TruyenHHH.com

Bhtt Np Di San Cuoi Cung Yennguyen

Trên bàn ăn trong căn penthouse của Lý Tiểu Mặc, không khí đã lâu lắm rồi mới có lại, cảm giác của một bữa cơm ba người. Thậm chí, nó còn có chút ấm áp và mang cảm giác gia đình hơn cả những ngày ở trong căn biệt thự của Dương Mẫn Thư.

Tiểu Mặc gắp một miếng cá vào bát cho Mẫn Thư, rồi ngập ngừng lên tiếng, ánh mắt đầy mong chờ. "Mẫn Thư, chị dọn về đây ở với em và chị Uyển Nhi luôn được không?"

Dương Mẫn Thư khựng lại. Nàng nhìn cô, rồi lại nhìn Uyển Nhi. "Cha chị mà biết, chắc chắn sẽ lại tìm cách hại em."

"Không sợ." Tiểu Mặc đáp, mỉm cười một cách bí ẩn và đầy tự hào. "Em chưa nói cho chị biết. Bây giờ an toàn của em, của chị và cả chị Uyển Nhi đều được Đảng Dân Chủ ngầm đảm bảo. Họ sẽ không dám để em xảy ra chuyện gì đâu."

Mẫn Thư ngạc nhiên. "Tại sao?"

Tiểu Mặc giải thích về cuộc nói chuyện và bản hợp đồng bảo hiểm mà cô đã ký với Hàn Vân Linh. Rằng nếu cô xảy ra chuyện, nhà họ Hàn và Đảng Dân Chủ sẽ phải chịu một khoản bồi thường khổng lồ, và quan trọng hơn là mất đi cơ hội hợp tác để lật đổ thế lực của Aegis và Đảng Tự Do.

Nghe xong, Mẫn Thư im lặng nhìn cô, ánh mắt sắc bén có một sự thay đổi phức tạp.

Uyển Nhi thì không giấu được vẻ thán phục.

Nhưng rồi, Mẫn Thư lại khẽ nhếch môi. "Vậy thì đúng rồi. Hai người quả thật thân thiết. Hôm qua chị còn nhìn thấy cô ấy nắm tay em dẫn vào tiệc." Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Uyển Nhi, giống như một người chị đang muốn mách tội em gái mình với một người chị khác.

Lưu Uyển Nhi ngay lập tức tắt nụ cười, quay sang liếc Lý Tiểu Mặc, tay cũng bắt đầu tìm đến vòng eo của cô, chuẩn bị "hành sự".

Tiểu Mặc khóc không ra nước mắt. Cô biết mình sắp bị xử lý. Cô vội vàng tìm một chủ đề khác để đánh lạc hướng.

"A, em nhớ ra rồi!" Cô quay sang Uyển Nhi. "Chị Uyển Nhi, hôm qua em đã gặp được Tạ Phong và Mã Liêu. Phía Tạ Phong em đã lo xong rồi. Còn Mã Liêu..."

"Sao vậy?" Uyển Nhi lập tức bị thu hút, tạm thời quên đi cơn ghen.

"Hắn ta không cần tiền tài danh vọng," Tiểu Mặc nói, có chút khó chịu. "Hắn ta yêu cầu em phải sắp xếp để được ăn tối riêng cùng chị một bữa."

Lưu Uyển Nhi nghe vậy, lại mỉm cười. "Được mà. Chỉ cần ăn một bữa mà giúp em điều tra được thứ em muốn, chị có thể."

"Không thể!" Tiểu Mặc lập tức phản đối, giọng đầy chiếm hữu. "Em không cho phép!"

Thấy dáng vẻ đó của cô, Uyển Nhi cong mắt cười như một con hồ ly. Nàng cố tình trêu chọc: "Tại sao? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Cùng lắm thì anh ta ra ngoài cửa, nắm tay chị dắt vào trong một chút. Chứ có làm gì hơn đâu."

Tiểu Mặc nghẹn lời. "Thôi mà, em không chịu đâu. Hắn ta nghe thấy tên chị là mắt đã sáng lên rồi. Nhìn rất ngứa mắt. Em không muốn hắn ta nhìn chị."

Cô nói tiếp: "Nếu chỉ vì để biết một vài thông tin mà phải đánh đổi bằng việc để chị đi ăn cơm cùng hắn, em thà mình không biết gì hết." 

Nghe thấy lời ghen tuông đầy đáng yêu của cô, cả Dương Mẫn Thư và Lưu Uyển Nhi đều không nhịn được mà bật cười. Hóa ra Alpha của họ cũng biết ghen, cũng biết chiếm hữu. Nhìn gương mặt đang đỏ bừng vì tức và ngượng của Tiểu Mặc, mọi sự căng thẳng, ghen tuông trước đó của hai vị Omega đều tan biến, chỉ còn lại một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa khắp bàn ăn.

Reng... Reng...

Tiếng điện thoại bảo mật của Dương Mẫn Thư bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí vui vẻ, ấm cúng trong phòng khách. Nàng nhìn vào màn hình, nụ cười hiếm hoi trên môi lập tức đông cứng lại.

Là Vương Trung Kiên.

Mặc dù nàng đã biết ông ta làm nhiều chuyện sau lưng mình, nhưng vì chứng cứ chưa đủ để lật bài ngửa, nên nàng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, để ông ta tiếp tục làm trợ lý.

Nàng ra hiệu cho hai người kia im lặng, rồi bắt máy, giọng nói đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

"A lô?"

"Chủ tịch Dương," giọng người đàn ông ngoài ba mươi vang lên trong điện thoại, vẫn là sự cung kính thường ngày, nhưng hôm nay lại có một sự khác lạ khó tả.

"Có chuyện gì sao?" Mẫn Thư hỏi, tay vô thức siết chặt.

Bên kia im lặng một hồi lâu, dường như đang cân nhắc lời nói. Rồi, một câu hỏi bất ngờ được đưa ra.

"Cô đang ở cùng cô Lý Tiểu Mặc, đúng không?"

Dương Mẫn Thư ngay lập tức cảnh giác. Hắn ta biết. Hắn ta biết nàng không ở nhà riêng. "Anh muốn gì?"

Vương Trung Kiên cười khẽ, một nụ cười mà Mẫn Thư có thể tưởng tượng ra, đầy sự tính toán. "Tôi muốn gặp riêng các cô."

"Các cô?" Mẫn Thư nhíu mày.

"Đúng vậy. Cô, cô Lưu Uyển Nhi, và cả cô Lý Tiểu Mặc," hắn nói rõ ràng.

"Tại sao bọn tôi phải gặp anh?" Mẫn Thư nói, giọng đầy vẻ khinh thường. "Nếu anh không còn gì khác, tôi sẽ cúp máy."

Nàng chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, thì bên kia vang lên một câu nói đầy ẩn ý, thành công giữ nàng lại.

"Tôi có thứ các cô cần. Vì vậy, tôi muốn gặp các cô."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com