Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen
Câu hỏi ngây thơ của Lý Tiểu Mặc treo lơ lửng trong không khí, phá vỡ sự căng thẳng bằng một sự hoang mang còn lớn hơn. Dương Mẫn Thư im lặng, đôi mắt sắc bén nheo lại, quan sát phản ứng của cả hai người.Lưu Uyển Nhi là người lên tiếng trước. Nàng quay sang Tiểu Mặc, sự chuyên nghiệp của một minh tinh đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mong manh, chân thật đến đau lòng."Tiểu Mặc." giọng nàng khẽ run, "Nó không phải là tiểu thuyết. Nó là thật. Chị chính là nhân chứng... chị là một Omega."Lời thú nhận đó như một quả bom không tiếng động. Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi, đầu óc trống rỗng. Nữ thần trong mộng của bao người, người phụ nữ rực rỡ nhất mà cô từng thấy, lại đang nói về mình như một Omega trong truyền thuyết."Không thể nào..." Tiểu Mặc lắp bắp, phản xạ của một sinh viên khoa học khiến cô lập tức tìm kiếm logic. "Làm sao chị biết mình là Omega? Những tài liệu đó... chúng đều được xếp vào loại không có thật."Lưu Uyển Nhi nhìn vào sự hoang mang trong mắt Tiểu Mặc, nàng khẽ cười buồn. Nụ cười của nàng không còn sự trêu chọc hay quyến rũ, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một nỗi đau được che giấu rất kỹ."Chị biết, nghe rất vô lý, phải không?" nàng nói, giọng dịu đi. "Em là sinh viên ngành Công nghệ sinh học, em tin vào dữ liệu, vào bằng chứng. Vậy em nghĩ sao về một 'căn bệnh' không có trong bất kỳ sách y khoa nào?"Nàng nhìn vào đôi mắt của Tiểu Mặc. "Em nghĩ sao về một cơn sốt định kỳ hành hạ chị từ năm 16 tuổi, khiến cơ thể nóng rực, tâm trí mơ hồ, và tỏa ra một mùi hương mà chỉ có thuốc ức chế đặc biệt mới có thể che giấu? Bác sĩ giỏi nhất chỉ có thể kết luận đó là 'rối loạn nội tiết hiếm gặp' hoặc yêu cầu bị đưa đi nghiên cứu chữa trị."Nàng dừng lại, ký ức kinh hoàng của ngày đó ùa về. "Lần đầu tiên nó xảy ra, chị đã nghĩ mình sắp chết. Chị đã trốn trong một phòng nhỏ, hoảng loạn, đau đớn và cô độc. Và rồi," giọng nàng trầm xuống, "Trần Vỹ đã tìm thấy chị.""Ông ta không đưa chị đến bệnh viện. Ông ta đưa cho chị một liều thuốc ức chế T-2 và một chiếc máy tính bảng. Trong đó là những tài liệu cũ, những nghiên cứu bị lãng quên về một thứ gọi là 'giới tính phụ'."Uyển Nhi nhắm mắt lại, như đang sống lại khoảnh khắc đó. Khi đó ông ta nói với nàng, một câu mà cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên 'Cháu không bị bệnh, Lưu Uyển Nhi. Cháu là một Omega.' Nhưng nàng không nói ra chuyện này cho Lý Tiểu Mặc nghe.Nàng mở mắt ra, nhìn thẳng vào Tiểu Mặc. "Từ ngày đó, chị đã phải chấp nhận sự thật này. Chị đã tự mình tìm đọc tất cả những gì có thể, và nhận ra ông ta đã nói đúng. Chị sống với nó, che giấu nó mỗi ngày. Đó là cái giá cho sự nổi tiếng, cho sự tồn tại của chị."Uyển Nhi cười buồn, rồi ánh mắt nàng liếc nhanh về phía Dương Mẫn Thư đang im lặng quan sát. "Và cô ấy cũng vậy. Chủ tịch Dương Mẫn Thư... cũng là một Omega."Dương Mẫn Thư vẻ mặt không chút ngạc nhiên: "Cô cũng biết rồi sao? Từ khi nào?""Tôi nhạy cảm, có thể cảm nhận được Pheromone của người khác, từ lần đầu tiên gặp cô đã biết." Uyển Nhi giọng đều đều trả lời.Một cú sốc thứ hai, còn mạnh hơn cả cú sốc đầu. Tiểu Mặc quay sang nhìn Mẫn Thư, tìm kiếm một sự phủ nhận. Nhưng tất cả những gì cô nhận lại là sự im lặng và cái gật đầu gần như không thể nhận thấy của vị nữ chủ tịch. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn vạn lời khẳng định. Cả hai người họ...Lúc này, không đợi cho Tiểu Mặc có thời gian bình tĩnh lại. Mẫn Thư tiếp tục lên tiếng, giọng nói của nàng không còn là sự trần thuật, mà là sự trình bày của một nhà điều tra."Không nói việc này nữa, nói về em đi, Lý Tiểu Mặc.""Sau đêm tiệc đó, tôi đã cho người tìm hiểu về em," nàng thừa nhận một cách thẳng thắn, mắt nhìn thẳng vào Tiểu Mặc. "Hồ sơ của em rất trong sạch. Nhưng khi tôi cố gắng truy cập sâu hơn vào hồ sơ vụ tai nạn của cha mẹ em, tôi đã bị chặn lại bởi một bức tường lửa an ninh cấp quốc gia. Tôi nghĩ em đã biết chuyện này."Nàng dừng lại, để cho thông tin đó ngấm vào Tiểu Mặc. "Theo những tôi thông tin có được, trước khi mất, cha mẹ em đã tham gia và dự án nghiên cứu lớn cấp chính phủ, nhưng chính phủ đã che dấu hết những chi tiết quan trọng khác. Điều này đặt ra một nghi vấn lớn: Tại sao một vụ tai nạn phòng thí nghiệm bình thường lại cần đến mức độ bảo mật đó? Phải chăng có vấn đề gì khác quan trọng hơn cần che dấu?" Nàng liếc sang Uyển Nhi, rồi lại nhìn Tiểu Mặc. "Dù không hoàn toàn chắn chắn...nhưng tôi nghi ngờ cái chết của cha mẹ em, cùng với 'căn bệnh' của tôi và cô Lưu đây, hoàn toàn có liên quan.""Cách đây vài ngày, đã có người âm thầm theo dõi tôi. Sau khi điều tra ngược lại, tôi phát hiện kẻ đó có liên quan đến Trần Vỹ, quản lý của cô Lưu."Nghe đến đây, Uyển Nhi như được tiếp thêm dũng khí. Nàng tiếp lời, giọng đầy vẻ cấp bách."Tôi không biết điều này có ích gì cho nghi vấn của cô hay không. Nhưng vài đêm trước, tôi đã nghe được Trần Vỹ nói chuyện điện thoại. Ông ta nhắc đến tên cô, Chủ tịch Dương. Ông ta nói về việc phải chuẩn bị triển khai một kế hoạch gọi là Thanh Tẩy bằng một nếu như tôi và cô có biểu hiện mất kiểm soát."Mẫn Thư siết nhẹ tay. "Thanh Tẩy..." Nàng lặp lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Cuối cùng, Mẫn Thư quay lại với Tiểu Mặc, người đang hoàn toàn lạc lối giữa những bí mật kinh hoàng."Hiện tại, nghi vấn lớn nhất của tôi chính là em, Lý Tiểu Mặc," Mẫn Thư nói, giọng trầm xuống. "Hiện tại tôi chưa thể nói rõ ràng được cho em hiểu, vì tôi cũng không dám chắc chắn. Nhưng tôi cần sự hợp tác của em và cô Lưu Uyển Nhi đây.""Tất nhiên em cũng sẽ được lợi trong chuyện này. Chúng tôi sẽ hỗ trợ em để tìm ra bí mật vụ tai nạn năm xưa của cha mẹ em. Tôi tin là em cũng đang muốn biết sự thật, đúng không?"Dương Mẫn Thư không nói Tiểu Mặc là Alpha. Nàng chỉ đặt ra một câu nói treo lơ lửng."Tôi không có tất cả câu trả lời." Mẫn Thư thừa nhận. "Nhưng tôi có tài nguyên. Cô Lưu đây có thể có thông tin nội bộ và giúp tôi để ý Trần Vỹ. Và em, Tiểu Mặc, em chính là mắt xích còn thiếu, là chìa khóa để mở cánh cửa này. Tôi đề nghị chúng ta cùng nhau hợp tác tìm ra sự thật, trước khi tất cả chúng ta trở thành nạn nhân tiếp theo của kế hoạch 'Thanh Tẩy' đó."Tiểu Mặc lúc này đã thoát khỏi sự hoang mang, lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Cô nhìn hai người phụ nữ trước mặt, một lạnh lùng, một lo lắng. Thế giới quan của cô đã vỡ nát. Cô cũng không có gì để sợ mất. Tiểu Mặc nhìn thẳng vào mắt Dương Mẫn Thư và hỏi."...Em phải làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com