Bhtt Np Tu Viet Hiep Nu Linh Co
Hàn Sắc Nhi tự nhiên cầm ấm rót ly trà, uống một hơi hết sạch, nói “Chúng tôi là người của Phượng Hoàng Môn. Lý do ấy đã đủ rồi nhỉ.” Long Quyển Tinh nhíu mày hỏi “Yên Nhiên Tinh đâu?” Hàn Sắc Nhi trả lời “Tỷ ấy sẽ tới ngay thôi. Nói thật giết cô thật đáng tiếc, nếu cô hứa sẽ lên giường hầu hạ Phượng tỷ thì có thể giữ được tính mạng đấy.” Long Quyển Tinh nhếch môi đáp “Hứ, nực cười! Thân thể này của tôi chỉ thuộc về duy nhất một người mà thôi!” Nghi Tâm nhìn Yến Châu, mỉm cười nói “Tiểu muội này có muốn được quỳ xuống chui qua háng Phượng tỷ không? Cảm giác rất sung dướng hạnh phúc đấy!” Yến Châu đỏ mặt, tuy có sợ nhưng vẫn can đảm nhìn thẳng mắt Nghi Tâm nói “Phượng Hoàng Môn độc ác nguy hiểm. Cho dù nữ nhân thiên hạ này biến mất hết đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ lựa chọn sa ngã vào vòng tay tội lỗi của cô ta đâu!” Nghi Tâm nhếch môi khen “Có khí chất.” Hàn Sắc Nhi lạnh nhạt bảo “Sẽ không có cơ hội thứ hai, cô chắc chắn với quyết định này chứ?” Long Quyển Tinh nhìn chằm chằm đối thủ đáp “Hỏi thừa, đừng nghĩ rằng ai cũng giống như các người. Dẫu Hàn Linh Phượng xinh đẹp cỡ nào cũng không bao giờ khiến tôi động lòng được!” Bất chợt mặt đất lại lần nữa rung chuyển mạnh kèm theo vô số tiếng kêu gào chói tai “Grào... Grú... Grừ... Quec Quec...” Hàn Sắc Nhi mỉa mai “Thuộc hạ cũ của cô đều đến hết rồi kìa.” Đương nhiên Long Quyển Tinh thừa hiểu tình hình. Yến Châu hoảng hốt căng thẳng. Bầu trời ngập tràn quái vật quái thai dị dạng ào ạt bay tới với đủ loại kích cỡ to nhỏ khác nhau, trên bộ cũng đầy rẫy giống loài đáng sợ di chuyển rất nhanh. Tất cả bọn chúng đều nhắm hướng con người đang tập trung mà xông tới, nhiều con chẩy dãi vì thèm khát ăn thịt, bao nhiêu nhà cửa cây cối bị phá sập tan hoang. ... Thấy tràng cảnh đó nhưng Linh Cơ vẫn dửng dưng chẳng tỏ thái độ gì, cô thu hồi áp lực bắt hàng triệu người đang phải quỳ kia khiến họ được đứng dậy, họ gào thét hoảng sợ cực kỳ và bỏ chạy tán loạn khắp mọi hướng, không ít kẻ luống cuống ngã kềnh ra đất, chả mấy ai rảnh mà quan tâm giúp đỡ người khác thời điểm này hết, quá nhiều khuôn mặt khiếp hãi tột cùng. Linh Cơ cũng hoá giải băng xích làm đám binh lính đông đúc đang nằm thu lu ở phía xa không còn bị xích cổ nữa, chúng tuy bị thương chẳng nhẹ nhưng trước đàn quái vật kinh khủng ấy thì đồng loạt gượng dậy chạy sơ tán (bọn lính bị tên đâm vào mông thì lúc chạy lại khó khăn hơn, đau kệ đau giữ mạng quan trọng nhất) Dàn tượng phật xung quanh đây dĩ nhiên sẽ động thủ cứu giúp chúng sinh chứ, bao nhiêu luồng chướng khí mầu vàng óng tuôn ra đánh nổ tan xác rất nhiều quái vật nhưng chúng cành lúc càng đông, đường không lẫn đường bộ ùn ùn kéo tới liên miên. AAA... Tiếng la thất thanh của không ít người vang vọng chói tai, máu huyết túa ra ồng ộc, chết tươi do bị chân của lũ nhện khổng lồ chốn trong lòng đất đâm lên hệt như kiểu que xiên thịt vậy, thủng đầu thủng bụng... Một số tượng Phật ngồi hụp xuống, đôi tay đập mạnh xuống mặt đất gây nổ "ẦM ẦM..." Mặt đất nứt vỡ nhiều chỗ, hàng trăm cái xác nhện quỷ khổng lồ bị văng phọt lên chết không toàn thây. Tuy vậy cũng có một số tượng Phật bị đám quái vật công kích mà nổ tung. Đối phó loại quái tép riu vớ vẩn thì Trần Tiểu Thanh đủ sức, rồng kiếm khí hùng mạnh oai về xuất ra cắt chết hơn chục quân địch thành thịt vụn. Xa xa thấy một con quái vật hình thù giống con đỉa khổng lồ nhiều mồm, từ trong từng mồm tòi ra cái lưỡi bẩn thỉu dài ngoằng bắt trói người dân đưa vô miệng mà nhai nhồm nhoàm. Trần Tiểu Thanh bắn rồng kiếm khí vồ tới liên tục chém cắt nhưng chỉ làm đứt lưỡi nó chứ chẳng thể giết vì lớp da mũm mĩm quá dày. Linh Cơ búng ngón tay bắn ra luồng khí vô hình nhỏ nhặt, dễ dàng đâm nổ con đỉa to phọt hết cả nội tạng bầy nhầy nhớp nháp. Trần Di Yên vuốt tóc mình mỉm cười, dịu dàng nói “Linh Cơ Tỷ, Huyền Tinh Tỷ đừng chê cười chiêu này của muội nha.” Trần Tiểu Thanh biết chị gái mình muốn xử ra tuyệt chiêu đây mà, cô lập tức thu rồng kiếm khí lại rồi hí hửng vừa vỗ tay vừa nói “Biển Sắc Sát Sinh Linh! Biển Sắc Sát Sinh Linh!” Ánh mắt Điểu Huyền Tinh tràn đầy yêu thương nói “Cho chúng ta xem đi nào thiên tài xinh đẹp!” Linh Cơ mỉm cười bảo “Xong việc ta sẽ cưỡng bức muội!” Trần Di Yên đỏ mặt, tim đập mạnh vì phần thưởng tuyệt vời mà siêu nữ cường sắp dành cho mình, bản thân cô vốn cũng đang thèm được cọ ngực vào ngực Linh Cơ, mềm mại va chạm mềm mại, hương thơm hoà quyện hương thơm. Trần Di Yên mím môi háo hức phóng vọt lên không bỏ lại bao lưu ảnh mờ ảo. Đôi tay ngọc giang rộng, từ hư vô đột ngột xuất hiện rất nhiều bụi phấn nhiều mầu lơ lửng chập chờn du tẩu xung quanh Trần Di Yên không ngừng nghỉ, các loại phấn ấy còn lấp lánh long lanh tự phát sáng chói loà. Điều ấy đã gây sự chú ý của gần như tất cả mọi người khiến họ quên đi nguy hiểm mà tạm thời ngưng chạy trốn, đều ngước nhìn lên trời chiêm ngưỡng. Phe Thần Long Sơn Trang lẫn phe triều đình Dương Tông Đế cứ trợn mắt há hốc mồm trước cảnh tượng khó tin chẳng khác nào thần tiên xuất thế. Gần như áp lực phi thường ấy còn làm cho số lượng Phật cũng phải tạm dừng chiến đấu mà nhìn theo. Đám quái vật trên không lẫn trên bộ dẫu cuồng bá hung hăng là thế mà cũng chững lại cuộc tàn sát giết thịt, hết thảy chú mục săm soi nữ nhân phi phàm sáng lòa nổi bật cả một góc trời. Mầu sắc của bụi phấn càng lúc càng tăng và dầy đặc. Đại lượng biển sắc mầu hòa nhập vào không gian bầu trời, tập hợp thành vòng xoáy lấp lánh ngạo nghễ như pháo hoa nổ, như cơn mưa rào lộng lẫy giáng trần, liên tục bắn xuống tựa như vô hạn tia tử vong rực rỡ loá mắt nhân gian. Với thực lực của Trần Di Yên vốn dĩ có thể tạo biển sắc thiên địa vươn xa bao trùm cả quốc gia này nhưng hiện tại chẳng cần thiết, chỉ cần vừa đủ phạm vi chiến trường xung quanh đây là được. Tất nhiên, cô vẫn khống chế thế trận không để bắn trúng người vô tội, nhưng có không ít kẻ ban nãy dùng ánh mắt khinh bỉ tình cảm thuần khiết của các cô dành cho Linh Cơ Tỷ thì rất tiếc phải chết thôi. Đơn cử như một gã nam nhân nọ mặc đồ sang trọng thuộc dòng dõi quý tộc bị tia bụi óng ánh rơi trúng thì lập tức hộp sọ thủng lỗ chỗ, óc nát bét thối rữa trào hết ra ngoài. Đau khủng khiếp nhưng không hét nổi bởi bụi chất thấm nhập vô người mà gặm nhấm thanh quản cuống họng. Đôi mắt cũng rữa thành nước hôi hám, da thịt bị đục khoét xáo trộn, nội tạng tự động phòi khỏi thân, khúc ruột dài phọt ra từ rốn lủng lẳng ghê rợn, phổi, dạ dày lẫn tim gan đều thiu thối hết, cơ bắp kinh mạch như bị buộc vào nhau nhăn nhúm nhó rồi giống như chiếc khăn ướt vắt kiệt nước, thân xác hệt cái rẻ rách nát bươm. Hơn trăm kẻ điêu dân khác đều chịu thảm trạng tương tự. Phe quái vật chả khác gì, hàng ngàn con chết mục rữa không toàn thây cả trên không lẫn trên bộ, thậm chí những con quái vật ẩn dưới lòng đất sâu cùng bị tia bụi thẩm thấu xuyên qua, chúng đau đớn lăn lộn, lở loét đứt rời từng bộ phận rồi tử vong. Số lượng chúng chết liên tục tăng nhưng vì quá đông nên nếu muốn giết sạch sẽ phải cần rất nhiều thời gian. Số bụi sắc mầu tự tránh phần lớn nhân dân rơi trên nền đất khiến mặt đất bị ăn mòn đáng kể, hao hụt hàng tấn đất trong diện rộng, nhiều vị trí còn xót lại của hoàng cung vì thế mà đổ sập. Địa tầng bốc khói mầu cầu vồng, hiện trường hỗn loạn chưa từng thấy. Nhiều triệu người nhỏ nhoi nhốn nháo xô đẩy nhau chạy trốn, ai ai cũng kinh sợ trận biển sắc ấy, bao nhiêu hố đất bị lõm nham nhở khiến đầy kẻ rơi tọt xuống không leo lên được nên phát sinh hoảng loạn tột độ. Trần Di Yên giơ tay túm vào khoảng không, ngay lập tức biển sắc xung quanh cô giống như vòi bạch tuộc vươn dài dằng dặc về phía xa tít mà bắt cuốn lấy cả đống quái vật ở ngoài phạm vi đồ sát, chúng đau đớn quằn quại gào rú khi từng miếng thịt bị thối rữa, chết mà chẳng thể phản kháng. Số tượng Phật cũng bị bào mòn rất nặng, trong thời gian ngắn tan chẩy gần hết lực lượng luôn. Cực kỳ hỗn tạp! ... Mái phòng của Yến Châu Công chúa nổ tung, Long Quyển Tinh bay lên không trung đối kháng Hàn Sắc Nhi, họ vọt qua cả chín tầng trời với tốc độ cực nhanh. Nghi Tâm đứng dưới chắp tay sau lưng có vẻ nhàn nhã ngước nhìn lên quan sát trận kỳ phùng địch thủ. Miêu Kinh Tinh - Cẩu Tăc Kinh trừng mắt hung ác tiến đến gần Yến Châu đang sợ sệt lui từng bước, trong thâm tâm công chúa nhỏ chưa từng có ý nghĩ chạy trốn bởi người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng còn đang chật vật khổ chiến, quyết tâm nếu chết thì cùng chết. Hai yêu quái đồng loạt xông vào muốn vồ lấy Yến Châu, cô giơ đôi tay che mặt nhắm mắt la lên “Á...” Không ngờ khi vừa tới gần thì chúng đã bị một luồng sức mạnh vô hình hất văng đi va đập vỡ luôn khoảng tường lớn. Dễ hiểu lắm, đó chính là vòng ngọc đeo tay mà Tuệ Tuyệt Luân đưa cho Long Quyển Tinh để tặng cho Yến Châu mà. Công chúa nhỏ mở mắt, ngơ ngác nhìn hai kẻ yêu quái cắn răng gắng gượng đứng dậy. Yến Châu để ý thấy chiếc vòng tay của mình đang phát ra luồng sáng mầu xanh nhạt, tự biết bản thân đâu đủ thực lực ấy nên đã mau chóng hiểu rõ nguyên do mình luôn được bảo vệ. Nghi Tâm chả thèm bận tâm gì, cô bước rời khỏi căn phòng ta ngoài, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn không trung. Có một vấn đề khác khiến cô chú ý đó là ở phía xa nơi chiến trường đang rộ lên cả vùng rộng lớn biển mầu sắc hào nhoáng mỹ lệ, bao nhiêu loài quái vật của Vô Hạn Ma Cung vì thế mà bị tận diệt nặng nề, âm thanh gào rú thảm thiết ầm ĩ vang tới tận đây. Nghi Tâm lắc đầu nghĩ thầm “Trần Di Yên đúng là thượng phẩm mỹ nhân! Tiếc rằng cô ta lại lựa chọn quỳ dưới háng Linh Cơ mà không phải Phượng tỷ! Đáng tiếc!” Cẩu Tặc Kinh toả ra hắc khí bao phủ toàn thân, hắn biến hoá hiện nguyên hình thành con chó đen xì cực hung dữ, kích thước tương đương con voi. Áp lực toả ra phá sập cả căn phòng, nước dãi liên tục trào rớt như dịch axit, lông như gai nhím chi chít dựng đứng, mõm nó há to phun ra một khối cầu năng lượng xám xịt bắn vào Yến Châu. Đòn này đủ sức phá huỷ cả chục ngọn núi lớn. Yến Châu bị doạ cho sợ hãi nhưng cảm giác ấy biến mất ngay nhờ nhớ đến vòng ngọc đeo tay, công chúa nhỏ nắm lấy vòng can đảm không tránh không né. Quả nhiên khi khối cầu vừa mới tới gần đã bị hất ngược trở về với tốc độ bắn hơn hẳn, lọt thỏm vô trong mồm Cẩu Tặc Kinh. Bùm... Thân xác chó nổ tan tành chết luôn. Thấy vậy Miêu Kinh Tinh không còn dám lỗ mãng liều lĩnh, tự biết bản thân không đủ trình độ đụng chạm, đồng thời còn thấy khó hiểu khi Nghi Tâm chẳng đoái hoài gì nhỉ. Bỗng Miêu Kinh Tinh lộ vẻ bất ngờ nhìn tới Yến Châu, không, mà là nhìn về đằng sau công chúa nhỏ mới đúng. Yến Châu cảm nhận có điều gì đó bất ổn, đồng thời ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng rất gần bản thân. Cực kỳ bất an quay phắt lại, giật mình thấy a hoàn của Trần Tiểu Thanh đứng đó với ánh mắt lạnh tanh. Đối với a hoàn này Yến Châu khá ít tiếp xúc, cô luôn nghĩ Tiểu Hoa là người hiền lành nhút nhát, lễ phép trung thành, chỉ là không hiểu sao hiện tại mang đến áp lực khiến người ta phải sợ. Yến Châu thận trọng hỏi “Sao ngươi lại ở đây?” Công chúa nhỏ kiêng dè cũng đúng thôi, tuy võ công cô yếu nhưng nếu là người bình thường thì chắc chắn chẳng thể nào vô thanh vô tức ập đến sau lưng mình. Tiểu Hoa hờ hững liếc, nói “Công chúa có muốn chui qua háng Phượng tỷ của tôi không?” Chỉ nghe câu đó thôi đã khiến Yến Châu bàng hoàng minh bạch, lui lại hai bước, run giọng hỏi “Cô... Cô là người của Phượng Hoàng Môn?” Tiểu Hoa không trả lời mà chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt coi như ngầm thừa nhận. So ra Yến Châu e dè a hoàn này hơn cả Nghi Tâm lẫn Miêu Kinh Tinh, mỗi lần gặp trước kia chỉ thấy cô ta nhu mì ngoan ngoãn đâu ngờ lại là giả tạo, hoàn toàn giả tạo. Đáng sợ quá, lòng người đáng sợ quá! Lui thêm ba bước, căm ghét nói “Cô vào Thần Long Sơn Trang là để làm nội gián? Từ trước tới nay cô luôn lừa dối Tiểu Thanh?” Tiểu Hoa vuốt tóc mai ra sau tai, đáp “Tôi có thể hại bất cứ ai nhưng riêng Tiểu Thanh thì không bao giờ, dù chỉ trong ý nghĩ!” Yến Châu quát lớn “Chỉ riêng thân phận của cô chính là tổn thương sâu sắc nhất đối với Tiểu Thanh rồi! Đồ tồi!” Đôi mắt Tiểu Hoa biểu tính phức tạp, nói “Tôi không rảnh để so đo với cô.” Nghi Tâm khoanh tay đứng đó chứng kiến mà thấy thích thú, nói “Công chúa nhỏ có vòng tay lợi hại lắm đấy, cẩn thận.” Miêu Kinh Tinh thở phào trong lòng dường như an tâm, liền lẻn ra đứng sau lưng Nghi Tâm mà chẳng dám xen vô nữa.
...
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com