TruyenHHH.com

[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!

Chương 74

_TextMate_07




Giản Thanh Thanh nghe xong không khỏi rùng mình, Tần Lam hắn mạnh như thế hóa ra là vì từ nhỏ môi trường sống của hắn khắc nghiệt hơn người bình thường đã tôi luyện cho hắn được một thân sức mạnh như bây giờ.

Giản Thanh Thanh nghĩ nghĩ một chút lại muốn hỏi gì đó liền bị Vũ Đình Duệ ngắt lời. "Ngủ đến giờ này hẳn là đã rất đói rồi, chúng ta đi ăn đi. "

Giản Thanh Thanh nghe vậy liền cảm thấy bụng mình có chút đói liền cũng không chần chừ để nàng dìu mình, cả hai cùng rời khỏi phòng.

Bước xuống đến phòng khách, Giản Thanh Thanh đã thấy các nàng tụ tập đông đủ, cô lê từng bước chân chậm chạp đến chỗ Uyển Khả Dư. Uyển Khả Dư thấy sự xuất hiện của Giản Thanh Thanh liền đứng lên đỡ cô ngồi xuống kế mình.

Giản Thanh Thanh cảm nhận được hương thơm hoa đào quen thuộc trên người Uyển Khả Dư liền dụi đầu vào hõm cổ nàng dở giọng làm nũng. " Không nghĩ đến hắn lại mạnh đến thế, chỗ bị hắn đánh thật sự rất đau a. "

Uyển Khả Dư đối với hành động thân mật của Giản Thanh Thanh có chút nhột, một bên dây áo ngủ của nàng bởi hành động dụi dụi của cô nên bị tuột xuống dưới vai, làm lộ ra phần xương quai xanh cùng khoảng ngực đẹp mê người.

Cũng may ở đây chỉ có nữ nhân còn là những người thân quen nếu không, Uyển Khả Dư đã không để Giản Thanh Thanh càn rỡ như thế. " Không phải em cũng đánh cho hắn thương tích đầy mình rồi sao? Chỉ khác mức độ nặng nhẹ thôi. "

" Nhưng là...là... " Giản Thanh Thanh nửa ngày rốt cuộc cũng không biết nên nói cái gì, cô liền rướn người lên đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái hôn nhẹ rồi rời ra. " Không nói nữa, em đói rồi, em muốn ăn. "

" Vậy chúng ta đi ăn. " Uyển Khả Dư kéo lên dây áo, sủng nịch nhéo lấy chóp mũi Giản Thanh Thanh.

Giản Thanh Thanh còn đang trong lúc hưởng thụ sự sủng nịch của Uyển Khả Dư thì một bàn tay mềm mại từ phía sau bịt lấy mắt cô, bên tai truyền đến hơi thở nóng ấm.

" Em tỉnh dậy chỉ biết mỗi cô ta thôi à? Còn tôi thì như thế nào đây? " Giọng nói kiều mị mang chút lả lơi nhẹ cất bên tai, Giản Thanh Thanh xác định người này không ai khác là Dạ Viễn Viễn nàng a.

Hơi thở nóng ấm của Dạ Viễn Viễn đừng đợt thổi vào làm lỗ tai của Giản Thanh Thanh có chút ngứa sau đó liền nhiễm hồng. Cô gỡ xuống bàn tay đang bịt mắt mình, xoay người, dứt khoát đem nàng kéo vào lòng, ở bên tai nàng thỏ thẻ. " Nếu không phải tấm thân này hiện tại đang chịu tổn thương thì thần thật muốn cùng Dạ nữ vương thị tẩm a. "

Dạ Viễn Viễn hưng phấn " A~ " một tiếng, ngồi trong lòng Giản Thanh Thanh cũng hướng đến tai cô khẽ thì thầm. " Vậy thì em phải mau chóng hồi phục để tôi còn thị tẩm nữa, lâu một chút thì sẽ phải lĩnh phạt a~ "

Mắt thấy hai con người này như sắp làm chuyện không nên làm, Tần Vi Oanh không nhịn nỗi nữa liền giả ho một tiếng, đứng dậy dùng ma pháp túm Giản Thanh Thanh kéo vào phòng ăn, còn không quên nói với Dạ Viễn Viễn một câu. " Em ấy đói rồi, có muốn làm chuyện gì cũng để sau khi dùng bữa tối hả làm, bây giờ thì không được. "

" Cô ít ra cũng phải nói một tiếng chứ? Có cần phải kéo em ấy đi như vậy không!? " Dạ Viễn Viễn tham luyến ấm áp từ Giản Thanh Thanh nhưng chưa được bao lâu đã bị Tần Vi Oanh bá đạo kéo đi, tức tối, nàng cũng đứng dậy đi vào phòng ăn.

Những người còn lại thấy vậy cũng đồng loạt rời khỏi phòng khách hướng đến phòng ăn.

Nhìn một bàn thức ăn đủ món được bày sẵn trên bàn, Giản Thanh Thanh không khỏi nuốt nước bọt. Mấy ngày nay Giản Thanh Thanh nhận thấy khẩu vị của mình vô cùng tốt, cái gì cũng có thể ăn, còn là ăn với số lượng rất nhiều.

Sau khi ăn uống no nê, Giản Thanh Thanh ngồi tán ngẫu cùng các nàng một lúc liền cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, cô đề xuất muốn đi ngủ trước, nhưng cô không có ở phòng mình ngủ mà đến phòng của Tần Vi Oanh nàng.

...

Ba ngày sau.

Vương thành Willos.

Do cơ thể hồi phục khá tốt, Giản Thanh Thanh tiếp tục quay lại với nhiệm vụ hằng ngày của mình. Những người thua cuộc trong đại hội lần này sẽ được sàn lọc qua một lần, chọn ra mười người trong số trăm người tham gia có năng lực nhất để đưa vào đội ngũ hạt giống của vương quốc, mà trên tay Giản Thanh Thanh đang cầm là hai lăm sắp hồ sơ ngẫu nhiên của những người tham gia lần này, bảy lăm sắp còn lại được chia đều cho ba người kia. 

" Hmm, không được. " 

" Không đạt. " 

" Không được, quá yếu rồi. " 

Giản Thanh Thanh đọc từng bản thống kê năng lực của từng người một không ưng ý cái nào liền quăng nó sang một bên, đến cuối cùng chỉ chọn ra được ba trong số đó là cô thấy đạt chuẩn. 

" Lâm Duyệt, cậu mang số còn lại đi đánh trượt hết đi. " Giản Thanh Thanh nói với nam nhân đứng bên cạnh mình. 

Hắn tên Lâm Duyệt, cũng xấp xỉ tuổi Giản Thanh Thanh, thân hình cao ráo, dung nhan tuấn tú, rất có năng lực được Giản Thanh Thanh trong một lần đi làm nhiên vụ thấy liền mang về làm việc bên người. Còn xuất thân của hắn như thế nào Giản Thanh Thanh cũng chưa từng đề cập qua với ai. 

Lâm Duyệt nhận lệnh " Vâng "  một tiếng liền cầm sắp hồ sơ trên tay rời đi. 

Giản Thanh Thanh cũng cầm theo ba tập hồ sơ vừa được chọn rời khỏi phòng hướng đến chỗ Tần Vi Oanh nàng. 


...

Tần Vi Oanh đang ngồi xem báo cáo vừa nhâm nhi tách trà nóng thì cách cửa thư phòng được đẩy vào. Không phải nói nàng cũng đoán được là Giản Thanh Thanh vì chỉ có cô mới ngang nhiên như thế vào phòng nàng mà không cần gõ cửa. 

Giản Thanh Thanh đóng cửa, cô đi tới bàn làm việc của Tần Vi Oanh đặt xuống tập hồ sơ rồi nói. 

" Nếu dựa trên tiêu chuẩn chúng ta đề ra thì ba người này hẳn là hợp lý nhất rồi. " 

Tần Vi Oanh cầm lên đọc một lần lại nghe Giản Thanh Thanh nói tiếp. " Trong đó có hai người là thường dân, một người xuất thân từ gia tộc. Mọi thứ đều là dựa trên tiêu chuẩn năng lực cá nhân không liên quan gì đến xuất thân mỗi người. "

Khóe môi Tần Vi Oanh khẽ cong, nàng biết Giản Thanh Thanh tính tình đối với các nàng hơi dựa dẫm nhưng trong công việc cô lại rất là công tâm, không màng đến xuất thân, kẻ có tài thì trọng không tài thì không cần để ý đến, người có chí thì tất nhiên sẽ được bồi dưỡng. Đấy cũng là điểm ở Giản Thanh Thanh mà nàng rất thích. 

" Vậy em nói xem, những người còn lại thì thế nào? Bọn họ chung quy vẫn là con cháu thế gia thế nhưng bị em thẳng tay loại bỏ như thế, mặt mũi của bọn họ sau này phải làm sao đây? "

Giản Thanh Thanh nhướn mày, qua ánh mắt cô cũng hiểu được ý tứ người kia nói là gì cũng không hề lúng túng đáp. " Làm sao ư? Bọn họ bản thân tư chất kém cỏi còn không xem lại mình còn muốn mượn danh gia tộc để chúng ta để ý sao? Với cả... " Giản Thanh Thanh nói đến đây bỗng ngừng lại, cô đi vòng qua sau lưng Tần Vi Oanh hai tay đặt lên vai nàng cúi người dán sát tai nàng nói tiếp. " Em đã điều tra rất kĩ rồi, những người này tuy nói xuất thân gia tộc nhưng cũng chỉ là những gia tộc thấp bé không đáng nhắc đến cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta, chẳng lẽ hoàng gia chúng ta lại sợ những tiểu gia tộc ấy sao? " 

Tần Vi Oanh khẽ liếc mắt nhìn Giản Thanh Thanh, khóe môi đã cong nay còn rõ ràng hơn. " Em thật là không biết sợ a. " Nói xong liền nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi đang dán sát bên mặt mình. 

Giản Thanh Thanh cũng rất phối hợp cùng Tần Vi Oanh trao một nụ hôn sâu, tay cô không yên phận từ trên vai mò xuống dưới ngực nàng làm loạn. 

" Tôi còn tưởng em rất lâu mới khỏe lại, không nghĩ..." Tần Vi Oanh tỉ mỉ ngắm nhìn sườn mặt tinh tế của Giản Thanh Thanh bàn tay cũng chặn lại hành động càn quấy của cô. 

" Phải nhanh khỏe lại để còn làm công việc hằng ngày chứ? " Giản Thanh Thanh nở nụ cười tà mị ngậm lấy vành nàng, chiếc lưỡi khôn khéo làm ướt át cả vành tai. 

Chỉ một hành động nhỏ nhoi cũng đủ khiến không khí trở nên thật nóng bức. 

***


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com