(BHTT) (NP) (Tự viết) HIỆP NỮ LINH CƠ
CHƯƠNG 15
Trước cổng là một nhóm nhỏ gồm mười một người (không tính bốn thiên binh canh cổng theo nghĩa vụ) do Nhị Lang thần làm thủ lĩnh đang đứng như có vẻ chờ đợi sốt ruột vì phải vâng lệnh Thiên Đế mà ra tận cổng tiếp đón Thống Soái Của Trời Đất. Thấy Tuệ Tuyệt Luân bước tới, cả đám phe Nhị Lang thần cùng chắp tay khom lưng cúi đầu, hắn cung kính nói "Tham kiến Thánh Nữ. Thiên Đế đang chờ người bên trong. Xin hãy đi theo tiểu thần"
Thiên cung thật hoành tráng, gió mây mờ ảo trôi, kiến trúc cổ xưa trải qua bao thời gian vẫn không xuống cấp nhưng hôm nay đã bị rất nhiều vết nứt vỡ thảm hại. Tuệ Tuyệt Luân biết nơi này cũng phải chịu ảnh hưởng từ việc cô đấu chưởng với Linh Cơ, đúng là chẳng có nơi nào thoát được mặc dù cả hai đều chưa ai dùng hết sức, đi trên thiên đình nhưng trong lòng Tuệ Tuyệt Luân không ngừng suy nghĩ về sức mạnh của Linh Cơ, cảnh sắc xung quanh chưa lần nào khiến cô bận tâm.
Vào tới đại điện, một khoảng cách khá xa trước mắt cô là Thiên Đế với Thiên Hậu cùng ngồi chung trên một chiếc ghế điêu khắc những con rồng uy mãnh, hai người này đều oai nghiêm nhưng nói về khí thế và lợi hại thì họ đừng bao giờ mơ rằng có thể vươn lên nổi tầm cỡ ngang hàng Tuệ Tuyệt Luân. Bên cạnh Thiên Đế là Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát (một ngồi một đứng). Nụ cười từ bi của họ không còn nữa, thay vào đó là sự đăm chiêu lo lắng cho vận số đất trời.
Hai nhân vật đang quỳ là Long Vương - Diêm Vương. Hai bên đại điện là những đại tướng bậc cao và những vị quan quản lí nhiều vấn đề khác nhau trên thiên đình, nghiêm nghị chỉnh tề đứng chầu.
Thấy Tuệ Tuyệt Luân bước vào, Thiên Đế mừng rỡ nói "Thánh Nữ đã tới. Thật vất vả cho người" rồi sai lính lấy bàn ghế cho Tuệ Tuyệt Luân ngồi gần chỗ Phật Tổ Như Lai. Nhị Lang thần xong nhiệm vụ dẫn đường liền đứng vào hàng các đại tướng.
Xong xuôi Thiên Đế nói "Long Vương. Khanh báo tình hình trước đi" Long Vương chắp tay nói "Dạ bẩm Thiên Đế. Rung chấn vừa rồi đã phá hoại hoàn toàn thủy cung của thần. Con cháu thủy tộc không còn nơi nương náu, mực nước thủy triều hiện giờ cũng đang mất kiểm soát, dòng chẩy trở nên hỗn loạn tràn vào bờ, lượng nước biển đã bị giảm vơi hẳn đi so với nguồn nước ban đầu..."
Thiên Đế nói với Diêm Vương "Còn địa ngục thế nào?" Diêm Vương chắp tay thưa "Dạ bẩm Thiên Đế. Mười tám tầng địa ngục nguyên thủy đã bị sập vỡ đến mức muốn tu sửa lại như cũ cũng tốn không dưới một ngàn vạn năm! (thời điểm đó diêm vương chắc nghẻo lâu rồi). Thống kê ban đầu có 480 ngàn vạn u hồn bị rơi xuống Hủy Linh Hồ rất oan ức (hồ hủy diệt linh hồn dành cho những kẻ xấu vĩnh bất siêu sinh), 257 triệu triệu âm binh thương vong nặng nề, tình hình rất xấu. 200 nghìn triệu u hồn khác không chỗ chú thân, cả địa ngục phải chen chúc nhau dưới tận đáy rất chật chội. Thần đã hạ lệnh cho hơn nửa số đó vào vòng luân hồi để lên nhân gian đầu thai sớm nên tình trạng mới đỡ hơn đôi chút..."
Thiên Đế cho phép cả hai đứng dậy lui về hàng ngũ rồi lớn tiếng hỏi "Ai có thể cho ta biết sự rung chấn khủng khiếp vừa rồi bắt nguồn từ đâu không?"
Tuệ Tuyệt Luân im lặng nẫy giờ liền lên tiếng "Ta biết." Mọi ánh mắt đổ dồn về cô. Thiên Đế hạ giọng nói "Xin được lắng nghe Thánh Nữ" Tuệ Tuyệt Luân nói "Rung chấn đó xuất phát từ cuộc đấu của ta với 1 nữ nhân rất phi thường dưới trần gian tên Linh Cơ." Thiên Đế kinh ngạc hỏi "Vậy kết quả thế nào?" Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Chỉ mới đấu một chưởng nên chưa rõ thắng thua." Mọi người có mặt trong đại điện đều kinh hồn bạt vía khi biết rằng có một cô gái tiếp nổi chưởng với Tuệ Tuyệt Luân lại còn ngang ngửa. Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát nhìn nhau với vẻ lo âu, nếu thật có người tương đương Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân thì liệu còn ai chống lại nổi! Nhân vật đó là thiện thì đại hạnh! Là tà thì đại hung!
Thiên Đế hoang mang hỏi "Thánh Nữ có biết lai lịch của cô gái đó không?" Tuệ Tuyệt Luân đáp "Hoàn toàn không. Đây là lần đầu tiên gặp mặt." Thiên Đế liền quay qua hỏi đám quan tướng dưới điện "Các khanh ai có cách gì để tìm ra lai lịch của nữ nhân này không?"
Diêm Vương nêu ý kiến kiểm tra trong sổ sinh tử nhưng dù có dò đi dò lại bao nhiêu lần cũng vô ích, cái tên Linh Cơ không hề tồn tại trong sổ. Một vị đại tướng đề nghị mang kính chiếu yêu đến soi cũng chẳng thấy có gì khác thường. Đến cả vị quan cai quản tiền kiếp nhân gian cũng cúi đầu bó tay...Cả thiên đình đều chịu thua không ai tìm được gốc gác của Linh Cơ. Thiên Đế thất vọng quay sang cầu cứu Phật Tổ Như Lai "Xin Phật Tổ cho ta biết ý kiến của ngài" Phật Tổ Như Lai khẽ gật đầu rồi nhắm mắt, dùng phật tâm hòa nhập vào ngũ hành thái cực, âm dương thế sự tam giới không điều gì dấu nổi pháp lực vô biên ấy, nhưng luôn có ngoại lệ bất ngờ mà.
Một lúc sau Phật Tổ Như Lai mở mắt ra, trán khẽ nhăn lại. Tất cả đều im lặng chờ đợi câu trả lời có thể khiến họ hài lòng. Phật Tổ Như Lai nói với Thiên Đế "Ta cũng không thể nhìn ra gốc gác người này. Giống như Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân, cô ta đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của thiên đạo rồi!"
Cả đại điện hãi hùng, đến Phật Tổ Như Lai mà cũng không biết thì đủ hiểu Linh Cơ thuộc tầm cỡ nào. Quan Âm Bồ Tát nói "Người này xuất hiện trong nhân gian không biết sẽ là phúc hay họa?!"
Thiên Hậu nói "Thần thiếp nghĩ Thiên Đế nên phái người giám sát nhất cử nhất động của cô ta trước đã, tránh mọi rủi ro không cần thiết. Đồng thời liên lạc triệu tập tất cả thánh thần tam giới để đề phòng trường hợp xấu nhất xẩy ra" Thiên Đế gật đầu đồng tình "Nàng nói đúng. Ta cũng nghĩ nên như vậy."
Tuệ Tuyệt Luân nhìn Thiên Đế nói "Vẫn còn một người khác đáng lo không kém đâu." Thiên Đế e ngại hỏi "Đó là ai?" Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Chủ nhân Phượng Hoàng Môn - Hàn Linh Phượng! Tuy ở trần gian nhưng ta nghĩ sức mạnh của cô ấy sẽ không thua gì ta hay Linh Cơ."
Thêm lần nữa đại điện thiên đình bất an. Nói rằng nếu tồn tại một người có sức mạnh bằng phần nửa Thống Soái Của Trời Đất là họ đã kinh khiếp lắm rồi, vậy mà lại có đến hai người sánh ngang Thánh Nữ, hy vọng vậy là đã hết rồi sao?!
Tuệ Tuyệt Luân nói tiếp "Giờ Thiên Đế ngài hãy thử xem qua nơi ấy dưới nhân giới đi." rồi cô phẩy nhẹ tay lên không, một khoảng không gian lớn bị bão hòa xoáy lại và nở dần dần ra, khung cảnh trần gian từ đó hiện hình trong mắt mọi người.
Gần cuối Thành Đô. Những ngọn núi dầy đắc trùng trùng điệp điệp, địa thế hiểm trở. Không gian lướt qua thì thấy phía sau là một khu rừng quá um tùm hắc ám như đang che dấu điều gì đó vậy. Không gian lại lướt tiếp vào sâu trong rừng là tới Phượng Hoàng Môn. Độ rộng lớn nơi đây hơn gấp trăm lần so với Thần Long Sơn Trang, đủ cho vài triệu người sinh sống. Tầng trên tầng dưới uy nghi lộng lẫy, một con phượng hoàng khổng lồ làm bằng ngọc mầu xanh ngự trên đỉnh thành lầu rất oai phong (ví dụ triều đình mà muốn làm được phượng hoàng ngọc thế này thì chắc phải tiết kiệm bủn xỉn trong 1000 thế kỷ mới đủ tiền). Đáng chú ý tiếp theo là một cột cờ to lớn cao vút mầu đỏ thêu chỉ vàng cắm ngoài địa phận (phải năm mươi người cùng ôm mới vừa cây cột) với hai hàng chữ khá là đại nghịch bất đạo rằng : CHU DI CỬU TỘC TRỜI - THIÊN ĐẾ LÀ CON CHÓ. Bên dưới cây cột có hơn trăm hộ vệ mang vũ khí đứng canh gác cây cột đáng tự hào. Xung quanh còn nhiều nhóm nữa đang làm các nhiệm vụ khác nhau như tuần tra, quét dọn, nấu nướng...
Xem đến đây Thiên Đế đập tay xuống bàn hét lớn "Ngông cuồng!" Tất cả quan tướng trong điện cũng đều tức giận ra mặt. Đúng là loạn thật rồi, nhân giới có kẻ láo quá!😁😁😁😁
Thật sự thì đến Phật Tổ Như Lai mà Hàn Linh Phượng còn không coi ra cái gì huống chi là Thiên Đế. Thậm chí là cả Nữ Oa thì Hàn Linh Phượng cũng tát thẳng vào mặt luôn, kẻ nào dám đánh với cô!
Thiên Đế tức giận mặt đỏ gay liền truyền lệnh cho Lôi Thần đến dùng sấm sét phá tung ngọn cờ đó. Ít phút sau Lôi Thần tới với tay búa tay đục định quỳ xuống thì Thiên Đế xua tay miễn lễ và thúc dục Lôi Thần thực hiện công việc lập tức. Không dám chậm trễ, Lôi Thần dơ búa với đục hướng lên không gian hình ảnh trên cao, gõ mạnh một nhát phát ra âm thanh "Đùng.." rõ to. Tia sét mạnh mẽ từ đục lóe sáng bắn xuyên qua không gian hình ảnh.
Ở dưới trần gian các hộ vệ Phượng Hoàng Môn thấy trên trời đột ngột có một tia sét giáng xuống dù không có báo hiệu mây đen giông tố gì trước đó hết. Tia sét hung dữ nhắm vào cột cờ vậy mà đám hộ vệ chẳng kẻ nào phản ứng la hét bỏ chạy, kẻ nào cũng bình tĩnh như không.
Tia sét vừa đánh vào lá cờ thì bị bật ngay trở về trời, lá cờ không chút tổn hại.
Xuyên qua không gian hình ảnh, tia sét quay ngược lại bắn trúng đầu Lôi Thần với sức công phá lớn hơn nhiều. Nếu nói vị thần cai quản sấm sét này bị sét đánh chẩy máu thôi là mọi người đã coi đó là chuyện hài hước rồi, nhưng sự thật là sự thật bởi tia sét phản về chẳng đơn giản, phóng nổ tung đầu Lôi Thần vỡ sọ vỡ óc, thân xác thiếu thủ của Lôi Thần ngã gục xuống co dật co dật một hồi rồi mới bất động hẳn.
Đám hộ vệ Phượng Hoàng Môn nhìn lên trời với vẻ khinh bỉ, tuy không thấy ai phóng sét nhưng ánh mắt chúng chế diễu như muốn nói "Thằng oắt con" Vốn dĩ toàn bộ Phượng Hoàng Môn này đã được Hàn Linh Phượng truyền sức mạnh bảo vệ, muốn xâm phạm đến thì Lôi Thần nhãi nhép chưa đủ trình. Bọn thuộc hạ chẳng qua giống như chó cậy chủ thôi, nhưng ít nhất phải có chủ mạnh thì mới có thể cậy thế càn rỡ được, chứ nếu nói thiên đình là chó và cậy chủ là Thiên Đế thì có tích sự quái gì. Thiên Đế chỉ là cao siêu hùng mạnh đối với bọn loắt choắt ngu ngu dưới trần gian thôi, Hàn Linh Phượng thừa sức ném Thiên Đế vào chuồng lợn!
Mọi người kinh sợ trước cái chết của Lôi Thần. Tuy ông ta không phải mạnh nhất thiên cung nhưng có thể dễ dàng hạ thủ ông thì trên trời cũng không nhiều nhân vật làm nổi.
Quan Âm Bồ Tát nói "Thiện tai. Thật tàn ác đáng sợ!" (vừa nẫy Quan Âm Bồ Tát đứng không quá xa chỗ Lôi Thần nhưng chính bà cũng chẳng kịp ngăn chặn) Thiên Đế truyền hai thiên binh vào đưa xác Lôi Thần ra ngoài, hai thiên binh trợn tròn mắt hãi hùng trước cảnh tượng thê thảm của Lôi Thần từng một thời oai phong. Thiên Đế lại lệnh cho vị quan cai quản tiền kiếp rằng hãy để hồn Lôi Thần được đầu thai xuống hạ giới lập tức, hành thiện tích đức đủ mức xong sẽ cho quay lại trời.
Thiên Đế hỏi "Trong các khanh ai có thể phá hủy cột cờ đó?" Đám quan tướng đều im lìm, tuy rất muốn lập công cho Thiên Đế nhưng càng không muốn chịu hậu quả giống Lôi Thần, nếu ai đó bị chỉ định lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thiên Đế nhìn từng người, ánh mắt dừng lại ở Nhị Lang Thần, nói "Nhị Lang Thần. Khanh có thể làm được không?" Nghe vậy khiến Nhị Lang Thần đang đứng trong hàng ngũ phải giật mình biến sắc, suy cho cùng thì kẻ mạnh nhất trong số các thiên tướng cũng chẳng thích đâm đầu vào chỗ nguy hiểm không có hy vọng sống sót, hắn còn chưa biết trả lời thế nào thì Tuệ Tuyệt Luân liền lên tiếng "Thiên Đế. Ngài không nên hy sinh vô nghĩa thuộc hạ như vậy. Sẽ chỉ có mất chứ chẳng được gì đâu!" Thiên Hậu cũng hùa theo "Thánh Nữ nói đúng đấy. Thiên Đế đừng nên lãng phí binh lực khi chưa nắm rõ điều gì hết!" Thiên Đế buồn bực nói "Rốt cuộc ta phải đối phó hai người này thế nào đây!?" Tuệ Tuyệt Luán nói "Đó không phải nỗi lo của riêng mình ngài mà là vấn đề chung của toàn bộ các cõi." Phật Tổ Như Lai nói "Không sai. Phật môn chúng ta cũng không thể bàng quan đứng nhìn trời đất suy kiệt. Sinh tử tồn vong của âm dương là bất biến, không ai có quyền thay đổi sự trường tồn ấy!" Quan Âm Bồ Tát nói "Thiện tai. Đến lúc cần thiết thì toàn bộ đệ tử trên dưới Phật Môn sẽ trợ giúp cho thiên đình."
Sự nặng nề trong lòng Thiên Đế cũng nhẹ đi phần nào, nói với Tuệ Tuyệt Luân "Thánh Nữ có biết mặt Hàn Linh Phượng không? Ta cần gửi chân dung hai người này đi khắp tam giới cho mọi thánh thần biết để đề phòng, khi nào gặp bất trắc thì có thể triệu tập tất cả cùng đối kháng hai người này cũng sẽ nhanh và dễ hơn là không biết gì về họ" Tuệ Tuyệt Luân nói "Hàn Linh Phượng luôn đeo mặt nạ nên ta chưa từng thấy mặt bao giờ." Thiên Đế lại hỏi "Vậy Thánh Nữ từng giao thủ với cô ta lần nào chưa?" Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Đã từng. Thật sự giữa Hàn Linh Phượng và Linh Cơ thì rất khó khẳng định ai hơn ai! Chỉ biết chắc rằng một điều nếu hai cô gái này cùng liên thủ, Tuệ Tuyệt Luân ta chắc chắn sẽ bại!" Câu này của Tuệ Tuyệt Luân khiến tâm tư mọi người dậy sóng hãi hùng, nhiều người chân run rẩy muốn quỵ xuống, Thiên Đế cùng Thiên Hậu đều không dấu nổi chữ O to đùng trên mồm, tí thì xón đái...(Cuộc đấu giữa Tuệ Tuyệt Luân với Hàn Linh Phượng vốn chưa ai từng chứng kiến nhưng chắc đã từng khủng khiếp không kém một chưởng chạm nhau giữa Tuệ Tuyệt Luân và Linh Cơ).
Tuệ Tuyệt Luân nói tiếp "Nhưng việc hai người này liên thủ rất khó xẩy ra bởi vốn dĩ họ đang ở thế đối đầu. Chúng ta sẽ trị từng người một, ít nhiều cũng có cơ hội."
Diêm Vương từ trong hàng ngũ các quan bước ra cúi người tâu "Bẩm Thiên Đế. Thần nghĩ ra một cách có thể trừ khử cả hai cùng lúc. Nhưng cách này sẽ có lỗi lớn với tạo hóa. Mong Thiên Đế định đoạt" Thiên Đế cau mày hỏi "Là cách gì?" Diêm Vương ngần ngừ chút ít rồi nói "Bẩm Thiên Đế. Nếu như trong sổ sinh tử không có tên hai người này thì ta có thể...viết thêm tên của họ vào rồi gạch đi. Thể xác và linh hồn sẽ vĩnh viễn tách dời"
Sổ sinh tử vốn là bảo vật gắn kết luân hồi. Thuở nguyên thủy hồng hoang, bất cứ loài gì hay cả thánh thần cổ đại đều chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định dù dài ngắn khác nhau rồi chết đi, linh hồn thoát xác siêu sinh nhưng có nghịch lý là thoát ra được nhưng không tách dời được, xác vẫn tồn tại nói năng như thường, rất quái thai dị dạng, hồn phách thì hóa thành một khối u to đùng có mặt mũi nhô lên từ đầu của xác. Xác muốn đi đường này hồn muốn đi đường kia, đôi khi xác muốn diệt hồn bằng cách đập vỡ khối u nhưng lại khiến bộ óc phòi ra khiến cả hai cùng chết. Quá nhiều trường hợp như vậy thành ra thảm cảnh sinh ít tử nhiều. Xác hồn la liệt phân hủy ô nhiễm, hóa tán khói bụi hòa nhập với hư không. Tạo hóa vốn là một tầng không gian chu kỳ hỗn hợp bao bọc lấy mọi thế giới nhằm đảm bảo vạn vật luôn trong giới hạn, nhưng giờ đây tạo hóa đã bị xác và hồn vạn vật vấy bẩn, mùi vị tử vong ngập ngụa trong ý chí vô hạn của tầng không này, máu thịt cát bụi nối trôi loạn xạ. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống xuyên qua tầng không dơ dáy chết chóc và cuốn hút theo hết mọi thứ đi cùng tạo ra một chiếc cầu vồng bẩy sắc khổng lồ lấp lánh trải dài hơn nửa vòng trái đất nhưng mơ hồ chẳng thể chạm vào. Thân xác linh hồn, xương cốt huyết nhục, nội tạng các thứ, óc... hội tụ xung quanh cầu vồng như đang chứng minh sự sai lầm của tạo hóa khi để xác hồn không được thống nhất.
Có sai thì có sửa, hùng vỹ cầu vồng tan biến cùng mùi vị tử vong, cuốn sổ sinh tử đem lại công bằng cho xác hồn ra đời từ đó. Khi chết linh hồn thoát ra sẽ được bước vào vòng luân hồi dưới địa ngục (thứ mới được phát sinh cùng sổ, và chế độ Diêm Vương từ lúc đó mới tồn tại), thân xác không còn ý chí riêng như trước nữa mà yên nghỉ quay về hư vô. Mặc dù sổ sinh tử từ tạo hóa có thể quyết định sống chết muôn loài nhưng vẫn có vài trường hợp nằm ngoài sự kiểm soát, ví như Phật Tổ Như Lai ban đầu chỉ là người bình thường nhưng sau khi ngộ đạo thành chính quả thì cái tên cũ tự động mờ nhạt và biến mất vì phật đã nằm ngoài quy luật, những ai có tư chất tuyệt đối cao siêu mới thoát được sự chi phối của cuốn sổ. Nữ Oa cũng là ngoại lệ bởi bà tồn tại trước vả lại pháp lực của bà cao ngang bằng tạo hóa nên đương nhiên được miễn. Còn trường hợp quá siêu thần thánh như Tuệ Tuyệt Luân thì tạo hóa không có tư cách quản thúc, cô thừa sức đập chết tạo hóa. Nếu đã nằm ngoài ranh giới sổ sinh tử mà lại có kẻ tự ý ghi vào thì có khác nào chửi mẹ đẻ của trời ngu, đó là hành vy vượt quyền và cũng không biết có hậu quả gì không.
Thiên Đế suy tính một hồi rồi quyết định "Làm đi" Tuệ Tuyệt Luân với Phật Tổ Như Lai không lên tiếng can ngăn bởi họ biết Thiên Đế bằng bất cứ giá nào cũng sẽ thử vì sự sống còn của mọi thế giới.
Từ hư vô cuốn sổ sinh tử dầy đặc lại xuất hiện. Diêm Vương căng thẳng cầm bút trong tay và mở sổ đến một trang giấy trắng, run rẩy với việc sắp làm.
Thiên Đế, Thiên Hậu với các quan tướng khác hồi hộp theo dõi mong chờ sự thành công. Tuệ Tuyệt Luân và Phật Tổ thì chẳng mấy bận tâm cho lắm, có lẽ cả hai đều đã rõ kết quả.
Diêm Vương chậm rãi viết từng nét nhưng nhịp tim thì náo loạn. Khi đã viết xong 3 từ HÀN LINH PHƯỢNG, ông nắm chặt cây bút lông, nhắm mắt lại điều hòa hơi thở, tâm tính ổn định chút ít thì Diêm Vương mở mắt, nhanh chóng vạch một đường kẻ ngang đè lên tên Hàn Linh Phượng. Đã gạch xong và có ngay kết quả, tên Hàn Linh Phượng đột nhiên hóa thành ánh sáng màu đỏ rồi trở thành ngọn lửa rực rỡ cuốn lấy sổ sinh tử và cả Diêm Vương.
Diêm Vương lăn lộn la hét vì nóng bỏng, sổ sinh tử thì bập bùng cháy dần từng chút từng chút, cứ mỗi trang bị thiêu là dưới nhân gian có 1500 người tử vong.
Quan Âm Bồ Tát nhanh tay biến ra cành dương liễu và chiếc bình bằng ngọc mầu trắng (chiếc bình này có thể chứa nổi gần một nửa lượng nước của đại dương). Bà nhúng cành liễu vào trong bình rồi vẩy ngay về phía Diêm Vương cùng cuốn sổ, nhưng thật vô ích. Nguồn nước Thiên Tâm Thủy đáng tự hào của Quan Âm Bồ Tát cũng bị ngọn lửa bá đạo siêu nhiên kia đun cho thành hơi khói hết, mặc dù bà có vẩy thêm nhiều lần thì kết quả vẫn vậy không hề tiến triển khả quan.
Mọi người xung quanh không biết làm gì hơn. Thần mưa hay thần gió, rồi cả băng thần cũng phải bó tay, bao nhiêu pháp bảo tung ra mà chỉ tốn công. Thiên Đế với Thiên Hậu cứ to mồm hò hét rằng mau dập lửa cứu người cứu sổ nhưng hành động còn chẳng ăn thua nữa là lời nói.
Thân xác Diêm Vương cháy khét chết thê thảm, mùi thịt nướng lan tỏa vào mũi mọi người...Vậy là tiêu đời Diêm Vương!😖😖😖😖
Sổ sinh tử bốc cháy không ngừng, cả trăm trang đã hóa ra tro, ước tính hơn trăm vạn người dưới trần gian cũng theo đó qua đời đột ngột. Nếu không kịp ngăn chặn thì Thiên - Địa - Nhân sẽ mất đi một hoàn toàn.
Một sức hút mạnh mẽ kéo cuốn sổ đang bập bùng về phía bàn tay to lớn, chính là Phật Tổ Như Lai. Với tấm lòng từ bi cao cả của mình, chắc chắn bậc chí tôn sẽ ra tay cứu vớt chúng sinh.
Khi cuốn sổ bay vút vào lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai, ngài liền nắm tay lại thành quyền phát ra ánh sáng vàng, pháp lực vô biên ấy đủ để dập tắt sự điên cuồng từ ngọn lửa. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã ổn. Nhưng không! Ngay sau đó lập tức ngọn lửa đỏ càng cháy bùng mạnh mẽ hơn, bàn tay to lớn của Phật Tổ Như Lai cũng đang trở thành một bó đuốc. Phật Tổ Như Lai nhíu mày biết ngọn lửa không tầm thường, ngài nhắm mắt, toàn thân ngài sáng lấp lánh hào quang mầu vàng khiến cả thiên đình đều thấy chói mắt, hào quang lan cả ra bên ngoài nơi có vô số thiên binh đang canh giữ chặt chẽ vùng trời, tất cả cùng hướng nhìn vào thiên cung lo lắng không biết truyện gì xảy ra bên trong.
Hào quang vàng và ngọn lửa đỏ thay phiên lấn át nhau chẳng thứ gì chịu nhượng bộ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. Tuệ Tuyệt Luân ngồi cạnh đó liền đứng dậy lướt nhanh tới đánh một chưởng vào bàn tay Phật Tổ Như Lai. Mức độ mạnh của chưởng ấy thì khỏi phải bàn, khiến cả ngọn lửa cùng hào quang vàng bị phá tan hết sạch, cánh tay Phật Tổ Như Lai cũng chấn động rung rung bởi uy lực do Thánh Nữ xuất ra. Thiên Đế, Thiên Hậu và tất cả thánh thần binh tướng khác đều bị hất văng tứ tung, đến Quan Âm Bồ Tát cũng bị đẩy lui đi khá xa, cành dương liễu với bình ngọc trắng trong tay bà đã vỡ nát do không chịu nổi sức ép.
Hoảng loạn dần qua đi, mọi người lồm cồm bò dậy rồi thì lại kinh ngạc khi chứng kiến một vết bỏng không hề nhẹ nơi bàn tay của Phật Tổ Như Lai, bậc vô thượng từ sớm đã thoát khỏi thể xác phàm nhân vậy mà cũng bị thương, điều chưa ai từng thấy trước đây. Quan Âm Bồ Tát trong lòng đang rất e sợ bởi bà biết nếu ngọn lửa do tạo hóa gây ra thì không thể gây thương tổn đến Phật Tổ Như Lai được, còn nếu ngọn lửa do sức mạnh của cô gái tên Hàn Linh Phượng hóa thành thì thật sự chính bản thân Quan Âm Bồ Tát bà cũng không dám nghĩ thêm nữa...
Thiên cung thật hoành tráng, gió mây mờ ảo trôi, kiến trúc cổ xưa trải qua bao thời gian vẫn không xuống cấp nhưng hôm nay đã bị rất nhiều vết nứt vỡ thảm hại. Tuệ Tuyệt Luân biết nơi này cũng phải chịu ảnh hưởng từ việc cô đấu chưởng với Linh Cơ, đúng là chẳng có nơi nào thoát được mặc dù cả hai đều chưa ai dùng hết sức, đi trên thiên đình nhưng trong lòng Tuệ Tuyệt Luân không ngừng suy nghĩ về sức mạnh của Linh Cơ, cảnh sắc xung quanh chưa lần nào khiến cô bận tâm.
Vào tới đại điện, một khoảng cách khá xa trước mắt cô là Thiên Đế với Thiên Hậu cùng ngồi chung trên một chiếc ghế điêu khắc những con rồng uy mãnh, hai người này đều oai nghiêm nhưng nói về khí thế và lợi hại thì họ đừng bao giờ mơ rằng có thể vươn lên nổi tầm cỡ ngang hàng Tuệ Tuyệt Luân. Bên cạnh Thiên Đế là Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát (một ngồi một đứng). Nụ cười từ bi của họ không còn nữa, thay vào đó là sự đăm chiêu lo lắng cho vận số đất trời.
Hai nhân vật đang quỳ là Long Vương - Diêm Vương. Hai bên đại điện là những đại tướng bậc cao và những vị quan quản lí nhiều vấn đề khác nhau trên thiên đình, nghiêm nghị chỉnh tề đứng chầu.
Thấy Tuệ Tuyệt Luân bước vào, Thiên Đế mừng rỡ nói "Thánh Nữ đã tới. Thật vất vả cho người" rồi sai lính lấy bàn ghế cho Tuệ Tuyệt Luân ngồi gần chỗ Phật Tổ Như Lai. Nhị Lang thần xong nhiệm vụ dẫn đường liền đứng vào hàng các đại tướng.
Xong xuôi Thiên Đế nói "Long Vương. Khanh báo tình hình trước đi" Long Vương chắp tay nói "Dạ bẩm Thiên Đế. Rung chấn vừa rồi đã phá hoại hoàn toàn thủy cung của thần. Con cháu thủy tộc không còn nơi nương náu, mực nước thủy triều hiện giờ cũng đang mất kiểm soát, dòng chẩy trở nên hỗn loạn tràn vào bờ, lượng nước biển đã bị giảm vơi hẳn đi so với nguồn nước ban đầu..."
Thiên Đế nói với Diêm Vương "Còn địa ngục thế nào?" Diêm Vương chắp tay thưa "Dạ bẩm Thiên Đế. Mười tám tầng địa ngục nguyên thủy đã bị sập vỡ đến mức muốn tu sửa lại như cũ cũng tốn không dưới một ngàn vạn năm! (thời điểm đó diêm vương chắc nghẻo lâu rồi). Thống kê ban đầu có 480 ngàn vạn u hồn bị rơi xuống Hủy Linh Hồ rất oan ức (hồ hủy diệt linh hồn dành cho những kẻ xấu vĩnh bất siêu sinh), 257 triệu triệu âm binh thương vong nặng nề, tình hình rất xấu. 200 nghìn triệu u hồn khác không chỗ chú thân, cả địa ngục phải chen chúc nhau dưới tận đáy rất chật chội. Thần đã hạ lệnh cho hơn nửa số đó vào vòng luân hồi để lên nhân gian đầu thai sớm nên tình trạng mới đỡ hơn đôi chút..."
Thiên Đế cho phép cả hai đứng dậy lui về hàng ngũ rồi lớn tiếng hỏi "Ai có thể cho ta biết sự rung chấn khủng khiếp vừa rồi bắt nguồn từ đâu không?"
Tuệ Tuyệt Luân im lặng nẫy giờ liền lên tiếng "Ta biết." Mọi ánh mắt đổ dồn về cô. Thiên Đế hạ giọng nói "Xin được lắng nghe Thánh Nữ" Tuệ Tuyệt Luân nói "Rung chấn đó xuất phát từ cuộc đấu của ta với 1 nữ nhân rất phi thường dưới trần gian tên Linh Cơ." Thiên Đế kinh ngạc hỏi "Vậy kết quả thế nào?" Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Chỉ mới đấu một chưởng nên chưa rõ thắng thua." Mọi người có mặt trong đại điện đều kinh hồn bạt vía khi biết rằng có một cô gái tiếp nổi chưởng với Tuệ Tuyệt Luân lại còn ngang ngửa. Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát nhìn nhau với vẻ lo âu, nếu thật có người tương đương Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân thì liệu còn ai chống lại nổi! Nhân vật đó là thiện thì đại hạnh! Là tà thì đại hung!
Thiên Đế hoang mang hỏi "Thánh Nữ có biết lai lịch của cô gái đó không?" Tuệ Tuyệt Luân đáp "Hoàn toàn không. Đây là lần đầu tiên gặp mặt." Thiên Đế liền quay qua hỏi đám quan tướng dưới điện "Các khanh ai có cách gì để tìm ra lai lịch của nữ nhân này không?"
Diêm Vương nêu ý kiến kiểm tra trong sổ sinh tử nhưng dù có dò đi dò lại bao nhiêu lần cũng vô ích, cái tên Linh Cơ không hề tồn tại trong sổ. Một vị đại tướng đề nghị mang kính chiếu yêu đến soi cũng chẳng thấy có gì khác thường. Đến cả vị quan cai quản tiền kiếp nhân gian cũng cúi đầu bó tay...Cả thiên đình đều chịu thua không ai tìm được gốc gác của Linh Cơ. Thiên Đế thất vọng quay sang cầu cứu Phật Tổ Như Lai "Xin Phật Tổ cho ta biết ý kiến của ngài" Phật Tổ Như Lai khẽ gật đầu rồi nhắm mắt, dùng phật tâm hòa nhập vào ngũ hành thái cực, âm dương thế sự tam giới không điều gì dấu nổi pháp lực vô biên ấy, nhưng luôn có ngoại lệ bất ngờ mà.
Một lúc sau Phật Tổ Như Lai mở mắt ra, trán khẽ nhăn lại. Tất cả đều im lặng chờ đợi câu trả lời có thể khiến họ hài lòng. Phật Tổ Như Lai nói với Thiên Đế "Ta cũng không thể nhìn ra gốc gác người này. Giống như Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân, cô ta đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của thiên đạo rồi!"
Cả đại điện hãi hùng, đến Phật Tổ Như Lai mà cũng không biết thì đủ hiểu Linh Cơ thuộc tầm cỡ nào. Quan Âm Bồ Tát nói "Người này xuất hiện trong nhân gian không biết sẽ là phúc hay họa?!"
Thiên Hậu nói "Thần thiếp nghĩ Thiên Đế nên phái người giám sát nhất cử nhất động của cô ta trước đã, tránh mọi rủi ro không cần thiết. Đồng thời liên lạc triệu tập tất cả thánh thần tam giới để đề phòng trường hợp xấu nhất xẩy ra" Thiên Đế gật đầu đồng tình "Nàng nói đúng. Ta cũng nghĩ nên như vậy."
Tuệ Tuyệt Luân nhìn Thiên Đế nói "Vẫn còn một người khác đáng lo không kém đâu." Thiên Đế e ngại hỏi "Đó là ai?" Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Chủ nhân Phượng Hoàng Môn - Hàn Linh Phượng! Tuy ở trần gian nhưng ta nghĩ sức mạnh của cô ấy sẽ không thua gì ta hay Linh Cơ."
Thêm lần nữa đại điện thiên đình bất an. Nói rằng nếu tồn tại một người có sức mạnh bằng phần nửa Thống Soái Của Trời Đất là họ đã kinh khiếp lắm rồi, vậy mà lại có đến hai người sánh ngang Thánh Nữ, hy vọng vậy là đã hết rồi sao?!
Tuệ Tuyệt Luân nói tiếp "Giờ Thiên Đế ngài hãy thử xem qua nơi ấy dưới nhân giới đi." rồi cô phẩy nhẹ tay lên không, một khoảng không gian lớn bị bão hòa xoáy lại và nở dần dần ra, khung cảnh trần gian từ đó hiện hình trong mắt mọi người.
Gần cuối Thành Đô. Những ngọn núi dầy đắc trùng trùng điệp điệp, địa thế hiểm trở. Không gian lướt qua thì thấy phía sau là một khu rừng quá um tùm hắc ám như đang che dấu điều gì đó vậy. Không gian lại lướt tiếp vào sâu trong rừng là tới Phượng Hoàng Môn. Độ rộng lớn nơi đây hơn gấp trăm lần so với Thần Long Sơn Trang, đủ cho vài triệu người sinh sống. Tầng trên tầng dưới uy nghi lộng lẫy, một con phượng hoàng khổng lồ làm bằng ngọc mầu xanh ngự trên đỉnh thành lầu rất oai phong (ví dụ triều đình mà muốn làm được phượng hoàng ngọc thế này thì chắc phải tiết kiệm bủn xỉn trong 1000 thế kỷ mới đủ tiền). Đáng chú ý tiếp theo là một cột cờ to lớn cao vút mầu đỏ thêu chỉ vàng cắm ngoài địa phận (phải năm mươi người cùng ôm mới vừa cây cột) với hai hàng chữ khá là đại nghịch bất đạo rằng : CHU DI CỬU TỘC TRỜI - THIÊN ĐẾ LÀ CON CHÓ. Bên dưới cây cột có hơn trăm hộ vệ mang vũ khí đứng canh gác cây cột đáng tự hào. Xung quanh còn nhiều nhóm nữa đang làm các nhiệm vụ khác nhau như tuần tra, quét dọn, nấu nướng...
Xem đến đây Thiên Đế đập tay xuống bàn hét lớn "Ngông cuồng!" Tất cả quan tướng trong điện cũng đều tức giận ra mặt. Đúng là loạn thật rồi, nhân giới có kẻ láo quá!😁😁😁😁
Thật sự thì đến Phật Tổ Như Lai mà Hàn Linh Phượng còn không coi ra cái gì huống chi là Thiên Đế. Thậm chí là cả Nữ Oa thì Hàn Linh Phượng cũng tát thẳng vào mặt luôn, kẻ nào dám đánh với cô!
Thiên Đế tức giận mặt đỏ gay liền truyền lệnh cho Lôi Thần đến dùng sấm sét phá tung ngọn cờ đó. Ít phút sau Lôi Thần tới với tay búa tay đục định quỳ xuống thì Thiên Đế xua tay miễn lễ và thúc dục Lôi Thần thực hiện công việc lập tức. Không dám chậm trễ, Lôi Thần dơ búa với đục hướng lên không gian hình ảnh trên cao, gõ mạnh một nhát phát ra âm thanh "Đùng.." rõ to. Tia sét mạnh mẽ từ đục lóe sáng bắn xuyên qua không gian hình ảnh.
Ở dưới trần gian các hộ vệ Phượng Hoàng Môn thấy trên trời đột ngột có một tia sét giáng xuống dù không có báo hiệu mây đen giông tố gì trước đó hết. Tia sét hung dữ nhắm vào cột cờ vậy mà đám hộ vệ chẳng kẻ nào phản ứng la hét bỏ chạy, kẻ nào cũng bình tĩnh như không.
Tia sét vừa đánh vào lá cờ thì bị bật ngay trở về trời, lá cờ không chút tổn hại.
Xuyên qua không gian hình ảnh, tia sét quay ngược lại bắn trúng đầu Lôi Thần với sức công phá lớn hơn nhiều. Nếu nói vị thần cai quản sấm sét này bị sét đánh chẩy máu thôi là mọi người đã coi đó là chuyện hài hước rồi, nhưng sự thật là sự thật bởi tia sét phản về chẳng đơn giản, phóng nổ tung đầu Lôi Thần vỡ sọ vỡ óc, thân xác thiếu thủ của Lôi Thần ngã gục xuống co dật co dật một hồi rồi mới bất động hẳn.
Đám hộ vệ Phượng Hoàng Môn nhìn lên trời với vẻ khinh bỉ, tuy không thấy ai phóng sét nhưng ánh mắt chúng chế diễu như muốn nói "Thằng oắt con" Vốn dĩ toàn bộ Phượng Hoàng Môn này đã được Hàn Linh Phượng truyền sức mạnh bảo vệ, muốn xâm phạm đến thì Lôi Thần nhãi nhép chưa đủ trình. Bọn thuộc hạ chẳng qua giống như chó cậy chủ thôi, nhưng ít nhất phải có chủ mạnh thì mới có thể cậy thế càn rỡ được, chứ nếu nói thiên đình là chó và cậy chủ là Thiên Đế thì có tích sự quái gì. Thiên Đế chỉ là cao siêu hùng mạnh đối với bọn loắt choắt ngu ngu dưới trần gian thôi, Hàn Linh Phượng thừa sức ném Thiên Đế vào chuồng lợn!
Mọi người kinh sợ trước cái chết của Lôi Thần. Tuy ông ta không phải mạnh nhất thiên cung nhưng có thể dễ dàng hạ thủ ông thì trên trời cũng không nhiều nhân vật làm nổi.
Quan Âm Bồ Tát nói "Thiện tai. Thật tàn ác đáng sợ!" (vừa nẫy Quan Âm Bồ Tát đứng không quá xa chỗ Lôi Thần nhưng chính bà cũng chẳng kịp ngăn chặn) Thiên Đế truyền hai thiên binh vào đưa xác Lôi Thần ra ngoài, hai thiên binh trợn tròn mắt hãi hùng trước cảnh tượng thê thảm của Lôi Thần từng một thời oai phong. Thiên Đế lại lệnh cho vị quan cai quản tiền kiếp rằng hãy để hồn Lôi Thần được đầu thai xuống hạ giới lập tức, hành thiện tích đức đủ mức xong sẽ cho quay lại trời.
Thiên Đế hỏi "Trong các khanh ai có thể phá hủy cột cờ đó?" Đám quan tướng đều im lìm, tuy rất muốn lập công cho Thiên Đế nhưng càng không muốn chịu hậu quả giống Lôi Thần, nếu ai đó bị chỉ định lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thiên Đế nhìn từng người, ánh mắt dừng lại ở Nhị Lang Thần, nói "Nhị Lang Thần. Khanh có thể làm được không?" Nghe vậy khiến Nhị Lang Thần đang đứng trong hàng ngũ phải giật mình biến sắc, suy cho cùng thì kẻ mạnh nhất trong số các thiên tướng cũng chẳng thích đâm đầu vào chỗ nguy hiểm không có hy vọng sống sót, hắn còn chưa biết trả lời thế nào thì Tuệ Tuyệt Luân liền lên tiếng "Thiên Đế. Ngài không nên hy sinh vô nghĩa thuộc hạ như vậy. Sẽ chỉ có mất chứ chẳng được gì đâu!" Thiên Hậu cũng hùa theo "Thánh Nữ nói đúng đấy. Thiên Đế đừng nên lãng phí binh lực khi chưa nắm rõ điều gì hết!" Thiên Đế buồn bực nói "Rốt cuộc ta phải đối phó hai người này thế nào đây!?" Tuệ Tuyệt Luán nói "Đó không phải nỗi lo của riêng mình ngài mà là vấn đề chung của toàn bộ các cõi." Phật Tổ Như Lai nói "Không sai. Phật môn chúng ta cũng không thể bàng quan đứng nhìn trời đất suy kiệt. Sinh tử tồn vong của âm dương là bất biến, không ai có quyền thay đổi sự trường tồn ấy!" Quan Âm Bồ Tát nói "Thiện tai. Đến lúc cần thiết thì toàn bộ đệ tử trên dưới Phật Môn sẽ trợ giúp cho thiên đình."
Sự nặng nề trong lòng Thiên Đế cũng nhẹ đi phần nào, nói với Tuệ Tuyệt Luân "Thánh Nữ có biết mặt Hàn Linh Phượng không? Ta cần gửi chân dung hai người này đi khắp tam giới cho mọi thánh thần biết để đề phòng, khi nào gặp bất trắc thì có thể triệu tập tất cả cùng đối kháng hai người này cũng sẽ nhanh và dễ hơn là không biết gì về họ" Tuệ Tuyệt Luân nói "Hàn Linh Phượng luôn đeo mặt nạ nên ta chưa từng thấy mặt bao giờ." Thiên Đế lại hỏi "Vậy Thánh Nữ từng giao thủ với cô ta lần nào chưa?" Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Đã từng. Thật sự giữa Hàn Linh Phượng và Linh Cơ thì rất khó khẳng định ai hơn ai! Chỉ biết chắc rằng một điều nếu hai cô gái này cùng liên thủ, Tuệ Tuyệt Luân ta chắc chắn sẽ bại!" Câu này của Tuệ Tuyệt Luân khiến tâm tư mọi người dậy sóng hãi hùng, nhiều người chân run rẩy muốn quỵ xuống, Thiên Đế cùng Thiên Hậu đều không dấu nổi chữ O to đùng trên mồm, tí thì xón đái...(Cuộc đấu giữa Tuệ Tuyệt Luân với Hàn Linh Phượng vốn chưa ai từng chứng kiến nhưng chắc đã từng khủng khiếp không kém một chưởng chạm nhau giữa Tuệ Tuyệt Luân và Linh Cơ).
Tuệ Tuyệt Luân nói tiếp "Nhưng việc hai người này liên thủ rất khó xẩy ra bởi vốn dĩ họ đang ở thế đối đầu. Chúng ta sẽ trị từng người một, ít nhiều cũng có cơ hội."
Diêm Vương từ trong hàng ngũ các quan bước ra cúi người tâu "Bẩm Thiên Đế. Thần nghĩ ra một cách có thể trừ khử cả hai cùng lúc. Nhưng cách này sẽ có lỗi lớn với tạo hóa. Mong Thiên Đế định đoạt" Thiên Đế cau mày hỏi "Là cách gì?" Diêm Vương ngần ngừ chút ít rồi nói "Bẩm Thiên Đế. Nếu như trong sổ sinh tử không có tên hai người này thì ta có thể...viết thêm tên của họ vào rồi gạch đi. Thể xác và linh hồn sẽ vĩnh viễn tách dời"
Sổ sinh tử vốn là bảo vật gắn kết luân hồi. Thuở nguyên thủy hồng hoang, bất cứ loài gì hay cả thánh thần cổ đại đều chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định dù dài ngắn khác nhau rồi chết đi, linh hồn thoát xác siêu sinh nhưng có nghịch lý là thoát ra được nhưng không tách dời được, xác vẫn tồn tại nói năng như thường, rất quái thai dị dạng, hồn phách thì hóa thành một khối u to đùng có mặt mũi nhô lên từ đầu của xác. Xác muốn đi đường này hồn muốn đi đường kia, đôi khi xác muốn diệt hồn bằng cách đập vỡ khối u nhưng lại khiến bộ óc phòi ra khiến cả hai cùng chết. Quá nhiều trường hợp như vậy thành ra thảm cảnh sinh ít tử nhiều. Xác hồn la liệt phân hủy ô nhiễm, hóa tán khói bụi hòa nhập với hư không. Tạo hóa vốn là một tầng không gian chu kỳ hỗn hợp bao bọc lấy mọi thế giới nhằm đảm bảo vạn vật luôn trong giới hạn, nhưng giờ đây tạo hóa đã bị xác và hồn vạn vật vấy bẩn, mùi vị tử vong ngập ngụa trong ý chí vô hạn của tầng không này, máu thịt cát bụi nối trôi loạn xạ. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống xuyên qua tầng không dơ dáy chết chóc và cuốn hút theo hết mọi thứ đi cùng tạo ra một chiếc cầu vồng bẩy sắc khổng lồ lấp lánh trải dài hơn nửa vòng trái đất nhưng mơ hồ chẳng thể chạm vào. Thân xác linh hồn, xương cốt huyết nhục, nội tạng các thứ, óc... hội tụ xung quanh cầu vồng như đang chứng minh sự sai lầm của tạo hóa khi để xác hồn không được thống nhất.
Có sai thì có sửa, hùng vỹ cầu vồng tan biến cùng mùi vị tử vong, cuốn sổ sinh tử đem lại công bằng cho xác hồn ra đời từ đó. Khi chết linh hồn thoát ra sẽ được bước vào vòng luân hồi dưới địa ngục (thứ mới được phát sinh cùng sổ, và chế độ Diêm Vương từ lúc đó mới tồn tại), thân xác không còn ý chí riêng như trước nữa mà yên nghỉ quay về hư vô. Mặc dù sổ sinh tử từ tạo hóa có thể quyết định sống chết muôn loài nhưng vẫn có vài trường hợp nằm ngoài sự kiểm soát, ví như Phật Tổ Như Lai ban đầu chỉ là người bình thường nhưng sau khi ngộ đạo thành chính quả thì cái tên cũ tự động mờ nhạt và biến mất vì phật đã nằm ngoài quy luật, những ai có tư chất tuyệt đối cao siêu mới thoát được sự chi phối của cuốn sổ. Nữ Oa cũng là ngoại lệ bởi bà tồn tại trước vả lại pháp lực của bà cao ngang bằng tạo hóa nên đương nhiên được miễn. Còn trường hợp quá siêu thần thánh như Tuệ Tuyệt Luân thì tạo hóa không có tư cách quản thúc, cô thừa sức đập chết tạo hóa. Nếu đã nằm ngoài ranh giới sổ sinh tử mà lại có kẻ tự ý ghi vào thì có khác nào chửi mẹ đẻ của trời ngu, đó là hành vy vượt quyền và cũng không biết có hậu quả gì không.
Thiên Đế suy tính một hồi rồi quyết định "Làm đi" Tuệ Tuyệt Luân với Phật Tổ Như Lai không lên tiếng can ngăn bởi họ biết Thiên Đế bằng bất cứ giá nào cũng sẽ thử vì sự sống còn của mọi thế giới.
Từ hư vô cuốn sổ sinh tử dầy đặc lại xuất hiện. Diêm Vương căng thẳng cầm bút trong tay và mở sổ đến một trang giấy trắng, run rẩy với việc sắp làm.
Thiên Đế, Thiên Hậu với các quan tướng khác hồi hộp theo dõi mong chờ sự thành công. Tuệ Tuyệt Luân và Phật Tổ thì chẳng mấy bận tâm cho lắm, có lẽ cả hai đều đã rõ kết quả.
Diêm Vương chậm rãi viết từng nét nhưng nhịp tim thì náo loạn. Khi đã viết xong 3 từ HÀN LINH PHƯỢNG, ông nắm chặt cây bút lông, nhắm mắt lại điều hòa hơi thở, tâm tính ổn định chút ít thì Diêm Vương mở mắt, nhanh chóng vạch một đường kẻ ngang đè lên tên Hàn Linh Phượng. Đã gạch xong và có ngay kết quả, tên Hàn Linh Phượng đột nhiên hóa thành ánh sáng màu đỏ rồi trở thành ngọn lửa rực rỡ cuốn lấy sổ sinh tử và cả Diêm Vương.
Diêm Vương lăn lộn la hét vì nóng bỏng, sổ sinh tử thì bập bùng cháy dần từng chút từng chút, cứ mỗi trang bị thiêu là dưới nhân gian có 1500 người tử vong.
Quan Âm Bồ Tát nhanh tay biến ra cành dương liễu và chiếc bình bằng ngọc mầu trắng (chiếc bình này có thể chứa nổi gần một nửa lượng nước của đại dương). Bà nhúng cành liễu vào trong bình rồi vẩy ngay về phía Diêm Vương cùng cuốn sổ, nhưng thật vô ích. Nguồn nước Thiên Tâm Thủy đáng tự hào của Quan Âm Bồ Tát cũng bị ngọn lửa bá đạo siêu nhiên kia đun cho thành hơi khói hết, mặc dù bà có vẩy thêm nhiều lần thì kết quả vẫn vậy không hề tiến triển khả quan.
Mọi người xung quanh không biết làm gì hơn. Thần mưa hay thần gió, rồi cả băng thần cũng phải bó tay, bao nhiêu pháp bảo tung ra mà chỉ tốn công. Thiên Đế với Thiên Hậu cứ to mồm hò hét rằng mau dập lửa cứu người cứu sổ nhưng hành động còn chẳng ăn thua nữa là lời nói.
Thân xác Diêm Vương cháy khét chết thê thảm, mùi thịt nướng lan tỏa vào mũi mọi người...Vậy là tiêu đời Diêm Vương!😖😖😖😖
Sổ sinh tử bốc cháy không ngừng, cả trăm trang đã hóa ra tro, ước tính hơn trăm vạn người dưới trần gian cũng theo đó qua đời đột ngột. Nếu không kịp ngăn chặn thì Thiên - Địa - Nhân sẽ mất đi một hoàn toàn.
Một sức hút mạnh mẽ kéo cuốn sổ đang bập bùng về phía bàn tay to lớn, chính là Phật Tổ Như Lai. Với tấm lòng từ bi cao cả của mình, chắc chắn bậc chí tôn sẽ ra tay cứu vớt chúng sinh.
Khi cuốn sổ bay vút vào lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai, ngài liền nắm tay lại thành quyền phát ra ánh sáng vàng, pháp lực vô biên ấy đủ để dập tắt sự điên cuồng từ ngọn lửa. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã ổn. Nhưng không! Ngay sau đó lập tức ngọn lửa đỏ càng cháy bùng mạnh mẽ hơn, bàn tay to lớn của Phật Tổ Như Lai cũng đang trở thành một bó đuốc. Phật Tổ Như Lai nhíu mày biết ngọn lửa không tầm thường, ngài nhắm mắt, toàn thân ngài sáng lấp lánh hào quang mầu vàng khiến cả thiên đình đều thấy chói mắt, hào quang lan cả ra bên ngoài nơi có vô số thiên binh đang canh giữ chặt chẽ vùng trời, tất cả cùng hướng nhìn vào thiên cung lo lắng không biết truyện gì xảy ra bên trong.
Hào quang vàng và ngọn lửa đỏ thay phiên lấn át nhau chẳng thứ gì chịu nhượng bộ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. Tuệ Tuyệt Luân ngồi cạnh đó liền đứng dậy lướt nhanh tới đánh một chưởng vào bàn tay Phật Tổ Như Lai. Mức độ mạnh của chưởng ấy thì khỏi phải bàn, khiến cả ngọn lửa cùng hào quang vàng bị phá tan hết sạch, cánh tay Phật Tổ Như Lai cũng chấn động rung rung bởi uy lực do Thánh Nữ xuất ra. Thiên Đế, Thiên Hậu và tất cả thánh thần binh tướng khác đều bị hất văng tứ tung, đến Quan Âm Bồ Tát cũng bị đẩy lui đi khá xa, cành dương liễu với bình ngọc trắng trong tay bà đã vỡ nát do không chịu nổi sức ép.
Hoảng loạn dần qua đi, mọi người lồm cồm bò dậy rồi thì lại kinh ngạc khi chứng kiến một vết bỏng không hề nhẹ nơi bàn tay của Phật Tổ Như Lai, bậc vô thượng từ sớm đã thoát khỏi thể xác phàm nhân vậy mà cũng bị thương, điều chưa ai từng thấy trước đây. Quan Âm Bồ Tát trong lòng đang rất e sợ bởi bà biết nếu ngọn lửa do tạo hóa gây ra thì không thể gây thương tổn đến Phật Tổ Như Lai được, còn nếu ngọn lửa do sức mạnh của cô gái tên Hàn Linh Phượng hóa thành thì thật sự chính bản thân Quan Âm Bồ Tát bà cũng không dám nghĩ thêm nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com