BHTT | NP | Di Sản Cuối Cùng | YenNguyen
Chương 90: Đánh cược
Trong căn bếp sang trọng và hiện đại của căn penthouse, một cảnh tượng hiếm thấy đang diễn ra.Gian bếp rộng lớn với đảo bếp bằng đá cẩm thạch trắng, hệ thống tủ âm tường và các thiết bị tối tân, nhưng giờ đây lại có một sự ấm cúng lạ thường. Lưu Uyển Nhi, vị đại minh tinh luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn mỹ, lúc này lại đang mặc một chiếc tạp dề, mái tóc dài được cột lên hờ hững, vài lọn tóc mai lòa xòa trên gương mặt xinh đẹp đang có chút lúng túng. Dù vậy, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc của nàng khi đứng trước bếp lại toát ra một sức quyến rũ đặc biệt.Hôm nay là bữa đầu tiên nàng "xuất trận" dưới sự hướng dẫn của "giáo viên" Lý Tiểu Mặc. Vì không có cảnh diễn, nàng đã tranh thủ thời gian về nhà cùng Tiểu Mặc, một phần vì nhớ, một phần vì không muốn cô gái nhỏ này ở một mình rồi lại bỏ bê bản thân.Lý Tiểu Mặc đang ngồi trên chiếc ghế cao cạnh đảo bếp, một chân vẫn còn bất tiện, tay cầm một cuốn sách nhưng ánh mắt lại không ngừng dõi theo từng cử động của người kia."Uyển Nhi, khuấy nhẹ tay thôi, sẽ làm nát hết rau củ đó," Tiểu Mặc nhắc nhở.Uyển Nhi nghe vậy liền giật mình, khuấy đồ ăn trong nồi một cách nhẹ nhàng hơn. Nàng liếc nhìn Tiểu Mặc, môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Nói tiếp câu chuyện dang dở của hai người."Ồ, vậy là bé con của chị đã trưởng thành. Nay đã biết đi lừa người khác rồi sao?"Tiểu Mặc biết nàng đang nói đến chuyện gặp Hạ Vân Linh. Cô chống nạng, bước tới gần, vòng tay qua ôm lấy eo nàng từ phía sau, cằm tựa lên vai nàng. "Sao chị lại nói em lừa người. Em chỉ là đánh cược thắng một ván thôi mà.""Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản," cô thì thầm. "Chị Mẫn Thư đã không thể giúp em, mà em và chị thì không thể nào có đủ mối quan hệ và tài nguyên để tìm hiểu được danh sách đó.""Em mới chợt nhớ ra bên cạnh mình có một người có khả năng đó." cô nói tiếp. "Sau đó em mới đánh cược một phen."Uyển Nhi trầm ngâm, tay vẫn khuấy đều nồi súp. "Làm sao em biết hôm đó Hàn Vân Linh sẽ tới hiệu sách?""Em đoán!" Tiểu Mặc đáp. "Tuần trước cậu ấy cũng rủ em đi nhà sách Mạch Trôi vào hôm đó, nên em nghĩ có thể cậu ấy có thói quen tới nhà sách vào ngày thứ Năm hàng tuần."Uyển Nhi quay lại liếc cô, trong mắt có sự ngạc nhiên và cả ngưỡng mộ. "Ồ, hiểu người ta nhỉ? Vậy mà lúc mới nghe em nói, chị còn nghĩ em thật sự ngốc nghếch tới mức bị người khác dễ dàng nhìn thấu.""Làm sao có thể?" Tiểu Mặc cười tinh nghịch. "Chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng thì không thể ngốc nghếch được. Bao nhiêu chỗ có thể nghiên cứu tài liệu, nhưng em quyết định tới nhà sách Mạch Trôi thì không thể không có lý do.""Vậy Hàn Vân Linh đã đồng ý giúp em sao?" Uyển Nhi hỏi, có một chút lo lắng trong giọng nói."Vẫn chưa đâu," Tiểu Mặc lắc đầu. "Em lúc đó đã nói rằng em cần thời gian suy nghĩ, nên chưa nói thêm được gì. Cậu ấy cũng vui vẻ nói sẽ đợi."Cô siết nhẹ vòng tay đang ôm Uyển Nhi, ghé sát vào tai nàng, giọng nói trở nên vừa nghiêm túc vừa có chút làm nũng."Nên bây giờ em đang báo cáo và hỏi ý kiến của người yêu em đây."Nghe thấy lời làm nũng của Tiểu Mặc, Lưu Uyển Nhi mỉm cười, trong lòng ngập tràn sự ngọt ngào. Nàng tắt bếp, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, nắm lấy tay cô. Vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm túc hơn."Tiểu Mặc, tương lai em dự tính thế nào?" nàng hỏi. "Em đã nghĩ tới chưa?"Lý Tiểu Mặc gật đầu, ánh mắt không còn vẻ ngây thơ thường ngày, mà là một sự chín chắn và quyết tâm. "Em đương nhiên là nghĩ rồi."Cô siết nhẹ tay Uyển Nhi, bắt đầu vạch ra kế hoạch đã hình thành trong đầu mình suốt những ngày qua."Đầu tiên," cô nói, giọng nói vững vàng, "Em muốn mở một phòng thí nghiệm riêng, quy mô vừa hoặc lớn đều được. Em sẽ dùng một một số tiền lớn, thuê một vài nhà khoa học có tiếng về để phát triển nó. Còn em sẽ đích thân lãnh đạo nhóm, nghiên cứu và tái tạo lại vắc-xin kháng thể mà cha mẹ đã để lại."Uyển Nhi lắng nghe, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Cô gái nhỏ của nàng không chỉ nghĩ đến việc sống an nhàn, mà còn gánh vác sứ mệnh của cha mẹ."Sau đó," Tiểu Mặc nói tiếp, "em muốn tiếp tục tìm hiểu chuyện mà chính phủ và Aegis đang cố che giấu. Em không thể cứ sống an nhàn mà xem như không có chuyện gì được. Cũng không biết khi nào người bị hại tiếp theo sẽ là chúng ta."Ánh mắt cô trở nên sắc bén. "Em muốn tìm một vài tập đoàn có dấu hiệu đang suy yếu trong danh sách mà chị Mẫn Thư đã đưa, như Dược phẩm Trường Sinh và Công ty y tế & Sinh học Mã Thị. Công ty của họ đang rất khó khăn về tài chính, ngày nào cũng toàn là tin tức tiêu cực. Em sẽ nhờ Hàn Vân Linh giúp đỡ tiếp cận họ, sau đó dùng thân phận và khối tài sản mới của mình để tiếp cận họ với tư cách một nhà đầu tư mạo hiểm, nói rằng muốn đầu tư vào công ty họ.""Mục đích của em," cô kết luận, "là tìm cách tìm hiểu lý do tại sao khi xưa tập đoàn của họ lại đồng ý tài trợ cho tổng thống Vương Kiến Quốc, và liệu họ có liên quan gì đến Aegis hay không."Toàn bộ kế hoạch được trình bày một cách rõ ràng, logic và đầy táo bạo. Lưu Uyển Nhi hoàn toàn sững sờ. Cô gái bé nhỏ mà nàng luôn muốn bao bọc trong vòng tay, giờ đây đã có thể tự mình vạch ra một kế hoạch đối đầu với những thế lực lớn nhất.Nàng nhìn Tiểu Mặc, trong lòng là một cơn sóng của sự tự hào, yêu thương và ngưỡng mộ."Alpha của chị," nàng thì thầm, "thật sự đã trưởng thành rồi.""Nhưng em muốn chị luôn phải cẩn thận," Tiểu Mặc bất ngờ nói, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự nghiêm túc. "Kể cả khi Trần Vỹ đã đi, em vẫn không yên tâm. Chị không được đi ra ngoài mà không có vệ sĩ. Chị phải an toàn thì em mới yên tâm đấu tranh được."Lời nói đó khiến trái tim Uyển Nhi ấm lại, nhưng nỗi lo trong mắt nàng vẫn còn đó."Chị biết rồi," nàng đáp. "Nhưng làm sao chúng ta có thể tin được Hàn Vân Linh? Chị rất sợ... rất sợ lại có một Hạ Vy thứ hai."Cái tên Hạ Vy như một vết sẹo, vẫn còn nhói lên mỗi khi được nhắc lại.Tiểu Mặc trầm ngâm. Cô nhìn vào đôi mắt đầy lo sợ của người mình yêu, rồi bình tĩnh đáp, giọng nói là sự chín chắn mà chính cô cũng không ngờ tới."Thật ra em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Em và cậu ấy cũng chỉ mới quen biết. Nhưng nếu chỉ có một sự lựa chọn duy nhất để băng qua một vực sâu, đó là đi bộ trên một tấm kính trong suốt. Dù có đáng sợ đến mấy, dù không biết nó có vỡ hay không, chúng ta cũng phải đánh cược mà. Đúng không chị?"Lưu Uyển Nhi sững sờ nhìn cô. Trước mặt nàng bây giờ là một người có tư duy sắc bén và một sự can đảm đến đáng kinh ngạc."Sao... sao em lại thay đổi nhanh như vậy chứ?" nàng thì thầm. "Tiểu Mặc ngây thơ của chị đi đâu rồi?"Tiểu Mặc cười buồn. "Việc của Mẫn Thư đã khiến em hiểu rõ. Vì em cứ mãi ngây thơ, hai người sẽ luôn muốn che chở, bảo bọc em, nghĩ em là người cần được bảo vệ. Nên khi xảy ra chuyện, cả chị hay Mẫn Thư đều chỉ nghĩ tới việc bảo vệ em, hy sinh vì em, thay vì dựa vào em. Em không muốn như vậy nữa. Em sẽ mạnh mẽ hơn."Nghe những lời đó, mọi sự lo lắng trong lòng Uyển Nhi đều tan biến, chỉ còn lại sự cảm động và tình yêu vô bờ. Nàng biết, Alpha của nàng thật sự đã trưởng thành."Được rồi," nàng mỉm cười, đôi mắt hoa đào long lanh. "Em muốn làm gì cũng được. Tin tưởng Hàn Vân Linh cũng được. Nếu sai," nàng đưa tay lên, khẽ vuốt ve gương mặt của Tiểu Mặc, "chị cùng em gánh hậu quả, nhé?"Không khí trong gian bếp ấm áp như lên men. Lời hứa đó, sự tin tưởng tuyệt đối đó, còn ngọt ngào hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.
****
Tác giả:
Lý Tiểu Mặc: Vả mặt những người hôm qua nói Alpha người ta ngây thơ.
****
Tác giả:
Lý Tiểu Mặc: Vả mặt những người hôm qua nói Alpha người ta ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com