TruyenHHH.com

Bhtt Nu Bien Nam Lam Dan Ong Khong De Dang

  Lăng Lam lại lần nữa có ý thức, bất quá lúc này cô cảm thấy mắt mình như có vấn đề, chỉ có thể dựa vào cảm giác để cảm nhận xung quanh. Cô cảm thấy mình như bị đặt vào trong một bồn tắm lớn, bốn phía đều là nước, có đôi khi nước lay động không ngừng như có người đang di chuyển. ( Bây giờ vẫn gọi là cô nha)


Chẳng lẽ cô chưa chết? Cô được bác sĩ cứu lại và đang dưỡng thân thể trong khoang dinh dưỡng sao?


Trong khi còn chưa suy nghĩ cẩn thận được thì cô lại mất đi ý thức lần nữa, lại lâm vào trong bóng tối.


Chẳng biết qua bao lâu, cô lại tỉnh lại, vẫn cảm giác cũ, nhưng bây giờ thời gian tỉnh táo của cô đã dài hơn so với lần trước một chút.


Lúc này, cô đã có thể nghe được một số tiếng vang, nhưng âm thanh giống như phải đi qua rất nhiều bức tường nên cô không thể nghe rõ ràng là cái gì. Cô rất muốn biết tình trạng hiện tại của mình nhưng lại không thể nhúc nhích gì nhiều, chỉ có thể dựa vào những âm thanh mà tự đoán. Chỉ chốc lát, cô lại mất đi ý thức.



Dựa vào! Không thể cho cô thêm một chút thời gian hay sao? Trước khi mất ý thức, Lăng Lam âm thầm kháng nghị.


Giống như lời kháng nghị có tác dụng, thời gian thanh tịnh của Lăng Lam càng lúc càng dài, rốt cục tới một ngày, cô cảm giác chính mình có thể hoạt động.


Bị nhốt lâu ngày nên khi được cử động cô đương nhiên dùng sức không ngừng đạp hai chân, đáng tiếc, không đạp được mấy cái thì cô lại mệt mỏi muốn chết rồi liền tiếp tục ngủ.



Không thể để như vậy được, không thể để sức khỏe của mình ngày càng yếu đi được, nếu không cô làm sao có thể chịu đựng những đau đớn đó đây... Á... Dường như đã lâu lắm rồi cô không còn cảm giác đau nữa, chẳng lẽ đau đớn diễn ra trong quá trình hôn mê sao? Lăng Lam bỗng nhiên cảm thấy hôn mê cũng là một chuyện tốt.


Bất quá, Lăng Lam cũng không phải là người thích chạy trốn sự thật, nếu không, cô cũng sẽ không có khả năng chịu đựng đau đớn trong suốt hai mươi bốn năm qua. Mỗi khi tỉnh táo cô lại cố gắng tu luyện một chút. Bài tập tu luyện này của cô do một vị thầy thuốc trung y già trong bệnh viện truyền lại, nó là một bài tập giúp dưỡng thân, giúp khí huyết lưu thông tốt hơn.



Tuy cô đã tu luyện bài này hơn mười mấy năm nhưng chưa bao giờ cảm giác được loại khí gì sinh ra. Tuy nhiên, mỗi khi luyện xong, cảm giác đau đớn của thân thể đều giảm bớt rất nhiều, khả năng nhẫn nại cũng tốt hơn một chút.


Đương nhiên cảm giác này có thể là do cô tự an ủi chính mình, có thể nó là một loại ảo giác, bất quá dù như thế nào, thì nó cũng được xem như là một động lực để sống của cô.



Lần tu luyện này cô liền tu luyện đến khi mất ý thức, chờ đến khi cô tỉnh lại một lần nữa thì không biết đã trải qua bao lâu. Cô vận động tay chân một chút, rồi mới cố gắng xoay người. Lúc này cô mới cảm nhận được cơ thể mình một chút.



Lần cảm thụ này khiến cô choáng váng. Bởi vì lần này cô cảm thấy được " khí ", thứ mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây. Quá huyễn huyễn rồi. Chẳng lẽ sau khi dạo qua Quỷ Môn quan cô đã được đầu thai vào một thân thể khỏe mạnh hay sao, trở thành một cao thủ võ lâm, độc nhất vô nhị sao?



Lăng Lam không rõ, vì sao mình khổ luyện mười mấy năm không có gì mà giờ lại thành công thay đổi sức khỏe. Bất quá đây cũng là chuyện tốt, vị trung y kia đã từng nói qua, nếu như có thể cảm thấy " khí " của mình thì đó chính là lúc mà cô đã hết bệnh. Phải biết rằng, trong hai mươi bốn năm qua, mỗi ngày cô đều không ngừng chờ đợi cơ thể bản thân có thể tốt hơn, không cần phải chịu cảm giác dày vò, đau đớn, cả cơ thể như bị nghiền nát ra đó.


Lăng Lam thật hưng phấn, đối với việc tu luyện không ngừng cố gắng hơn. Vì vậy cô lại tiếp tục không ngừng tu luyện, tu luyện đến mức nhập thần, vì thế cô không nhận ra mình đã chuyển kiếp và hóa thành một thai nhi, những việc của kiếp trước đã không còn quan hệ gì với cô nữa, căn bản việc mà cô lo lắng cũng sẽ không thể phát sinh.



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----



Lam Lạc Phượng vẻ mặt u buồn mà vuốt ve đứa con trong bụng của mình, có thai đã gần năm tháng mà cô chẳng có cảm giác gì, việc này khiến cho cô vô cùng lo lắng. Nếu không phải máy kiểm tra thai nhi báo đứa trẻ trong bụng cô vẫn phát triển bình thường thì cô khẳng định sẽ điên rồi.


Không sai, cô không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa. Lăng Tiêu - chồng cô sau khi ra chiến trường được một tháng thì có tin dữ báo về. Hạm đội do Lăng Tiêu chỉ huy đã bị diệt toàn đoàn khi đi qua thông đạo ra chiến trường để cứu đoàn hậu cần bị quân địch bao vây.


Sau khi trải qua tìm hiểu, người của quân đội kết luận bởi vì thông đạo bị va chạm với một mãnh của sao băng khiến cho năng lượng bạo động, làm cho cả hạm đội bị năng lượng này phản phệ, toàn bộ chiến sĩ cũng như chỉ huy của hạm đội đều không ai tránh thoát, toàn bộ hy sinh, hơn nữa cũng không còn hài cốt để đem về.


Lam Lạc Phượng không cách nào có thể tiếp thụ tin dữ này, không những vậy, một sự việc còn ghê tởm hơn đang xảy ra. Dòng họ của Lăng Tiêu thế nhưng vọng tưởng muốn đoạt đi quyền thừa kế công huân dành cho con của cô, không những vậy, bọn họ còn bày ra bộ dạng ban ơn sẽ chăm sóc cô cùng con cả đời.



Lam Lạc Phượng trong lúc tức giận liền đem đám người ghê tởm đó đuổi ra ngoài. Thế nhưng đám người đó còn chưa từ bỏ ý định, quyết định đi tìm người của chính phủ Liên Bang để có thể bàn bạc về chuyện này.



Lam Lạc Phượng cũng không phải là một người phụ nữ yếu đuối, cô biết nếu như cô chỉ biết khóc thì những vinh dự của Lăng Tiêu sẽ bị đám người đê tiện đó cướp mất.



Cô không thể để chuyện đó xảy ra được, vì vậy cô nhanh chóng tuyên bố trước mặt đám người đê tiện đó: Lăng Tiêu có người thừa kế, đứa trẻ đó đang ở trong bụng của cô, người duy nhất có tư cách kế thừa vinh dự của Lăng Tiêu chỉ có thể là đứa con trong bụng của cô.


Pháp luật quy định về quyền thừa kế công huân của quân nhân ở Liên Bang cực kỳ phân biệt đối xử với nam nữ, chỉ cho phép con trai được quyền thừa kế, cũng may con của cô là con trai, có thể kế thừa công huân.


Bây giờ Lam Lạc Phượng chỉ có một ý niệm, đó là những gì của cô và Lăng Tiêu đều chỉ có thể thuộc về một mình Lăng Lam, những thứ tạp chất, dơ bẩn đừng hòng chiếm tiện nghi của con trai mình. Cô tuyệt đối không cho phép, cố gắng duy trì, dù có hy sinh bất kỳ đại giới nào đi nữa cùng được.


Đương nhiên, Lam Lạc Phượng có một niềm tin đám người kia sẽ không dám làm hại cô và con, bởi vì những người hầu của Lăng Tiêu đều cực kỳ trung thành và tận tâm. Bọn họ đem Lăng gia phòng thủ kín mít, không để cho đám người lòng tham vô đáy có thể xuống tay làm hại tiểu thiếu gia chưa ra đời của mình. Bên cạnh đó, Lăng gia cũng có kinh doanh bệnh viện, vậy nên việc Lam Lạc Phượng không lo đám người kia có thể hại con mình.


Thời gian cứ như vậy trôi qua, dưới sự bảo vệ trung thành của mọi người, Lam Lạc Phượng rốt cuộc an toàn tới thời kỳ sinh, đương nhiên, bệnh viện mà cô sinh sản cũng chính là sản nghiệp của nhà mình.


Đây là thời điểm quyết định cuối cùng, tuyệt đối không thể để bất kỳ sai sót nào có thể xảy ra. Người bác sĩ phụ trách đỡ đẻ cho Lam Lạc Phượng là một tử sĩ được cài vào trong bệnh viện, bọn họ tuyệt đối sẽ không đem bí mật này lộ ra ngoài.


Lúc này, Lăng Lam còn đang tu luyện bên trong thì bỗng nhiên một cảm giác đau đớn, tê tâm liệt phế không ngừng kéo tới khiến cô không thể tiếp tục tu luyện, cô cực kỳ buồn bực. Đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, mà thân thể cô cũng đang bị một lực lượng nào đó đẩy đi, đầu bị kéo xuống dưới.


Cô hoảng sợ liền lập tức dang hai tay hai chân để ngăn lại tình trạng trượt xuống của cơ thể.


"Đáng chết, đứa trẻ này không chịu đi ngoài, nước ối đều chảy hết rồi." Người hộ sĩ đỡ đẻ lo lắng nói, mồ hôi lạnh từ mái tóc chảy xuống. Rõ ràng quá trình bắt đầu vô cùng thuận lợi, thế nhưng đứa trẻ lại cố tình không đi xuống, tình huống này rất giống với khó sinh. Nếu phu nhân nhà mình khó sinh thì nhất định phải làm giải phẫu, như vậy bí mật tiểu thiếu gia ra đời, không có cách nào có thể bảo đảm an toàn. Càng liên quan đến nhiều người, khả năng bí mật bị bại lộ sẽ gia tăng càng cao.



Lam Lạc Phượng cắn răng vuốt cái bụng cao ngất của mình nói: "Cục cưng, đừng làm khó mẹ, nhanh ra đây cho mẹ gặp mặt đi. Nếu con ghi hận mẹ không thể cho con cuộc sống sinh hoạt bình thường thì cũng phải ra ngoài rồi hãy ghi hận có đúng không?"


Vì quá đau nên chỉ số thông minh của Lam Lạc Phượng sụt giảm không phanh, làm gì có người mẹ nào lại bảo con ghi hận chính mình.



Nhưng những gì Lam Lạc Phượng nói lại để cho Lăng Lam nghe được, cô cảm giác được với tình huống bây giờ của mình. Liên tưởng với đoạn thời gian khốn khổ trước kia, cô liền nhận ra bây giờ mình đang là một thai nhi chuẩn bị sinh ra đời, khó trách vì sao cô không thể động đậy được trong thời gian lâu như vậy.



Bất quá cô không phải đã chết rồi hay sao? Cô đã được đầu thai thêm một lần nữa ư? Vì sao cô không uống canh Mạnh Bà, vì sao những ký ức của kiếp trước vẫn còn khắc sâu đến như vậy? Nghe giọng nói ôn nhu kia, cô chỉ biết đó không phải giọng nói của người mẹ trong kiếp trước của mình (khả năng trọng sinh bị loại bỏ)



"Làm ơn đi, bây giờ mà cô còn có tâm tư để suy nghĩ đến vấn đề đầu thai hay trọng sinh sao? Mẹ cô đều bị cô làm cho khó sinh rồi kia.... Còn không mau thả hai tay hai chân ra!" Một giọng nói trẻ con mang vẻ tức giận vang lên trông đầu Lăng Lam, nhắc nhở cô tình huống hiện tại của mình.



Lăng Lam nghe xong theo bản năng thu hồi tay chân, sau đó cô nghe thấy một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, sau đó, một cổ lực lượng bỗng nhiên xuất hiện đem cô đẩy ra ngoài.


Trong nháy mắt, cô cảm giác được có ánh sáng.....



Không đợi cô xoay người, cô liền cảm thấy miệng mình bị ngón tay của ai đó cưỡng chế mở ra, cảm giác khó chịu khiến cô mở miệng kháng nghị, lúc này, tiếng khóc oa oa của đứa trẻ vang lên.


Ặc, là tiếng kêu! Lăng Lam tuyệt đối không thừa nhận đó là tiếng khóc của mình, thật sự quá mất mặt mà.



"Phu nhân, tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh!" Vị tử sĩ của Lăng gia lúc này mới thở phào một hơi, mẹ con phu nhân bình an, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành. Cô tươi cười đem đứa trẻ mới gào hai tiếng liền im lặng không mở miệng Lăng Lam giao cho Lam Lạc Phượng.



Lam Lạc Phượng cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi, trìu mến sờ vào đứa con của mình, sau đó biểu tình khuôn mặt liền thay đổi, kiên cường nói: "Báo cho bác Tần, ta cùng với thiếu gia Lăng Lam bình an."


"Dạ, phu nhân!" Người bác sĩ thu lại ý cười, biểu tình nghiêm túc trả lời.



Tiểu thiếu gia đã được sinh ra bình an, mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc. Còn trận chiến để bảo vệ cho vinh dự mà Lăng Tiêu thiếu tướng lưu lại chính thức bắt đầu.




Phần này mình không thay đổi nhiều lắm, mong các bạn bỏ qua.
 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com