TruyenHHH.com

Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen

Mấy ngày sau buổi phỏng vấn ở Tập đoàn Thiên Kình

Lý Tiểu Mặc gần như đã tin rằng mình trượt. Cô không nhận được bất kỳ thông báo nào, và câu trả lời có phần "nổi loạn" của cô chắc chắn đã làm phật lòng vị nữ chủ tịch lạnh lùng cao ngạo kia.

Mà điều đó, trớ trêu thay, lại mang đến cho cô một cảm giác nhẹ nhõm. Cô có thể quay trở lại với cuộc sống bình thường của mình mà không sợ bị điều gì xáo trộn.

Chiều thứ Sáu, Hiệu sách & Cà phê Mạch Trôi khá vắng khách.

Tiểu Mặc đang lau dọn quầy pha chế, tận hưởng không gian yên tĩnh thoang thoảng mùi cà phê và giấy cũ. Chị quản lý bỗng gọi cô lại, vẻ mặt có chút phấn khích.

"Tiểu Mặc, lát nữa có một khách VIP đến. Họ gọi điện đặc biệt yêu cầu em tư vấn chọn sách trong một tiếng, trả phí rất cao. Chị đã đồng ý và sắp xếp cho em rồi, nhớ tiếp đãi khách cho chu đáo nhé."

"Dạ? Em ạ?" Tiểu Mặc ngạc nhiên. "Nhưng sao lại yêu cầu em? Quán mình còn nhân viên khác mà..."

"Chị không biết. Khách yêu cầu đích danh nhân viên đã giúp họ tìm sách về thời Phục Hưng tuần trước. Là em còn gì." chị quản lý nháy mắt. "Chắc là một người rất quý mến em đó. Cố gắng lên nha."

Tiểu Mặc còn đang bối rối thì cánh cửa gỗ của hiệu sách lại khẽ mở. Vẫn là dáng người cao, thanh thoát trong chiếc áo khoác dài, vẫn là chiếc mũ, khẩu trang và cặp kính râm che chắn kỹ càng. Vị khách quen thuộc.

Người phụ nữ đi thẳng đến quầy, giọng nói trầm thấp nhưng trong trẻo quen thuộc vang lên. "Chào em. Tôi đến theo lịch hẹn."

Trái tim Tiểu Mặc bắt đầu đập nhanh hơn. Cô gật đầu, ra hiệu mời khách đi vào khu vực sách văn học. Khi đã vào một góc khuất, người phụ nữ mới từ từ tháo kính râm và khẩu trang ra.

Đúng là Lưu Uyển Nhi. Nụ cười của nàng không còn vẻ tinh nghịch như lần trước, mà có một chút mệt mỏi, có lẽ do công việc bận rộn. Nhưng mệt mỏi lại không nghỉ ngời mà lại tới đây yêu cầu cô tư vấn sách là sao?

"Xin lỗi vì đã làm phiền em." nàng nói. "Nhưng tôi thật sự cần giúp."

"Không... không có gì ạ." Tiểu Mặc vẫn còn lúng túng. "Chị muốn tìm sách gì?"

"Tôi muốn tìm một món quà." Uyển Nhi đáp, ánh mắt nhìn xa xăm vào những gáy sách. "Cho một người bạn. Người đó... rất giống em. Tôi muốn tặng cho người đó một thứ gì đó có thể khiến họ cảm thấy vui vẻ. Em có thể giới thiệu cho tôi những quyển sách yêu thích của em không?"

Tiểu Mặc nhìn nàng. Cô không biết tại sao, nhưng cô có cảm giác người bạn mà Uyển Nhi đang nói đến, chính là bản thân nàng ấy.

Cô dẫn Uyển Nhi đến kệ sách thiếu nhi và văn học kinh điển. Không khí không còn là sự ngượng ngùng của một người hâm mộ gặp thần tượng, mà dần trở thành một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng. Họ nói về những câu chuyện cổ tích, về những nhân vật hoạt hình, về những niềm vui giản dị.

Trong không gian yên tĩnh của hiệu sách, Lưu Uyển Nhi dường như đã trút bỏ hoàn toàn lớp vỏ của một đại minh tinh. Nàng kể cho Tiểu Mặc nghe về áp lực của công việc, về cảm giác cô đơn khi xung quanh toàn là những mối quan hệ giả tạo.

"Đôi khi, tôi chỉ muốn đến một nơi như thế này." nàng thì thầm, tay miết nhẹ lên gáy một cuốn "Hoàng tử bé". "Không ai nhận ra mình, không cần phải cố cười nếu không vui, không cần phải nói những lời khách sáo. Đơn giản là được là chính mình."

Họ vừa đi vừa nói dọc theo kệ sách, đôi lúc vai gần như chạm vào nhau. Mỗi lần như vậy, Tiểu Mặc lại thấy tim mình hẫng đi một nhịp, còn Uyển Nhi thì bất giác mỉm cười.

"Lạ thật." Uyển Nhi đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Mặc. Đôi mắt hoa đào của nàng lúc này thật sâu, không còn vẻ trêu chọc, chỉ có sự chân thành. "Ở gần em, tôi cảm thấy rất... yên bình. Giống như mọi gánh nặng đều tan biến. Cảm giác này còn tốt hơn bất kỳ liệu pháp tâm lý nào mà tôi từng thử trước đây."

Lời nói thẳng thắn của nàng khiến hai má Tiểu Mặc nóng bừng. Cô vội quay đi, giả vờ xem một cuốn sách khác. "Chắc... chắc là do không khí ở đây yên tĩnh thôi. Không phải do tôi đâu."

Uyển Nhi chỉ cười nhẹ, không nói thêm. Nàng biết câu trả lời không phải vậy. Cái cảm giác ấm áp, an toàn lan tỏa từ cô gái này quá đỗi chân thật. Nó khiến bản năng Omega trong nàng muốn được lại gần, được dựa dẫm.

Sau một tiếng, Uyển Nhi chọn được một vài cuốn truyện tranh kinh điển và cuốn "Hoàng tử bé". Khi thanh toán, nàng dúi vào tay Tiểu Mặc một khoản tiền tip rất hậu hĩnh.

"Đây không phải tiền boa." nàng nói khi thấy Tiểu Mặc định từ chối. "Đây là phí tư vấn tâm lý. Cảm ơn em, Tiểu Mặc. Em đã cho tôi một buổi chiều thật sự quý giá."

"Chúng là lưu số điện thoại của nhau nhé? Lần sau đến đây tôi sẽ liên hệ trực tiếp với em, được không?" Lưu Uyển Nhi trực tiếp tấn công.

Tiểu Mặc chỉ có thể gật đầu đồng ý. Thế là cô đã có được số điện thoại của Đại minh minh mà ai cũng ao ước.

Lưu số xong, nàng nhanh chóng đeo lại khẩu trang, kính râm và rời đi, để lại Tiểu Mặc đứng ngẩn người nhìn theo sau quầy thu ngân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com