Bhtt Ngau Long Muoi Nam Nhan Gian Tuong Y Y Ngo Giai Di
Lời đầu tiên mình muốn nói, đây là một tác phẩm mang hướng nữ × nữ. Nó là một fanfiction. Tự tay mình viết. Và... mình yêu các bạn 🥰#LụcNhất...
-------------------
_"Ngô tổng, cô xem bản hợp đồng này như thế nào? Nếu có gì cô không hài lòng, cứ nói, bên phía chúng tôi sẽ xem và sửa lại."
Ngô Giai Di nâng một bên chân mày lên nhìn bản hợp đồng đang nằm trên bàn, ngón tay cái vân vê xung quanh miệng li rượu đang cầm, khẽ cười một cái thật nhẹ. Lão Vương này rất biết dùng lời nói để thuyết phục người khác. Nhưng với nàng, lời nói không có tác dụng, hành động mới là trên hết.
_" Vương Tổng, làm sao ông chắc chắn rằng, dự án lần này sẽ được thông qua?"
_" Về việc này tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Căn bản, Ngô Tổng không cần lo lắng làm gì."
Mặt nàng liền trở lại không một chút cảm xúc, nhàn nhạt cất tiếng.
_" Tôi sẽ tin quý công ty, cũng như Vương Tổng một lần, nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, liên quan đến lợi ích của Ngô Thị, chúng tôi sẽ dừng vốn hỗ trợ, ngay lập tức. Ông hiểu ý tôi chứ?"
_" Tôi hiểu."
Vương Hàn có chút sợ hãi đối với nữ nhân ngồi trước mặt mình, hắn lăn lộn trên thương trường ít nhiều cũng đã 20 năm, chưa từng thấy một người trẻ tuổi nào có thực lực lớn như Ngô Giai Di. Tính chung quy ra một tí, thì nàng chỉ đáng tuổi con hắn. Nhưng lại có thể ngồi ở một vị thế cao đến như vậy, còn khiến hắn 10 phần phải nhường đến 8.
Không hề tầm thường.
_"Hợp đồng tôi đã kí xong. Mong là Vương Tổng sẽ không làm tôi thất vọng." - Nàng mỉm cười một chút._"Cảm ơn Ngô Tổng đã tin tưởng, hợp tác lâu dài."_" Hợp tác lâu dài."
Gật đầu một cái xem như chào hỏi, người trợ lý nhanh nhẹn giúp nàng đẩy cái ghế đang ngồi ra một chút. Nàng muốn về nhà nghỉ ngơi.
_"Ngô Tổng, lão gia có nhắn muốn tiểu thư hôm nay về nhà ăn cơm, vậy bây giờ..."_"Không, chở tôi về nhà riêng đi. Nhắn với ông ấy, khi nào muốn tôi sẽ tự về."_"Vâng Ngô Tổng."
Không khí trên xe lại chìm vào yên lặng. Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ xe, thời tiết mùa Thu ở Bắc Kinh đã xuất hiện những trận mưa phùn, nhìn dòng người tấp nập trở về nhà sau một ngày làm việc, khiến nàng trở nên buồn lòng đôi chút. Nàng cũng có gia đình, nhưng nó lại không được trọn vẹn. Năm nàng 15 tuổi, ba mẹ li hôn. Ba nàng đã có một người phụ nữ khác, liền nhanh chóng gạt bỏ mẹ nàng. Tiền bạc, quyền thế của ông ấy hơn hẳn mẹ nàng, nên quyền nuôi nàng đã được trao về ông ấy. Nhưng từ lâu, nàng đã không còn xem ông ấy là ba, cùng lắm trên giấy tờ, vẫn phải gọi một tiếng ba.Sống trong sự giàu có, nhưng lại cô đơn đến vô cùng.
_" Ngô Tổng, đã đến nơi rồi ạ."
Tiếng người trợ lí kéo nàng về hiện tại, nàng lắc đầu vài lần rồi bước xuống xe, đi thẳng vào ngôi nhà của mình. Nàng chính là sống một mình."Mình cần phải đi tắm trước đã." - Nàng lầm bầm một tiếng, vứt túi xách lên chiếc ghế dài thì điện thoại lại vang lên.
_"Mình nghe đây Tiểu Anh."_"Giai Di, cậu đã về nhà chưa?"_"Hiện tại đang ở nhà."_"Tốt quá, mình có việc cần cậu giúp đây."_"Nói mình nghe thử?"_"Không được, tầm 30 phút nữa cậu sẽ biết ngay thôi, hãy nhớ chấp thuận nhé, mọi việc ngày mai tớ sẽ kể lại với cậu sau, được chứ?"
Ngô Giai Di chưa kịp nói gì thêm đầu điện thoại bên kia đã ngắt máy. Chơi cùng nhau suốt gần 10 năm trời, tới hiện tại, nàng vẫn không hiểu nổi tính cách người bạn này của mình.Nhưng nàng nhớ đến việc quan trọng hơn là nàng phải đi tắm. Một ngày đi gặp khách hàng, cả người nàng chỉ toàn mùi rượu.Khó chịu chết được.Bật máy sấy lên, nàng cẩn thận sấy khô mái tóc của mình. Có rất nhiều người bảo, tóc của nàng giống mẹ. Nên nàng phải giữ gìn mái tóc của mình thật tốt.Bỗng tiếng chuông cửa vang lên trong sự ngạc nhiên của Ngô Giai Di. "Chắc là Tiểu Anh..."Nàng thầm nghĩ rồi từ từ đi ra mở cửa, ngoài nàng ta ra, nhà của nàng không có ai đến hỏi thăm cả.
_" Tiểu Anh, cũng khuy... Cô là ai?"
Khá bất ngờ vì người trước mặt nàng không phải là Tiểu Anh. Mà là một cô gái tầm 18 hay 19 tuổi gì đó. Nàng không chắc
_"Chào đại tỷ. Em tên Tưởng Y Y."_"Có chuyện gì sao?" - Nhanh chóng thu lại vẻ mặt bất ngờ, nàng lấy lại khuôn mặt lạnh tanh thường có._" A... em đến xem nhà mà em thuê phòng."_" Thuê phòng?"_" Đúng vậy!""Dương Tiểu Anh, cậu lại bày ra trò gì nữa đây..."Ngô Giai Di thật muốn mang nàng ta ra chặt thành từng khúc, hận không thể xé ra thành trăm mảnh.
_" Ngoài này lạnh quá, em có thể vào trong rồi chúng ta nói chuyện được không đại tỷ?"
"Nhớ là hãy chấp thuận đấy." - Nàng nhớ lại lời nói của Tiểu Anh khi nãy, không lẽ chính là việc này?
Lách người một chút cho cô gái trước mặt tiến vào trong. Đúng là ngoài trời giờ này lạnh thật. Nàng cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
_"Em uống đi" - Đặt ly nước ấm xuống bàn, nàng quét mắt, nhìn một lượt từ trên xuống.
_" Cảm ơn đại tỷ."
Tưởng Y Y nâng ly nước lên uống một ngụm, liền cảm thấy trong người đỡ lạnh hơn đôi chút. Xoay đầu nhìn khắp căn nhà, đẹp hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.
_" Theo như trí nhớ của tôi, tôi chưa từng đồng ý cho ai thuê phòng cả?" - Nàng nhướn mày nhìn người đang bận ngồi xem nhà nàng.
Ngô Giai Di chỉ thích sống một mình, nên mới mua căn nhà này. Khi không bây giờ lại có thêm một khách trọ. Không gian yên tĩnh có lẽ sẽ mất đi không ít.
_" Có một tỷ tỷ tên Dương Tiểu Anh giới thiệu, tiền cọc của em, tỷ ấy cũng đã nhận rồi." - Tưởng Y Y sợ hãi một chút, không lẽ số cô xui xẻo như vậy, vừa chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh đã bị lừa rồi sao.
"Hay lắm, Dương Tiểu Anh. Cọc của người ta cũng nhận luôn rồi sao."
_" Đại tỷ cho em biết tên được không?"
_"Ngô Giai Di."
_"Ân..không phải tên Dương Tiểu Anh sao? Vậy chắc em bị người ta lừa thật rồi. Em xin lỗi vì đã quấy rầy. Em đi ngay đây ạ." - Cô buồn bã đứng dậy, đúng là xui thật mà.
_"Dương Tiểu Anh là bạn tôi." - Ngô Giai Di nhàn nhạt cất lời - "Nếu cô ấy đã nhận tiền cọc của em rồi, thì em cứ ở lại đây."
Nàng đứng đậy đi lại phía tủ lấy gì đó, rồi đặt xuống trước mặt Tưởng Y Y một chùm chìa khóa.
_" Đây là chìa khóa cổng nhà, do tính chất công việc của tôi về nhà rất trễ, nên em cứ giữ cho tiện, còn mật khẩu cửa ra vào là 011211" - Nàng chỉ tay lên lầu trên - " Có hai phòng, phòng bên trái là của tôi, đối diện sẽ là phòng em, đồ đạc trong nhà em cứ dùng tự nhiên. Nhưng phòng tôi, không có sự cho phép của tôi, đừng bước vào trong. Tôi không thích có người làm phiền đến sự riêng tư của mình."
_"Em đã hiểu."
Tưởng Y Y nhìn khuôn mặt đầy hàn khí của người trước mặt thật không tầm thường, cô có cảm giác còn lạnh hơn không khí ngoài kia nữa. Nhưng lại thấy rất vui, chí ít hôm nay cô sẽ không phải ngủ ngoài đường.
_"Em đem hành lý lên phòng đi, trời cũng gần khuya rồi. Nếu em thấy đói, có thể lại xem tủ lạnh còn gì không, tôi không chắc là sẽ còn, đã lâu rồi tôi không nấu ăn ở nhà."
Nói xong nàng quay người đi lên phòng ngủ, không quên dặn cậu khóa cửa cẩn thận. Còn Dương Tiểu Anh, ngày mai nàng sẽ cho nàng ta một bài học, dám mang nhà của Ngô Tổng này ra cho thuê, lại còn không hỏi ý nàng.
Tưởng Y Y sắc mặt đanh lại nhìn vào tủ lạnh, nó trống không y như cái bụng của cô hiện tại. Cười khổ một cái, lấy trong vali ra một số hộp đồ ăn mà mẹ cô làm sẵn ở nhà cho cô mang theo, tiện tay bỏ vào đó, cẩn thận đóng cửa lại.
"Đúng là rời xa mẹ là bão tố!"
Ôm cái bụng rỗng, cô hì hục kéo nốt phần đồ cá nhân lên phòng. Dừng lại nhìn vào cánh cửa phòng nàng. Rồi lại nhớ đến gương mặt nàng.
"Đại tỷ thật là đẹp..."
---------"Ngô Giai Di!! Xinh đẹp nhấttt...:1 vote 1 cmt sẽ khiến mình có động lực hơn. Cảm ơn các bạn đã đọc#LụcNhất
-------------------
_"Ngô tổng, cô xem bản hợp đồng này như thế nào? Nếu có gì cô không hài lòng, cứ nói, bên phía chúng tôi sẽ xem và sửa lại."
Ngô Giai Di nâng một bên chân mày lên nhìn bản hợp đồng đang nằm trên bàn, ngón tay cái vân vê xung quanh miệng li rượu đang cầm, khẽ cười một cái thật nhẹ. Lão Vương này rất biết dùng lời nói để thuyết phục người khác. Nhưng với nàng, lời nói không có tác dụng, hành động mới là trên hết.
_" Vương Tổng, làm sao ông chắc chắn rằng, dự án lần này sẽ được thông qua?"
_" Về việc này tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Căn bản, Ngô Tổng không cần lo lắng làm gì."
Mặt nàng liền trở lại không một chút cảm xúc, nhàn nhạt cất tiếng.
_" Tôi sẽ tin quý công ty, cũng như Vương Tổng một lần, nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, liên quan đến lợi ích của Ngô Thị, chúng tôi sẽ dừng vốn hỗ trợ, ngay lập tức. Ông hiểu ý tôi chứ?"
_" Tôi hiểu."
Vương Hàn có chút sợ hãi đối với nữ nhân ngồi trước mặt mình, hắn lăn lộn trên thương trường ít nhiều cũng đã 20 năm, chưa từng thấy một người trẻ tuổi nào có thực lực lớn như Ngô Giai Di. Tính chung quy ra một tí, thì nàng chỉ đáng tuổi con hắn. Nhưng lại có thể ngồi ở một vị thế cao đến như vậy, còn khiến hắn 10 phần phải nhường đến 8.
Không hề tầm thường.
_"Hợp đồng tôi đã kí xong. Mong là Vương Tổng sẽ không làm tôi thất vọng." - Nàng mỉm cười một chút._"Cảm ơn Ngô Tổng đã tin tưởng, hợp tác lâu dài."_" Hợp tác lâu dài."
Gật đầu một cái xem như chào hỏi, người trợ lý nhanh nhẹn giúp nàng đẩy cái ghế đang ngồi ra một chút. Nàng muốn về nhà nghỉ ngơi.
_"Ngô Tổng, lão gia có nhắn muốn tiểu thư hôm nay về nhà ăn cơm, vậy bây giờ..."_"Không, chở tôi về nhà riêng đi. Nhắn với ông ấy, khi nào muốn tôi sẽ tự về."_"Vâng Ngô Tổng."
Không khí trên xe lại chìm vào yên lặng. Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ xe, thời tiết mùa Thu ở Bắc Kinh đã xuất hiện những trận mưa phùn, nhìn dòng người tấp nập trở về nhà sau một ngày làm việc, khiến nàng trở nên buồn lòng đôi chút. Nàng cũng có gia đình, nhưng nó lại không được trọn vẹn. Năm nàng 15 tuổi, ba mẹ li hôn. Ba nàng đã có một người phụ nữ khác, liền nhanh chóng gạt bỏ mẹ nàng. Tiền bạc, quyền thế của ông ấy hơn hẳn mẹ nàng, nên quyền nuôi nàng đã được trao về ông ấy. Nhưng từ lâu, nàng đã không còn xem ông ấy là ba, cùng lắm trên giấy tờ, vẫn phải gọi một tiếng ba.Sống trong sự giàu có, nhưng lại cô đơn đến vô cùng.
_" Ngô Tổng, đã đến nơi rồi ạ."
Tiếng người trợ lí kéo nàng về hiện tại, nàng lắc đầu vài lần rồi bước xuống xe, đi thẳng vào ngôi nhà của mình. Nàng chính là sống một mình."Mình cần phải đi tắm trước đã." - Nàng lầm bầm một tiếng, vứt túi xách lên chiếc ghế dài thì điện thoại lại vang lên.
_"Mình nghe đây Tiểu Anh."_"Giai Di, cậu đã về nhà chưa?"_"Hiện tại đang ở nhà."_"Tốt quá, mình có việc cần cậu giúp đây."_"Nói mình nghe thử?"_"Không được, tầm 30 phút nữa cậu sẽ biết ngay thôi, hãy nhớ chấp thuận nhé, mọi việc ngày mai tớ sẽ kể lại với cậu sau, được chứ?"
Ngô Giai Di chưa kịp nói gì thêm đầu điện thoại bên kia đã ngắt máy. Chơi cùng nhau suốt gần 10 năm trời, tới hiện tại, nàng vẫn không hiểu nổi tính cách người bạn này của mình.Nhưng nàng nhớ đến việc quan trọng hơn là nàng phải đi tắm. Một ngày đi gặp khách hàng, cả người nàng chỉ toàn mùi rượu.Khó chịu chết được.Bật máy sấy lên, nàng cẩn thận sấy khô mái tóc của mình. Có rất nhiều người bảo, tóc của nàng giống mẹ. Nên nàng phải giữ gìn mái tóc của mình thật tốt.Bỗng tiếng chuông cửa vang lên trong sự ngạc nhiên của Ngô Giai Di. "Chắc là Tiểu Anh..."Nàng thầm nghĩ rồi từ từ đi ra mở cửa, ngoài nàng ta ra, nhà của nàng không có ai đến hỏi thăm cả.
_" Tiểu Anh, cũng khuy... Cô là ai?"
Khá bất ngờ vì người trước mặt nàng không phải là Tiểu Anh. Mà là một cô gái tầm 18 hay 19 tuổi gì đó. Nàng không chắc
_"Chào đại tỷ. Em tên Tưởng Y Y."_"Có chuyện gì sao?" - Nhanh chóng thu lại vẻ mặt bất ngờ, nàng lấy lại khuôn mặt lạnh tanh thường có._" A... em đến xem nhà mà em thuê phòng."_" Thuê phòng?"_" Đúng vậy!""Dương Tiểu Anh, cậu lại bày ra trò gì nữa đây..."Ngô Giai Di thật muốn mang nàng ta ra chặt thành từng khúc, hận không thể xé ra thành trăm mảnh.
_" Ngoài này lạnh quá, em có thể vào trong rồi chúng ta nói chuyện được không đại tỷ?"
"Nhớ là hãy chấp thuận đấy." - Nàng nhớ lại lời nói của Tiểu Anh khi nãy, không lẽ chính là việc này?
Lách người một chút cho cô gái trước mặt tiến vào trong. Đúng là ngoài trời giờ này lạnh thật. Nàng cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
_"Em uống đi" - Đặt ly nước ấm xuống bàn, nàng quét mắt, nhìn một lượt từ trên xuống.
_" Cảm ơn đại tỷ."
Tưởng Y Y nâng ly nước lên uống một ngụm, liền cảm thấy trong người đỡ lạnh hơn đôi chút. Xoay đầu nhìn khắp căn nhà, đẹp hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.
_" Theo như trí nhớ của tôi, tôi chưa từng đồng ý cho ai thuê phòng cả?" - Nàng nhướn mày nhìn người đang bận ngồi xem nhà nàng.
Ngô Giai Di chỉ thích sống một mình, nên mới mua căn nhà này. Khi không bây giờ lại có thêm một khách trọ. Không gian yên tĩnh có lẽ sẽ mất đi không ít.
_" Có một tỷ tỷ tên Dương Tiểu Anh giới thiệu, tiền cọc của em, tỷ ấy cũng đã nhận rồi." - Tưởng Y Y sợ hãi một chút, không lẽ số cô xui xẻo như vậy, vừa chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh đã bị lừa rồi sao.
"Hay lắm, Dương Tiểu Anh. Cọc của người ta cũng nhận luôn rồi sao."
_" Đại tỷ cho em biết tên được không?"
_"Ngô Giai Di."
_"Ân..không phải tên Dương Tiểu Anh sao? Vậy chắc em bị người ta lừa thật rồi. Em xin lỗi vì đã quấy rầy. Em đi ngay đây ạ." - Cô buồn bã đứng dậy, đúng là xui thật mà.
_"Dương Tiểu Anh là bạn tôi." - Ngô Giai Di nhàn nhạt cất lời - "Nếu cô ấy đã nhận tiền cọc của em rồi, thì em cứ ở lại đây."
Nàng đứng đậy đi lại phía tủ lấy gì đó, rồi đặt xuống trước mặt Tưởng Y Y một chùm chìa khóa.
_" Đây là chìa khóa cổng nhà, do tính chất công việc của tôi về nhà rất trễ, nên em cứ giữ cho tiện, còn mật khẩu cửa ra vào là 011211" - Nàng chỉ tay lên lầu trên - " Có hai phòng, phòng bên trái là của tôi, đối diện sẽ là phòng em, đồ đạc trong nhà em cứ dùng tự nhiên. Nhưng phòng tôi, không có sự cho phép của tôi, đừng bước vào trong. Tôi không thích có người làm phiền đến sự riêng tư của mình."
_"Em đã hiểu."
Tưởng Y Y nhìn khuôn mặt đầy hàn khí của người trước mặt thật không tầm thường, cô có cảm giác còn lạnh hơn không khí ngoài kia nữa. Nhưng lại thấy rất vui, chí ít hôm nay cô sẽ không phải ngủ ngoài đường.
_"Em đem hành lý lên phòng đi, trời cũng gần khuya rồi. Nếu em thấy đói, có thể lại xem tủ lạnh còn gì không, tôi không chắc là sẽ còn, đã lâu rồi tôi không nấu ăn ở nhà."
Nói xong nàng quay người đi lên phòng ngủ, không quên dặn cậu khóa cửa cẩn thận. Còn Dương Tiểu Anh, ngày mai nàng sẽ cho nàng ta một bài học, dám mang nhà của Ngô Tổng này ra cho thuê, lại còn không hỏi ý nàng.
Tưởng Y Y sắc mặt đanh lại nhìn vào tủ lạnh, nó trống không y như cái bụng của cô hiện tại. Cười khổ một cái, lấy trong vali ra một số hộp đồ ăn mà mẹ cô làm sẵn ở nhà cho cô mang theo, tiện tay bỏ vào đó, cẩn thận đóng cửa lại.
"Đúng là rời xa mẹ là bão tố!"
Ôm cái bụng rỗng, cô hì hục kéo nốt phần đồ cá nhân lên phòng. Dừng lại nhìn vào cánh cửa phòng nàng. Rồi lại nhớ đến gương mặt nàng.
"Đại tỷ thật là đẹp..."
---------"Ngô Giai Di!! Xinh đẹp nhấttt...:1 vote 1 cmt sẽ khiến mình có động lực hơn. Cảm ơn các bạn đã đọc#LụcNhất
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com