TruyenHHH.com

BHTT | NP | Di Sản Cuối Cùng | YenNguyen

Chương 43: An Nhiên đường

YenNguyen374

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, đánh thức Dương Mẫn Thư. 

Nàng mở mắt, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của người nằm bên cạnh. Ký ức về đêm qua ùa về. Nàng, một người luôn tự chủ và kiêu hãnh, lại có lúc yếu đuối và kể hết bí mật sâu kín nhất của mình cho một người khác. Một cảm giác ngượng ngùng và bối rối hiếm thấy dâng lên trong lòng nàng. Nàng khẽ thoát khỏi cái ôm của Lý Tiểu Mặc, đứng dậy vào phòng tắm.

Khi nàng bước ra khỏi phòng tắm, nàng thấy Lý Tiểu Mặc đã thức dậy từ lúc nào. Cô đã chuẩn bị sẵn hai chai nước và một ít đồ ăn sáng đơn giản mà họ mua tối qua trên bàn. Cô gái đó dường như không hề có chút xa cách nào sau đêm qua, ngược lại, trong ánh mắt nhìn nàng còn có thêm một sự dịu dàng và quan tâm không hề che giấu.

Thấy nàng, Tiểu Mặc mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và tự nhiên, không còn chút e dè nào của ngày hôm trước. "Chào buổi sáng, Mẫn Thư."

"Chào buổi sáng." Mẫn Thư đáp lại, giọng nói có phần mềm mại hơn thường lệ. Nàng vẫn còn chút ngượng ngùng khi nhớ lại sự yếu đuối của mình đêm qua.

"Chị uống chút nước đi," Tiểu Mặc tự nhiên đưa cho nàng một chai.

Mẫn Thư nhận lấy, ngón tay của nàng vô tình lướt qua tay Tiểu Mặc, một cảm giác ấm áp khẽ lan tỏa. Nàng uống vài ngụm rồi đặt chai nước xuống bàn. Nàng ngồi xuống, bắt đầu bữa sáng của mình trong một sự im lặng thoải mái.

Một lát sau, khi đang thu dọn đồ đạc, Tiểu Mặc thấy chai nước còn một nửa. Không một chút do dự, cô cầm lên, đặt môi vào đúng vị trí môi của Mẫn Thư vừa uống, và uống nốt phần còn lại.

Hành động vô tư đó khiến Dương Mẫn Thư sững người. Trái tim nàng như hẫng một nhịp. Nàng cảm thấy hai gò má mình bắt đầu nóng lên, vội vàng quay mặt đi, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ để che đi sự bối rối.

Chưa dừng lại ở đó, thấy Mẫn Thư vì mải suy nghĩ mà ăn không hết phần bánh mì của mình, Tiểu Mặc lại nghiêng đầu hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm.

"Chị không ăn nữa sao? Để em ăn nốt nhé, đừng bỏ phí."

Nói rồi, không đợi Mẫn Thư trả lời, cô đã cầm lấy miếng bánh và ăn một cách ngon lành.

Đến lúc này, Dương Mẫn Thư hoàn toàn bị đánh bại. Sự phòng bị, sự lạnh lùng mà nàng luôn cố gắng duy trì trước mặt cô gái này dường như đã tan chảy hết. Nàng nhìn dáng vẻ tự nhiên của Tiểu Mặc, không nhịn được mà bật ra một tiếng cười khẽ. Một nụ cười thật sự, không chút tính toán, làm bừng sáng cả gương mặt băng giá của nàng.

"Em..." nàng lắc đầu, không biết phải nói gì, "...thật là."

Câu nói bỏ lửng, nhưng trong đó chứa đựng sự cưng chiều và một niềm vui ngọt ngào mà chính nàng cũng không nhận ra. Sự gần gũi giữa họ, sau một đêm bão tố, đã trở nên tự nhiên và ấm áp hơn rất nhiều.


Sau bữa sáng, họ quyết định đi bộ đến địa chỉ của ông Trần Khiêm để tránh gây chú ý. Thị trấn Vọng Hải là một nơi yên bình, những con đường nhỏ và không khí trong lành. Trời hôm nay có chút nắng nhẹ.

Tiểu Mặc đi bên cạnh Mẫn Thư, tay tự động mở một chiếc dù nhỏ, che phần lớn về phía nàng.

"Em không cần làm vậy." Mẫn Thư nói.

"Da của chị rất trắng, sẽ dễ bắt nắng hơn." Tiểu Mặc đáp lại một cách đơn giản, tay vẫn giữ chắc cây dù.

Khi đi trên vỉa hè hẹp, cô cũng vô thức đi ở phía ngoài, gần với lòng đường hơn, như một thói quen bảo vệ. Con đường có vài đoạn không bằng phẳng. Mẫn Thư, trong một đôi giày không quá quen thuộc, bất ngờ hụt chân và lảo đảo. Ngay lập tức, một cánh tay vững chắc đã vòng qua eo nàng, đỡ lấy nàng một cách dứt khoát.

"Chị có sao không?" Tiểu Mặc lo lắng hỏi, mặt cô ở rất gần mặt nàng.

Mẫn Thư cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô gái. Nàng nhìn vào đôi mắt trong veo đầy vẻ quan tâm đó, trái tim lại một lần nữa đập lệch nhịp. Nàng vội đứng thẳng dậy. "Không sao. Cảm ơn em."

Tiểu Mặc cũng vội rụt tay lại, trái tim đập như trống trận sau cái chạm bất ngờ.

Sau một hồi vừa đi vừa hỏi thăm người dân địa phương, cuối cùng họ cũng tìm thấy "An Nhiên Đường". 

Họ bước vào "An Nhiên Đường". Không gian bên trong tĩnh lặng, một nửa là những kệ sách cũ cao tới trần nhà, thoang thoảng mùi giấy mục, nửa còn lại là những tủ thuốc bằng gỗ, tỏa ra mùi thảo dược dễ chịu.

Một người đàn ông lớn tuổi, gầy gò, đang ngồi sau quầy đọc sách, cặp kính lão trễ xuống sống mũi.

Lý Tiểu Mặc hít một hơi, ra hiệu cho Mẫn Thư đứng đợi ở phía sau, rồi một mình tiến lại gần quầy.

"Thưa bác." cô cất tiếng, giọng nói trong trẻo vang lên trong không gian yên tĩnh.

Ông Trần Khiêm từ từ ngẩng đầu lên khỏi trang sách. Ánh mắt ông lướt qua Tiểu Mặc, ban đầu chỉ là cái nhìn bình thường dành cho một vị khách. Nhưng khi ông nhìn vào đôi mắt của cô, bàn tay đang cầm sách của ông khẽ sững lại.

Đôi mắt này... trong veo, kiên định nhưng lại ẩn chứa một nét dịu dàng. Giống, giống một cách đáng kinh ngạc với một người trong ký ức của ông. Một sự cảnh giác và hoài nghi hiện lên trong mắt ông. 

"Cháu tìm gì?" giọng ông có chút đề phòng.

Lý Tiểu Mặc thấy được sự thay đổi đó. Cô im lặng, từ từ lấy trong ba lô ra một tấm ảnh đã sờn cũ. Đó là hình Viện trưởng đã gửi cho cô. 

"Bác ơi," Tiểu Mặc lên tiếng trước, giọng có chút run rẩy. "Cháu là Lý Tiểu Mặc, con của nhà khoa học Lý Hải Phong và Ngô Kiều Anh. Bác còn nhớ cháu không ạ?"

Người đàn ông đứng bật dậy, đôi môi mấp máy. Đúng là con bé. Đứa trẻ mà ông đã đến thăm mấy lần, đứa trẻ có gương mặt giống hệt với người bạn thân quá cố của ông.

"Là cháu thật sao..." ông Trần Khiêm thì thầm. Ông nhìn người đứng bên cạnh Tiểu Mặc, một người phụ nữ toát ra khí chất phi thường, rồi lại nhìn Tiểu Mặc. Ông biết, ngày này cuối cùng cũng đã đến.

"Vào trong đi," ông nói, giọng khàn đi. "Nơi này không tiện nói chuyện."

Ông dẫn hai người đi qua một cánh cửa sau, vào một căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng sạch sẽ. Không gian thoang thoảng mùi trà thảo dược và mùi giấy cũ. Ông mời họ ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ mộc mạc, rồi lúi húi đi pha một ấm trà. Đôi tay của ông có chút run rẩy khi rót trà ra chén.

Ông đặt chén trà trước mặt hai người, rồi ngồi xuống đối diện, ánh mắt không rời khỏi Lý Tiểu Mặc. Ánh mắt đó chứa đựng sự xúc động, nỗi buồn và một sự trìu mến của một người lớn tuổi nhìn thế hệ sau.

"Cháu... trông rất giống cha mẹ cháu." ông nói, giọng đầy hoài niệm.

Tiểu Mặc khẽ siết tay. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô điều này. "Bác... biết rõ về cha mẹ cháu ạ?"

"Biết rõ sao..." ông Trần Khiêm cười buồn. "Hải Phong là người bạn thân nhất của ta. Còn Kiều Anh... là một cô gái tuyệt vời. Ta đã chứng kiến họ gặp nhau, yêu nhau, và có cháu." Ông dừng lại, rồi hỏi tiếp. "Viện trưởng Lan... bà ấy vẫn khỏe chứ? Cuộc sống của cháu ở đó... có tốt không?"

"Dạ vâng, Viện trưởng vẫn khỏe ạ." Tiểu Mặc lễ phép đáp. "Mọi người ở viện đối xử với cháu rất tốt."

"Thỉnh thoảng, ta vẫn nghe ngóng tin tức của cháu, nghe nói cháu nhận được học bổng toàn phần của Đại học ANKUS , lại còn học ngành Công nghệ sinh học. Đúng là con gái của Hải Phong." Ông gật gù, trong mắt vừa có sự tự hào, vừa có nét u uẩn.

Dương Mẫn Thư từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi bên cạnh. Nàng không uống trà, chỉ quan sát. Nàng quan sát từng cử chỉ, từng biểu cảm của ông Trần Khiêm, đánh giá xem người đàn ông này có đáng tin hay không. Sự im lặng của nàng tạo ra một áp lực vô hình, khiến không khí trong căn phòng nhỏ càng thêm phần nghiêm trọng.

Sau khi những câu hỏi thăm ban đầu kết thúc, một sự im lặng bao trùm. Ông Trần Khiêm biết cô gái này đến đây không chỉ để ôn lại chuyện cũ.

Lý Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào ông, ánh mắt đầy sự khẩn thiết và quyết tâm.

"Thưa Bác Trần." cô nói. "Cháu đến đây... vì muốn hỏi về cái chết của cha mẹ cháu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com