TruyenHHH.com

Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen

Buổi tối hôm đó, Tiểu Mặc trở về ký túc xá sau một ngày dài căng thẳng ở Thiên Kình. Cơ thể cô rã rời, đầu óc ong ong vì những thuật toán và dữ liệu phức tạp. Cô mết mức chỉ muốn nằm vật ra giường.

"Về rồi à?" An Chi đang ngồi trên giường, cắm cúi vào chiếc máy tính bảng. "Trông cậu như vừa đi đánh trận về vậy."

"Cũng gần như thế." Tiểu Mặc thở dài, ném chiếc ba lô xuống ghế. "Báo cáo ở Thiên Kình đòi hỏi độ chính xác đến từng con số thập phân thứ năm. Sai một ly là bị nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn ngay."

"Thì lương thực tập ở đó bằng lương cả năm của người khác mà," An Chi làu bàu, tay vẫn lướt trên máy tính bảng. "Thôi kệ cậu. Tớ phải làm bài tập môn Lịch sử Truyền thông đây. Đề tài là 'Những sự kiện bị lãng quên trong lịch sử thành phố Tân Tinh'. Chán chết, toàn mấy vụ vặt vãnh, cháy kho, sập cầu cũ rích."

Tiểu Mặc không để tâm lắm, cô vào tủ lấy bộ đồ ngủ. Nhưng khi cô vừa quay ra, An Chi đột nhiên "A" lên một tiếng, một âm thanh đầy vẻ phát hiện ra chân lý.

"Ủa... khoan đã."

Cô bạn ngồi bật dậy, đôi mắt sáng rực lên sự hứng thú của một sinh viên báo chí tìm thấy đề tài độc quyền. An Chi xoay màn hình máy tính bảng về phía Tiểu Mặc.

"Tiểu Mặc, nhìn này. Vụ nổ ở Viện nghiên cứu 20 năm trước... Đây có phải là tai nạn đã...?" An Chi bỏ lửng câu nói, nhận ra sự nhạy cảm của nó.

Trái tim Tiểu Mặc khựng lại một nhịp. Cô bước lại gần, nhìn vào màn hình. Đó là một mẩu tin lưu trữ được quét lại từ một tờ báo cũ, hình ảnh đã phai màu, tường thuật về vụ tai nạn đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ cô - hai nhà khoa học đã làm việc tại đó. Cô đã từng đọc nó một lần khi còn ở viện mồ côi, nhưng đó là một bản báo cáo rất đơn giản.

An Chi vẫn tiếp tục nói, không hề nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của bạn mình. 

"Lạ thật. Nó ghi là tai nạn do rò rỉ hóa chất, một tai nạn lao động đáng tiếc. Nhưng nhìn này," An Chi phóng to một dòng chữ cực nhỏ ở cuối bài báo, "ở đây có một dòng chú thích là 'một phần hồ sơ vụ việc đã được niêm phong theo Đạo luật An ninh Khoa học Cấp cao'. Một vụ tai nạn bình thường mà lại dính tới an ninh cấp cao cơ đấy. Hay thật, chi tiết này đủ 'giật gân' cho bài luận của tớ rồi! Hay là cha mẹ cậu chế tạo vũ khí bí mật gì đó? Nghe như phim!"

Tiểu Mặc không còn nghe thấy sự phấn khích của An Chi nữa. Tai cô ù đi. Toàn bộ sự chú ý của cô dồn vào dòng chú thích đó. Cô đọc đi đọc lại từng chữ, như thể muốn khắc nó vào tâm trí mình.

"...niêm phong theo Đạo luật An ninh Khoa học Cấp cao."

"An ninh cấp cao?"

Không giống như An Chi đang hào hứng vì tìm thấy một chi tiết đắt giá, trong lòng Tiểu Mặc lại dấy lên một cảm giác lạnh lẽo đến khó tả. Nó không phải là sự nghi ngờ rõ ràng, mà là một sự hoang mang. Một vết nứt vừa xuất hiện trong câu chuyện về cuộc đời cô mà cô vẫn luôn tin tưởng. Một tai nạn lao động... tại sao lại cần đến một đạo luật an ninh cấp cao để niêm phong hồ sơ?

"Chắc là... quy định hành chính gì đó thôi," Tiểu Mặc nói lí nhí, giống như đang tự trấn an chính mình hơn là trả lời An Chi. "Chuyện cũng lâu lắm rồi mà."

"Chắc vậy." An Chi nhún vai, sự hứng thú của cô bé nhanh chóng chuyển sang một tin tức khác. "Thôi, bỏ qua đi. Cậu xem này, có tin đồn Chủ tịch Dương của Thiên Kình sắp có một dự án lớn hợp tác với quân đội, thảo nào mà cổ phiếu của họ..."

An Chi vẫn tiếp tục nói, nhưng Tiểu Mặc không còn nghe thấy gì nữa. Dòng chú thích nhỏ bé đó như một cái gai vô hình, không đau đớn, nhưng cắm rất sâu vào tâm trí cô. Nó không đủ để cô kết luận bất cứ điều gì, nhưng nó đủ để gieo vào lòng cô một hạt mầm nghi ngờ đầu tiên, một hạt mầm âm thầm nảy nở trong bóng tối.

Cô vô thức đưa tay lên chạm vào chiếc vòng kim loại trên cổ tay. Sẽ có một ngày cô tìm ra bí mật đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com