe được, huống chi là tiếng rên rỉ nữ tính mà các cô không thể quen thuộc hơn.

Tần Việt dừng bước, nhìn qua khoảng trống giữa bóng cây, nhìn thấy Chu Tư, người đã không gặp 2 ngày nay, đang bị một người phụ nữ đè lên tường hôn, cả hai tay cô nàng bị kẹp chặt, đầu cũng bị người kia giữ, không thể phản kháng.

Người phụ nữ đó, có lẽ là một cô gái, trông có vẻ vẫn còn rất trẻ, cô nàng cau mày vì đầu lưỡi đau nhức, ngay khi cô nàng tách khỏi Chu Tư, ánh mắt Tần Việt bị một bàn tay lạnh lẽo che phủ, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của chủ nhân: "Việt, em ngoan ngoãn chút đi, đã nói là có mặt chị ở đây, em chỉ được phép nhìn chị rồi mà."

Tần Việt bị bịt mắt xoay người, đi được khoảng 10m mới cảm nhận được tay Thẩm Kiến Thanh buông xuống, nắm lấy tay cô, lực rất mạnh, tỏ rõ tâm trạng tồi tệ của Thẩm Kiến Thanh.

Tâm trạng này kéo dài mãi cho đến khi về khách sạn, Thẩm Kiến Thanh kéo Tần Việt đang muốn về phòng mình sau khi tạm biệt, nói: "Việt, không có em và vòng tay thì chị không ngủ được, em ở lại với chị được không?"

Thẩm Kiến Thanh dùng câu hỏi, nhưng ánh mắt đen láy thẳng tắp lại không thấy chút gì là có thể thương lượng.

Tần Việt biết nguyên nhân—— Chu Tư thích cô, mà Thẩm Kiến Thanh sau 2 năm đã không còn có thể ung dung, bình thản trước mặt tình địch nữa, cô ấy biến cảm giác khủng hoảng thành ham muốn chiến hữu, đang từ từ thể hiện ra cho Tần Việt thấy.

Tần Việt ý thức được điều này, mong muốn dò xét trong lòng gần như sắp sửa trào ra từ góc khuất ngay tức khắc, để xem Thẩm Kiến Thanh đã trải qua những gì trong 2 năm qua.

Động tác bỗng dừng lại giữa chừng.

Liều lĩnh sẽ phản tác dụng.

Cô hiểu sâu sắc điều này.

Tần Việt gật đầu, nói: "Em đi lấy máy tính, tối nay phải vẽ vài sơ đồ."

Thẩm Kiến Thanh lập tức nói: "Chị đi dọn bàn."

Thẩm Kiến Thanh dành ra nửa chiếc bàn cho Tần Việt, hai người, một trái một phải, bận rộn đến tận 11 giờ tối, Thẩm Kiến Thanh vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi.

Tần Việt lưu bản vẽ xong liếc nhìn, phát hiện tài liệu đặt cạnh tay cô ấy không phải là dự án 071.

"Giảng viên Thẩm, chị còn có công việc khác?" Tần Việt hỏi.

Động tác của Thẩm Kiến Thanh khựng lại, cô ấy nói: "Ừ."

Tài liệu dự án dày gần 2cm chắc chắn không phải chuyện nhỏ, 071 cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, Đồng Hà ngay từ đầu đã nói, không thâu đêm vài hôm thì không xong được, Thẩm Kiến Thanh gồng gánh 2 bên như thế này, chẳng trách tối qua lại làm việc đến tận bình minh.

Tần Việt hỏi: "Có cần giúp không?"

Thẩm Kiến Thanh từ chối: "Không cần, đi ngủ đi."

Tần Việt bất động nhìn cô ấy.

Thẩm Kiến Thanh bị nhìn chằm chằm hồi lâu, thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: "Tối đa là 12 giờ."

Tần Việt chấp nhận.

Vào lần đầu tiên cô muốn giúp đỡ Thẩm Kiến Thanh, cô ấy cũng nói "12 giờ mà chưa xong thì em lập tức về ngủ ngay cho tôi."

Cũng vào thời điểm này, cô tưởng rằng sẽ giống như lần trước, giúp cô ấy hoàn thành xong sớm, cầm vào tài liệu mới phát hiện nhiệm vụ này nặng nề hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng Thẩm Kiến Thanh không phải người liều lĩnh trong học thuật, điều này ngay cả Chu Tư cũng có thể nhìn thấy, tư duy của cô ấy rất rõ ràng, làm sao có thể tiếp nhận dự án của 071 trong khi công việc đã chồng chất?

Dự án này rất quan trọng, nhưng không mang tính điển hình, hẳn sẽ không thu hút cô ấy đến nước này.

Tần Việt không có thời gian để suy nghĩ những nguyên nhân khác, vừa qua 12 giờ, cô đã bị Thẩm Kiến Thanh đuổi đi ngủ.

Lần nữa mở mắt đã là 2 giờ sáng, Thẩm kiến Thanh ngủ gục trên bàn.

Tần Việt trở mình đứng dậy, bước đến bên cạnh Thẩm Kiến Thanh gọi cô ấy: "Giảng viên Thẩm."

Ngón tay đặt trên bàn của Thẩm Kiến Thanh co lại, cô ấy cố gắng tỉnh dậy: "Làm ồn đến em à?"

"Không." Tần Việt nói: "Đã 2 giờ rồi, nghỉ trước đã."

Thẩm Khiến Thanh ngồi dậy, nhắm mắt xoa bóp gáy: "Em đi ngủ trước đi, chị làm thêm một lúc nữa."

Hiện tại Thẩm Kiến Thanh đang xử lý dự án của 071: "Phía chị và phía em phải trao đổi số liệu, tối qua chị kiểm tra tiến độ của em, đã vượt qua bọn chị rồi, không tranh thủ sẽ trì hoãn phía em."

Tần Việt nói: "Để mai giục Đàm Cảnh và Mao Mao đi."

Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Em tưởng ai ai cũng như em, một mình đảm đương được hả? Đàm Cảnh và Mao Mao không tệ, nhưng vẫn cần chị vạch ra khuôn khổ cho bọn họ trước thì bọn mới biết phải lấp đầy như thế nào."

Tần Việt nói: "Em ở cùng chị."

Dứt lời, Tần Việt khoác áo khoác vào, ngồi bên cạnh Thẩm Kiến Thanh nói: "Em không làm, chỉ ngồi đây với chị thôi."

Tư thế hoàn toàn không dễ gì mà cự tuyệt.

Thẩm Kiến Thanh hết cách, đành gập máy tính lại, quay sang Tần Việt nói: "Việt, em ngửi xem người chị có thơm không?"

Tần Việt cúi đầu khẽ ngửi: "Thơm."

"Vậy em muốn ngủ cùng chị hay ngủ cùng cái ghế?"

"...Gì cơ?"

"Đồ ngốc." Thẩm Kiến Thanh đứng dậy vỗ vỗ đầu Tần Việt, phì cười, "Ý chị là, nghe lời em đấy, đi ngủ."

Thẩm Kiến Thanh kéo Tần Việt trở lại giường, nằm xuống nơi cô vừa nằm, tay vòng qua eo cô, mặt tựa vào vai cô, ngủ đến khi trời sáng, ngược lại cảm thấy đầu óc nặng nề hơn bình thường, khó chịu suốt cả buổi tối.

Cô ấy không để ý, tăng ca một ngày trời cùng thầy Lâu và vài giảng viên khác, cuối cùng cũng dựng xong khung sườn.

Thầy Lâu dẫn Đàm Cảnh và mấy người khác đi ăn một bữa thịnh soạn.

Thẩm Kiến Thanh ngồi một mình trong phòng họp của đội điều khiển chính, nhắn tin cho Tần Việt, hẹn cô ra ngoài vào buổi tối.

Tần Việt: 【15 phút sau gặp nhau ở xe.】

Thẩm Kiến Thanh hài lòng cất điện thoại, đứng dậy, trong giây lát, cô ấy hoa mắt chóng mắt, vội đỡ lấy bàn, cúi đầu xoa dịu.

Gần 30 giây sau, tầm nhìn của Thẩm Kiến Thanh mới rõ ràng trở lại, cô ấy nhớ cái hắt hơi tối qua và thể lực bị tiêu hao khi liên tục thức trắng đêm, bất lực ngồi xuống, sờ trán, rồi lại mở điện thoại lên gửi WeChat cho Tần Việt: 【Xong việc thì đến phòng họp số 2】

Tần Việt: 【Được.】

Tần Việt đến rất nhanh, đèn trong phòng họp không bật, cô loáng thoáng nhìn thấy có người đang nằm trên bàn.

"Giảng viên Thẩm?" Tần Việt lên tiếng thăm dò.

Thẩm Kiến Thanh nằm yên: "Chị đây."

Tần Việt đi tới: "Mệt quá à?"

"Không." Thẩm Kiến Thanh gắng gượng ngồi dậy, tựa trán vào bụng Tần Việt, mê man nói: "Sư phụ Tần, chị gái nọ của em không nghe lời, nằng nặc đòi ra đường hóng gió lạnh, thức khuya làm việc, hành hạ bản thân đến phát sốt rồi."

---------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com