TruyenHHH.com

Bhtt Nu Bien Nam Lam Dan Ong Khong De Dang

  Nguyên bản bầu trời âm u bỗng chốc trở nên sáng ngời, Lăng Lam chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, đợi sau khi nhìn rõ lại mới phát hiện bản thân đang khoảng đất đầy bùn, đường băng chạy hồi nãy giờ phút này đã biến mất.


Nhìn cảnh tượng đột nhiên biến hóa khiến bọn nhỏ đều sợ ngây người, há to miệng không biết làm sao.



Chỗ mà họ đang đứng hiện tại không còn là khung cảnh vừa rồi nữa, đây là một căn phòng trống rỗng khoảng 700-800 mét vuông, được khép kín cách ly với bên ngoài. Bên trong phòng hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, mà trên đất tất cả đều là bùn lầy, bởi vì bị nước mưa làm ướt nhẹp, lại bị cả bọn giẫm lên, giờ phút này đã lầy lội một mảnh, vô cùng thê thảm.



Mà phía trên trần nhà, vô số ống vòi hoa sen nhô ra chi chi chít chít, phân bố đến từng cái góc căn phòng, đoán chừng một màn mưa xối xả lúc nãy chính là đám vòi sen này tạo thành.



Tuy cũng bất ngờ nhưng không quá kinh ngạc,Lăng Lam và Hàn Kế Quân chính là nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ.


Hiện trường thay đổi chứng minh phỏng đoán vừa rồi của bọn họ là chính xác, quả nhiên trong khoảnh bất tri bất giác bọn họ đã tiến vào hư nghĩ không gian ảo.



Giám khảo cũng không đưa đám Lăng Lam theo cánh cửa vừa vào mà đi theo họ lên mặt đất, mở cánh cửa bọn họ theo hắn vào nhập khẩu rời đi, mà là mang theo bọn họ tới điểm cuối của căn phòng, mở cánh cửa phòng ra ý bảo bọn họ có thể đi



Một bước ra ngoài, đập vào ánh mắt Lăng Lam chính là bãi cỏ quen thuộc lúc nãy, nơi cậu được yêu cầu tập họp.



Lăng Lam sáng tỏ, cậu quay đầu nhìn giám khảo đang đứng trên đường chạy, anh ra gật gật đầu tạm biệt. Lúc này, vẻ mặt anh ta không còn nghiêm túc nữa, ngược lại có chút ý cười, cuối cùng xoay người rời đi, dần dần đi xa, biến mất ở nới cuối cùng đường chạy.



Hóa ra gian phòng ảo đó được điều chỉnh để bao trùm cả sân thể dục, lúc nhân viên công tác dẫn cả đám đến trước đường chạy để chuẩn bị khảo nghiệm thì cũng là lúc họ được đưa vào phòng ảo riêng biệt dành cho mình.



Mười đứa nhỏ đột ngột xuất hiện từ đường băng ảo khiến cho nhân viên công tác bên ngoài không tránh được lộ vẻ ngạc nhiên, dù sao lúc này cũng chỉ mới cách thời gian bắt đầu chưa đến 3 tiếng, cùng với thời gian tham gia khảo nghiệm của những kỳ trước sớm hơn 1 tiếng. Chẳng lẽ đám trẻ của phòng này đều không được hợp cách nên bị trục xuất ra ngoài sao?



Chính lúc bọn họ vẫn còn nghi ngờ thì phát hiện dãy số bên người đám nhỏ phát sáng, ánh sáng màu lục sắc nhạt.... Bọn họ kinh hỉ tươi cười, như vậy không phải đại biểu đám trẻ này đều là nhân tài sao?



Được rồi, cho dù là trung tâm học viện đồng quân tốt nhất Liên Bang thì đối với những nhân tài ưu tú cũng rất khát cầu.



Nhân viên công tác nhiệt tình đưa bọn họ ra ngoài, Lăng Lam đi ra cửa lớn liền nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột khẩn trương của Lăng Tần, trong lòng cậu thấy thật ấm áp.



Ừm, vẫn là cùng người nhà ở chung là thoải mái nhất! Lúc này Lăng Lam mới cảm giác được eo mỏi lưng đau, vừa rồi kịch liệt đánh nhau, tuy cậu có thu một phần sức mạnh, nhưng vì phải gánh vác lượng vận động quá lớn vẫn khiến cho cơ bắp bị tổn thương, giờ nó mới lên tiếng kháng nghị với cậu.



Người lớn của mấy đứa trẻ khác cũng đang đứng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì ào ào vây hỏi, hỏi tình huống cuộc thi. Cuộc khảo nghiệm nhập học này không chỉ đại biểu tương lại của bọn trẻ mà còn quyết định tương lai của gia đình bọn họ.



Biết đám trẻ đã có đủ tư cách nhập học, người lớn trong nhà ai cũng vui vẻ, mà đám nhỏ vì cùng trải qua cuộc khảo nghiệm này cũng hình thành nên tình chiến hữu, đồng đội. Mọi người cùng hẹn sẽ tụ lại vào ngày khai giảng, sau đó mới luyến tiếc tạm biệt nhau.



Lăng Lam cũng chào tạm biệt với chín người còn lại, thái độ hòa nhã thu liễm, không có hành vi gì luống cuống khiến cho quản gia Lăng Tần ở bên cạnh rất vừa lòng và cảm thán, thiếu gia nhà mình quá phong độ, quả nhiên không hổ là con trai của Lăng Tiêu thiếu tướng.



Cảm giác đã xong một việc đúng, Lăng Lam cũng quyết định rời đi cùng bác Tần, nhưng cậu vừa mới chuyển thân, chưa đi hai bước thì liền cảm thấy bác Tần bên người cơ bắp cứng đờ, sau lại buông lỏng, cùng lúc đó, từ phía sau cậu nghe thấy tiếng xé gió mãnh liệt vang lên —— có người đánh lén! ?



Lăng Lam không cảm thấy đối phương có ác gì nên chỉ đơn giản né qua bên trái một chút, chân cũng nhân tiện đưa ra liền có thể né tránh đòn đánh của đối phương.


"Oành!" Một tiếng nổ lớn, người đánh lén đã nằm gục xuống đất, tay chân đầu dang ra hình chữ ngũ nằm bẹp dí dưới chân Lăng Lam.


Cái bóng dáng này vô cùng quen thuộc làm khóe mắt Lăng Lam nhất thời giật giật, cậu quát chói tai: "Tề Long! Cậu muốn giỡn cái gì?"






Giờ phút này Tề Long đã nhổ cỏ trong miệng ra cũng như đang phủi lớp bụi đầy trên mặt, cậu ta nhanh chóng bò lên, vẻ mặt trấn định vỗ vỗ trên bụi người, lúc này mới nói: "Tớ đến nói tạm biệt với cậu."


Nghe xong lời này, cái trán của Lăng Lan đều là hắc tuyến: "Vừa rồi không phải đã tạm biệt rồi sao?" Hừ, tiểu tử này khi nào thì cũng học trò bịa chuyện rồi? Chống chế?



Bị Lăng Lan chọc thủng nói dối Tề Long cũng không hổ thẹn chút nào, mặt không đổi sắc tim không hoảng hốt nói xạo: "Vừa rồi là tạm biệt mọi người còn giờ là lời chào của mình tớ."


Tề Long ngẩng đầu cười hì hì hỏi: "Hắc hắc, Lăng Lan, có phải rất cảm động hay không."


"Cảm động một chút cũng không có, kinh hách thì có một phần đây." Lăng Lam lạnh mặt vô tình đả kích Tề Long, thằng nhóc Tề Long này mặt cũng quá dày rồi, không thể cho nó sắc mặt tốt được, lỡ sau này bị bám theo thì quá phiền phức rồi.


Tề Long giả vờ không nghe thấy lời nói đã kích của Lăng Lan, cậu ta nghiêm cẩn nhìn Lăng Lam, tựa hồ xác định cái gì, ánh mắt chuyên chú mà sắc bén kia khiến Lăng Lam cảm giác có chút không ổn, không đợi Lăng Lam mở lời Tề Long đã dành nói trước: "Lăng Lam, cậu thật sự mạnh hơn tớ, tớ phục cậu, từ giờ cậu chính là Lão Đại của tớ."


Lão đại? Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Là cậu nghe lầm, hay là Tề Long điên rồi? Cậu chưa hề có ý muốn thu nạp đàn em mà, hành động đưa mình đến tận cửa của thằng nhóc này là sao?


Còn có, vì sao không ai thông báo trước với cậu một tiếng vậy? Cứ lén lút quyết định vậy sao? Cậu căn bản không nghĩ tới sẽ làm lão đại, lão đại chính là chim đầu đàn, cũng là người chết nhanh nhất. Cậu không muốn chết sớm, chỉ muốn an toàn trải qua cuộc sống, trân trọng sinh mạng quý giá này của mình thôi.


Tề Long vừa nói xong liền huy tay cùng Lăng Lam nói tạm biệt, sau đó nhanh như chớp chạy mất, làm Lăng Lam không có cơ hội cự tuyệt.


Vả lại đối với Tề Long mà nói, quyết định của Lăng Lam chỉ là râu ria thôi, Tề Long là một người đã nhận ai làm lão đại thì dù người đó không nhận cậu ta cũng không quan tâm, vẫn quyết tâm mặt dày đi theo.


Cho nên, Lăng Lam cứ như vậy bị Tề Long đẩy lên đầu.


Lăng Lam vẻ mặt đau khổ nhìn Tề Long đã vì đi xa, có chút ảo não vì bản thân đã phản ứng quá chậm, nếu lúc đó cô túm Tề Long lại sau đó hảo hảo cùng cậu ta khơi thông thì được rồi. Đương nhiên phương pháp để khơi thông này cũng không ngoại trừ việc sử dụng bạo lực để trấn áp.


Lúc này Hàn Kế Quân đi tới, trên mặt ẩn ẩn mang theo ý cười, rõ ràng là có ý xem diễn.


Lăng Lam buồn bực nói: "Không phải cậu nên quản chặt vị kia của mình sao?"


"Vị kia?" Hàn Kế Quân sửng sốt, tựa hồ không rõ ý tứ của Lăng Lam.


Lăng Lan lộ ra cười xấu xa: "Người bạn trúc mã a!"


Hàn Kế Quân đầu tiên là sửng sốt, bởi vì đây lại là một từ mới, một lúc sau mới hiểu nó có nghĩa gì thì khuôn mặt đỏ bừng một mãnh. Xem ra da mặt của cậu ta vẫn còn mỏng chút, mới bị Lăng Lam chọc mấy câu mà đã không chống cự được.


Lăng Lam kinh ngạc, không nghĩ tới Hàn Kế Quân thoạt nhìn thành thục cũng có ngượng ngùng giống con gái như thế: "Không thể nào, cái này là thẹn thùng đấy à?"


Lăng Lam a, chỉ số thông minh của người ta có cao tới đâu thì cũng vẫn là một đứa trẻ 6 tuổi thuần khiết thôi, đương nhiên da mặt không dày bằng người sống hơn 30 năm ở cả 2 kiếp rồi.


Hàn Kế Quân nghe vậy thẹn quá thành giận nói: "Đều làm lão đại người khác, chẳng lẽ cậu không thể ổn trọng chút sao?"


Lăng Lam bị đả kích, cậu rơi lệ nhìn trời: "Tôi không nghe thấy gì hết."


Thượng Đế a, cậu chỉ nghĩ muốn có cuộc sống an ổn thôi, căn bản không có hùng tâm tráng chí gì, bọn trẻ muốn ôm đùi cậu mời đi dùm cho, đừng quấy rầy cậu. Amen!


Nhưng lời nói tiếp theo của Hàn Kế Quân làm kỳ vọng của Lăng Lam bị đập nát. Cậu ta chỉ nói: "Lão Đại, gọi cũng gọi rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn không thu. Còn có về sau phải nhờ cậu chiếu cố tớ nữa, Lăng Lam Lão đại của chúng ta." Được, ngay cả Hàn Kế Quân cũng muốn cậu lên.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com