TruyenHHH.com

[BHTT] [P1 - EDIT] Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 1

Lilium0590

"Nghe nói phu nhân nhà họ Khanh có thai rồi."

Nông phụ khom lưng, ống quần xắn tới đầu gối, hai chân cắm ngập trong bùn chung với lúa mầm. Nàng ta thoáng dừng lại lau mồ hôi, vô tình hay hữu ý phát ngôn lên như vậy.

Những nông phụ khác mặt vẫn cắm vào đất, "Khó trách chúng ta không gặp nàng."

"Người sáng suốt đều biết cái thai không phải của trượng phu nàng ta."

Một vị hơi trẻ tuổi hơn một chút nghe thấy vậy kinh ngạc, lần theo thanh âm trợn mắt nhìn người vừa phát ngôn.

"Tô tỷ tỷ làm người rất tốt, ngươi không biết gì đừng nói xằng bậy."

"Khanh tú tài là một tên yếu ớt lắm bệnh, ta tận mắt nhìn thấy hắn lớn lên. Đại phu đã xem bệnh cho hắn nói qua hắn không thể làm việc kia được, đời này đã định hắn không thể có con."

Những nông phụ mặt mũi đen nhẻm cùng nhau phá ra cười. Đời sống nghèo khổ cơ cực, mà khổ nhất có lẽ là nữ nhân. Khổ lâu quá thành ra chán ghét mọi việc tốt đẹp bình yên. Các nàng thấy núi tốt sông tốt không cười, người tốt việc tốt vẫn không cười. Ngược lại thấy nhà ai gà bay chó sủa, nảy sinh mâu thuẫn thì liền liên tưởng đến mình tuy rằng nghèo nhưng vẫn có điểm hơn người. Chỉ vậy thôi là đã thấy cao hứng cười vui vẻ.

Miễn sao các nàng còn có thể cảm nhận được một chút vui vẻ, dù cho cuộc sống có khốn khổ đến đâu cũng thành ra không tới nỗi bất hạnh như vậy. Vẫn có thể chịu đựng sống tiếp được.

Tin đồn nhảm lan từ nhà này qua nhà khác. Lan tới cửa một ngôi nhà gạch có phần sang quý hơn ở trong thôn thì tan đi.

Khanh Sinh đỡ thê tử* đứng dậy. Ánh mắt nhìn chăm chú vào phần bụng mỗi ngày một nhô cao lên, sợ nàng va vào cạnh bàn.

(Thê tử: Vợ.)

Mặc dù tuổi không còn trẻ nhưng cơ thể nàng vẫn mềm mại uyển chuyển như cành liễu. Một bộ dáng văn nhã so với những nông phụ trong thôn khác biệt một trời một vực. Dạo gần đây mang thai nên nàng nhìn trông có vẻ đẫy đà, da căng bóng như mỡ đông, cũng không xấu đi chút nào.

Nàng vốn dĩ trời sinh không những xinh đẹp mà đôi tay cũng vô cùng khéo léo. Một tấm lụa trắng qua đường kim mũi chỉ của nàng, chim cá muông thú muốn gì có nấy. Ngay cả tròng mắt cũng được thêu sinh động như thật. Tài thêu thùa của nàng có thể đổi ra được ngân lượng đầy một phòng nhỏ.

Vốn dĩ là hạc trong bầy gà, không nên sinh trưởng ở một địa phương như này. Nàng nên giống như những tiểu thư khuê các khác, tương lai cưới được trượng phu cũng là quý nhân giàu sang sung túc.

Tuy vậy nhưng nàng chỉ được gả cho một tú tài tầm thường, gia thế nghèo khó, chỉ biết đọc sách. Hắn chỉ được một thứ hơn người là bề ngoài thanh tú, so với những nam nhân khác hắn trông nhã nhặn hơn nhiều.

Khanh tú tài ngay từ nhỏ đã bị mọi người mặc định tuyệt tự tuyệt tôn. Lần đầu tiên hắn cởi truồng tắm rửa trên sông với mọi người bị nhìn thấy, cả thôn đều đã nghĩ như thế.

Hắn trở thành trò cười của cả thôn lúc tắm rửa, nghe tin hắn thành thân lại càng cười nhiều thêm. Nhưng tới ngày thứ hai vợ của hắn xuất đầu lộ diện bộ dáng động lòng người, cả thôn đều câm lặng không còn lời bàn tán.

Bẵng đi mấy năm, tin vợ của Khanh Sinh có tin vui truyền đi, những bỡn cợt năm xưa được dịp sống lại. Lần này lại còn nghiễm nhiên phát triển thành phiên bản đồi bại hơn.

Khanh tú tài bị giễu cợt từ nhỏ tới lớn vốn dĩ đã quen rồi. Vợ hắn là người như nào trong lòng hắn sáng như gương. Tuy nhiên quen thì quen, nhưng rõ ràng thì vẫn phải rõ ràng. Những lời đồn ác ý đó có thể mang tới xúi quẩy. Cho nên lúc Tô Uyển dưỡng thai, hắn buông bỏ công việc nơi học đường*, đóng cửa ở nhà bồi nương tử không hỏi việc đời.

(Học đường: Nơi dạy học.)

Tô Uyển cảm thấy rất hạnh phúc, dù cho những lời bịa đặt bên ngoài đã làm nàng mất sạch thanh danh. Nhưng nàng tin rằng đây là thiên định*, đứa nhỏ này nhất định sẽ là một phúc tinh* của nàng và trượng phu.

(Thiên định: Ý trời.)

(Phúc tinh: Ngôi sao mang lại may mắn.)

Khanh tú tài ban đầu cũng nghĩ như vậy.

Đáng tiếc lúc nữ nhi oa oa cất tiếng khóc chào đời, cũng đồng thời đã mang đi phúc khí* duy nhất của đời hắn.

(Phúc khí: Sự may mắn.)

Ngày ấy, mẫu thân của nàng chảy máu một ngày một đêm. Tận tới khi nghe được tiếng nàng oa oa khóc lên thì mới tạ thế. Khanh tú tài dùng một miếng vải trắng bao bọc lại sinh mệnh bé nhỏ vừa mới chào đời, lại dùng một tấm vải trắng liệm thê tử đang dần dần lạnh đi. Hắn một mình ngây ngây ngốc ngốc, rõ ràng là một ngày vui, tại sao khắp nhà lại phủ một màu trắng tang tóc.

Vào ngày đó hắn đang đọc thơ của Đỗ Phủ đến đoạn:

Ngạn phong phiên tịch lãng,

Chu tuyết sái hàn đăng.

Tạm dịch:

Gió ven bờ lật sóng ban chiều,

Tuyết trên thuyền hắt ánh đêm lạnh trôi.

(Hai câu thơ này trích trong bài Bạc Nhạc Dương thành hạ - Đậu thuyền dưới thành Nhạc Dương. Mình lên mạng tìm nguồn, tự dịch ý nên hơi lủng củng, các bạn thông cảm.)

Khanh Chu Tuyết.

Đứa nhỏ này được sinh ra trong hoàn cảnh lạnh lẽo, đến cái tên cũng mang theo từng trận hàn ý. Dần dần hai cha con nương tựa vào nhau mà sống. Một người chậm rãi già đi, một người từ tốn mà lớn lên. Công việc ở học đường mang lại thu nhập cho gia đình nhỏ, tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi phải rơi vào cảnh túng quẫn.

Năm tháng lại dần trôi, vào một buổi sáng bình thường, phát sinh sự việc đã phá vỡ sự yên bình này.

"Đồ con hoang!"

Con trai của gia đình họ Vương ở đầu thôn, đứa trẻ này trước giờ ngang ngược phách lối. Hắn nghe được con gái của nhà này có mẫu thân đi gian díu với người khác mà sinh ra được nàng, trong lòng khinh thường không ngớt, một bụng xấu xa muốn bắt nạt người khác.

Hắn trèo lên tường, ném khối bùn trong tay về phía tiểu cô nương đang đọc sách trong nhà. Ngay lúc đó Khanh Chu Tuyết chợt quay đầu nhìn, may mắn không bị ném trúng. Miếng ngói ở bức tường đột nhiên rơi xuống, nàng liếc mắt nhìn, chỉ nghe được một tiếng "bịch", con trai nhà họ Vương rơi thẳng từ trên tường xuống dưới đất, mảnh ngói rơi ra trùng hợp đập thẳng vào giữa trán, cơ thể hắn giật giật một, hai lần rồi mềm nhũn, đã không còn sinh khí nữa.

Khanh Chu Tuyết đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy hắn nằm giữa một vũng máu thì nhíu mày lại, nàng nhất thời cũng không biết phải xử lý làm sao. May mắn đúng lúc phụ thân vừa đi dạy về, Khanh tú tài trợn mắt nhìn một đống lộn xộn trước mắt, tay chân luống cuống đánh rơi hết thư quyển đang cầm.

"Đây... đây là tại làm sao?"

"Hắn tự trượt chân té xuống!"

Sau đó nhà họ Vương tìm đến cửa, hùng hùng hổ hổ, kêu cha gọi mẹ huyên náo nguyên một thôn đều biết đến sự việc này. Mặc dù sau đó ngọn nguồn được điều tra rõ ràng, nhà họ Khanh vô tội nhưng vẫn thiệt hại về mặt tiền tài để cho qua chuyện.

Tai nạn này về sau cũng được coi là trùng hợp, cứ thế mà lặng xuống. Nhưng Khanh Chu Tuyết mơ hồ cảm thấy mọi việc đã chầm chậm thay đổi bắt đầu từ ngày đó.

Nàng theo phụ thân ra ngoài đi chợ, tên đồ tể đang cắt thịt lại trượt tay, con dao trong tay bay thẳng về phía Khanh Chu Tuyết. Con ngươi của nàng co rút lại, thế mà con dao đó lại không cắm vào người nàng nhưng trùng hợp rơi xuống vừa vặn chặt đứt chân một người khác.

Nàng lại theo phụ thân tới học đường, chưa học được chữ nào thì xà nhà đột nhiên rơi xuống. May mà chỉ đập trúng mấy chiếc bàn ghế, dọa cho đám nhỏ hồn bay phách lạc. Về sau tìm ra được là do mối mọt, có vẻ như là cũng không có liên quan gì đến Khanh Chu Tuyết.

Nàng đi ra ngoài nhổ rau dại ở đầu bờ sông ngay cửa thôn cũng không xa lắm. Đêm trước vừa mới mưa xong, vậy mà ngay lúc nàng nhổ lên cây rau dại đầu tiên, cơn mưa lũ đột ngột trút xuống một cách vui sướng, ngập nửa thôn. Này là thiên tai, cho nên cũng không mắc mớ gì tới Khanh Chu Tuyết.

Tuy nhiên quá nhiều lần xui xẻo như thế, trùng hợp nhất là lần nào cũng có mặt tiểu cô nương của nhà họ Khanh. Mọi người không nghĩ ra cách nào khác hơn là quy kết nàng mang lại điềm rủi.

Họ chửi rủa nàng, nhục nhã nàng.

Sau hết là đồng loạt sợ hãi mà tránh xa nàng ra.

Học đường bởi vì tiểu sát tinh* này không thể xử lý được bèn giải tán khóa học. Khanh tú tài bị chặt đứt con đường kiếm tiền duy nhất, mỗi ngày trôi qua lại thêm phần gian nan hơn.

(Sát tinh: Điềm dữ.)

Một người trước kia mặt mày thanh tú nho nhã, trải qua cuộc sống dày vò cực khổ đã mài mòn phần nho nhã này. Trên gương mặt bấy giờ chỉ còn lại những nếp nhăn mỗi ngày lại hằn sâu thêm, vương đầy tịch liêu cùng tang thương.

"Nhi nữ."

Khanh tú tài xoa đầu Khanh Chu Tuyết, chăm chú nhìn đứa bé gầy gò, hai gò má của nàng cũng đã hóp lại giống hắn.

Hắn tìm kiếm bóng dáng thê tử trên người của nàng. Đáng tiếc, nhi nữ này không giống mẫu thân lắm. Tô Uyển người cũng như tên, ôn hòa đoan trang diễm lệ, mà tiểu hài tử này tuy còn bé nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Nhi nữ không giống thê tử, cũng không giống mình. Vậy nàng rốt cuộc là từ đâu tới? Lại sinh ra trong một gia đình vốn dĩ đã phải chịu đựng nhiều trắc trở, lại còn làm cho hắn và thê tử âm dương cách biệt, để cho hắn tuổi già nhưng không được an dưỡng mà vẫn phải quẫn bách cùng khổ như vậy.

Khanh tú tài từng có oán hận.

Thậm chí khoảnh khắc đầu tiên ôm lấy nàng, tay hắn run rẩy muốn ném nàng chết đi, nàng chính là hung thủ đoạt mạng thê tử của hắn, phúc khí đời hắn.

Nhưng đôi mắt đen láy kia nhìn hắn, đáy mắt trộn lẫn ngây thơ cùng thanh tịnh.

Ánh nhìn trong đó gợi cho Khanh tú tài nhớ về Tô Uyển.

Thê tử trước khi chết níu lấy tay của hắn, thân thể nàng suy yếu nói không nên lời. Nhưng đôi mắt của nàng nhìn hắn, ánh mắt biết rõ mình sắp không qua khỏi, ánh mắt đó rung động cõi lòng hắn, chấp nhất nhìn hắn cầu xin thứ gì đó.

Nữ nhân vừa mới sinh xong còn có thể xin điều gì nữa? Còn có thể tiếc nuối nhất điều gì nữa?

Khanh Sinh hiểu điều nàng không thể nói ra.

"Có câu nói là cây di chuyển thì chết, người di chuyển lại sống."

Khanh tú tài mắt đỏ lên, xoa đầu nàng, tiếp tục nói, "Ngươi ở chỗ này đã không còn phù hợp nữa. Ta biết có một nơi gọi là Thái Sơ Cảnh, nghe nói ở đó có người tu tiên... Chúng ta cùng đi tìm tiên nhân, cầu bọn họ xem giúp mệnh của ngươi, như vậy có được không?"

"Vâng."

Nàng tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện. Khóe môi nhẹ cong lên, gật đầu đồng ý.

Khanh tú tài dứt khoát bán hết gia sản quy thành ngân lượng, mướn một chiếc xe ngựa nhỏ, hai người một lớn một nhỏ lầm lũi lên đường. Trên đường trải qua gió thổi mưa gào, đi mãi đi mãi theo một hướng, cuối cùng một buổi trưa nào đó sương mù tan, quả nhiên nhìn thấy một quả núi nguy nga đầy tiên khí.

Hai cha con dừng lại tại một trấn nhỏ dưới chân Thái Sơ Cảnh.

Trấn nhỏ này danh tự  "Thái Sơ trấn" nghe rất có ý vị cáo mượn oai hùm, dùng chữ thư pháp khắc vào một tảng đá lớn trước trấn. Bất quá vì nó tọa lạc ngay dưới chân núi tiên, xem ra cũng có một phần lai lịch.

Khanh tú tài dẫn nhi nữ đi vào một tửu lâu*, ngân lượng dù không còn nhiều vẫn cho nàng ăn một bữa thật ngon lành no nê.

(Tửu lâu: Quán ăn.)

Đi tới tiệm may, lấy số đo của nàng, mua cho nàng mấy bộ đồ mới, tiêu hết sạch tiền.

"Cha." Tiểu cô nương sờ quần áo thấy chất vải trơn mượt, tinh xảo liền biết không phải đồ tầm thường, "Hôm nay là ăn tết sao?"

Trong quá khứ, chỉ có lúc tết đến mới được ăn thịt, có thêm một vài bộ quần áo mới, cho nên tiểu cô nương nghiễm nhiên đem những sự việc này liên hệ mật thiết với nhau.

"Không phải, còn chưa tới Tết." Khanh tú tài cười cười lắc đầu, "Ta cũng không biết Tiên gia có quan trọng hình thức hay không, nhưng tươm tất một chút thì cũng không có gì không tốt. Nếu có thể coi trọng ngươi tướng mạo thanh tú, muốn nhận ngươi làm đồ đệ... Vậy ngươi có đồng ý không?"

Khanh Chu Tuyết rũ mắt trầm tư suy nghĩ một lát, "Ta muốn. Nếu ta vẫn ở lại bên cạnh người, sớm muốn cũng sẽ hại chết người."

"Hại chết thì hại chết." Hắn vẫn mỉm cười vẻ rất không để ý, "Nếu vậy ta sẽ được đoàn tụ với mẫu thân ngươi. Chỉ sợ nàng gặp lại ta sẽ oán ta không chiếu cố tốt cho ngươi."

Ngày tiếp theo trời trong xanh ánh nắng tươi sáng, không có gì nguy hiểm xảy ra. Khanh Sinh ngẩng đầu nhìn lên, bước chân cẩn thận dẫn nhi nữ từng bước một hướng lên núi.

Bước đầu tiên, mọi sự an toàn.

Bước thứ hai, trời vẫn trong gió nhẹ lay.

Từ đó trở đi bước tiếp vẫn không có sơ suất gì xảy ra.

"Khi trước chỉ để ngươi loanh quanh trong nhà nên ít gặp người lạ." Hắn dắt bàn tay nhỏ bé của nàng đi, "Một lúc nữa gặp người khác, cho dù là ai ngươi cũng nên lễ phép chào hỏi, khoan dung độ lượng, có như vậy mới không bị người ta coi thường."

"Trang phục ta mới mua cho ngươi cũng không ít, nhớ giặt giũ thường xuyên, là cô nương, phải luôn tươm tất sạch sẽ."

"Nhớ phải ăn uống tốt... Bất quá nơi này có tiên nhân, cũng sẽ không thể đói khổ như lúc trước được."

Khanh Chu Tuyết phát hiện phụ thân không ngừng dặn dò, nàng mơ hồ có một chút dự cảm. Phụ thân đưa nàng tới đây cũng không hẳn là chỉ có một mục đích xem vận mệnh cho nàng, hắn có ý muốn mang nàng đi phó thác nơi này.

Hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, nuôi dưỡng hài tử với vận mệnh đặc thù thật sự rất vất vả, hắn có chút không nói nên lời. Có lẽ tìm cho Khanh Chu Tuyết một cao nhân, cầu xin họ chăm sóc cho nàng mới là đúng đắn nhất.

Đường lên Thái Sơ Cảnh có 999 bậc. Khanh Chu Tuyết cúi đầu nhìn bậc thang, tập trung đếm bước. Vậy nên nàng nhớ rất kỹ bậc 723 này.

Thậm chí rất nhiều năm qua đi nàng vẫn không hề quên.

Khi bước tới bậc 723, bỗng nhiên có một hòn đá lăn từ trên núi xuống. Kích thước hòn đá to như năm người lớn, tựa một tòa núi nhỏ bốc lên bụi băm lăn thẳng vào người Khanh Chu Tuyết.

Tiếng gió rít gào bên tai, nàng vô thức nhắm chặt mắt lại.

Nàng bỗng dưng bị đẩy một cái, cơ thể nhỏ nhắn mất đi trọng tâm khiến nàng lăn về phía trước vài vòng.

Trán nàng bị va vào hòn đá khiến đầu óc choáng vàng, tuy nhiên trước đó đã lăn lộn vài vòng giảm lực lại nên chỉ bị trầy trụa một chút.

Nàng hít vào một bụm máu tươi.

Bụi bặm dần tan đi, những bậc thềm bằng đá bị hư hỏng nặng. Khanh Chu Tuyết nhịn đau, hai mắt hấp háy gắng sức mở to ra, hoảng loạn lia mắt tìm kiếm nhưng không thấy được thân hình cao lớn quen thuộc trong làn bụi mờ.

Chỉ còn lại một chiếc giày rách rưới nằm lẻ loi trên mặt đất, đến cả vết màu cũng đều không lưu lại.

Khanh Chu Tuyết loạng choạng đứng dậy, chậm chạp đi đến bên thềm đá nhìn xuống. Bên dưới là vực sâu vạn trượng, tiếng đá lăn rơi xuống mãi rồi phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, da đầu nàng nghe thấy mà trở nên tê dại.

Giữa núi non bát ngát, mây trời mênh mông.

Đột nhiên, chỉ còn lại một mình nàng đứng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com