Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen
Những ngày đầu tiên ở căn biệt thự an toàn trôi qua trong một sự im lặng đầy cố gắng. Một "trật tự mới", một thói quen mới, dần được hình thành giữa ba người phụ nữ. Ban ngày, họ vẫn là những cá thể riêng biệt, mỗi người chìm trong công việc và vỏ bọc của riêng mình. Lý Tiểu Mặc đến trường và phòng lab ở Thiên Kình. Dương Mẫn Thư điều hành cả một tập đoàn. Lưu Uyển Nhi hoàn thành nốt các lịch trình quảng cáo.Nhưng khi đêm xuống, phòng khách rộng lớn của căn biệt thự lại biến thành một trung tâm chỉ huy bất đắc dĩ.Không có tiếng TV, không có tiếng nhạc. Chỉ có tiếng gõ phím lách cách, tiếng lướt tay trên màn hình cảm ứng, và thỉnh thoảng là tiếng thở dài khe khẽ. Dương Mẫn Thư chiếm giữ chiếc bàn làm việc lớn ở góc phòng, lưng nàng luôn thẳng, gương mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc, đôi mắt sắc bén dán chặt vào những biểu đồ tài chính và các báo cáo tình báo phức tạp.Lưu Uyển Nhi, ngược lại, chọn cho mình chiếc sofa dài êm ái. Nàng thường ngồi co người lại, chân gác lên một chiếc gối ôm, trông có vẻ thư thái nhưng đôi mắt hoa đào lại không ngừng lướt trên màn hình máy tính bảng.Và ở giữa, trên tấm thảm Ba Tư mềm mại, là Lý Tiểu Mặc. Cô trải những bản in tài liệu nghiên cứu của cha mình ra khắp sàn nhà. Cô ngồi đó, bao quanh bởi những công thức, những ký hiệu di truyền học khó hiểu, như một học giả đơn độc đang cố gắng giải mã.Đêm đó, đã gần hai giờ sáng.Tiểu Mặc cuối cùng cũng không thể chống cự được cơn buồn ngủ. Sau một ngày dài phân tích những công thức phức tạp, đầu óc cô trống rỗng. Cô gục xuống thảm, gối đầu lên một cuốn sách nghiên cứu dày cộm, chìm vào giấc ngủ say. Hàng mi dài của cô khẽ rung, gương mặt lúc ngủ trông vô cùng bình yên và không một chút phòng bị.Lưu Uyển Nhi là người phát hiện ra trước. Nàng đang xem lại một đoạn báo cáo thì ngẩng lên, thấy cô gái nhỏ đã ngủ quên. Một nụ cười dịu dàng và đầy sự cưng chiều nở trên môi nàng. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, lấy tấm chăn len mỏng trên sofa và cẩn thận khoác lên vai Tiểu Mặc, cố gắng không gây ra tiếng động.Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Dương Mẫn Thư vang lên từ phía bàn làm việc của nàng."Để em ấy ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh và vẹo cổ. Không hiệu quả. Đưa em ấy về phòng đi."Uyển Nhi quay lại, nhìn thẳng vào Mẫn Thư. Nụ cười dịu dàng đã biến mất, thay vào đó là một tia thách thức."Chị không thấy em ấy đã mệt đến mức nào sao? Giờ mà đánh thức có khi lại đâm đầu vào làm việc tiếp." nàng đáp lại, giọng không quá lớn nhưng đủ sắc bén. "Cứ để em ấy ngủ một chút. Con người không phải lúc nào cũng có thể hoạt động như một cỗ máy, thưa Chủ tịch. Cô bào mòn em ấy sắp thành bộ xương rồi."Hai chữ "thưa Chủ tịch" được nhấn nhá một cách cố ý, như một lời châm biếm cho sự thực dụng đến lạnh lùng của Mẫn Thư. Ánh mắt của hai Omega giao nhau trong không khí, một cuộc đấu khẩu không lời diễn ra.Cuộc đối đầu của họ bị gián đoạn bởi một tiếng "ưm" nhẹ. Tiểu Mặc trong lúc ngủ, có lẽ cảm nhận được sự ấm áp gần kề, đã vô thức nghiêng đầu về phía Lưu Uyển Nhi, tìm kiếm sự thoải mái.Hành động vô thức đó như một sự phân định thắng thua. Uyển Nhi bất giác mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa có chút tự hào. Mẫn Thư im lặng, trong mắt loé lên một tia cảm xúc phức tạp, có sự khó chịu nhưng cũng có một chút gì đó bất lực.Cuối cùng, nàng thở dài, là người nhượng bộ. "Được rồi." Nàng đứng dậy, tiến lại gần. "Vậy thì ít nhất cũng phải để em ấy nằm cho thoải mái."Uyển Nhi hiểu ý. Cả hai, một cách đầy ăn ý, cùng nhau nhẹ nhàng đỡ lấy Tiểu Mặc. Mẫn Thư đỡ phần lưng và đầu, Uyển Nhi đỡ phần chân. Họ cẩn thận đặt cô nằm xuống chiếc sofa dài. Mẫn Thư chỉnh lại chiếc gối dưới đầu cô, còn Uyển Nhi thì dịu dàng đắp lại tấm chăn.Lần đầu tiên, họ phối hợp với nhau một cách hài hòa, không phải trong công việc, mà là trong việc chăm sóc cho cô gái đang say ngủ.Cả hai đứng đó một lúc, nhìn Tiểu Mặc. Sự cạnh tranh dường như đã tạm thời tan biến, chỉ còn lại một cảm giác trách nhiệm chung."Trông em ấy lúc ngủ thật yên bình." Uyển Nhi khẽ thì thầm.Mẫn Thư không đáp, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng rồi quay người bước về phòng mình, bỏ lại một câu nói thoảng trong không khí: "Cô cũng nên đi ngủ sớm đi."Uyển Nhi mỉm cười. Nàng biết, "Nữ vương thép" cũng không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com