TruyenHHH.com

BHTT | NP | Di Sản Cuối Cùng | YenNguyen

Chương 88: Giải bày

YenNguyen374

Sau khi rời khỏi căn biệt thự của Dương Mẫn Thư, Lưu Uyển Nhi và Lý Tiểu Mặc đã quyết định dọn về căn penthouse mà cha mẹ Tiểu Mặc đã để lại cho cô.

Chiếc xe dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp, sang trọng bậc nhất ở trung tâm thành phố. Thang máy riêng đưa họ thẳng lên tầng cao nhất. Cánh cửa vừa mở ra, một không gian hoàn toàn khác biệt hiện ra trước mắt Lưu Uyển Nhi.

Không biết có phải do đây là một dự án lớn của thành phố hay không, dù đã được mua từ rất lâu, nhưng căn nhà vẫn rất mới và tốt. Nó không mang vẻ lạnh lẽo, quyền lực như pháo đài của Mẫn Thư, mà ấm áp, tinh tế và có hồn hơn rất nhiều.

Nội thất được thiết kế theo phong cách hiện đại, với tông màu trắng, kem và gỗ nhạt, những chiếc sofa lớn bọc vải mềm mại, và đặc biệt là những kệ sách cao tới trần nhà, chứa đầy những cuốn sách cũ và mới. Ánh nắng chiều chiếu qua khung cửa sổ kính khổng lồ, làm bừng sáng cả không gian.

Từ sau khi nhận tài sản của cha mẹ, Tiểu Mặc đã ghé đến đây vài lần. Cô cũng đã sắp xếp lại một chút, thuê người dọn dẹp hàng tuần dù cô không ở. Có lẽ do định mệnh sắp đặt, nên cuối cùng cô cũng phải ở đây.

"Chào mừng đến nhà của chúng ta." Tiểu Mặc nói khẽ, giọng nói có chút ngượng ngùng nhưng cũng đầy sự tự hào thầm kín.

Cô dẫn Uyển Nhi đi tham quan. Căn penthouse rất rộng rãi, có đến bốn phòng ngủ, mỗi phòng đều có phòng tắm và ban công riêng.

"Đây là phòng của chị." Tiểu Mặc mở một cánh cửa.

Uyển Nhi bước vào và sững sờ. Căn phòng được thiết kế với tông màu pastel dịu nhẹ, có một chiếc bàn trang điểm với hệ thống đèn chuyên nghiệp, và một phòng thay đồ còn lớn hơn cả phòng ngủ cũ của Tiểu Mặc ở ký túc xá. Mọi thứ đều được sắp đặt theo đúng sở thích của nàng.

"Em..." Uyển Nhi kinh ngạc quay lại nhìn cô. "Em đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào?"

Tiểu Mặc có chút ngại ngùng. "Từ sau khi nhận lại tài sản... em đã đến đây vài lần. Em đã nghĩ... một ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ cần một nơi ở của riêng mình, chứ không phải một nơi trốn tránh. Nên em đã tự mình thiết kế lại."

Nói rồi, cô chỉ sang cánh cửa đối diện. "Phòng đó... là của chị Mẫn Thư."

Cánh cửa không khóa. Uyển Nhi nhìn vào trong, thấy một căn phòng được bài trí theo phong cách tối giản với tông màu đen và xám tro, vô cùng giống với phong cách của Dương Mẫn Thư.

Uyển Nhi nhìn Tiểu Mặc, trong lòng là một cơn sóng cảm xúc. Cô gái ngốc nghếch này, ngay cả khi bị đối xử lạnh nhạt, vẫn luôn chuẩn bị một vị trí cho người đó trong ngôi nhà của mình.

Sau khi đã dọn dẹp qua loa và sắp xếp đồ đạc vào hai phòng ngủ riêng biệt, Lưu Uyển Nhi kéo Lý Tiểu Mặc ra ngoài phòng khách. Nàng để cô ngồi xuống chiếc sofa êm ái, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, vô cùng nghiêm túc.

"Tiểu Mặc, nhìn chị." nàng bắt đầu. "Nếu em cảm thấy không vui, nếu em còn buồn vì chuyện của Dương Mẫn Thư, thì hãy nói với chị. Đừng giấu trong lòng được không? Chị sẽ rất lo lắng."

Lý Tiểu Mặc nhìn vào đôi mắt hoa đào đang ngập tràn sự quan tâm của Uyển Nhi, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô khẽ gật đầu.

"Em đúng là rất buồn." cô thành thật thừa nhận. "Nhưng không sao. Em tin là chị Mẫn Thư có chuyện gì đó khó xử, chị ấy nhất định vì bất đắc dĩ nên mới đối xử với em như vậy. Em tin chị ấy."

"Sao em lại nghĩ vậy?" Uyển Nhi ngạc nhiên. Nàng cứ nghĩ Tiểu Mặc sẽ hoàn toàn sụp đổ và căm ghét Mẫn Thư.

"Ánh mắt." Tiểu Mặc đáp, giọng nói trầm và đầy sự thấu hiểu. "Lúc sáng nay, khi chị ấy nói câu 'Không còn liên quan nữa', em đã thấy ánh mắt của chị ấy dao động. Nó có sự đau đớn, có sự bất lực. Đó không phải là ánh mắt của một người đã hoàn toàn từ bỏ."

Cô dừng lại, rồi nói tiếp một bí mật mà cô đã giấu trong lòng. "Hơn nữa... có một chuyện em chưa nói với chị."

"Chuyện tai nạn của em... chị Mẫn Thư nhất định có chuyện đã giấu chúng ta. Tối đó em có thể chắc chắn, tài xế kia là cố ý đâm vào em. Không hề say xỉn. Nhưng không biết vì lý do gì mà chị Mẫn Thư lại phải nói dối. Có thể người đứng sau chuyện đó liên quan gián tiếp đến chị ấy. Em cũng không muốn làm chị ấy khó xử, nên đã không vạch trần."

Lưu Uyển Nhi kinh ngạc. "Chuyện như thế mà em cũng dám giấu chị?!" Nàng đứng dậy, bước tới, không nhịn được mà nhéo nhẹ vào eo cô.

"A, tha cho em," Tiểu Mặc vội làm mặt đáng thương xin lỗi. "Không phải em giấu chị. Mà sau lần đó, quá nhiều thứ xảy ra, em... em quên mất. Chị tha cho em."

Nhìn dáng vẻ vừa đáng thương vừa có chút tinh nghịch của cô, cơn giận của Uyển Nhi cũng tan biến. Nàng chỉ biết thở dài, ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô vào lòng.

Sự trưởng thành và thấu hiểu của cô gái nhỏ này, vừa khiến nàng đau lòng, lại vừa khiến nàng yêu thương hơn. Uyển Nhi thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Mặc, trong mắt là sự yêu chiều không giấu giếm. Nhưng rồi nàng lại hỏi, giọng có chút lo lắng.

"Vậy em không sợ... Dương Mẫn Thư thật sự từ bỏ em sao? Hiện tại chúng ta cũng không còn ở chung nữa, em làm sao nắm bắt được hành động của nàng ta đây?"

Nghe vậy, Lý Tiểu Mặc ngẩng lên, trong đôi mắt không còn sự hoang mang, mà là một sự tự tin và có phần tinh nghịch.

"Em không sợ," cô nói. "Không phải chị dạy em Alpha phải tự tin, phải luôn thẳng lưng sao?"

Cô nháy mắt với Uyển Nhi. "Hơn nữa, em vẫn còn một quân bài mà chị quên rồi sao? Em là thực tập sinh của Thiên Kình đó. Em vẫn có thể gặp Mẫn Thư."

Lần này, Lưu Uyển Nhi thật sự tức giận. Nàng lại nhéo mạnh vào eo cô một lần nữa.

"Chị dạy em tự tin, dạy em thẳng lưng, để em đi tán tỉnh người phụ nữ khác à?" nàng mắng yêu. "Ai dạy em áp dụng như thế, Lý Tiểu Mặc? Chị chỉ cho phép em dùng sự tự tin đó với một mình chị thôi!"

Tiểu Mặc lại lần nữa làm mặt đáng thương. "Nhưng... nhưng chị nói Mẫn Thư thì được mà..."

Uyển Nhi lườm cô một cái sắc lẹm. "Đừng để chị biết em ở bên ngoài còn dám tán tỉnh thêm ai khác. Nếu không, chị sẽ ghi lại từng tội của em. Sau này đợi Dương Mẫn Thư quay lại, chị sẽ đưa cho cô ấy xem, để hai bọn chị cùng nhau 'xử lý' em!"

Lý Tiểu Mặc nghe mà hoảng sợ thật sự, vội vàng giơ tay lên thề thốt.

"Em không dám! Em thề!"

Nhìn dáng vẻ đó của cô, Uyển Nhi cuối cùng cũng bật cười. Không khí nặng nề của những ngày qua cuối cùng cũng được xua tan bởi những lời trêu chọc ngọt ngào.


****

Tác giả: ngọt của các người đây. Như vậy đủ chưa? hẹ hẹ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com