Bhtt Nam Nam Van Nho
Trong giờ ra chơi, Lớp trưởng đi xuống, trước bàn học của con người đang say sưa ngủ kìa."Này" Lớp Trưởng gõ xuống mặt bàn.Một hồi lâu sau, con người kia mới từ giấc mộng tỉnh dậy."Tối ngày chỉ biết ngủ và quậy phá thôi sao" Hà Ý* nâng giọng hỏi Lực Tú."Có chuyện gì" Lực Tú ngáp, trạng thái mệt mỏi trả lời. "Đầu giờ chiều ôm sách vở môn Văn xuống thư viện để học, ông mà không đi tôi sẽ mách cô chủ nhiệm, tới lúc đó thì đừng trách tại sao tôi vô tình" Hà Ý nói.*Hà Ý: Lớp trưởngNói rồi, Hà Ý xoay qua Đông Vũ"Đông Vũ, Cô chủ nhiệm kêu tan học xuống gặp cô" dứt cau rồi quay hoắc đi."Bộ mày làm gì cô chủ nhiệm hay sao lúc nào nàng cũng triệu tập mày hết vậy" Lực Tú không hiểu, dạo đây đâu có đánh lộn, kiếm chuyện với ai đâu ta."Bộ Vũ gây gì với cô Chủ nhiệm hả" Nghe được câu chuyện Thiết Ngân quay xuống, nắm tay nó hỏi."Làm gì thế" Nó đang chơi game thì giật tay lại, mặt biểu lộ rõ không vui nhìn Ngân."Tớ có làm gì đâu" Thiết Ngân cười trả lời."Tôi đã nói đừng đọng vào người tôi" Đông Vũ liếc."Ấy ấy, Đừng cọc, Toàn bạn trong lớp thôi" Lực Tú nhìn nó, nói nhẹ xoa dịu.Nhìn thấy như vậy Thiết Ngân buồn buồn sau đó liền đi ra khỏi lớp."Con quỷ, Có Mỹ nhân ngó mà không biết hưởng hả" Lực Tú nhìn theo, ánh mắt đăm chiêu."Ê nè, mày chưa trả lời tao" Tú vỗ vai nó hỏi"Không biết" Đông Vũ vừa chơi game, vừa nói."Ơ hay...." Rất nhanh tụi nó đã vào tiết học. _____________________"Mày xuống dưới à" Gia Phú cầm balo lên, rồi hỏi."Ừ, Chắc là học kèm cho tao" Đông Vũ bỏ tập vào cặp, Gôm bút và tẩy trên bàn."Gì, cô chủ nhiệm kèm mày à?" Lực Tú nghe liền hoảng hốt."Ừ, vì lớp bị lẻ nên nàng kèm cho tao" Tụi nó cùng nhau bước khỏi cửa. Đông Vũ vừa đi vừa nói."Đã ta, Được mỹ nhân dạy kèm luôn" Lực Tú thích thú trêu chọc."Tao đi đây, tụi bây cứ thích nói xàm" Đông Vũ vội vàng đi nhanh về phòng C3."Cố gắng nha fen" Lực Tú hô to."Kệ nó đi, đi bida đi" Gia Phú nói"Ok bạn"~~~~~~~~~~~~~~~~~Nó đứng trước Phòng C3, Ổn định hơi thở. Sau đó nhanh chóng gõ cửa."Vào đi" Nghe được tiếng đáp lại, nó mới nhẹ nhàng mở cửa."Em tới rồi" Vũ Giang cười nhẹ với nó.Lần đầu tiên thấy Vũ Giang nhẹ nhàng như vậy, tim nó bỗng nhảy một nhịp, Cả thân thể rả rời, xao xuyến."Vâng, cô kêu em?" "Ừ, hôm nay học luôn nhé, tôi thấy em khá yếu nhiều môn, tôi sẽ kèm hết cho em" Vũ Giang ngồi trên ghế sofa, tay không quên đem sách vở ra. Nhìn chồng sách trên bàn làm nó nổi da gà, nào là lý hóa, toán, tiếng anh, sinh học."Cô cũng biết mấy môn khác cơ à?" Đông Vũ đi tới bỏ cặp trên sofa, lặng lẻ ngồi xuống."Đừng đùa, tôi là Thạc Sĩ đó, chả môn nào làm khó tôi cả." Vũ Giang cười, nét mặt hãnh diện."Lại đây, ngồi học cho đàng hoàng. Em mà bày trò thì coi chừng tôi đấy" "Cô không báo trước hôm nay sẽ học, giờ còn ra lệnh với em à?" "Vậy em nghĩ em có quyền phản đối sao?" Nàng khoanh tay đứng trước bàn làm việc nhìn nó, mặt mỉm cười."Em....em....." Đông Vũ ngây người...gì đây, nụ cười vậy là thế nào?"Sao.. Ấp úng cái gì?" Nàng hỏi."Tại sao em phải nghe lời cô?" nó bước lại ngồi ghế sofa."Bởi vì..." Vũ Giang đi tới tủ, mở ngăn kéo nhỏ ra. Lấy ra một xấp hình đi đến ngồi bên Đông Vũ."Nếu những tấm hình này được đưa đến tay bà của em, cô chắc chắn em sẽ bị cắt tiền vặt đấy" Nhìn sơ những tấm hình... Có tấm chụp nó đang uống rượu trong quán club của chị nó. Có tấm đang ôm eo một chị gái nào đó. Còn có tấm nó say be bét nằm dưới nền nhà được Lực Tú đỡ dậy. Thấy mấy tấm hình trước mắt mình...không biết từ đâu mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng trên trán... "Được, xem như cô hay..." Mặt Đông Vũ tức không nói nên lời..."Tất cả đều muốn tốt cho em, từ nay Mỗi ngày đều xuống văn Phòng của tôi sau giờ học, đã biết chưa?" Vũ Giang giọng nhẹ nhàng nói. Xong câu nói đó, Đông Vũ cũng không nói gì thêm, Nàng chỉ nó một vài câu môn toán, sau đó cũng đưa tài liệu của giáo viên toán cho nó làm, Vũ Giang thì chăm chú làm việc trong lap của mình. Cả hai không ai nói gì thêm. Không khí cũng rơi vào im lặng. 2tiếng trôi qua....."Hôm nay đến đây thôi" Vũ Giang nhìn nó uể oải nên để nó nghỉ. Ngày khác lại tiếp tục vậy."Trời đã chập tối rồi còn gì, cô còn tính giữ em lại sao" Đông Vũ thở hắt ra...mặt mài bí xị nói."Tôi còn định giữ em đến khi ôn hết kiến thức toán 12" Nàng cười trêu nó."Chắc tới Sáng luôn quá... Cô ác vừa thôi" Đông Vũ liếc nàng, tay vẫn gôm sách vở bỏ vào balo."Được rồi, về đi" Vũ Giang đứng lên.Nghe được hiệu lệnh này, nó cũng phấn khởi đứng dậy đi nhanh về."Tạm biệt" Đông Vũ nói rồi chạy nhanh về. Tiếng đóng cửa vang lên, nàng cũng bật cười khúc khích. Trong lúc học, rõ ràng tư duy rất tốt, không hiểu sao lại ương bướng không chịu học hành.Rất thông minh, đầu óc nhảy số rất nhanh, hiểu bài càng rất giỏi. Đó là những gì nàng đã thu thập được qua ngày đầu tiên dạy kèm cho Châu Đông Vũ.______________________Buổi Sáng hôm sau...
Tiết Toán."Châu Đông Vũ" Cô Toán gọi nó.Đông Vũ đứng lên không nói gì nhìn cô."Em lên làm bài này cho tôi" Cô Toán nhìn nó rồi chỉ lên bảng.Nó nghe vậy cũng đi lên trong rất mạnh dạn, bởi vì bài này hôm qua Nàng đã giảng cho nó. Giờ nó chẳng sợ gì không dám lên làm.Chữ viết nắn nót được nó viết ra.. Lúc này chuyển tiết nên Vũ Giang đi ngang lớp học, thấy nó đang đứng làm bài trên bảng. Rất tốt, rất giỏi. Mới có một hôm nhưng rất tiến bộ. Là một người rất ưu tú, nổi trội. Ánh mắt nhìn nó đang viết bài trên bảng, không khỏi cười nhẹ. "Em xong rồi" Đông Vũ làm xong bài cũng nhanh trở về. "Tốt lắm" Cô Toán thấy bài giải nó cũng không khỏi vui mừng, cả học kì, mới có một bài nó giải được, cô toán còn nghỉ, chiều nay mưa sẽ to lắm."Giỏi mạy" Lực Tú thấy nó trở về không khỏi khen ngợi.Nghe rồi nó cũng cười trừ, lẵng lặng nhìn ra phía ngoài. Nàng ấy mới đi ngang, nó biết.
Rất nhanh đến giờ kết thúc buổi học. Hôm nay theo lệ nó đi xuống phòng C3 để gặp nàng trao đổi học tập tiếp. "Này, đi đâu mà vội vậy bạn" Gia Khánh nắm vai Đông Vũ lại."Mày muốn gì" Đông Vũ quay qua nhìn Gia Khánh hỏi."Muốn mày bớt tạo nét lại" Gia Khánh nắm tay lại thành nắm đấm nhìn nó."Mày là người trong lớp, cũng một phần bạn bè với tao, không như những đứa ngoài kia. Tao không đánh trong lớp, nhưng cũng đừng ra oai quá. Chuyện mày làm không phải đuôi tao không thấy" Đông Vũ khoanh tay lại nhìn nó, gằn giọng nói."Mày hơi quá rồi đó Khánh" Gia Phú nói tiếp."Không nói đến mày, biến" Gia Khánh quát."Mày...." Phú nghe vậy liền tức lên định xông tới thì Đông Vũ can lại."Tóm gọn mày muốn đánh tao chứ gì?" Đông Vũ nhìn Khánh."Phải, đúng lúc đang ngứa tay, muốn thử vài chiêu mới" Khánh cười, mặt nghênh lên nhìn Đông Vũ. "Không đứa nào xen vào" Đông Vũ nhìn xung quanh, hét giọng.
Cả đám né ra, đẩy bớt bàn ghế lên trên. Đứng xoay quanh hai đứa nó.Đông Vũ rất nhanh lao vào, Một cú đá vào bụng Khánh. Tay nhanh chóng đấm vào khuông mặt, nhưng Khánh né được, đồng thời tung chiêu đáp trả.... Cả hai xông vào đánh tới tấp, đòn né đòn đánh thay phiên nhau rơi xuống. Đông Vũ có vẻ trâu hơn, cầm vai Khánh, đánh mạnh vào bụng, hất nó ra một bên, té xuống đất. Đông Vũ và Gia Khánh đều thở dốc, mặt mài tím tái, Trên trán của Đông Vũ tưa vào giọt máu, quần áo sộc sệch. Khánh cũng không khá mấy khi Cả thân đều bầm dập, mặt mài bầm tím, thở dốc."Từ nay nước sông không phạm nước giếng, đừng ngông cuồng nữa nghe không con chó" Đông Vũ chửi một câu, nhanh chân lấy Cặp bước nhanh ra khỏi lớp, bỏ lại cả đám ngơ ngác. Lực Tú và Gia Phú thấy bạn mình oai vậy, cũng cười hớn hở ra về. Chỉ có tên kia đang cay cú muốn báo thù.
Cốc!!cốc!!cốc"Mời vào" Nghe được thanh âm phát ra, nó điều chỉnh hơi thở, chỉnh lại trang phục, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cuối gầm mặt xuống đi tới sofa lặng lẽ ngồi. Thấy Người hôm nay có khác chút, Vũ Giang đứng dậy đi chầm chậm đến Đông Vũ, ngồi cạnh nó. Quần áo dính đầy cát bụi, tay nhiều vết bầm. Chẳng lẻ nào...."Đông Vũ"
Tiết Toán."Châu Đông Vũ" Cô Toán gọi nó.Đông Vũ đứng lên không nói gì nhìn cô."Em lên làm bài này cho tôi" Cô Toán nhìn nó rồi chỉ lên bảng.Nó nghe vậy cũng đi lên trong rất mạnh dạn, bởi vì bài này hôm qua Nàng đã giảng cho nó. Giờ nó chẳng sợ gì không dám lên làm.Chữ viết nắn nót được nó viết ra.. Lúc này chuyển tiết nên Vũ Giang đi ngang lớp học, thấy nó đang đứng làm bài trên bảng. Rất tốt, rất giỏi. Mới có một hôm nhưng rất tiến bộ. Là một người rất ưu tú, nổi trội. Ánh mắt nhìn nó đang viết bài trên bảng, không khỏi cười nhẹ. "Em xong rồi" Đông Vũ làm xong bài cũng nhanh trở về. "Tốt lắm" Cô Toán thấy bài giải nó cũng không khỏi vui mừng, cả học kì, mới có một bài nó giải được, cô toán còn nghỉ, chiều nay mưa sẽ to lắm."Giỏi mạy" Lực Tú thấy nó trở về không khỏi khen ngợi.Nghe rồi nó cũng cười trừ, lẵng lặng nhìn ra phía ngoài. Nàng ấy mới đi ngang, nó biết.
Rất nhanh đến giờ kết thúc buổi học. Hôm nay theo lệ nó đi xuống phòng C3 để gặp nàng trao đổi học tập tiếp. "Này, đi đâu mà vội vậy bạn" Gia Khánh nắm vai Đông Vũ lại."Mày muốn gì" Đông Vũ quay qua nhìn Gia Khánh hỏi."Muốn mày bớt tạo nét lại" Gia Khánh nắm tay lại thành nắm đấm nhìn nó."Mày là người trong lớp, cũng một phần bạn bè với tao, không như những đứa ngoài kia. Tao không đánh trong lớp, nhưng cũng đừng ra oai quá. Chuyện mày làm không phải đuôi tao không thấy" Đông Vũ khoanh tay lại nhìn nó, gằn giọng nói."Mày hơi quá rồi đó Khánh" Gia Phú nói tiếp."Không nói đến mày, biến" Gia Khánh quát."Mày...." Phú nghe vậy liền tức lên định xông tới thì Đông Vũ can lại."Tóm gọn mày muốn đánh tao chứ gì?" Đông Vũ nhìn Khánh."Phải, đúng lúc đang ngứa tay, muốn thử vài chiêu mới" Khánh cười, mặt nghênh lên nhìn Đông Vũ. "Không đứa nào xen vào" Đông Vũ nhìn xung quanh, hét giọng.
Cả đám né ra, đẩy bớt bàn ghế lên trên. Đứng xoay quanh hai đứa nó.Đông Vũ rất nhanh lao vào, Một cú đá vào bụng Khánh. Tay nhanh chóng đấm vào khuông mặt, nhưng Khánh né được, đồng thời tung chiêu đáp trả.... Cả hai xông vào đánh tới tấp, đòn né đòn đánh thay phiên nhau rơi xuống. Đông Vũ có vẻ trâu hơn, cầm vai Khánh, đánh mạnh vào bụng, hất nó ra một bên, té xuống đất. Đông Vũ và Gia Khánh đều thở dốc, mặt mài tím tái, Trên trán của Đông Vũ tưa vào giọt máu, quần áo sộc sệch. Khánh cũng không khá mấy khi Cả thân đều bầm dập, mặt mài bầm tím, thở dốc."Từ nay nước sông không phạm nước giếng, đừng ngông cuồng nữa nghe không con chó" Đông Vũ chửi một câu, nhanh chân lấy Cặp bước nhanh ra khỏi lớp, bỏ lại cả đám ngơ ngác. Lực Tú và Gia Phú thấy bạn mình oai vậy, cũng cười hớn hở ra về. Chỉ có tên kia đang cay cú muốn báo thù.
Cốc!!cốc!!cốc"Mời vào" Nghe được thanh âm phát ra, nó điều chỉnh hơi thở, chỉnh lại trang phục, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cuối gầm mặt xuống đi tới sofa lặng lẽ ngồi. Thấy Người hôm nay có khác chút, Vũ Giang đứng dậy đi chầm chậm đến Đông Vũ, ngồi cạnh nó. Quần áo dính đầy cát bụi, tay nhiều vết bầm. Chẳng lẻ nào...."Đông Vũ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com