TruyenHHH.com

Bhtt Np Edit Giang Ho Kiep


Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí chạm nhau, hỗn loạn vô cùng, hai tròng mắt tử sắc của Diệp Phong lạnh lùng u quang, khóe miệng luôn treo nụ cười tàn khốc, khuôn mặt tuấn tú đã sớm tái nhợt như tờ giấy, môi càng ngày tím đen. Đã lâu Tuyết Sát không nếm được nhiều máu tươi như vậy, âm thanh ong ong bên tai không dứt, làm như có nghìn vạn oan hồ thấp giọng nức nở.

Mỗi một chiêu Truy Hồn Kiếm Pháp lấy đi một mạng, mắt lạnh Diệp Phong quét một vòng, hiện tại vây công nàng chỉ là những đệ tử bình thường, rõ ràng muốn nàng mất sức, khi đó các cao thủ mới tham gia vào vòng chiến, nếu không mau nghĩ ra biện pháp nàng chỉ có con đường chết. Bắt trộm bắt tên cầm đầu, chỉ cần chế trụ được Lăng Hải, những người khác như rắn mất đầu, tự nhiên không dám hành động thiếu suy  nghĩ. Huống chi nàng từng có ân với phái Thanh Vân, Lâm Khắc là người tri ân báo đáp, tất nhiên không gây khó dễ, Đường Tiềm trọng thương chưa lành, sẽ không tùy tiện xuất thủ, về phần Lãnh Nguyệt Cung, chắc chắn sẽ nghe lời Sương nhi, nếu Sương nhi đã muốn giải vây cho nàng, chắc không muốn tính mệnh nàng. Ngoại trừ Lăng Hải, những người khác đều không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, thân thể Diệp Phong bay lên, chân đá văng một tên, xoay người tránh thoát, hạ Tuyết Sát nhanh như sấm sét, chém một tên trước mặt đứt làm hai, qua hồi lâu hắn mới ngã xuống, máu nhuộm đỏ nước mưa.

“Lăng Hải, không phải ngươi muốn báo thù cho nhi tử sao? Không cùng ta quyết trận tử chiến, còn chờ cái gì? Chẳng lẽ ngươi sợ đánh không lại ta, cố ý để bọn đệ tử này chịu chết? Chờ ta sức cùng lực kiệt mới động thủ? Phải biết rằng nhi tử ngươi bị ta chính tay giết chết, đã vậy còn không toàn thây! Ha ha ha… Ngươi không thấy sao? Hắn chết không nhắm mắt, đang nhìn ngươi đó! Nhìn ngươi đó! Ha ha ha…”

“Tất cả lui ra! Để lão phu tự tay giết nàng! Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tử y tu la xuất thần nhập hóa thế nào!” Lăng Hải hét lớn.

Lúc này đã người Diệp Phong toàn là vết thương, máu ướt sũng quần áo, vết thương cũ chưa lành, lại thêm thương mới, dưới nước mưa cọ rửa đau nhức không chịu nổi, hiện tại nàng không sợ những ngoại thương này, chỉ sợ mất quá nhiều máu, dẫn đến hàn độc tái phát, khi đó không cần bọn họ động thủ, bản thân cũng sẽ chết.

Nhìn cả người Diệp Phong đầy máu, Lãnh Vô Sương không cách nào bảo trì lãnh tĩnh, cầm Ngân Nguyệt trong tay, mũi chân điểm một cái, phi tới bên cạnh Diệp Phong: “Phong nhi, ta giúp ngươi!”

Tâm Diệp Phong run lên, lẽ nào ngươi đã nghĩ thông suốt? Biết người ngươi yêu là ta? Không phải người cha Đoan Mộc Kiền kia? Đau nhức trên người giống như được giảm bớt, nội tâm mộc lên khát vọng.

Mọi người phía sau vừa định động đã bị Kiếm Thị, Kiếm Kỳ, Kiếm Cầm cùng đệ tử Lãnh Nguyệt Cung vây quanh. Mặc dù nhân số không chiếm ưu thế nhưng tất cả đều là tinh anh của Lãnh Nguyệt Cung, ai cũng võ công phi phàm, Lãnh Vô Sương càng không cần nói, nếu không phải nàng không ý định phân trang thì chủ vị võ lâm minh chủ là vật trong tay nàng, thế cục đột biến, mọi người đều bất ngờ, tương hỗ giằng co nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lăng Hải nhìn thoáng hai người sóng vai, sắc mặt vi hàn: “Lãnh cung chủ, chẳng lẽ ngươi thực sự vì yêu nữ này đối đầu với toàn bộ võ lâm?”

“Lăng minh chủ, ta không muốn đối địch với bất cứ người nào, quả thật sự việc Đoan Mộc sơn trang bị diệt môn có nhiều điểm đáng ngờ, cần phải điều tra chân tướng rõ ràng, không nên tiếp tục giết người vô tội.”

Lăng Hải hừ lạnh: “Chỉ sợ Lãnh cung chủ vì Thiếu chủ Đoan Mộc Kiền, nói vậy Tuyết Sương của mười lăm năm trước chính là Lãnh cung chủ? Ngươi giấu diếm thân phận còn không phải tìm cơ hội thay hắn báo thù sao?”

Lãnh Vô Sương biến sắc, nhàn nhạt nói: “Ta chưa từng nghĩ thay Kiền ca ca báo thù, chỉ muốn tìm ra chân tướng mà thôi!”

“Ha ha… Chân tướng? Chân tướng chính là Đoan Mộc Kiền tàn sát những thôn dân tay không tấc sắt, khiến giang hồ căm phẫn, hắn chết chưa hết tội! Ngươi che chở yêu nữ này như thế, chẳng lẽ ngươi xem nàng là Đoan Mộc Kiền?”

Tâm Diệp Phong nổi lên đau nhức, một câu ‘Kiền ca ca’ thân thiết không gì sánh được! Ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra, mà bản thân còn ở đây ôm  mộng hảo huyền! Chung quy bản thân chỉ là thế thân, vừa bắt đầu nảy sinh ý niệm lần nữa bị tiêu diệt, tuyệt vọng càng sâu…

“Ha ha ha…” Diệp Phong cười lớn: “Sợ rằng Lãnh cung chủ nhận sai người! Ta không phải Đoan Mộc Phong gì đó, càng không phải Đoan Mộc Kiền! Ta chỉ là bản thân ta, ta là Diệp Phong! Không phải thế thân của bất cứ ai, càng không muốn làm thế thân của bất cứ ai!”

Trường kiếm khẽ động đâm tới chỗ Lăng Hải. Lăng Hải hừ lạnh một tiếng, song chưởng đánh ra, lấy hai thiết trảo từ ống tay áo rộng thùng thình, đây là tuyệt kỹ ‘Ưng Trảo công’ thành danh của hắn, hai người giao chiến tại chỗ.

Lãnh Vô Sương sững sờ, vốn muốn giúp nàng không ngờ lại đưa nàng vào tuyệt cảnh, Sở Yên làm nàng triệt để tan vỡ, chỉ có bản thân mới cho nàng một tia an ủi cuối cùng, còn chưa kịp xuất khẩu, lòng nàng lại rơi xuống vực sâu lần nữa. Biểu tình tuyệt vọng, nhãn thần băng lãnh, lẽ nào nàng sẽ thành ma sao?

Hắc y nhân đứng xa xa lẳng lặng nhìn những chuyện xảy ra trong viện, toàn thân bao phủ hắc sắc, mũ trùm đầu, chỉ có nửa bên mặt lộ trong không khí, hắn giống hệt người chết, không hô hấp, không có nhịp tim, khóe miệng co rúm mới biết đây là người sống. Ngay khi Diệp Phong và Lăng Hải giao chiến, miệng hắn mới hiện lên nụ cười thỏa mãn, đây là thứ hắn muốn.
Bên cạnh hắn có bốn người, một nữ tử cũng mặc hắc y, mũ áo choàng trùm kín, sau lưng còn mang đàn cổ, đúng là Cầm ma. Ba người còn lại mặc trang phục Tây Vực, chiều cao không đồng nhất, vẻ mặt hưng phấn nhìn hai người giữa sân chém giết lẫn nhau.

“Ma Tôn, thiếu niên tử y kia là đại ma đầu trong lời ngươi nói?” Một lão giả ục ịch vuốt chòm râu, nhìn hắc y nhân hỏi.

Ma Tôn khẽ gật đầu, dùng thanh âm cổ quái đáp: “Ác lão nhị, ngươi nói không sai, đúng là nàng!”

Một người xấu xí, bất mãn nói: “Nàng thực sự là đại ma đầu giết người không chớp mắt, lẽ nào còn ác hơn ‘Âm sơn tam ác’ bọn ta?”

Ma Tôn nhẹ giọng cười: “Ác lão đại, nếu như ngươi không tin thì hỏi Ác lão tam được rồi!”

Ác lão đại cùng Ác lão nhị đem ánh mắt chuyển qua người gầy, thanh âm Ác lão tam lãnh khốc: “Huyết chú!”

Ác lão đại cùng Ác lão nhị cả kinh, hai mắt lập tức tỏa sáng, khẩn cấp nói: “Ma Tôn, đã như vậy, sao không để chúng ta được đại khai nhãn giới.”

Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, phất tay Cầm ma đứng phía sau, Cầm ma nhẹ nhàng gật đầu, lập tức tiêu thất trong màn mưa.

Lúc này Diệp Phong uể oải bất kham, từ Tử Vũ Môn đến Huyết Kiền Đường, trải qua một hồi đại chiến, vốn có thương tích trong người, lại không ngừng gió ngựa chạy một ngày một đêm, chứng kiến Lôi Chấn sơn trang bị diệt vong, tâm bi phẫn cực điểm, còn bị Lăng Tinh nhục nhã, nàng là nỏ mạnh hết đà, hiện tại cùng Lăng Hải quyết đấu, căn bản dựa vào ý chí tự cường chống đỡ, mà Lăng Hải không phải hạng người tầm thường, cộng thêm kinh nghiêm phong phú, rất nhanh chiếm thế thượng phong.

‘Ưng Trảo công’ ngoan tuyệt, nhanh, chuẩn, tấn công mắt, cổ họng, tiểu phúc chờ đối thủ không kịp phòng bị là một chiêu lấy mạng, hạ thủ không chút lưu tình. Con trai độc nhất chết thảm, hắn hận Diệp Phong thấu xương, lại sợ nàng báo thù cho Đoan Mộc sơn trang, nên sớm có chi tâm phải giết chết Diệp Phong.

Diệp Phong vô ý, cánh tay trái thì thiết trảo đánh trúng, ba đạo vết thương sâu tận xương, máu chảy ròng. Nàng tự biết mạng sống gian nan, ý muốn cá chết lưới rách, cùng Lăng Hải đồng quy vu tận, bởi vậy chỉ công không thủ, thề sống chết chống lại. Diệp Phong nhất chiêu ‘Hồn phi phách tán’ đâm thẳng trái tim Lăng Hải, hắn không đánh không tránh, mà thản nhiên đón nhận, thiết trảo trên tay phải đâm vào yếu hầu nàng. Diệp Phong cười nhạt, cũng không né tránh, phi thân tiến lên, Tuyết Sát dài hơn kiếm thông thường ba thốn, nhưng ba thốn này đủ đến trước thiết trảo của Lăng Hải, tất nhiên hội lấy tiên cơ, đưa hắn vào chỗ chết.

Lãnh Vô Sương đứng bên trái trong lòng kinh hãi, chiêu này của Lăng Hải tên là ‘Phi ưng tỏa hầu’ tuy không phải chiêu thức tàn nhẫn nhất trong ‘Ưng Trảo công’ nhưng là chiêu âm hiểm nhất, đâm thẳng vào yến hầu địch nhân, bên trong thiết trả có cơ quan, trong nháy mắt nó sẽ dài ra, đợi đối thủ phát hiện thì quá muộn, trên giang hồ rất ít cao thủ biết bí ẩn sau chiêu ‘Phi ưng tỏa hầu’ này, vì chưa từng có người may mắn tránh khỏi.

Lãnh Vô Sương gấp gáp hô: “Phong nhi, cẩn thận!” Vũ động Ngân Nguyệt đâm thẳng hậu tâm Lăng Hải, buộc hắn triệt chiêu, Tuyết Sát tới gần trước ngực, Ngân Nguyệt kề sát phía sau, Lăng Hải chết là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng hắn không phải người thường, trong nháy mắt đất đèn hỏa quang, hắn chuyển hướng điểm mũi chân vọt ra phía sau Lãnh Vô Sương.

Diệp Phong nhất thời kinh hãi, triệt chiêu không kịp, tay phải khẽ nâng về phía trước, Tuyệt Sát sượt qua má Lãnh Vô Sương, cắt trúng một lọn tóc của nàng, ở trong mưa chảy xuống.

Thấy nàng không thụ thương, tâm Diệp Phong mới buông xuống, nhếch miệng cười: “Sương nhi, ngươi làm ta sợ muốn chết…”

Diệp Phong không như tượng điêu khắc, động cũng không động, chỉ kinh ngạc nhìn Ngân Nguyệt trong tay, Diệp Phong sửng sốt, theo mắt nàng nhìn xuống, nửa thanh kiếm nhuộm đầy máu bại lộ trong không khí, theo nước mưa cọ rửa, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhưng không cách nào sạch máu, vì một nửa Ngân Nguyệt đã đâm vào ngực Diệp Phong!”

“Phốc…” Phun ngụm tiên huyết nhiễm đỏ bạch y người trước mặt, dường như đóa hoa nở rộ, kiều diễm không gì sánh được.

Gió ngừng, mưa cũng ngừng, thời gian dường như cũng ngưng tại thời khắc này, Diệp Phong thấy được bạch y tiên tử xinh đẹp, đang huy kiếm khởi vũ giữa sơn lâm, giống như đang luận võ, Ngân Nguyệt là con Bạch Long, vây quanh nàng than nhẹ, sau đó lại thâm nhập thân thể nàng…

Lăng Hải vỗ tay cười lớn: “Lãnh cung chủ hiểu rõ đại nghĩa, trợ giúp lão phu giết yêu nữ, thay võ lâm trừ đi mối họa, quả nhiên đáng mừng! Ha ha ha…”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Yêu nữ chết chưa hết tội…”

“Ha ha ha… Rốt cuộc cũng có thể giết chết yêu nữ này.”

Đầu Diệp Phong trống rỗng, không cảm thấy đau đớn, cũng không còn đau lòng, chỉ có gương mặt dữ tợn hoảng động trước mắt, những âm thanh cười nhạo vang vọng bên tai. Đầu, đầu muốn nứt toạc ra…

“A…” Diệp Phong tê lên tiếng bi thống, dùng hết khí lực cuối cùng huy khởi Truy Sát trong tay đánh rơi Ngân Nguyệt, máu tươi ồ ạt chảy ra, tạo thành biển máu dưới chân.

Lãnh Vô Sương ngơ ngác nhìn người trước mặt phát cuồng, toàn thân bủn rủn, lệ không tiếng động chảy xuống, là nàng giết Phong nhi, là bản thân nàng đâm kiếm vào ngực Phong nhi!

Hình ảnh ngày xưa tái hiện, người mặt mày mang ý cười, làm nũng làm xấu với nàng, đau buồn nhìn nàng, bi phẫn nhìn nàng, mọi thứ còn rõ ràng như vậy. Đã từng đáp ứng, có gì sẽ cùng nhau đối mặt, vì sao lại thế này?

“Cung chủ cẩn thận!”

Đột nhiên bị người kéo qua một bên, Lãnh Vô Sương từ mờ mịt tỉnh tảo lại, trong viện lại lau vào chém giết lẫn nhau.

Thời điểm Lãnh Vô Sương sững sờ, tiếng đàn đột ngột vang lên, boong boong mang theo tiêu điều xơ xác, hung hắn đánh vào tim Diệp Phong, thân thể nàng như bị vật gì đó chi phối, máy móc vũ động Tuyết Sát trong tay, trong đầu đều là máu đỏ tươi cùng với ý niệm: Giết! Giết sạch mọi người!

Tất cả không ai ngờ người sắp chết lại có năng lực kinh người như vậy, khí tức tử vong bao phủ trong lòng mọi người, thân tử y là sứ giả địa ngục, nhanh như ma quỷ, cực kỳ hung tàn, hai tròng mắt không có ôn độ gì, không mang theo cảm tình gì, nàng hoàn toàn là một ác ma giết người.

Tuyệt Sát cảm nhận ma tính của chủ nhân, dường như hải giao long, mơ hồ phát ra thanh âm rống giận, lại như hàng vạn hàng nghìn oán linh thấp giọng nức nở, tử vong tiến cận, nhanh đến mức người còn chưa thấy thì đã tới trước mặt, mệnh phó hoàng tuyền, thảm liệt không gì sánh được.

Kiếm pháp khí phách, sát ý cường liệt, làm lòng người run sợ, giương mắt nhìn lên, kiếm quang chợt lóe chợt tắt, từng người từng người ngã xuống, không kịp thét một tiếng, quỷ thần cũng phải khiếp đảm ba phần.

Thân tử y vẫn không có ý đình chỉ, vẫn như thỏa thích giết chóc, đột nhiên tiếng đàn cao vút, làm như chuẩn bị kết thúc nhưng vẫn còn lưu luyến.

Diệp Phong chợt quát một tiếng, chiêu thứ chính của Truy Hồn Kiếm Pháp như diệt sạch thiên địa không để bất cứ ai sống sót, mọi người tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi giờ khắc này…

Nhưng mà cái chết không có đến đúng hạn, tiếng đàn líu lo đình chỉ, kiếm khí tiêu thất vô tung vô ảnh, vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng sợ hãi và tuyệt vọng vẫn chân thực làm lòng người sợ hãi.

‘Cạch’ một tiếng, Tuyết Sát rơi xuống đất, làm những bọt nước xung quanh bắn lên, như bất mãn vì chủ nhân vứt bỏ mà phát ra tiếng gào thét.

Còn thân tử y giống mảnh lá khô, trong mưa gió yên lặng rơi xuống, nước mưa làm tóc đen dính trên mặt, lộ ra khuôn mặt tái nhợt như ngọc, hai tròng mắt đóng chặt, còn thấy được lông mi hơi rung động, máu và nước mưa hòa lẫn…

“Phong nhi!” Lãnh Vô Sương đau đớn hô lớn, bỏ qua Kiếm Kỳ và Kiếm Thi đang bảo hộ, lảo đảo chạy về phía người nọ, nhưng có người còn nhanh hơn nàng, hai đạo thân ảnh xuất hiện, đỡ bên hông người nọ, thân tử y rơi vào ngực Tử Thủy.

“Tử yêu quái! Tử yêu quái! Ngươi tỉnh tỉnh a…” Tử Thủy một bên la hét, một bên điểm huyệt đạo trên người Diệp Phong, giúp nàng cầm máu, nhìn vết thương trên người nàng, lệ lập tức chảy ra, đây còn là người sao?

Giống như nghe Tử Thủy hô hoán, Diệp Phong chậm rãi mở mắt, nở nụ cười: “Thối… Thối hồ ly, ta… Muốn chết… Giờ được chết… Ngươi… Ngươi nên vui vẻ mới đúng, khóc… Khóc cái gì?”

“Ta không cho ngươi chết! Ta còn phải trả nợ cho ngươi! Nếu như ngươi chết, ta sẽ không đến chỗ Diêm Vương gia trả cho ngươi đâu! Nên ngươi phải sống cho ta!”

“Phốc…” Máu lần nữa phun ra…

“Tử yêu quái, ngươi không phải muốn ăn cá chép sao? Nhứ nhi làm xong rồi, đang chờ ngươi, chờ ngươi…” Tử vừa nói vừa hoảng loạn thay nàng lau máu, thế nhưng càng lau máu chảy càng nhiều.

“Muốn… Muốn chết… Được chết… Thật… Thật tốt.”

“Không được ngươi không được chết! Ta không cho ngươi chết! Tử yêu quái, van cầu ngươi, đừng chết…”

Giữa cơn hoảng hốt, Diệp Phong thấy được nhà ở kiếp trước, nàng đang cùng ba nàng bàn luận về một trận bóng, cải nhau đỏ mặt tía tai, mẹ nàng thì ở phòng bếp, tay chân bận rộn chuẩn bị cơm tối.

Diệp Phong nhếch miệng cười: “Nhà… Về nhà…”

Nhìn Diệp Phong ở trong lòng không còn động tĩnh, Tử Thủy hét lên: “Tử yêu quái…”

Lãnh Vô Sương mặt mày xám như tro tàn, trong lòng một mảnh băng lãnh, thì thào: “Phong nhi…”

Nhìn Lãnh Vô Sương muốn tiếp cận, Tử Thủy quát lạnh: “Đứng lại! Lãnh cung chủ không thấy nàng đã chết sao? Chẳng lẽ còn muốn đâm thêm một kiếm không?”

Lãnh Vô Sương sửng sốt, Phong nhi… Đã chết? Thực sự đã chết? Là nàng tự tay giết chết Phong nhi? Nàng chính là hung thủ! Đột nhiên trước mặt tối sầm, chết ngất.

Tử Thủy lạnh lạnh quét mắt nhìn mọi người, nói với Dịch Thanh phía sau: “Thanh nhi, chúng ta đi! Mang Tử yêu quái về nhà!”

Lăng Hải đối với cảnh giết chóc vừa rồi vẫn còn sợ hãi, hơn nữa Tử Thủy dẫn theo không ít đệ tử Ma Giáo, Cầm ma lại ở gần đây, tất nhiên bọn họ không dám ngăn cản, dù sao Diệp Phong cũng đã chết, để Tử Thủy mang thi thể nàng đi có gì đáng ngại chứ.

Lăng Hải ôm thi thể Lăng Tinh: “Tinh nhi, cha đã báo thù cho con, con có thể nhắm mắt rồi.”

Kiếm Kỳ Kiếm Thị cho người đưa Lãnh Vô Sương hôn mê bất tỉnh về Lãnh Nguyệt Cung.

Các môn phái khác, đỡ đồng môn bị thương và mang thi thể đệ tử của mình rời đi…

Lôi Chấn sơn trang lần nữa khôi phục vắng vẻ vốn có, chỉ có mọi thứ ở đây nhớ kỹ cảnh giết chóc ngày hôm nay, nhớ kỹ bi tráng của hôm nay, nhớ kỹ thảm kiệt hôm nay….

Mấy năm sau, mỗi khi người giang hồ nhắc lại trận chiến ở Lôi Chấn sơn trang, sắc mặt vẫn sợ hãi như trước, một mình Tử y tu la Diệp Phong khiêu chiến cao thủ các phái, tử thương vô số kể, cuối cùng bị Cung chủ Lãnh Nguyệt Cung giết chết, huyết tẫn mà chết…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com