Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen
Đã hơn một tuần kể từ khi họ dọn vào căn biệt thự của Dương Mẫn Thư. Mặc dù việc điều tra chẳng có gì tiến triển, nhưng ba con người sống ở đó không hề từ bỏ hy vọng.Đêm đã khuya. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, tiếng mưa gõ nhẹ vào lớp kính cường lực của cửa sổ, khiến không gian càng thêm tĩnh mịch. Dương Mẫn Thư vẫn ngồi ở bàn làm việc, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt lạnh lùng, tập trung của nàng. Lưu Uyển Nhi, sau một ngày mệt mỏi xem xét các báo cáo, đã ngủ thiếp đi trên chiếc sofa dài, tấm chăn len mỏng che hờ trên người, hơi thở đều đặn.Chỉ còn Lý Tiểu Mặc vẫn kiên trì ngồi trước máy tính của mình. Màn hình của cô hiển thị hàng loạt những chuỗi gen, những biểu đồ và những tập tin được đánh dấu đỏ "TRUY CẬP BỊ TỪ CHỐI". Đôi mắt cô đã khô khốc, và một cảm giác bất lực nặng nề đang bao trùm lấy cô. Cô đã đi vào một lối mòn. Mọi con đường điều tra kỹ thuật số đều dẫn cô đến một bức tường lửa không thể xuyên thủng do Aegis dựng lên.Cô cảm thấy mình đang thất bại. Cô liếc nhìn Uyển Nhi đang say ngủ, gương mặt nàng lúc ngủ thật bình yên. Một cảm giác trách nhiệm nặng trịch đè lên vai Tiểu Mặc. Cô phải tìm ra sự thật để bảo vệ sự bình yên đó. Cô lại liếc sang Mẫn Thư, người vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ. Cô không muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ đó thất vọng.Mệt mỏi, Tiểu Mặc thu nhỏ các cửa sổ nghiên cứu lại. Cô mở ra tập tin duy nhất mang lại cho cô chút hơi ấm: một thư mục chứa vài tấm ảnh cũ của cha mẹ. Cô phóng to bức ảnh một cặp vợ chồng trẻ đang cười rạng rỡ dưới nắng, tay bế một bé gái bụ bẫm.Cô nhìn chằm chằm vào nụ cười của họ. Lâu nay, cô chỉ nghĩ về họ như những "nhà khoa học", những cái tên gắn liền với một âm mưu. Nhưng họ cũng đã từng là những con người bằng xương bằng thịt. Họ đã yêu nhau, đã hạnh phúc, và đã yêu cô hơn bất cứ thứ gì.Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô.Cô đang cố gắng tìm hiểu về những nhà khoa học, nhưng cô chưa hề biết gì về con người của họ. Bạn của họ là ai? Họ tin tưởng ai? Và sau khi họ mất, ai là người đã lo liệu cho cô, một đứa trẻ sơ sinh? Người đó không thể là người của Aegis. Người đó phải là một người mà cha mẹ cô tuyệt đối tin tưởng.Trái tim Tiểu Mặc đập nhanh hơn. Cô đã tìm ra một hướng đi mới. Không phải là dữ liệu, không phải là mật mã. Mà là con người.Cô mở một trình soạn thảo email mới, tìm kiếm trong danh bạ cũ của mình địa chỉ email của Viện mồ côi Hy Vọng. Cô cẩn thận gõ từng chữ, lấy một lý do chân thật nhất:"Kính gửi Viện trưởng Lan,Là con, Tiểu Mặc đây ạ. Dạo này, con hay nghĩ về cha mẹ mình. Vì vậy, con mạo muội xin nhờ Viện trưởng một việc. Người có thể vui lòng xem lại giúp con hồ sơ lưu trữ giấy tờ ngày xưa được không ạ? Con chỉ muốn biết, trong năm đầu tiên khi con được đưa đến viện, có ai khác ngoài các nhân viên đã từng đến thăm con, hoặc đứng ra làm thủ tục cho con không ạ? Con chỉ muốn biết thêm một chút về những người thân quen của cha mẹ mình. Con cảm ơn Viện trưởng rất nhiều."Cô đọc lại email một lần nữa, ngón tay chần chừ trên nút gửi. Làm vậy có quá đường đột không? Có gây chú ý không?"Vẫn chưa ngủ sao?"Tiểu Mặc giật mình. Dương Mẫn Thư đã đứng sau lưng cô từ lúc nào."Tôi... tôi xin lỗi." Tiểu Mặc lúng túng. "Tôi không có ý làm phiền chị."Mẫn Thư không để tâm đến lời xin lỗi của cô. Ánh mắt nàng lướt nhanh qua nội dung email trên màn hình. Gương mặt nàng không biểu lộ cảm xúc, nhưng sự im lặng của nàng khiến Tiểu Mặc lo lắng. Cô sợ nàng sẽ cho rằng hành động này là tự tiện và ngu ngốc.Sau một lúc, Mẫn Thư mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và không có vẻ gì là trách móc."Một hướng đi không tồi." nàng nói. "Quả thật chúng ta đã quá tập trung vào lối mòn là phải giải mã những thông tin vô tri kia. Chúng ta hoàn toàn có thể đi theo hướng con người. Rất thông minh. Cảm ơn em, Tiểu Mặc."Lời khen bất ngờ và thẳng thắn đó khiến Tiểu Mặc ngẩn người. Hơi ấm lan tỏa trong lòng cô. Đây là lần đầu tiên Mẫn Thư công nhận cô một cách trực tiếp như vậy. Sự công nhận từ người phụ nữ này, trớ trêu thay, lại khiến tim cô rung động một cách mãnh liệt. Giống như bao nhiêu cố gắng của cô chỉ để đổi lấy một nụ cười, một lời công nhận của mỹ nhân. Tiểu Mặc cảm thấy có mệt mỏi cũng thật xứng đáng!"Gửi đi, rồi ngủ sớm nhé." Mẫn Thư nói, rồi quay người trở lại bàn làm việc của mình.Tiểu Mặc nhìn theo bóng lưng của nàng, rồi quay lại màn hình. Cô hít một hơi thật sâu và nhấn nút "Gửi".Email đã được gửi đi. Một câu hỏi đã được đặt ra, một lối mòn đã được rẽ sang một hướng mới. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng thở đều đều của Uyển Nhi đang say ngủ, một tia hy vọng mới vừa được nhen nhóm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com