Bhtt Np Tu Viet Hiep Nu Linh Co
....
Trần Di Yên kể vắn tắt cho Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh biết 2 kẻ vừa rồi là Lỗ Ninh tổng quản phụ trách tất cả thị vệ trong cung, ả đàn bà kia là Lỗ Thúy quý phi dc hoàng thượng sủng ái. Cha của 2 kẻ này là tể tướng đương triều Lỗ Cang Minh. Lỗ gia 5 đời liền đều có người làm tể tướng, các con cháu khác thì nhờ thế dù năng lực kém vẫn dc giữ chức vụ cao. Thêm nữa con trai cả dòng tộc là đại tướng quân ngoài biên cương Lỗ Bân, tay nắm binh quyền chỉ huy 50 vạn quân tinh nhuệ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tuân lệnh hắn. Vua hiện giờ của đất nước là Dương Tông Đế còn phải e dè ko dám mạnh tay với người của Lỗ gia, chẳng phải do sợ mà vì ko muốn dấy lên nội chiến. Nếu thật sự bất đắc dĩ thì Dương Tông Đế có thể huy động toàn thành dc hơn 100 vạn quân gấp đôi lực lượng Lỗ Bân, khả năng thắng tuy lớn nhưng thiệt hại sẽ rất nhiều, chưa kể các quốc gia hiếu chiến khác lại nhân cơ hội nước ta suy yếu mà tiến hành xâm lược thì khói lửa triền miên bách tính lầm than. Hồi xưa Lỗ gia đúng là trung thần nhưng đến đời này con cháu suy đồi đạo đức, ăn hối lộ vơ vét biết bao nhiêu vàng bạc rồi, nhiều người biết nhưng ko dám nói, có bằng chứng cũng chẳng dám kiện vì có quan nào dám đứng ra chủ trì công đạo đâu. Trước từng có 1 vị quan thanh liêm chấp nhận xử lý 1 kẻ trong Lỗ gia với tội danh nhận hối lộ nhưng chỉ 3 ngày sau đã bị giết hại ngay tại nhà, đầu mình 2 nơi. Quan điều tra vụ ấy chỉ đành kết luận trộm lẻn vô nhà giết người cướp của chứ ko thể trở thành anh hùng đơn độc dc, bổ khoái sai nha rõ mười mươi sự thật cũng phải giả ngu. Từ đó Lỗ gia làm mưa làm gió cậy thế cậy quyền, tự tin chẳng kẻ nào có gan đụng chạm gia tộc mình.
Nghe xong Linh Cơ nói "Lũ cẩu đó ko thọ dc lâu đâu!" Trần Tiểu Thanh vẫn khoác tay Linh Cơ, mỉm cười tự suy diễn ẩn ý trong câu nói của Linh Cơ rằng "Vương pháp bất lực, nữ hiệp rất bực. Vương pháp ko trị nổi thì để nữ cường trị."
Trần Di Yên đi phía sau nói "Lúc trước muội vào cung với Vân tỷ, tên Lỗ Ninh đó cứ tìm cách tiếp cận tặng quà muội thôi. Lần nào cũng bị muội bí mật cho hít thuốc xổ liều cao mà vẫn chưa chừa." Trần Tiểu Thanh ngoảnh lại nói "Khi ấy muội cũng thấy. Hình ảnh hắn ôm bụng nhăn nhó mặt mày bỏ chạy chối chết thật tức cười." Linh Cơ dừng bước, quay lại nói với Trần Di Yên "Xử phạt quá nhẹ. Chưa đủ răn đe." Trần Di Yên mỉm cười đưa 2 tay lên tựa vào 2 bên vai Linh Cơ, nói "Nhất định sẽ có lúc muội khiến hắn phải chịu nhục nhã hơn con chó!" Linh Cơ hài lòng bóp luôn ngực Trần Di Yên rõ mạnh làm cô ấy "A..." lên 1 tiếng, đôi mắt long lanh nhìn Linh Cơ như kiểu muốn nói "Nữa đi."
Điểu Huyền Tinh đùa với Linh Cơ "Tỷ cẩn thận kẻo Di Yên ko kìm chế dc thì tối nay hoặc tối mai là tỷ sẽ mệt lắm đấy!" Linh Cơ quay sang ôm chặt lấy Điểu Huyền Tinh, cười nói "Ta cũng muốn muội ko kìm chế dc. Bây giờ nhé, kiếm phòng nào đó kín đáo luôn đi." Điểu Huyền Tinh đỏ mặt rối loạn nhịp thở bởi ngực 2 nàng đang ép vào nhau thật mềm mại dễ chịu, rõ ràng thích lắm nhưng miệng thì nói "Giờ còn sớm mà...." Linh Cơ nói "Nhớ nha. Tối nay ta đợi." rồi hôn 1 cái vào môi Điểu Huyền Tinh xong mới chịu buông. Trần Di Yên nói với em gái "Muội có muốn tối nay chúng mình kéo qua đó rình xem 2 tỷ ấy làm những gì ko hả?" Trần Tiểu Thanh tinh ranh nói "Cần chi phải rình. Muội sẽ nhào vào tận giường xem luôn." Điểu Huyền Tinh ngại ngùng nói "Chúng ta đi tiếp thôi. Chẳng phải Tiểu Thanh muội muốn đến thăm Yến Châu sao. Nói thêm lúc nữa ta e Linh Cơ tỷ đổi ý bắt cả 3 về động phòng luôn như hôm qua đấy...." Linh Cơ xen vào "Động mới thích chứ nhỉ. Phòng mà tĩnh lặng quá mất vui."
4 cô trêu nhau ko để ý đang có 6 cung nữ đứng gần đó ngỡ ngàng nhìn họ. Cảnh động lòng người quá mà : 4 mỹ nữ ngọc ngà bậc nhất, cả cảnh Linh Cơ hôn Điểu Huyền Tinh họ cũng đã thấy từ xa, thế là thế nào nhỉ? Linh Cơ lạnh lùng nói "Có gì hay mà nhìn?" khiến 6 người kia hoảng hốt vội bỏ đi bởi họ hiểu đạo lý nhiều chuyện dễ thiệt thân, chưa kể 4 mỹ nữ này khí chất cao sang cực kỳ, chẳng nên đắc tội.
Đi thêm 1 lúc thì tới đích, trước mắt họ là cung Lăng Trì - nơi ở của công chúa Yến Châu. Nơi đây khá là khiêm tốn nếu so bì diện tích với cung hoàng hậu, nhưng nói gì thì nói vẫn là hoàng tộc rộng rãi trang nghiêm. Đứng canh ngoài cổng là 2 tên thái giám trông thấy 4 nàng bước tới vội khom người cúi chào, 1 tên nói "Tiểu Thanh cô nương." Trần Tiểu Thanh hỏi "Yến Châu có trong đó ko?" Tên thái giám trả lời "Dạ có. Thời gian gần đây trừ những lúc tới vấn an hoàng thượng cùng thái hậu ra thì công chúa ở suốt trong phòng ko bước qua cửa lần nào. Các a hoàn mang đồ ăn đến thì công chúa cho bê vào xong là lập tức hạ lệnh lui hết chẳng cần ai hầu hạ." Trần Tiểu Thanh nói "Để ta vô xem thế nào."
Hồi trước lúc Trần Tiểu Thanh mới vào cung chơi cùng Trần Vân, lần đầu gặp gỡ Yến Châu thôi mà cả 2 đều đã rất quý mến nhau rồi. Nghịch ngợm vật nhau, đuổi bắt đá cầu, luyện võ chung, khi mùa đông tuyết rơi 2 nàng còn bốc tuyết ném nhau, xây lâu đài tuyết.... Bởi vì thế nên Yến Châu đã đặt ra 1 lệnh cho đám a hoàn thái giám hay đám thị vệ bảo vệ cung Lăng Trì rằng nếu Trần Tiểu Thanh mà đến thì để cô ấy ra vào tự do ko dc ngăn cản.
Tri kỷ khó kiếm, Trần Tiểu Thanh (vẫn khoác tay Linh Cơ) mỉm cười tươi tắn nhớ lại toàn những kỷ niệm vui vẻ bên Yến Châu, cô nói "Muội rất nhớ Yến Châu!" Trần Di Yên phía sau liền nói "Muội đừng có sui cô ấy đào hố trồng cây với trồng rau trong đây nữa nhé. Lần đấy Yến Châu người dính đầy đất cát bị thái hậu mắng 1 trận dữ lắm nha. Muội cũng bị cha mẹ phạt ko cho ra khỏi sơn trang cả tháng trời, nhớ ko nào?!" Trần Tiểu Thanh ngoảnh lại trưng bộ mặt hờn dỗi đáng yêu nói "Muội nhớ rồi mà." Linh Cơ nói "Ý hay đấy nhỉ. Sau này chúng ta cũng sẽ cùng nhau trồng rau, rồi cùng hái rau về làm cơm." Trần Tiểu Thanh nói "Mỗi lần ăn xong muội sẽ xoa bóp đấm lưng cho tỷ." Trần Di Yên nói với Điểu Huyền Tinh "2 người họ mải chơi lắm, chỉ khổ cho tỷ dọn dẹp thôi. Muội sẽ giúp tỷ." Điểu Huyền Tinh mỉm cười yêu thương, nói "Ta muốn ôm muội ghê." Trần Di Yên nói đùa "Dù tỷ có muốn tắm chung, muội cũng đồng ý ngay." Linh Cơ ngoái lại trêu "2 muội tắm chung nhớ gọi ta đi cùng đấy."
Đoạn đường 4 nàng đi bắt gặp thêm ko ít thị vệ và cung nữ thái giám, biết là Trần Tiểu Thanh nên chẳng ai hỏi han cản trở gì. Chỉ là khi còn cách cửa phòng đóng im ỉm của công chúa khoảng vài chục bước chân thì bị 4 tên lính ngăn lại, đương nhiên chúng biết Trần Tiểu Thanh dc phép thoải mái tự do nơi đây nhưng vì Linh Cơ đeo đao kiếm sau lưng nên ko thể cho vào, muốn vào thì để vũ khí bên ngoài. Cũng khó trách họ bởi nếu xẩy ra sự cố gì là tất cả bị bêu đầu ngay.
Trần Di Yên biết rằng bảo Linh Cơ giao đao kiếm cho người khác là ko thể nên cô lại lấy lệnh bài của Trần Vân ra dọa nạt vài câu, nói Linh Cơ dc hoàng hậu cho phép mang vũ khí bên mình nhằm trợ giúp cung đình đảm bảo an ninh. Số lính này chỉ là thuộc cấp nhỏ khác với đám thị vệ tuần tra ngoài kia nên đều khom người lễ phép vâng dạ nghe dậy bảo.
Đúng lúc đó từ phía sau có tiếng gọi lớn cất lên "Há há. Tiểu Thanh." Rồi đột ngột 1 cô gái chạy nhào tới rất nhanh ôm chầm lấy Trần Tiểu Thanh làm cô phải buông tay Linh Cơ tỷ. Nhận ra giọng nói và mùi hương quen thuộc, Trần Tiểu Thanh vùng quay lại thì thấy người bạn thân thiết của mình : công chúa Yến Châu. Trần Tiểu Thanh tươi cười nói "Yến Châu ngốc." Yến Châu đáp trả "Tiểu Thanh khờ." 2 nàng nắm chặt tay nhau nhẩy nhót tỏ rõ tâm ý mừng vui hồ hởi khi trùng phùng.
Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên cùng mỉm cười trông theo 2 cô gái đáng yêu. Nhìn Trần Tiểu Thanh rạng rỡ như vậy càng khiến cả 3 lâng lâng khó tả. Riêng Điểu Huyền Tinh thấy nét vô tư dễ thương ấy là bất giác nhớ lại 1 kỷ niệm thơ ấu của Linh Cơ : Hồi đó Ngọc Chi Thần Chủ nắm lưng áo bé Linh Cơ và xách lên bay ra ngoài không gian xong sau đó thả cho bé Linh Cơ rơi tự do vù vù về lại Trái Đất. Rơi gần đến bầu khí quyển là bé Linh Cơ thích thú dang 2 tay vẫy vẫy cười toe toét kêu lên "Há há....Bay bay....Bay bay...." Bé Điểu Huyền Tinh thì biến thành chim bồ câu đậu trên đầu bé Linh Cơ quan xát sự thơ ngây trẻ con của tiểu nữ cường.
Đứng sau Yến Châu là 8 cung nữ đều bê khay đựng nhiều đĩa đồ ăn ngon cầu kỳ thơm phức. Yến Châu vừa đích thân tới khu nhà bếp căn dặn nấu món nọ món kia mặn ngọt ra sao, giám xát luôn ở đó cho đến khi hoàn thành là lập tức sai người bưng theo mình về thì vừa khéo gặp cô bạn đáng mến.
Yến Châu nói "Lâu ghê nha. Tôi tưởng cô ở bên ngoài mải mê yêu đương ai đó nên quên mất tôi rồi chứ!" Trần Tiểu Thanh cười nói "Tôi mà quên cô thì tôi là con vịt!" 2 cô lại tiếp tục ôm nhau, vỗ lưng nhau thích thú.
Trần Di Yên nói "Tiểu Thanh chưa bao giờ quên muội đâu Yến Châu à. Muội ấy thường nói với ta rằng muốn vào cung thăm muội để cùng chơi trò cõng nhau đấy." Yến Châu mừng rỡ nói "A. Di Yên tỷ." rồi buông Trần Tiểu Thanh mà nhào tới ôm Trần Di Yên. Đối với những người mà Yến Châu yêu quý thì công chúa nàng rất thân thiện gần gũi, ko bao giờ gò bó cách xưng hô về thân phận cao quý, cô đối đãi Trần Di Yên như với chị em ruột. Trần Di Yên cũng quý Yến Châu lắm.
Trần Tiểu Thanh nói "Hôm nay tôi đến ngoài việc thăm cô...." rồi bước tới chen vô giữa khoác tay Linh Cơ lẫn Điểu Huyền Tinh, nói tiếp "Tôi còn muốn giới thiệu cho cô biết 2 nhân vật rất rất quan trọng đối với tôi! Linh Cơ tỷ (dựa đầu vào vai Linh Cơ). Huyền Tinh tỷ (dựa đầu vào vai Điểu Huyền Tinh) " Ban nẫy Yến Châu thấy Trần Tiểu Thanh là chạy ôm luôn nên chưa kịp để ý Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh, giờ diện kiến tận mắt làm cô bất ngờ và có suy nghĩ "Ở đâu mà nhiều tiên nữ vậy chứ?! Họ xinh đẹp thanh khiết chẳng thua gì Quyển Tinh tỷ hết!"
Trần Tiểu Thanh trêu "2 tỷ ấy đẹp quá nên bắt mất hồn cô rồi hả?!" Yến Châu ngượng đỏ mặt đáp trả "Tôi ko có háo sắc như cô." Phải rồi, trên đời chỉ duy nhất 1 người có thể bắt mất hồn phách của Yến Châu, chính là nữ nhân đang ở chung phòng với nàng!
Trần Di Yên hỏi "Giờ này muội mới dùng bữa sáng sao?" Yến Châu nói "Ừm. Tại muội thức dậy hơi muộn. Mọi người vào phòng cùng ăn với muội nha." Nói rồi dắt tay Trần Tiểu Thanh vui vẻ kéo đi. Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên bước theo, đám cung nữ cũng vậy.
Yến Châu đẩy cửa phòng vào bên trong. Căn phòng rộng rãi giản dị chẳng thay đổi, cô mời mọi người ngồi xuống ghế quây quanh 1 chiếc bàn lớn. Đám cung nữ bầy biện đồ ăn bát đũa lên bàn rồi Yến Châu cho lui hết ra ngoài, 1 cung nữ ko quên nghĩa vụ đóng cửa.
Các nàng chưa ai động đũa. Yến Châu mời "Mọi người dùng tự nhiên nha." rồi gắp 1 miếng nấm nướng đưa vào miệng ăn ngon lành. Tất cả cùng bắt đầu bữa ẩm thực phong phú, duy chỉ có Điểu Huyền Tinh vẫn ngồi im lặng chăm chú nhìn Yến Châu với ánh mắt phức tạp, chân mày khẽ nhíu lại, ngay khi mới bước qua ngưỡng cửa là cô đã cảm thấy bất thường rồi. Linh Cơ hỏi "Muội sao vậy?" Nhưng vì Điểu Huyền Tinh đang quá chú tâm quan xát Yến Châu nên ko nghe thấy, đến khi Linh Cơ hỏi lần thứ 2 thì Điểu Huyền Tinh tỉnh ra mà trả lời "Ko. Muội ko sao. Chúng ta ăn đi." Yến Châu cũng nhận thấy ánh nhìn kỳ lạ từ cô gái tóc trắng nên thẳng thắn hỏi "Muội có gì ko ổn ư?" Điểu Huyền Tinh mỉm cười nói "Đâu có. Tại ta thấy muội đáng yêu quá thôi!" Yến Châu e thẹn cũng ko suy nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục ăn. Ko chỉ Linh Cơ, cả Trần Di Yên cũng phát hiện có vấn đề nên Điểu Huyền Tinh mới như vậy mặc dù chưa nói ra. Trần Tiểu Thanh thì cứ thoải mái ăn và gắp cho mọi người.
Yến Châu hỏi Trần Tiểu Thanh "Cô nói Linh Cơ tỷ với Huyền Tinh tỷ rất quan trọng với mình. Là quan trọng tới mức nào?" Trần Tiểu Thanh chờ mãi câu hỏi này, cô hào hứng trả lời "Huyền Tinh tỷ đối với tôi mà nói thì thân thiết chẳng khác chi Di Yên tỷ. Còn Linh Cơ tỷ...." Ngừng lại chút đứng dậy bước ra phía sau Linh Cơ, vòng tay ôm cổ, dựa má xuống đầu Linh Cơ, nói tiếp "....Linh Cơ tỷ là hạnh phúc cả cuộc đời của tôi! Tôi đã trao trọn cho tỷ ấy trái tim lẫn thân thể này. Dù thế gian nói gì tôi cũng ko bao giờ hối hận, ko bao giờ thay đổi!" Yến Châu biết Trần Tiểu Thanh coi mình là bạn rất rất thân nên mới kể cho nghe nỗi niềm thầm kín riêng tư ấy, cô ko ngạc nhiên mà còn đồng cảm nữa bởi bản thân cũng đang tương tư 1 nữ nhân khác dù chưa dc đối phương đáp trả tình cảm. Đương nhiên mối quan hệ yêu đương nữ nữ trong thời đại này bị cấm kỵ khinh bỉ nhưng ko sao, các nàng chẳng cần bận tâm tới bọn óc lợn cố chấp đấy làm gì! Yêu mà ko đến dc với nhau, về sau sẽ càng ân hận muốn kết liễu duyên phận chính mình.
Yến Châu chân thành nói "Cô thật hạnh phúc khi tìm dc người xứng đáng gửi gắm 1 đời yêu thương." Linh Cơ nhìn Yến Châu và nghĩ "Công chúa tốt bụng hiểu chuyện, khác xa lũ cổ hủ đần độn trong thiên hạ. Chẳng trách dc Tiểu Thanh hết mực quý mến." (Thực sự nếu hôm nay ko phải là Yến Châu mà là 1 người khác nghe Trần Tiểu Thanh nói vậy xong mà bật dậy coi thường và quát tháo thì Linh Cơ sẽ úp ngay cái đĩa thức ăn vào mặt). Trần Tiểu Thanh thỏa mãn buông Linh Cơ, trở về chỗ ngồi hỏi "Còn cô. Có ai chưa?" Bị hỏi trúng tâm sự, Yến Châu ửng hồng 2 má nửa muốn kể nửa ko muốn bởi cô biết Long Quyển Tinh ko thích lộ diện với người khác, thêm 1 người biết là thêm 1 rủi ro bị phát hiện, nguy cơ kẻ thù tìm đến là rất cao. Cuối cùng vẫn phải che dấu, cô nói "Có ai đâu. Tôi vẫn đơn độc như trước thôi. Chẳng biết lúc nào tôi mới dc như cô." Trần Tiểu Thanh cười nói "Rồi sẽ có thôi. Cô xứng đáng dc hạnh phúc!"
Điểu Huyền Tinh hỏi Yến Châu "Căn phòng này có mình muội ở thôi phải ko?" Kẻ nào nghe dc câu này chắc sẽ nghĩ Điểu Huyền Tinh thật khờ khạo vì cung của công chúa thì đương nhiên chỉ có mình công chúa ở mà thôi, thế nhưng câu hỏi ấy lại khiến Yến Châu thoáng giật mình, cô cố giữ vẻ bình thản trả lời "Tất nhiên chỉ có mình muội ở đây thôi, sao có thể thêm ai dc chứ." Điểu Huyền Tinh nói "Vậy à." rồi nhìn quanh căn phòng 1 lượt, bình phong thay đồ ko có bóng dáng ai, chiếc giường phía xa đóng rèm im ỉm, thông thường chỉ khi ngủ người ta mới buông rèm thế thôi. Đột ngột Điểu Huyền Tinh bí mật vận xuất chút ít khí lực, tạo nên 1 cơn gió khá lớn làm rung động cả bàn ăn, thổi tóc 5 nàng phất phới, cơn gió cuồn cuộn hướng về phía giường và tốc rèm lên. Trên giường vắng lặng, chỉ thấy chiếc chăn xếp ngay ngắn cuối giường, ở đầu giường là 2 cái gối 1 thêu hình con gấu 1 thêu hình con mèo thật ngộ nghĩnh, nhưng 1 người ngủ dùng 2 gối ư, cần thiết ko?
Linh Cơ - Trần Di Yên biết rằng cơn gió vừa qua phát ra từ Điểu Huyền Tinh, nàng ấy làm chuyện gì đều có lý do chính đáng, nhưng vì có Yến Châu ở đây nên ko tiện hỏi. Yến Châu võ công kém ko phát hiện dc thì chẳng tính, còn Trần Tiểu Thanh tuy vô tư lự nhưng cũng ngầm hiểu việc Điểu Huyền Tinh vừa vận khí. Trong phòng đóng kín cửa lại xuất hiện gió thật khiến ngườ ta khó hiểu, Yến Châu nói "Gì vậy nhi? Cơn gió thật kỳ lạ, từ đâu phát ra chứ?" Trần Di Yên nói lảng sang chuyện khác "Lâu nay muội ít khi dời phòng lắm đúng ko? Trước kia thì vài bữa lại trốn ra khỏi cung rong chơi, giờ chán rồi hả?" Yến Châu trả lời "Muội thích dạo chơi chứ. Chỉ là tình hình hiện tại đang rất bất ổn, hoàng cung canh phòng càng lúc càng nghiêm ngặt hơn trước nên khó trốn đi lắm." Trần Tiểu Thanh trêu "Tôi còn tưởng trong cung có ai đó chiếm giữ trái tim cô đấy chứ?!" Yến Châu khẽ nhéo vào đùi Trần Tiểu Thanh 1 cái làm cô ấy kêu "Ay.", tự xoa chỗ bị nhéo, phồng má nhìn công chúa, lẩm bẩm "Yến Châu ngốc nghếch." Yến Châu nghe thấy chứ, cô liền dí mặt lại gần mặt Trần Tiểu Thanh mà đáp trả "Tiểu Thanh ngố. Tiểu Thanh khờ." 2 cô khẽ chu môi nhăn mày và cùng "Hừ." 1 tiếng xong quay đi 2 hướng khác nhau. Thực lòng Trần Di Yên rất muốn trói họ lại để tra tấn bằng cách hôn chùn chụt vào má, đánh yêu hết phần của nữ nhân thiên hạ rồi.
Yến Châu bắt đầu nói về đề tài dc bàn tán nhiều nhất cả trong cung lẫn ngoài cung "Chắc mọi người cũng biết các rung chấn khủng khiếp diễn ra thời gian gần đây rồi nhỉ. Vô số cái chết bí ẩn ko ai giải thích dc xẩy đến, cả Thiên Cung trên trời lộ diện, đến cả Phật Tổ Như Lai với Quan Âm Bồ Tát cũng xuất hiện...." Chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên cùng nhìn về Linh Cơ mỉm cười, người trong cuộc biết rõ câu chuyện đang ngồi ngay đây mà. Yến Châu kể tiếp "Lúc ấy cả hoàng cung lũ lượt kéo nhau quỳ xuống khấn vái Phật Tổ. Hoàng thượng sau đó đã cho đưa di thể của những người tử vong bất thường về quê hương chôn cất và sai làm rất nhiều cỗ chay để cúng tế trời đất. Thời khắc lịch sử của nhân gian khi chứng kiến tận mắt đấng chí tôn còn chưa hết dư âm thì nay toàn bộ Thiên Cung đều đã gặp nạn...." Điểu Huyền Tinh chợt hỏi "Sao muội biết?" Biết mình lỡ lời tiết lộ những gì Long Quyển Tinh kể lại, Yến Châu cố gắng tìm lý do giải thích "Chỉ là muội đoán vậy thôi. Ko thể vô duyên vô cớ mà xẩy ra rung chấn khủng khiếp thế chứ, chắc chắn là có vấn đề." Trần Tiểu Thanh 2 tay chống má nói trêu "Yến Châu thông minh, suy đoán linh tinh, đáng yêu và xinh." Yến Châu cười nói "Tôi đâu dám. Về khoản đáng yêu và xinh thì tôi phải xếp sau cô rồi." Nói xong gắp 1 miếng rau đưa tận miệng cho Trần Tiểu Thanh. Trần Tiểu Thanh thích thú há miệng ra nhưng lập tức Yến Châu đã dút đũa lại chuyển hướng tới miệng mình nhai ngon lành. Trần Tiểu Thanh tỏ vẻ giận dỗi "Hừm...." 1 tiếng. Yến Châu thì vui vẻ nói "Ai bảo ngố. Đáng đời."
Điểu Huyền Tinh dò hỏi Yến Châu "Muội có nhớ việc mới đây loài người văng bắn hết lên ko trung chứ?" Câu hỏi đột ngột khiến Yến Châu bàng hoàng nhớ lại lúc cả kinh thành bị lực hút nào đó kéo hết lên trời, cũng may nhờ Long Quyển Tinh bảo vệ nên mới dc an toàn, ký ức ấy cũng ko bị xóa đi như những người khác. Yến Châu thẫn thờ nói "Muội nhớ chứ. Thật kinh khủng! Rốt cuộc là tại sao?" Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh cùng nhìn nhau. Rõ ràng nhân loại đã dc Tuệ Tuyệt Luân xóa trí nhớ về vấn đề đó thế nhưng Yến Châu vẫn nhớ, ai che chở cô ấy? Câu hỏi dò này của Điểu Huyền Tinh rất sâu sắc, Yến Châu chỉ là người bình thường đâu thể nhận biết tình hình chi tiết xẩy ra. Điểu Huyền Tinh hài lòng với câu trả lời của vị công chúa nhỏ nhưng có 1 nhân vật khác đang ẩn mình trong căn phòng này lại cảm thấy bất an.
....
Bất cứ lúc nào sắp có ai bước vào phòng Yến Châu là Long Quyển Tinh lại hóa thành khối sáng nhỏ mầu xanh với kích thước bé hơn con đom đóm chút, bay vọt lên trên cột gỗ chống mái nhà để tạm lánh. Khi vừa nhìn xuống trông thấy nữ nhân tóc trắng phớt đỏ giữa trán và nữ nhân đeo đao kiếm sau lưng, 2 người này khiến cô cảm nhận dc nỗi sợ vô hình rất quen mà tận đáy lòng ko bao giờ quên. Nhất là nữ nhân đeo đao kiếm, khí chất cô ta tỏa ra chẳng khác chi luồng khí cực mạnh hãi hùng vô cùng đã từng kéo tới phá tan nát Ngục Quỷ Tinh Cầu, diện tích tương đương 1000 dải ngân hà gộp lại thế mà bị hủy diệt dễ dàng. Tuy có kém hơn, nhưng dù vậy nữ nhân này cũng đủ khả năng sánh tầm đẳng cấp với Tuệ Tuyệt Luân hay Hàn Linh Phượng. Những nhân vật siêu cường lợi hại hiếm có khó tìm đều dần lộ diện và sẽ cùng nhau tham gia vào cuộc chơi SIÊU VĨ ĐẠI tại 1 tương lai ko xa!
....
Linh Cơ hỏi Yến Châu "Muội đã bao giờ nghe tới cái tên Hàn Linh Phượng chưa?" Yến Châu e dè trả lời "Muội có biết. Cô ta là chủ nhân Phượng Hoàng Môn, cả thiên hạ đều biết mà. Ko ít thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc của văn võ bá quan trong triều đình cũng đều bị cô ta sai người bắt đi, lực lượng các châu huyện xung quanh hoàn toàn bất lực chẳng thể tiếp cận nổi nơi cấm địa ấy vì lần nào phái quân đi cũng chỉ bỏ mạng vô ích. Đến như hoàng thượng còn phải công nhận nơi đó là mầm họa to lớn của quốc gia vì lời đồn đại Phượng Hoàng Môn chứa chấp yêu quái." Trần Di Yên nói "Nghe Vân tỷ bảo hoàng thượng đang cân nhắc sử dụng binh lực triều đình để tấn công Phượng Hoàng Môn phải ko?" Yến Châu nói "Việc ấy thì muội ko rõ. Có lẽ đó mới là dự định thôi, đâu phải chuyện gì hoàng huynh cũng kể cho muội đâu." Trần Tiểu Thanh hỏi "Cô biết vụ có xác chết cắm đầu vào tưởng trên cổng hoàng cung sáng nay chưa?" Yến Châu nói "Từ sáng đến giờ tôi ngoài đi tới khu nhà bếp ra thì chưa tiếp xúc với ai cả nên ko biết. Xác chết nào vậy?"
Trần Tiểu Thanh định kể thì đúng lúc đó bên ngoài phát sinh tiếng ồn ào quát tháo "Cô ta đâu? Có người nhìn thấy cô ta vào cung công chúa mà. Mau giao người ra đây!..."
Yến Châu nhận ra giọng của Lỗ quý phi, nhưng ko biết hà cớ gì cô ta lại ngang nhiên tới tận cung Lăng Trì của mình để lớn tiếng, cô ta nghĩ quý phi thì cao hơn công chúa lắm à, Lỗ gia càng lúc càng ko coi ai ra gì. Yến Châu nói với mọi người "Chúng ta ra ngoài xem sao." Rồi cả 5 nàng nhất tề đứng dậy tiến về phía cửa.
Két ét... Yến Châu vừa mở cửa thì thấy Lỗ Thúy, Lỗ Ninh (mồm vẫn sưng đỏ), 1 lão già tóc bạc mặt mũi hiểm ác mặc đồ đen đứng cạnh, phía sau là đông đảo hơn 3000 thị vệ mang vũ khí bao vây chặt xung quanh đây.
8 tên lính bảo vệ phòng Yến Châu mặc dù có đứng ra ngăn cản nhưng đã bị khí thế đối phương trấn áp nên có phần sợ hãi ko dám quát trả. Yến Châu cùng 4 nàng bước ra tiến lại về phía đám đông. Thấy chủ nhân, 8 tên lính vội vã khép nép lui ra sau 5 nàng. Lỗ Ninh - Lỗ Thúy căm tức nhìn Linh Cơ mà ánh mắt muốn tóe lửa. Yến Châu lên tiếng trước "Có chuyện gì?" Lỗ Thúy khệnh khạng đáp "Xin lỗi công chúa nhé. Làm cô phải kinh sợ rồi. Chúng tôi đến đây chỉ để bắt cô ta thôi (chỉ tay về Linh Cơ)." Yến Châu nhíu mày hỏi "Tỷ ấy có tội gì chứ? Chính các ngươi dám ngang nhiên kéo đông đảo người xâm nhập vào tẩm cung của tôi mới là tội lớn đấy!" Lỗ Thúy khoanh tay trả lời "Vì việc này rất nghiêm trọng nên chúng tôi bắt buộc phải hành động như vậy. Mang vũ khí chống đối thị vệ tuần tra. Tự cao tự đại sỉ nhục hoàng thất. Thậm chí cô ta còn vô cớ tấn công hoàng thân quốc thích là Lỗ tổng quản đây. Bất cứ ai cũng có thể trở thành mục tiêu sát hại của cô ta, 1 kẻ nguy hiểm như thế tuyệt đối ko thể để tự do lộng hành dc!" Lỗ Ninh mặt đầy uất khí sủa ra mấy câu (mất 7 cái răng cũng chưa đến nỗi ngọng) "Xin công chúa hãy để chúng tôi dẫn cô ta đi. Vương pháp nghiêm minh, ko nên vì tình riêng mà dung túng tội nhân làm càn dc!"
Vừa xấu vừa tính bẩn khiến ai cũng muốn tẩn, huống chi là nữ hiệp. Linh Cơ chỉ thẳng tay vào mặt Lỗ Ninh, nói kiểu thách thức "Ngươi. Muốn gẫy thêm răng lắm đúng ko?!" Lỗ Thúy quát "To gan! Đến nước này rồi mà cô vẫn dám hỗn xược với chúng ta ư? Để xem cô vênh váo dc bao lâu, lát nữa chỉ còn biết khóc lóc van xin thôi!" Linh Cơ đáp lại "Chưa biết ai sẽ khóc lóc van xin đâu. Quý phi có là cái gì chứ. Trong mắt ta cô chẳng hơn gì kỹ nữ lầu xanh. Thực sự rất muốn tặng cho gương mặt của cô 1 cái tát!" Lỗ Thúy mặt đỏ bừng bừng tức giận định hét chửi lại thì Trần Tiểu Thanh đã bồi thêm 1 câu "Ko có lệnh của vua đã tự ý bao vây cung của công chúa. Các người muốn công khai làm phản phải ko?!"
Lỗ Ninh - Lỗ Thúy nhìn nhau. Làm phản ư? Thật ra Lỗ gia bọn chúng đã ấp ủ điều ấy từ khá lâu rồi, chẳng qua thời điểm thích hợp chưa tới thôi. Tể tướng Lỗ Cang Minh - cha chúng luôn căn dặn cần án binh bất động đừng lộ liễu gây sự chú ý.
Yến Châu nói "Tốt nhất các ngươi nên dút lui hết đi. Ta sẽ coi việc hôm nay như ko có." Linh Cơ nói "Muội ko cần thiết phải tử tế với bọn chúng đâu. Muốn bắt ta chứ gì? Dựa vào mấy con vật các ngươi ư? Hứ. Cứ thử xem."
"Nữ nhân ngông cuồng!" Lão già tóc bạc mặc đồ đen nãy giờ im lặng nay mới lên tiếng "Hôm nay để lão phu cho cô biết thế nào là cao thủ!" Lỗ Ninh chắp tay nói với lão già đó "Sư phụ. Trăm sự xin nhờ người. Ko bắt dc cô ta, đệ tử ko cam lòng!" Lão già gật đầu tỏ ý đã rõ rồi nói với Linh Cơ "Hãy nhớ kỹ tên của người sắp đánh bại cô. Lão phu là Hắc Lang Vương nổi tiếng khắp võ lâm! Ngay như Trần Chính Long cua Thần Long Sơn Trang cũng chưa chắc thắng nổi ta đâu!" Linh Cơ giả vờ bất ngờ, hỏi "Hắc Lang Vương?" Tưởng Linh Cơ đã biết tới oai danh của mình nên lão già Hắc Lang Vương vênh mặt lên, nhưng câu sau của cô ấy lại khiến lão căm tận xương tủy "Có phải ngươi là kẻ chăn lợn nổi tiếng giang hồ ko? Chuyên đi bợ đỡ trợ giúp những kẻ súc sinh!" Yến Châu - Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên lẫn Điểu Huyền Tinh luôn, cả 4 nàng đều che miệng kìm nén tiếng cười.
Nét mặt Hắc Lang Vương co giật. Vốn thuộc tà phái, tiếng tăm và thực lực ko nhỏ, ko ít người nghe tên hắn đã sợ rồi. Lỗ gia bỏ bao nhiêu tiền tài lợi ích để mời dc thật nhiều kẻ lão luyện và lợi hại nhất nhì võ lâm về làm việc giúp chúng, tất nhiên trong số đó có Hắc Lang Vương. Vì nội lực võ công rất mạnh mẽ nên ở Lỗ gia Hắc Lang Vương rất dc coi trọng, tể tướng cũng đối xử khách khí với hắn lắm. Hôm nay trước mặt bao người bị 1 nữ nhân trẻ tuổi dáng dấp yếu ớt sỉ nhục, nếu ko xử lý thì sau này còn ngẩng mặt nhìn ai dc nữa. Đằng đằng sát khí, Hắc Lang Vương gằn từng tiếng "Cô - rất - thích - chết - phải - ko!"
Linh Cơ khoanh tay nói "Hứ. Lão cẩu đủ sức giết ta ư?!" Hắc Lang Vương vừa hét "A..." vừa vận nội lực hết cỡ, khí đen từ người hắn tỏa ra ùn ùn liên tục như mây đen mù mịt, cuồng phong cuồn cuộn thổi tứ tung xung quanh, dường như cả cung Lăng Trì đều chấn động. Đám Lỗ Ninh - Lỗ Thúy với bọn thuộc hạ hoảng hốt vội lui lại giữ khoảng cách, kẻ nào cũng che mắt che mồm tránh gió bụi. Trong lòng tỷ đệ họ Lỗ cứ đinh ninh rằng phen này chắc chắn sẽ trả dc thù.
Ai cũng cảm thấy áp lực nặng nề, chỉ trừ Linh Cơ với 4 nàng kia thôi. Vị trí họ đứng vẫn bình an tuyệt đối, ko 1 luồng gió hắc khí nào tiếp cận nổi. Khí đen dầy đặc hướng hết lên trên ko, chúng tích tụ thành hình 1 con sói đen khổng lồ hung ác cực kỳ. Hắc Lang Vương hét "Lang Ma Quyền." rồi giơ tay vung nắm đấm hướng về phía Linh Cơ, ngay lập tức con sói đen cũng giáng xuống tấn công theo. Có công chúa Yến Châu đứng cùng chỗ với Linh Cơ thế mà tên Hắc Lang Vương chẳng hề kiêng kỵ xuất tuyệt chiêu đủ thấy dã tâm Lỗ gia như nào rồi.
Linh Cơ chưa ra tay thì Điểu Huyền Tinh đã bay vút lên chặn con sói đen. Điểu Huyền Tinh nhấc chân nện gót vô đầu con sói khổng lồ bằng hắc khí 1 cái đủ mạnh để khiến nó vỡ tan hoàn toàn, dư lực từ cú đá của Điểu Huyền Tinh còn chưa hết mà tiếp tục dồn xuống, sức ép kinh khủng ấy thì đám Lỗ Ninh - Lỗ Thúy - Hắc Lang Vương và hơn 3000 thị vệ làm sao kháng cự nổi. Tất cả bọn chúng bị nguồn khí siêu nhiên đè nén đồng loạt khụy chân quỳ xuống rõ mạnh, kẻ nào cũng cắn răng nhắm mắt đau đớn, nhất thời chưa thể đứng dậy nổi khi 2 đầu gối bị va đập chẳng nhẹ.
Linh Cơ vẫn khoanh tay bước tới gần Hắc Lang Vương, mỉa mai vài câu "Lão cẩu vừa nẫy oai ghê nhỉ? Hứ. Tưởng thế nào. Giờ thì nhục chưa?!" Hắc Lang Vương tím tái mặt mày nhịn đau bật dậy với quyết tâm phải giết bằng dc Linh Cơ, lão dồn nội công cả đời vào song chưởng chuẩn bị đánh ra đòn cực mạnh. Nhưng tiếc rằng đó lại là hành động ngu ngốc cuối cùng của lão, kẻ muốn giết Linh Cơ sẽ phải trả giá đắt.
Linh Cơ bình thản giơ 2 ngón tay lên (trỏ và giữa) đâm vào cổ của Hắc Lang Vương với tốc độ ko thể hình dung và dút tay về ngay lập tức. Mọi người chưa kịp nhìn rõ gì cả thì tên Hắc Lang Vương đã đứng sững lại, trên mặt biểu lộ sự hoảng hốt ko thể tin, 2 mắt trợn trừng mồm há to. Chỉ giây lát sau, tất cả mọi người mới kinh ngạc trông thấy 2 ngón tay Linh Cơ đang kẹp lấy cục yết hầu với sợi dây cuống họng dính liền đung đưa qua lại, chút máu dính tong tỏng nhỏ giọt xuống đất. Và tất nhiên bộ phận đó là của kẻ bại trận rồi. Hắc Lang Vương nhìn cục yết hầu và dây cuống họng mà lòng bất an cực kỳ, tim đập bịch bịch loạn nhịp liên hồi, hắn chợt có cảm giác cổ mình mát mát ướt ướt nên nhìn xuống, và hãi hùng nhận ra cổ mình bị thủng 1 lỗ nhỏ, máu đang ồng ộc tuôn trào ra ướt đẫm y phục luôn. Bởi Linh Cơ xuất thủ quá nhanh khiến Hắc Lang Vương ko kịp biết ko kịp phản ứng, đến khi biết rồi thì tiếng tim hắn cũng đập nhỏ dần chậm dần, ko khí ùa vào lỗ thủng trên cổ, bộ óc từ từ mất đi ý thức suy nghĩ vì máu tiết đã chẩy hết ra bên ngoài chẳng còn giúp lưu thông thứ nhão nhoẹt đó nữa.
Bịch. Hắc Lang Vương ngã ngửa ra sau, đã chết. Chết ko nhắm mắt ko ngậm dc mồm, cơ hội để hối hận cũng ko có. Lỗ Ninh - Lỗ Thúy (vẫn tư thế quỳ vì đau gối) run rẩy bởi Hắc Lang Vương dc đánh giá thuộc hàng đại cao thủ giới võ lâm thế nhưng ko chịu nổi 1 đòn cũng như chưa kịp xuất thủ, kinh khiếp thay! Đám thị vệ phía sau hoảng sợ ghê gớm.
Yến Châu thì ngạc nhiên lắm, thầm nghĩ "Tỷ ấy còn mạnh hơn cả Quyển Tinh tỷ nữa!"
Đối với Linh Cơ, đòn vừa rồi chỉ như 1 cú trọc tay nhẹ nhàng thôi, nhưng để đỡ dc thì ít nhất cũng phải trình độ cỡ Quan Âm Bồ Tát trở lên thì may ra. Linh Cơ vứt yết hầu với dây cuống họng xuống cạnh xác chết Hắc Lang Vương, cô vẩy vẩy 2 ngón tay cho sạch máu dính rồi thong thả tiến thêm vài bước tới gần chỗ Lỗ Ninh - Lỗ Thúy. 2 kẻ này ngã người ra sau, cuống cuồng chống tay xuống đất để lùi liên tục, ko hẹn mà cùng thốt lên "Đừng qua đây! Đừng qua đây!..." Đám thị vệ hốt hoảng cho chính bản thân chúng lẫn nhị vị thượng cấp, nữ nhân này là ai? Linh Cơ ko quan tâm thái độ của bọn này, cô vẫn bước tới trước, vừa bước vừa giơ 2 ngón tay lên cử động, mỉm cười nói với cả 2 "Thử ko? Mát lắm!".
Đúng ngay lúc đó bên ngoài cổng có tiếng thái giám vang lên "Hoàng thượng giá lâm." Tiếng hô vừa dứt thì cũng là lúc rất nhiều cấm vệ quân đều cầm giáo tiến vào trước, số lượng ít nhất phải gấp đôi đám thị vệ ở đó. Lính cấm vệ vừa vô là khống chế ngay các thị vệ bằng cách dí giáo kề cổ khiến chẳng kẻ nào dám nhúc nhích. Lỗ Ninh - Lỗ Thúy vừa lo vừa mừng, lo vì ko biết hoàng thượng sẽ sử lý việc này thế nào, mừng vì ngỡ cứu tinh đã đến.
Vua Dương Tông Đế khí thế oai nghiêm, mặc long bào mầu vàng thêu toàn hình rồng uốn lượn, ngẩng cao đầu đĩnh đạc từ cổng đi vào. Theo xát ông ta là hoàng hậu Trần Vân và 1 lão hòa thượng già nua râu trắng dài gần đến bụng, 2 tay luôn chắp lại kiên định, đôi mắt sáng ngời đầy sự tự tin. Đằng sau nữa là 10 thái giám cấp thấp cùng 1 thái giám tổng quản cầm phất trần,với 4 cung nữ khúm núm khẽ cúi mặt đi theo.
Lập tức mọi người ở hiện trường quỳ hết xuống (bao gồm bọn Lỗ Ninh vốn đã quỳ sẵn) và cùng hô "Hoàng thượng vạn tuế. Vạn vạn tuế." Duy chỉ mỗi Yến Châu với 4 nàng phe Linh Cơ là vẫn đứng hiên ngang. Yến Châu là ngự muội thân của vua nên ko cần quá câu nệ lễ nghĩa bắt buộc ấy. Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh càng ko thể quỳ, đối với họ Thiên Đế vua của trời còn chỉ như con ụt ịt thì 1 tên vua hạ đẳng dưới trần gian tư cách gì, nếu có họ chỉ tự nguyện quỳ trước 2 vị tỷ tỷ mà thôi. Chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên ngày xưa thì ko nói, nhưng bây giờ đã thuộc về Linh Cơ, quỳ thì có khác gì hạ thấp địa vị của siêu nữ cường ngọc ngà (chả phải nể nang cụ cị kẻ nào trong thế giới càn khôn hết), họ cùng chung suy nghĩ rằng nhất quyết ko thể.
Tên thái giám tổng quản bước lên trước quát to "Vô lễ! Gặp hoàng thượng mà ko quỳ!" Trần Vân dè dặt nhắc nhỏ 2 em gái "Di Yên. Tiểu Thanh. Mau quỳ xuống." 2 nàng ko muốn Trần Vân khó xử nhưng càng ko muốn làm Linh Cơ ko vui, ánh mắt họ chỉ hướng về bóng lưng Linh Cơ. Yến Châu cũng tò mò chờ xem phản ứng của nữ nhân tuyệt sắc tuyệt cường này.
Dương Tông Đế chưa nói năng gì vì ngạc nhiên trước dung nhan ngọc ngà của Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh, cứ nhìn qua lại cả 2. Kẻ nào nhìn Linh Cơ là cô đã khó chịu lắm rồi huống hồ hắn còn nhìn Điểu Huyền Tinh. Linh Cơ trừng mắt nhìn lại Dương Tông Đế với biểu hiện sẵn sàng đập vào mặt vua bất cứ lúc nào. Ánh mắt Linh Cơ còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo khiến ai ai cũng cảm thấy run rẩy, chỉ chốc lát khí hàn đã ngập tràn cả cung Lăng Trì, ko chỉ thế sự buốt giá còn vươn lên tới tận bầu trời. Mây xung quanh phạm vi Lăng Trì cung bị khuấy động xoáy vòng vòng liên tục, ko khí cũng bị tác động hóa thành tuyết trắng rơi xuống rất nhanh, ấy vậy mà ngoài cung Lăng Trì vẫn nắng ấm bình thường. Chẳng qua Linh Cơ thấy ko cần thiết thôi, chứ nếu cô vận thêm chút thần khí nữa thì cả Địa Cầu bị đóng băng ngay, còn nếu cô vận hết sức thì kinh hồn bạt vía đến mức nào.
Hình ảnh kỳ bí tới mức vô lý làm cho gần như cả hoàng cung ngơ ngẩn ngước nhìn, tại sao tuyết lại rơi bất thường xuống cung của công chúa trong thời tiết như thế này vậy? Hà cớ gì mây trên trời lại xoáy vòng đến lạ lùng?
Điểu Huyền Tinh vận khí bảo vệ cho chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên và cả Yến Châu nên miễn nhiễm với cái lạnh. Còn lại toàn bộ những người có mặt ở đây lúc này đều bị ảnh hưởng thở ra khói, ai cũng tự ôm lấy bản thân lập cập, 2 hàm răng va vào nhau liên hồi, chỉ duy nhất có ông sư già là vẫn bình tĩnh bình thường. Ông ta nheo mắt nhăn trán nhăn mày nhìn Linh Cơ đánh giá 1 lúc rồi đột ngột phi thân lên rất cao, 2 tay luôn chắp tư thế vái lậy phát ra luồng sáng mầu vàng hùng hậu, hạt tuyết nào rơi vừa chạm đến gần người ông ta là bốc hơi tan biến.
Đứng dưới mặt đất cũng thấy rõ ràng luồng sáng ấy, ko ít kẻ chẳng thể nhìn tiếp vì quá chói phải nhắm tịt mắt lại. Linh Cơ thì khoanh tay thản nhiên trông xem ông ta làm gì.
Ông sư đẩy cả 2 tay lên, luồng sáng vàng hùng hậu hóa thành hình Phật Tổ bằng khí to lớn như ngọn núi, Phật khí cũng dùng 2 tay đánh lên phá hủy đám mây xoay vòng và cơn mưa tuyết cũng tiêu tan. Bao kẻ dưới đất lại 1 phen trầm trồ.
Ông sư này là Tịch Ẩn đại sư đã thọ hơn trăm tuổi, là người có đạo hạnh cao thâm nhất trong số tất cả hòa thượng trong thiên hạ. Nghe đồn Tịch Ẩn đại sư sắp tu thành chính quả để thoát khỏi thân xác phàm nhân mà tiến vào cõi Niết Bàn. Xét về võ công, có thể đấu với ông ta cũng chả dc nổi mấy người, Hắc Lang Vương hay Trần Chính Long đều ko có cửa. Nơi tu hành của Tịch Ẩn đại sư là Thiên Quang Tự - ngôi chùa rộng nhất và có lịch sử lâu đời nhất tại Thành Đô, tuy ko phải chủ trì nhưng địa vị ông còn cao hơn thế. Danh tiếng Tịch Ẩn thì ai ai cũng biết, chính vua Dương Tông Đế mời ông ấy vào hoàng cung để thỉnh giáo tình hình biến hóa khó lường từ đất trời. Những sự cố mới đây làm tâm Tịch Ẩn đại sư dao động mạnh, dù dc nhìn thấy chân thân thật sự của Phật Tổ Như Lai trên ko trung là niềm vinh dự hoan hỉ lớn nhất đời người thế nhưng chẳng hiểu sao lòng Tịch Ẩn đại sư lại cảm thấy cực kỳ bất an. Các rung chấn khủng khiếp từng trải qua ấy chắc chắn đã kinh động tới tận trái tim bao dung vĩnh hẵng lẫn ý chí vô biên vĩnh cửu của đấng chí tôn rồi nên ngài mới bắt buộc phải lộ diện trước mắt nhân loại.
Tịch Ẩn đại sư sau khi dẹp xong đám mây với mưa tuyết thì liền hạ xuống vị trí cũ gần Dương Tông Đế, lại chắp tay hiên ngang, Phật bằng khí trên ko cũng biến mất, ko gian xung quanh bình thường ấm áp như cũ, nhiều người kính nể nhìn về Tịch Ẩn đại sư. Trần Vân quan xát xem biểu hiện của Linh Cơ thế nào khi lần đầu thấy sức mạnh vị sư già cao cường nhưng vô ích, Linh Cơ hoàn toàn thờ ơ tựa như sức mạnh đó ko xứng để cô lưu tâm. Lão hòa thượng này nếu đem so với phàm phu tục tử thì đúng là rất rất lợi hại, nhưng so với siêu nữ cường thì ông ta mãi mãi chỉ là con kiến tầm thường, ếch ngồi đáy giếng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com