[BHTT] Phải vào quan tài mới lấy được vợ đẹp??? [Savokiku]
Chương 3: Lần đầu gặp gỡ
"Ta biết, ngươi là kẻ thông minh, đừng khiến ta phải thất vọng"- Tam Phu Nhân nói xong, nhẹ nhàng đi về phía chiếc phản trải lông cáo trắng, nằm xuống, ngoắc ngoắc tay..."Mau lại đây... quỳ ở đó sẽ cảm lạnh"- dáng vẻ khiêu gợi đó không khiến Savo bị mê hoặc mà chỉ càng khiến cô cảm thấy sợ hãi ghê tởm... Savo chưa bao giờ bị đưa vào tình huống khó xử đến vậy. Nếu từ chối thì chắc chắn sẽ chết, còn nếu chấp nhận và thân phận nữ nhân bị lộ ra thì... tội lừa dối này chắc chắn cũng sẽ chết."Tiểu Triệu Tử mau qua đây cho ấm, quỳ ở đó khiến ta rất đau lòng a"- Thấy Savo vẫn không nhúc nhích, Tam phu nhân lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa. Hai tiếng "đau lòng" được kéo dài mang một chút dọa nạt khiến Savo vội vã đứng dậy... bước từng bước chậm rãi về phía chiếc phản"Tại sao lại sợ hãi như vậy cơ chứ, ta đâu có ăn thịt ngươi. Ngươi xem, trán đổ đầy mồ hôi lạnh rồi"- Tam Phu nhân kéo Savo ngồi xuống phản, lấy khăn tay lau nhẹ lớp mồ hôi lạnh trên trán "Chỉ cần ngươi cứ ở bên ta, không qua lại với mấy ả đàn bà kia, ta sẽ không bạc đãi ngươi..."- Vừa nói, đôi bàn tay của Tam Phu nhân lần tìm xuống phía bả vai, cởi dần những chiếc khuy áo ra. Nếu cứ thế này, chắc chắn sẽ..."Cộc... cộc... Thưa Phu Nhân, A Tam qua báo Lão phu nhân cho gọi Triệu Tử đến"- Một tên gia nhân đứng ngoài gọi lớn"Lão thái bà đâu có sai bảo Tiểu Triệu bao giờ chứ? Các ngươi lui ra cho ta"- Tam Phu nhân bực tức quát"Ầm..." Tiếng cửa đột ngột mở ra khiến Tam Phu Nhân bị giật mình vội vã ngồi dậy, chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề"Ngũ phu nhân... Người không thể a. Tam Phu Nhân đã có lệnh..."- Tên nô tài chưa nói hết câu thì Ngũ Phu Nhân đã đi vào tận sương phòng, vừa đi vừa quát"Nếu không theo lệnh của lão thái bà đưa Tiểu Triệu đi, ta cũng sẽ không đến cái xưởng nhuộm bẩn thỉu này đâu" Ngũ Phu Nhân đi vào sương phòng thấy Tam Phu Nhân và Savo đang ngồi trên phản, khuôn mặt lộ rõ nét bực tức"Tỷ Tỷ... Muội liệu có phá chuyện tốt của tỷ tỷ không a ~"- Giọng điệu đầy cợt nhả, châm chọc"Ngũ muội rảnh rỗi chạy đến tận nơi bẩn thỉu này có việc gì vậy?"- Tam Phu Nhân sốc lại áo, ngữ khí cao ngạo hỏi"Lão phu nhân sai muội phân phó hạ nhân đi tìm Tiểu Triệu, biết hắn ở đây nên qua điều hắn về thôi..."- Ngũ Phu Nhân nói xong ánh mắt liếc xéo một cái"Việc tìm hạ nhân này mà để Ngũ Phu Nhân phải tự mình đi sao? Từ lúc nào Ngũ muội lại quan tâm đến hạ nhân vậy a ~"- Tam Phu Nhân nói xong liếc nhìn biểu cảm của vị ngũ muội kia"Như vừa rồi nếu chỉ là gia nhân đến báo thì tỷ tỷ đâu có thả người chứ? Muội đành phải mạo phạm xông vào đây"- Ngũ Phu Nhân ngữ khí châm chọc vẫn không đổi"Ngươi... ngươi... Người đừng tưởng có chút sắc đẹp, lại khéo miệng thì có thể lôi kéo tình cảm của lão gia và lão phu nhân thì muốn làm gì cũng được. Lão phu nhân rất ít khi cho gọi Tiểu Triệu, nếu ngươi vì việc này mà nói dối, ta sẽ không tha cho ngươi đâu"- Tam Phu Nhân ánh mắt căm giận, khuôn mặt nổi lên tầng tầng nếp nhăn... Savo nãy giờ ngồi giữa cuộc chiến của hai vị phu nhân mà không biết nói câu gì, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng quan sát"Tỷ Tỷ... tỷ đừng nói vậy, dù sao chúng ta cũng đều là người san sẻ lỗi lo với lão gia, là người trong nhà mà, tỷ đâu cần phải nói những lời tuyệt tình vậy a..."- Ngũ Phu Nhân vừa nói, vừa lấy khăn tay che nửa mặt lại như thể rất khó chịu với mùi hương khói trong phòng"Tiểu Triệu, Ngươi còn không mau đi"- Nói xong, Ngũ Phu Nhân quay người bỏ đi, một lời chào hỏi Tam Phu Nhân cũng không có Savo nghe thế bừng tỉnh, vội vã đứng dậy chạy theo Ngũ Phu Nhân đi ra ngoài, bỏ lại Tam Phu Nhân đầy tiếc nuối ngồi trên phản Tất cả cùng quay về phía bắc phủ, Ngũ Phu Nhân đi trước, Savo cùng hai tên gia nhân đi theo sau. Đi được một đoạn đến khu tiểu viện vắng vẻ, Ngũ phu nhân khẽ ra hiệu, hai tên gia nhân kia hiểu ý, vội chạy đi trước... Giờ tiểu viện vắng vẻ chỉ còn hai người."Ngươi tại sao lại đến xưởng nhuộm làm việc... Lần trước mụ già nhăn nheo kia đối với ngươi như vậy còn không biết sợ sao? Nếu ta không đến chẳng nhẽ ngươi định hầu hạ mụ ta thật???"- Ngũ Phu Nhân cả giọng, ánh mắt sắc bén nhìn muốn xuyên thủng Savo "Nô tài... nô tài không dám. Sáng nay là Trung Quản Gia điều nô tài đến"- Người đã phụ ta, tất nhiên ta phải phụ người, Savo cố tình khai ra Trung Quản Gia. Nói xong, cô chợt cảm thấy mình có chút độc ác và chẳng biết từ khi nào mình lại thay đổi nhiều như vậy"Tiểu Triệu của ta thật đáng thương a ~ Lần này ta không trách ngươi nhưng nếu còn có lần sau thì đừng trách ta vô tình đó..."- Giọng nói mềm mại nhưng mang chút đe dọa khiến Savo sởn gai ốc"Nô tài sẽ không..."- Savo cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt soi mói kia"Vậy vừa rồi, Tam tỷ có làm gì Tiểu Triệu không?"- Cánh tay của Tam Phu Nhân khẽ vuốt lên gương mặt trắng trẻo của Savo, dần dần rời xuống cổ, xuống vai, sau đó còn cố tình cài lại chiếc khuy áo đã bị Tam Phu Nhân cởi ra ban nãy... Savo thấy vậy sợ đến toát mồ hôi, vừa rồi thật là bất cẩn khi ra khỏi sương phòng đó mà không kiểm tra lại y phục"Ngũ Phu Nhân... những việc này nô tài tự làm là được rồi."- Savo vội vã kéo bàn tay của Ngũ Phu Nhân xuống. Ngũ Phu Nhân thấy dáng vẻ sợ hãi kia thì mỉm cười thật tươi, khẽ vòng tay qua ôm lấy Savo, Savo cả người như cứng lại, không dám cử động nữa..."Ta biết, ngươi là một chàng trai ngoan, nhưng lần sau đừng nên làm vậy, mụ già nhăn nheo đó không yêu thương ngươi thật lòng như ta đâu... "- Ngũ Phu Nhân cố tình ghé sát vào tai Savo để nói, hơi thở nóng hổi phả ra mang theo đầy xuân sắc"Ngũ... Ngũ phu nhân, nô tài thấy chúng ta nên đến chỗ của lão phu nhân thôi, không nên để người chờ lâu"- Savo gấp gáp nói Ngũ Phu nhân nghe thế buồn bực buôn người trong lòng ra, tiếc nuối bước đi"Đúng vậy... chúng ta nên tới chỗ của lão thái bà thôi, lúc khác, ta sẽ cho gọi ngươi vào hầu hạ sau. Ta nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt" – Nói xong lại tăng nhanh cước bộ đến gian phòng của Lão Phu Nhân. Savo thấy vậy thở phào nhẹ nhõng khi thoát nạn lần này, nhưng trong lòng vẫn phập phồng lo lắng, không những ngày sắp tới sẽ còn chuyện gì xảy ra tiếp theo..."Lão phu nhân, tiểu nữ mang Triệu Tử đến rồi đây."- Ngũ phu nhân đứng ngoài cửa thông báo một tiếng"Đến rồi sao, mau mang hắn vào đây"- Bên trong có âm thanh già nua truyền ra Thấy vậy, Ngũ Phu Nhân đẩy cửa đi vào, Savo cũng lựa theo, khép nép đi phía sau"Lão phu nhân có gì giao phó?"- Savo như những nô tài khác quỳ xuống đất đợi lệnh"Ở đây có chút quần áo và vật dụng sinh hoạt trước khi mất Trác Vân vẫn hay dùng, ngươi từ giờ đến đông chí hãy mang ra sửa dụng chúng, để Trác Vân biết ngươi là kẻ đóng thế nó, có gì còn nhập thể vào ngươi"- Lão Thái bà vừa nói vừa thở, chỉ tay về phía cái hòm gỗ bên cạnh Savo Savo thấy vậy vội vã vâng dạ một hồi rồi ôm chiếc hòm trở về phòng Trong hòm toàn những bộ quần áo đẹp, lại ấm áp, còn có cả tây phục,.. xem ra tên Nhị Công Tử Triệu Trác Vân này khi còn sống rất được chiều chuộng! Triệu Gia Mẫn y lệnh mà làm, lấy một bộ áo dài ra mặc, chiếc áo này còn có một lớp bông bên trong rất là ấm áp, vừa mặc vào đã biết là áo tốt. Savo đi ra ngoài làm việc, tất cả các nữ tì khác đều ngoái nhìn với ánh mắt tán thưởng, ai cũng khen ngợi khi Savo mặc bộ quần áo đẹp đẽ này vào cũng rất ra dáng cậu chủ, cả diện mạo lẫn khí chất có mười phần thì chín phần giống lão gia"Triệu ca ca, ngươi mặc vậy nhìn rất soái..."- Hỷ Nhi cười cười, khen ngợi không hết lời"Đây chỉ là đồ mượn thôi, nếu cởi nó ra thì ta vẫn là một tên nô tài"- Savo gãi gãi đầu"Không đâu, kể cả mặc áo rách nhìn ngươi cũng rất đẹp mà. Mà thôi, trời tối rồi ta qua trù phòng lấy đồ ăn đây, ngươi cũng nên tới trù phòng đi, tới muộn sẽ hết đồ ăn đó"- Hỷ Nhi ánh mắt trong veo, ngây thơ cười nói với Savo mà không biết việc này lại hại Savo và cả bản thân mình "A... ngươi đi trước đi, ta dọn nốt chỗ này rồi sẽ đi." Một lúc sau, Savo vừa làm xong việc, đang định đi ăn tối thì gặp 2 đôi mắt đầy căm hận đang nhìn mình"Ngươi sống tốt quá ha... vừa được mặc quần áo ấm, lại vừa được làm những công việc nhàn hạ"- A Tam đạp đổ chỗ đồ Savo vừa mới dọn dẹp, khiến tất cả mọi thứ đều trở lên lộn xộn"Đâu có, hắn cũng vất vả lắm đó nha... phải hầu hạ Tam Phu nhân, Ngũ phu nhân, còn có cả Giang nhị tiểu thư nữa"- A Tứ giọng điệu đầy châm chọc cùng A Tam tiến sát về phía Savo"Hai ngươi đến đây làm gì?"- Savo thấy chúng đi đến nên lùi lại mấy bước"Chỉ là định đến xem rốt cuộc ngươi đang sống sung sướng thế nào thôi"- A Tam, A Tứ cao lớn lực lưỡng, dáng vẻ hằn học lầm lầm đi tới như hai con gấu rừng..."Hự..."- A Tam đấm một quyền rất mạnh vào bụng khiến Savo ngã nhào xuống đất, đau đến không thở được"Được các vị phu nhân chiều chuộng thì đừng tưởng muốn làm gì cũng được. Trong khi bọn ta phải ăn cơm thừa thì ngươi thường xuyên được ăn đồ ngon do Giang nhị tiểu thư mang đến, trong khi bọn ta phải lao động cực nhọc ngoài xưởng thì ngươi chỉ phải làm những công việc nhàn hạ, đồ ăn bám, đồ con hoang! Ngươi tưởng có khuôn mặt trắng trẻo, đẹp đẽ thì hơn chúng ta sao? Tất cả những đặc ân của ngươi chúng ta đều không thèm nhắc tới nhưng lần này, ngay cả Hỷ Nhi ta ngươi còn dám động thì ta không thể nhịn thêm được rồi"- A Tam gằn lên từng tiếng Miệng Savo phun ra một chút máu tươi nhưng ánh mắt vẫn rất bình thản, không hề tỏ ra đau đớn, quyết không nhận những việc mình không làm"Ta với Hỷ Nhi không hề có chuyện gì cả, các ngươi đừng có nói bừa.""Có quỷ mới tin tên phong lưu nhà ngươi. Nhưng ngươi đừng nghĩ mình muốn làm gì cũng được, bọn ta sẽ luôn theo sát ngươi đó. Nếu ngươi định có ý định gì với cô ấy, thì đừng trách ta"- A Tam nói xong cả giận bỏ đi. Savo cố gắng ngồi dậy, khẽ lau vết máu nơi khóe miệng, uất ức khi bị đánh ghen vô cớ...."Chờ đã, ngươi không phải rất rảnh rỗi sao? Mau thay ta đến trù phòng lấy đồ ăn rồi mang tới cho cô gái ở biệt viện phía đông đi, mỗi lần đi xa vậy ngươi không thấy ta rất mỏi mệt sao?"- A Tam quay lại, nhìn chằm chằm Savo rồi nói"A Tam đã cho ngươi cơ hội chuộc lỗi thì nên làm đi, nhưng nói trước cho người biết, lão gia đã có nghiêm lệnh bất kì kẻ nào cũng không được động đến cô gái đó, vì thế, ngươi cũng đừng nên làm điều gì không tốt, kẻo rước họa vào thân đó"- A Tứ nói xong, ánh mắt giảo hoạt nhìn Savo"Tốt nhất là từ này về sau ngươi thay ta đi đưa cơm cho nàng ta đi, liệu mà làm cho tốt, nếu để người khác phát hiện nàng ta không được ăn uống rồi trách phạt ta thì ngươi cũng không yên đâu"- A Tam vừa nói vừa cố tình bước lại gần, bàn chân vô tình "cố ý" nhẫm lên bàn tay của Savo. Khi thấy sắc mặt đau đớn của Savo, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Khi hai tên kia đã đi khuất Savo mới lồm cồm bò dậy, dọn dẹp những thứ A Tam vừa mới đá văng ra. Đến khi xong xuôi thì mặt trời đã mất đi một nửa, Savo ôm bụng đi về phía trù phòng lấy thức ăn mang về biệt viện phía đông phủ đệ. Vừa đi vừa suy nghĩ, càng lúc càng thấy cuộc sống mới này quá khó khăn, bảo sao chủ nhân trước của thân thể này lại chạy trốn. Thế rồi lại nghĩ về những ngày tháng đẹp đẽ ngày trước có cha mẹ, có bạn bè, có thầy cô, càng nghĩ càng cảm thấy hối hận vì đã tò mò mà đeo chiếc vòng kia vào... Mải mê lạc vào dòng suy nghĩ, chẳng mấy chốc biệt viện phía đông đã hiện ra trước mắt. Biệt viện này nếu so với những nơi khác trong phủ thì không lớn lắm nhưng vẫn là tốt hơn nhiều so với chỗ ở của gia nhân. Đằng sau biệt viện là núi, bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ nhỏ, phong cảnh hữu tình, nhưng khi ngập trong ánh trời chiều màu đỏ thẫm, tất cả lại hiện lên đầy vẻ cô quạnh, thê lương."Cộc...cộc... có ai đó ở trong phòng không vậy... ta là người đưa cơm đến"- Savo đứng ngoài gõ cửa... chỉ tiếc là gọi mãi chẳng thấy ai... Đang định bỏ hộp cơm ở đó rồi đi về thì Savo nghe thấy một tiếng hát vọng lên phía sau biệt viện, tiếng hát chập chờn lẫn vào những cơn gió, phá tan sự yên tĩnh của buổi trời chiều. Càng nghe càng bị mê hoặc, cô bỏ lại hòm đựng cơm ở cửa phòng, chạy đến nơi phát ra tiếng hát"Ôm ấp nỗi cô đơn, thuyền ta trôi vào không gian, lệ hóa thành sương phủ khắp chốn hoang vu..." (lời bài hát "Ái thương" ) Đến gần hơn, Savo nhìn thấy một con suối nhỏ chảy vắt qua phía sau phủ. Trên bờ suối có một cô gái ngồi dựa lưng vào gốc bách cổ thụ, ngân nga hát. Ánh trời chiều đỏ lừ như đổ sập xuống thân hình gầy nhỏ này. Savo ngây người, đứng bất động lắng nghe cho đến khi tiếng hát dừng hẳn"Là ai? Ai đang đứng bên đó?"- Cô gái kia phát hiện ra có người đứng nhìn mình nãy giờ liền cảnh giác"A... Ta là người đưa cơm tới cho ngươi... ta thực sự không có ý xấu gì a"- Savo gãi gãi đầu, ngây ngô giải thích. Ánh mắt nhìn chăm chăm mũi giày, không dám ngẩng lên"Ngươi trông thật lạ. Ta chưa từng thấy ngươi bao giờ"- Savo giật mình khi cô gái đó đã đi đến gần mình từ lúc nào, ánh mắt nàng trong suốt nhìn thẳng vào Savo"Ta xưa nay chỉ làm việc trong phủ, không có ra ngoài mỏ hay xưởng lớn bao giờ, mới cả đây là lần đầu tiên ta tới đây đưa cơm... nên là..."- Savo vừa ngẩng lên nhìn thì lập tức đụng trúng con ngươi đen láy kia. Trời ơi! Sao trên đời này lại có người xinh đẹp đến vậy chứ? Làn da rất trắng, mắt ngọc, mày ngài, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt tựa cánh hoa, thật chẳng khác nào bước ra từ trong tranh vẽ. Savo cứ vậy đứng ngơ ngác nhìn người trước mặt, mấy giây sau mới phát hiện mình thất thố vội vã thu hồi ánh mắt"Cũng muộn rồi... Ngươi mau vào ăn đi, ăn muộn đồ ăn sẽ nguội."- Cô gái kia không nói điều gì, sắc mặt hơi đỏ, xoay người đi về phía biệt viện Lại một cơn gió bấc lạnh lùng thổi khiến chiếc lá cô độc cuối cùng của cây bàng khẽ rơi xuống nền đất lạnhp/s: Nhớ vote ủng hộ nhé!!!! hỳ hỳ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com