Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen
Trong phòng nghỉ VIP, Trung tâm Hội nghị Thiên Hà.Dương Mẫn Thư sau khi về phòng đã thay một bộ lễ phục khác, một chiếc váy dài màu xanh sapphire kín đáo và quyền lực. Vết rượu vang đã được xử lý, nhưng sự hỗn loạn trong tâm trí nàng thì không.Nàng đứng một mình, tay cầm ly nước, im lặng nhìn dòng người qua lại bên ngoài qua lớp kính một chiều.Vương Trung Kiên bước vào, khẽ cúi đầu. "Chủ tịch, mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa. Cô bé tình nguyện viên đó đã được ban tổ chức cho về."Mẫn Thư không quay đầu lại. Tâm trí nàng đang không ngừng tua lại khoảnh khắc đó. Từ khi phân hoá thành Omega, ngoài những biểu hiện của kỳ phát nhiệt, nàng còn bị một triệu chứng đó là cơn đau đầu kinh niên, chỉ có thể cắt cơn đau bằng thuốc ức chế. Cơn đau đó đã hành hạ nàng suốt buổi chiều hôm nay, vậy mà đột ngột biến mất. Sự căng thẳng luôn thường trực trong cơ thể, thứ mà không loại trà an thần nào giải quyết được, đã tan biến khi cô gái tình nguyện viên đó lại gần.Đó không phải là ảo giác. Nàng chưa từng cảm thấy bình tĩnh như vậy kể từ... kể từ khi biết mình là Omega. Cảm giác đó còn hiệu quả hơn cả liều thuốc ức chế T-2 đắt tiền mà nàng vẫn dùng.Cô gái đó là ai?Lý trí của Mẫn Thư bắt đầu phân tích. Đó không phải là mùi hương của một Omega, nàng chắc chắn. Vậy là một Alpha? Lại càng vô lý. Alpha đã được ghi nhận là tuyệt chủng về mặt chức năng từ hàng chục năm nay, chỉ còn là những ca bệnh lý hiếm gặp và đều bị cách ly. Hơn nữa, cô gái kia hoàn toàn không có khí chất áp đảo của một Alpha. Trông cô ta chỉ như một con nai con hoảng sợ.Vậy tại sao? Tại sao cơ thể Omega của nàng lại có phản ứng mãnh liệt và tích cực đến vậy?"Vương Trung Kiên." Mẫn Thư cất giọng, âm thanh trầm và quyết đoán."Vâng, thưa Chủ tịch.""Điều tra cho tôi thông tin về cô tình nguyện lúc nãy. Tôi muốn biết tất cả về cô ta. Gia cảnh, thành tích học tập, các mối quan hệ xã hội. Báo cáo cho tôi vào sáng mai."Vương Trung Kiên hơi ngạc nhiên trước mệnh lệnh bất thường, nhưng lập tức cúi đầu tuân lệnh, không một câu hỏi. "Vâng, thưa Chủ tịch."Mẫn Thư quay lại, ánh mắt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Nếu cô ta thật sự là một biến số không xác định, thì nàng phải nắm nó trong lòng bàn tay.***Trên chiếc xe siêu sang đang rời khỏi trung tâm hội nghị.Lưu Uyển Nhi tựa đầu vào cửa kính, nhìn những ánh đèn của Thành phố Tân Tinh lướt qua như những vệt sao băng. Nụ cười xã giao đã biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư và một tia hưng phấn không thể che giấu đang nhảy múa trong đôi mắt hoa đào.Mùi hương đó.Nó không nồng đậm, gần như không thể nhận ra bằng khứu giác thông thường, nhưng nó khiến mọi tế bào Omega trong nàng reo hò một cách vui sướng. Nó sạch sẽ, ấm áp như nắng mai sau cơn mưa. Đó liệu có phải là mùi hương được nhắc tới trong những tài liệu cũ kỹ bị xem là "hư cấu" mà nàng tìm thấy trên mạng - mùi hương của một Alpha định mệnh. Một thứ nàng nghĩ sẽ không bao giờ tồn tại ngoài đời thực.Lý Tiểu Mặc... nàng thầm thì cái tên, vị ngọt lan ra đầu lưỡi.
"Con đã làm rất tốt khi xử lý tình huống với Chủ tịch Dương." giọng nói của Trần Vỹ vang lên, kéo nàng về thực tại. "Nhưng trông con có vẻ quan tâm đến cô bé phục vụ đó?"Uyển Nhi lập tức che giấu cảm xúc, quay sang trả lời một cách bâng quơ, vẻ mặt đầy thiện lương. "Chỉ là thấy cô bé đáng thương thôi chú. Trông cô bé rất hoảng sợ."Trần Vỹ nhìn nàng dò xét. "Tốt nhất là vậy. Tập trung vào việc của mình đi."Uyển Nhi không nói gì, chỉ quay mặt ra cửa sổ. Ngay khi chiếc xe dừng lại trước sảnh khách sạn, nàng bước vào phòng riêng và việc đầu tiên nàng làm là rút điện thoại ra, gọi cho trợ lý Lý Tú Anh."Tú Anh." giọng nàng có chút gấp gáp không giấu được, "Bằng mọi cách, giúp chị tìm thông tin về một người. Lý Tiểu Mặc, cô ta làm tình nguyện viên trong bữa tiệc hôm nay. Chị muốn biết tất cả những gì em có thể tìm được."***Tại ký túc xá Đại học ANKUS, đêm đã khuya.Lý Tiểu Mặc nằm trên giường, trằn trọc. Tất cả sự việc xảy ra hôm nay cứ như một thước phim quay chậm trong đầu cô."Nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Còn sợ à?" An Chi ở giường bên cạnh vừa đắp mặt nạ vừa hỏi. "Thật sự lúc đó mình sợ tới mức chỉ muốn tìm một có lỗ kéo cậu trốn cùng. Thế mà cậu lại dám làm đổ rượu lên người Nữ Vương Thép. Đúng là ác mộng! Mà thôi, dù sao cũng thoát được rồi."Tiểu Mặc không nghe lọt tai. Trong đầu cô vẫn chỉ còn hình ảnh về ánh mắt của hai người phụ nữ kia cùng với câu hỏi tại sao họ lại nhìn cô như vậy? Sự thay đổi thái độ của Dương Mẫn Thư quá đột ngột, từ lạnh lùng sang dò xét. Và cả nụ cười đầy ẩn ý của Lưu Uyển Nhi trước khi rời đi nữa.Cô nhìn bản thân mình một lần trong gương, vẫn không có gì đặc biệt. Cô chỉ là một sinh viên bình thường, không có gì đáng để họ chú ý. Chắc là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Họ là những nhân vật lớn, có lẽ họ chỉ hành xử khác người một chút mà thôi."Không có gì." cô trả lời An Chi. "Chỉ là... cảm thấy tối nay như một giấc mơ vậy.""Thôi ngủ đi." An Chi ngáp dài. "Mai còn có tiết của Giáo sư Khang."Tiểu Mặc nhắm mắt lại, cố gắng ép mình vào giấc ngủ. Cô tự nhủ rằng ngày mai khi thức dậy, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Cô sẽ đến lớp, đi làm thêm, và sẽ không bao giờ gặp lại hai người phụ nữ ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt đó nữa.Cô không biết rằng, từ hai phía, một từ văn phòng quyền lực nhất của Tòa tháp Thiên Vực, một từ phòng tổng thống của khách sạn năm sao, hai mạng lưới thông tin khổng lồ đã bắt đầu hoạt động.Và mục tiêu của chúng chỉ có một cái tên duy nhất: Lý Tiểu Mặc.
"Con đã làm rất tốt khi xử lý tình huống với Chủ tịch Dương." giọng nói của Trần Vỹ vang lên, kéo nàng về thực tại. "Nhưng trông con có vẻ quan tâm đến cô bé phục vụ đó?"Uyển Nhi lập tức che giấu cảm xúc, quay sang trả lời một cách bâng quơ, vẻ mặt đầy thiện lương. "Chỉ là thấy cô bé đáng thương thôi chú. Trông cô bé rất hoảng sợ."Trần Vỹ nhìn nàng dò xét. "Tốt nhất là vậy. Tập trung vào việc của mình đi."Uyển Nhi không nói gì, chỉ quay mặt ra cửa sổ. Ngay khi chiếc xe dừng lại trước sảnh khách sạn, nàng bước vào phòng riêng và việc đầu tiên nàng làm là rút điện thoại ra, gọi cho trợ lý Lý Tú Anh."Tú Anh." giọng nàng có chút gấp gáp không giấu được, "Bằng mọi cách, giúp chị tìm thông tin về một người. Lý Tiểu Mặc, cô ta làm tình nguyện viên trong bữa tiệc hôm nay. Chị muốn biết tất cả những gì em có thể tìm được."***Tại ký túc xá Đại học ANKUS, đêm đã khuya.Lý Tiểu Mặc nằm trên giường, trằn trọc. Tất cả sự việc xảy ra hôm nay cứ như một thước phim quay chậm trong đầu cô."Nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Còn sợ à?" An Chi ở giường bên cạnh vừa đắp mặt nạ vừa hỏi. "Thật sự lúc đó mình sợ tới mức chỉ muốn tìm một có lỗ kéo cậu trốn cùng. Thế mà cậu lại dám làm đổ rượu lên người Nữ Vương Thép. Đúng là ác mộng! Mà thôi, dù sao cũng thoát được rồi."Tiểu Mặc không nghe lọt tai. Trong đầu cô vẫn chỉ còn hình ảnh về ánh mắt của hai người phụ nữ kia cùng với câu hỏi tại sao họ lại nhìn cô như vậy? Sự thay đổi thái độ của Dương Mẫn Thư quá đột ngột, từ lạnh lùng sang dò xét. Và cả nụ cười đầy ẩn ý của Lưu Uyển Nhi trước khi rời đi nữa.Cô nhìn bản thân mình một lần trong gương, vẫn không có gì đặc biệt. Cô chỉ là một sinh viên bình thường, không có gì đáng để họ chú ý. Chắc là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Họ là những nhân vật lớn, có lẽ họ chỉ hành xử khác người một chút mà thôi."Không có gì." cô trả lời An Chi. "Chỉ là... cảm thấy tối nay như một giấc mơ vậy.""Thôi ngủ đi." An Chi ngáp dài. "Mai còn có tiết của Giáo sư Khang."Tiểu Mặc nhắm mắt lại, cố gắng ép mình vào giấc ngủ. Cô tự nhủ rằng ngày mai khi thức dậy, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Cô sẽ đến lớp, đi làm thêm, và sẽ không bao giờ gặp lại hai người phụ nữ ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt đó nữa.Cô không biết rằng, từ hai phía, một từ văn phòng quyền lực nhất của Tòa tháp Thiên Vực, một từ phòng tổng thống của khách sạn năm sao, hai mạng lưới thông tin khổng lồ đã bắt đầu hoạt động.Và mục tiêu của chúng chỉ có một cái tên duy nhất: Lý Tiểu Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com