Bhtt Phai Vao Quan Tai Moi Lay Duoc Vo Dep Savokiku
Đông chí càng đến gần, ban đêm càng kéo dài, khiến người ta cảm thấy chỉ chớp mắt một cái là trời đã tối...
"Đệ lại đến biệt viện phía đông ăn tối cùng Tịnh Y sao?"- Lan Nhi khẽ lắc đầu nhìn đệ đệ si tình của mình"Đúng là không gì qua được mắt tỷ a. Tối nay đệ muốn cùng Tịnh Y ngắm trăng một chút, sẽ về muộn a"- Savo cho thức ăn vào hộp gỗ, vừa nói vừa ngước mắt nhìn ra ngoài cửa- nơi ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chảy tới..."Đệ đi cẩn thận một chút. Chú ý đừng để ai phát hiện đó"- Lan Nhi mặc dù không ngăn cản nhưng vẫn là lo lắng dặn dò "Đệ biết mà, Tỷ ăn sớm rồi đi nghỉ đi nhé. Trước khi về phòng đệ sẽ mang thêm chút than đốt"- Savo nói xong liền mang theo hộp gỗ đựng cơm chạy đi mất. Hôm nay âm lịch mới là ngày 17, mặt trăng qua thì chín tới một chút nhưng vẫn khá tròn vẹn, đẫy đà, rẽ mấy đám mây ra kiêu hãnh nhìn xuống mặt đất. Thứ ánh sáng màu trắng bạc ấy chảy qua những tán cây cổ thụ, tạo thành những vệt sáng bất định trên mặt đất, lúc lúc lại khẽ di chuyển sau mỗi lần có cơn gió bấc ngang nhiên chạy qua, lay động những tán lá. Savo nhìn lên bầu trời khẽ thở ra khói trắng, cô cảm thấy mặt trăng thật đẹp- trong trẻo như đôi mắt của Tịnh Y vậy... Nếu có thể hái xuống được thì tốt quá, Tịnh Y chắc chắn thích nó :3 . Đi đến lối nhỏ rẽ vào biệt viện, ánh trăng soi sáng cả con đường khiến mặt đất xuất hiện một bóng người dài lêu nghêu đang cầm hộp gỗ vui vẻ bước đi"Tịnh Y.. Ta đến rồi đây."- Mới là buổi chiều muộn nhưng mặt trời đã lặn hẳn, trong phòng Tịnh Y thắp một cây nến nho nhỏ. Và rồi lại giống như sáng nay, Tịnh Y mãi vẫn chưa ra mở cửa, điều này khiến Savo rất sốt ruột. Nhưng rồi lại tặc lưỡi cười cười cảm thấy mình thật chẳng ra sao... rõ ràng vừa mới gặp Tịnh Y buổi trưa, ấy thế mà bây giờ lại nhớ nàng đến mức như vậy. Không biết đây có phải là do si tình mà tỷ tỷ hay nói không."Chàng mau vào phòng đi cho ấm"- Savo vẫn đang mải nghĩ thì Tịnh Y đã ra mở cửa, gọi cô đi vào."Tối nay trăng vẫn tỏ, ta định ăn xong sẽ cùng nàng ra ngoài ngắm trăng"- Savo để cái hộp gỗ lên bàn, mở nắp, lấy từng món đồ ăn ra"Không ngờ chàng cũng thích cái thú vui này... Nhưng cũng phải công nhận, vẻ mặt và phong thái của chàng chẳng khác nào một thi nhân tao nhã phong lưu..."- Tịnh Y xắn thêm một miếng mỡ bỏ vào đèn cho sáng, vừa nói vừa cười tủm tỉm trêu chọc người mình yêu"Hừm... Còn ta thì thấy nàng giống một kì nữ tài nhân hơn là một nàng thôn nữ đó."- Savo rất tự nhiên đi tới, từ phía sau ôm lấy eo của Tịnh Y, ghé sát vào tai nàng thủ thỉ"Chàng lúc nào cũng dẻo miệng... Thật không biết khiến bao nhiêu nữ nhân si mê rồi a..."- Tịnh Y giả vờ giận dỗi, đánh nhẹ vào bàn tay xấu xa đang ôm lấy eo mình"Ta đâu có quen nói dối. Lời này chỉ là nói cho mình nàng mà thôi. Chỉ là của nàng, chỉ dành cho một mình nàng"- Savo nhẹ đặt chiếc cằm của mình xuống bờ vai của Tịnh Y Tịnh Y không nói gì nữa, chỉ yên lặng đứng hưởng thụ cái ôm ấm áp và lắng nghe từng hơi thở quen thuộc của người đang mình yêu... Nàng cảm thấy mọi thứ đều chân quý, mọi thứ đều tràn ngập hạnh phúc "Vậy bây giờ... Triệu Phu nhân có sẵn lòng cùng nô tài ăn hết chỗ thức ăn kia hay không a... Để như vậy sẽ nguội hết đó.."- Savo trêu chọc, thổi thổi vào tai của Tịnh Y. Bị ngứa, Tịnh Y cố tránh đi, rời khỏi vòng tay của Savo rồi nhăn mày đáp"Chàng đừng gọi ta là Triệu Phu Nhân có được hay không. Ta và Triệu Nhị Thiếu gia hoàn toàn không liên quan... "- Giọng Tịnh Y lộ ra vẻ sốt sắng khiến Savo cũng khẩn trương theo. Cô không ngờ cái từ "Triệu Phu nhân" đó lại bị Tịnh Y hiểu nhầm thành phu nhân của Triệu Trác Vân"Được rồi, vậy lần sau ta sẽ không gọi như vậy nữa... "- Savo nắm chặt lấy đôi bàn tay của Tịnh Y "Thiếp biết, dù gì thì trên danh nghĩa thiếp cũng là vợ người, thiếp biết như vậy là thiệt thòi cho chàng lắm... Nhưng thiếp thực sự chỉ yêu một mình chàng mà thôi... thiếp...ưm...ưm..."-Tịnh Y lời nói chưa kịp phát ra đã bị Savo nuốt mất. Savo mãnh liệt hôn tới, thừa dịp Tịnh Y đang định mở miệng nói liền đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nàng khám phá. Hôn cho đến khi Tịnh Y dừng ý định nói, tiếp nhận nụ hôn, cùng mình dây dưa thật lâu mới buông ra"Nàng đừng suy nghĩ nhiều về việc này nữa. Đối với ta, có được trái tim nàng là đã quá đủ rồi. Những thứ còn lại ta đều không để vào mắt"- Savo ôm Tịnh Y vào lòng, nói với nàng bằng tất cả tâm can"Được chàng yêu thương.... chắc hẳn là điều may mắn nhất trong cuộc đời thiếp"- Tịnh Y nghẹn ngào đáp lại, nàng cảm thấy trong tim mình có một dòng nước ấm ào ạt chảy ra..."Nàng đừng có nghĩ linh tinh nữa đó, nàng nghĩ vậy ta sẽ không vui a... Còn bây giờ thì mau đi ăn thôi."- Savo cười ấm áp, kéo tay Tịnh Y đi về phía bàn ăn..... Mây vừa tan, trăng khẽ lộ thì cũng là lúc hai người ăn xong, cả hai cùng nắm tay nhau đi tới gốc cây bách cạnh bờ suối gần đó ngồi ngắm trăng. Savo ngồi xuống phiến đá gần đó, kéo Tịnh Y vào trong lòng mình"Nếu như trước đây, ta luôn cảm thấy những người ngắm trăng, sao vào buổi tối thật quá rảnh rỗi, thì bây giờ được ngồi đây cùng nàng, ta mới hiểu được một chút gì đó gọi là phong tình"- Savo tự cười mình"Hồi nhỏ, thiếp đã được kể về hằng nga và thỏ ngọc ở trên cung trăng nên đã có một lần thiếp ước được lên trên đó.."- Tịnh Y cũng rất vui vẻ tâm sự những việc mình làm liên quan tới mặt trăng"Nhưng rồi, thiếp lại không muốn nữa. Lúc đó thiếp nghĩ, nếu lên trên mặt trăng rồi không thể xuống nữa thì sẽ cô đơn như chị hằng mà thôi"- Nghe Tịnh Y nói xong, Savo tủm tỉm cười. Xem ra Tịnh Y vẫn là mang một nét ngây thơ, trẻ con đúng với tuổi 16 của nàng. Tịnh Y nói xong khẽ ho nhẹ một tiếng, Savo thấy vậy bèn cởi nút áo khoác bông của mình ra, chùm kín lấy cả thân mình và Tịnh Y, tự biến mình thành một cái lò sưởi giữ ấm cho nàng"Nếu người nàng yêu thương lại giấu giếm nàng một bí mật vô cùng đáng sợ thì nàng có giận không?"- Savo chần chừ hỏi"Tất nhiên là sẽ giận, nhưng thiếp tin rằng người đó có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy."- Tinh Y ngây thơ trả lời, nàng không hề để ý rằng sắc mặt của Savo đang chuyển biến rõ rệt"Vậy nếu... bí mật bị bại lộ, nàng lúc đó rất tuyệt vọng... Nhưng rồi sau đó thì nàng có tha thứ cho người ta hay không?"- - Savo ngập ngừng hỏi"Cái đó thì thiếp cũng không biết nữa, thiếp chưa gặp phải những chuyện như vậy bao giờ"- Tịnh Y lộ ra vẻ mặt thuần khiết của mình."Chàng có chuyện gì sao? Sao lại hỏi những câu đó? "- Tịnh Y chợt nhìn lên gương mặt của Savo thì thấy nó ngập đầy nét lo lắng"Thực ra... ta định nói với nàng là...."- Trước tình cảm chân thật và sự ngây thơ thuần khiết của Tịnh Y, Savo cảm thấy rất bối dối... dường như cô không còn đủ kiên định cho việc tiếp tục giấu giếm Tịnh Y thêm nữa Tịnh Y nhìn lên gương mặt lo lắng của Savo mà có chút thương cảm. Nàng biết người nàng yêu đang phải rất vất vả làm việc, lại còn phải lo nhiều chuyện để bảo vệ nàng, để yêu thương nàng... Nàng cũng rất muốn giúp, nhưng chẳng thể giúp gì được, nên muốn tranh thủ lúc này giúp cho người mình yêu có thể bớt sầu não một chút."Chàng đừng nói gì nữa.... thiếp muốn cho chàng xem cái này"- Tịnh Y đặt ngón trỏ của mình lên môi của Savo, không cho cô nói thêm nữa, sau đó đứng dậy, rời khỏi vòng tay ấm áp kia Tịnh Y bước đến chỗ hai phiến đá xếp vào nhau, tạo thành một bục cao bằng phẳng. sau đó, nàng hướng Savo khẽ cười dịu dàng... Và nàng bắt đầu múa.... Nơi Tịnh Y đang đứng không có bóng cây che chắn nên ánh trăng chiếu thẳng vào nàng. Ánh trăng vàng nhạt bao quanh, ánh trăng mềm mại vương trên y phục, tràn ngập trên gương mặt xinh đẹp của nàng biến nàng thành một vũ công kiều diễm, phá vỡ sự lạnh lẽo và cô tịch của cả màn đêm. Tịnh Y duyên dáng di chuyển từng bước chân, cánh tay thon dài của nàng vươn ra chạm vào những ngôi sao nhỏ bé trên bầu trời. Giờ đây, khung cảnh vắng lặng nơi rừng núi này, lại như một bức màn mờ ảo làm nổi bật, tôn thêm nét yêu kiều của nàng... Savo ngồi đó, ngây ngốc nhắm nhìn, đôi mắt ngập tràn hình ảnh yêu kiều trước mặt, trong đầu cô chợt trở nên trống rỗng, mọi chuyện rắc rối, đáng sợ trước mắt đều biến mất chỉ còn lại duy nhất Tịnh Y và ánh trăng màu bạc hiền hoà... (tác giả: Thực ra đang định tả là há mỏ ngồi nhìn đến nỗi chảy cả nước miếng cơ :v ) Cho đến khi vũ khúc kết thúc, Savo vẫn không có phản ứng gì, Tịnh Y lại gần, khẽ gọi"Triệu Lang... Triệu Lang.. chàng đang nghĩ gì vậy?""A... không có gì... Nàng múa thực sự rất đẹp... vô cùng đẹp. Thực sự... ta được chưa bao giờ được xem bài múa nào đẹp như thế..."- Savo đứng lên, cầm chặt lấy hai tay của Tịnh Y và nói Tịnh Y nghe vậy rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy ấm áp, dựa vào lòng của Savo thủ thỉ"Ta chỉ múa cho một mình chàng xem mà thôi..."Chỉ một câu nói khiến cả đêm đó, Savo mơ màng ôm một giấc mộng ngọt ngào đi ngủ................. Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa có dấu hiệu muốn rời giường thì Lan Nhi đã tỉnh dậy, ấy thế mà đã không thấy Savo nằm trên giường nữa. Thật lạ, đệ đệ ham ngủ của nàng hôm nay lại dậy sớm hơn nàng. Từ đêm hôm qua, khi Savo trở về phòng, khuôn mặt đã cười đến không thấy mặt trời đâu, thế rồi đến sáng nay ngay từ sớm đã rời giường, Lan Nhi tặc lưỡi: "tình yêu quả là thay đổi" Đến buổi trưa cũng như vậy, Lan Nhi còn chưa kịp nói câu nào thì em trai mình đã cầm theo hộp gỗ đựng cơm chạy một mạch đến biệt viện phía đông rồi. Nàng chợt cảm thấy vui lây với em mình, nàng cũng thông suốt rất nhiều việc... Thôi thì mặc kệ mọi thứ đi, tương lai đến đâu hay đến đó. Ngày hôm nay khi Savo vừa mới tới phòng của Tịnh Y, còn chưa kịp gõ cửa thì Tịnh Y đã mở, xem ra nàng đã đứng chờ đợi từ lâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc là liền mở ngay"Chàng vào trong đi cho ấm..."- Vẫn là nụ cười ấm áp và dáng vẻ hiền thục như mọi khi"Hôm nay trời lại lạnh thêm đấy, trong phòng nàng còn đủ than củi không? Nếu gần hết, ta sẽ mang vào thêm"- Savo đặt hộp gỗ lên bàn rồi lấy thức ăn ra... Cô cảm thấy trong phòng vẫn hơi lạnh, sợ là phòng hết than củi nên mới hỏi "Vẫn còn a... để thiếp đi cho thêm than vào bếp sưởi."- Tịnh Y đang định đứng dậy thì Savo vội ngăn nàng lại"Để ta làm cho, nàng ngồi xuống đi"-Savo nói xong, sắn đáo chạy tới bếp sưởi, cạo than nguội ra rồi cho thêm than củi vào. Làm xong đâu đấy mới đi ra ngoài rừa tay, lúc đi đến bàn cơm thì Tịnh Y vẫn là ngồi đợi Bữa ăn nhanh chóng được giải quyết, chưa kịp nói lời nào, Savo đã vội cất bát đĩa vào hộp, ý định ra về. Thông thường, đến sát giờ làm việc buổi chiều Savo còn lưu luyến không muốn đi, ấy vậy mà ngày hôm nay lại chủ động muốn về trước, thật khiến Tịnh Y bất ngờ... Không chỉ vậy, lúc ngồi ăn cơm, Savo cũng là vẻ mặt thất thần nghĩ ngợi lung tung khiến Tịnh Y ngập ngừng không biết có nên đưa vật ấy hay không"Hôm nay ta có chút việc, về sớm một chút. Chiều tối sẽ qua với nàng ngay..."- Savo đứng dậy, đi ra ngoài cửa lớn"Triệu Lang... chàng chờ đã... Thật ra... thật ra thiếp..."- Tịnh Y có chút ngập ngừng"Có chuyện gì sao? "- Thấy Tịnh Y có điều khó nói, Savo liền nổi lên sự lo lắng, muốn biết chuyện gì khiến người mình yêu phiền lòng."Thiếp... Thiếp muốn chàng giữ lấy thứ này..."- Tịnh Y xấu hổ, lấy trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay màu trắng tinh Savo mở khăn ra, thấy bên trong có thêu hình một đôi uyên ương vô cùng tinh xảo, để làm được nó chẳng hẳn phải tốn rất nhiều công sức."Cái này... là nàng thêu..."- Savo ngạc nhiên hỏi"Ân... Lúc trước Lan Nhi Tỷ Tỷ đến đưa cơm cho thiếp, sợ thiếp buồn chán nên đã mang chút kim chỉ qua đây. Thiếp thấy chàng không có khăn tay nên định tạo chút bất ngờ, bí mật thêu cho chàng một chiếc" Savo nghe xong xúc động đến tận tâm can, thì ra mấy lần Tịnh Y ra mở cửa muộn là do nàng phải giấu đi công việc thêu thùa này... Bất ngờ này quả thật ngọt ngào, ấm áp vô cùng"Ta quả thật thấy mình may mắn khi yêu được nàng"- Savo ôm chặt chiếc khăn vào lòng, mỉm cười hạnh phúc nhìn người cô yêu thương Đứng nói chuyện thêm một lúc thì Savo vẫn rời đi, cô vẫn nhớ chuyện mình cần phải làm nên tiếc nuối từ biệt Tịnh Y sớm hơn thường xuyên rồi rời khỏi biệt viện. Tịnh Y thấy có chút mất mát nhưng nàng vẫn rất tin tưởng người mình yêu thương, không hề thắc mắc một lời, lặng lẽ đóng cửa lại. Buổi chiều ngày hôm đó, thứ mà Savo cố công chuẩn bị cuối cùng đã hoàn thành, cô mang nó đến cùng với bữa cơm chiều khiến Tịnh Y vô cùng bất ngờ, ra là ngày hôm nay Savo dậy sớm, giờ nghỉ trưa đi về sớm hơn là để làm cây sáo trúc này. Rõ ràng là làm nó với ý tứ sẽ thổi nó khi Tịnh Y múa vào đêm nay...Quả nhiên là như vậy... Trăng vừa lên cao... Tiếng sao trầm bổng đã vang vọng lên trời cao.... Savo dáng người cao ráo, vận một bộ y phục nâu nhạt, tự tin đứng thổi lên từng khúc nhạc du dương. Chiếc sáo này hợp với gương mặt tuấn tú của cô đến nỗi, mỗi lần có làn gió lạnh thổi qua, dáng người Savo lại phiêu dật như một tiên nhân trong bức tranh bước ra...Cả hai người... người thổi sáo, người múa hát thật khiến cho bức tranh nhân gian thêm sinh động, đẹp đẽ. Savo vừa thổi, ánh mắt vừa mỉm cười nhìn Tịnh Y. Cô chợt có những suy nghĩ miên man, về việc cô đột ngột xuyên không tới đây, về những bất công cô đã phải chịu, về lần đầu tiên cô gặp Tịnh Y và cuối cùng là yêu thương nàng... tất cả đều như một thước phim quay chậm trong đầu. Kết thúc bài nhạc, Tịnh Y cũng múa xong, Savo buông sáo, âu yếm nhìn nàng rồi nở một nụ cười mãn nguyện... Nếu cho cô được chọn, chắc chắn, cô vẫn sẽ chọn được gặp nàng, được yêu thương nàng... Thế nhưng, tối hôm đó không chỉ có hai người được thưởng thức khúc nhạc vũ này..."Có thật là có chuyện ấy hay không?"- Tam Phu Nhân tức giận, ném ly trà xuống đất"Dạ bẩm, nô tài chính mắt nhìn thấy"- Tên nô tài đến báo tin quỳ trên mặt đất, miệng cười vui vẻ, xem ra hắn lại sắp có tiền thưởng rồi đây..."Được lắm... để ta xem... con tiện nhân kia làm trò gì để có thể quyến rũ Triệu Tử của ta..."- Tam Phu Nhân ánh mắt đục ngầu, từng câu từng chữ rít qua kẽ răng. Mụ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!
p/s: Mình biết sẽ có rất nhiều người đọc xong chap này là ném đã dữ lắm... Cái kiểu phần ngược văn thì viết như cưỡi ngựa xem hoa, diễn biến chạy tằng tằng đến nỗi không cả kịp nhớ tên nhân vật. Ấy vậy mà hai chap này lại như "cô dâu 8 tuổi" kể nể chi tiết từng tí xíu một... Cơ mà ngộ mặc kệ, không ai đọc, ko ai vote ngộ vẫn viết chap này... Vì cả phần sau, sẽ không còn ngọt văn mà viết nữa... huhuhuCác thím hãy thông cảm cho một người thích ngọt như ngộ...(Mình thích thì mình viết thôi :3 :3 :3 )
"Đệ lại đến biệt viện phía đông ăn tối cùng Tịnh Y sao?"- Lan Nhi khẽ lắc đầu nhìn đệ đệ si tình của mình"Đúng là không gì qua được mắt tỷ a. Tối nay đệ muốn cùng Tịnh Y ngắm trăng một chút, sẽ về muộn a"- Savo cho thức ăn vào hộp gỗ, vừa nói vừa ngước mắt nhìn ra ngoài cửa- nơi ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chảy tới..."Đệ đi cẩn thận một chút. Chú ý đừng để ai phát hiện đó"- Lan Nhi mặc dù không ngăn cản nhưng vẫn là lo lắng dặn dò "Đệ biết mà, Tỷ ăn sớm rồi đi nghỉ đi nhé. Trước khi về phòng đệ sẽ mang thêm chút than đốt"- Savo nói xong liền mang theo hộp gỗ đựng cơm chạy đi mất. Hôm nay âm lịch mới là ngày 17, mặt trăng qua thì chín tới một chút nhưng vẫn khá tròn vẹn, đẫy đà, rẽ mấy đám mây ra kiêu hãnh nhìn xuống mặt đất. Thứ ánh sáng màu trắng bạc ấy chảy qua những tán cây cổ thụ, tạo thành những vệt sáng bất định trên mặt đất, lúc lúc lại khẽ di chuyển sau mỗi lần có cơn gió bấc ngang nhiên chạy qua, lay động những tán lá. Savo nhìn lên bầu trời khẽ thở ra khói trắng, cô cảm thấy mặt trăng thật đẹp- trong trẻo như đôi mắt của Tịnh Y vậy... Nếu có thể hái xuống được thì tốt quá, Tịnh Y chắc chắn thích nó :3 . Đi đến lối nhỏ rẽ vào biệt viện, ánh trăng soi sáng cả con đường khiến mặt đất xuất hiện một bóng người dài lêu nghêu đang cầm hộp gỗ vui vẻ bước đi"Tịnh Y.. Ta đến rồi đây."- Mới là buổi chiều muộn nhưng mặt trời đã lặn hẳn, trong phòng Tịnh Y thắp một cây nến nho nhỏ. Và rồi lại giống như sáng nay, Tịnh Y mãi vẫn chưa ra mở cửa, điều này khiến Savo rất sốt ruột. Nhưng rồi lại tặc lưỡi cười cười cảm thấy mình thật chẳng ra sao... rõ ràng vừa mới gặp Tịnh Y buổi trưa, ấy thế mà bây giờ lại nhớ nàng đến mức như vậy. Không biết đây có phải là do si tình mà tỷ tỷ hay nói không."Chàng mau vào phòng đi cho ấm"- Savo vẫn đang mải nghĩ thì Tịnh Y đã ra mở cửa, gọi cô đi vào."Tối nay trăng vẫn tỏ, ta định ăn xong sẽ cùng nàng ra ngoài ngắm trăng"- Savo để cái hộp gỗ lên bàn, mở nắp, lấy từng món đồ ăn ra"Không ngờ chàng cũng thích cái thú vui này... Nhưng cũng phải công nhận, vẻ mặt và phong thái của chàng chẳng khác nào một thi nhân tao nhã phong lưu..."- Tịnh Y xắn thêm một miếng mỡ bỏ vào đèn cho sáng, vừa nói vừa cười tủm tỉm trêu chọc người mình yêu"Hừm... Còn ta thì thấy nàng giống một kì nữ tài nhân hơn là một nàng thôn nữ đó."- Savo rất tự nhiên đi tới, từ phía sau ôm lấy eo của Tịnh Y, ghé sát vào tai nàng thủ thỉ"Chàng lúc nào cũng dẻo miệng... Thật không biết khiến bao nhiêu nữ nhân si mê rồi a..."- Tịnh Y giả vờ giận dỗi, đánh nhẹ vào bàn tay xấu xa đang ôm lấy eo mình"Ta đâu có quen nói dối. Lời này chỉ là nói cho mình nàng mà thôi. Chỉ là của nàng, chỉ dành cho một mình nàng"- Savo nhẹ đặt chiếc cằm của mình xuống bờ vai của Tịnh Y Tịnh Y không nói gì nữa, chỉ yên lặng đứng hưởng thụ cái ôm ấm áp và lắng nghe từng hơi thở quen thuộc của người đang mình yêu... Nàng cảm thấy mọi thứ đều chân quý, mọi thứ đều tràn ngập hạnh phúc "Vậy bây giờ... Triệu Phu nhân có sẵn lòng cùng nô tài ăn hết chỗ thức ăn kia hay không a... Để như vậy sẽ nguội hết đó.."- Savo trêu chọc, thổi thổi vào tai của Tịnh Y. Bị ngứa, Tịnh Y cố tránh đi, rời khỏi vòng tay của Savo rồi nhăn mày đáp"Chàng đừng gọi ta là Triệu Phu Nhân có được hay không. Ta và Triệu Nhị Thiếu gia hoàn toàn không liên quan... "- Giọng Tịnh Y lộ ra vẻ sốt sắng khiến Savo cũng khẩn trương theo. Cô không ngờ cái từ "Triệu Phu nhân" đó lại bị Tịnh Y hiểu nhầm thành phu nhân của Triệu Trác Vân"Được rồi, vậy lần sau ta sẽ không gọi như vậy nữa... "- Savo nắm chặt lấy đôi bàn tay của Tịnh Y "Thiếp biết, dù gì thì trên danh nghĩa thiếp cũng là vợ người, thiếp biết như vậy là thiệt thòi cho chàng lắm... Nhưng thiếp thực sự chỉ yêu một mình chàng mà thôi... thiếp...ưm...ưm..."-Tịnh Y lời nói chưa kịp phát ra đã bị Savo nuốt mất. Savo mãnh liệt hôn tới, thừa dịp Tịnh Y đang định mở miệng nói liền đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nàng khám phá. Hôn cho đến khi Tịnh Y dừng ý định nói, tiếp nhận nụ hôn, cùng mình dây dưa thật lâu mới buông ra"Nàng đừng suy nghĩ nhiều về việc này nữa. Đối với ta, có được trái tim nàng là đã quá đủ rồi. Những thứ còn lại ta đều không để vào mắt"- Savo ôm Tịnh Y vào lòng, nói với nàng bằng tất cả tâm can"Được chàng yêu thương.... chắc hẳn là điều may mắn nhất trong cuộc đời thiếp"- Tịnh Y nghẹn ngào đáp lại, nàng cảm thấy trong tim mình có một dòng nước ấm ào ạt chảy ra..."Nàng đừng có nghĩ linh tinh nữa đó, nàng nghĩ vậy ta sẽ không vui a... Còn bây giờ thì mau đi ăn thôi."- Savo cười ấm áp, kéo tay Tịnh Y đi về phía bàn ăn..... Mây vừa tan, trăng khẽ lộ thì cũng là lúc hai người ăn xong, cả hai cùng nắm tay nhau đi tới gốc cây bách cạnh bờ suối gần đó ngồi ngắm trăng. Savo ngồi xuống phiến đá gần đó, kéo Tịnh Y vào trong lòng mình"Nếu như trước đây, ta luôn cảm thấy những người ngắm trăng, sao vào buổi tối thật quá rảnh rỗi, thì bây giờ được ngồi đây cùng nàng, ta mới hiểu được một chút gì đó gọi là phong tình"- Savo tự cười mình"Hồi nhỏ, thiếp đã được kể về hằng nga và thỏ ngọc ở trên cung trăng nên đã có một lần thiếp ước được lên trên đó.."- Tịnh Y cũng rất vui vẻ tâm sự những việc mình làm liên quan tới mặt trăng"Nhưng rồi, thiếp lại không muốn nữa. Lúc đó thiếp nghĩ, nếu lên trên mặt trăng rồi không thể xuống nữa thì sẽ cô đơn như chị hằng mà thôi"- Nghe Tịnh Y nói xong, Savo tủm tỉm cười. Xem ra Tịnh Y vẫn là mang một nét ngây thơ, trẻ con đúng với tuổi 16 của nàng. Tịnh Y nói xong khẽ ho nhẹ một tiếng, Savo thấy vậy bèn cởi nút áo khoác bông của mình ra, chùm kín lấy cả thân mình và Tịnh Y, tự biến mình thành một cái lò sưởi giữ ấm cho nàng"Nếu người nàng yêu thương lại giấu giếm nàng một bí mật vô cùng đáng sợ thì nàng có giận không?"- Savo chần chừ hỏi"Tất nhiên là sẽ giận, nhưng thiếp tin rằng người đó có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy."- Tinh Y ngây thơ trả lời, nàng không hề để ý rằng sắc mặt của Savo đang chuyển biến rõ rệt"Vậy nếu... bí mật bị bại lộ, nàng lúc đó rất tuyệt vọng... Nhưng rồi sau đó thì nàng có tha thứ cho người ta hay không?"- - Savo ngập ngừng hỏi"Cái đó thì thiếp cũng không biết nữa, thiếp chưa gặp phải những chuyện như vậy bao giờ"- Tịnh Y lộ ra vẻ mặt thuần khiết của mình."Chàng có chuyện gì sao? Sao lại hỏi những câu đó? "- Tịnh Y chợt nhìn lên gương mặt của Savo thì thấy nó ngập đầy nét lo lắng"Thực ra... ta định nói với nàng là...."- Trước tình cảm chân thật và sự ngây thơ thuần khiết của Tịnh Y, Savo cảm thấy rất bối dối... dường như cô không còn đủ kiên định cho việc tiếp tục giấu giếm Tịnh Y thêm nữa Tịnh Y nhìn lên gương mặt lo lắng của Savo mà có chút thương cảm. Nàng biết người nàng yêu đang phải rất vất vả làm việc, lại còn phải lo nhiều chuyện để bảo vệ nàng, để yêu thương nàng... Nàng cũng rất muốn giúp, nhưng chẳng thể giúp gì được, nên muốn tranh thủ lúc này giúp cho người mình yêu có thể bớt sầu não một chút."Chàng đừng nói gì nữa.... thiếp muốn cho chàng xem cái này"- Tịnh Y đặt ngón trỏ của mình lên môi của Savo, không cho cô nói thêm nữa, sau đó đứng dậy, rời khỏi vòng tay ấm áp kia Tịnh Y bước đến chỗ hai phiến đá xếp vào nhau, tạo thành một bục cao bằng phẳng. sau đó, nàng hướng Savo khẽ cười dịu dàng... Và nàng bắt đầu múa.... Nơi Tịnh Y đang đứng không có bóng cây che chắn nên ánh trăng chiếu thẳng vào nàng. Ánh trăng vàng nhạt bao quanh, ánh trăng mềm mại vương trên y phục, tràn ngập trên gương mặt xinh đẹp của nàng biến nàng thành một vũ công kiều diễm, phá vỡ sự lạnh lẽo và cô tịch của cả màn đêm. Tịnh Y duyên dáng di chuyển từng bước chân, cánh tay thon dài của nàng vươn ra chạm vào những ngôi sao nhỏ bé trên bầu trời. Giờ đây, khung cảnh vắng lặng nơi rừng núi này, lại như một bức màn mờ ảo làm nổi bật, tôn thêm nét yêu kiều của nàng... Savo ngồi đó, ngây ngốc nhắm nhìn, đôi mắt ngập tràn hình ảnh yêu kiều trước mặt, trong đầu cô chợt trở nên trống rỗng, mọi chuyện rắc rối, đáng sợ trước mắt đều biến mất chỉ còn lại duy nhất Tịnh Y và ánh trăng màu bạc hiền hoà... (tác giả: Thực ra đang định tả là há mỏ ngồi nhìn đến nỗi chảy cả nước miếng cơ :v ) Cho đến khi vũ khúc kết thúc, Savo vẫn không có phản ứng gì, Tịnh Y lại gần, khẽ gọi"Triệu Lang... Triệu Lang.. chàng đang nghĩ gì vậy?""A... không có gì... Nàng múa thực sự rất đẹp... vô cùng đẹp. Thực sự... ta được chưa bao giờ được xem bài múa nào đẹp như thế..."- Savo đứng lên, cầm chặt lấy hai tay của Tịnh Y và nói Tịnh Y nghe vậy rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy ấm áp, dựa vào lòng của Savo thủ thỉ"Ta chỉ múa cho một mình chàng xem mà thôi..."Chỉ một câu nói khiến cả đêm đó, Savo mơ màng ôm một giấc mộng ngọt ngào đi ngủ................. Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa có dấu hiệu muốn rời giường thì Lan Nhi đã tỉnh dậy, ấy thế mà đã không thấy Savo nằm trên giường nữa. Thật lạ, đệ đệ ham ngủ của nàng hôm nay lại dậy sớm hơn nàng. Từ đêm hôm qua, khi Savo trở về phòng, khuôn mặt đã cười đến không thấy mặt trời đâu, thế rồi đến sáng nay ngay từ sớm đã rời giường, Lan Nhi tặc lưỡi: "tình yêu quả là thay đổi" Đến buổi trưa cũng như vậy, Lan Nhi còn chưa kịp nói câu nào thì em trai mình đã cầm theo hộp gỗ đựng cơm chạy một mạch đến biệt viện phía đông rồi. Nàng chợt cảm thấy vui lây với em mình, nàng cũng thông suốt rất nhiều việc... Thôi thì mặc kệ mọi thứ đi, tương lai đến đâu hay đến đó. Ngày hôm nay khi Savo vừa mới tới phòng của Tịnh Y, còn chưa kịp gõ cửa thì Tịnh Y đã mở, xem ra nàng đã đứng chờ đợi từ lâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc là liền mở ngay"Chàng vào trong đi cho ấm..."- Vẫn là nụ cười ấm áp và dáng vẻ hiền thục như mọi khi"Hôm nay trời lại lạnh thêm đấy, trong phòng nàng còn đủ than củi không? Nếu gần hết, ta sẽ mang vào thêm"- Savo đặt hộp gỗ lên bàn rồi lấy thức ăn ra... Cô cảm thấy trong phòng vẫn hơi lạnh, sợ là phòng hết than củi nên mới hỏi "Vẫn còn a... để thiếp đi cho thêm than vào bếp sưởi."- Tịnh Y đang định đứng dậy thì Savo vội ngăn nàng lại"Để ta làm cho, nàng ngồi xuống đi"-Savo nói xong, sắn đáo chạy tới bếp sưởi, cạo than nguội ra rồi cho thêm than củi vào. Làm xong đâu đấy mới đi ra ngoài rừa tay, lúc đi đến bàn cơm thì Tịnh Y vẫn là ngồi đợi Bữa ăn nhanh chóng được giải quyết, chưa kịp nói lời nào, Savo đã vội cất bát đĩa vào hộp, ý định ra về. Thông thường, đến sát giờ làm việc buổi chiều Savo còn lưu luyến không muốn đi, ấy vậy mà ngày hôm nay lại chủ động muốn về trước, thật khiến Tịnh Y bất ngờ... Không chỉ vậy, lúc ngồi ăn cơm, Savo cũng là vẻ mặt thất thần nghĩ ngợi lung tung khiến Tịnh Y ngập ngừng không biết có nên đưa vật ấy hay không"Hôm nay ta có chút việc, về sớm một chút. Chiều tối sẽ qua với nàng ngay..."- Savo đứng dậy, đi ra ngoài cửa lớn"Triệu Lang... chàng chờ đã... Thật ra... thật ra thiếp..."- Tịnh Y có chút ngập ngừng"Có chuyện gì sao? "- Thấy Tịnh Y có điều khó nói, Savo liền nổi lên sự lo lắng, muốn biết chuyện gì khiến người mình yêu phiền lòng."Thiếp... Thiếp muốn chàng giữ lấy thứ này..."- Tịnh Y xấu hổ, lấy trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay màu trắng tinh Savo mở khăn ra, thấy bên trong có thêu hình một đôi uyên ương vô cùng tinh xảo, để làm được nó chẳng hẳn phải tốn rất nhiều công sức."Cái này... là nàng thêu..."- Savo ngạc nhiên hỏi"Ân... Lúc trước Lan Nhi Tỷ Tỷ đến đưa cơm cho thiếp, sợ thiếp buồn chán nên đã mang chút kim chỉ qua đây. Thiếp thấy chàng không có khăn tay nên định tạo chút bất ngờ, bí mật thêu cho chàng một chiếc" Savo nghe xong xúc động đến tận tâm can, thì ra mấy lần Tịnh Y ra mở cửa muộn là do nàng phải giấu đi công việc thêu thùa này... Bất ngờ này quả thật ngọt ngào, ấm áp vô cùng"Ta quả thật thấy mình may mắn khi yêu được nàng"- Savo ôm chặt chiếc khăn vào lòng, mỉm cười hạnh phúc nhìn người cô yêu thương Đứng nói chuyện thêm một lúc thì Savo vẫn rời đi, cô vẫn nhớ chuyện mình cần phải làm nên tiếc nuối từ biệt Tịnh Y sớm hơn thường xuyên rồi rời khỏi biệt viện. Tịnh Y thấy có chút mất mát nhưng nàng vẫn rất tin tưởng người mình yêu thương, không hề thắc mắc một lời, lặng lẽ đóng cửa lại. Buổi chiều ngày hôm đó, thứ mà Savo cố công chuẩn bị cuối cùng đã hoàn thành, cô mang nó đến cùng với bữa cơm chiều khiến Tịnh Y vô cùng bất ngờ, ra là ngày hôm nay Savo dậy sớm, giờ nghỉ trưa đi về sớm hơn là để làm cây sáo trúc này. Rõ ràng là làm nó với ý tứ sẽ thổi nó khi Tịnh Y múa vào đêm nay...Quả nhiên là như vậy... Trăng vừa lên cao... Tiếng sao trầm bổng đã vang vọng lên trời cao.... Savo dáng người cao ráo, vận một bộ y phục nâu nhạt, tự tin đứng thổi lên từng khúc nhạc du dương. Chiếc sáo này hợp với gương mặt tuấn tú của cô đến nỗi, mỗi lần có làn gió lạnh thổi qua, dáng người Savo lại phiêu dật như một tiên nhân trong bức tranh bước ra...Cả hai người... người thổi sáo, người múa hát thật khiến cho bức tranh nhân gian thêm sinh động, đẹp đẽ. Savo vừa thổi, ánh mắt vừa mỉm cười nhìn Tịnh Y. Cô chợt có những suy nghĩ miên man, về việc cô đột ngột xuyên không tới đây, về những bất công cô đã phải chịu, về lần đầu tiên cô gặp Tịnh Y và cuối cùng là yêu thương nàng... tất cả đều như một thước phim quay chậm trong đầu. Kết thúc bài nhạc, Tịnh Y cũng múa xong, Savo buông sáo, âu yếm nhìn nàng rồi nở một nụ cười mãn nguyện... Nếu cho cô được chọn, chắc chắn, cô vẫn sẽ chọn được gặp nàng, được yêu thương nàng... Thế nhưng, tối hôm đó không chỉ có hai người được thưởng thức khúc nhạc vũ này..."Có thật là có chuyện ấy hay không?"- Tam Phu Nhân tức giận, ném ly trà xuống đất"Dạ bẩm, nô tài chính mắt nhìn thấy"- Tên nô tài đến báo tin quỳ trên mặt đất, miệng cười vui vẻ, xem ra hắn lại sắp có tiền thưởng rồi đây..."Được lắm... để ta xem... con tiện nhân kia làm trò gì để có thể quyến rũ Triệu Tử của ta..."- Tam Phu Nhân ánh mắt đục ngầu, từng câu từng chữ rít qua kẽ răng. Mụ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!
p/s: Mình biết sẽ có rất nhiều người đọc xong chap này là ném đã dữ lắm... Cái kiểu phần ngược văn thì viết như cưỡi ngựa xem hoa, diễn biến chạy tằng tằng đến nỗi không cả kịp nhớ tên nhân vật. Ấy vậy mà hai chap này lại như "cô dâu 8 tuổi" kể nể chi tiết từng tí xíu một... Cơ mà ngộ mặc kệ, không ai đọc, ko ai vote ngộ vẫn viết chap này... Vì cả phần sau, sẽ không còn ngọt văn mà viết nữa... huhuhuCác thím hãy thông cảm cho một người thích ngọt như ngộ...(Mình thích thì mình viết thôi :3 :3 :3 )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com