Bhtt Phai Vao Quan Tai Moi Lay Duoc Vo Dep Savokiku
Sự hỗn loạn có ở khắp nơi... tiếng chém giết, tiếng súng nổ, tiếng kêu la thảm thiết tạo thành một loại tạp âm ghê rợn vô cùng"A Tứ... đệ mau tỉnh lại... đệ không được làm hại họ"- A Tam xông vào, lôi A Tứ ra khi thấy A Tứ định cắn một tên lính"grao....grao..."- A Tứ không còn một chút ý thức nào đôi mắt trắng dã, đục ngầu nhảy bổ vào A Tam nhằm vào cần cổ cắn tới"A Tứ, mau dừng lại... Ta là A Tam đây"- A Tam vừa cố gắng đẩy ra vừa gọi A Tứ, mong sao A Tứ có thể tỉnh lại. Cả hai người là anh em kết nghĩa thân thiết cùng nhau chống đỡ bao nhiêu khổ nạn điều này khiến A Tam không thể bỏ rơi A Tứ được"Hự..."- A Tứ khỏe lên rất nhiều đấm một quyền vào bụng A Tam khiến A Tam lảo đảo, Thừa thế A Tứ nhào đến đè A Tam xuống đất định cắnA Tam cảm thấy nguy hiểm đã cận kề khiến hắn biết rằng mọi thứ không thể quay lại được nữa, người anh em này của hắn không thể cứu được rồi"A Tứ, ta xin lỗi, đệ đừng trách ta. Ta nhất định phải sống phải thoát ra ngoài, phải chăm chỉ làm việc để chuộc Hỷ Nhi ra."- Đến khi A Tam bắt đầu phản kháng thì tiếc rằng đã muộn, A Tứ đã cương thi hóa hoàn toàn, sức khỏe vượt qua hắnThấy cái chết đã cận kề, A Tam kêu cứu rồi hướng mắt ra xung quanh mong tìm thấy một sự giúp đỡ. Nhưng không! Tất cả những người gia nhân khác đều đang chống đỡ với từng con cương thi một, Bọn lính cũng không khá hơn là mấy, chỉ có lão gia và những kẻ có quyền có thế là đứng ở đằng xa không đổ một giọt mồ hôi vì có người bảo vệ"Hỷ Nhi nàng hãy cố sống thật tốt..."- A Tam bị đánh đến máu chảy đầy mặt, sức lực không còn ngẩng mặt lên trời mà định buông xuôiĐúng lúc đó chợt có một bóng người lao tới đạp bay A Tứ sang một bên rồi đỡ A Tam dậy"A Tam cầm lấy mã tấu..."- Triệu Gia Mẫn nhặt được hai thanh mã tấu liền đưa cho A Tam một thanh rồi bảo hắn cùng nhau chống lại A Tứ"Ngươi cút ra... Ta không cần người giúp"- A Tam vẫn mạnh miệng quátĐúng lúc đó A Tứ lại lao vào, Savo vung mã tấu chiến đấu với A Tứ để lại A Tam ngây ngốc đứng nhìnÁnh mắt A Tam trở nên bất động, hắn không ngờ kẻ luôn bị hắn đánh và ăn hiếp lại đứng ra bảo vệ hắn. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ vụt qua, rồi ánh mắt của A Tam lại trào lên lửa giận, hắn bắt đầu thủ thế, định nhân cơ hội Savo đang bận đánh chém liền lén đâm một đao để trả thù cho Hỷ Nhi"A Tam mau chạy đi, ngươi nhất định phải sống. Hỷ Nhi còn cần ngươi"- Savo thấy A Tam đứng yên bất động nên muốn nhắc nhở A TamNghe thấy vậy đôi mắt A Tam tràn đầy dao động, hắn vung kiếm lên chém tới"phụt.."- Máu đen bắn ra , cánh tay A Tứ đang bóp chặt vào cổ Savo bị A Tam chém đứt lìa"Ngươi ra tay đi dù gì Tiểu Tứ cũng là người thân của ta"- A Tam thì thầm với SavoSavo bị máu đen bắn đầy vào mặt mũi, quần áo nhưng vẫn không một chút dao động, đâm tới một đao xuyên qua tim của A Tứ A Tứ chết...A Tam trên mặt rơi xuống một giọt nước mắt nhưng cũng nhanh gạt đi, xách theo mã tấu cùng Savo đi trợ giúp những người khácBọn lính rất thẳng tay và tàn nhẫn, khi một người vừa bị cương thi cắn chưa biến hóa thành cương thi liền bị giết ngay khiến cho tình hình ngày càng ổn định lại"Tên kia trên người, mặt, cổ toàn máu đen, liệu có phải đã thành cương thi?"- Một tên lính đứng bảo vệ Trương đạo sĩ quay xuống nhìn quang cảnh chém giết bên dưới rồi thốt lên"Giết nhầm còn hơn bỏ xót"- Phong Thiên Dật ra lệnh"Không... không được."- Tịnh Y túm chặt lấy tay tên họ Phong kia, nàng đã nhìn ra người có máu dính đầy trên mặt và quần áo chính là "phu quân" của nàngPhong Thiên Dật liền phát hiện ra đó là Triệu Gia Mẫn nên nhanh chóng hạ lệnh"Còn không mau bắn, ngươi dám chống lệnh?"- Hắn vừa nói vừa ngăn Tịnh Y lại"Không.... không.."- Tịnh Y quỳ xuống van xin hắn"Nàng làm sao vậy, rõ ràng kẻ kia lừa dối nàng mà nàng vẫn còn muốn bảo vệ?"- Phong Thien Dật quát lên"Đoàng!"- Tiếng súng nổ kèm theo rất nhiều máu tươi bắn ra, Savo như chết lặng"Bác Trần.............."- Savo khuôn mặt méo mó, ôm chặt lấy vết thương sau lưng lão Trần nhưng máu vẫn không ngừng ồ ồ chảy ra"Tại sao bác lại làm vậy? Tại sao bác không làm theo lời cháu chạy đi thật xa"- Savo bắt đầu hoảng lên, buông mã tấu, vừa nói vừa khóc. Trong lúc đó những người gia nhân khác xông tới đẩy lùi đám cương thi ra khỏi hai người"Triệu tử....Cháu đừng buồn về điều này sống chết có số."- lão Trần khó khăn thở hắt ra từng hơi. Lão cảm thấy đời này không còn gì nuối tiếc nữa, thế nên vừa khi thấy có người định bắn Savo lão vội lao tới mà không cần suy nghĩ"Đừng tự dằn vặt bản thân mình.... Nếu bác có sống sót ra khỏi đây thì lại sẽ phải trở về Triệu phủ cực nhọc làm việc cho đến lúc chết mà thôi. Nhưng cháu thì khác ta biết cháu không giống như chúng ta.... số phận cháu không giống chúng ta..."- Lão Trần an ủi Savo"Bác đừng nói nữa, cháu cùng mọi người sẽ đưa bác ra khỏi đây và tìm đại phu"- Savo tâm như chết lặng khi thấy máu ra càng lúc càng nhiều"Hãy sống thật tốt... sống thay cho những kiếp người ở đáy cùng xã hội như.... chúng ta."- Lão Trần nói xong thì tắc thởGiữa sự ồn ào tràn ngập mùi máu tanh, giữa sự sống và cái chết, tình yêu thương nhân ái vẫn len lói như một ngọn lửa bất diệt"Ầm...Ầm...Ầm"- Trương đạo sĩ đã tìm được cách mở cánh cổng, hắn cùng mọi người đi vào trongĐoàn người đang chiến đấu cũng chạy về phía cánh cổng đang được mở ra nhưng ngược lại lũ cương thi cũng đuổi theo sát phía sauTrương đạo sĩ, Phong Thiên Dật, cha con Triệu Gia, Tịnh Y và một vài tên lính vừa đi qua cửa thì Trương Đạo sĩ vặn mở cơ quan đóng cánh cửa lại. Tất cả những người gia nhân thấy vậy định chặn cánh cửa lại và theo vào trong, nhưng tất cả đều bị chém chết"Mau lên... không được để bọn gia nô kia chặn cánh cửa lại, lũ cương thi sắp đuổi đến đây rồi"- Phong Thiên Dật hét lên, lấy súng bắn làm hiệu khiến lũ quân lính càng thẳng tay chém giếtCuối cùng thì cánh cửa cũng đóng lại....Đằng sau là cánh cửa đã đóng, đằng trước là lũ cương thi khát máu, sự thất vọng tràn ngập trên gương mặt của những người gia nhân còn sót lạiSavo cũng lặng người đi một lúc, cô thở phào vì Tịnh Y đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Đúng vậy! sống chết có số, nếu đã là số mệnh thì không thể làm khác"Mọi người mau bình tĩnh lại, chúng ta đoàn kết chiến đấu, nhất định phải ra khỏi đây"- Savo hô lên trấn tĩnh tinh thần của những người gia nhânChín cửa tử, một cửa sinh khiến tất cả mọi người không còn sự lựa chọn nào khác là cầm mã tấu lên và chiến đấu"Chúng ta nhất định phải trở về nhà...."- Tiếng hô vang vọng lại từ khắp nơi trong hầm mộHọ là những người xa lạ, nhưng lại cùng là những kiếp người thấp kém nhất của xã hội, họ chưa bao giờ mưu cầu hạnh phúc, họ chưa bao giờ mưu cầu tự do, nhưng giờ đây họ khao khát sống hơn bao giờ hết, họ đoàn kết với nhau, giúp đỡ lẫn nhau vào sinh ra tửThế nhưng... sinh tử là chuyện của trờiChẳng mấy chốc đã có những người bị cương thi đánh chết và cũng có những người bị cương thi cắn"A Tam....mau giết ta... ta không muốn mình biến thành ác quỷ"- Một người gia nhân vừa bị cắn vẫn còn chút ý thức bèn cầu xin A Tam"A Hổ ngươi mãi mãi là người anh em tốt"- A Tam nói xong vung mã tấu đâm thẳng vào tim của A HổMột lát sau sự im ắng tràn ngập khắp nơi, mặt đất vương vãi thi thể, máu đen, máu đỏ trộn lẫn với bùn đất, nhìn sơ qua thì thứ còn sót lại chỉ có cái chết"A Tam... Hình như chỉ có hai chúng ta còn sống sót.."- Savo đỡ A Tam ngồi dậy"Đừng có tưởng bở, chúng ta có sống sót thì sao chứ, chúng ta có thể ra ngoài không? Muốn đi ra cũng phải đi qua mê cung loằng ngoằng kia? Lạc trong đó thì ngươi chỉ có đường chết đói chết khát. Còn nếu đám người kia đi ra mang theo kho báu thì họ cũng chẳng dẫn ngươi ra đâu, họ sẽ giết ngươi để diệt khẩu"- A Tam vừa trải qua sống chết, gương mặt cùng lời nói cũng già dặn hơn"A Tam ngốc ngươi còn Hỷ Nhi nữa, không được nghĩ như vậy"- Savo an ủi "Vậy chẳng nhẽ ngươi có cách?"- A Tam tuyệt vọng vô cùngSavo mỉm cười lấy vạt áo lau bớt máu dính trên mặt, đứng lên thu thập súng và cây đuốc bị vứt chỏng chơ trên mặt đất nhưng vẫn chưa tắt lửa"Trước khi vào đây ta đã có chuẩn bị rồi. Tất cả những đường rẽ, lối quẹo ta đều rắc bột than ở đó, ngươi men theo đó mà đi chắc chắn sẽ ra được bên ngoài"- Savo mỉm cười rồi đưa cho A Tam cây đuốc và súng"Ta sao có thể tin ngươi"- A Tam bán tín bán nghi"Vào đến đây rồi ta còn lừa ngươi làm gì chứ? Ta có lỗi với ngươi, với Hỷ Nhi, hãy để ta chuộc lỗi. Khi ngươi ra khỏi mộ hãy chạy đến khu rừng phía đông phủ, ở đó có một cây hòe cổ thụ trong hốc cây có một cái hòm gỗ chứa rất nhiều tiền, hãy lấy số tiền đó đi chuộc Hỷ Nhi rồi chạy lên phía đông bắc, quân cách mạng đang ở đó, đừng bao giờ trở lại Triệu Gia nữa"- Savo nói"Ngươi tại sao lại tốt như vậy với chúng ta..."- A Tam khóe mắt có chút ướt nói"Thực ra số tiền đó ta lấy trộm trong căn hầm bí mật của Triệu Gia định để đó sẽ có lúc cần đến, nhưng việc của Hỷ Nhi cần hơn nên vẫn là nên cho ngươi dùng. Và hơn hết, ta nợ các ngươi rất nhiều, nợ Hỷ Nhi lại càng nhiều. Hãy giúp ta xin lỗi muội ấy và chăm sóc muội ấy thật tốt"- Savo trao cho A Tam một ánh mắt tin tưởng"Còn ngươi? sao không ra ngoài với ta, ở lại đây chỉ có đường chết"- A Tam nói"Tịnh Y vẫn còn trong đó, nàng mới chỉ thoát khỏi nguy hiểm trong phút chốc, bởi càng vào sâu càng nguy hiểm, ta sẽ tìm đường vào trong để đưa nàng ra"- Savo kiên định nói, cô dường như đã thoát khỏi dáng vẻ mềm yếu, sợ sệt, nhút nhát, chỉ biết nhẫn nhịn những trận đòn."Quan hệ giữa hai người các ngươi ta cũng không hiểu nổi nhưng.... hãy bảo trọng!"- A Tam biết không thể khuyên được Savo nên lặng cầm súng và đuốc đi raChỉ còn lại một mình, Savo lặng người nhìn những gia nhân đã hy sinh, họ sẽ không bao giờ trở về với gia đình được nữa, hầm mộ này chôn vùi họ như guồng quay lịch sử chôn vùi những kiếp người nhỏ nhoi Savo nâng cánh tay lên nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, cô biết vì sao mình có đủ sức mạnh giết hết lũ cương thi rồi sống sót. Tất cả đều là nhờ cái vòng này"Tại sao mày lại mang ta tới đây? Tại sao lại cho ta sức mạnh"- Savo nhìn vào chiếc vòng rồi hỏi, chỉ tiếc là không có tiếng đáp lại, chiếc vòng chỉ lóe sáng lên một chút"Rắc...rắc...."- Thân cây cổ thụ bị đao kiếm khi nãy chém phải chợt nứt dần ra, một bóng đen cao lớn từ đó đổ gục xuốngVà nó cử động... rồi từ từ đứng dậy...Savo đổ đầy mồ hôi lạnh. Sinh vật này rõ ràng là một con cương thi hoàn chỉnh nhưng nó rất to lớn, thân thể đều đen như đá, đôi mắt đỏ thẫm và trên trán có hai cái sừng mọc ra. Nó rất có thể là cương thi chúa.Thì ra bấy lâu nay nó bị kẹt trong thân cây cổ thụ, cái cây kia bám vào thân thể nó hút ra chất sống nên quả cây mới có độc, đến khi A Tứ ăn phải bèn biến thành cương thi"Grao..."- Con cương thi lao thẳng về phía Savo, nó đáng xuống một quyền với tốc độ rất nhanh, Savo vội vã lấy mã tấu chắn lại nhưng kình lực của cú đánh rất lớn khiến thanh mã tấu vỡ tan, còn Savo thì bị bật ra sau mấy métNó quá mạnh!Savo ý thức được tình trạng hiện tại của mình, con cương thi này dù có 5 người cùng đánh cũng chưa chắc hạ được nóSavo nhặt một thanh mã tấu khác lên thì con cương thi kia cũng nhặt lên một thanh mã tấu, rõ ràng nó có ý thức và có trí tuệ, không chỉ biết lao vào cắn xé như những con cương thi ban nãyÁc chiến cuối cùng cũng xảy ra, Savo cố gắng tránh né những vết đâm chí mạng nhưng trên người đã đầy rẫy vết thương cắt qua phần thịt mềm vì tốc độ của con quái vật này quá nhanh. Nhưng rồi cô nhìn thấy trên cây đại thụ có một cành cây rất to bị gãy chỉ còn treo lơ lửng bởi phần vỏ cây ít ỏiSavo cố gắng dụ con cương thi tới gần cái cây rồi tranh thủ dùng súng bắt vào phần vỏ đang treo lở lửng cành cây lớn , thế nhưng chỉ cần cô mất tập trung bắn 1 phát thì liền bị con cương thi chém một phát vào chỗ hiểm"Đoàng...đoàng..."- Savo vừa bắn được ba phát, phần vỏ cây ít ỏi kia đã mất đi tám phần, cành cây lớn đang đung đưa ngay trên đầu cô và con cương thi, nhưng cô lại bị quá nhiều vết thương trên cơ thể khiến thân thủ ngày càng chậm lại"Hự..."- Máu tươi ào ạt chảy ra, con cương thi đâm một đao xuyên qua bụng của Savo, khiến cô mất đi dần khí lực nhưng vẫn cố bắn phát cuối cùng"Ầm...."- Cành cây to lớn rơi xuống đè vào ngang thân con cương thi khiến phần thân thể từ ngực của nó trở xuống gần như nát nhừ, cả hai tay cũng bị kẹtSavo gục xuống, cô lấy tay đỡ lấy vết thương trên bụng, máu chảy ra nhỏ xuống đất lách tách từng giọt. Trên trán cô thấm đẫm mồ hôi, hơi thở trên nên khó khăn hơn bao giờ hết. Cô biết, cái chết đang đến gần mìnhÝ thức đã bắt đầu có chút mông lung, Savo cảm thấy mọi thứ trước mắt mờ ảo, cô chợt nhìn thấy hình ảnh mình ngày đầu mới đến thế giới này, về những uất ức cô phải chịu, những trận đòn vô cớ, và cả tình yêu thương của Lan Nhi và Tịnh Y đối với cô. Nhưng hơn hết, cô thấy được những lúc mình bất lực nhìn người mình yêu thương ra đi. Cô bất lực đứng nhìn Hỷ Nhi bị đưa đi bán vào kĩ viện, cô ôm đầu chịu những trận đòn đau của A Tam, cô không thể bảo vệ được Lan Nhi khiến Lan Nhi chết và hơn thế nữa Lão Trần cũng vì sự yếu ớt của cô mà chết.Tất cả những người thân xung quanh đều là cô chính mắt nhìn thấy họ ra điChỉ còn lại Tịnh Y.... Chẳng nhẽ đến cả Tịnh Y cô cũng không thể bảo vệ?.......................................................................................................Đằng sau cánh cửa, đoàn người gồm có hai cha con họ Triệu, Trương đạo sĩ, Tịnh Y, Phong Thiên Dật và 5 tên lính tổng cộng là 10 người tiến vào"Phong tướng quân... ngoài kia còn rất nhiều người, ngài mau cứu họ..."- Tịnh Y túng lấy tay của Phong Thiên Dật cầu xin"Nàng đừng có ngốc như vậy có được không. Mấy tên gia nhân đó chết có xá gì. Nàng đừng nên đau buồn quá khi ra khỏi mộ ta sẽ tổ chức đám cưới rước nàng về phủ"- Phong Thiên Dật hứa hẹnNgay bên cạnh, Trương đạo sĩ và Triệu lão gia cũng đang nói chuyện với nhau"Chút nữa nếu muốn ra khỏi mộ nhỡ bọn cương thi vẫn còn ở đó thì biết làm sao?"- Triệu lão gia hỏi"Ngài yên tâm, đây là mộ sống, lối ra khác lối vào, chúng ta không cần đi quay lại đâu"- Trương đạo sĩ tự tin về kiến thức uyên thâm của mình. Chả trách hắn không giúp mọi người diệt cương thi mà lại tìm cách chạy mất"Phập phùng...."- Một tên lính thả đuốc vào một cái đèn mỡ cá heo khiến lửa bùng lên, soi sáng cả căn phòng"Vàng... thật nhiều vàng...."- Triệu Trác Liêu hô lớn như đứa trẻ được quàTất cả chạy ào vào phía trong, ngắm nghía những thùng to rương lớn toàn vàng và đồ trang sức"Kia chắc là quan tài của chủ nhân ngôi mộ này"- Triệu lão gia hỏi Trương đạo sĩTrương đạo sĩ không đáp, nhanh chân chạy về phía cỗ quan tài. Thấy vậy, Triệu lão gia và Phong Thiên Dật cũng chạy vào xemChiếc quan tài bằng gỗ đàn hương dài hai thước, sáu tấc, tám phân, rộng 5 thước, 6 ly, được sơn son thếp vàng trạm trổ rất nhiều họa tiết kèm theo những dòng chữ văn tự cổ"Đây... đây là mộ của Chiêu Văn Vương... Vậy chắc chắn bên trong có "áo ngọc". Mau, mau mở nắp quan tài"- Trương đạo sĩ vui sướngPhong Thiên Dật gọi tất cả những tên lính lại để cạy nắp quan tài, thành thử chỉ còn có một mình Triệu Trác Liêu đang loay hoay sờ soạn đống vào"tách..."- Một giọt nước rơi xuống đầu Triệu Trác Liêu khiến hắn giật mình bèn chửi đổng một tiếng, sau đó lại tiếp tục bới tìm trong đống vàng. Bên cạnh những cái thùng mở nắp chất đầy vàng có một cái thùng đóng kín, Triệu tam thiếu gia nghĩ rằng đó là kho báu rất quý nên ra sức đẩy nắp thùng ra"Rầm...."- Cái nắp thùng rơi xuống đất tạo ra âm thanh lớn khiến mọi người quay ra nhìn thì thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp"Á.... cứu... cứu mạng"- Cơ thể của Triệu Trác Liêu bị những con bọ ăn xác chạy lên đầy người, chúng chui vào cơ thể của hắn cắn xé. Chẳng mấy chốc từ trong miệng, mắt, mũi của Triệu Trác Liêu tuôn ra toàn những thứ màu đen đang ngọn nguậy"Trác Liêu...."- Triệu lão gia kêu lớn. Nhưng chưa kịp chạy tới thì Triệu Trác Liêu đã ngã xuống, với đầy những vết thương trên cơ thể, có những chỗ lộ cả xương trắng"Lửa... mau lấy lửa.... "-Trương đạo sĩ hô lên khi thấy lũ bọ đang bò rất nhanh về phía họ, tất cả những người còn lại đều đờ ra khi nhìn thấy cái xác nham nhở của Triệu Trác Liêu.
p/s: Nhân vật chính chết ư? có vẻ!Chờ chap sau nào ~nhớ vote nhé. yêu mọi người nhiều <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com