TruyenHHH.com

Bhtt Nu Nhan Bat Phoi Cover Chuyen Ver

Bất quá Phác Thái Anh ngữ khí bày tỏ êm dịu, vẫn là có chút tác dụng, ít nhất Lệ Sa biết hiện tại Phác Thái Anh sẽ không gây sự với nàng, trong lòng có chút cho phép yên tâm, bầu không khí khẩn trương cũng hòa dịu không ít.

Nàng thích ôm thì để nàng ôm là được, Lệ Sa cũng làm ra một chút thỏa hiệp, lúc trước Phác Thái Anh nham hiểm, nàng cũng không dám khinh thường, ai kêu tự mình có nhược điểm hết lần này đến lần khác rơi vào tay nàng, Lệ Sa có chút phẫn hận nghĩ đến, nếu như không đem Phác Thái Anh về theo thì đã tốt rồi.

Ôm thì ôm thôi, để làm gì mà ôm phải chặt như thế, Lệ Sa oán giận nghĩ đến, nàng cảm giác được phía sau lưng mình hai luồng mềm mại, Lệ Sa không biết tại sao ngay lúc này nàng lại có cảm giác xấu hổ xuất hiện. Bất quá tiểu công chúa có đúng là đem thân thể ma sát tăng thêm, cảm giác thế nào lại rõ ràng như thế, ôn nhu mềm mại. Được rồi, Lệ Sa thừa nhận nàng có chút không chán ghét cảm giác này, chỉ là bị ôm chặt thế này, nàng vẫn là có chút không được tự nhiên. Nàng theo bản năng giãy dụa thân thể, cái loại mềm mại này lại bởi vì ma sát mà càng thêm rõ rệt, nàng không dám tái di chuyển, nàng cảm thấy giác quan của mình hiện tại vô cùng mẫn cảm, ngay cả khứu giác cũng nhạy bén ko ít, vây quanh nàng bây giờ đều là hơi thở của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cười đến mức vẻ mặt yêu mị, có thể làm cho Lệ Sa ngoan ngoãn thế này, trong lòng cảm giác có chút dễ chịu không nói nên lời, nàng đem đầu chôn vào cái cổ của Lệ Sa, thu lấy hơi thở trên người nàng, không hiểu tại sao lại khiến bản thân nàng mê muội như thế.

"Này, càng ngày càng quá phận, đừng đem khuôn mặt cọ xát vào cổ tôi, rất ngứa a!" Lệ Sa kêu lên, cái cổ thật cảm giác rất quỷ dị.

"Thật muốn cắn cổ cô một cái." Phác Thái Anh tức giận nói, bầu không khí mang theo một vẻ tán tỉnh hiếm thấy đều bị phá hủy.

"Cô là cẩu a, còn muốn cắn người !" Lệ Sa ngữ khí cũng không tốt, còn chưa ôm đủ sao ? Phác Thái Anh khẳng định là kẻ đáng thương thiếu đi tình thương của mẹ mới có thể yêu thích ôm người khác đến vậy. Lệ Sa ý xấu nghĩ đến.

"Lệ tỷ tỷ, chị đã trở về a ?" Đêm tối đột nhiên truyền đến một thanh âm của một tiểu nữ sinh, Lệ Sa phản xạ có điều kiện đem Phác Thái Anh cấp bách đẩy ra.

Phác Thái Anh cực kỳ hờn giận, thế nhưng cũng không lộ ra vẻ tức giận, trong đêm đen, Phác Thái Anh thấy một khuôn mặt không rõ đang sắp xuất hiện, nhưng mà thanh âm lại như kẹo đường, ngọt ngào, nghe ra được là thanh âm của một tiểu nữ sinh.

"Tiểu Ma thế nào lại ở chỗ này chứ ?" Lệ Sa hỏi, thái độ nhất quán ôn nhu. Nhất Ma là một tiểu muội nhà kế bên, dường như trước đây vẫn còn rất nhỏ, trong ấn tượng của Lệ Sa, Nhất Ma vẫn là một tiểu cô nương với tóc đuôi ngựa, về phần tướng mạo, Lệ Sa không có ấn tượng gì.

"Lệ thúc thúc nói chị hôm nay quay về..." tiểu cô nương thanh âm có chút ngại ngùng, tựa như còn có chút khẩn trương. Người bên cạnh chị Sa là ai, các nàng ấy quan hệ gì chứ? Vì sao lại cùng một chỗ ôm thân mật như thế ? Nhất Ma trong lòng tràn ngập nghi vấn, thế nhưng trong bóng tối, nàng cũng không thấy rõ khuôn mặt của Phác Thái Anh, chỉ có thể từ theo thân hình cùng những đường nét mờ ảo đoán rằng hẳn là một nữ nhân rất đẹp.

Lệ Sa chỉ là cho rằng Nhất Ma chẳng qua là tính cách thẹn thùng, mỗi lần cùng nàng nói chuyện, vị tiểu muội muội này đều đỏ mặt xấu hổ, sở dĩ vì thế cũng không quá để ý.

Thế nhưng Phác Thái Anh lại nghe ra một chút manh mối, nữ sinh trước mắt tướng mạo không rõ kia tựa hồ là yêu thầm Lệ Sa, Phác Thái Anh trong lòng có chút khó chịu, tại thành phố đã có một mỹ nữ hàng xóm, về nhà lại có một tiểu muội muội kế bên nhà, Lệ Sa đúng là một nữ nhân có số đào hoa thật là tốt a, hơn nữa loại nữ nhân nào cũng có thể câu dẫn, còn có một Lý Hân, nghĩ đến Lý Hân, Thái Anh lại có chút phẫn nộ, Phác Thái Anh đối với chuyện 3 năm trước, là có một gút mắc, hơn nữa lại là một cái gút mắc phi thường lớn.

"Trời rất tối, em nhanh về nhà đi." Lệ Sa ngữ khí hiển nhiên có chút lãnh đạm.

Lời vừa nói ra, tiểu nữ sinh lập tức cúi thấp đầu xuống, thoạt nhìn xem ra mất mát, đáng tiếc là Lệ Sa không biết nàng trong lúc vô ý đã tổn thương một tiểu nữ sinh một lòng chờ mong nàng về nhà.

Rõ ràng tiểu nữ sinh này lực sát thương không bằng Liễu Tẩm Tuyết, Phác Thái Anh âm thầm nghĩ đến, Lệ Sa bản thân nhất định là trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng không rước lấy hoa đào, hoa đào cũng sẽ vướng trên người nàng, nghĩ đến 3 năm vừa qua, Lệ Sa mọi việc đều thuận lợi, trong lòng Thái Anh tư vị có chỗ không đúng.

"Vậy... Chị Lệ... em về nhà..." Ngữ khí suy sụp nói không nên lời, sau đó lại lưu luyến không muốn ly khai.

"Ân." Lệ Sa lên tiếng, cũng không biết Nhất Ma đã chứng kiến nàng và Phác Thái Anh cùng ôm nhau một chỗ, chỉ có điều tiểu nữ sinh hẳn là người không nói nhiều, hơn nữa hai nữ nhân cùng ôm nhau, chuyện cũng rất bình thường, tiểu nữ sinh trong lúc đó không phải cũng thích ôm sao? Tuy rằng nàng đã rốt cuộc trở thành một nữ nhân trưởng thành, bất quá nàng là không thích Phác Thái Anh ôm Lệtỷ tỷ.

"Nàng tên là gì ?" Phác Thái Anh đột nhiên đồng cảm với tiểu nữ sinh, ai không thích lại cứ hết lần này đến lần khác yêu thích cái nữ nhân Lệ Sa vô tâm vô phế này, tốt đẹp chính là thiếu nữ thầm yêu Sa kia đã định trước là phải thất bại nửa đường.

"Nhất Ma, là mẹ tôi gọi." Hình như mẹ rất yêu thích tiểu cô nương này, nói là cách lông mày của Nhất Ma một chút, là một nốt ruồi của mỹ nhân, mẹ nàng luôn yêu thích cái phong cách cổ điển gì đó. LệÂn Sơ mơ hồ cảm thầy mẹ nàng đối với Phác Thái Anh khách khí thiếu thân thiết, phỏng chừng là bởi vì tiểu công chúa bất luận là tướng mạo hay trang phục đều rất mang phong cách hiện đại của thành thị. Lệ Sa cảm thấy rằng, kỳ thực tự nàng phỏng đoán chính nàng cũng không hợp với con mắt thẩm mĩ của mẹ nàng, bởi vì nàng cùng tiểu công chúa, theo một mức độ nào đó mà nói thì cũng là tương tự như nhau, nàng cùng Phác Thái Anh đều là cái loại thiếu đi nội liễm nhưng lại có cường thế bức người, cùng với phong cách nội liễm mà mẹ nàng thường yêu thích thật là không hợp nhau.

"Cô không giống mẹ cô cũng không giống bố cô, cô không phải là được nhặt về nuôi đấy chứ ?" Phác Thái Anh trêu chọc hỏi.

"Tôi cùng Khả Minh giống nhau." Tuy rằng Lệ Sa tự mình đều cũng chưa thấy qua cái Khả Minh kia, mẹ nàng chưa bao giờ nói về muội muội duy nhất của nàng, chỉ là thỉnh thoảng nghe bố nàng đề cập đến.

"Tôi hiếu kỳ về Khả Minh của cô, nàng ở đâu ?" Có thể cùng Lệ Sa giống nhau, phỏng chừng cũng là cái loại vô cùng kiêu ngạo, nàng đột nhiên rất muốn gặp gỡ Khả Minh của Lệ Sa.

"Từ nhỏ chưa thấy qua, hình như là đã chết." Lệ Sa ngữ khí rất bình thản, nàng đối với người chưa thấy qua không hề có cảm tình gì, thế nhưng mẹ nàng lại chưa từng nói qua cũng là phi thường kỳ lạ.

"Được rồi, tiểu công chúa nhún thuận (phá phách, hồ nháo) xong rồi, trời rất lạnh, về nhà thôi !" Lệ Sa tức giận nói, sau đó nhanh tay kéo Phác Thái Anh bước đi vào trong nhà, nàng không ngờ lần đầu tiên phát hiện Phác Thái Anh nhún thuận như thế, trước đây Phác Thái Anh vẫn là yêu thích giả dạng trưởng thành, kỳ thực thực chất vẫn còn ấu trĩ tùy hứng khiến kẻ khác vô cùng phẫn nộ.

Phác Thái Anh bị Sa kéo đi, nàng bỗng nhiên cảm thầy loại cảm giác này cũng không tệ lắm, Lệ Sa ngón tay hơi lạnh, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng cùng Lệ Sa nắm tay, cảm giác rất vi diệu, tựa hồ như khoảng cách xa xa cũng đã gần lại rất nhiều, Phác Thái Anh ngón tay chậm rãi giữ lấy ngón tay Lệ Sa.

Lệ Sa căn bản không chú ý nàng đã chủ động nắm tay Phác Thái Anh, nàng chỉ là không muốn ở bên ngoài chịu gió lạnh, nhanh một chút về nhà mà thôi. Nàng lúc nào lại nắm lấy tay tiểu công chúa chứ ? Càng thêm kỳ lạ chính là tiểu công chúa để làm gì mà lại giữ lại tay nàng chứ ? Phác Thái Anh nắm lấy ngón tay nàng, Lệ Sa mới nhận thấy hành động của bản thân, nhưng nàng lại giả vờ như không biết. Tay Phác Thái Anh rất ấm a, truyền đến một làn hơi ấm, làm cho Lệ Sa vô pháp xem nhẹ, nàng cảm thấy lúc này cảm giác vô cùng là lạ, lại không thể nói được là lạ ở chỗ nào.

Được rồi, Lệ Sa đột nhiên tỉnh ngộ, đối với cái việc này nắm tay này đúng là dành cho tình cảm bằng hữu ngây thơ, để Phác Thái Anh cùng nàng làm, đương nhiên phải quái lạ, nghĩ như vậy, Lệ Sa liền trở lại bình thường. Bất quá, nàng vẫn như trước không hề rời bỏ tay Phác Thái Anh, tiểu công chúa kiêu hãnh như thế lại có nhiệt tình cấp cho nàng sưởi ấm, nếu bỏ tay ra, sợ niềm kiêu hãnh của Phác Thái Anh không chịu nổi, khó đảm bảo nàng sẽ không thẹn quá hóa giận, lại đê tiện uy hiếp mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com