TruyenHHH.com

Bhtt Mac Dao Vo Tam Hien Dai Cover Lichaeng

"Lệ Sa." Phác Thái Anh lấy lại nghiêm chỉnh nhìn Lạp Lệ Sa, nàng luôn cảm thấy rất đau lòng. Cô nhất định đã trải qua nhiều quá khứ đau đớn cùng chua xót, nhưng cô rất ít nói ra, cũng ít biểu hiện ra. Cô chỉ biết trân trọng trước mắt. Bởi vì mất đi nhiều, cho nên khi có được, có chết cũng không buông tay. Đây chính là Lạp Lệ Sa, cả ngày thì nói chuyện linh tinh, không có dáng vẻ đứng đắn của con gái.

"Thái... Thái Anh... Em đừng nhìn chị như vậy, cái kia... Chị sẽ không chịu nổi." Lạp Lệ Sa nuốt nước bọt. Bị dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của mỹ nhân nhìn vậy, tim của cô liền đập nhanh.

Nét đẹp của Phác Thái Anh vẫn luôn đoan trang, dịu dàng, bởi vì xuất thân trong dòng dõi nho học. Nhưng qua nhiều năm phải lấy lòng vua, để được cưng sủng bản lĩnh tất nhiên phải có. Chỉ cần nhăn nhẹ khóe mắt, cũng là cả trời xuân sắc. Nàng cúi đầu, thì thầm bên tai Lạp Lệ Sa: "Em hơi lạnh."

Lúc này, hô hấp của Lạp Lệ Sa rất nặng nhọc. Ôm cánh tay của nàng thật chặt, khiến cho Phác Thái Anh dính vào cơ thể cô. Lỗ tai của cô bị môi của Phác Thái Anh nhẹ nhàng đụng vào, không nhìn cũng biết nó đỏ thành cái gì rồi. Đột nhiên, thân thể của cô run lên, cô không tin nhìn Phác Thái Anh, rồi nghịch ngợm nháy mắt một cái. Trong con ngươi tràn đầy ánh sáng đùa giỡn.

"Lỗ tai của chị luôn đặc biệt mẫn cảm như vậy. Em mới liếm một chút mà phản ứng rồi." Mặt Phác Thái Anh ngay trước mặt Lạp Lệ Sa, chóp mũi hai người gần như đụng vào nhau.

A ô! Lạp Lệ Sa trong lòng kêu rên. Thái Anh học xấu! Từ khi làm công một lần, Thái Anh luôn thích đùa giỡn cô. Câu hồn dùng đến nhiều thủ đoạn, coi bộ nên đem bản lĩnh thật sự của mình ra, người chồng nên chấn chỉnh lại rồi.

Trước mắt, da thịt mê người, cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở, cái lưỡi như ẩn như hiện. Lạp Lệ Sa không chút khách khí, há miệng hôn môi Phác Thái Anh, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, dây dưa kéo cái lưỡi kia lại, không cho cái miệng này nói ra một chữ.

Cánh tay Phác Thái Anh vòng qua cổ Lạp Lệ Sa. Cả người càng tiến sát vào Lạp Lệ Sa, nàng có chút há miệng, để Lạp Lệ Sa đưa lưỡi vào xâm nhập hoàn toàn, từng đợt âm thanh truyền ra khiến cho tai người ta nóng lên.

Một hồi, Lạp Lệ Sa cảm giác cơ thể mình đã nóng lên rất nhanh. Cô thả môi Phác Thái Anh ra, nhìn người trong ngực mắt sáng như sao, muốn dáng vẻ gì cũng có. Đây là quyến rũ cỡ nào? Lạp Lệ Sa đưa tay vào trong nội y của nàng, cởi ra móc lưng nội y.

Môi vừa mới bị giày vò hé mở, âm thanh mềm mại vang ở bên tai: "Lên giường."

Lạp Lệ Sa nghe lời ôm lấy người trong ngực, đem nàng đặt lên giường, sau đó đi tới khóa cửa lại. Liền xoay người, phát hiện người trên giường đã kéo chăn trùm lên người, đang nhìn cô.

Ánh mắt câu hồn kia, trong nháy mắt làm Lạp Lệ Sa hiện ra nguyên hình. Lão sói xám "Ngao" một tiếng nhào tới, liền đem mền trên người Phác Thái Anh vén lên.

Móng vuốt ở trên người Phác Thái Anh sờ tới sờ lui, làm cho Phác Thái Anh nhịn không được phát ra âm thanh. Âm thanh kia nghe không rõ là cái gì, tóm lại sau khi nghe xong thì máu của con sói liền sôi ùng ục.

Áo lông sớm đã bị cởi ra. Nội y cũng bị móng vuốt sói ném xuống giường. Trước mắt cảnh xuân vô hạn, lão sói xám nuốt nước miếng, ánh sáng trong mắt sáng lên rực rỡ, muốn đem dáng vẻ của tiểu bạch thỏ đang ở dưới thân ăn vào trong bụng.

Tiểu bạch thỏ cũng trải qua nhiều trận chiến, lúc này kéo tay của lão sói xám, chậm rãi để lên mặt của mình. "Lệ Sa, thân thể này chỉ thuộc về chị."

Lạp Lệ Sa đang động tình, liền cúi người xuống ở trên người Phác Thái Anh, lưu lại một dấu ấn chỉ thuộc về mình. Đêm rất dài, hai người con gái chuyển động cùng nhau, kéo dài liên tục cho đến khuya.

Sáng hôm sau, Lạp Lệ Sa tin thần sảng khoái xuất hiện. Ngay cả mẹ Phác cũng kỳ quái nói: "Lệ Sa, chuyện gì làm con cao hứng như vậy?"

"Hì hì." Lạp Lệ Sa cười híp mắt nói: "Buổi tối hôm qua thấy một giấc mơ đẹp." Nói xong lại "Hì hì." cười tiếp.

"Mơ gì mà vui vẻ đến như vậy? Nói cho dì nghe với." Mẹ Phác cũng tò mò.

Phản ứng Lạp Lệ Sa cũng rất nhanh, "Dì, con nằm mơ thấy biến thành con trai, cưới Thái Anh nhà dì làm vợ."

Mẹ Phác nghe xong liền cười: "Vậy thì tốt. Nếu con là con trai, thì là con rể nhà dì. Bây giờ nam cũng được, nữ cũng được, người tài giỏi như con cũng không có mấy người." Cười xong bà lại thở dài nói, "Đáng tiếc chỉ là giấc mơ. Phải nói con đối với Thái Anh thật là tốt. Đứa bé, nên tìm bạn đi con."

Lạp Lệ Sa tiếp tục "Hì hì." cười, cũng không biết có nghe lời mẹ Phác nói không.

Lúc này Phác Thái Anh cũng đi ra. Đêm qua ân ái làm cho hai người tiêu hao thể lực rất nhiều. Chỉ là, Lạp Lệ Sa khôi phục rất nhanh, còn nàng thì không dễ như thế. Bây giờ cử động làm cho chỗ đó đau âm ỉ, có thể thấy được đêm qua Lạp Lệ Sa làm hết mức đến cỡ nào.

Nghĩ lại là mình "Tự gây nghiệt, không thể sống." Phác Thái Anh ngoại trừ thở dài, cũng chỉ có thể thở dài.

Bởi vì hết hè thì phải tiếp tục dạy học, nên cả hai chuẩn bị về nhà. Mẹ Phác cũng biết hôm nay hai người phải đi, nên đã thu xếp trước mấy ngày, cả một đống đồ ăn dự trữ. Trời vừa sáng, nào là đồ đạc, đồ ăn trong keo, được sắp xếp gọn gàng vào trong cái túi lớn.

Lúc hai người thu sếp xong, nhìn thấy mấy cái túi, đều nhịn cười không được. Mặc dù đường xá không có xa, nhưng đem theo nhiều đồ như vậy, thực sự không tiện a. Lại nói, hình như Phác Thái Anh không cầm cái gì, thời điểm như vậy Lạp Lệ Sa giống như cái cây gánh đồ, bao lớn bao nhỏ đều một mình cô cầm.

"Mẹ, nhiều lắm, chúng con ăn không hết." Phác Thái Anh cũng đau lòng mẹ Phác, nhiều đồ như vậy phải chuẩn bị bao lâu rồi.

"Ăn không hết thì đưa qua hàng xóm. Không phải con chuẩn bị khai giảng sau, đưa đồng nghiệp con cũng được. Con là người mới, ở trường tay chân cũng khó chịu, như vậy người ta cũng có thể chấp nhận con. Được rồi, mẹ đều sắp xếp xong, cũng đừng để cho người ta lấy ra."

Không còn cách, hai người đành phải mang theo túi lớn túi nhỏ ra cửa.

Ba Phác cũng không nói nhiều, nhưng cũng cùng mẹ Phác tiễn hai người lên xe taxi.

"Mẹ em nghĩ chúng ta đang chạy nạn sao." Lạp Lệ Sa chỉ một đống đồ ăn nói.

"Quả thật rất nhiều. Một mình chị cầm được không, đưa em một ít em cầm cho." Phác Thái Anh nói xong liền đưa tay cầm cái túi của Lạp Lệ Sa.

"Đừng lấy ra, chút xíu ấy có đáng gì, bàn tay của em không thích hợp làm việc nặng." Cho dù Phác Thái Anh không nói, thì Lạp Lệ Sa nhìn bàn tay đã không còn giống Khang phi hồi trước, mềm mại mịn màng. Đây là chuyện không cách nào, muốn nàng sống có người hầu hạ, là chuyện Lạp Lệ Sa không làm được. Nhưng ít ra, chuyện trong phạm vi của cô, cô sẽ tận lực không để cho nàng làm việc nặng.

Hai người bao lớn, bao nhỏ về đến nhà. Cho dù Lạp Lệ Sa đã từng mang nặng để hành quân cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì hai tay đau nhức.

"Chị nghỉ ngơi đi, đưa đồ đây em cất cho." Phác Thái Anh là một người vợ tốt. Vừa vào cửa thì không cho Lạp Lệ Sa làm việc nữa. Tất cả mọi thứ nàng phân từng loại rồi cất kỹ, cảm thấy trong một tuần không cần mua đồ ăn.

Hơn nửa tháng không có ai ở, căn nhà bám đầy bụi. Lạp Lệ Sa thừa dịp Phác Thái Anh sắp xếp hành lý, cầm máy hút bụi đi oanh tạc một trận, rồi mới an tâm.

Nấu nước sôi, Phác Thái Anh tự rót trà, hai người cầm ly trà nóng uống. Nước trà nóng làm cơ thể cả hai ấm lên, loại bỏ khí lạnh bên ngoài.

"Vẫn là trong nhà mình tốt." Lạp Lệ Sa cảm khái nói.

"Thế nào? Nhà em không tốt sao?" Phác Thái Anh hỏi lại.

Lạp Lệ Sa làm sao dám nói Phác gia không tốt. "Nhà em cái gì cũng tốt, nhưng dù sao có ba mẹ em muốn thân mật cũng không được, chị toàn kìm nén lại..." Nói xong tay bắt đầu sờ soạn.

"Chị, người này..." Phác Thái Anh vuốt ve tay của cô, "Tối hôm qua còn chưa đủ sao? Bây giờ nên đàng hoàng đi."

"Ai! Chuyện thế này là bình thường mà! Từ giờ ngày tháng đau khổ sẽ còn dài dài, vì quân vương không còn đến nữa. Đối mặt với người như em vậy, hàng đêm phải sanh ca là phản ứng bình thường." Lạp Lệ Sa nói thâm sâu, đúng là giỏi ngụy biện.

Phác Thái Anh đối với cái này đã miễn dịch. "Chị đó, đừng có cả ngày nghĩ đến những thứ này. Hai ngày nữa là khai giảng rồi, nên chuẩn bị một chút đi."

"Chuẩn bị cái gì?" Lạp Lệ Sa thấy nàng đang ở ngăn kéo tủ kiếm đồ, không biết đang kiếm cái gì.

Phác Thái Anh lấy ra một quyển tập nhỏ được làm thủ công, trên mặt bìa có vẽ một con mèo nhỏ, đây quà Tết học sinh tặng nàng. Lật ra, Phác Thái Anh nhìn vào chữ viết xinh đẹp trên mặt giấy nói: "Ngày nghỉ lấy nó ra đọc, chỉ một trang cũng đủ cảm nhận làm giáo dục vĩ đại thế nào. Cái này, chị viết sao?"

Dĩ nhiên không phải. Lạp Lệ Sa hoàn toàn không biết có chuyện này.

"Phải, chị viết đó!" Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ: "Thái Anh em đọc sách nhiều, em thấy chị viết thế nào?"

Phân xong công việc, Phác Thái Anh không có ý kiến gì. Nàng đứng ở giá sách, thấy một bộ sách đặt trên đó, chỉ vài giây nàng liền quyết định phải viết cái gì.

Lạp Lệ Sa thì đơn giản hơn, lên trang web, mắt nhìn tên bài, vừa tìm Baidu, không tới năm phút, liền copy hai quyển sách ra.

Bên kia Phác Thái Anh mới xem kích cỡ, Lạp Lệ Sa thì đang rảnh rỗi đi dạo. "Như vậy chị đã xong việc rồi sao?"

"Có quan hệ gì? Em cho rằng những thứ này có người xem sao? Chỉ là hình thức, ứng phó việc phải làm mà thôi." Chuyện như vậy, Lạp Lệ Sa dĩ nhiên có kinh nghiệm nhiều hơn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh không thèm để ý đến cô, tiếp tục đọc. Nàng đã từng đọc qua rất nhiều sách của danh nhân, chỉ cần nhìn qua tên sách, thì nội dung đều hiện rõ trong đầu. Viết sách đối với nàng là chuyện thường.

Không bao lâu, trang giấy a4 đã tràn ngập chữ viết. Từng nét tinh tế, không hề lộn xộn. Bởi vì trường yêu cầu nộp bản đánh máy, nên nàng đưa cho Lạp Lệ Sa đánh máy.

Bận rộn xong, sắc trời cũng đã tối. Hai người lấy đồ ăn của mẹ Phác ra ăn, rồi tắm rửa, đi nghỉ ngơi. Dù sao tối hôm qua hai người cũng rất ra sức, hôm nay bận việc cả ngày, quả thực đều mệt mỏi.

Lạp Lệ Sa đòi hỏi bị Phác Thái Anh trừng mắt, đành phải thành thật ôm người đẹp làm cái lò sưởi.

Thân thể của người trong ngực bình thường thì lạnh hơn, có khi rất ấm áp, có khi nóng phỏng tay. Lạp Lệ Sa đem đầu dính vào trán Phác Thái Anh, cảm nhận được hô hấp ổn định. Giờ phút này yên lặng, nhắm mắt ngủ.

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com