Bhtt Nuoi Duong Tinh Yeu Cam Ky
Thời gian đã chứng minh rằng, tình yêu có thể chữa lành, ngay cả những vết thương sâu sắc nhất. Quá trình trị liệu chuyên sâu của Doãn Mặc Đình đã mang lại những thay đổi đáng kinh ngạc. Cô ấy không còn là người phụ nữ bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi bị bỏ rơi và bản năng chiếm hữu cực đoan nữa. Cô ấy đã học cách đối mặt với quá khứ, chấp nhận những tổn thương của mình, và quan trọng hơn cả, học cách yêu thương mà không cần phải giam cầm.Lâm Diệp Chi, với sự kiên nhẫn, lòng thấu hiểu và tình yêu thương vô điều kiện, đã trở thành ngọn hải đăng dẫn lối cho Doãn Mặc Đình thoát ra khỏi bóng tối. Cô ấy không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn đồng hành, là người đã giúp Doãn Mặc Đình tìm lại sự bình yên trong tâm hồn. Diệp Chi đã hoàn toàn tìm lại được chính mình. Cô ấy rạng rỡ, tự tin, và ngày càng khẳng định được tài năng của mình trong lĩnh vực thiết kế thời trang.Một năm sau ngày Diệp Chi được phép trở lại trường, cô ấy đã thực sự tỏa sáng. Những bản phác thảo của cô không chỉ dừng lại trên giấy mà đã được hiện thực hóa thành những bộ sưu tập độc đáo, đầy cá tính. Cô ấy được các giáo sư đánh giá cao và nhận được nhiều lời khen ngợi từ bạn bè.Một buổi chiều, Diệp Chi nhận được một tin tức quan trọng: cô ấy đã được chọn để tham gia một cuộc triển lãm thời trang quốc tế dành cho các tài năng trẻ, diễn ra tại Paris. Đây là một cơ hội lớn, một ước mơ đã được ấp ủ bấy lâu. Diệp Chi vừa vui mừng, vừa lo lắng. Cô ấy biết, điều này đồng nghĩa với việc cô sẽ phải xa Doãn Mặc Đình một thời gian dài.Khi Diệp Chi thông báo tin này cho Doãn Mặc Đình, cô ấy chuẩn bị tinh thần cho một phản ứng tiêu cực. Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra. Doãn Mặc Đình lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt cô ấy không còn vẻ chiếm hữu hay lo lắng, mà thay vào đó là sự tự hào và ngưỡng mộ."Chúc mừng con, Diệp Chi." Doãn Mặc Đình nói, giọng cô ấy trầm ấm và chân thành. "Ta biết con đã làm việc chăm chỉ như thế nào để đạt được điều này. Con xứng đáng với tất cả thành công."Diệp Chi ngạc nhiên nhìn Doãn Mặc Đình. "Dì... dì không phản đối sao ạ?"Doãn Mặc Đình khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy bao dung. "Ta đã học được rằng, tình yêu không phải là sự giam cầm, mà là sự tự do. Nếu ta yêu con, ta phải để con bay lượn, phải để con theo đuổi ước mơ của mình. Ta sẽ không bao giờ là người cản bước con nữa."Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời. Diệp Chi cảm thấy trái tim mình như vỡ òa. Cô ấy chạy đến ôm chầm lấy Doãn Mặc Đình, nước mắt lăn dài trên má. Đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự giải thoát."Con yêu dì, dì Mặc Đình." Diệp Chi thì thầm, giọng cô ấy nghẹn ngào. "Cảm ơn dì. Cảm ơn dì vì tất cả."Doãn Mặc Đình ôm chặt lấy Diệp Chi, khẽ hôn lên mái tóc cô bé. "Ta cũng yêu con, Diệp Chi. Nhiều hơn con tưởng. Và ta sẽ luôn ở đây, chờ con trở về."Doãn Mặc Đình đã hoàn toàn thay đổi. Cô ấy không còn cố gắng kiểm soát mọi khía cạnh cuộc sống của Diệp Chi. Thay vào đó, cô ấy trở thành hậu phương vững chắc, là người ủng hộ lớn nhất cho ước mơ của Diệp Chi. Cô ấy vẫn lo lắng cho Diệp Chi khi cô ấy đi xa, nhưng đó là sự lo lắng của một người yêu thương thật lòng, không còn là nỗi sợ hãi bị bỏ rơi nữa.Trước ngày Diệp Chi lên đường sang Paris, Doãn Mặc Đình đã tổ chức một bữa tiệc chia tay nhỏ tại biệt thự. Không phải là một bữa tiệc xa hoa, mà là một buổi tối ấm cúng, chỉ có hai người họ. Doãn Mặc Đình tự tay nấu những món ăn Diệp Chi yêu thích. Họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm, từ ngày đầu tiên Doãn Mặc Đình nhìn thấy Diệp Chi trong trại trẻ mồ côi, đến những ngày tháng khó khăn của sự giam cầm, và giờ đây là ánh sáng của sự giải thoát.Đêm đó, dưới ánh trăng vàng, Doãn Mặc Đình và Diệp Chi ngồi bên nhau trên ban công biệt thự, ngắm nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn. Doãn Mặc Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Chi, ánh mắt cô ấy tràn ngập yêu thương và hạnh phúc."Dì sẽ nhớ con lắm, Diệp Chi." Doãn Mặc Đình nói, giọng cô ấy có chút nghẹn ngào.Diệp Chi tựa đầu vào vai Doãn Mặc Đình. "Con cũng sẽ nhớ dì. Nhưng con sẽ không để dì phải đợi lâu đâu."Doãn Mặc Đình khẽ mỉm cười. Cô ấy quay sang nhìn Diệp Chi, ánh mắt cô ấy đầy khao khát và tình yêu thương. Cô ấy nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Chi lên, đặt một nụ hôn sâu, nồng nàn lên đôi môi cô bé. Nụ hôn đó không còn sự chiếm đoạt hay giam cầm, mà là sự kết nối của hai tâm hồn đã được chữa lành, của một tình yêu đã trải qua bao sóng gió để tìm thấy bình yên."Hãy hứa với ta, Diệp Chi." Doãn Mặc Đình thì thầm, sau nụ hôn. "con sẽ quay về bên ta. Và chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai nơi cả hai đều được tự do, được yêu thương và được là chính mình.""Con hứa." Diệp Chi nói, ánh mắt cô ấy long lanh nước mắt. "Con hứa sẽ quay về. Và chúng ta sẽ hạnh phúc."Dưới ánh hoàng hôn, lời hứa được cất lên, không phải là sự trói buộc, mà là một niềm tin sắt son vào tình yêu đã được nuôi dưỡng qua bao thăng trầm, từ tình yêu cấm kỵ và sự giam cầm đến sự chữa lành và tự do. Cái lồng son đã không còn nữa, giờ đây chỉ còn lại một không gian rộng lớn, nơi tình yêu của họ có thể bay lượn tự do, mãi mãi.
💌 Cảm ơn bạn đã đọc đến tận cuối chương nhaaa!
Nếu bạn thấy truyện hay hay một xíu, nhớ để lại bình luận, thả tim hoặc bình chọn ủng hộ mình nhéee 🥺💖
Mỗi lượt tương tác của bạn là vitamin tinh thần giúp mình có thêm sức mạnh để viết tiếp những chương sau thiệt hấp dẫn đó~ ✨Thương lắm luôn á, hẹn bạn ở chương kế tiếp nhaaa<333333333 🐰📚
💌 Cảm ơn bạn đã đọc đến tận cuối chương nhaaa!
Nếu bạn thấy truyện hay hay một xíu, nhớ để lại bình luận, thả tim hoặc bình chọn ủng hộ mình nhéee 🥺💖
Mỗi lượt tương tác của bạn là vitamin tinh thần giúp mình có thêm sức mạnh để viết tiếp những chương sau thiệt hấp dẫn đó~ ✨Thương lắm luôn á, hẹn bạn ở chương kế tiếp nhaaa<333333333 🐰📚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com