TruyenHHH.com

Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen

Sáng sớm, Lưu Uyển Nhi và Hạ Vy, vừa nghe tin Tiểu Mặc tỉnh, đã vội vàng chạy tới.

Uyển Nhi lao vào trước. Nàng sững lại một giây khi thấy cảnh tượng trước mắt: Dương Mẫn Thư đang ở rất gần Tiểu Mặc, gương mặt vẫn còn vương nước mắt. Một tia phức tạp lướt qua mắt nàng, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi sự lo lắng và vui mừng tột độ khi thấy Tiểu Mặc thật sự đã tỉnh.

Nàng cũng không kìm được nữa. Nàng lao tới phía bên kia của giường bệnh, ngồi xuống, nắm lấy bàn tay không bị thương của Tiểu Mặc.

"Đồ ngốc! Đồ ngốc này!" Nàng bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay của Tiểu Mặc.

"Sao em dám làm chị sợ như vậy! Em có biết hai ngày nay chị đã lo lắng đến mức nào không?! Em có biết nhìn em nằm đó, chị đã..." Nàng không nói hết câu, chỉ biết vừa khóc vừa trách mắng một cách đầy yêu thương.

Thấy nàng khóc thương tâm, dù cơ thể vẫn còn đau nhức, Tiểu Mặc vẫn cố gắng dùng ngón tay cái của bàn tay không bị thương, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên tay nàng.

"Đừng khóc... Uyển Nhi," giọng cô yếu ớt và khàn đặc. "Em xin lỗi... là em không tốt, đã để chị phải lo lắng rồi."

Lời an ủi của cô không những không làm Uyển Nhi nín khóc, mà còn khiến nàng càng thêm tủi thân.

"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi! Em có biết là em ngốc lắm không?" nàng vừa mắng yêu vừa dùng tay áo của mình lau mặt cho Tiểu Mặc. "Lần sau mà còn liều mạng vì người khác như vậy nữa, chị sẽ không thèm nhìn mặt em nữa! Vĩnh viễn không nhìn! Biết chưa?"

Tiểu Mặc chỉ biết mỉm cười yếu ớt trước sự trách mắng đầy quan tâm đó. "Em biết rồi. Sẽ không có lần sau đâu."

Trong khi đó, Dương Mẫn Thư đã lẳng lặng lùi về phía cửa sổ, khoanh tay lại. Vẻ yếu đuối của nàng đã được che giấu hoàn hảo sau lớp mặt nạ băng giá thường ngày. Nàng nhìn cảnh Uyển Nhi khóc lóc, chăm sóc Tiểu Mặc. Thấy Tiểu Mặc khoẻ mạnh cười nói, tảng đá trong lòng bị treo lên hơn hai ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống.


Chỉ có Hạ Vy vẫn đứng ở cửa, không dám lại gần. Cô nhìn Tiểu Mặc đang được hai người phụ nữ xinh đẹp vây quanh, một người vừa khóc vừa mắng, một người thì đứng im lặng nhưng toát ra khí chất không cho phép người lạ đến gần. Cô nhìn vào những vết băng bó trên người Tiểu Mặc, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn của sự tội lỗi, biết ơn và cả một chút ngưỡng mộ xa lạ.

Miệng cô không ngừng lẩm bẩm những lời không ai nghe rõ: "Tại mình... là tại cứu mình... xin lỗi cậu, Tiểu Mặc... thật sự xin lỗi... Cũng rất cảm ơn cậu."

Thấy bạn mình suy sụp như vậy, Tiểu Mặc không đành lòng. Cô cố gắng gượng dậy một chút, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng, hướng về phía Hạ Vy.

"Hạ Vy, lại đây. Tớ không sao đâu."

Nghe thấy Tiểu Mặc gọi, Hạ Vy mới rụt rè bước vào, nhưng vẫn giữ một khoảng cách.

"Đừng nghĩ nhiều nữa." Tiểu Mặc an ủi. "Chỉ là một tai nạn thôi mà. Cậu không sao là tốt rồi." Cô nhìn bạn mình, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành. "Vì cậu, tớ bị thương một chút cũng đáng."

Câu nói đó, xuất phát từ lòng tốt thuần túy của Tiểu Mặc, lại như một viên đá ném vào mặt hồ đang tĩnh lặng.

Ngay lập tức, hai luồng khí lạnh lẽo, hai ánh nhìn sắc bén đồng loạt phóng về phía Lý Tiểu Mặc. Ánh mắt của hai Omega, dù biểu cảm khác nhau, nhưng đều chứa đựng một sự phán xét và không hài lòng rõ rệt. Không khí trong phòng như giảm xuống vài độ.

Tiểu Mặc cảm nhận được sự thay đổi đó ngay tức khắc. Cô hoảng sợ, nhìn từ gương mặt lạnh như băng của Mẫn Thư sang gương mặt đẫm lệ nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén của Uyển Nhi.

Sợ hãi, cô vội vàng nói lại, giọng nói lúng túng và lắp bắp.

"Không... ý tớ là... tớ là bạn của cậu, bảo vệ cậu là chuyện nên làm... nhưng..." cô quay sang nhìn hai người kia, giọng đầy sự hối lỗi, "nhưng lần sau tớ sẽ không liều mạng như vậy nữa."

Nghe thấy lời giải thích đó, khí lạnh tỏa ra từ Mẫn Thư và Uyển Nhi mới từ từ dịu đi, nhưng không khí vẫn còn rất căng thẳng. Tiểu Mặc vừa tỉnh dậy đã bị doạ một phen hú vía, chỉ muốn lại bất tỉnh ngay lập tức.


***

Sau khi tỉnh, Lý Tiểu Mặc đã được chuyển đến phòng bệnh VIP phục hồi tốt nhất, dưới sự sắp xếp của Dương Mẫn Thư. Vết thương của cô vẫn còn đau nhức, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Trong phòng bệnh VIP, sau khi bác sĩ kiểm tra và rời đi, không khí có phần lắng lại. Dương Mẫn Thư ngồi trên ghế sofa, nhìn hai người đang ở bên giường bệnh, quyết định đã đến lúc phải đưa ra một "lời giải thích" cho vụ tai nạn. Nàng không muốn Tiểu Mặc, trong lúc tịnh dưỡng, lại phải suy nghĩ quá nhiều về kẻ thù.

"Vương Trung Kiên đã điều tra xong rồi," Mẫn Thư bắt đầu, giọng nói bình thản, thu hút sự chú ý của cả hai.

"Kẻ gây tai nạn là một gã tài xế say xỉn, lái xe mất kiểm soát nên đã lao lên vỉa hè. Cảnh sát đã bắt giữ hắn." Nàng nhìn Tiểu Mặc, ánh mắt đầy sự trấn an. "Chị sẽ khiến hắn phải nhận một bản án thích đáng và ngồi tù mọt gông. Em không cần lo lắng về chuyện này nữa."

Khi nàng nói, gương mặt không một chút biến sắc, như thể đang tường thuật một sự việc hết sức bình thường.

Lưu Uyển Nhi là người phản ứng trước tiên. Nàng tức giận, đôi mắt hoa đào long lên. "Say xỉn sao? Chỉ là say xỉn thôi mà suýt nữa đã lấy mạng em ấy?" Nàng quay sang Mẫn Thư, giọng đầy vẻ chất vấn. "Hắn ta là ai? Gia đình hắn thế nào? Chị phải đảm bảo hắn không thể dùng tiền để thoát tội được!"

"Chỉ là một kẻ nát rượu, không gia thế, không tiền bạc." Mẫn Thư đáp lại một cách rành rọt, như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. "Hắn không thoát được đâu. Tôi đảm bảo."

Câu trả lời của nàng đầy quyền lực, khiến Uyển Nhi tạm thời yên lòng. Nhưng Lý Tiểu Mặc, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới khẽ lên tiếng, giọng nói có phần yếu ớt nhưng câu chữ lại rất rõ ràng.

"Mẫn Thư..."

Cả hai Omega đều quay sang nhìn cô.

"Chiếc xe đó... có tìm được không?" Tiểu Mặc hỏi, mắt nhìn thẳng vào Mẫn Thư. "Em nhớ... nó không hề chạy lảo đảo. Nó lao thẳng về phía em. Rất dứt khoát."

Câu hỏi đó, dù nhẹ nhàng, lại như một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Nó cho thấy cô không hoàn toàn tin vào câu chuyện "say xỉn mất kiểm soát".

Ánh mắt của Dương Mẫn Thư khẽ nheo lại. Nàng biết cô gái này thông minh hơn nàng tưởng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói ra sự thật.

"Đó là do em hoảng loạn nên cảm giác vậy thôi," nàng đáp, giọng nói trở nên có phần nghiêm khắc, không cho phép sự nghi ngờ. "Báo cáo của cảnh sát và dữ liệu từ camera an ninh gần đó đều cho thấy chiếc xe mất lái. Chuyện này kết thúc ở đây."

Nàng đứng dậy, như một cách để kết thúc cuộc trò chuyện. "Việc của em bây giờ là nghỉ ngơi. Đừng suy nghĩ về những chuyện không cần thiết nữa."

Tiểu Mặc không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com